Gửi một người sáng ngày mai.

Cảm ơn thandieu2 vì những ngày hoạt động thật bổ ích trên diễn đàn, cũng cám ơn bạn vì những đóng góp bạn làm cho diễn đàn trong thời gian qua.

Thandieu2 là một người bạn của tôi, tôi rất biết ơn cậu ấy vì đã trò chuyện cùng tôi trong thời gian qua, nhờ có cậu ấy tôi đã đến với diễn đàn. Giờ thandieu2 không còn với ddkt nữa, thật đáng buồn, song cũng là niềm vui. Mong rằng khi không phải bận rộn lo toan vì diễn đàn, cuộc sống của thandieu2 sẽ vui vẻ hơn, thandieu2 có nhiều thời gian hơn để chăm lo cho sức khỏe, công việc, và suy nghĩ của mình.

Một ngày chúng ta đón nhận vô số những người bạn mới đến với chúng ta, và thỉnh thoảng, vào một ngày đẹp trời nào đó, lại có một thành viên ra đi. Hãy để cho họ được ra đi trong nhẹ nhàng thanh thản, để họ được tận hưởng cuộc soóng đúng như những gì họ mong đợi! Tạm biệt thandieu2!

Thandieu2 mến, tôi biết bạn sẽ còn ghé qua diễn đàn này, vì vậy bạn sẽ đọc được những dòng chữ này cuae tôi. Tôi sẽ viết tiếp trang nhật ký mà bạn đang viết dở, trang nhật ký có lẽ từ lâu chỉ dành cho riêng bạn. Chúc bạn hạnh phúc trên con đường bạn đã lựa chọn!!!
 
Nhiều người cho rằng, hành động của mỗi người đều do 2 vị thần tốt xấu quyết định nhưng đâu biết 2 vị thần đó là bạn, bởi họ tồn tại trong bạn...


Nhiều người nói rằng:

Nước mắt có thể làm vơi bớt nỗi đau nhưng đâu biết rằng, nỗi đau ẩn chứa trong tim chứ không nằm trong mắt...

Nhiều người nói rằng, ngoài khơi xa luôn đầy những sóng gió nhưng đâu biết rằng, sóng gió chỉ có khi đại dương giận dữ...

Nhiều người cho rằng, ánh nắng đem lại màu đen sạm cho da, nhưng đâu biết, ánh nắng còn mang lại màu tươi sáng cho tâm hồn...

Nhiều người cho rằng, hành động của mỗi người đều do 2 vị thần tốt xấu quyết định nhưng đâu biết 2 vị thần đó là bạn, bởi họ tồn tại trong bạn...

Nhiều lúc đau buồn, bạn thường tìm đến bóng tối, nhưng bạn ơi, hãy nhớ điều này: bóng tối càng làm u ám thêm cho tâm hồn...

Đôi khi cuộc sống tưỏng chừng chỉ có 2 màu đen trắng nhưng đâu biết được rằng trong nó còn có cả màu xám.

Đôi lúc thất bại cũng là liều thuốc hữu ích , giúp bạn có thêm nhiều kinh nghiệm bởi thất bại là mẹ thành công...

Nhiều người cho rằng mỗi cơ hội là 1 chìa khoá, nhưng đâu biết chìa khoá họ nắm giữ trong tay có thể mở thêm được nhiều cách cửa cơ hội khác...

Đôi lúc, nhìn vào hạnh phúc của người khác, bạn muốn mình được như họ, nhưng đâu biết rằng, có được mái ấm gia đình là quá hạnh phúc rồi...

Nhiều khi bạn nghĩ nỗi buồn nên được giải toả ở những nơi đông người, náo nhiệt nhưng lại không biết bạn chỉ có 1 mình mà gặm nhấm nỗi buồn giữa nhịp sống sôi động đó. Điều bạn cần là 1 người bạn...

Khi bạn thi rớt, bạn cho rằng bạn đã thất bại nhưng không biết được rằng thất bại chỉ dành cho ai đã đầu hàng...

Khi bạn vấp ngã, hãy -biết -gượng -dậy- và -bước- đi, khi đó bạn mới là người chiến thắng...

MTO
 
Chủ nhật ngày 29/11/2009.

Vậy là đúng tròn một ngày sau khi thandieu2 ra đi, mọi người trong dd dường như vẫn còn ám ảnh bởi hình ảnh của cậu ây, xin mọi người hãy thôi than vãn, để cậu ấy được ra đi trong thanh thản.

Như tôi đã nói, tôi sẽ làm nốt phần việc còn dang dở của thandieu2 trong ddkt này, tôi sẽ viết tiếp trang nhật ký của cậu ấy, bắt đầu từ ngày hôm nay.

Lý do tại sao tôi lại được gọi là "sao đổi ngôi", bởi vì tôi luôn mong muốn có một vì sao có thể làm cho cuộc đời của tôi "đổi ngôi" như vì sao ấy. Tôi đã được ngắm rất nhiều những vì sao như vậy nhưng không biết có vì sao nào trong số đó làm cuộc đời của tôi bớt nhàm chán, vô vị?

Có lẽ có một điều duy nhất khiến tôi không hiểu là tại sao tôi lại vào ddkt, à không tôi vào vì tôi phải viết tiếp công việc dang dở của 1 người bạn.

Trưa nay tôi có ghé qua ddkt để biết rằng những người bạn của tôi vẫn onl, họ vẫn khỏe mạnh, tôi biết dd vẫn hoạt động bình thường, box toán vẫn hoạt động sôi nổi vẫn có những câu hỏi, bài tập rất hay của liti, maihoaca... Các bạn ngày một gắn bó với dd hơn. Nhưng tôi lại không thể giúp các bạn giải những bài tập ây. I'm sorry!

Tôi có lướt qua một số bài trong dd và tôi dừng lại lâu nhất ở bài đăng ký mod của thandieu2. Thoa à, bạn nói rất đúng hãy để cho cậu ấy ra đi, điều đó tốt hơn cho cậu ấy rất nhiều, và bạn cũng đừng nhớ tới cậu ấy, hãy quên thandieu2 và quên cả ANH TIẾN đi. 2 người đó có làm gì cho bạn mà khiến bạn phải nặng lòng như vậy? Mà thoa bảo viết đơn ly dị cơ mà? Sao thoa vẫn chưa viết? phải chăng thoa còn nặng lòng chưa muốn dứt? Phải chăng thoa tin 1 ngày "chồng thoa sẽ quay trở lại bên thoa? phải chăng...?"


Ôi, giá như không bao giờ có 2 từ phải chăng...., phải chi tôi biết tất cả để không bao giờ phải nói 2 từ ấy thì có lẽ giờ đây trái tim tôi sẽ thanh thản biết chừng nào.

Một ngày thật dài đối với tôi, ngày CN, không đi đâu chơi cả, ở nhà lặng lẽ ngắm nhìn những con người vụt đi khỏi cuộc đời tôi, lặng lẽ suy nghĩ về những việc tôi đã làm, liệu tôi đã làm sai điều gì??
 
Chủ nhật, ngày 29 tháng 11 năm 2009.

Cả ngày mệt mỏi, ngủ cả ngày luôn, sáng ngủ, trưa ăn cơm song rồi cũng ngủ luôn, bây giờ đôi mắt cũng đang ríu hết cả lại, chỉ muốn ngủ một giấc nữa, để rồi sáng mai khi ông mặt trời xuất hiện trên bầu trời, tôi muốn quên hết đi tất cả mọi chuyện trong thời gian vừa qua đã xảy ra với tôi.

Ngày trước, tôi là một người hay nói nhiều; nói rất nhiều, nhưng đến hôm nay thì tôi lại muốn mình trở thành một người ít nói. Tôi đã thay đổi rồi, phải. Sao đổi ngôi nói đúng, tôi thay đổi nhanh chóng quá, suy nghĩ nhanh, quyết định mọi việc cũng rất nhanh. Nhanh mà lại không hề nhanh.

Tôi lấy nick name là "saodoingoi_demgiaothua" bởi tôi muốn mình là một ngôi sao tỏa sáng, sáng rực một vùng trời. Mặc dù vào "đêm giao thừa" thì mọi người thường ít khi ngước mắt lên trời ngắm sao. Tôi muốn mình được đổi ngôi, muốn mình được bay lượn trên bầy trời đêm giao thừa để được ngắm nhìn sự hạnh phúc của tất cả con người trên đất nước Việt Nam, ngắm nhìn sự quan tâm của mọi người đến với nhau, lắng nghe tiếng nói yêu thương và ngắm nhìn sự thay đổi của khí trời khi sang Xuân. Tối nay ghé qua ddkt bởi chưa muốn ngủ, tôi nhận thấy sự quan tâm của mọi người, điều đó cũng đủ để tôi cảm thấy hạnh phúc rồi. Nhưng lý do thực sự mà tôi ra đi không phải là vì BKS. Chuyện BKS là Bo hay Girl với tôi có gì là quan trọng đâu chứ. Tôi muốn ra đi, không phải theo ý nghĩa là tôi không còn là một thành viên của diễn đàn kiến thức nữa, mà tôi muốn ra đi với ý nghĩ là tôi sẽ không làm mod và không muốn làm mod nữa. Bởi từ lâu tôi đã coi ddkt là nơi tôi chia sẽ những niềm vui, nỗi buồn và cả những tâm sự của mình.

Tôi muốn ra đi, lý do thực sự là tôi thấy mình thiếu năng lực trong việc quản lý box Toán. Tôi thấy các thành viên trong diễn đàn kiến thức với chức vụ Mod như BKS, Thoa812, Rubi, Người điên ,.. đều rất có năng lực và nhiệt tình trong việc hoàn thành nhiệm vụ của một Mod. Còn tôi, kể từ ngày viết lá đơn từ chức mod trong diễn đàn kiến thức ở thùng rác "không phải tôi có ý không coi trọng BQT" mà đơn giản như tôi đã nói "Thùng rác là nhà tôi" và tôi chỉ đơn giản là rác mà thôi. Tôi không biết BQT thấy năng lực của tôi như thế nào nữa, nhưng tôi thấy mình còn rất kém, biết là kém cỏi vậy nhưng tôi không muốn cố gắng học hỏi nữa. Tôi chỉ muốn sống đơn giản với những gì tôi đang có. Tôi không thể gắng được trọng trách mà diễn đàn đã trao đến tôi. Tôi tự thấy năng lực của tôi đã giảm sút đi rất nhiều. Đơn giản là "văn ôn - võ luyện" còn với tôi. Tôi đã ngừng hoàn toàn việc dạy học các em lớp 12, nên lượng kiến thức của khối THPT đối với tôi mà nói thì đã khó hơn rất nhiều rồi. Tôi không muốn mình là một mod với chỉ cái chức danh đó mà chẳng thể làm được gì giúp ddkt. Tôi hi vọng rằng các mod hãy cố gắng hơn nữa để phục vụ tốt hơn, để diễn đàn ta ngày càng phát triển hơn nữa. Tôi thấy thật xấu hổ khi một mod toán mà không thể làm được cái bài tập mà các thành viên đã đăng lên, hỏi đáp. Đó là một điều tôi thấy mình tồi tệ nhất. Nhưng đó không thể là lý do để tôi cố gắng, bởi tôi đã "THÔI KỆ" từ lâu rồi ...
 
Ngày xưa, nước Mĩ là một vùng đất rộng lớn, màu mỡ, dường như không ai sở hữu. Người châu Âu nô nức vượt đại dương đến khai phá mảnh đất này, họ gọi đó là vùng đất mới. Những người đó nhóm nhau lại , tổ chức những cuộc đua ngựa để giật lấy những lá cờ đánh dấu khoảnh đất. Ai giật được cờ, người đó làm chủ mảnh đất của mình, tự do nuôi trồng, sinh sôi, phát triển trên nó. Và ngày nay, họ là người Mĩ, là chủ nhân của đất nước giàu mạnh bậc nhất Trái đất.

Trên mảnh đất Diễn đàn kiến thức không biên giới này, theo mình được biết, chẳng ai cho ai , bắt ai phải gánh trách nhiệm nào cả. Ai mong muốn và có khả năng quản lí box, mục kiến thức nào, người ấy sẽ giật lấy lá cờ của mình. Và tất nhiên, nếu không cày cấy trên thửa ruộng của chính mình, sẽ chẳng có hột gạo nào cả, chưa nói gì đến ngày mai hùng mạnh. Lao động là vinh quang, ai đó nói thế, và hẳn là không nói đùa, nói suông.

Phải chăng, khi hít thở trong bầu không khí hòa bình, an lành, con người ta dễ tự thỏa mãn với cảnh " Hạnh phúc đựng trong một tà áo đẹp- Giấc mơ con đè nát cuộc đời con". Hay người ta thích kêu lên, ôi tôi mệt, tôi chán, tôi chẳng muốn làm gì, khi mà tuổi đời còn rất trẻ. Vui thay, "tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại" và đời người chỉ sống có một lần...

Người vĩ đại là người chiến thắng chính cái Tôi to tướng của anh ta. Còn nữa, theo mình, chẳng ai vô dụng cả, chỉ có điều họ chưa ý thức được vai trò của bản thân với cuộc sống mà thôi. Bất cứ người lao động nào cũng đáng trân trọng cả,"tuổi nhỏ làm việc nhỏ-tùy theo sức của mình".

Chà chà, nếu ngày nay không đắp đập, be bờ, khơi dòng, tạo nền tảng, ngày mai nước chảy về mô, nhỉ...

Vài dòng chẳng lọt tai, gọi là làm phiền.
 
Đúng như những gì Bạc Kỳ Sinh đã nói, tuổi trẻ không thể có được lần thứ 2. Nhưng mỗi con người là một cá tính riêng biệt mà.

Đã bao lần tôi và Sinh nói chuyện về vấn đề tôi không thể làm được các bài hỏi đáp trong box Toán. Tôi thấy mình thực sự vô dụng, bất tài.

Tôi không thể thỏa mãn với những gì tôi đang có. Đúng, chính vì vậy mà tôi không muốn mình là một Mod bất tài được.

Tôi muốn BQT ngừng việc làm mod của tôi lại, để tôi chỉ đơn giản là một thành viên bình thường để tập trung thời gian cho việc học và hoàn thiện kiến thức của mình.

Tôi không muốn có ý nghĩ là "tuổi nhỏ làm việc nhỏ" tùy theo sức của mình được. Đã là tuổi trẻ thì cần cố gắng phấn đấu, nỗ lực hết mình. Tôi cần thời gian để ôn lại kiến thức cụ thể : 7 THÁNG SAU TÔI NGHĨ RẰNG KIẾN THỨC TOÁN 12 CỦA TÔI SẼ KHÁ HƠN VÀ LÚC ĐÓ TÔI MONG BQT SẼ SET MOD LẠI CHO TÔI.

Khi đó tôi tin là mình có thể đảm nhiệm được cương vị mod của diễn đàn. Vì sự phát triển lâu dài của diễn đàn, tôi mong là các mod, smod hiện nay hãy cố gắng phấn đấu học tập hơn nữa.
 
Tui mà túm được chú ở đây thì ...

Thế tui học Văn mà dám liều mình kèm Toán tụi HS 12 thì sao hả?. Tôi thấy mấy đứa HS mệt mỏi chẳng có khí thế gì cả, khó mà đỗ tốt nghiệp được. Thế là tôi ngồi vô lớp cổ động chúng học, đứa nào ngủ thì nhắc thức dậy, đứa nào nghĩ chưa ra thì khuyến khích tiếp tục suy nghĩ chứ không nên vội nhìn sách giải bài tập. Tôi chẳng có một khái niệm mơ hồ nào về các công thức tính đạo hàm, chẳng hiểu bản chất của giới hạn hàm số là gì,... tôi chẳng biết gì cả. Thì sao, tôi, giáo viên Văn, ngồi vô lớp như học sinh, nghe, ghi, làm và sau đó kèm tụi HS lớp tôi, cùng học nhóm, làm bài tập với chúng, cùng chúng đi hỏi bài các thầy dạy Toán, thậm chí điện thoại hỏi cả người quen biết Toán, nếu có. Tôi nói với HS của mình rằng, tôi đã TN đại học, bằng khá hẳn hoi, giờ tôi đi học lại môn Toán, thế thì các em HS cũng sẽ học được môn này tốt hơn tôi. Kết quả, HS lớp tôi đỗ tốt nghiệp cao nhất trường(45/55HS), cho dù so với HS bên PTTH thì chưa thấm vào đâu. Năm học này, tôi vẫn tiếp tục học nhóm cùng HS lớp mình chủ nhiệm, học Toán, chất lượng kiểm tra 8 tuần môn đó cao hơn hẳn lớp đầu mạnh. HS các lớp khác thấy tốt, cứ lần lượt kéo nhau đến ngồi cùng, chẳng to tát gì, chẳng cao xa gì, chỉ đơn giản là giải các bài tập trong SGk, trong đề thi tốt nghiệp. Lớp học nhóm rất tích cực, nghiêm túc, say mê quên cả thời gian. Nếu tôi biết chút ít về Lý, về Hóa, tôi cũng chẳng ngán.

Bắt đầu từ trưa nay, tôi không còn liên quan gì nữa đến nghề dạy học. Có lẽ vĩnh viễn không bao giờ được đứng trên bục giảng nữa. Các em học sinh biết tôi sắp đi, hôm qua, thứ Bảy, chúng hỏi, "Thưa,...chiều thứ Hai có học nhóm nữa không?". Trả lời sao hả?
Chú trả lời giúp tôi được không, vì tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào lòng mà thôi.
 
Cuộc sống có hợp có tan, chúng ta cần phải biết chấp nhận và hãy cố gắng vui cười. Bởi đơn giản cuộc sống luôn đổi thay, có như thế cuộc sống mới không thi vị, nhạt nhẽo.

Anh cũng đã biết rằng khi anh từ bỏ việc dạy học, anh sẽ có một công việc mới với những niềm vui mới, quá khứ với những đứa trẻ đó thì lúc nào cũng đẹp. Nếu như anh đã chấp nhận được việc mỗi năm đến hè .. là lại một lớp học sinh vẫy tay chào tạm biệt chúng ta để ra trường và bước vào cuộc sống thì tôi nghĩ rằng anh cũng sẽ có thể chấp nhận được việc thôi dạy và anh sẽ vẫn vui vẻ với cuộc sống.

Đúng, một năm nói ra tuy ngắn, nhưng cũng khá dài và có biết bao nhiều điều đã, đang và sẽ sảy đến. Mỗi một năm, tôi lại lặng nhìn những đứa trẻ của tôi bước lên cấp III, tôi không thể nứu kéo được chúng, mặc dù giữa tôi và chúng trong một năm học đã có biết bao kỷ niệm, thầy trò kể cho nhau nghe. Ai cũng phải nhớn lên, cũng phải trưởng thành, việc học hành cũng chỉ có được một thời gian nhất định cả mà thôi. Sự trưởng thành của chúng là niềm vui của tôi.

Tháng 6 vừa qua, tôi cũng đã mở lớp dạy, tôi cũng nhận được nhiều tình cảm từ học trò, nhận được cả sự những nỗi buồn nữa. Tôi đã muốn được mãi mãi bên chúng, nhưng không thể, tôi phải chấp nhận để chúng lần lượt ra đi bởi thời gian và sức khỏe của chúng. Tôi cũng đã như anh, đã khóc khi biết rằng mình chẳng còn có thể dạy chúng học được nữa, nhưng tôi nhận ra một điều. Khi tôi muốn, tôi luôn có thể thăm chúng, động viên và hỏi han chúng. Mỗi một việc sảy ra trong cuộc đời chúng ta đều có những ý nghĩa nhất định của nó. Nó giúp chúng ta biết sống tốt hơn với ngày hôm nay, phấn đấu cho ngày mai.

Cảm ơn anh đã cùng viết nhật ký cùng với tôi. Tôi hi vọng anh còn có thể khóc được nữa. Anh cứ khóc cho thỏa với lòng mình. Rồi một ngày nào đó; tôi biết anh sẽ học được cách chấp nhận với những gì mình ... KHÔNG THỂ. Nhưng hãy cố gắng đạt được những cái mà mình CÓ THỂ.
 
Tất cả cũng chỉ là những chuyện thường ngày.

Mỗi chúng ta luôn là một thực thể, có thể thay đổi theo môi trường mặc dù đã được mặc định tính cách trong gen di truyền. Backysinh và Thandieu2 là hai thực thể khác nhau nên tính cách và cách hành xử cũng khác nhau. Điều chung nhất giữa chúng ta là ham muốn học hỏi và góp phần xây dựng cuộc sống ta đang sống tốt đẹp hơn chút ít.

Thandieu2 cũng nên nhớ rằng tôi dạy Toán mà đối tượng học trò nếu mình nói sai chưa chắc chúng phát hiện ra. Vậy tại sao tôi vẫn giữ được kiến thức như ngày hôm nay? đó chính là do tôi thường xuyên làm việc trên các diễn đàn Toán. Học trò họ nhờ ta giải đáp, tức là họ học ta. Nhưng chính ta học được rất nhiều thông qua họ. Có những câu hỏi tôi suy nghĩ cả tuần, thậm chí cả tháng. Có những câu hỏi buộc tôi phải đọc cả cuốn sách dày hàng trăm trang. Đó chính là một động lực để tôi không ngừng học tập và nâng cao kiến thức cho chính mình. Đó là cách học tốt nhất cho mỗi người khi đã đi làm.

Mong rằng Thandieu2 đọc những lời này và rút ra điều gì đó cho bản thân Thandieu2.
 
Đúng là việc dạy học Toán trên lớp, có khi mình sai, học trò không phát hiện ra, nhưng với tôi, tôi cảm thấy xấu hổ vì điều đó và cần cố gắng hơn. Việc học kiến thức và nhớ kiến thức tốt nhất đó là DẠY KIẾN THỨC. Tôi cũng đã mất nhiều thời gian vì một bài tập nào đó của diễn đàn, chính vì thế mà tôi cần phải học tập và nỗ lực hơn nữa. Với bản chất của tôi thật khó thay đổi, và cũng chẳng có bài học gì tôi cần rút ra ở đây cả. Đơn giản tôi là như thế. Không thể có một ai có thể thay đổi tôi được, kể cả 17/6.
 
17/6, đã 2 hôm nay rồi, mình không quan tâm đến 17/6. Mình chẳng nhớ nữa đâu. Đôi lúc chiều nay mình đã muốn alo tới 17/6, nhưng mình không làm thế và mình đã làm được. Mình sẽ để 17/6 vào quá khứ, vậy thôi, mình đi ngủ đây, chào!
 
Ngày 30 tháng 11 năm 2009

Tối nay vừa đi uống rượu cùng mấy thằng em trai về, mệt mỏi quá, nhưng tranh thủ vào diễn đàn viết mấy dòng nhật ký đã rồi đi ngủ sau.

Một ly cafê, mấy điếu thuốc .... thấy nhớ một vài người bạn, thấy nhớ quãng thời gian đã qua, giá như bây giờ có BKS để cùng chia sẻ một số suy nghĩ thì tốt biết bao, nhưng chắc là BKS giận mình khi mình "Tiết lộ thân thế" của "hắn" lắm. Thôi thì mình đành chấp nhận và sống tiếp với những gì mình đang có vậy.

Một chút mình nhớ đến 17/6. Thực sự mình đã rất muốn có 17/6, nhưng mình không biết muốn có để mà làm gì nữa. Chiều nay đi dạy thêm rồi tối đến nhà cô Hiệu trưởng cùng cô bạn dạy Tin học, vây là cô ấy chuyển lên Kim Bảng rồi, thôi thì hết nhớ, hết mong/ Mấy anh em cưa cẩm có chút rượu nhạt, vậy mà mình đã say rồi, thôi thì ngủ một giấc là ngày mai sẽ đến, mai mình vẫn được nhìn thấy 17/6 rồi. Cuộc sống biết đến nhường nào là đủ, dù sao mình cũng hạnh phúc hơn rất nhiều người bạn khác rồi. Hãy vui với những gì mình đang có vậy. Hôm nay vợ không viết tiếp những dòng nhật ký, có lẽ vợ đang suy nghĩ để viết đơn li dị rồi. Nhưng chắc vợ của anh cũng biết rằng anh yêu vợ nhiều phải không? Vợ yêu của anh mãi mãi là một người bạn tốt nhất của anh. Chúc em ngủ ngon! Yêu em
 
Say vì em

Anh đã say vì tình yêu em đó
Tháng năm dài không một chúc phôi phai .
Và từng đêm anh khắc khoải ưu hoài
Trong cuộc sống cô đơn nơi xứ lạnh ...

Em còn nhớ hay là em không nhớ ..?
Tình yêu nầy anh chỉ để riêng em .
Thời gian trôi sao quá đổi êm đềm
Anh vẫn nhớ cái ngày xa xưa ấy

Anh đã sống với chuổi ngày cô quạnh .
Ðơn chiếc sầu với tưỡng nhớ lo âu
Cố quên đi những vị đắng đau sầu
Cho vơi nhẹ nỗi niềm thương nhớ ấy...........

Cao xanh hỡi ! tôi làm chi cho nên tội
Phải đau sầu trong số kiếp cô đơn
Và sinh ra trong nghịch cảnh đau buồn
Ðể trã nợ cho tội tình từ kiếp trước ???

ViYeuEmNenAnhSay.jpg
 
1h43' ngày 01/12/2009

Ôi, vậy là cậu bạn của tôi đã quay trở lại, chả biết cậu ta có thay đổi gì không, những vẫn say sướt mướt.

Cậu ta làm náo động dd trong một ngày, rồi quay trở lại cũng chỉ trong 1 ngày. Đấy tôi nói rồi đấy, cậu ta nghĩ nhanh, quyết định cũng nhanh, tính tình thật là trẻ con!

Nhưng thôi dù sao bạn tôi đã quay lại với ddkt, tôi biết cậu ấy sẽ không bao giờ rời bỏ dd, tôi biết cậu ấy còn nặng lòng, tôi biết....

Thandieu2 là thế đó, tình cảm nhiều, sống tự do tự do tự tạo mà nặng tình cảm như cậu ấy rồi chỉ khổ thêm thôi

Mà thôi, từ nay tôi sẽ ít nói về thandieu2, tôi sẽ nói về tôi và cuộc sống xung quanh mình. Xin thandieu2 một nửa đất trong này nhé!
 
Ngày 01 tháng 12 năm 2009.

Một giấc ngủ trưa đã bớt mệt sau một buổi tối nằm trăn trở vì men rượu, men thuốc ngấm vào cơ thể, mệt, chỉ biết là rất mệt thế thôi. Một giấc ngủ không chiêm bao, một giấc ngủ thật tuyệt vời, và bây giờ mình cố gắng ăn uống và ngủ sớm để tăng kg lên một chút. Nói vậy thì nói thôi, chứ cái việc thức đêm cũng hay lắm. Được ngắm ánh trăng tàn tạ, màu trời một màu khói sương đùng đục, cái lạnh mênh mông của cánh đồng trước nhà, cái ảm đạm, tẻ nhạt vô vị của cuộc sống. Đêm lạnh lùng vắng những tiếng dế kêu. Đâu đó chỉ là tiếng chó hú ma từng hồi, từng hồi ....HÚ... hú ...u..uu. Thật yên bình khi cuộc sống vào đêm, tĩnh mịch không như cuộc sống đầy biến chuyển lúc ban ngày. Nếu bạn muốn nếm trải cảm giác cô đơn, trống vắng, một cái gì đó mơ hồ, thực ảo, xin bạn hãy thức đêm và ngắm bầu trời mùa Đông giá này lúc 3 giờ sáng. Tôi cần một bàn tay xiết chặt, cần một giọng nói quen, tôi dần chìm trong giấc ngủ ....

Tuần này đến lượt mình trực tuần, sáng có tiết 3,4,5 ấy vậy mà vẫn phải lóc cóc mò đến trường từ tiết 1. Đâu vẫn đó, cuộc sống ngày ngày vẫn cứ diễn ra theo một quán tính riêng của nó. 11h30 tan tiết. Tôi lại trở về với gia đình tôi, với bố mẹ tôi. Và bây giờ đây, tôi lại đang ngồi tiếp tục viết những dòng nhật ký online của mình. Sao đổi ngôi, cảm ơn bạn đã cùng chia sẽ những chuyện vui buồn cùng với tôi. Tôi rất vui khi có được bạn làm một nửa của mình. Hạnh phúc khi có một người luôn lắng nghe, quan tâm, chia sẻ. Tôi nhường lại một nửa mảnh đất này của mình với điều kiện một cái hôn. Tôi yêu bạn nhiều lắm..
 
Tối 01/12/2009. Một ngày bận rộn.

Đêm qua 4h30' mới bắt đầu lên giường ngủ, nhưng đã ngủ được đâu, đầu vẫn cứ nghĩ vẩn vơ chuyện này chuyện nọ. Chợp mắt được một lúc thì đứa bạn nhắn tin hỏi thăm tình hình. trời ạ 5h45' nó nhắn tin, thành ra có ngủ được tí nào đâu.

Thui thì dạy luôn, đằng nào 7h cũng phải đến trường học nhóm. Mệt, mới sáng sớm đã thấy mệt rùi, nhưng khi gặp bạn bè thì niềm vui lại đến, ngồi làm bài tập rồi tập nói tiếng anh, chiều thứ 4 kiểm tra mà vẫn chẳng cảm thấy tự tin chút nào.

8h50 vào tập thể dục, vậy là lại cũng sắp thi hết môn này rùi, 2 tuần tới chỉ toàn thi với cử, thi xong thì chơi thoải mái bù lại những ngày vất vả mệt nhọc.

Trưa, Tr có vào nhờ làm hộ bài english, buồn ngủ quá, nhưng vẫn làm xong:p. Bài của mình thì làm rõ lâu, làm hộ người khác thì sao mà nhanh thế không biết nữa.

Chiều lại đi học kinh tế vi mô, thầy giảng cứ như ru ngủ vậy, hôn mào mà không đọc giáo trình ở nhà là y rằng cứ như vịt nghe sấm vậy. Ôi, cuộc đời SV! Khi còn là học sinh, tôi ao ước mình lớn thật nhanh để được vào ĐH, vào rồi chỉ muốn đc bé lại như ngày xưa để đc vui đùa, nghịch ngợm, chẳng phải lo lắng gì cả.

Tối về, chả muốn ăn cơm nữa, nhưng vẫn chén ngon lành 2 bát:). Chào buổi tối! một ngày mới lại sắp đến rùi.
 
Lời cảm ơn!

Ngày 01 tháng 12 năm 2009.

Khi những người quan tâm đến tôi đọc được những dòng chữ này, tôi xin cảm ơn mọi người trước tiên. Một lời cảm ơn chân thành nhất mà mọi người đã dành chút time để đọc những dòng nhật ký của tôi. Những dòng nhật ký, hay những ý nghĩ, những cảm xúc xuất hiện bất chợt mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây.

Cảm ơn Bạc Kỳ Sinh, cảm ơn Người điên, cảm ơn Rubi, cảm ơn Thoa812, cảm ơn Boy10Van, cảm ơn Liti, cảm ơn Maihoaca. Cảm ơn tất cả mọi người nhiều.

Từ ngày tôi biết BKS là con gái, tôi thấy buồn nhiều, buồn bởi lí do là BKS lừa dối tôi. Tại sao khi ngay từ đầu nói chuyện cùng BKS lại không nói cho tôi biết BKS là con gái. Tại sao lại lừa dối tôi, Và đến lúc tôi cảm thấy gắn bó và thân thiết nhất thì lại cho tôi biết. Phải, tôi ngốc nghếch khi đã không tin BKS nói BKS là con gái lần thứ nhất, và đến lần thứ 2 thì tôi mới dám tin. Với tôi BKS là con gái hay con trai không quan trọng.

Cảm ơn BKS đã đen đến hi vọng tới tôi vào sự phát triển của diễn đàn kiến thức, cùng thúc đẩy chúng tôi cố gắng nỗ lực hơn nữa để phục vụ tốt nhất cho diễn đàn, chúng tôi cùng nhau ganh đua vị trí đăng bài trên diễn đàn, chúng tôi cùng nhau rất hợp cạ với nhau trong những hôm "chém" trên diễn đàn.

Nếu ngay từ đầu BKS xuất hiện trên ddkt là Girl thì có làm sao chứ? Việc một cô gái nam tính có sao đâu nhỉ?

Cảm ơn BKS vì đã khuyên tôi nhờ Thoa812 đã giới thiệu Boy10Van làm Mod Địa lý, cảm ơn những lời chót lưỡi đầu môi mà BKS đã cố gắng khuyên nhủ mọi người đồng ý để Boy10van được làm mod: "Đừng phụ một tấm lòng trong thiên hạ". Bạc Kỳ Sinh viết rất hay phải không? "Đừng phụ một tấm lòng trong thiên hạ", nhưng chính BKS đã phụ mất một tấm lòng rồi đó.

Cảm ơn Người điên trong thời gian qua đã hướng dẫn em trong công việc của Mod Toán, nhờ có Người điên mà em cảm thấy mình khá hơn một chút về máy tính, cảm ơn Người điên về cả những cái đồng hồ chạy trong powerr nữa. Thandieu2 tôi chỉ biết cảm ơn mà thôi. Người điên, chính anh cũng đã lừa dối em về BKS.

Cảm ơn Rubi vì đã hết sức ngăn cản Boy10Van trong việc làm Mod. Cảm ơn cả HIDE nữa. Bởi thực sự thì BKS đã muốn Boy10van "Có một bài học rút ra". Boy10van chỉ là một đứa trẻ, Boy10van đã rất nhiệt tình và có hôm Boy10van làm tôi phát khóc lên. Phải, tôi cảm thấy xấu hổ với lương tâm của mình. Tôi đã luôn làm theo những gì BKS "nhờ vả" mà đã đánh mất mình. Tôi đã không hiểu được Boy 10 văn cần gì. Boy10Van cần ở diễn đàn kiến thức là những người bạn chứ không phải cần một cái chức vụ Mod trong diến đàn. Boy10van là một cậu bé học ở ban C. việc học ở ban C và mod hoàn toàn không giúp gì được nhau cả. Việc làm Mod Boy10văn có thể chính là làm hại việc học của Boy10van. Bởi sao tôi lại nói thế, tôi thiết nghĩ văn ôn, võ luyện. Boy10văn nên dành nhiều thời gian cho việc học của em đi nhé, không ai có thể học giúp em cả, cũng không thể có ai là đa tài cả. Anh cảm thấy vui vì em chính là em, vẫn vui vẻ với việc học của mình. Bây giờ màu nick của anh và em đều giống nhau rồi đó, của cả Thỏ ngọc nữa. Anh cảm thấy vui, em có thấy vui không? Em và những cô bé, cậu bé cấp THPT hãy luôn nhớ đặt việc học tập của các em trên lớp, ở nhà là quan trọng nhất, đừng vì ham với một thế giới ảo mà học hành xa xút đi nhé. Với anh thì khác, anh đã ổn định và có time rảnh rất nhiều. Anh mong Boy10van hiểu được tâm trạng anh lúc này và tha thứ cho anh về tất cả những gì đã xảy ra với em trong thời gian qua.

BKS lại nhờ tôi nói giúp "Vô song" vào hợp tác với ddkt. Tôi không biết "Vô song" là ai hết, tôi đã từ chối rồi, vậy mà BKS vẫn những lời chót lưỡi đầu môi, nói tôi là người tốt bụng, .. để mong tôi giúp. Tôi không muốn mình sai lầm như với Boy10 văn nữa. Tôi hoàn toàn không muốn đánh mất đi cả lương tâm của mình. Tôi không thể sống mãi mãi với BKS, sống giả dối như vậy được.

Không biết thứ mà tôi viết đây có phải gọi là chống đối diễn đàn không. Nhưng tôi tin là không, tôi nghĩ đây chỉ là cảm xúc của tôi, những tâm sự và chia xẻ của cá nhân tôi với những thành viên trong diễn đàn mà thôi. Tôi hi vọng qua đây có một số người nhận thức đúng việc học tập, trao đổi và chia xẻ của mình. Kiến thức là một kho tàng rất rộng lớn. Tôi chỉ biết nói với các bạn trẻ, hãy cố gắng hơn nữa, hơn nữa. Hãy từ bỏ những việc mình đang làm mà ảnh hưởng trực tiếp đến sức khoẻ, tiền bạc, học hành của mình. Tôi luôn chúc các em học tốt.

Xin chân thành cảm ơn mọi người!
 
Gửi một người sáng ngày mai.

(Ngày 01 tháng 12 năm 2009 tròn 1 tháng rồi đó)

Cũng ngày này cách đây 1 tháng trước, ngày 01 tháng 11 năm 2009, 17/6 nhận được những dòng tâm sự của tôi, và giờ này, tôi muốn viết tiếp đôi lời gửi tới 17/6.

Nếu được tự hào về tài năng của mình, tôi sẵn sàng tự hào vì khả năng luyên thuyên của tôi, và hôm nay, tôi lại muốn luyên thuyên cùng 17/6. Bởi ngày mai, tôi có lí do để đưa những dòng chữ này tới 17/6, và chỉ có thể đưa vào ngày mai, bởi ngày mai tôi sẽ đưa cho 17/6 kịch bản của ATGT đã qua.

Tôi muốn chúc 17/6 mạnh khoẻ, luôn vui vẻ như những quãng thời gian đã qua giữa tôi và 17/6. Ngày ngày đến trường, niềm vui của tôi đều bắt nguồn từ 17/6. Thời gian 5 tiết không còn nặng nề nữa bởi sau mỗi tiết dạy là tôi lại được thấy những nụ cười, được nghe tiếng nói, được thấy ánh mắt “đáng ghét” mà 17/6 dành đến tôi. Đúng là tôi đã rất thích 17/6, thích cả trêu đùa 17/6 nữa. Nhưng thứ mà tôi chẳng dám trêu 17/6 đó là tình cảm, và tôi mong rằng 17/6 hiểu tôi chưa bao giờ lừa dối 17/6 về tình cảm, dù là một chút. Đã có 1 lần 17/6 hiểu sai về tôi, và tôi đã nói điều này rồi đúng không? Vậy 17/6 hãy tin tôi nhé, tin vào một thứ có tên là tình bạn đặc biệt, bởi tôi chỉ muốn giữa tôi và 17/6 như thế mà thôi.

Tôi muốn nói rất nhiều cùng 17/6 nhưng chẳng có cơ hội và thời gian để nói. Giá như mà 17/6 cũng online chát chít được thì tốt quá, nhưng không có. Tôi cũng chưa rủ 17/6 đi chơi, bởi sợ chắc gì rủ đi thì 17/6 đã đi, tôi cũng không muốn mình lại là vật cản con đường hạnh phúc của 17/6, bởi 17/6 cũng đang có người để ý thì phải. Chao ôi, nghĩ đến điều này lại cảm thấy muốn dành tới 17/6 một vài câu chuyện để 17/6 thấy được trong cuộc sống, tiền không phải là vạn năng, Tình cảm là chân quý, ... nhưng không có tiền thì chẳng làm được việc gì phải không 17/6. Mọi việc đều có 2 sự tồn tại song song đúng sai, thật chẳng thể làm 17/6 mềm lòng và có ý nghĩ khác được.

Tôi muốn nói về sự tục tữu trên đôi môi xinh của 17/6, 17/6 rất hay nói bậy. Tôi cam đoan rằng 17/6 không thể nào tục và bậy bạ được bằng tôi, nhưng chúng ta là những người thầy, người cô, vì thế với học sinh mong 17/6 đừng nghĩ rằng sẽ làm bọn trẻ “vào đời sớm” như 17/6 đã nói với tôi nhé. Hãy thay đổi một chút nếu có thể, tất nhiên tôi biết không thể vì chuyện này mà 17/6 giận tôi. Bởi tôi mong những điều tốt nhất tới 17/6, cũng như tôi và 17/6 là người bạn của nhau. Và 17/6 có thay đổi hay không đi chăng nữa, thì với tôi 17/6 vẫn rất tuyệt, bởi ... tôi thích những cô gái .. biết nói bậy. Con gái không cá tính con trai ít yêu. Con trai không thích gái đẹp, .. chắc hâm luôn! 17/6 đẹp thật. keke...

Bây giờ tôi sẽ không quan tâm đến 17/6 nữa, mong 17/6 tha thứ cho ngày tháng vừa qua. Tôi vẫn chưa hết thích 17/6 đâu. Nhưng hiểu vì chúng ta ở cùng một thế giới nhưng 2 suy nghĩ, hoàn cảnh đối lập nhau. Tôi đã thay đổi được một chút khi bên 17/6 nhưng chính sự thay đổi đó tôi lại cảm thấy 17/6 nhỏ bé đi rất nhiều, nhỏ bé, đáng yêu, đáng mến đi chứ không còn thấy một 17/6 “khổng lồ”, “khó với” nữa. Chiều nay, tôi tự nhủ sẽ viết gửi tới 17/6 nhiều lắm cơ đấy, ấy vậy mà bây giờ chẳng biết viết gì nữa. Thôi, luyên thuyên vậy thôi, không để 17/6 ghét thì phiền lắm. Chúng ta vẫn là bạn, và tôi thấy 17/6 thật tuyệt. Hâm hâm chút, đừng giận nghe!

Thân thương!
]
 
19h50pm Ngày 02 tháng 12 năm 2009.

Vậy là sáng ngày mai được nghỉ dạy, không phải là không có tiết để mà dạy, đơn giản là nghỉ để đi "Hiến tiết". Hích, cái trường của mình hết người rồi hay sao mà lại để mình đi "hiến tiết" nhỉ? Kiểu gì sáng mai cũng có người nói như thế. Mình có 44kg, gió thổi nhẹ là bay như lá,.. lại vừa đợt ốm và tiếp nước gần chết song nữa, kèm theo đó dạo này thức đêm và mất ngủ nữa. Đứng lên ngồi xuống đã thấy choáng choáng rồi còn. Thôi vậy, sáng mai vẫn cứ phải đi, có ai lấy "tiết" của tôi không nào? Không biết nhóm "tiết" của mình là nhóm gì nữa. Chắc là nhóm O, dù sao thì mình cũng thấy mình là người chuyên cho đi mà không muốn nhận về mà, cho đi để thấy hạnh phúc ... để thấy nụ cười.

Sáng nay, 02/12/2009 đã đưa lá thư "gửi một người sáng ngày mai" tới 17/6. Không biết cảm xúc của 17/6 ra sao nữa, chỉ nhận được một tin nhắn ngắn ngủi :"Kảm ơn nhé, ngốc". Thế là cũng đủ rồi, đủ để vui, đủ để biết một lời cảm ơn, đủ để biết ...cho dù ý nghĩa của từ "cảm ơn" chỉ là khách sáo.

Giá như mình được sinh ra ở một nước giàu có như Nhật hay một bang nào đó của nước Mỹ rộng lớn, chắc là mình sẽ bỏ nghề dạy học và tìm một công việc nào đó kiếm được thật nhiều tiền, để mình sẽ có được 17/6. Đó là nếu, đó là mơ .., còn hiện tại thì mình vẫn là mình, một người thầy giáo trẻ, nghèo nhưng mà mình cảm thấy hạnh phúc với những gì mình đang có, thế thôi.

Mình hạnh phúc hơn nhiều người bạn của mình, trước tiên là về gia đình mình. Mình có một người Mẹ tuyệt vời. Một người Cha yêu thương con cái. Một gia đình mà Bố Mẹ luôn yêu thương và quan tâm đến việc học tập và cuộc sống của con cái. Mình có một người anh trai làm ở Bộ chỉ huy quân sự tỉnh Hà Nam; một bà chị làm kế toán xã, một bà chị dâu, một ông anh rể, một đứa cháu trai đích tôn, và tháng này đây, mình được lên chức Cậu, lại thêm một thằng cháu trai kháu khỉnh nữa. Vậy là gia đình mình tất cả đều là người của Nhà nước, đều được ăn lương Nhà nước, ổn định, cứ năm năm, tháng tháng sống lâu lên lão làng, mặc kệ cuộc sống thường ngày, nghèo ... ừhm thì nghèo, nhưng ổn định.

Nếu Bố Mẹ không chạy cho anh trai từ Nam ra Bắc, không nuôi 3 anh em chúng tôi ăn học thành người, thì có lẽ về vật chất cũng đã đầy đủ được tất cả mọi tiện nghi rồi. Nhưng nếu thế thì chúng tôi sẽ mãi mãi chỉ là những người công nhân, chật vật với cuộc sống thường nhật, với bát cơm, manh áo. Chao ôi, nếu điều đó sảy ra, chắc gì trên ddkt đã có một Thandieu2 đa cảm, đa sầu như thế này chứ..

Tôi hạnh phúc hơn những người bạn của mình. Tôi không phải lo chạy vạy sau mỗi một năm dạy, còn bạn của tôi, tụi nó cũng phải lo chạy chân hợp đồng trường này, trường kia, lương giáo viên thì tất cả mọi người cũng đều thấy ... thấp ... và nếu không tiết kiệm hoặc dạy xa nhà thì tiền đó chỉ đủ cho xăng xe chạy mà thôi. Nhưng nếu không đi dạy thì làm việc gì nữa chứ. Một vài người bạn của tôi đi làm về vẽ vời, thiết kế phottoshop, vẽ tường .. nhưng trong lớp chỉ có một vài người bạn có tài thế thôi. Một số bạn tôi lên Tây nguyên, lên Yên Bái, lên vùng sâu vùng xa để được công chức, để được đi dạy. Nhưng lại xa gia đình, một năm về nhà được đáng là bao nhiêu. Ai xa Bố Mẹ, xa gia đình, xa quê hương mà lại không nhớ. Dẫu biết cuộc sống là phải biết chấp nhận, nhưng một lúc nào đó .. chắc họ cũng mong được như tôi lắm chứ.

Tôi biết mình cũng chẳng hơn ai, nhưng cũng một số chưa được như tôi. Tôi sẽ không buồn, tôi phải mạnh mẽ, phải vui vẻ, đúng, và tôi có nghĩ gì về điều này đâu chứ. Cuộc sống của tôi luôn ngập tràn những tiếng cười. Tôi được gọi là hâm, đơn giản bởi bên tôi, các bạn của tôi được cười những trận cười xả láng. Tôi được gọi là hâm, đơn giản ... trong tôi có một chút máu của dân nghệ sĩ. Tôi dạy Mĩ thuật mà. Đúng là Hâm... haha

Thoa thân! Người vợ yêu dấu. Hôm nay chưa thấy em online. Anh biết em không giận anh đâu, và anh cũng chẳng muốn chúng ta chia tay đâu. Anh vẫn muốn được gọi em là vợ. Bài thơ này anh viết mong là chúng ta vẫn còn như xưa. HAHA

Điêu đến phiên toàn chia tay Thoa
Ông chủ quan toà, cười ha hả
"Chia tay, ờ, chia tay nhá.
Nói lý do, rồi ký, rồi đi..."


Anh chẳng nghĩ, thế rồi đặt chữ ký.
Đôi mắt em rưng rưng hàng lệ sầu.
Bỗng đâu em nói "Có bầu...
Làm sao anh nỡ quay đầu mà đi."

Quan tòa đỏ mặt .. từ bi
"Sao mày lại nỡ chia ly lúc này ...

Ông bảo: "Tao cấm chia tay
Mày phải đối tốt vợ mày nghe chưa"

Nói rồi trời đổ cơn mưa
Bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa tràn về.
Cất tiếng xin lỗi, "Vợ về với anh"
Tình cảm vẫn nặng, tình vẫn xanh
Yêu em, yêu mãi, đâu đành chia ly.

Tha thứ cho anh, tình yêu của anh!

Ngày sinh nhật của Hoa 21/11/1991
 
Ngày 03 tháng 12 năm 2009.

Vậy là đã để 17/6 giận rồi, mà giận cũng đúng thôi, mình đã làm nhiều chuyện để người khác có hi vọng rồi lại lấy mất đi hi vọng đó. Ấy vậy mà mình không nhận ra. Đơn giản là mình chỉ sống cho riêng bản thân mình, mình quá ích kỷ, mình chỉ muốn người khác hiểu được cảm xúc của mình, còn mình, thực sự mình đã hoàn toàn không hiểu đc cảm xúc của người khác...

Đã có rất nhiều người nói: Làm bạn với mình rất tuyệt, mình biết quan tâm, biết chia sẻ, nhưng làm người yêu của mình thì thật khổ. Mình quá thoải mái trong vấn đề tình cảm. Và mình nghĩ rằng 17/6 đã giận mình vì mình đã hay trêu đùa những người bạn đồng nghiệp trẻ trong trường. Phải chăng 17/6 quý mình thật sự, ,mà mình không hề cảm nhận thấy được. ... hoặc mình, phải chính là mình lại không để ý đến tình cảm, mong muốn của người khác. Nhưng mình hoàn toàn không thể hiểu nổi một người con gái cá tính như vậy, mạnh mẽ như vậy mà lại không chấp nhận chuyện trêu đùa của Thanh niên, của tuổi trẻ hay sao. Chắc là mình nghĩ sai, mình cũng mong muốn rằng mình đã nghĩ sai. 17/6 đã nói với mình là cả 2 đứa là 2 hoàn cảnh khác nhau, hoàn toàn khác nhau. Có cố gắng mấy đi chăng nữa cũng không thể đem lại kết quả khác được. Vậy sao 17/6 lại giận mình chứ? Thật là khó hiểu, con gái ơi là con gái. Có ai có thể giải thích giùm tôi được không??

Con gái ai cũng mong muốn nhận được sự quan tâm, chính 17/6 đã nói như vậy, và mình không vì câu nói này mà dành sự quan tâm của mình tới 17/6. Bởi như vậy sự quan tâm là giả tạo. Mình quan tâm tới 17/6 thực sự là mình thích 17/6. Mình đã thực sự rất thích cơ mà.. Nói chuyện một lát với 17/6 mình thấy cô ấy giận mình lắm, chắc chẳng muốn nghe mình nói gì, giải thích gì, mình đúng là có thể luyên thuyên tất cả mọi thứ trên đời thật, và mình cũng có thể quên ngay những thứ mình vừa nói ra. Thế mới tệ chứ.

Hôm nay: 3/12/2009. Ở trường có 5 người con trai đi hiến máu, vậy mà chẳng được ai. Mình cũng không được và mình bị loại ngay từ ... vòng khám sơ sơ. Đúng thật, thể trạng của mình yếu, mình vừa ốm dạy, vừa phải tiếp nước. Nếu như hôm qua Boy10van bức xúc về nạn quay cóp của học sinh, sinh viên thì hôm nay mình bức xúc vì một số người Việt Nam.

Mấy người ở trường mình, thực sự họ đã không muốn cho "tiết". Họ bịa ra một số bệnh tật của họ. Trong khi đó mình thấy những cô gái vẫn cho máu của mình. Mình cảm thấy xấu hổ vì mình quá gầy, quá yếu. Nếu mình có thể trạng tốt, nhất định mình sẽ cho máu. Có thể nhiều người nói" Nói thế thì ai mà chẳng nói được". Nhưng mình nói thực lòng của mình. Mình cảm thấy thất vọng nhiều lắm. Mà thất vọng để làm gì nhỉ? Chiều nay họp hội đồng xong mình lại mời họ đi uống bia, tất cả đều vui vẻ cơ mà. Thôi thì đời mà, tôi tự hào vì mình là NGƯỜI VIỆT NAM!

Chao ôi, giá mà tôi hiểu được một chút về 17/6. Ngày trước tụi tôi cùng chia sẻ mọi chuyện, giúp đỡ nhau ấy vậy mà nay giữa chúng tôi lại có một hố sâu thế này hay sao. Chẳng lẽ nào càng ngày chúng tôi càng xa cách như vậy hay sao? Liệu sự lạnh lùng, sự giạn rỗi, sự bực tức, cáu phát điên của 17/6 có mãi mãi không? Tôi không muốn mất đi một người bạn, một tình bạn. Hay đơn giản: "Mọi chuyện bắt đầu từ cái GHÉT"...

Ai nói giùm tôi biết với ..>!
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top