Gửi một người sáng ngày mai.

Dĩ nhiên là em hiểu ý của chồng chứ. Em biết chứ! Những gì chồng làm cũng là vì mong dd ngày một phái triển hơn, để mọi người quan tâm, gắn bó với dd nhiều hơn… Em rất vui và sẵn lòng góp chút công sức ít ỏi của mình cho “ đứa con tinh thần” của chúng ta. Nhưng chồng cũng được nghe giọng của em rùi đấy, làm sao có thể thu âm đọc văn được? Nếu dd có mở thêm mục “tư vấn trực tuyến” thì em xin tham gia, chứ bảo em ngồi đọc diễn cảm một bài văn rồi thu âm thì chắc là em không làm được đâu.hi. Em có khả năng nói, nói nhiều, nói hoài không nghỉ (giống anh Tapchoi82) nhưng đọc diễn cảm thì vợ chịu...

Vợ luôn hiểu chồng mà!
 
Ngày 06 tháng 11 năm 2009

Đau đầu quá thôi, có lẽ ốm rồi, 2h sáng nằm lạnh quá, nghe cái tủ lạnh chạy ù ù mà cứ nghĩ hơi lạnh từ nó toát ra. Ốm thật rồi, mà rõ mới tiếp 4 chai nước vào người cơ mà..... Hôm đi thi hết tập sự còn không thấy mệt bằng mấy hôm nay, phải chăng là do mình lại suy nghĩ nhiều quá ....
Suy nghĩ và băn khoăn giữa cái mình nhìn thấy, cái mà mình cảm nhận thấy. Tại sao lại có sự khác biệt đến thế ...

Hoa cũng sắp thi nghề rồi, thứ 2 ngày 9/11/2009. Chúc tất cả mọi việc đều tốt đẹp cả. Hi vọng rằng tình cảm của mình và cô bé đó sẽ ngày càng tốt đẹp. Cũng mong nếu 1 ngày nào đó Hide đọc được những dòng chữ này, thì mong rằng tháng 6/2010 Hide sẽ xoá giúp tất cả cái phần này đi. Xoá tất cả đi để mọi chuyện coi như là mới bắt đầu, để Thandieu2 lại có thể lừa được 1 cô bé ngây thơ, trong sáng. hehe
 
Quên !

Ngày 08 tháng 11 năm 2009

Đã cảm thấy khỏe lại, đơn giản bệnh tại tâm thì chỉ có tâm mới có thể chữa khỏi được.:D:D Thoa àh, hôm nay, anh đã quyết định một việc, việc làm cho anh bây giờ cũng giống như em, đơn giản là anh không nghĩ về ai nữa, không nhớ về ai cả, không yêu ai hết. Kể cả Hoa.
Tại sao đến bây giờ anh mới nhận ra Hoa còn quá trẻ, còn cả một bầu trời rộng lớn phía trước. 18 tuổi thì yêu đương gì chứ? Còn anh, 22 tuổi, anh thực sự cũng chưa hề muốn có gia đình, vậy thì việc gì anh phải vội vàng chứ.
Anh đã cảm thấy khá hơn khi đưa ra quyết định này, anh cảm thấy nhẹ nhàng trong đầu, không nghĩ về ai cả, không nhớ về ai cả. Anh cần một thời gian yên tĩnh, yên tĩnh hoàn toàn. Anh làm vậy là đúng phải không em.
 
4 năm về trước, nay gặp lại người.

Ngàyy 09 tháng 11 năm 2009

4 năm về trước, sau khi .. Trượt đại học sư phạm 2. Thandieu2 có ý định thi lại năm nữa, quyết định thi lại ĐHSP. Quen 1 cô bé trên nét, đã hứa là sẽ đi thi lại. Ấy vậy mà khi vào học tại cao đẳng Hà Nam ... Lại thấy ngại ngại thi nữa. Hôm nay 09/11/2009 được gặp lại cô bé trên yahoo. Đã xin lỗi được vì thất hứa, cô bé đó không giận. Cảm thấy vui vui. Vì chuyện này mà mình cảm thấy áy náy suốt 4 năm qua. Bây giờ thì thanh thản, thanh thản hoàn toàn.

"Không yêu ai - Và không ai yêu"


BUZZ!!!
-*-ANH TIẾN-*-: lá rơi mùa thu
-*-ANH TIẾN-*-: nick quen lắm

()^_^(): Quen là sao ?

-*-ANH TIẾN-*-: ko nhớ nữa
-*-ANH TIẾN-*-: như kiểu ngày trước đã làm quen
-*-ANH TIẾN-*-: ngày mình còn là SV thì phải ?

()^_^(): Giờ bạn đi làm rồi àh

-*-ANH TIẾN-*-: bạn nói tên đc ko?
-*-ANH TIẾN-*-: ừhm. Mình là Tiến

()^_^(): Mình tên Hằng

-*-ANH TIẾN-*-: ở Hà Nam
-*-ANH TIẾN-*-: Hằng?

()^_^(): Bạn đã từng gửi thư tới mình rồi mà.

-*-ANH TIẾN-*-: ko nhớ nữa? ko nhớ đc. Hằng ở đâu nhỉ?

()^_^(): Hồi mình học lớp 12.

-*-ANH TIẾN-*-: àh, đúng rồi, và mình đã ko giữ đc lời hứa là thi cùng DDHSP1 đúng ko

()^_^(): Giờ bạn làm gì rồi?

-*-ANH TIẾN-*-: nhưng có đúng là thế ko nhỉ?

()^_^(): uh
()^_^(): uh

-*-ANH TIẾN-*-: thời gian làm mình quên

()^_^(): Giờ mình đang học kế toán

-*-ANH TIẾN-*-: nhưng mình rất ân hận vì điều đó
-*-ANH TIẾN-*-: vậy àh

()^_^(): Sao lại ân hận

-*-ANH TIẾN-*-: mình cảm thấy rất ân hận đó

()^_^(): Giờ bạn theo ngành gì

-*-ANH TIẾN-*-: vì ko thực hiện đc lời hứa

-*-ANH TIẾN-*-: vẫn ngề giáo.

()^_^(): Không sao đâu

-*-ANH TIẾN-*-: ừhm. gặp bạn mình cảm thấy vui lắm rồi

()^_^(): Bạn đang dạy học ở đâu

-*-ANH TIẾN-*-: mình đã thề, và hứa là mìh mãi ko quên
-*-ANH TIẾN-*-: mình dạy ở Hà Nam
-*-ANH TIẾN-*-: mà mình quên thật rôi

()^_^(): Bạn dạy cấp 3 hay gì?

-*-ANH TIẾN-*-: chỉ còn nhớ là thất hứa với cô bé năm lớp 12 thôi
-*-ANH TIẾN-*-: năm đó hứa với bạn thì mình đang học cao đẳng
-*-ANH TIẾN-*-: nên mình dạy cấp 2 thôi

()^_^(): Giờ mình đang là sinh viên năm 2.

-*-ANH TIẾN-*-: vậy àh
-*-ANH TIẾN-*-: bạn sinh năm bao nhiêu>?

()^_^(): 1990

-*-ANH TIẾN-*-: àh
-*-ANH TIẾN-*-: năm đó là năm 2005 phải ko nhỉ?
-*-ANH TIẾN-*-: 4 năm đã qua rồi
-*-ANH TIẾN-*-: chúng ta mới có thể chát cùng nhau đc
-*-ANH TIẾN-*-: mình tệ quá nhỉ?

()^_^() Hằng: ko sao

-*-ANH TIẾN-*-:

()^_^() Hằng: Xin lỗi bạn vì giờ mình đi ăn cơm đây.

-*-ANH TIẾN-*-: thế Hằng quê ở đâu nhỉ?
-*-ANH TIẾN-*-:

()^_^() Hằng: THANH HÓA

-*-ANH TIẾN-*-: ừhm

()^_^() Hằng: Chào bạn nha

-*-ANH TIẾN-*-: chút nói chuyện nữa đc ko
-*-ANH TIẾN-*-: ừh
-*-ANH TIẾN-*-: chào bạn

()^_^() Hằng: Có gì hôm sau nói chuyện tiếp nha

-*-ANH TIẾN-*-: ừh

()^_^() Hằng: bye

-*-ANH TIẾN-*-: rất vui vì đc gặp lại bạn sau 4 năm rồi
-*-ANH TIẾN-*-: bye bạn

()^_^() Hằng: Cảm ơn

-*-ANH TIẾN-*-: chúc buổi tối vui vẻ

()^_^() Hằng: Chào bạn

-*-ANH TIẾN-*-: ko
-*-ANH TIẾN-*-: mình mới phải cảm ơn bạn

()^_^() Hằng đang trả lời

()^_^() Hằng: ko co gi dau

()^_^() Hằng: đã thoát Messenger. (11/9/2009 6:48 PM)​

"Không yêu ai - Không ai yêu"
 
Ngày 10 tháng 11 năm 2009

Vĩnh Biệt Tình Yêu-(ft KenBee ft Jenny)


Hạt mưa vẫn cứ rơi , em quay bước đi .... hỡi em !
Mình anh ôm nỗi đau , không nói nên câu
Em cũng mãi xa như lá kia .....

Rap : [KentBee]

Thu đã qua , hoa đã tàn
Kết thúc 1 cuộc tình vỡ tan
Em dối gian đi theo tình mới
Để lại đây 1 mình anh chơi vơi
Lạc lõng giữa dòng đời .....
Em coi tình này như 1 trò chơi
Bao lời hứa sẽ bên nhau trọn đời
Mà giờ này em còn nhớ tới
Hay vội quên tình này em ơi ?
1 tình yêu sao quá xa vời
Cuộc tình này không như anh mong đợi
Thì em cứ vui bên tình mới
Để mình anh thả hồn với mây trời
Không cần 1 câu nói buông lơi
Em đã xa , xa thật rồi .....
Cuộc tình mình cũng chỉ thế thôi !!!!!

Melody : [Shiver One]
Từng chiếc lá gió cuốn bay về nơi chốn xa ,
Quên lối về , em cũng mãi xa như lá kia .....

Melody : [Jenny]
Em quên hết đi tiếng yêu
Em say bên tình yêu mới .....
Em chôn lấp đi dấu yêu
Mà ta đã cùng hẹn ước khi xưa ......

Rap : [Shiver One]

Những câu thề , những câu hứa , những câu hẹn , em đã nói yêu anh trọn vẹn như là bông hoa sen sẽ không phai mầu tình yêu sẽ không phải đổ máu .
Con đàn cháu đống tình yêu chúng ta sẽ như là dòng sông chảy siết không biết mỏi mệt .
Yêu cho đến chết tình cảm mới hết , vậy mà tại sao ?????
Hoa đã tàn , sông đã cạn
Em đã đi để lại cho anh về đam mê 1 cuộc tình sao lại quá chua chát
Ngoài trời kia mưa vẫn mát nhưng lòng anh lại đau như muốn xát vì tình cho em vẫn là bát ngát phải chăng ?
Số phận đã an bài hay anh đã làm gì không phải
Để em nỡ nói lời ngang trái để em nỡ tuôn lời đắng cay
Anh đang say trong men tình nồng
Mà phút chốc trở thành số không
Anh là 1 thằng đàn ông cần 1 tình yêu bền vững
Nhưng em đã hư từ trong trứng thì đứng với anh làm sao mà tương xứng ?
Yêu anh chỉ là tượng trưng và khi đã có người khác thì em nói rằng :
" Anh đã làm cho em hết hứng rồi đó kưng " !!!!!

Melody : [Jenny]

Em quên hết đi tiếng yêu
Em say bên tình yêu mới .....
Em chôn lấp đi dấu yêu
Mà ta đã cùng hẹn ước khi xưa ......

Rap : [KentBee]

Bao lời hứa trót lưỡi đầu môi
Và giờ này em đã xa thật rồi
Chỉ còn lại mình anh đơn côi
Lạc bước trong bóng đêm mù tối
Em gian dối để tình này chia đôi
Ham lợi danh , em ham tiền tài
Đi theo zai , yêu 1 thằng biến thái
Em nghĩ mình là ai ?????
Cuộc tình mình nay đã nhạt phai
Lối đi xưa cũng đã chia hai
Anh không làm điều gì sai trái mà tại sao em nỡ nói lời " Good bye " hả ?????
Anh không có nhà lầu xe hơi
Nhưng tình anh trao em 1 đời
Tình trót trao như sao trên trời
Tỏa sáng mãi trên cao vời vợi
Mà tại sao em đâu biết tới
Để trái tim thêm quặn đau em ơi !!!!!
Cuộc tình mình nay đã xa vời
Sóng vẫn xô bờ cát ngoài khơi
Lá vẫn rơi khóc thương kiếp đời
Tiền không có ! Tình cũng như không !
Đời bất công reo nên bão giông
Sống kiếp sống cô đơn hiu quạnh
Đời vẫn thế có bao giờ an lành
Ngồi nơi đây chỉ còn lại mình anh .
Con đường xưa nhạt nhòa ướt mưa
Trái tim nay đã chia 2 nửa
Thôi cũng đành quên đi bao lời hứa
Anh cố quên đi cuộc tình xưa .........

Melody : [Jenny]

Em quên hết đi tiếng yêu
Em say bên tình yêu mới .....
Em chôn lấp đi dấu yêu
Mà ta đã cùng hẹn ước khi xưa ......
 
Ngày 11 tháng 11 năm 2009

Sáng 11/11/2009. 17/6 gọi điện hỏi xem cô ấy có phải đến dạy không?
Lúc cô ấy đến, thấy phờ phạc, mệt mỏi, ,,, chán chả thèm hỏi, chả thèm quan tâm. Vẫn còn không thèm nói chuyện cơ mà. Hích.

Dạy 3 tiết 1, 2, 4, được nghỉ tiết 5, muốn về sớm mà 17/6 bắt ở lại nói chuyện tếu táo đến hết giờ thì thôi. Đơn giản về sớm phải nấu cơm, hích, nhà xa mà lười như quỷ vậy. Nói toàn chuyện linh tinh, về "người hướng dẫn tập sự" già già của mình và 17/6.


Trưa. 13h

Mọi người trong trường là người tốt, thời gian làm ta hiểu thêm về nhau mà. Rồi ta sẽ thấy mọi người rất đáng yêu. Tr không được suy nghĩ nhiều nhé. Tuy vậy, ta cũng chỉ hiểu được về 1 số người mà ta quan tâm mà thôi. Mà quan tâm làm gì? Năm sau ai biết đc Tr sẽ về đâu? và còn có những ai tốt và quan tâm đến Tr nữa. T chỉ khuyên Tr, nếu bên 1 ai đó Tr thấy vui, hạnh phúc, ấm áp, yên bình, hãy yêu người đó, đừng vì người ta giàu hay nghèo. Tr ăn ngon miệng và ngủ trưa đi nhé. Ăn nhiều đồ mát mát nhé, thức khua ít thôi. Tiền bạc được tạo ra từ 2 bàn tay, tình cảm sẽ làm động lực cho tất cả mọi việc. Hihi.

Trẻ con mà nói như một người nhiều tuổi nhỉ. Tr kể chuyện vui vậy chứ có thù ghét gì ai đâu? Hôm qua Tr không vui vì Mẹ Tr ốm, nhưng đi khám nói không nguy hiểm lắm. Nên cũng khá hơn rồi. Sáng nay Tr rất mệt và chán nản. Cảm ơn T.

Mẹ không sao là T yên tâm rồi. T luôn muốn được nghe Tr kể chuyện mà. Và lúc nào T cũng muốn Tr được vui. Bây giờ ngủ trưa đi nhé đáng ghét àh. Hihi.Hehe

Hai ta là bạn phải không Tr? Vậy đừng nói cảm ơn T nhé, T không làm được gì giúp Tr cả ( thấy xấu hổ, hihi) T tuy còn trẻ, nhưng Tr cũng hơn gì T. Xít, tinh vi.

T không hiểu nổi Tr đã có những giây phút tuyệt vọng và yếu lòng như thế nào đâu. Giống như hôm qua khi Mẹ Tr không thở được , lúc đó Tr không thể làm chủ được, cảm giác đó rất đáng sợ. Tr đã nghĩ đến tình huống xấu nhất như 2 năm trước Mẹ tr cấp cứu ở Hà Nội. Sau giây phút ấy Tr thấy mình thật nhỏ bé và thật sự muốn được ai đó xiết chặt tay và chia sẻ. T đã khiều khi khiến Tr vui. Đó là điều mà không phải ai cũng làm được. Hiểu ko?

T cũng từng trải qua cảm giác thấy mình nhỏ bé, bất lực, chán nản, chỉ biết đứng nhìn và nghẹn ngào nên T cũng hiểu đc 1 phần tâm trạng của Tr. Ừm. giá như mà T luôn được ở bên Tr, được xiết đôi bàn tay của Tr trong những lúc Tr buồn. T luôn ao ước 1 tình bạn và 1 người bạn cùng chia sẻ như vậy mà không có.

Bởi vì c/sống là sự ích kỷ, nhỏ nhen và mọi người đều có xu hướng tìm hạnh phúc riêng. T cũng không thoát được cái vòng luẩn quẩn đó. CON NGƯỜI là vậy mà. ha ha.

Làm bạn với Tr chỉ có thấy buồn xuốt ngày. Có nhiều người rất lý tưởng đến với Tr nhưng họ quá vô tâm, quá sỹ diện, họ không bao giờ hiểu được tâm trạng của Tr và không biết chia sẻ nên hầu như Tr không bao giờ sống thật được với ai. Vì vậy mà luôn giả tạo, luôn cô đơn.

Vậy là T cũng rất lý tưởng, không vô tâm, không sĩ diện và biết chia sẻ phải không ? :>)

Nhưng mà hay nói dối, hay thích trêu gái đẹp.

Haha, đùa mà, Tr biết là T rất hay đùa, vô tâm nữa. Còn T được bên Tr thì T luôn thấy vui vẻ mà. Tr không cô đơn như Tr nghĩ đâu. "Chị gái" đáng yêu àh.


Hay đùa, hay vô tâm? Hay vô tâm thì Tr không biết, nhưng hay đùa thì Tr thấy đúng và Tr ghét nhất ở T điều đó. Hôm trước T nói thấy sợ Tr thì trước đó Tr cũng thấy sợ T. T có thích biết vì sao không? Tr đã định không bao giờ nói chuyện với T nữa vì Tr không thích T coi Tr giống như 1 người có thể đùa cợt hằng ngày. Chưa ai làm vậy với Tr cả.


Ừm, vì sao Tr sợ T? Hay nhìn T giống ông Áo Ộp chuyên đi nhát tụi trẻ con àh? mà sao lại bảo T đùa cợt Tr như những người khác. T rất thật lòng với Tr đó.

Có thể vì Tr quen ích kỷ nên khi thấy con người T là vậy nên Tr hơi bất ngờ. Nhưng khi nghĩ kỹ thấy không nên giận T. T vẫn hay quen đùa và nói dối. Tr nói thật mỗi khi T nói kiểu ấy làm Tr rất bực. T hãy xem lại cách đối xử với những người lớn tuổi hơn T rất nhiều đi tì T sẽ hiểu vì sao Tr sợ. Tr không thích những gì tương tự như đi quá giới hạn. T muốn hiểu sao thì hiểu.

T không hiểu, cách cư sử của T với người hơn tuổi làm sao? Điều gì đi quá giới hạn? T không nói dối Tr. Từ lần đầu gặp đến bây giờ, chưa lần nào T lừa dối Tr cả. Tr nói thẳng ra được không? T không hiểu. Không hiểu nổi Tr sợ gì nữa ...

Không hiểu càng tốt, cũng chẳng có gì quan trọng cả. Tr ngủ 1 tý đây, mệt quá


15h 00.

Ừm, đúng đó, đi ngủ đi, T đi chơi, lâu lắm rồi không đi chơi. bây giờ đi long dong tý. Tr có gì muốn hỏi thì hỏi. T không quen ấp úng đâu. Ngủ ngon nha.
 
Mẹ của Tr bị bệnh hen suyễn. Năm cuối trong trường cao đẳng, đi làm gia sư, tôi có một đứa học trò bị căn bệnh này. Thấy cũng khổ thật, xuốt ngày phải dùng thuốc, và có thể bị bất kỳ lúc nào.
15h5p: Gọi đến Tr, còn bị Tr trách là thấy gái thì sán lại? Hích? Bó tay, Làm gì có chuyện đó chứ, mà có sán lại hay không thì liên quan gì mà bị trách nhỉ? Mà hỏi lý do vì sao sợ? Cũng không nói nữa. Chỉ bảo coi lại cách mình đối xử với một người. Ai nhỉ? Nghĩ mãi không ra. Chịu...... Đi chơi thôi nào ...

Mất hơn 2 tiếng đồng hồ, lòng vòng quanh thị xã Phủ Lý mới mua được cái studio 11. Bây giờ phải cài đặt và sài thử coi thế nào đã. Không online nữa. Khổ thế đó, ở vùng này, muốn mua cái đĩa chạy trương trình cũng khó. Thật là chán nản.
 
Đã cài đặt, hình như là không cần crack, cái gì mình cũng nghĩ đến crack hay sao ấy? Hay là cái này nó ... chưa đến lúc cần. Hích, mở lên coi, thấy cũng chưa biết nhiều lắm. Tại tiếng anh mình ngu quá. Nhưng còn cả đống giáo án Thể dục đang chờ. Thôi thế là hết đêm nay lại hì hục làm giáo án rồi. Hích, ai bảo rảnh rang thì chơi bời lắm vào. Đến tội. Giáo án TD7 đã chuẩn bị hết học kỳ I rồi, còn giáo án TD 8 và 9 nữa. Chắc là song sớm thôi, Mệt ...
Sau 1 ngày dài.....
Không có gì đặc biệt cả.
 
Ngày 12 tháng 11 năm 2009

Chiều nay 12/11/2009 lại kiểm tra dân chủ hồ sơ, sáng nay được một bữa vừa cười, vừa tức. Đã không nhận làm clip nữa rồi, ấy vậy mà bây giờ lại ngồi nghịc ngợm chút. Không tin tưởng hay thấy mình cần làm nhỉ? Việc làm này mình sẽ làm âm thầm vậy. Lại phải sửa lại ATGT power point một chút. Cảm thấy hơi chán 1 chút. Nhưng mình vẫn hay lấy khó khăn làm niềm vui mà. cố lên nhóc.
 
Hích, làm sao thế này, yahoo thì không chát chít đc, diễn đàn vào thì thấy chat box không hiện chữ, cả chát yahooo cũng thế.

Chiều nay lại ngồi nói chuyện cùng 17/6, chẳng biết sao nữa.
Chán quá, cái máy của mình chắc cài nhiều trương trình quá. chẳng hiện nổi chữ gì nữa. HUUHU
 
Ngày 13 tháng 11 năm 2009

Hôm nay vào máy cũng bị hiện tượng như hôm qua, không biết được máy bị làm sao nữa, chưa có thời gian mà sửa lại được. Chat box cũng không hiện chữ, Yahoo cũng không nhìn thấy được. Chỉ nghe được mà không đọc được. Chỉ viết được mà không nhìn thấy. Không biết có phải là do mạng nghẽn hay làm sao nữa.

18h - > 19h40p. Đang hì hục làm một món quà tặng 17/6. Một cây mai bằng đồng và hạt cườm, 17/6 thích hoa Mai và hoa Đào mà. Hi vọng những ngày sau này đối với cô ấy đều là những ngày mùa Xuân vui vẻ, hạnh phúc ngập tràn sẽ đến với gia đình.

13/11/2009. Vẫn chưa có ý tưởng gì về món quà tặng Cô Hiệu Trưởng và Cô Hiệu Phó. Chưa biết tặng gì nữa. Chưa biết nên mua gì cả. Nhưng rồi sẽ có. Sáng mai đến trường loa đài 1 lúc, rồi lượn đi tìm xem có gì đẹp không vậy. Chiều mai đi dạy thêm. Kết quả cũng chẳng có gì tồi tệ, cũng chẳng có gì là tốt đẹp cả của đợt thi 8 tuần vừa qua. 19/33 = 57,5757% trên TB.

Không chát chít được cùng ai. Có thể đợt này mình dùng nhiều phần mềm quá nữa chăng? Chịu, mình có phải chuyên gia đâu. Kể mà nói chuyện cùng với 1 ai đó lúc này trong diễn đàn cũng tốt.
Thôi vậy, 0ut ra để làm quà tặng 17/6 nốt nào, 1 tiếng 40 phút mà mới làm được có 28 cái cánh hoa. Cứ tình trạng này thì chắc là mất hẳn 3 ngày mất. Nhưng mà còn lâu mới 20/11 mà. Nói chung là một "kỳ án" nữa. hì hì. 1"kỳ án" = 7 ngày = 1 tuần ký giáo án 1 lần mà. hìhi.

Thoa àh, anh thấy mình vô tâm với em quá. Anh xin lỗi nha.
 
Ngày 14 tháng 11 năm 2009

Một ngày trôi qua chán ngắt. Chị gái muốn vào mạng một chút thì máy tèo. Đến trường loa đài cho HS tập TD song rồi về. Chả có gì hay ho cả.
Chiều đi dạy tụi HS lớp 6. Dạy rồi, nói đi nói lại rồi, lại quên mất. Bực ... khản tiếng... chả thèm nói nữa.

Tối, máy hỏng hẳn rồi, chán quá thôi, Kệ xác vậy.....

Làm song món quà tặng 17.6 rồi, cũng không được ưng ý mình lắm, thế thôi, mất cả ngày rồi còn gì ...
Mai 15/11/2009 sáng định lên Phủ Lý mua quà tặng Hiệu trưởng và hiệu phó cái đã. Sắp 20/11 rồi, nhanh thật đó.

Không biết nhận được qà thì 17/6 có xúc động không nữa. ... Mình lại nghĩ linh tinh rồi, mình không biết có phải thích 17.6 nữa hay không? Chắc là không, một chút đồng cảm

Muốn tìm phần mềm kế toán xã 4.3 mà mãi không tìm được. Chán
một ngày bình yên. Mai giỗ Ông Ngoại.
Mọi việc tốt lành.
 
Ngày 15 tháng 11 năm 2009

Một ngày Chủ Nhật đã trôi qua, một ngày lạnh lạnh, mùa đông đến rồi sao? Thật thích quá. Mình chỉ thích mỗi mùa Đông thôi, thích cái giá lạnh, thích cái mưa phùn, đúng rồi, nhắc mới nhớ, cả ngày hôm nay mưa phùn, rét lạnh, hì hì.

Sáng đi sửa máy tính, chắc giờ này mấy con virut đang kêu khóc cùng với Diêm Vương rồi ,,
Trưa ăn giỗ Ông Ngoại,, uống rượu cùng thằng em mà đau hết cả đầu óc, ong ... ong đến tận bây giờ đâu. Tỉnh dậy lúc 15h đi mua được quà rồi, thế là ổn cả. Một ngày Chủ Nhật cảm thấy bình thường, nhưng cũng may mà mưa và lạnh nên làm cho tâm hồn của mình cảm thấy vui vui.

Ngày Đông, mình chỉ nhớ những đứa bạn cùng xóm trọ ngày trước của mình, nếu bây giờ thì đang làm gì nhỉ? Có thể là đang ngồi ở quán ... để coi mấy con ... Kết quả xổ số ngày hôm qua về bao nhiêu, bao lô về con nào rồi hì hục bút sách để tính tính toán toán và ghi vài ... điểm rồi. Cũng có thể là giờ này đang tranh nhau đi tắm, trời lạnh quá, nhắc đến từ tắm của Sinh Viên cũng phát ngại ra, hích, tê cóng cả tay chân rồi. Hay là đang ngồi ở ngoài quán, ăn cơm nhỉ, cũng có thể còn chưa ăn nữa, còn đang hì hục nấu cơm, nếu chán ăn quán. Hoặc đơn giản hơn nữa là mấy thằng ... đực đang nằm trùm trăn kín mít hoặc là làm mấy ván tú quỳ rồi.

Chao ôi, nhớ ....
Những đêm mưa mùa đông, lạnh lẽo, gió lùa qua từng khe cửa, nghe rõ mồn một tiếng còi xe trong đêm. 00h. vẫn còn đùa nghịc với nhau trong khu KTX, rồi những lờ mờ sáng đi khắp 5 tầng kí túc, coi có phòng nào mở cửa sổ không là ... Bùm, Ập, ... những thứ linh tinh trên bàn đặt bên cửa sổ bị rơi thật mạnh, có hôm còn được mấy cô bạn lên lên xuống xuống tắt cái ..."đồng hồ ... bị chỉnh báo thức nữa"...

Nhớ thật, nhớ cả những hôm tranh nhau đi chợ, rồi cầm nồi, niêu gõ ong ong khắp phòng, để mấy cô quản sinh lên tóm ... và bị cảnh cáo trước toàn KTX.

Ấy thế đấy, cuộc đời, vậy mà bây giờ được làm thầy giáo "xịn" hẳn hoi, gõ đầu trẻ và mô phạm ra phết đấy. Đôi khi tự ngẫm nghĩ cuộc đời, có phải thầy giáo là những người mất dạy, thì như thế mới dạy được học sinh. Nếu tụi học sinh mà biết được quá khứ của mình, chắc nó sẽ thấy, cuộc đời thật nhiều điều khó hiểu, và chúng cũng không nên hiểu.

Đông - Lan man ...
 
Hồi ức buồn

Hồi ức buồn.

Vợ ơi ...
Hai từ nghe thật đáng yêu; là từ mà tôi gọi người con gái mà tôi cảm thấy thương mến nhất đã sống cùng tôi trong những năm tôi chuẩn bị ra trường. Em tên là Phương.

Tháng 3/2008, sau kì thực tập năm thứ 3, tôi lại lên ở trọ và thật tình cờ, tôi tìm được một xóm trọ ưng ý, xóm trọ mà ở đó con người đối với nhau thật tốt. Mặc dù cái tên của xóm thì chẳng có gì là sạch sẽ, đàng hoàng cả. Xóm trọ cave.

Nơi tôi ở trọ là nơi mà những cô gái ... được những ông Bồ giàu có nuôi, phải, họ là vợ bé của một ai đó rất giàu có. Và Phương, sinh năm 1986 là một cô bé khờ khảo, quê Phương ở Thanh Hoá, Phương làm thợ may cho một công ty nào đó, và quen một người đàn ông dẻo mỏ, anh ta đã có vợ con rồi, nhưng cái thói đời trăng hoa đã làm Phương có bầu, vậy là Phương nghỉ làm và trốn gia đình, trốn tất cả, để đến với xóm trọ, và cuộc đời đã cho tôi được bên Phương một thời gian.

Phương không hay phàn nàn và kêu ca gì về thói sinh hoạt bất cần đời của chúng tôi, có khi tụi tôi nói chuyện cả đêm, hoặc đi chơi về rất khuya, có hôm đang đêm còn kêu gào lên một cách thoải mái nữa, nhưng Phương bên phòng bên thì vẫn lặng lẽ, âm thầm. Phương vẫn là người hay nghe tôi kể những tâm sự của mình, những chiều hai người đi dạo quanh Phủ Lý ngắm những đoàn người hối hả. Những hôm nằm bên Phương, và nghe Phương kể về quá khứ, tôi chỉ cảm thấy buồn, còn Phương không hề trách người đã làm khổ Phương, tình yêu mà, tình yêu nào có lỗi.

Phương sinh con vào ngày 30/4/2008, rồi chồng của Phương cũng về đón Phương đi. Bên chồng và nũng nịu như một cô bé con, tôi không biết Phương có hạnh phúc thực sự, một nơi nào đó, luôn có một người nhớ về Phương, nhớ về người Vợ đầu tiên trong cuộc đời.

Hương, trái với Phương, Hương là cô gái thông minh hơn, và được một ông Giàu kếch xù nuôi, Ở Phương là sự hiền lành, thì ở Hương cũng thể hiện lên một sự đáng thương. Hương quê ở Yên Bái, mà chẳng biết có phải Yên Bái hay không nữa, vì đến cả cái tên, có lẽ đối với chúng tôi thì cũng là cái tên giả nữa. Hương đã có con, và Hương thường hay nói dối con cái của mình về công việc của mình. Đôi khi, tôi đã cố khuyên cả Hương nên chọn một việc gì đó mà làm, để còn sống với tuổi già, khi mà cái nhan sắc đã không còn nữa, nhưng Hương chỉ ậm ừ, thế rồi cho qua.

Cái giá đắt nhất cho những ngày ở xóm Cave của tôi đó là bạn của tôi. Tôi thấy mình thật tồi tệ, thật đáng ghét, và tôi cảm thấy chán nản tất cả mọi người, chán tất cả bạn bè vốn được coi là thân thiết nhất.
Khuyên là bạn mà tôi quen trong đợt tập sự năm cuối cấp, chúng tôi thân thiết và Khuyên cũng hay xuống phòng chúng tôi chơi, thường thì bạn bè thôi mà, NHưng sự đời lắm chuyện trái ngang, Khuyên bị đồn làm ...gái... và Khuyên đã phải nghỉ học một thời gian để chữa bệnh trầm cảm của mình. Tôi lúc này đã ra trường, nên không còn hay liên lạc với Khuyên và mọi người trong xóm trọ nữa. ẤY vậy mà lúc Khuyên buồn và cô đơn nhất, tôi không thể ngờ được tất cả bạn bè trong lớp Khuyên đều xa lánh và ghét bỏ Khuyên, chẳng ai tin Khuyên cả. Sau ngày tôi được biết tin về Khuyên, cả 2 đã tâm sự rất nhiều, đã khóc rất nhiều. Nhiều lần nhìn bạn tôi tàn tạ, muốn tìm đến cái chết mà trong lòng của tôi cảm thấy đau, thật đau, Tôi thấy cái giá mà tôi phải trả là quá đắt. Quá đắt cho một người bạn vô tội. Khuyên không trách móc hay đổ lỗi cho ai hết. Nhưng trong tôi vẫn luôn cảm thấy buồn, cái cảm giác tội lỗi mà chẳng có cách nào tôi có thể gột sạch được. Giá như được quay trở lại ngày xưa, có lẽ tôi vẫn sống như ngày trước, nhưng tôi sẽ không bao giờ làm bạn với Khuyên, để cuộc sống của cô ấy mãi mãi không có những vết nhơ, vết bẩn.

Một mùa Đông nữa lại đến, Tháng 3/2008 cũng lạnh giống như bây giờ, những ngày đó còn đang đi tập sự năm cuối, nhớ Khuyên, nhớ mùa hoa Bưởi, nhớ những bài thơ, nhớ lắm sự hồn nhiên trong sáng, nhớ lắm những nụ cười, mùa Hoa bưởi yêu thương.

Một mùa hoa Bưởi rơi
Một mùa hoa thơm ngát
Đêm khua làm giáo án
Nghỉ tay, viết bài thơ.

Khuyên trắng như cánh bưởi
Hơi thở thơm nhụy hoa.
Là là ngay trước mặt
Mà xa thật là xa.
 
Ngày 16 tháng 11 năm 2009

Hôm nay,sáng tặng quà hiệu trưởng, hiệu phó, được cô khen là chu đáo quá. Tặng quà 17/6, còn bị mấy chị ở trường trêu là cái ... cây mày làm năm ngoái to và đẹp lắm mày tặng ai rồi? hích. thế là 17/6 rỗi , chút nữa thì không nhận quà. Huhu.

Mình cảm thấy 17/6 có vẻ quý mến mình một chút gì thì phải. Thấy 17/6 cứ như muốn mình không lăng nhăng nữa hay sao ấy, cảm nhận thấy một chút gì đó là lạ. hích, chắc lại mơ tưởng viển vông rồi.

Chiều 16/11/2009, đến trường và làm nốt mấy bông hoa viết thành chữ AN TOÀN GIAO THÔNG, đã làm song rồi, lại còn cả cái khoản tổng đạo diễn của cả 3 màn chào hỏi nữa chứ. Thế là 17h30 mới được về đến nhà, tối mò. Hôm nay hơi tiếc là không đưa 17/6 về nhà, tại vì mình chưa báo trước gia đình là mình sẽ về muộn, thường thì mình đi có hỏi mà, và cũng ít khi đi chơi khua lắm. Thế là lại để 17/6 về nhà một mình, trời chuyển sang Đông rồi, lạnh quá, mình thấy 17/6 không đeo khẩu trang, không găng tay, trời, lạnh buốt ruột buốt gan mình mất.

Tối 18h30 mất điện, vừa ăn cơm song, gọi hỏi 17/6 về nhà chưa, 17/6 bảo chưa, còn đi lấy áo dài để đưa cô Hiệu trưởng sáng mai 17/11/2009 vào Phòng họp cái ... quái gì đó, tức là lại phải vòng trở lại ,.. gần trường rồi mới về, chao ôi , sao lại vất vả đến thế chứ. Thương, chỉ biết thương mà thôi.

16/11/2009. Cảm ơn Người điên đã lấy giúp clip trên nét về để mình làm về ATGT, đợt này phải làm hoành tráng, mình cũng cần thể hiện trình độ ... con gà .. của mình một chút chứ. hihi. Bỗng thấy nhớ Bạc Kỳ Sinh, không biết hắn có còn quan tâm đến mình không nữa. Giá mà hắn vô tình vào đây đọc được những dòng chữ này, chắc hắn sẽ hiểu mình chẳng bao giờ giận hắn cả. Hắn bị BD thì có sao chứ, chơi với 1 người bị đồng tính như hắn, chán ghét con gái và lười lấy vợ như hắn mình cũng ... cảm thấy .. chán lấy vợ . hehhe. Bạc Kỳ Sinh đọc được những dòng này thì nhấn Thanhk em cái để em biết anh còn dõi theo em. hehe.

Vậy là ông bạn dạy Hóa đã về được mấy hôm ,thế là tuần này được nghỉ rảnh rang từ thứ 5 đến chủ nhật, tha hồ mà chuẩn bị cho cuộc thi ATGT của mình, thật chuẩn bị cho nát như cháo, ngon như cơm khê mới yên lòng, hehe.

Thoa àh, mùa đông ấp áp đầy yêu thương nhé. Em mặc ấm và giữ gìn sức khoẻ, đừng thức khuya quá làm gì nhiều, Anh thì bây giờ đi ngủ sớm lắm, cứ 22 h là ngủ thôi, ngủ Đông cho mập mạp mà. Vậy nhé, giữ gìn sức khỏe nhé.
 
Ngày 17 tháng 11 năm 2009

17/6: "Mày có thích tao không?"

- "Mày điên àh, tất nhiên là tao thích mày rồi."

Chiều nay vẫn phải tập văn nghệ văn gừng, chút đến làm tổng đạo diễn mà, trưa về nhà, Mẹ đi lễ chùa, hôm nay đã là mùng 1 âm lịch tháng Mười rồi, chẳng mấy chốc mà Tết đến nơi, và cũng chẳng mấy chốc nữa là lại được nghỉ hè, lại phải xa tụi học trò, xa các thầy cô giáo, xa 17/6 và ... chắc là chẳng nhớ nữa đâu.

Từ ngày gặp 17/6 mình như tìm lại được mình của ngày xưa, ngày xưa mình cũng nhiệt tình và hăng hái lắm,.. vậy mà giờ này mình ê trề, chậm tiến và có ý ỉ lại và mặc kệ nhiều quá. Mình tự nghĩ có còn là mình không nữa. Chẳng biết được, ai cũng chọn việc nhẹ nhàng ,,, đâu chỉ có một mình Thandieu2.

Vào mạng tìm giúp bà chị dạy Văn bài Văn "Cố hương - Lỗ Tấn". Mình lại nhớ .. về ngày xưa quá, đôi khi tự nhủ lòng mình :"Mày ơi, đừng sống mãi với quá khứ nữa". Để rồi lòng lại buồn buồn,..

Một ngày nữa lại trôi qua, thật tẻ nhạt. Bây giờ áp dụng "chính sách đặc biệt" đối với tụi HS, đứa nào không học thuộc thì chép lại lý thuyết 5 lần. Ấy thế mà " chép thế, chép nữa, dạy thế, dạy nữa cũng ... quên". Nhìn vào 33 con người, 33 đứa trẻ đáng yêu mà sao mình lại thấy chúng như là quân thù của mình. Một lớp học chỉ được có mấy đứa trẻ là "thông minh, sáng dạ". Còn lại thì ... chao ôi, đời. Mình thấy ngày xưa mình còn thông minh chán. Trời, lại ngày xưa rồi ...

Học trò ơi, thầy dạy không hay. Phải, thầy mới ra trường. Thầy nói nhiều. Đúng, thầy nói rất nhiều. Đôi khi thầy dạy rất khó hiểu nữa. Nhưng thầy cũng chỉ mong tốt tới chúng mày thôi. Vậy mà sao cứ như nước đổ xa mạc vậy. Đôi khi, thầy thấy chán nản, thất vọng .. nhìn về tương lai của chúng mày,,, chỉ một màu xám xám. Hãy cố gắng lên tụi học trò nhỏ của thầy. Đừng giận thầy khi thầy bắt tụi bay chép phạt, đừng trách gì cả. Giá mà tụi bay đứa nào cũng chăm chỉ học hành, để cái chăm chỉ bù đắp cho cái thông minh của người khác. Thầy yêu chúng mày lắm.


Mã sụt nguồn dành cho Nokia 1110i. Đó là 41 dấu ' trên. Soạn 41 dấu này rồi send tới máy của Thandieu2, chắc chắn nó sẽ bị sụt nguồn. Hi vọng một ai đó trong diễn đàn đọc được cũng đừng thử với máy N1110i nữa. Thật đáng ghét.

soạn tin như này nhé:

'''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''

Nhớ là 41 dấu ' đó nhé.
 
Tối ngày 17 tháng 11 năm 2009.

Mấy anh em hì hục làm mấy cái mũ cho 3 đội chơi, rồi làm cả cái ... chướng ngại vật để cho tụi học sinh của mình cùng .. tránh nữa. Cái bóng tuýp chạy bằng tắc te dở chứng như muốn nghỉ ngơi. Thế mà vẫn cố gắng làm để cho song công việc ... nhưng rút cục lại thì ... vẫn chưa song.

Đưa 17/6 về nhà, còn 4km nữa thì 17/6 dừng xe bắt phải về nhà. Ừh, thì nghe nên về nhà... không sao cả. Lần đầu tiên nên nghe thôi, lần thứ 2 chắc chẳng bao giờ mình để 17/6 về nhà một mình mà trời tối nữa.

Lạnh, chỉ cảm thấy lạnh thôi, gió lạnh, hay lạnh từ trong sâu thẳm tâm hồn lạnh ra. Về đến nhà, làm mấy đế rượu rồi, thấy nóng nóng người lên, vậy mà vẫn còn đủ sức để vào diễn đàn viết mấy dòng nhật ký nữa. Máy của Bạc Kỳ Sinh lại hỏng rồi, máy của mình sửa thế mà vẫn còn virut, thấy tụi nó vẫn tung tăng chạy nhảy. Trời đất.

Mình hình như là đang nhớ về 17/6, nhớ nhiều hơn nữa, và mình cũng chẳng biết phải làm sao nữa. Có lẽ mùa Đông là mùa của sự cô đơn, mùa của nỗi buồn, và cũng là mùa cần một bàn tay ấp áp, cần một người quan tâm. Cảm xúc này ... Đã bảo cùng Thoa là anh cũng nên giống như Thoa, không yêu ai nữa. Ấy vậy mà lý trí bảo mà con tim không nghe. Thoa àh, anh đang không biết anh có phải lại sai lầm nữa không? Anh đang rất buồn. Bởi anh biết, nếu anh cố gắng theo đuổi, cố gắng tiếp tục thì anh cũng lại thất bại. Anh sợ thất bại lắm rồi. Anh chẳng muốn thất bại nữa đâu. Bởi anh biết anh và người ta là cả 2 thế giới. ....
 
Viết lăng nhăng, một mình, đêm 17 tháng 11 năm 2009

17/6 thân thương.

Quen được 17/6 cũng chưa được lâu, nhưng mà thời gian bên 17/6 làm cho mình cảm thấy thực sự rất vui. Mình đã bảo với 17/6 là mình tìm được chính mình từ 17/6. Vì sao ưh? Vì 17/6 rất nhiệt tình, rất vui vẻ, hòa đồng với tất cả mọi người. Mình đã tự cho 17/6 giống với mình vậy đấy. Nhưng đó là của năm ngoái. Còn năm nay thì mình đã thay đổi rồi. Cô Hiệu Phó cũng bảo thấy mình trưởng thành lên rõ rệt. Trời ơi, mới có 23 cái tuổi ranh mà mình cảm thấy mình như 1 ông cụ non đến nơi rồi này. Chắc chỉ mấy năm nữa thôi thì mình chết mất, huhu.

17/6 thân, không hiểu sao hình ảnh của 17/6 lại cứ ám ảnh trong đầu mình nhiều đến thế. Mình có thể lưu giữ được hình ảnh của 17/6 và những nụ cười của 17/6 luôn xuất hiện bên mình. Mình cũng đã từng kể với 17/6 về Hoa. Với Hoa thì lại hoàn toàn khác 17/6. Mình mới được gặp Hoa nhưng ngay sau đó mình lại không còn có thể nhớ được mặt mũi của Hoa như thế nào nữa. Đó cũng chính là nguyên nhân mình đã dành hết thời gian cho việc dạy học những tháng về trước. Mặc dù rất mệt, nhưng mình thực sự rất muốn nhìn thấy Hoa, một chút thôi cũng đủ, để mình khỏi quên. Tại sao cả hai con người lại có sự mâu thuẫn đáng sợ đến thể nhỉ. Một người muốn nhớ đến thì không biết nhớ như thế nào nữa. Không thể khắc sâu được hình ảnh vào trong bộ não. Còn một người, cũng như tất cả mọi người mà mình đã từng quen biết, chỉ cần nghĩ về họ là mình có thể như thấy hình ảnh họ trước mặt mình. Hay Hoa thực sự là người đặc biệt nhất đối với mình?

Thế nhưng mình nhớ Hoa, nhớ da diết đi chăng nữa thì Hoa cũng mãi mãi không biết được nỗi nhớ này của mình. Còn mình nhớ 17/6 thì 17/6 được biết, đơn giản là mình có nói với 17/6. Mình vẫn hay khen 17/6 là xinh gái. Thú thực thì 17/6 cũng rất đẹp. Nhưng không phải chỉ vì 17/6 đẹp mà mình thích 17/6 đâu. Có thể mình cảm thấy sự đồng cảm, một chút, hoặc đơn giản hơn nữa. Thích chỉ bởi vì thích. Thế thôi.

17/6 vẫn hay trêu mình về cây mai mình tặng, vẫn hay dọa mình là sẽ trả lại mình, cảm thấy buồn lắm 17/6 àh. Mình cũng hay kể về những người con gái mà mình đã từng thích, 17/6 tại sao không vui? Tại sao vẫn thích đấm thình thịch vào lưng của mình chứ? Mình không hiểu được nữa. Bên 17/6 rất vui, mình thực sự vui lắm, nhưng bên cạnh đó mình, phải, chính mình lại cảm thấy mình nhỏ bé, nhỏ bé vô cùng trước 17/6. Mình cảm thấy đúng như 17/6 đã nói. Cả hai chúng ta là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Sự chênh lệch giữa chúng ta là quá lớn. Không phải mình xấu hổ, hay tụi thân, trách phận về bất cứ điều gì hết, vì 17/6 là con nhà giàu, còn mình thì không. Nhưng mình không đủ sức để có thể dang tay ra, để giữ lấy 17/6. Mình thíc 17/6 thật rồi. Có thể là hơi sớm, bởi mình cũng chưa chắc chắn được rằng mình đã quên Hoa chưa nữa. Đôi khi mình chẳng muốn nhớ về ai trong 2 người cả. Chẳng muốn một chút nào. Mình cũng còn không thể ngờ là mình có thể quên Hoa và thích 17/6 ngay được như vậy. Có lẽ tình cảm của con người là một thứ thật kỳ quặc, thật khó hiểu. Giá như mà một lúc nào đó mình biết 17/6 cũng đang nhớ về mình. Có lẽ chỉ cần có thế thôi là đủ để mình hạnh phúc lắm rồi.

Mình đang điên lên mất thôi. Mình còn quá trẻ. Đôi khi viết mấy cái này sẽ bị tụi trẻ con cười cho. Nhưng mình chẳng sợ, bởi mình luôn là người sống thật với bản thân mình. Mà Tình cảm mà, chỉ có sự ngây thơ, đáng yêu trong trẻo mà không thể có sự đáng trách được. Nhưng dù sao trong tận sâu tâm hồn mình, mình cũng đã muốn yêu một ai đó rồi. Cứ yêu và lấy đi, để rồi ân hận : Giá như mình Béo trước khi lấy vợ. Có lẽ mình sẽ yêu thêm được một vài cô nữa. haha.
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top