Gửi một người sáng ngày mai.

Đêm 18 tháng 11 năm 2009

17/6 thân. Hôm qua đã không được đưa 17/6 về nhà rồi, vậy là chiều nay được đưa 17/6 về tới tận ngõ. 17/6 mời mình vào nhà, nhưng mình không vào đâu. Mình cảm thấy vui vì được đi cùng 17/6 và ngày ngày được gặp 17/6 rồi. Lang thang, một mình mình đi về, mình đã nghĩ lan man rất nhiều, nhưng toàn nghĩ linh tinh thôi. Mình thích 17/6, thực sự mình đã thích 17/6 rồi, nhưng tại sao khi đi cùng những cô gái trước thì mình thấy con đường đưa về nhà lại quá ngắn, còn với 17/6 thì con đường mà mình đưa 17/6 về lại dài đến như vậy. Đi mãi mà chẳng hết. Hì. Có lẽ đó cũng lại là một sự đặc biệt giữa mình và 17/6.

Mình thích 17/6 nhưng mình sợ lắm một ngày mình yêu 17/6. Sợ lắm 17/6 à. 17/6 biết vì sao không? Vì mình nghèo, còn 17/6 thì mình cảm thấy được sự đầy đủ, cuộc sống có vẻ như là khá tiện nghi, những thứ mà mình nghĩ sau này mình cũng có, nhưng đó là sau này. Mình thích 17/6 nhưng mình sợ không đem lại được sự đầy đủ về vật chất mà 17/6 đang có. 17/6 đã đến với mình thật tình cờ, có lẽ là có duyên nữa và mình cảm thấy cuộc sống của mình đang thay đổi, cho dù là một chút. Mình cũng cảm thấy 17/6 là người mà hiện tại mình quan tâm đặc biệt. Mình biết mình là một người có giàu tình cảm, chỉ đơn giản là giàu tình cảm thôi, nhưng vật chất thì mình ... 7 đời là Nông dân mà. Mình vẫn hay nói với 17/6 như vậy. Đôi khi mình nghĩ rằng mình thật ngốc khi nghĩ về điều đó. Mình cũng đã nghĩ là sau hôm nay, mình sẽ tỏ ra lạnh nhạt, chẳng muốn quan tâm đến 17/6 nữa đâu. Cho dù là rất buồn nhưng điều đó sẽ làm cho mình không yêu 17/6. Nhưng rồi mình lại nghĩ về một thứ mà cùng bàn luận trong diễn đàn. Đó là "Tình bạn đặc biệt giữa hai người bạn khác giới". Mình thích 17/6, nhưng mình và 17/6 chỉ có thể là bạn đặc biệt của 17/6 thôi. Mình chấp nhận điều đó. Hai ta là hai thế giới, có cố gắng mấy đi chăng nữa, chúng ta cũng không thể đến được với nhau. Mình mỉm cười và đồng ý với 17/6 về điều này. Mình chấp nhận, mình muốn làm một người bạn đặc biệt như vậy trong cuộc đời của 17/6.
 
Ngày 19 tháng 11 năm 2009.

17/6 thân, 18/11/2009 mình đã không biết được 17/6 nhận được những tin nhắn linh tinh của ai nữa. 17/6 đã hỏi đó có phải là do mình gửi không. Mình đã bảo không, vậy mà 17/6 lại không tin còn bảo mình hay nói dối. Mình buồn lắm 17/6 àh, mình chưa bao giờ nói dối 17/6, mình cũng chẳng bao giờ nói dối người mà mình yêu thương đâu.

Thời gian mà mình và 17/6 quen nhau, mình nhận được rất nhiều tin nhắn rác. Mình không muốn kể cho 17/6 nghe đâu, mình không muốn những thứ linh tinh lại vướng bận đến đầu óc của mình. Mình là người biết cách làm cho đầu óc của mình trống tuếch trống toác mà. Mình gầy lắm rồi, mình không muốn những chuyện vặt vãnh đó làm mình suy nghĩ và còm nhom hơn nữa. Hoặc có thể mình vô tư quá, không để ý, hay có nói ra cũng chẳng được tác dụng gì, bởi chuyện gì đã qua thì cứ để nó trôi qua đi, cái gì đến thì nó sẽ đến, mình luôn sẵn sàng đón nhận những thứ bất ngờ nhất.

Chỉ cần nhớ 1 chút, mình mong là 17/6 nhớ và để ý một chút. Hôm mình, 17/6 và người hướng dẫn tập sự của mình cùng làm mấy cái chướng ngại vật cho cuộc thi tìm hiểu ATGT. 17/6 có thấy người hướng dẫn tập sự của mình nói gì không?

Dạo này có nhận được tin nhắn nữa không?
Nhắn cho mấy cái tin đó sướng thế còn gì.
Tao dại quá lại alô, biết thế mày gọi tao chẳng nói gì nữa.

Vậy đó, mình biết những tin nhắn kiểu đó của ai gửi tới mình chứ sao không? biết cả. Ừhh, thì đó là trêu, trêu, đơn giản chỉ là thanh niên trêu đùa nhau.
Đó là người hướng dẫn tập sự. Còn một người với cái nick name Blue sky, tin nhắn lại là "đừng làm phiền người yêu tôi, rồi hihi, hehe, đùa đấy. Vậy đó. Vậy 17/6 đã cảm nhận được có rất nhiều người quan tâm đến 17/6 chưa nào. Vậy 17/6 không cô đơn như 17/6 đã và đang nghĩ đâu nhé.

Sáng nay mình được nghỉ. Mình còn tranh thủ viết lời bình và làm bài soạn power poin để nộp về Phòng trong dịp thi soạn giáo án điện tử. Mình biết sáng nay 17/6 đến trường, nhưng mình không đến đâu. Nhớ thì cũng chẳng nhớ. Bởi công việc của mình làm còn dang dở, và mình biết nữa là chiều nay lại được gặp 17/6 rồi. Hay mình đang viết những dòng chữ này là mình đang nhớ 17/6 nhỉ? Mình không biết. Nhưng thôi, mình phải làm việc tiếp đã. Sắp 10 giờ sáng rồi đó. Lại hết sáng bây giờ chứ. Hì....
 
Chiều 19/11/2009


Chúc thầy giáo trẻ sức khoẻ, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ trồng người, luôn là người được hạnh phúc.

Không để ý là sơ kết 8 tuần, cứ nghĩ là đi họp chuyên môn hoặc họp hội đồng bình thường. Thế là đến trường, lại phải chuẩn bị loa đài, tập trung, hát hò ... và nhận quà từ tụi học trò nữa. Vui, một chút ... vì dù sao cái nghề này cũng chỉ được có thế. Nhận từ nhà trường 100k + Năm ngoái được Lao động tiên tiến 100k. Vậy là có được 200k, trong khi đó tiền điện tháng này sài hết 240k. Vậy là thiếu mất 40k rồi. hích. xót xa thay ...

Chiều, được gặp 17/6 và lại đùa cùng 17/6, thấy 17/6 xinh quá thôi, duyên nữa chứ. Sáng mai định mua hoa tặng 17/6 nhưng ngại mấy cha ở trường, ngại người hướng dẫn tập sự già chưa vợ, ngại cả một người còn điêu hơn cả Thần - Blue sky. Ngại ngại. Được về sớm, nên thôi không "lẽo đẽo" đưa 17/6 về nhà nữa. Vừa nhận được tin nhắn chúc mừng của 17/6/ Cũng cảm thấy một chút an ủi: Hỏi vì sao lại chúc, 17/6 bảo là thương vì cái tội "lẽo đẽo" đó.
Vậy là mai đã 20/11 rồi. Năm ngoái 20/11 thì trời mưa, buồn thật. Năm nay chắc là không mưa đâu. Mai lại được nghe mấy thầy cô giáo hát hò. Mình chưa bao giờ hát .. trước tập thể đông người cả. Mình không có tài ăn nói, mình cũng chẳng có cái chất giọng trời phú nữa. Ấy vậy mà ở trường, trong phòng hội đồng thì vẫn hay kêu ca ra phết đó. Cũng do mình không thích nữa. Chiều mai 20/11 lại phải xuống Bình Lục làm giúp chồng của chị bạn cái bài soạn điện tử Vật Lý lớp 11 nữa. Chắc là chết mất thôi. Chưa biết làm được không nữa. Chán .... quá ...

Sáng lại nhìn thấy cô bé hay đi học qua nhà. Một chút gì đó buồn buồn chợt lên, rồi thôi, chẳng cảm thấy gì nữa. Chỉ mong thời gian qua thật nhanh để đến chiều. Thay đổi thật rồi sao ????????????

Chúc Thầy Quỹ, Bạc Kỳ Sinh ngày nhà giáo Việt Nam vui vẻ, mạnh khỏe và thành công trong cuộc sống.

Chúc tất cả các thành viên trong diễn đàn niềm vui, tình yêu, may mắn, ... Tất cả các bạn cũng là những người thầy, những người thầy đặc biệt trong cuộc sống của một ai đó.

Cảm ơn Vợ yêu đã đọc giúp anh lời bình nhé. Anh out để tập trung làm việc đây.

 
Ngày 20 tháng 11 năm 2009.

Sáng nay tập trung tại trường 1 lúc, mua một lãng hoa tặng 17/6. Tội nghiệo, mình ngại ko mang đàn hộ 17/6, vậy là để 17/6 bị ngã. thương lắm chứ ...

Chiều, đi làm bài power poin giúp chồng chị đồng nghiệp dạy cấp III ở Bình Lục, chị ấy cảm ơn bằng 1 hộp cafee và 200k. Thế là sáng mai phải mang trả tiền. Chỉ dám nhận caffe thôi.

20h tối, thằng em trai mang quà của Hoa đến tặng. Thật cảm động, vậy là lại ngồi uống rượu. Vui , cũng vui thật đó, nhưng còn 17/6. Mình đã thay đổi thật rồi. Mình nhớ 17/6 nhiều hơn. Gọi vào với Hoa, chỉ biết cảm ơn Hoa mà chẳng biết nói gì nữa.

Mình biết, nếu giờ Hoa chấp nhận tình cảm của mình và Hoa có tình cảm với mình, chắc một điều là mình sẽ chọn Hoa, nhưng điều đó là không thể. Hoa còn phải đi học, còn mình thì không thể đợi được. Mình đã từng nghe nhiều ng nói đó là thứ tình cảm viển vông.

Với 17/6, mình chẳng hi vọng gì, nhưng mình đã và đang thực sự thay đổi, mình ham chơi hơn, tham gia nhiều việc, hòa đồng hơn ...

chưa say lắm, mà có say chắc là say tình thôi....

Mình không biết làm gì nữa đây. 17/6 cứ như cho mình 1 cơ hội. Còn mình thì đúng là chẳng làm sao cả. Thôi, thì cứ sống với những gì mình thích. Trẻ không chơi, già ân hận ...
 
Một người để nhớ ..

sieuthiNHANH2009112032347nwi1nzewmd171322.jpeg
 
Ngày 22 tháng 11 năm 2009.


.........ĐỔI THAY..........!

Đêm 20 tháng 11 năm 2009.
Ra Bình Lục về làm giúp giáo án chồng chị bạn. 20h mới về đến nhà, nhận được món quà của Hoa mà đêm đó mất ngủ. Giá mà Hoa không tặng mình quà thì có lẽ mình đã không uống, mình không uống thì mình đã không khóc, và không khóc thì có lẽ là mình đã không bị mất ngủ.

Mình và Hoa lớn lên trong một ngôi làng nhỏ, nơi có những cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay, có những ngọn đồi xanh xanh, có những con người nông dân hiền hoà, đôn hậu, chân chất quê mùa, chăm chỉ ruộng đồng. Có những buổi bình minh chan hòa sắc nắng, mặt trời lấp lánh trên những ngọn tre cao vời vợi. Có những đứa trẻ nô đùa trên những con đường làng.....

17 tuổi, cái tuổi của Hoa là cái tuổi của sự ngây thơ, hồn nhiên, trong sáng, của sự trẻ con, hiếu động và ham nghịch ngợm. Mình đã ngỡ quên Hoa, ấy vậy mà bao nhiêu kỷ niệm về Hoa lại tràn về với mình trong đêm. Vẫn khuôn mặt ngây thơ, cắm cúi ghi chép bài vở, cũng vẫn những mảnh vụn của giấy khi Hoa không hiểu những bài giảng mình giảng. Vẫn những sáng sáng được nhìn thấy cô bé mạnh khỏe đi học cùng những người bạn trong làng.

Mình đã yêu Hoa, nhưng mình không cảm nhận được sự đáp lại hoặc chấp nhận tình cảm đó của Hoa, và cả sự cách xa hơn 2 tháng trời mà mình đã thay đổi. Mình đã thích người con gái khác. Có thể nhiều người có cảm giác là mình thay đổi quá nhanh. Phải, về chuyện tình cảm thì mình nghĩ mình thay đổi nhanh thật. Vậy mà 20/11, trong cả lớp có 9 em học sinh vậy mà duy nhất Hoa lại tặng quà mình, cảm động vì mình biết một điều Hoa còn nhớ về mình, nhớ về một người mà cô bé vẫn hay gọi mình là Thầy, còn mình thì chỉ cảm thấy mình thật tồi tệ.

Chú mình đã có ý giới thiệu mình làm quen với một cô bé làm kế toán xã mới về, khi tâm sự cùng Bạc Kỳ Sinh, mình đã nhất định không chịu đi gặp bởi mình chỉ có Hoa, mình chỉ cần Hoa, và mình chỉ yêu Hoa. Vậy mà hôm nay đây, mình lại có tình cảm với một người con gái khác thật nhanh, mà người đó không phải là Hoa.

17/6 hơn Hoa về tất cả mọi mặt, 17/6 hòa đồng và nhiệt tình. Bên cạnh 17/6 mình cũng đã và đang cảm nhận thấy rằng mình thay đổi, thay đổi tốt hơn. 17/6 hơn mình về tất cả mọi mặt nữa.... Nhưng những lí do mình thích 17/6 không phải vậy. Với Hoa, mình không thể nhớ nổi hình ảnh của Hoa mặc dù sau mỗi ngày mình đều được gặp cô bé. Tháng 6/2009 mình đã dành hết thời gian của mình để dạy cô bé, chỉ để mong được gặp cô bé để bớt nhớ. Còn với 17/6 thì mình chỉ nghĩ đến thì hình ảnh và cả giọng nói của 17/6 lại vang vang như in trong đầu.

"Mình biết mình nợ Hoa một lời hứa, một lời hứa chờ đợi", nhưng có lẽ mình đã không thực hiện được, một trái tim không thể có cả 2 người con gái cùng một lúc. Mình phải quên Hoa đi thôi. Mình phải quên đi để dành trọn trái tim mình đến 17/6. Mình đã nghĩ thế đó, nhưng rồi mình lại nghĩ về cuộc sống, cuộc sống của mình và Hoa có nhiều thứ có thể đồng cảm, chia sẻ, hay cùng cảnh con nhà nông nên có thể hiểu được nhau. Sự chất phác, thật thà, giản dị. Còn với 17/6, với mình thì mình nghĩ rằng mình cần cố gắng hơn nữa, cố gắng hơn nữa rất nhiều thì mới có thể có được 17/6. Lí trí của mình thì nặng về Hoa, ấy vậy mà lí trí bảo trái tim không nghe, mình rất muốn được bên 17/6, muốn được đưa 17/6 về nhà. Muốn được nghe tiếng hát, nghe giọng cười. Bên 17/6 mình cảm thấy vui, vui một cái gì đó khó nói được. Đã đôi lần tự nhủ là không yêu 17/6, nhưng chắc là mình không thể làm được, mình đang thích, và cái khoảng cách mong manh giữa thích và yêu thì mình cũng không thể xác định được, và điều đó có thể sẩy ra bất cứ lúc nào đi nữa. Chuyện với Hoa, mình hiểu Hoa còn nặng về việc học, việc học của Hoa quan trọng lắm, vì năm nay là năm cuối cấp, và mình cũng có thể hiểu được vì sao Hoa không đón nhận tình cảm của mình, hoặc là chưa sẵn sàng chấp nhận. Hoa có quyết tâm, mình biết Hoa rắn rỏi, có quyết tâm và cũng có cả những mục đích cần đạt và Hoa biết cái gì quan trọng trước tiên... Mình cũng biết chuyện của mình và Hoa đẹp, đẹp thật, thơ mộng thật nhưng nó cũng quá mơ hồ và viển vông. Thực sự mình đã và đang không biết làm gì ...


Ngày 22 tháng 11 năm 2009.


Sáng nay vừa đi đám cưới ở Thanh Hóa về, mệt, chẳng ăn uống gì, mình chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi một lát, lên diễn đàn viết mấy dòng cho bớt đi những căng thẳng, chỉ chút nữa là 13h, mình lại phải đi làm giúp nốt cái giáo án của chồng chị đồng nghiệp, thế rồi về đi đám ma bố chồng cô thủ quỹ ở trường. Sáng cô Hiệu Phó gọi báo mình rồi. Vậy là một ngày khá mệt mỏi mình cũng sắp trải qua. Đêm qua mình đã không vào được diễn đàn, vì còn trong đám về. Cảm thấy mình suy nghĩ nhiều nên khó ngủ, mình dạo này hút nhiều thuốc quá, không biết có phải là do mùa Đông lạnh hay do bản thân mình đổ đốn không nữa. Mình chẳng hiểu được. Thôi, thì mình cứ làm như những gì mình đang làm vậy. Mình đã biết rằng, mình không còn yêu thương HOA.
 
NIỆM KHÚC CUỐI


Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy
Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em

Dựa vai nhau cho nhau yên vui ấm áp cuộc đời
Tìm môi nhau, cho nhau rã nát, rã nát tim đau
Vừa đôi tay, ước muốn tù đầy,
Tóc rối bạc màu vết dấu tình sầu
Nhìn em, nhìn em giây phút, muốn nói yêu em

Xin cho tôi, tôi như cơn ngủ
Ru em, đưa em một lần
Ru em vào mộng, đưa em vào đời
Một thời yêu đương

Cho tôi xin em như gối mộng
Cho tôi ôm em vào lòng
Xin cho một lần, cho đêm mặn nồng
Yêu thương vợ chồng

Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời
Dù cho em, em đang tâm xé, xé nát tim tôi
Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời
Cũng đã muộn rồi
Tình ơi! dù sao đi nữa xin vẫn yêu em....
 
Định nghĩa chữ yêu
Trong suốt lịch sử của nhân loại, tình yêu luôn là điều bí ẩn, là đề tài vô tận của văn chương và thơ ca. Nhà thơ Xuân Diệu đã ví von rằng “Yêu là chết trong lòng một ít”, nhưng thực chất, tình yêu là gì? Chúng ta hãy cùng nhau khám phá.
1.“Công thức” của tình yêu
Khi yêu ai đó, bạn cảm thấy thế nào? Cái gì “cấu tạo” nên tình yêu? Vâng, tình yêu là những xúc cảm, là sự rung động và ít khi nào cảm thấy được lấp đầy, giúp cho những người đang yêu nhận thấy mình đang “hiện hữu” giữa cuộc đời. Đó chính là quà tặng của tình yêu. Chúng ta thử đưa ra “công thức” phổ biến của tình yêu nhé:

Tình yêu là sự đồng ý
Đồng ý chính là “giao ước” khi hai người yêu nhau nói tiếng “OK” và sẽ không có bất cứ điều gì có thể thay đổi được tình yêu của họ. Tuy nhiên, bạn không nên đặt ra điều kiện dù bạn có yêu người đã tỏ tình với mình hay không. Bởi vì tình yêu là vô điều kiện. Khi tình yêu của bạn bị ràng buộc bởi điều kiện nào đó, không sớm thì muộn nó sẽ … tan thành “mây khói”!

Tình yêu là sự hiểu nhau

Hiểu rõ nhau chính là bước tiếp theo của sự đồng ý. Nghĩa là phải biết được “người ấy” là người thế nào, cũng như những sở thích, bạn bè, tâm tư v.v…của chàng hoặc nàng. Khi ai đó nói rằng họ đang yêu, tức là họ đã hiểu người yêu của mình rất kĩ càng, và tâm trí luôn bị choáng ngợp bởi hình ảnh của “người trong mộng”.

Tình yêu là muốn người mình yêu luôn hạnh phúc

Khi yêu , ai cũng mong muốn làm mọi điều để người yêu được hài lòng, hạnh phúc, khoẻ mạnh, bình yên và cảm thấy tốt đẹp ở tất cả phương diện, về thể chất, tinh thần, lẫn tâm hồn.

2. Bộc lộ tình yêu như thế nào?

Chúng ta thường ít khi bày tỏ được tình yêu của mình. Tình yêu là những cảm xúc và việc bộc lộ không đi đôi với nhau, mà chỉ có thể biểu hiện bằng hành động. Có một lý do khiến chúng ta không thể biểu hiện được tình cảm của mình đối với người khác, đó chính là THỜI GIAN. Chúng ta chỉ có 24 tiếng đồng hồ trong một ngày. Vì thế, sẽ không có đủ thời gian để thể hiện tình cảm của mình với mọi người. Nếu việc bộc lộ tình cảm là điều quan trọng nhất trong tình yêu, thì rõ ràng chúng ta đã trở nên ích kỷ với những người chúng ta yêu thương! Khi bạn nhận thấy sự khác biệt giữa tình cảm và việc bày tỏ những cảm xúc ấy, bạn sẽ dành được rất nhiều tình cảm cho những người xung quanh.

Quan tâm

Khi bạn tỏ ra quan tâm đến một ai đó, tình cảm sẽ bộc lộ. Có nhiều cách để chúng ta thể hiện mình đang để ý đến “đối phương”, chẳng hạn như chú ý lắng nghe, ngắm nhìn, nắm tay, âu yếm… Tuy nhiên, cũng tùy theo mối quan hệ mà chúng ta có những cách bộc lộ khác nhau.

em nói thiệt nha anh đúng là hết thuốc chữa
nếu muốn 2 người đó hạnh phúc tốt nhất anh nên rời xa họ
có lẽ đó là điều tốt nhất bây giờ
 
anh ko tin vào hạnh phúc, nhưng lại mong chờ một tình yêu đẹp. Anh bối rối lắm hả. Em tin trên đời này luôn tồn tại cái gọi là tình yo vĩnh cửu. Có lẻ chuyện của T và H có nhiều trắc trở thật nhưng em tin anh sẽ vượt qua. Đôi khi yo là biết lựa chọn, dù rất khó khăn. Mong anh sẽ tìm đc hạnh phúc thức sự cho mình
Anh dù sao cũng may mắn hơn em, tệ cũng có đc mối tình vắt vai
 
Đêm 22 tháng 11 năm 2009.

Con chim đã chết!

Có thể đọc cái này nhiều người sẽ cười, cười vì sự hài hước của câu "Con chim đã chết". Nhưng đó là sự thật, Tháng 6, mình có nuôi một con chim chào mào, bắt nó và nuôi nó kể từ ngày mình bắt đầu kèm Hoa học hành. Ấy vậy mà hôm nay, khi mình về đến nhà thì biết rằng con chim đã chết. Không phải mình không cho nó ăn, không cho nó uống, mà nó chết lạnh, chết lạnh vì mình đã không để ý đến nó, không che ấm áp cho nó trong trời mùa Đông này. Nhìn cái xác xù lông, cứng nhắc của nó, mình buồn lắm. Nó đã chết, còn tình cảm mà mình dành Hoa có lẽ cũng đã hết. Sao trên đời này có nhiều điều bất ngờ trùng hợp đến thế. Mình nhen nhóm chút hi vọng một ngày nào đó mình và Hoa sẽ được hạnh phúc. Nhưng liệu có hạnh phúc được không? Hay mình chỉ tài tưởng tượng hão huyền. Biết đâu được chính mình là kẻ tội nghiệp, đáng thương, hay tưởng bở, thôi thì mình sẽ sống với thực tế vậy, việc gì đến rồi sẽ đến, mình còn trẻ mà. Người điên nói mình suốt ngày chỉ có yêu đương mà thôi. Đúng, mình suốt ngày nghĩ đến yêu đương, vậy mà chưa kiếm cho mình được một người để mà yêu thương... Có lẽ lắm mối tối nằm không là đúng thật. Mình băn khoăn, trăn trở về mối tình của mình. Mình chán cái cảnh nay cô này, mai cô khác rồi, mình chỉ muốn yêu thêm 1 lần cuối nữa mà thôi. Ấy vậy mà .... mình chỉ nói điêu thôi. Đêm nay chẳng biết viết gì nữa, cảm ơn Liti nhiều, cảm ơn Liti đã định nghĩa giùm anh chữ Yêu. Anh nghĩ rằng mình đã biết làm gì, anh biết ... anh nên nghỉ ngơi một thời gian .... và tập trung thời gian này cho việc ăn uống cho béo cái. hahaa
 
Có những ước mơ, sẽ vẫn chỉ là ước mơ dù cho ta có nỗ lực đến đâu, nhưng nhờ có nó mà ta mạnh mẽ hơn, yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày.
-‘๑’- Có những quá khứ, khi nhớ lại thì cười thật vui, nhưng khi trở về hiện tại... chợt thấy cô đơn, đau đớn vì thíêu một thứ gì đó.


Có những lời hứa, cũng vẫn chỉ là lời hứa dù ta có mãi chờ đợi, bởi người hứa đã không còn nhớ, nhưng nhờ có nó ta biết hi vọng và mong chờ.
-‘๑’- Có những lời nói, nói ra chỉ nghĩ là vu vơ... nhưng có lẽ người nghe sẽ nhớ đến suốt cả cuộc đời.


Có những ước hẹn, cũng sẽ chỉ là ước hẹn nếu một mai người bỏ ra đi, nhưng nhờ có nó mà ta đã có những giây phút thật sự tuyệt vời.
-‘๑’- Có những giọt mưa, chỉ là mưa... nhưng đối với một ai đó... là nhớ nhung, là chua xót, là kí ức... và cũng là yêu thương.


Có những nỗi đau, vẫn mãi là nỗi đau một khi ta không thể thoát khỏi chúng, nhưng nhờ có nó ta đã trưởng thành hơn.

Sẽ chẳng có ai thấy được tôi khóc nữa...... Sẽ chẳng ai thấy được nước mắt tôi rơi.....
-‘๑’- Có những giọt nước mắt, rơi ra một cách vô nghĩa, nhưng nó vẫn cứ rơi... vẫn cứ khóc. Vì chỉ có nước mắt mới mong sẽ xoa dịu cơn đau.


Có những sai lầm, sẽ mãi là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm, nhưng nhờ có nó bỗng giật mình: điều sai lầm duy nhất là phủ nhận những gì trái tim ta thật sự cảm nhận.
-‘๑’- Có những nỗi đau, như chưa bao giờ có được. Khi nó đến bất chợt thì đau... có lẽ chỉ biết đau. Đau đến nỗi chữ đau cũng không thể diễn tả được thế nào.


Có một nguời, sẽ luôn chỉ là một của thế giới, nhưng mãi mãi là cả thế giới của một người và nhờ có người ấy ta đã có một tình yêu.
-๑’- Có những tình yêu, ngỡ như là vĩnh cửu, mãi mãi... nhưng rồi cũng chia tay nhau đi tìm con đường mới. Thế đó!


Có những cuộc tìm kiếm, đơn giản chỉ là tìm kiếm, nhưng nhờ có nó ta hiểu rằng: tình yêu là giữa một biển người vẫn tìm thấy nhau.
-‘๑’- Có những đợi chờ... dù chẳng biết đợi vì cái gì? Đợi ai? Và đợi để làm gì? Thế mà vẫn cứ đợi... đợi trong vô vọng...


Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ, họ tin vào lời hứa, họ có những lời ước hẹn, họ đã trưởng thành từ nỗi đau, họ nhận ra sai lầm, họ có một người bạn thật sự, và vì bên họ còn có một tình yêu...
-‘๑’- Có những giây phút, tuyệt vọng, bế tắc, cố tìm cho mình một lối đi. Nhưng tại sao không nghĩ là cứ tạm đứng yên một chỗ sẽ tốt hơn...

Tôi chẳng rõ là mình đang chờ gì nữa ... Tôi chờ... chỉ đơn giản là chờ thôi! Một cơn gió... một mùi hương... một chút kỉ niệm... một hình bóng con người! Ừ, có lẽ là một hình bóng con người!
Cuộc sống có những điều tưởng chừng đơn giản thì lại rất phức tạp.
Có những điều mình nghĩ mình không thể làm được thì Mình vượt qua tự nhiên không hay biết
Nhưng có những điều mình hy vọng vào đó rất nhiều nhưng đến lúc lại khiến mình thất vọng và đau khổ rất nhiều
Vì thế nên cuộc sống là những khối cảm xúc
NênCuộc sống đơn giản chỉ là món quà giành cho chính người đó. Vì vậy mình thấy cứ vui vẻ mà sống thôi cũng giống như khi bạn nhận được 1 món quà vậy. Tuy đôi lúc nó không thể làm mình cứ vui được nhưng hãy cố càng cảm thấy vui càng tốt. ta gặp vô vàn những điều không như mình muốn nhưng cũng gặp không ít những may mắn. Có những thứ ta muốn nhưng không được, có những thứ không muốn thí nó lại đến. tất cả đều rất bình thường. Đơn giản vì đó là cuộc sống. Chúng ta nên tận hưởng thay vì than vãn rắng cuộc sống tẻ nhạt. Cuộc sống sẽ đẹp hơn nếu ta thêm vào đó 1 chút lãng mạn,1 chút tình cảm và 1 vài ước mơ.
Chúc các bạn luôn có cuộc sống tràn ngập niềm vui, và chỉ có ít nỗi buồn thôi " không thể thiếu những nỗi buồn mà!!!!!"
hãy chấp nhận cuộc sống thật nhẹ nhàng


mừng vì anh đã trở lại là chính mình
 
Chiều nay tổng duyệt mãi tới 18h mới được về nhà, mệt nhưng thực sự vui, bây giờ còn phải chỉnh sửa lại một số chỗ cần thiết đã. Mà có ai biết không? Ở Hà Nam, chỗ Kiện bây giờ đang có cái trương trình gì đó mà của các Cha sứ ấy, họp đông lắm, ai đi Thiên Chúa giáo làm ơn chỉ bảo cái. ( Nếu có 1 ai đó đọc cái này và biết). Nghe nói 300 năm hay 350 năm mới có 1 lần, họp tất cả các Cha sứ. ... Chịu thôi!
 
Ngày 24 tháng 11 năm 2009.

Chiều nay lại đến trường, mấy ngày nay toàn phải đi cả ngày thôi. Sau đợt này thì lại rảnh time tha hồ chơi bời rồi. Khớp chút nhạc nhẽo, thầy giáo trên cao đẳng sư phạm Hà Nam không về để khớp nhạc nên chỉ tập một lúc và phân công toàn bộ công việc đối với các thầy giáo, cô giáo trong trường. Đúng thật, một anh ở trường đã nói, sau đợt này mình lại không còn là người quan trọng nữa. Mình cũng hơi buồn một chút vì người ta nghĩ như thế, với mình, quan trọng hay không không có ý nghĩa gì cả. Mình sôi nổi, nhiệt tình và hăng hái tham gia công việc cũng chỉ bởi một lý do, lý do mình còn trẻ, mình là thanh niên mà. Thôi, mấy lời nói đó coi như chưa nghe thấy, nghĩ nhiều chỉ tổ mệt xác..

Không hiểu sao tối nay 17/6 không nghe điện mình gọi, cũng chẳng nhắn tin gì nữa. Không biết giận mình chuyện gì nữa hay là tối nay đi chơi với một ai đó. Lúc ở trường về, mình cũng chẳng chào 17/6 gì cả. Hôm nay không nhớ mình có làm gì đó để 17/6 phải giận hay ghét mình không nữa. Làm sao mà mình biết được chứ. Thôi vậy, việc gì đến sẽ đến, sáng mai, chiều mai nữa mình vẫn được gặp 17/6 mà.

Vừa đi đám cưới nữa về, đám cưới chạy tang, cô dâu ở nhà chồng rồi, tiếp đón chẳng ra sao cả. Thôi thì "Trong lúc tang gia bối rối" có điều gì sơ suất thì lượng thứ vậy. Đời mỗi con người chắc cũng chỉ muốn lên xe hoa một lần mà thôi.

Bây giờ vẫn hơi một chút lăn tăn về 17/6. Hi vọng rằng 17/6 không dùng cái chiến dịch "Im lặng" với mình, nếu không chắc mình buồn chết mất thôi. Giá mà mình hiểu được ý nghĩ của người khác, nắm bắt được cảm xúc của người khác, thế thì mình sẽ chẳng bao giờ làm tổn thương người khác được.

Một chút nữa, đêm nay chắc lại thức khuya rồi, còn phải làm cái dẫn chương trình hội thi cho các chị ở trường, mình được làm tổng đạo diễn và đang là Vip của hội thi mà, chao ôi, mình thấy mình quan trọng quá. Hihi. Mình cảm thấy được một điều không phải là tinh tướng gì, nhưng những người đã học ở trường CĐSP HÀ NAM ra, tất cả đều .. không tốt, là những người chơi bời, tục tữu, bậy bạ, thế nhưng rất nhiệt tình và có tài.

Ở trường, mình chỉ thấy có 17/6 là nhiệt tình và biết việc, còn lại tất cả mọi người cứ như có cái ý nghĩ "Cha chung không ai khóc" ấy. Cô Hiệu trưởng cũng rất phong trào. Thôi thì mong là tất cả sẽ thành công, và càng ngày càng hiểu thêm về nhau. Tuổi trẻ cũng nên làm một vài việc gì đó để sau này già già một chút còn có cái mà kể cho con cháu nghe, hoặc đơn giản để người ngoài nhìn vào và thấy thằng này, con kia nó thế này, thế kia ...

Cũng nhận được két bia của chị đồng nghiệp và anh chồng đến cảm ơn về cái giáo án mình làm 2 đêm hôm trước. Thấy anh chị ấy quá chu đáo và cẩn thận, thôi thì đành nhận, chẳng lẽ mang đến mà lại ... không nhận. Đôi khi việc nhỏ nhỏ vậy, mà mình thấy được mỗi người một cách sống khác nhau mặc dù cùng trong trường cả. Có người chơi Prò, cũng có người thì mình làm cho mất bao nhiêu công sức cũng chẳng được một lời Thanhk. Với mình, một lời cảm ơn quan trọng hơn vật chất rất nhiều. Nhưng chắc chỉ có duy nhất mình hiểu. Thôi, chẳng nghĩ ngợi nữa, phải làm tiếp công việc và ngủ sớm. Tối mai chắc chắn là không thể online được và lại mất một đêm trắng nữa. Mai đi đám cưới bạn cùng lớp. Bạn cùng lớp là không thể bỏ được. Sáng thứ 5 nhờ chị đồng nghiệp dạy hộ 2 tiết Mỹ Thuật. Vậy là lại không được uống hết mình với bạn bè rồi, vì chiều thứ 5 tổ chức thi ATGT mà.

Sao công việc cứ đổ dồn đến mình vào những lúc mình bận nhỉ, còn lại sau đó thì toàn chơi bời, chẳng có việc gì mà làm hết. Thôi thì đời mà ....
 
Đã bảo không nghĩ đến 17/6 nữa, ấy vậy mà vẫn thấy nhớ, một chút, dù là rất nhỏ bé, nhưng mình biết mình đang nhớ, một chút, mình không biết mình lo vu vơ gì nữa; một chút, mình cần một chút .. để rồi ... quên, nhưng rồi ... một chút ... mình lại nhớ .....!
 
Ngày 26 tháng 11 năm 2009.


Một đêm mất ngủ với những thuốc, những rượu, những nói chuyện xuốt đêm. Mệt, trưa uống cũng hơi say một chút, về đến trường lúc 11h, chuẩn bị chút phông bạt, loa đài rồi về nhà làm hoàn chỉnh cái ATGT. Thêm một chút hình ảnh hôm khai giảng vào thế là song.

13h có mặt ở trường, chuẩn bị một chút, cũng không đông người dự như mình nghĩ, mệt, buồn ngủ, đêm qua không ngủ vì nhớ 17/6. Cứ nhắm mắt lại là lại nhớ về 17/6 rồi. Gọi tới 17/6 cũng chẳng thèm nghe máy nữa.

Chiều nay, 26/11/2009 được gặp lại 17/6 cũng thấy bớt nhớ nhiều. Gặp cả mẹ của 17/6 nữa. Gần như 2 mẹ con cứ như hình với bóng vậy. Vật lộn với cái việc trình chiếu và dở khóc, dở cười với đứa học sinh dẫn chương trình, có thể cũng là lỗi tại mình, vì cũng có cả những tình huống phát sinh, vậy là mình lại trở thành người dẫn chương trình bất đắc dĩ. Chán nản, mình chỉ muốn thời gian trôi qua thật nhanh nhanh, chóng chóng để kết thúc mà thôi. Vậy là mình xui một đội trả lời luôn ... Từ Khóa của phần thi. Vậy là song, kết thúc về trình chiếu thì không ai chê gì, nghe cô Hiệu Trưởng nói vậy, còn việc dẫn chương trình thì ... dù sao cũng là học sinh mà, ai để ý làm gì chứ, có thế mới là .. trẻ con.

17/6 đã hứa là không im lặng với mình nữa, mình không biết được 17/6 có làm như thế không? Mình chỉ biết được rằng sau đợt này, cả mình và 17/6 đều chìm lắng đi ... Mình sẽ lại tiếp tục với cuộc sống tẻ nhạt của mình. Tẻ nhạt, buồn .. hết tiết lại về nhà quây quần bên gia đình, bởi mình biết giữa mình và 17/6 không thể có bất cứ chuyện gì sảy ra được . Mình thấy 17/6 hơi chút cổ hủ và thiếu thoải mái, bởi thường thì những người con gái mà mình đã tán thì họ cứ để mình thể hiện mặc sức, hình như cái điều này mình kể rồi.

18h. Làm cốc bia, uống mà cứ như uống nước lã vậy, chắc là cơ thể đang háo nước. Chỉ tiếc là sáng nay không hết mình uống với tụi bạn được.
17/6 ơi, mình nhớ 17/6, mình nhớ ....
Bây giờ mình đi ngủ đã, kiệt sức thì làm sao chứ, sáng mai mình phải dạy 5 tiết rồi, 1,2,3,4,5, cũng trôi qua nhanh thôi mà, đơn giản vì ngày mai 17/6 cũng có tiết, được thấy 17/6 thì làm sao mà mình có thể thấy mệt mỏi được chứ.

Mai mình sẽ là mình, một chút sự im lặng, một chút nữa nghiêm túc, một chút ít nói. Mình phải tập trung dạy dỗ tụi học sinh thật tốt. Mình biết mình đang dạy chúng rất nhanh, mình biết có nhiều đứa không hiểu bài. Mình cần cố gắng hơn nữa. Thứ 7 được nghỉ rồi, cố lên nào buổi sáng ngày mai.
 
Ngày 27/11/2009

Vừa trong đám cưới về, tuần này đi nhiều đám quá...


Cuộc sống vẫn lặng lẽ trôi đi với 5 tiết dạy sáng, thật tẻ nhạt, cũng chẳng sao, tất cả đã được về với đúng quỹ đạo vốn có của nó. Mình đã chẳng còn nhớ 17/6, chẳng nói chuyện, và chẳng gì cả, đơn giản những gì vừa trải qua, đó chỉ là mình và 17/6 cùng giúp đỡ nhau mà thôi. Đừng ngộ nhận sự giúp đỡ, tình thương với việc yêu 1 ai đó, yêu 1 ai đó thì rất khó, còn quên đi một người thì rất dễ ....

Mình quay trở về với mình, im lặng, ... sống, quan sát, hiểu .... cười .... và thế thôi! Một buổi tối vui vẻ, mai là 28/11/2009, mình bước sang tuổi 22 rồi, nhanh thật, nhưng chưa có người yêu, chưa muốn lấy vợ. Mình còn trẻ, ổn định rồi, nhưng mình cần có một chút kinh tế, mua sắm một số thứ .. và mình cần chín chắn hơn nữa.

Chúc mình thêm 1 tuổi nữa mạnh khoẻ, béo thêm một chút, ít nói đi một chút, học giỏi thêm nữa, cố gắng hơn nữa, hòa đồng hơn nữa, giàu hơn nữa ... và tất cả mọi điều hạnh phúc, tốt đẹp nhất sẽ đến với mình, chỉ riêng mình, và mình cần đem lại nhiều niềm vui đến cho những người bạn của mình.
 
Một ngày nữa trôi qua, chẳng làm được cái trò trống gì nên hồn cả, sáng đi chơi suốt, bỏ cả cơm trưa, chiều về lên sửa máy tính và đi đổ mực in, bây giờ đang diệt chút virut, máy chạy chậm quá thôi, chán chán. Thôi thì in song giáo án rồi đi ngủ, từ giờ chắc chẳng ai còn thấy thandieu2 trên ddkt nữa. Thân chào tạm biệt. Đó là sự bắt đầu của quá trình trưởng thành! Giá như không biết một người là Bạc Kỳ Sinh là nữ, có lẽ mình đã không như thế này. Giá như BKS không lừa dối mình, có lẽ mình đã không ra đi.
 
Tôi tên là Nguyễn Văn Tiến.

Biệt danh trong ddkt là Thandieu2.

Tôi xin mọi người đã có nick của tôi trong diễn đàn kiến thức làm ơn xoá nick của tôi đi, đừng spam hay nhắn tin gì đến cho tôi nữa.

Cảm ơn sự quan tâm của một số người bạn trong thời gian qua.

Tôi đã quyết định từ bỏ diễn đàn sau một thời gian hợp tác cùng diễn đàn.

Tôi đã thực hiện được đúng lời hứa của mình, đó là nỗ lực giúp đỡ diễn đàn trong thời gian bị hack tấn công,

Nay ddkt đã đi vào đúng quỹ đạo của nó, tôi cũng không còn thời gian để tiếp tục công việc của một mod nữa, bởi các lý do: thời gian, trí tuệ, sức khỏe.

Tôi viết lời này cũng là để chào mọi người lần cuối cùng, và cũng mong rằng mọi người hãy xoá nick của tôi trong yahoo đi. Đừng spam tôi nhé.

Thân chào. Chúc ddkt ngày càng hoạt động mạnh mẽ.
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top