19h50pm Ngày 02 tháng 12 năm 2009.
Vậy là sáng ngày mai được nghỉ dạy, không phải là không có tiết để mà dạy, đơn giản là nghỉ để đi "Hiến tiết". Hích, cái trường của mình hết người rồi hay sao mà lại để mình đi "hiến tiết" nhỉ? Kiểu gì sáng mai cũng có người nói như thế. Mình có 44kg, gió thổi nhẹ là bay như lá,.. lại vừa đợt ốm và tiếp nước gần chết song nữa, kèm theo đó dạo này thức đêm và mất ngủ nữa. Đứng lên ngồi xuống đã thấy choáng choáng rồi còn. Thôi vậy, sáng mai vẫn cứ phải đi, có ai lấy "tiết" của tôi không nào? Không biết nhóm "tiết" của mình là nhóm gì nữa. Chắc là nhóm O, dù sao thì mình cũng thấy mình là người chuyên cho đi mà không muốn nhận về mà, cho đi để thấy hạnh phúc ... để thấy nụ cười.
Sáng nay, 02/12/2009 đã đưa lá thư "gửi một người sáng ngày mai" tới 17/6. Không biết cảm xúc của 17/6 ra sao nữa, chỉ nhận được một tin nhắn ngắn ngủi :"Kảm ơn nhé, ngốc". Thế là cũng đủ rồi, đủ để vui, đủ để biết một lời cảm ơn, đủ để biết ...cho dù ý nghĩa của từ "cảm ơn" chỉ là khách sáo.
Giá như mình được sinh ra ở một nước giàu có như Nhật hay một bang nào đó của nước Mỹ rộng lớn, chắc là mình sẽ bỏ nghề dạy học và tìm một công việc nào đó kiếm được thật nhiều tiền, để mình sẽ có được 17/6. Đó là nếu, đó là mơ .., còn hiện tại thì mình vẫn là mình, một người thầy giáo trẻ, nghèo nhưng mà mình cảm thấy hạnh phúc với những gì mình đang có, thế thôi.
Mình hạnh phúc hơn nhiều người bạn của mình, trước tiên là về gia đình mình. Mình có một người Mẹ tuyệt vời. Một người Cha yêu thương con cái. Một gia đình mà Bố Mẹ luôn yêu thương và quan tâm đến việc học tập và cuộc sống của con cái. Mình có một người anh trai làm ở Bộ chỉ huy quân sự tỉnh Hà Nam; một bà chị làm kế toán xã, một bà chị dâu, một ông anh rể, một đứa cháu trai đích tôn, và tháng này đây, mình được lên chức Cậu, lại thêm một thằng cháu trai kháu khỉnh nữa. Vậy là gia đình mình tất cả đều là người của Nhà nước, đều được ăn lương Nhà nước, ổn định, cứ năm năm, tháng tháng sống lâu lên lão làng, mặc kệ cuộc sống thường ngày, nghèo ... ừhm thì nghèo, nhưng ổn định.
Nếu Bố Mẹ không chạy cho anh trai từ Nam ra Bắc, không nuôi 3 anh em chúng tôi ăn học thành người, thì có lẽ về vật chất cũng đã đầy đủ được tất cả mọi tiện nghi rồi. Nhưng nếu thế thì chúng tôi sẽ mãi mãi chỉ là những người công nhân, chật vật với cuộc sống thường nhật, với bát cơm, manh áo. Chao ôi, nếu điều đó sảy ra, chắc gì trên ddkt đã có một Thandieu2 đa cảm, đa sầu như thế này chứ..
Tôi hạnh phúc hơn những người bạn của mình. Tôi không phải lo chạy vạy sau mỗi một năm dạy, còn bạn của tôi, tụi nó cũng phải lo chạy chân hợp đồng trường này, trường kia, lương giáo viên thì tất cả mọi người cũng đều thấy ... thấp ... và nếu không tiết kiệm hoặc dạy xa nhà thì tiền đó chỉ đủ cho xăng xe chạy mà thôi. Nhưng nếu không đi dạy thì làm việc gì nữa chứ. Một vài người bạn của tôi đi làm về vẽ vời, thiết kế phottoshop, vẽ tường .. nhưng trong lớp chỉ có một vài người bạn có tài thế thôi. Một số bạn tôi lên Tây nguyên, lên Yên Bái, lên vùng sâu vùng xa để được công chức, để được đi dạy. Nhưng lại xa gia đình, một năm về nhà được đáng là bao nhiêu. Ai xa Bố Mẹ, xa gia đình, xa quê hương mà lại không nhớ. Dẫu biết cuộc sống là phải biết chấp nhận, nhưng một lúc nào đó .. chắc họ cũng mong được như tôi lắm chứ.
Tôi biết mình cũng chẳng hơn ai, nhưng cũng một số chưa được như tôi. Tôi sẽ không buồn, tôi phải mạnh mẽ, phải vui vẻ, đúng, và tôi có nghĩ gì về điều này đâu chứ. Cuộc sống của tôi luôn ngập tràn những tiếng cười. Tôi được gọi là hâm, đơn giản bởi bên tôi, các bạn của tôi được cười những trận cười xả láng. Tôi được gọi là hâm, đơn giản ... trong tôi có một chút máu của dân nghệ sĩ. Tôi dạy Mĩ thuật mà. Đúng là Hâm... haha
Thoa thân! Người vợ yêu dấu. Hôm nay chưa thấy em online. Anh biết em không giận anh đâu, và anh cũng chẳng muốn chúng ta chia tay đâu. Anh vẫn muốn được gọi em là vợ. Bài thơ này anh viết mong là chúng ta vẫn còn như xưa. HAHA
Điêu đến phiên toàn chia tay Thoa
Ông chủ quan toà, cười ha hả
"Chia tay, ờ, chia tay nhá.
Nói lý do, rồi ký, rồi đi..."
Anh chẳng nghĩ, thế rồi đặt chữ ký.
Đôi mắt em rưng rưng hàng lệ sầu.
Bỗng đâu em nói "Có bầu...
Làm sao anh nỡ quay đầu mà đi."
Quan tòa đỏ mặt .. từ bi
"Sao mày lại nỡ chia ly lúc này ...
Ông bảo: "Tao cấm chia tay
Mày phải đối tốt vợ mày nghe chưa"
Nói rồi trời đổ cơn mưa
Bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa tràn về.
Cất tiếng xin lỗi, "Vợ về với anh"
Tình cảm vẫn nặng, tình vẫn xanh
Yêu em, yêu mãi, đâu đành chia ly.
Tha thứ cho anh, tình yêu của anh!
Ngày sinh nhật của Hoa 21/11/1991