Hồi ức buồn
Hồi ức buồn.
Vợ ơi ...
Hai từ nghe thật đáng yêu; là từ mà tôi gọi người con gái mà tôi cảm thấy thương mến nhất đã sống cùng tôi trong những năm tôi chuẩn bị ra trường. Em tên là Phương.
Tháng 3/2008, sau kì thực tập năm thứ 3, tôi lại lên ở trọ và thật tình cờ, tôi tìm được một xóm trọ ưng ý, xóm trọ mà ở đó con người đối với nhau thật tốt. Mặc dù cái tên của xóm thì chẳng có gì là sạch sẽ, đàng hoàng cả. Xóm trọ cave.
Nơi tôi ở trọ là nơi mà những cô gái ... được những ông Bồ giàu có nuôi, phải, họ là vợ bé của một ai đó rất giàu có. Và Phương, sinh năm 1986 là một cô bé khờ khảo, quê Phương ở Thanh Hoá, Phương làm thợ may cho một công ty nào đó, và quen một người đàn ông dẻo mỏ, anh ta đã có vợ con rồi, nhưng cái thói đời trăng hoa đã làm Phương có bầu, vậy là Phương nghỉ làm và trốn gia đình, trốn tất cả, để đến với xóm trọ, và cuộc đời đã cho tôi được bên Phương một thời gian.
Phương không hay phàn nàn và kêu ca gì về thói sinh hoạt bất cần đời của chúng tôi, có khi tụi tôi nói chuyện cả đêm, hoặc đi chơi về rất khuya, có hôm đang đêm còn kêu gào lên một cách thoải mái nữa, nhưng Phương bên phòng bên thì vẫn lặng lẽ, âm thầm. Phương vẫn là người hay nghe tôi kể những tâm sự của mình, những chiều hai người đi dạo quanh Phủ Lý ngắm những đoàn người hối hả. Những hôm nằm bên Phương, và nghe Phương kể về quá khứ, tôi chỉ cảm thấy buồn, còn Phương không hề trách người đã làm khổ Phương, tình yêu mà, tình yêu nào có lỗi.
Phương sinh con vào ngày 30/4/2008, rồi chồng của Phương cũng về đón Phương đi. Bên chồng và nũng nịu như một cô bé con, tôi không biết Phương có hạnh phúc thực sự, một nơi nào đó, luôn có một người nhớ về Phương, nhớ về người Vợ đầu tiên trong cuộc đời.
Hương, trái với Phương, Hương là cô gái thông minh hơn, và được một ông Giàu kếch xù nuôi, Ở Phương là sự hiền lành, thì ở Hương cũng thể hiện lên một sự đáng thương. Hương quê ở Yên Bái, mà chẳng biết có phải Yên Bái hay không nữa, vì đến cả cái tên, có lẽ đối với chúng tôi thì cũng là cái tên giả nữa. Hương đã có con, và Hương thường hay nói dối con cái của mình về công việc của mình. Đôi khi, tôi đã cố khuyên cả Hương nên chọn một việc gì đó mà làm, để còn sống với tuổi già, khi mà cái nhan sắc đã không còn nữa, nhưng Hương chỉ ậm ừ, thế rồi cho qua.
Cái giá đắt nhất cho những ngày ở xóm Cave của tôi đó là bạn của tôi. Tôi thấy mình thật tồi tệ, thật đáng ghét, và tôi cảm thấy chán nản tất cả mọi người, chán tất cả bạn bè vốn được coi là thân thiết nhất.
Khuyên là bạn mà tôi quen trong đợt tập sự năm cuối cấp, chúng tôi thân thiết và Khuyên cũng hay xuống phòng chúng tôi chơi, thường thì bạn bè thôi mà, NHưng sự đời lắm chuyện trái ngang, Khuyên bị đồn làm ...gái... và Khuyên đã phải nghỉ học một thời gian để chữa bệnh trầm cảm của mình. Tôi lúc này đã ra trường, nên không còn hay liên lạc với Khuyên và mọi người trong xóm trọ nữa. ẤY vậy mà lúc Khuyên buồn và cô đơn nhất, tôi không thể ngờ được tất cả bạn bè trong lớp Khuyên đều xa lánh và ghét bỏ Khuyên, chẳng ai tin Khuyên cả. Sau ngày tôi được biết tin về Khuyên, cả 2 đã tâm sự rất nhiều, đã khóc rất nhiều. Nhiều lần nhìn bạn tôi tàn tạ, muốn tìm đến cái chết mà trong lòng của tôi cảm thấy đau, thật đau, Tôi thấy cái giá mà tôi phải trả là quá đắt. Quá đắt cho một người bạn vô tội. Khuyên không trách móc hay đổ lỗi cho ai hết. Nhưng trong tôi vẫn luôn cảm thấy buồn, cái cảm giác tội lỗi mà chẳng có cách nào tôi có thể gột sạch được. Giá như được quay trở lại ngày xưa, có lẽ tôi vẫn sống như ngày trước, nhưng tôi sẽ không bao giờ làm bạn với Khuyên, để cuộc sống của cô ấy mãi mãi không có những vết nhơ, vết bẩn.
Một mùa Đông nữa lại đến, Tháng 3/2008 cũng lạnh giống như bây giờ, những ngày đó còn đang đi tập sự năm cuối, nhớ Khuyên, nhớ mùa hoa Bưởi, nhớ những bài thơ, nhớ lắm sự hồn nhiên trong sáng, nhớ lắm những nụ cười, mùa Hoa bưởi yêu thương.
Một mùa hoa Bưởi rơi
Một mùa hoa thơm ngát
Đêm khua làm giáo án
Nghỉ tay, viết bài thơ.
Khuyên trắng như cánh bưởi
Hơi thở thơm nhụy hoa.
Là là ngay trước mặt
Mà xa thật là xa.