Gửi một người sáng ngày mai.

Ngày 04 tháng 12 năm 2009.

Vậy là 17/6 đã đọc những dòng của "Gửi một người sáng này mai". Còn mình thì cảm thấy trống rỗng, cái cảm giác không có tình cảm với ai nữa. Người mới và người cũ đã thực sự như là một cơn gió lạ thoáng qua, thoáng qua rồi ra đi mà chẳng để lại một dấu ấn gì quá đậm sâu. Mình đã quên được cả hai rồi. Và mình sẽ không viết nhiều, không nói nhiều về hai người đó nữa.

Mai là thứ 7, là ngày nghỉ của mình, nhưng mình vẫn phải đến trường để tổng hợp cuối tuần cùng sao đỏ, tuần này mình trực tuần mà. Nhân tiện coi giúp bà chị dạy Ngữ Văn phần trình chiếu. Đợt này ở trường có 3 người tham gia thi cụm trường "Đổi mới pp kiểm tra đánh giá".
Chiều mai đi dạy thêm môn Toán 6. Vậy là đi cả ngày rồi còn gì.

Chủ nhật hẹn với chị kế toán đi sửa máy ở Tùng Anh trên Phủ Lý. Chiều hẹn với bà chị dạy Ngữ Văn đó coi lại, và chỉnh sửa giúp chị ấy bài power poin.

Sáng Chủ nhật, Người điên và Bạc Kỳ Sinh có hẹn mình lên Duy Tiên để nhậu nhẹt tiễn đưa BKS về với công việc mới, nhưng cũng chưa biết đi được không nữa, Cũng không dám chắc một điều gì nữa. Bây giờ tốt nhất là không để ai đó hi vọng vào mình, bởi mình hay làm người khác thất vọng lắm.

Trưa uống say, ngủ tới 15h chiều luôn, tối uống mà không say được, lại vào diễn đàn chát chút cho đỡ buồn. Mong sao 7 tháng nữa trôi qua thật nhanh, thật nhanh.


Hôm nay là ngày lễ của tình bạn àh? Vào google tìm mà không thấy, chỉ thấy mấy người bạn gửi cho mình mấy tin nhắn chia ... tình bạn. Hích, send chia sẻ cùng mọi người nha. Chúc cho tình bạn của các bạn, tình bạn của tôi đều thật tốt đẹp. Tôi yêu các bạn:


Nếu thượng đế cho tôi lựa chọn các con số có ý nghĩa, tôi sẽ chọn các con số sau: 1+6=7, 7 ngày tôi luôn nghĩ đến bạn, 5+7=12, 12 tháng tôi mơ về bạn nhưng 99+1=100, 100 năm tôi cần 1 người bạn ngọt ngào như bạn… ko có từ nào đẹp đẽ như từ "người bạn", và ko người bạn nào tuyệt vời như "bạn"… nhân ngày lễ tình bạn trên toàn thế giới. Hãy gửi nó đến tất cả những người bạn khác của bạn thậm chí người đó là tôi và thử xem có bao nhiêu người sẽ gửi lại những dòng này cho bạn . Nếu bạn nhận được hơn 7 tin nhắn là bạn rất đáng yêu. Xin chúc mừng.!

Thân Thandieu2
 
HN, 5/12/2009

Một ngày vui chơi xả láng, vừa đi hát karaoke với cả xóm. vui thật đấy, bao mệt mỏi, suy nghĩ bay hết cả, chỉ còn lại ta với tiếng nhạc, lời hát, với....những người bạn. Ôi ước gì cuộc đời chỉ toàn những ngày tươi đẹp, ta sẽ chẳng khi nào phải lo nghĩ chuyện trần gian!

Chuẩn bị đi đưa bạn nhắn tin bảo sẽ vô chơi. Ui giời! Sao giờ mới báo, hẹn đi chơi với xóm rùi, thui để khi khác nha bạn. Mai nhé, ngày mai CN, mình lại được ở nhà cả ngày, nhưng cũng có nhiều việc phải làm. Cuộc sống là chuỗi ngày sống trong việc này việc kia không dứt, vậy mới là cuộc sống. Bạn còn nợ tôi 1 bức tranh đấy nhé! Mai tôi sẽ đòi;)

Đã bao ngày kể từ khi mình và Tr quyết định dừng lại rù nhỉ? có lẽ 1 tháng, lâu lắm rùi, mình thấy lòng thanh thản. Nhưng hôm qua Tr đã đến, nhưng mình nói dối là đang ngủ, lúc đó Ph đang ngủ, mình ko muốn con bé thức giấc nên bảo Tr hãy về. Thực lòng mình cũng nhớ Tr nhưng mình chỉ muốn 2 đứa là bạn, thế thôi. Nhưng chỉ vì sự trẻ con của mình mà cơ sự lại ra thế này, vì mình...đã quá nóng vội. Tr à, chúng ta hãy là bạn, đc không?

Hum nay thandieu có lên nhưng ko thấy viết nhật ký nữa. thandieu à, bạn đã thực sự quên 17/6 rùi sao? Không biết Tr có giống như thandieu ko? Nhưng mình hơi lo lắng cho Tr, chúng mình sắp thi rùi, mà cứ thế này không biết Tr sẽ ra sao? Thực sự mình rất lo, nhưng như mình n rùi, mình ko thể yêu Tr, đơn giản không phải bởi 2 đứa quá khác nhau, không phải bỏi Tr... mà là vì, con tim mình bảo vậy. Mình ko thể Tr à, hãy hiểu cho mình. Mình xin lỗi vì trước đây đã đồng ý cho bạn cơ hội, rồi giờ lại lấy đi cơ hội đó của bạn. Nếu chúng ta không thể là bạn thì tốt nhất hãy quên mình đi.

Sắp thi rùi, mình sẽ ít có thời gian vào dd hơn, tất cả tập trung cho ôn thi, mình không thể để mẹ thất vọng được. Mình nói rồi, mình sẽ yêu khi vị thần tình yêu ghé thăm, nhưng nếu tình yêu đó không giúp mình học tốt hơn, mà ngược lại cản đường mình thì mình sẽ gạt nó sang một bên. Đối với mình hạnh phúc là được làm việc mà mình yêu thích, được sống với chính mình, được là mình, đựoc chia sẻ, được yêu thương...... Nhưng mình sẽ không yêu thương nếu vì nó mà mình phải từ bỏ việc học, sẽ không yếu nếu nó làm mình lười học, không yêu khi trái tim mình chưa thật sự cồn cào gọi tên người ấy........Nhưng liệu có khi nào khi tình yêu đến mà mình ko nhận ra?? Có không?
 
HN, 06/12/2009

Lại một ngày nữa trôi qua, đã đến tháng 12 rùi nhỉ? Trời vẫn nắng ấm chứ chả lạnh như năm nào, ôi, sao bỗng thấy nhớ cái lạnh đến thê! Không biết mình bắt đầu yêu mùa đông từ khi nào?

Hôm nay có người bạn đến chơi, lâu rồi không gặp, thấy cũng nhớ. Một người bạn kém mình 1 tuổi, hồi về quê dùi mài kinh sử, bạn ấy vẫn thường đèo mình đi học mỗi tối, kể cho mình nghe những câu chuyện của trường lớp để mình thấy ko lạc lõng bơ vơ. Mình hơn bạn ấy 1 tuổi nhưng vẫn tớ tớ cậu cậu chứ có chị em gì đâu. Cả lớp gọi mình là chị, chỉ có mỗi bạn ấy là không. Có lần Quang nghe thấy mình nói “bạn cứ về trước đi” nó trố mắt lên rùi nhắc lại “ bạn á”. Ừ thì bạn, có sao đâu nào, học cùng nhau thì gọi nhau là bạn, thế thôi.

Hôm nay bạn ấy mang và tặng mình 2 bức tranh do chính tay bạn ấy vẽ. Công nhận mới học vẽ “ ký họa” được gần 3 tháng mà vẽ đẹp ghê ta. Thanks bạn nhiều lắm!!!!!

Nói rồi mấy người rủ nhau đi chơi, một vòng dạo quanh ĐH Thương Mại, một vòng quanh ĐHQG, một vòng ĐHSP rùi đi về, Hồng kêu mỏi mệt, nhưng ai cũng thấy vui, lâu lắm mới được đi bộ vui như này. Trời gió to quá, phất phơ tà áo và mái tóc. Cảm giác tóc bay trong gió vấn vương bao kỉ niệm của mái trường cấp 3. Vậy là mình đã là SV ĐH rùi cơ đấy, lơn ghê ta! Nhưng sao mình thấy mình trẻ con quá.

Đi dạo xong, về nhà, ngồi chơi một lúc thì bạn về, tôi tiễn bạn ra ngoài cổng, cảm ơn bạn nhiều nhé, bức tranh này tôi sẽ giữ mãi bên mình, như một kỉ vật của tình bạn!

Đúng như đã nói, sau đó Tr đến, mình đã gỡ tờ 500VNĐ mìn gập hình trái tim ngày trước trả lại cho Tr, mình đã nói chỉ muốn là bạn. Tr hỏi “đối với T nó nhẹ nhõm vậy thôi sao? Yêu Tr sẽ ảnh hưởng đến việc học của T à?” Biết nói sao đây Tr, khi không thể yêu một người ta sẽ tìm đủ vô vàn lý do để từ chối, hiểu cho T, Tr nhé!

Rồi những giây phút này sẽ trôi qua thật nhanh, nhưng tất cả những hồi ức đẹp ta sẽ giữ lại, không quên. Mùa đông năm nay không có những đợt rét thật rét để mà xuýt xoa những bàn tay, sát lại bên nhau trong lớp học, kể nhau nghe những câu chuyện mùa đông giá lạnh….Nhưng có lẽ nó sẽ tốt hơn cho những em nhỏ nhà nghèo, các em đâu có áo ấm trong mùa đông? Mong các em có một màu đông “không lạnh” cả về vật chất và tâm hồn! Ước giá như tôi làm được điều gì đó cho các em, giồng như một vì SAO ĐỔI NGÔI vậy………….
 
Chủ Nhật. Ngày 06 tháng 12 năm 2009.

Đêm qua ngày 5/12 BKS đã nhắn tin cùng mình suốt để rủ mình lên Duy Tiên làm bữa nhậu chia tay với công việc của "". Nhưng thực sự tiếc là mình không thể đi được. " " bảo mình ngại... trời, ngại gì chứ, có xa gì đâu mà ngại, nhưng căn bản là mình còn cả đống việc đang chờ, vậy là đành ngậm đắng nuốt cay, thèm thuồng chén rượu nhạt.

Sáng Chủ nhật ngày 6/12/2009, 8h sáng có mặt tại nhà chị đồng nghiệp ở trường làm giáo án điện tử để thứ 3 này chị ấy dạy thử Hội giảng ở trường. Nhưng cái máy thiếu một số file chương trình gì đó nên nó ko có chịu chạy, thế là lại đèo cả 2 mẹ con chị ấy xuống nhà mình làm cho tiện. Gớm, thằng con nghịc như quỷ sứ, ức chế ///,.,, nhưng nó còn là trẻ con mà., hì hì ...

11h 30 mới làm song giáo án của chị ấy, chẳng được hạt gì vào bụng cả, đói meo, vẫn phải đèo hai mẹ con chị ấy trả về, nào đã được về nhà luôn, ở lại coi 1 ông học Tin ở Hà Nội sửa máy, gớp, gost đi gost lại thì máy vẫn cứ tèo. 2h30, thôi, kệ, mình đi về, kệ bà chị ấy dạy tạm hơn chục đứa học sinh, Chiều chị ấy hẹn học sinh đến nhà dạy thử mà. Nếu mà hẹn đi với BKS có phải lỡ hết kế hoạch của chị ấy không nào? BKS hiểu và thông cảm cho, đừng bảo Thandieu2 là lười chơi bời và không thanh niên nhé. Thực lòng Thandieu2 rất muốn đi đó.

Nào đã được về nhà ngay, còn rẽ qua một nhà chị bạn nữa để cài giúp chị ấy cái âm thanh của máy tính, cài song, nghe nhạc nhẽo ngon nghẻ mới được về, đánh bát cơm nguội, ngồi nghe nhạc chút, coi film rồi chuẩn bị cho bữa cơm tối. Hết ngày, đôi mắt chiều nay sao cứ ríu hết lại. Tối cũng lôi rượu ra uống,,, muốn say để ngủ sớm và ngủ ngon, nhưng chẳng say được, bởi nhớ ra sáng mai, sáng thứ 2 mình còn phải nhận xét tuần, vì tuần rồi mình trực tuần mà. Viết một chút, song rồi. Thế là ổn, vào diễn đàn viết mấy dòng nhật ký đã. Nhưng dù sao sáng mai vẫn phải đến sớm, còn chuẩn bị máy chiếu để chị ấy dạy tạm bài Văn hôm nay làm đã. Số chị ấy cũng đen, mình vừa ở đó về thì cúp điện. Hích.

Chiều mai mình không được nghỉ đâu, chiều mai thì lại phải ra Bình Lục chuyến nữa, lại làm giáo án Tiếng Anh, chắc cũng chỉ mất buổi chiều mai nữa thôi. Chiều thứ 3 thì đi coi cả 3 môn Toán - Văn - Anh mọi người dạy thử thế nào. Hích, được nghỉ mỗi chiều thứ 4 và thứ 6, thứ 5 họp hội đồng, thứ 7 chiều đi dạy thêm.

( Ở trường mình là giáo viên trẻ nhất, lại hay giúp đỡ người khác, vì thế nên bận suốt, nhưng chính vì thế mà một số người có vẻ ngại nhờ vả mình, thực sự mình không nghĩ gì đâu, giúp được ai thì mình sẵn sàng giúp thôi. Chính vì vậy, mình không thể vui vẻ với niềm vui riêng của mình được. Không ai là muốn nhờ vả người khác cả, họ cũng muốn tự mình làm được việc lắm chứ, nhưng họ không làm được nên bắt buộc phải nhờ, mình biết thế, nên mình không thể từ chối, và mình không bao giờ từ chối ai cả, đối với công việc mà mình có thể làm được, mình sinh ra là để giúp đỡ người khác mà, cho dù là rất mệt. Hãy cố lên nhé tôi ơi. -> Dù cho là làm xong rồi vẫn ... không được một lời cảm ơn như người của năm ngoái ... Năm nay cũng hội giảng, Mẹ bảo không làm giúp nữa, ấy vậy mà mình vẫn nhận lời giúp. Trời đất, đôi lúc mình không hiểu nổi nữa, có lẽ được làm việc giúp đỡ ng khác là niềm vui của mình. Đó là hiện tại, sau này chắc là mình khó tính hơn ,,,, hoặc vợ con vào cũng bận, thôi thì hiện tại giúp được ai cứ nên giúp, tính toán gì, có lúc họ sẽ giúp lại mình. Nói cái này, cảm ơn Thoa812, cảm ơn Người điên, BKS, Rubi của diễn đàn kiến thức đã giúp đỡ mình nhiều trong time vừa qua nha)

Saodoingoi nói về mình, chắc là mình đã quên đi 17/6, nhưng thực sự đó có phải là tình yêu không nhỉ? Mình dám khẳng định là ko, đó chỉ là cảm xúc nhất thời, một cái gì đó thoáng qua như một "CƠN GIÓ LẠ". Đúng, một cơn gió, đến thật nhanh và rồi cũng ra đi thật nhanh mà không để lại một chút lưu luyến gì. Với Hoa cũng chỉ là một chút gì đó thoảng qua cả mà thôi. Hiện tại trong Thandieu2 là sự trống rỗng về tình cảm. có lẽ nên và tốt nhất hiện tại nên là như thế, rồi một ngày nào đó cả SaodoingoiThandieu2 cũng đều sẽ tìm được một nửa thực sự là của mình. Hãy cứ để cuộc sống đưa chúng ta đến với những người mới , để mỗi một người mới để lại cho ta những kỷ niệm. Hãy để cuộc sống cho ta quên, quên đi để học được cách nhớ ... Hãy để cuộc sống cho ta gặp gỡ ... rồi hạnh phúc sẽ tìm đến với ta.

Thandieu2 không quên ai cả, không quên 17/6, cũng chẳng quên Hoa, , quên Thoa, quên BKS, ....có điều Thandieu2 không nhắc tới họ nữa mà thôi. Thandieu2 sẽ để họ lại ở một nơi tốt đẹp nhất trong vùng kí ức ...!
 
HN. Ngày 07/12/2009

Một tuần mới bắt đầu và đúng như kế hoạch trong tuần này ta sẽ chẳng quan tâm gì đến mọi sự chung quanh, chỉ tập trung ôn thi mà thôi. Thế nhưng cuộc sống biến động, dòng người chảy trôi, ta đâu thể nào bàng quan trước mọi sự, nhân thế dân gian sao có lắm nỗi khổ. Phải chăng thượng đế sinh ra con người đã thiên phú cho họ có được khả năng để chịu đựng những đau khổ của cuộc sống thường ngày?

Tối qua lòng bỗng thấy bâng khuâng một nỗi buồn vô cớ mà chả hiểu vì sao, chỉ muốn vô dd chém gió với lũ trẻ, chém xong ra ngoài chém tiếp vậy mà cũng chẳng hết buồn, 2 đứa cùng phòng cũng vậy, tụi nó cũng có một nỗi buồn mang mác giồng mình. Tựa hồ như có một vật lạ gì đó rơi vào trái tim ta, không đau đớn, không nhói buốt, vậy mà sao lại có sức ảm ảnh ghê gớm đến vậy?

Sáng dậy, đầu óc đã chả nghĩ về chuyện gì nữa, lôi quyển sách ra đọc mà cảm thấy chán, ước gì những ngày nghỉ kéo dài hơn một chút nhỉ? Đêm qua Tr có nhắn tin nhưng mình không nhắn lại. Vừa rồi Tr lại nhắn, Tr muốn biết lý do tại sao? Ôi, lý do gì chứ, đơn giản chỉ vì mình không muốn. Yêu 1 người mà cũng phải có lý do, không yêu 1 người cũng có lý do sao?

Hồi cấp 3 thật sướng, vui đùa nghịch ngợm chả lo nghĩ gì cả, ngày thi đến cận kề mà vẫn đi chơi, cánh cổng trường ĐH sao đẹp và khát khao đến thế. Giờ vào ĐH rồi sao thấy nó cũng bình thường và chán chán sao ây, thấy 12 năm cố gắng của mình với ghi với chép, giờ lại tiếp tục ghi chép và học……..Cuộc đời đúng là vòng luẩn quẩn, thôi thì chấp nhận chứ biết sao, vào được rồi phải cố mà ra, mà muốn có công việc tốt thì cố sao cho cái bằng nó đẹp! vậy đấy, cuộc sống chỉ toàn những toan tính mà thôi.

Thấy nhớ thời học sinh áo trắng đến trường, thấyn hớ da diết màu hoa phượng năm nào, nhớ khôn nguôi những hôm cùng nhau đi chơi khi được trồng tiết, nhớ những lúc cả lũ cùng nhau hợp sức quay bài trong giờ kiểm tra, ôi, sao nhớ ….. nhớ vậy…………
 
Ngày 07 tháng 12 năm 2009.

Sáng đến trường Chào cờ, ôi! Cái giọng nói chua chát của mình qua Micro mà không thày cô nào có ý kiến gì cả. Thôi, đành chấp nhận vậy, mình có chất giọng nữ tính thì đã làm sao chứ nhờ. Cái thanh quản của mình làm cho tiếng của mình the thé, chẳng khàn khàn, đục đục tẹo nào. Cái giọng thanh thanh này của mình chỉ hợp với việc quát mắng học sinh thôi, chứ mà kể chuyện cổ tích cho tụi nó nghe chắc ối đứa vô bệnh viện cấp cứu mất thôi.

Alo nhận xét xong phần của mình, mình đi mượn chìa khoá, lấy máy chiếu và lắp máy chiếu giúp chị bạn dạy Văn thử bài Hội Giảng hôm qua mình làm. Mở phòng Nhạc của 17/6 ra thì trời ơi, bẩn thỉu không tưởng được đâu. Toàn là vỏ kẹo, vỏ hướng dương mà ... là hậu quả của việc liên hoan của "ban văn nghệ tụi học sinh" hôm thi ATGT của trường. Thế là mình lại phải nhờ 2 em học sinh lớp 6 nghỉ chào cờ để dọn dẹp sạch sẽ. Vậy mà 17/6 vẫn dạy tụi nó học ở đó được. ( Cũng có lý do 1 phần đó là phòng Nhạc là phòng chức năng, có tiết dạy thì mở ra, dạy song đóng lại. Nhưng mình nghĩ nếu mà không nhờ 2 đứa học sinh quét dọn đi chắc chắn kiểu gì 17/6 cũng bị nhắc nhở, phê bình cho coi. ) Ngày trước ở KTX, sau mỗi lần tụi tôi thi song, chắc chắn là bẩn hơn phòng Nhạc lúc đó nhiều, tụi tôi xé vụn tài liệu ra, vứt đầy phòng KTX, người đầu têu ra là tôi. Để được 2 ngày thì không thể chịu được và chính tôi lại phải chui vào từng cái gầm giường mà quét dọn. HUHU. Thế chúng tôi mới có câu: "HÃY COI KÍ TÚC LÀ NHÀ, VÀ ĐỪNG COI NHÀ LÀ KÍ TÚC". Nếu coi nhà mà là KTX, chắc là chết ngập trong rác rồi. HAHA. Thấy mình cũng thuộc dạng ở bẩn,, thôi không kể nữa. xấu hổ ...

Dự giờ được 1 lát, thôi, không dự giờ nữa, về văn phòng ngồi chấm nốt bài Số học 6, .. cũng có thể là lí do 1 chút để được nhìn thấy 17/6, thế thôi. mặc dù không thèm nói chuyện, chả thèm quan tâm, .. rồi mà. Không quan tâm nữa mà ... Nhưng vẫn muốn ngắm nhìn một lát, dẫu chẳng biết là còn nhớ hay không nữa. Thôi, thế là vui rồi.

Dạy 3.4.5 rồi về nhà ăn cơm, nghỉ trưa lại có đứa trẻ ranh nháy máy, tức phát điên. Để chế độ "Silent night" rồi đi ngủ. Chập choạng, mình ghét nhất người khác làm phiền mình lúc mình đang thiu thiu, mình khó ngủ được lắm, nhưng ngủ rồi thì muốn sao cũng được, thế đó.

13h30. Đôi mắt ríu lại rồi, điện thoại hẹn báo thức kúc ku bên tai, chả thèm dạy nữa, nằm thêm chốc lát. 14h bố hỏi có phải đến trường không? Bảo không rồi thức dạy, xuống Bình Lục làm giáo án Tiếng Anh.

Rẽ qua nhà ông bạn cùng trường, lấy cái USB rồi còn phải ở lại một chút hướng dẫn ông ấy nhúng violet vào powin poit. Rồi mới đi được. Vậy là đôi mắt vấn thiếu ngủ ...
18h, chị dạy văn lại gọi điện đến, bảo chưa làm song và chưa về được, đành hẹn sáng mai chị ấy đến trường sớm để sửa lại. Tội nghiệp, cô Hiệu trưởng dạy Văn mà, mà với cô Hiệu trưởng thì .. tính cũng hay lắm. Đã làm là phải chuẩn, và ... nhất thì phải (đó là mình cảm nhận)

18h30, về qua nhà chị ấy để lấy giáo án tối về định làm một mình, nhưng nhà khóa cửa, cả nhà đi đâu đó rồi, vậy thôi, đành để sáng mai vậy.

19h, về nhà, ăn cơm, vào máy coi lại bài HG, chỉnh sửa mấy thứ rồi vào diễn đàn chút. Đọc vài "cảm xúc" và lại quay về với "gửi một người sáng ngày mai". Chẳng biết Sao đổi ngôi buồn chuyện gì mà khó tả thế? Cái cảm giác nhớ bạn cũ thời cấp 3???. Ôi đời mà, đến bây giờ tôi cũng hối tiếc thời mình là SV lắm chứ, nếu được quay lại thời quá khứ, chắc là còn vui và còn chơi hơn nữa. Nhưng ai mà chẳng phải trường thành, chẳng phải già. Thôi thì cứ vui với thực tại là được rồi.

Vừa rồi cũng có đứa trẻ ranh nào đó lại nháy máy, trưa chị gái nhắn tin là đợt này chơi hội bị thằng chủ hội lừa, nó ôm tiền rồi bỏ trốn rồi. Bà chị gái chắc là trong tháng này sinh cháu. Đúng là chó cắn áo rách ... thôi than thở .. chuyện đã rồi .... --->
 
Ngày 08 tháng 12 năm 2009.

Sáng nay trời đổ mưa, thế là dính vào người mấy giọt nước mưa, đau đầu, nhức óc một chút. Vừa ăn cơm, vừa uống thuốc, vào diễn đàn cố gắng viết mấy dòng nhật ký và gửi lời chúc sinh nhật tới Thoa812. Chúc Vợ yêu dấu sức khoẻ, vui vẻ, hạnh phúc và luôn thành công trong cuộc sống.

Sáng, vẫn với những ngày dài 3 tiết, hoặc 4, hoặc 5 tiết, nhưng cảm thấy mệt mỏi hơn rồi, cũng có thể tại vì lâu rồi không được một giấc ngủ dà, ngủ sâu. Trưa về, sửa lại giáo án Tiếng anh rồi vòng qua nhà bà chị bạn, đón chị ấy đến nhà chị bạn nữa để sửa bài Văn. Đúng là biết cái gì khổ cái đó. Giá như mà mình bảo không biết thì chắc là mình sẽ không phải mệt như thế này. Nhưng nghĩ lại, biết càng nhiều thì vẫn hơn. HIHI.

17h30, còn có mỗi một mình ở lại trường, moij người về hết rồi, mình còn ở lại thu dọn máy chiếu, khóa cửa phòng hiệu bộ rồi ra về, nhức đầu, hoa mắt .. và mệt nữa. Hôm nay mình sẽ đi ngủ sớm. Đã nhủ lòng mình như vậy rồi, nhưng hôm nay là sinh nhật Thoa, vào diễn đàn viết lời chúc Thoa đã.

Nếu ngày trước diễn đàn kiến thức làm mình say mê, hứng thú bao nhiêu thì bây giờ diễn dàn cũng mang lại niềm vui, sự ham mê với Thoa ấy nhiêu. Nhưng chính vào lúc mà Thoa đam mê với diễn dàn lại là lúc mà mình chán nản tất cả. Cuộc sống là sự công bằng về tất cả mọi thứ. Thoa là một nhân tài, một cô gái cá tính, nhiệt tình,, cũng giống Thandieu2, cũng có những cảm xúc ... nhẹ nhàng, trẻ con, hồn nhiên ..

Rốt cuộc lại thì mình vẫn không thể hiểu được Thoa. Một thoáng bối rối trong đầu của mình. Đành vậy, mình vô tâm, vô tình, đáng ghét, ích kỷ, nhỏ nhen. Tổng hợp tất cả lại cũng đều đúng cả mà, mình chấp nhận, mình hoàn toàn chấp nhận điều đó. Chúc một buổi tối an lành. Chúc Thoa thêm một tuổi mới với nhiều điều thú vị mới mẻ trong cuộc sống. Cảm ơn Thoa đã là một người bạn của tôi trong thời gian qua! Bây giờ thì Thandieu2 lên giường đi ngủ.

Thân chào!
 
Ngày 09/12/2009

Ngày 9 tháng 12 năm 2009.

Chợt buồn!

Hôm nay cô không đến.
Em thấy thầy em buồn
Đôi mắt lệ sắp tuôn....
Thầy buồn! Cô không đến.

Hôm nay cô không đến.
Lá bàng vẫn cứ rơi
Dưới sân, hàng ghế đá.
Chơi vơi, một người ngồi.

Hôm nay, cô không đến.
Còn một mình thầy tôi.
Đâu đây, vòm thuốc trắng
Chơi vơi, một khoảng trời.

Sáng tiết 1 đến trường, cùng cô Hiệu trưởng, thấy cô Hiệu trưởng phân công lịch dạy thay 17/6 triệu tập lên Phòng tập văn nghệ. Không hỏi gì, không nói gì .. chỉ thấy một nỗi buồn từ đâu chợt tới, buồn vu vơ...

Sáng 8/12/2009 gặp 17/6 đã không nói gì, không hỏi gì, không gì cả, chỉ ngồi, đi lại và thi thoảng "nhìn" một chút thôi. Chiều 8/12/2009 thì 17/6 nghỉ, không đến trường. Và thêm một ngày mai 10/12/2009 là ngày nghỉ của 17/6 nữa. Một thoáng buồn, chợt đến, và giờ này cũng chưa đi. Tìm mấy điếu thuốc giải sầu. Đã tự nhủ là bỏ thuốc rồi, mà vẫn cứ đi tìm tới nó. Có lẽ nỗi buồn chỉ có thuốc là bạn tri ân.

Trưa 11h về tới nhà, rót rượu ra uống một mình, thế là choáng tiếp, trèo được lên giường là may mắn lắm rồi .. ngủ một mạch đến 15h. (Bố mẹ mình chỉ khuyên mình không hút thuốc chứ còn khoản rượu thì mình uống ở nhà bao nhiêu tùy thích, có say thì ngủ lăn quay, nên mình ở nhà toàn uống say thôi hà. Nhưng khi "ra đường" thì nên hạn chế, mình chấp nhận, lắng nghe và chưa bao giờ say ở "đường" cả.)

16h tắm rửa, rồi ngồi nét chơi, vào diễn đàn coi chút, viết chút nhật ký của ngày hôm nay, một thoáng buồn lại chợt tới, ngày mai, ngày mai không được gặp 17/6 .... rồi
 
Ngày 10 tháng 12 năm 2009

Chẳng có gì xảy ra trong ngày, một ngày buồn tẻ, êm đềm trôi. Ngày mai 5 tiết, chỉ muốn không găp 17/6 một thời gian. Đừng gặp nữa có lẽ tốt hơn.....
 
Thứ sáu; Ngày 11 tháng 12 năm 2009.

Sáng đến trường từ 7h, đánh trống cho tụi trẻ con vào truy bài rồi ngồi nghe mấy bài nhạc ráp Việt cho thoải mái đầu óc. Ngày hôm nay: Mỹ thuật - Toán - Hóa - Mĩ thuật - Hoá.

Kiểm tra Mĩ thuật 2 lớp và kiểm tra Toán, một buổi sáng dạy cũng không có gì là mệt nhọc cả. Và chuẩn bị máy chiếu cho chị bạn dạy thử. Định lên lịch báo giảng sáng nay để kí duyệt nhưng thôi, đằng nào mai chẳng phải đi buổi chiều. Gặp 17/6 chỉ nhìn thấy những cái nhìn đáng ghét, đág ghét thật. Thôi thì ... thôi kệ ...

Chiều, 1h15, chị đồng nghiệp gọi dạy để đèo con chị ấy đến trường cùng. Chiều đi dạy phụ đạo Toán 6, dạy đến 4h thì tan, đi đám ma một chút, về nhà là 17h. Dọn dẹp, cơm nước và rồi lại lôi cút rượu ra uống một mình. Trưa nay Bố đi đám cũng say, chiều mẹ cũng đi đám cưới. Tối 2 bố con ăn cơm thôi. Một chén tiêu sầu, vậy tưởng không say, giờ thấy choáng choáng. Chiều nay lại được gặp Hoa, Hoa vẫn thế, vẫn dáng gầy gò, người cao cao, thanh thanh ....

Tối. Em gái vừa gọi điện hỏi sáng mai được nghỉ không? Nó vào hỏi chút về mấy cái đánh văn bản. Mới học mà. Ừm, sáng mai được nghỉ, chiều mai mới phải đi. OK, sáng mai sẽ hướng dẫn. Môn Tiếng anh mình làm cũng còn cần bổ xung chút nữa. Chủ nhật làm thêm môn Văn, bắt bẻ nhiều quá, bắt làm toàn bảng chính đầy đủ luôn, mà văn thì dài lê thê, chữ 18 là được rồi, hơi nhiều, chẳng lẽ nào cho cỡ chữ nhỏ hơn nữa hay sao? Thôi thì chút bớt mệt vào làm giáo án Anh trước đã. Giờ tranh thủ lấy ít giáo án phụ đạo toán 6 thì vào viết mấy dòng nhật kí. Thoa sắp thi rồi, nên Thoa phải dành time để học, ngày trước mình cũng thế, chơi chán ra rồi đến lúc thi thì bắt đầu lao vào hùng hục. Thế rồi cũng qua cả thôi mà.
Chúc Thoa học tốt, thi đạt kết quả tốt.

Nhớ em!
 
Thứ 7 ngày 12 tháng 12 năm 2009.

Sáng nay được nghỉ, nên ở nhà chơi, cứ nghĩ rằng chiều mới phải đi họp hội đồng mà. Trưa, co Hiệu Phó gọi điện báo là chiều được nghỉ ở nhà. OK. Tiếp theo là thiu thiu ngủ thì chị bạn đồng nghiệp nhắn tin cũng báo là chiều nghỉ, rồi đến cả cô bạn hợp đồng Toán cũng nhắn tin đến báo. Thế là trưa lại mất một giấc ngủ ngon.

1 tuần rồi mình ko còn được nhận tin nhắn của ai cả, mình cũng không còn nhắn cho bất kì ai nữa, bởi trong thời gian này đối với mình, cũng chẳng có chuyện gì sảy ra, yên bình, thật yên bình, êm ả trôi đi. Ấy thế mà hôm nay chợt nhớ tiếng tít tít của ngày xưa quá. Nhớ về những tin nhắn chia sẻ, hỏi thăm, động viên, an ủi. BKS bảo Người điên đang bị ốm, chả biết được ốm thật hay không nữa. Cũng vì BKS mà mình chẳng thể tin ai của diễn đàn kiến thức nữa. Có tin, may ra mình chỉ tin mỗi Rubi, và Vợ của mình thôi.

Một ngày, cũng đã sắp hết rồi, tối nay in chút giáo án đã, sáng mai còn làm giáo án văn và báo cáo hội thảo. Vợ yêu vẫn chưa online, chắc vẫn còn mải học ôn. Cố gắng lên nhé!
 
Chủ Nhật, ngày 13 tháng 12 năm 2009.

Vậy là sắp hết nửa tháng 12 rồi, nhanh quá, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi qua từng ngày, từng ngày ảm đảm, thê lương.

Sáng dạy, qua nhà anh đồng nghiệp gửi cái violet1.4 và cài giúp cái máy in Canon2900. Sau đó đón chị dạy Văn đến nhà đánh cái phần hội thảo. Sau đó chỉnh lại giáo án và làm lại bài dạy power point. 12h mới song, đèo chị ấy và cậu con trai của chị ấy về.

Trưa, ngủ được một chút thì tiếng trống, kèn đám ma làm mất ngủ. 15h, chị dạy Anh văn lại gọi xuống làm. Trời ơi, khổ thân tôi, chị ấy đánh lỗi phông nhiều quá, lúc phông chữ này, lúc phông chữ kia, chỉnh lại chắc ốm chết thôi.

18h, từ Bình Lục về, mệt mỏi và tâm trạng không vui. Biết là tối nay còn phải mệt lắm đây, còn phải làm 2 cái hội thảo và chỉnh lại phông chữ, có khi phải đánh lại cả tảng cũng nên. Nhưng vẫn vào diễn đàn, bật yahoo chát với bạn bè chút. Viết đôi dòng chữ, và out để bắt đầu làm việc. Một buổi tối an lành tới tất cả mọi người, tới cả mình nữa. Cuộc sống đáng yêu !
 
Nụ hôn của gió!

Thứ Hai. Ngày 14 tháng 12 năm 2009

Khi Người Yêu Đi Lấy Chồng

Khi người yêu đi lấy chồng
Ai mà không tan nát lòng
Ôi tình yêu như bóng mây
Tình yêu như khói bay
Tình yêu đâu nào thấy

Khi người yêu đi lấy chồng
Ai mà không đau xót lòng
Ôi tình yêu đã vỡ tan
Người yêu đã rẽ ngang
Giọt buồn lòng còn mang

Uống uống cho cạn hết
Nỗi đau rạn vỡ phủ lấp kín trong tâm hồn
Uống uống cho cạn hết
Xót xa ngày tháng để dĩ vãng luôn ngủ yên

Uống uống cho cạn hết
Chát cay mặn đắng của nỗi đảo điên nhân tình
Uống uống cho cạn hết
Uống cho cặn hết sao con tim chưa lãng quên

Khi người yêu đi lấy chồng
Tôi tựa như thân giã trần
Xây tình yêu trên cát thôi
Giờ tình theo sóng trôi
Còn lại một mình tôi.

-------------------------------------------------------

Vậy là chỉ ngày mai nữa thôi, ngày kia là người ta đến ăn hỏi rồi. Và rồi lại thêm một ngày kìa, nữa, tức là thêm một ngày mai thì nó lại là ngày kia. Em lên xe hoa về nhà chồng.

Nhận được tin báo của thằng bạn: "Thứ Tư được nghỉ không? Nghỉ thì đi bê tráp cho ......" Em biết không? Trong anh buồn lắm, muốn khóc thét lên, nhưng anh đã không làm thế, anh đã không khóc, bởi tình yêu và những giọt nước mắt của anh dành tới em chỉ còn là trong quá khứ mà thôi. Anh đã không khóc, không cười, cũng chẳng nhắn tin lại người bạn của anh. Anh câm lặng đi, vui sướng hay buồn khổ đây. Em đi lấy chồng, em đã thỏa được những thứ mà em mong đợi, em ước ao. Còn anh, anh mong em được hạnh phúc.

Người ta gọi em là “thiên thần bé nhỏ”, phải rồi, em xứng đáng được gọi là thiên thần lắm chứ, bởi vì em đẹp, em thật đẹp trong con mắt của người ta và của cả tôi nữa. Còn tôi, tôi chỉ gọi em với cái tên quê mùa: “sư phụ”; sư phụ của “thầnđiêu” mà thôi..! Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê tỉnh Hà Nam, hết cấp 3, trượt đại học nhưng cũng may mắn được đặt chân vào trường sư phạm của tỉnh học.

18 tuổi, cái tuổi đầy thơ mộng, vui nhộn, trắng trong, cái lứa tuổi của học hành và của cả những rung động đầu đời bắt đầu gõ cửa con tim nữa. 18 tuổi tôi chưa biết thế nào là tình yêu.

Tôi 18 tuổi. Trong dãy nhà nhỏ ở khu kí túc xá, có 7 thằng con trai lồng ngồng cùng chung một phòng. Trong đó có tôi, có người ta. Người ta hơn tôi và em một tuổi, Cao, to và đẹp trai như những người mẫu, diễn viên điện ảnh bên Hàn Quốc, còn tôi gầy nhom, đen và cao lêu khêu.

Tôi nhanh chóng thích nghi với cuộc sống tập thể, với những đêm mùa thu đầy trăng và sao, với những tối chuyện trò rôm rả tới khuya, những buổi gặp gỡ nhận đồng hương; và cả những cái gõ cửa làm quen với các phòng trong khu KTX ; với những ngày 6 tiết học tới tận 12 giờ trưa.

- “Tao mới quen với một con bé lớp Mầm Non, xinh lắm tụi bay àh.”

Người ta nói với cả phòng về em; về một cô gái mà lúc bấy giờ tôi cũng chỉ biết là “xinh ” có thế thôi. Tôi cũng chẳng tò mò mà hỏi thêm, và sau giấc ngủ đêm tôi đã quên mất em, quên mất một cô gái mà người ta gọi là “xinh lắm”.

Bước vào trường là tháng 9 thì bây giờ đã sang tháng 11, trời về đêm cũng đã lạnh xe xe. Trăng vẫn cao vời vợi trên bầu trời trong mây. Lần đầu tiên em và tôi gặp trong trong một đêm của tháng 11 ấy. Em đến để tìm gặp người ta, nhưng người ta và cả phòng đi vắng , chỉ còn mình tôi. Bên cây cầu nhỏ bắc ra cái chòi nhỏ giữa hồ nước khu công viên trong KTX. Tôi không nhớ mình đã mở đầu như thế nào nữa; nhưng khi tâm sự về gia đình; tôi kể về người ông đã khuất sau những ngày mất trí nhớ vì tai nạn thì cả tôi và em đều oà khóc, bởi vì em cũng có người ông giống như tôi…

Lần đầu gặp nhau là như vậy đấy. Tôi và em ngồi nói chuyện bên nhau cũng khá lâu rồi em quay sang tôi nói nhỏ:

- "Thôi, không nói chuyện nữa. Tiến này! Đừng buồn nhé, về phòng nghỉ đi, cũng muộn rồi.”

- “À, mấy ngày trước Trang đã thấy Tiến, hôm nay đã nói chuyện cùng Tiến rồi, sau này chúng ta sẽ là bạn nhé”

- "Ờ !"

Tôi trả lời rồi cũng đứng lên lững thững bước về phòng. Tôi biết giờ này người ta đã đi chơi về rồi, và tôi biết đêm nay,em đến tìm người ta….

Người ta tán tỉnh em, em đã không chấp nhận tình cảm của người ta. Người ta thì đang cần một thứ tình cảm có tên là tình yêu lắm. Thế nhưng em không hiểu, để rồi khi người ta yêu một người con gái không phải là em, em mới nhận ra, và em thấy tiếc, tôi biết là em tiếc người ta sau mỗi lần tôi nhìn vào đôi mắt em,.. và nhận ra : em đang cố giành lại người ta.

Em thường xuyên đến phòng tôi chơi, cố tạo nên những cơ hội gần gũi người ta, và những khi không có người ta, tôi vô tình lại trở thành một người bạn của em, tôi và em đã kể cho nhau rất nhiều câu chuyện về cuộc sống, về những người bạn thời cấp 3, về những người bạn mới quen trong lớp, về gia đình và về rất nhiều thứ linh tinh khác nữa. Tôi và em đã có những tối đạp xe cùng đi ngắm thị xã về đêm, cùng nhau leo núi, hay cùng nắm tay nhau vừa chạy vừa la hét trong đêm lửa trại,… những ngày bên em thật vui vẻ và ấm áp một cách lạ thường, mặc cho những ngày giá lạnh đầu đông đã bắt đầu đến. và rồi, tôi như đã hiểu được em….. Tết đã đến, chúng tôi sẽ được nghỉ 2 tuần, chúng tôi hẹn nhau một bữa tất niên ở nhà một người bạn, và ở đó, có bạn tôi, có tôi, có em, có người ta, và có cả người yêu của người ta nữa. Em mời tôi một ly rượu, em uống cạn,và rồi em rót tiếp, tôi biết, khi mùa đông đi, khi Tết đến xuân về, con người ta thấy trở nên gần gũi nhau hơn, cần một thứ tình cảm để cho đôi nam nữ gần nhau hơn, em uống và tôi uống, em say và tôi say. Tôi đã hôn em mà không được sự cho phép của em, em không phản ứng gì, bởi vì em đang say, “em đẹp lắm”, tôi đã nói giống như người ta vậy đấy, mà em đẹp thật , thì thầm với em “tôi yêu em”!

Sau những ngày nghỉ Tết, vẫn những ngày học 6 tiết tới 12 giờ trưa, Tình cảm mà tôi trao về em ngày càng nhiều hơn,. Tất cả sự cố gắng gần gũi người ta của em, Em đã thành công. Những ngày sau đó là những ngày tôi chìm trong thuốc lá, men rượu , say và say,..... Thời gian cứ thế trôi đi và ....

........ Một đêm mùa hạ, sau 2 năm gắng gượng quên em, với những tiếng khóc nấc nghẹn trong đêm khua, Em lại vào KTX tìm tôi. Tôi đi cùng em tìm người ta. Em và người ta giận nhau mà. Thế rồi đứng như chôn chân tại chỗ khi nhìn thấy người ta đánh em. . Người ta đánh em.., Tôi biết em rất đau, và tôi cũng vậy. Tôi đã không đủ cam đảm để vào chịu những cái đòn thay em, Tôi thật là kém cỏi. Nhưng rồi, em vẫn cứ bên người ta, lẽo đẽo theo người ta ... còn tôi, vẫn chỉ biết đứng nhìn em trong đau đớn ....

........... Ngày ra trường, tôi công tác gần nhà, người ta thì đi thật xa, Tôi đã không còn yêu em nữa nhưng những kỉ niệm về em thì tôi luôn nhớ. Tôi và em, cả người ta nữa, cả 3 chúng ta đều đã thay đổi rồi. Em đã đạt được những gì em muốn. Em và người ta đã được ở bên nhau. Em, nay mai thôi là đã là vợ của người ta rồi. Còn tôi, vẫn một mình tôi ..... không có một ai bên cạnh mình cả. Mặc dù thời gian vừa qua cũng có nhiều người đến với cuộc đời của tôi....... Và rồi sau hơn 3 năm chưa yêu ai thì giờ đây con tim cũng đã rung động trước 1 cô bé trong xóm rồi. Cô bé đó tên Hoa. Phải, tôi đã yêu Hoa như yêu em, cũng chẳng có toan tính gì cả, cuộc sống thật đơn giản với những gì tôi nghĩ và làm. Tôi đã học được ở em, một người con gái tôi yêu một điều quý giá nhất: "HÃY YÊU VÀ HÃY SỐNG HẾT MÌNH VÌ TÌNH YÊU".

Chúc Trang hạnh phúc - tình yêu đầu.!
 
Gửi cho người ấy...người không quen

Một cánh thư xanh... tỏ nỗi niềm.

Này người không quen,người có biết .

Tôi ngóng trông người, biết bao đêm.


Mà người sao nhỉ...Có hay cười?

Có hay mơ mộng, giống như tôi?

Có hay thơ thẩn , ngu ngơ thế

Có hay khẽ buồn khi mưa rơi?


Người có biết chăng, đã lâu rồi

Tôi chờ người ghé đến với tôi

Để tôi ươm tình trong sóng mắt

Để tôi thấy người yêu thương tôi.


Tôi đếm thời gian của cuộc đời

Hạ qua Thu tới lặng lẽ trôi

Chớm đông se sắt, ngây ngô rét

Tôi đặt tình tôi, giữa ngàn khơi.


Người không quen ơi, người dưng ơi.

Này, cho tôi gửi đến đôi lời

Nếu người lạc bước trong chiều vắng

Xin hãy vô tình lướt qua thôi !



13/09/2009

Theo : GMD.
 
Giờ thì em coi được rồi. Cảm ơn anh

Thứ 2 ngày 16 tháng 11 năm 2009.

Một ngày trôi qua nữa, hôm nay anh dạy Hóa về, thế là mình được nghỉ dạy, sáng đổi tiết, không dạy Toán nữa, để thứ 7 dạy bù, coi như sáng hôm nay được nghỉ không hề phải lên lớp chút nào.

Chuẩn bị máy chiếu cho đồng nghiệp, loa đài một chút rồi lại ngồi máy làm báo cáo cho bà chị dạy văn. Chiều 3h đến nhà chị ấy lấy lại bài để chỉnh lại chỗ sai rồi về chuyển sang power point lại từ đầu. Tức là công đợt trước thành công cốc.

18h, vẫn chưa làm song, đói, ra ăm 1 bát cơm rồi vào làm tiếp. 18h30 mặc áo, lấy mũ, lên xe đến nhà chị dạy Văn, cóp vào máy để chị ấy coi, kèm theo 1 bản in của bài báo cáo hội giảng. Giáo án chưa làm đc chút nào hết. Rồi xuống Bình Lục chỗ chị Tiếng anh. Chị ấy đi phô tô giáo án nên chưa về, đợi hơn tiếng đồng hồ sốt ruột, cuối cùng về và chỉnh lại chút nữa. Sáng mai nhớ mang loa để chị ấy mượn, chắc trưa mai mình ở lại trường. Vip mà, không ở không được.
Đang ngồi thì chị dạy Văn lại gọi về, rẽ qua chị ấy làm thêm 1 đề kiểm tra học kỳ nữa vào báo cáo Á Á..... chắc điên mất, vẫn phải mỉm cười chấp nhận, vì chị ấy nhờ mình cũng ngại lắm chứ bộ. Ngậm hạt thị và lắng nghe lời "Vất vả cho mày quá" rồi về.

22h, mới bắt tay vào chỉnh lại hội thảo đã,
22h15, chỉnh song hội thảo, rồi đi làm đến giáo án cái nhờ. Nhưng lạ thay, giáo án nộp phòng gì mà ko có mục tiêu, mục đích gì cả. Thế là lại nhờ đứa bạn vào tìm hộ bài "Cố hương" của Lỗ Tấn để cóp bổ sung. Nhưg hiện tại vẫn chưa hoàn thành. Còn 4 trang giấy nữa cơ.

Tưởng sau đợt thi ATGT là đc rảnh và ko mệt, ai ngờ làm G.A này còn mệt hơn cả làm ATGT, đơn giản mình đã bảo rồi mà, mình thích làm việc một mình, cứ Văn vẻ theo ý ng này, mai ý ng khác, thêm bớt, chỉnh sửa đủ chết.

Mong sao sáng mai ko mất điện để còn in ấn. Xót xa hết cả giấy và mực. HIHI.
Sáng nay không được coi mặt 17/6, cũng hơi buồn, mặc dù hai đứa càng ngày càng xa lạ, nhưng không gặp thấy nhớ, mơ hồ quá. Nhưng ngắm gái đẹp ai chẳng thích.
Vào ddkt viết mấy dòng nhật ký bớt mệt. Mong sao mọi việc tốt lành. Sau đợt này phải đi an dưỡng thôi. Mình thấy nhức đầu, đau họng rồi. Mệt quá thôi !!!!
 
Mình đọc mãi, chưa bao giờ hiểu topic này có ý nghĩa gì?! Sao Thandieu2 cứ theo đuổi mãi vậy nhỉ?

Em tưởng dạo này dầu óc khùng khùng nên ko hỉu ...hên quá a Butbi cũng ko hỉu...mình vãn bình thường ...phải ko a Butbi nhỉ? Hay 2 a e mình ko bình thường hix hix
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top