Ca dao sáng tác

Ca dao (118)

Có ai mà nước đục thả câu
Có ai kiếm được nàng dâu không tiền

Có ai trồng quít thành cam
Có ai làm biếng không ham sang giàu

Bước đời từng bước mình đi
Nhẩy nhót như khỉ gặp cành khô cũng rơi què

Giống tỏi sao thành củ hành
Giống chì sao biến thành đồng giá cao

Hỏi người cho biết đường đi
Đừng hỏi cho biết xa hoa rượu chè

Khấn trời cho được bình an
Đừng khấn cho được nhiều nàng đêm bên

Ra đường chê gió chê mưa
Ở nhà cơm thừa thì lại chẳng chê

Một đồng thì bòn chẳng tiêu
Ra đường gặp gái bao nhiêu cũng đành

Ra đường vẽ cọp vẽ hùm
Ở nhà bên vợ vẽ giun chẳng thành

Ra đường khen đẹp khen mê
Về nhà thấy vợ lại chê từng ngày
 
Ca dao (119)

Qua sông không muốn chờ đò
Hẹn hò với gái qua mùa vẫn mong

Học hành chẳng giỏi chắng giang
Quen ngồi làm biếng đổ sang cho trời

Khi nghèo thì ở bên nhau
Đến khi sang giàu ngồi tính từng xu

Còn duyên đỏng đảnh nhiều chàng
Hết duyên thì chẳng ai màng ai thăm

Không đẹp ai vẽ nên tranh
Không bòn từng đồng sao thành núi non

Không ngủ sao lại có mơ
Không thương không chờ sao có nhau bên

Thu về ai đếm lá khô
Ngồi nghĩ chuyện xưa bao giờ mới sang

Xa cây còn có lá
Xa nhà nên có bạn

Lên đò mới biết xa bờ
Xa cơ mới biết gặp nạn

Hoa thương màu
Trâu thương ruộng
 
Ca dao (120)

Đi cho biết
Viết cho thẳng

Ghét nhau bên vách chẳng màng
Yêu nhau cách trở bên đàng vẫn yêu

Ra ngoài tình toán từng đồng
Khi ở bên chồng lại tính từng xu

Ở nhà than thở đau lưng
Ra gặp người dưng thì lại xin hầu

Đi chơi mưa nắng cũng đi
Đi làm thì lại thầm thì đau lưng

Thương em cầu có bên em
Đến khi đêm thèm thì lại xa nhau

Buôn bán than mệt bờ môi
Đến khi bên người nói chuyện cả đêm

Trước người khoe giỏi khoe tài
Khi sau lưng người nằm dài ngày đêm

Thấy mưa thì lại xin nắng
Ở nhà có vợ còn lăng nhăng vệ đường

Người đẹp chẳng cần phải khoe
Như hoa xuân về vẫn người tìm mua
 
Ca dao (121)

Hat gạo một hạt cũng cơm
Một đồng cũng đủ ấm thân khi nghèo

Nhuộm sương thì lạnh qua đêm
Nhuộm yêu thì lại thêm buồn khi xa

Chim bay còn biết đường về
Ham chơi quên cả cửa nhà vợ con

Đi đêm than vắng đường về
Đi khuya gặp gái chẳng chê chút nào

Trước gái than khỏe than yêu
Ở nhà với vợ sáng chiều đau lưng

Vắng trăng than thở với trời
Thấy gái thì chẳng một lời thở than

Phật ngồi chẳng nói với ai
Mà sao từng ngày đầy người nói năng

Bông hoa chỉ biết thương xuân
Mà sao bao người quây quần thương hoa

Đồng ruộng còn biết đói mưa
Làm người nên nghĩ miếng thừa ngày mai

Hành tỏi cũng có mùi riêng
Kiếp người cũng có tánh riêng thân mình
 
Ca dao (122)

Trà thơm mà chẳng cạn ly
Nhiều gái mà chẳng chồng đi bên người

Nhiều người buôn vợ bán chồng
Người khôn một bát cháo lòng cũng no

Vịt nào thay tã cho con
Chim nào có vẩy mèo nào biết bơi

Hết trăng trời vẫn còn sao
Đồng tiền đồng bạc tiêu hao khi cần

Trâu nào không thích cỏ non
Người nào không thích gái non bên đường

Không hát sao biết tiếng hay
Không thương không rầy sao biết yêu nhau

Trống giàu chưa đánh người vui
Trống nghèo mà đánh chẳng người quan tâm

Con công khoe sắc người trông
Kiếp gà khoe sắc mà không người cần

Ruộng nóng than ít hạt mưa
Đường đời đừng học cay chua với người

Không răng thì vẫn còn ăn
Không quần ai dám ra đường người xem
 
Ca dao (123)

Không chăm không chỉ biếng lười
Ai đâu mà đến mà mời mình ăn

Không quen ai ngỏ lời mời
Không vui không cười ai kết bạn thân

Một năm có mấy lần mưa
Ông trời đâu thừa tặng gạo cho ai

Ra đường môi miệng thì hay
Về nhà thì lại chua cay sáng chiều

Chua chanh để gọn trên môi
Lòng ghen lòng ghét để đời chẳng quên

Đã học thì cho giỏi giang
Thuyền nào đưa khách nửa sông lại ngừng

Ham chơi cho biết giờ ngừng
Đừng đem bao chuyện trên lưng về nhà

Ra đường học hỏi với người
Về nghe cha mẹ để đời ấm thân

Một đồng hãy tiếc khi tiêu
Một lời hãy tiếc tặng người lòng gian

Cây chanh thì cũng trái chanh
Cha mẹ hiền lành con cái dễ thương
 
Ca dao (124)


Kiếp bèo theo gió tìm bờ
Ngoài đời thì cũng cậy nhờ bạn thân

Ai nặn hạt gió thành hình
Ai nặn đời mình bằng giấc mộng mơ

Bờ môi lời nói lang thang
Ai biết lòng nàng mang bầu với ai

Chắp tay khấn lễ từng ngày
Sao biết lòng người đầy lời dối gian

Lòng gian đi lễ quên nhang
Dạo phố bên nàng thì lại quên tiền

Cá nào bay lượn trên trời
Những người ích kỷ đâu lời giúp ai

Chim nào không học biết bay
Kiếp người không học sao hay cuộc đời

Người khôn biết học biết hành
Hạt cơm mảnh áo để dành mai sau

Cỏ cây thì cũng đơm bông
Phận gái không chồng một ngày cũng hư

Ngồi chờ sao rớt vào tay
Chờ sáng chờ ngày cũng chẳng giàu sang
 
Ca dao (125)

Chăm làm chăm học từng ngày
Dù không sang giàu cũng đầy bữa cơm

Không giàu muốn làm đại gia
Không cửa không nhà mà cứ khoe khoang

Ăn cá lại chẳng đi câu
Muốn sang muốn giàu ngồi chờ trời cho

Đi mưa không muốn mang dù
Đâu ai mang dù mang thừa cho nhau

Không tiền miệng nói tay xin
Đến khi có tiền lại chẳng giúp ai

Ở nhà nhịn đói nhịn ăn
Bòn được một đồng đỏng đảnh xa hoa

Nhà dột chẳng sửa chẳng sang
Ra đường ngắm nàng đêm ngày cũng đi

Đừng mơ đừng mộng đừng say
Đường đời thì vẫn đêm ngày kiếm ăn

Ra đường thì học với người
Đừng ham thua thắng để đời bất an

Làm người đừng có biếng lười
Kiếp gà còn biết kiếm mồi kiếm ăn
 
Ca dao (126)

Dù cho phấn sắc son tô
Kìa bông hoa nở mai kia lại tàn

Đường đi thì có đường về
Đường đời đừng có hẹn thề rồi quên

Gió thổi thì lá lung lay
Miệng người đừng để lung lay bước đời

Phấn son tô sắc bên ngoài
Phấn son tô được lòng người mới hay

Ớt tiêu thì vẫn họ hàng
Hành tỏi thì vẫn lang thang chung nồi

Ngàn năm đá đứng chọc trời
Ngàn năm để lại tiếng đời với danh

Tiếng trời réo gọi hạt mưa
Tiếng lòng réo gọi đêm thừa có nhau

Biết sao hiểu hết lòng người
Biết sao đếm hết trên trời mấy sao

Cuối tháng ai tắt trăng đêm
Thiếu trăng im lìm lại thiếu cả em

Sinh sống cho đẹp kiếp người
Áng mây đâu có tuổi đời hơn ai
 
Ca dao (127)

Cha mẹ dạy dỗ chẳng nghe
Khi gặp bạn bè thì lại chạy theo

Bến sông đêm đến không người
Sao được khoe sắc bầu trời đêm thanh

Nghĩ đẹp chẳng có ai thăm
Đến khi đêm nằm lại nhớ người qua

Lòng buồn lại đổ trên môi
Nhớ người lại đổ cho trời không trăng

Ra đường ngập phủ lời than
Về nhà bên vợ lại im không lời

Ra đường rau quả cũng ăn
Về nhà canh nóng lại than vợ lười

Ao nào nước chảy như sông
Ở nhà có chồng thì lại thương trai

Trái dừa nước sạch ở trong
Người mình có lòng thì lại để dơ

Cây dừa ai uốn cho cong
Ai mài tảng đá đáy sông thành hình

Xay thóc lại nói đau lưng
Say gái ngồi cả đêm đông vẫn chờ
 
Ca dao (128)

Gửi nào cũng bám trên cành
Vợ chồng không bám sao thành bữa cơm

Trăng già còn có trăng non
Đừng chê đường dài chân mòn không đi

Cây cau đứng thẳng chọc trời
Thân nhỏ thì cũng một đời hàng cau

Chăm chỉ cho có ngày mai
Nhiều chân như rết còn hay mang giày

Lưng rùa còn nặng cái mai
Hãy chăm hãy chỉ đừng hay biếng làm

Học hành cho nó giỏi giang
Biếng học biếng làm mai ngày ai cho

No cơm no học no làm
Đừng no cờ bạc lại ham rượu chè

Lưng vịt nào nước ngập ơi
Chờ đến mấy đời thì cũng như không

Gà nào mà đẻ ra con
Trâu nào đẻ trứng mà mòn ngồi trông

Ai uốn cho thẳng lưng tôm
Ai lau cho mịn trái thơm vỏ ngoài
 
Ca dao (129)

Còn duyên ngõ nào cũng đi
Hết duyên thì lại ngồi lỳ ngắm hoa

Trâu nào không học biết cày
Chim nào không học sao bay trên trời

Đường đời lúc nắng lúc mưa
Hãy chăm hãy chỉ đừng thua bước đời

Ao nào không vẽ bóng trăng
Đời người khi thiếu tiếng chăm mà giàu

Thương yêu tô vẽ trên môi
Đến khi rồi thì lại quên nhau

Cỏ nào không mời gọi trâu
Trên đời đừng có rước dâu mấy lần

Ra đường đừng có bâng khuâng
Ở nhà mới phải vợ chồng chung duyên

Nồi nào vung đó là duyên
Vợ nào chồng đó cho yên bước đời

Tiếng cười nên tặng cho người
Đừng tặng tiếng khóc để đời oán ghen

Ruộng đồng ngập nước ruộng vui
Ngập tiền trong túi đường đời ấm an
 
Ca dao (130)

Trồng chanh đừng trồng trên môi
Hãy trồng mía ngọt để đời nhớ nhau

Lục bình nào chảy ngược sông
Tuổi đời thì cũng xuôi vòng theo mây

Cơm ăn rồi lại đói cơm
Có vợ đừng đói cho buồn lòng nhau

Một đồng thì cũng nên bòn
Một trăm không bòn sao mà ấm thân

Ai trồng cây gửi trên cành
Ai treo trăng sáng từng rằm trời đêm

Nhiều đồng bòn mới giàu sang
Nhiều cây bòn lại mới mang tên rừng

Nước sông chẳng chảy bóng trăng
Những người đàng hoàng chẳng sợ miệng ai

Một đời thì có bao nhiều
Chăm sáng chăm chiều mới là người ngoan

Trăng treo lơ lửng như vui
Không có bạn đời hãy ngắm vầng trăng

Gà nào không gáy về đêm
Gái nào không đẹp lại duyên nhiều chàng
 
Ca dao (131)

Ngắm sao khoe sắc đầy trời
Ngắm người nên ngắm một người đừng hai

Kiếm bạn ngồi xuống uống trà
Hãy coi cho kỹ là ma hay người

Trăng khoe sắc bóng tuần về
Ma khoe sắc bóng đêm khuya chờ người

Tiếng đàn không nhạc sao hay
Thiếu chồng thiếu vợ sao vui cuộc đời

Lời yêu để lại tặng nhau
Đến khi bạc đầu thì đừng có quên

Quạ nào mà trắng quạ ơi
Người tham sao có bạn đời ấm yên

Ra đường học hỏi cho khôn
Đừng ham sắc bóng hay buôn lòng người

Ánh nắng trời tắt từng ngày
Vợ chồng thì hãy xum vầy đêm sang

Đường dài thì cứ mãi đi
Đường đời đừng có thiệt thua với người

Chuyện đời thì biết lo trang
Chuyện đường hãy bỏ đừng mang về nhà
 
Ca dao (132)

Gửi nào không thương cây cành
Cha mẹ hiền lành con cái dễ thương

Hạt gạo đâu có dễ trồng
Bòn được một đồng đâu dễ ai ơi

Đi làm than thở đường dài
Yêu nhau thì lại bên trời cũng đi

Trời nắng còn có giọt mưa
Một đồng tiền thừa thì đừng có hoang

Một li cũng ngắn cũng dài
Một đồng tiêu xài cho đủ ấm thân

Lươn nào không thích vũng lầy
Nhà nào không thích xum vầy vợ con

Cơm rau trong bữa cũng ngon
Nếu biết tiêu bòn cất để mai sau

Phấn son tô sắc đẹp tươi
Cầu cho lòng người đó đẹp như son

Trái cây chua chát là thường
Đừng học chua chát cho buồn người bên

Sắc hoa khoe sắc với xuân
Hoa nào khoe sắc mùa đông hỡi đời

------------------------------------------------------------------------

Ca dao (133)

Thước nào đo được lòng người
Thời gian đo được tánh người đó thôi

Khi nghèo đầy nỗi âu lo
Cờ bạc thì lại tò mò ham chơi

Ngồi khoe sắc đẹp hơn người
Ra đường chẳng có một lời người khen

Khoe khoang ngập phủ bờ môi
Đến khi gọi mời thì lại biệt tăm

Đường đời cho có tiếng thơm
Đừng để tiếng thối cho buồn người nghe

Đừng khoe giàu có giàu sang
Gặp người đàng hoàng chẳng còn đồng xu

Ruộng nào không bòn hạt mưa
Đường đời không bòn sao thừa đến mai

Nước sông thì đẩy thuyền trôi
Đâu ai hãm được tuổi đời theo mây

Đường khuya đâu hãm người đi
Đâu ai hãm được giấc mơ đêm về

Ra đường thì học với người
Đừng theo tiếng nói tiếng cười quên thân
 
Ca dao (134)

Ngó trời mây phủ vầng trăng
Đời người nhiều lúc tối đen đừng buồn

Học cho giỏi đã hẵng đi
Không biết chuyện gì lại thích khoe khoang

Gặp người thì hãy thương người
Đừng chê đừng trách chuyện đời người dưng

Ham vui thì cũng như không
Ham làm mới có một đồng ấm thân

Đừng tham lấy của người dưng
Đừng tham trồng trọt trên lưng bạn bè

Trời mưa đừng bỏ ruộng hoang
Đến khi nghèo khó la làng xin ăn

Bông hoa hãy hái khi tươi
Đừng để héo rồi lại ngồi tiếc mong

Đường đời kẻ ngó người trông
Miệng người đừng để trong lòng buồn tâm

Học hành cho giỏi cho giang
Khi đời lỡ làng thì cũng đủ thân

Trời mưa rồi lại nắng xin
Chăm chỉ thì cũng trời đền ấm thân

--------------------------------------------------------
Ca dao (135)

Cây nào không đón hạt mưa
Vợ chồng thì đón đêm về bên nhau

Tiếng cười chạy tới rồi đi
Tiếng buồn khi đến cũng về như nhau

Đời người cũng muốn an vui
Đâu ai muốn để cuộc đời người chê

Trên đời đừng có trách chê
Giàu nghèo xấu đẹp trời chia phận đời

Khi buồn mong muốn tiếng cười
Khi cười quên hết bạn đời ở bên

Đi đường quên ngó đường dài
Bên người quên tặng tiếng cười cho nhau

Thuyền nào cũng cặp bến đêm
Trai gái cũng có bến duyên đôi người

Rằm sang trăng đến với rằm
Quen em thì hãy ghé thăm đêm về

Từng chiều hạt nắng phai màu
Yêu nhau hãy vẽ chung màu bên nhau

Bầu trời mưa gió bất bình
Bên nhau thì hãy lặng im nhịn nhường
 
Ca dao (136)

Trời thương đâu để cho buồn
Gái thương đâu để từng đêm xa chồng

Bến sông thì đưa đón thuyền
Kiếp người thì cũng đó duyên phận đời

Trời thanh đầy bóng sao ngôi
Vợ chồng chỉ có một người bên thôi

Hạt mưa trong sạch từ trời
Lòng người chẳng rửa để đời bẩn dơ

Hoa hồng dù đẹp đầy gai
Hạt tuyết trắng đẹp đêm ngày lạnh căm

Trời buồn trời lén áng mây
Trăng buồn trăng đến đâu đây lại về

Hạt sương chia cách hè thu
Vui buồn thì vẫn phân chia lòng người

Sanh ra là một kiếp người
Yêu là duyên số duyên đời bên nhau

Lo làm lo học mới hay
Từng ngày trời dệt áng mây thành hình

Nước sông chia cách bến bờ
Làm biếng chăm chỉ nhờ vào cá nhân
------------------------------------------------------------
Ca dao (137)

Làm nhiều nói ít mới hay
Nói nhiều làm ít chẳng hay chuyện đời

Chuông nào không đánh mà kêu
Đường đời đừng có đi khiêu chuyện người

Mấy năm cây cối mới cao
Mấy năm không học biết sao thành nghề

Đường đời nào ngắn đâu ai
Không chăm không bòn sao mai đủ dùng

Gió nào không nhòa áng mây
Yêu nào không nhòa đêm ngày lòng thương

Nỗi buồn thì nhớ chẳng quên
Nỗi vui thì muốn cộng thêm từng ngày

Khi vui đi với tiếng cười
Khi buồn nghe tiếng thở dài từng cơn

Xin trời đừng tắt nắng chiều
Xin cho quen biết thương nhiều hơn xưa

Lá vàng tàn úa rụng rơi
Ly trà không nước sao vui lòng người

Nghe chim ai hiểu lòng chim
Lòng người khi buồn ai hiểu hỡi ai
 
Ca dao (138)

Rết nào không có nhiều chân
Làm người mong có một lần rước dâu

Mong xuân mong lá vui tươi
Đường đời mong có tiếng cười ấm an

Vầng trăng chăm chỉ tuần về
Làm người chăm chỉ cũng thừa miếng ăn

Tiếng vui hãy tặng cho người
Đừng có ích kỷ mà cười khinh nhau

Đừng cười mây phủ vầng trăng
Kìa tuần mai đến lại vàng đẹp tươi

Gà nào ai dạy gáy đêm
Chim nào ai dạy chiều buông bay về

Ghe nào cũng nổi trên sông
Bến đò không khách sao mong người về

Đèn nào không sáng về đêm
Gái nào không đẹp mà duyên nhiều chàng

Đẹp sao cho gọn mắt người
Đừng đẹp mà lại chẳng người viếng thăm

Ai tắt ánh nắng chiều hôm
Ai đem đến tặng mối duyện vợ chồng

--------------------------------------------------------
Ca dao (139)

Nước nào không chảy từ cao
Đời người thì cũng lao đao mấy lần

Tụng kinh cho lòng lặng im
Đừng tụng cho lòng khen mình khinh ta

Lá cây nào thích mùa thu
Người nào thích sống hoang vu cõi đời

Hoa cây chờ đón xuân sang
Chàng nào không ngóng bóng nàng đêm bên

Tuần trăng nhiều lúc mây che
Đường đời nhiều lúc ngập khe buồn sầu

Tiếng đàn không khẩy sao kêu
Gặp nhau đừng có ngồi khiêu chuyện buồn

Nỗi buồn cây cỏ phơi sương
Nỗi buồn đêm đến mà duyên xa đường

Giàu nghèo ngó thấy từng ngày
Đừng ham chia cách đời ai cũng người

Đường đi thì lại chẳng đi
Đường núi rậm rạp lại đua nhau trèo

Áng mây ai quét chờ trăng
Chăm chỉ mới quét cái nghèo dân gian
 
Ca dao (140)

Trồng cây ngóng trái ngóng bông
Có vợ có chồng đêm ngày ngồi chê

Thiếu mưa hoa lá nào vui
Đường đời túng thiếu ai cười hỡi ai

Thiếu mây trời cũng thấy buồn
Không chăm không chỉ ai thương làm giùm

Đâu ai mà thích chuyện buồn
Đâu ai mà thích bão sương trăng mờ

Đường đời ai vẽ trên môi
Hãy chăm hãy chỉ thương đời làm ăn

Hoa nào mà thích mùa thu
Đời người ai thích cay chua từng ngày

Nước sông chia cách bến bờ
Yêu nhau thì cũng lờ dờ lội qua

Yêu nhau gồng gánh phân chia
Đừng như trăng đến đêm khuya lại về

Ai chờ núi đẻ ra con
Ai chờ tô vẽ trăng non cho đầy

Nhà vui có vợ có chồng
Nhà nào không vợ không chồng mà vui

-----------------------------------------------------------------
Ca dao (141)

Vợ chồng gồng gánh trên lưng
Đừng đi gồng gánh người dưng bên đường

Gừng cay thì ớt cũng cay
Chua chanh cũng chẳng vui say cả đời

Ếch nào không nhảy mà đi
Cá nào không lội lại đi trên đường

Ngồi chờ cho mọc cánh bay
Biếng ăn biếng làm sao hay cuộc đời

Bông hoa cưng quý mùa xuân
Kiếp người cưng quý mong gần bên nhau

Đời người sao biết mai sau
Hãy tô hãy vẽ đẹp màu mai sang

Thấy núi chê mệt leo trèo
Đến khi đời nghèo thì lại ngồi than

Thấy người giàu có lại ghen
Ở nhà cả ngày chẳng thèm làm ăn

Nhà không khói bếp sao hay
Sáng trưa đêm ngày sao có bữa cơm

Lá cây nào muốn gió sang
Lá cây nào muốn úa vàng rụng rơi
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top