Thẩn thơ _ Thơ thẩn

Vô thường xét suy

Cuộc sống quanh quẩn đời ta

Gian nan khốn khó mới là vươn cao
Bình thường thuận lợi ra sao ?
Thì trước đây đã quá hao sức mòn.

Cuộc sống lắm cuộc tình duyên

Người thì lở bước người yên phận mình
Đón đưa, ăn ở tiếp nghinh
Vì xưa chăm chỉ, học vinh thân nào.

Cuộc sống trong thể gia đình
Công ơn cha mẹ như tình Thái Sơn
Nhà cao cửa rộng mái voan
Qua thời gian phải chịu can nhọc nhằn.

Cuộc sống là chốn bể dâu

Đời người giả kiếp biết đâu mà lường
Thôi giờ mở rộng tình thương
Với tâm thiện ngã vô thường xét suy.
 
Không biết sẽ kêu nói gì ?

Chiến tranh xuất phát từ đâu ?

Cũng từ nguồn lợi để hầu được nhanh
Ai mà muốn có chiến tranh !
Nhưng do tình huống phải canh nhau hoài
Thời bình, thời chiến vậy thôi
Nước nào cũng vậy trau dồi quân dân
Cuộc sống lo nhất tấm thân
Miếng cơm, manh áo, người gần nhất ta
Cái này mới khó à nha !
Mỗi người mỗi ý ai mà biết đâu ?
Người muốn làm việc cố bâu
Có tiền chi phí để hầu sống qua
Người thì lại thích làm ma
Để được sung sướng, khắp nhà khóc than
Tội nhất trẻ nhỏ vô can
Toàn hoàn không biết muôn vàn hiểm nguy
Hồn nhiên trong sáng thơ ngây
Lứa tuổi người thật chất đầy tin yêu
Lớn rồi suy nghĩ trớ trêu
Bây giờ không biết sẽ kêu nói gì ?
 
Về nơi cũ

Trách nhau, hờn giận được gì ?

Thôi giờ đôi ngã là vì khác xưa
Bên nào rồi cũng nhớ, quên
Thế nhưng việc nhớ trùm mền không quên.

Cả hai bỏ dở cuộc tình

Xây cho hạnh phúc con mình, cháu ngoan
Bỏ nhau không hẹn ngày về
Bây giờ vẫn nhớ lời thề ngày xưa.

Người đến quê thuở dòng sông

Thiết tha chẳm bẳm ngoài đồng nắng mưa
Những khi Trời Đất chuyển mùa
Bổng dưng vẫn nhớ ngày xưa lời thề.

Người đi biền biệt nơi đâu

Với bao quan hệ những câu theo thời
Đến khi đụng chuyện đâu không
Mới hay thắm thía tấm lòng ngày xưa.

Giao thời người nhớ người thương

Cơ duyên bổng tới trong trường khó tin
Chuyện xưa giải hết nỗi niềm
Hẹn ngày nơi cũ mà tìm gặp nhau.
 
Thăm quê

Đi xa mới nhớ quê nhà

Có về thấm thía quê ta ngọt ngào
Hàng dừa rồi dãy phi lao
Tuổi thơ thức dậy hồi nào không hay.
Bao nhiêu năm tháng xa quê
Thêm nặng nghĩa tình về chốn quê hương
Mẹ hiền thương mến siết bao
Con về thăm mẹ nao nao tủi buồn.
Lúc đi chưa biết bao điều
Lúc về đã có ít nhiều phiêu lưu
Viễn xứ đất khách quê người
Biết bao bài học khóc cười tấm thân.
Vì tình vì nghĩa bôn ba
Thân thương vẫn mãi người nhà dấu yêu
Hàng cây ruộng lúa phì nhiêu
Ru lòng thêm ấm bao điều nhớ thương.
Dòng sông bến nước con đò
Như đang dịu bớt âu lo người về
Quê mình đã đến rồi đây
Yêu thương tràn ngập lấp đầy người thăm.
 
Theo đời suôn sẽ nhẹ lo âu

Bâng khuâng lửng thửng bước nhẹ nhàng

Lạc hồn bay bổng chốn trần gian
Thiên nhiên cảnh vật sao thân thiện
Ôi sao hạnh phúc chốn bình an.

Sống đời vui, sướng nổi đau riêng

Cảm giác tùy ai nghĩ sao hiền
Con người chung sống mà thấu hiểu
Tình nghĩa yêu thương tiếp nối liền

Trớ trêu đời thực chớ hư vô

Con người thực thể trí mưu mô
Nhằm đạt mục đích là trên hết
Đâu cần biết chi chuyện nấm mồ.

Tâm người để lại dù đi xa

Tình người ở lại vẫn ngợi ca
Công lao khổ nhọc bao năm tháng
Thế hệ cháu con yên sống mà.

Mồ yên, mã đẹp để làm chi ?

Sống thời dương thế chả ra gì !
Cỏi âm trả quả lang thang mãi !
Tự tìm tích đức để người ghi.

Huyền bí vũ trụ Đất Trời Người

Nào ai hiểu thấu đến mười mươi ?
Ngàn năm truyền tụng thuyền nhân quả
Làm để mai sau có nụ cười.

Sống đời hiện tại có gì đâu

Giả kiếp hồi dương để khấn cầu
Tâm linh hư ảo lòng thành thật
Theo đời suôn sẽ nhẹ lo âu.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Tâm tư để sống

Trong đời sống có nhiều điều ta biết

Cũng nhiều điều ta chưa biết dĩ nhiên
Có oán trách, giận hờn, hiền ra lẽ
Rồi những lời cặn kẻ vẽ triền miên.

Là cuộc sống thì luân phiên thay đổi

Với con người vũ trụ nối liên thông
Nhưng tất cả đều nằm trong quy luật
Cốt vẹn toàn để được mất đổi ngôi.

Quan tâm chi, việc để hồi nghiên cứu

Giờ cái cần là hiện hữu của ta
Sống ra sống nhưng tránh xa dục vọng
Trầm tỉnh mình để mở rộng hướng đi.

Không sợ khó, chẳng ngại e thử thách

Mà mĩm cười với nó cách nào qua
Cố mà vươn để chắc phá ưu phiền
Cùng chung sống với mọi miền đang sống.

Tâm tỉnh lặng trong sóng lòng năng động

Kịp phân ưu trong nhiều đống ngổn ngang
Đặt tình thương ở cùng hạng là mình
Tự xem xét để mà nhìn cho kỷ.

Vậy nên chọn có nguyên y tự tại

Đôi bàn tay, khối óc lái đưa thuyền
Đến thanh thản yên lành quyền thương thuyết
Chẳng gì hơn bằng tự quyết bản thân.

Vậy từ đây hết phân vân tại bị

Lối nghĩ xưa làm trì nị đi lên
Để sống vui trắc ẩn bến đời thương
Tự lo sống, nhân từ phương hướng sáng.
 
Có khi nào

Có khi nào ta chợt nhận ra nhau

Trên lối nhỏ mà không hề hẹn trước
Bao khốn khó, chông gai xem như bỏ
Để cùng cười, cùng chia sẽ buồn vui.

Có khi nào phía trước của hai ta

Cùng điểm đến là đạt lòng mong ước
Xong đoạn kết hiểu nhau chung xây dựng
Để ước mơ thành hữu ý tương giao.

Có khi nào không còn nữa phân ưu

Mà chỉ có tiếng nói cười trau ngọt
Mặt thế sự quanh đời nhiều thay đổi
Nhưng cùng lòng xây mới vững tương lai.

Có khi nào trời đất với trăng sao

Như thấu hiểu tấm lòng người thiện nguyện
Mà tạo hướng phương đi tìm mong ước.
Cùng quyết tâm xây hạnh phúc theo đời.
 
Ra vào thoáng mơ

Sang hèn danh lợi đời này

Tham sân si để bớt cày lên ngôi
Có người mơ ước không thôi
Êm xuôi cuộc sống cùng nồi cơm canh.

Vào đi một giấc ngũ thành

Ước mơ rồi sẽ vươn cành nở hoa
Vào đi khoảng lặng hiền hòa
Tiếp trôi nhịp sống chan hòa niềm mơ.

Vào đi tình ý dạt dào

Tự dưng cảm thấy mời chào thắm trao
Vào đi nhỏ nhẹ thanh tao
Tâm hồn như thoáng bay cao khoảng trời.

Giờ thì điểm lại trong đời

Ra vào những chổ ấu thơ đến giờ
Những gì giữ lại trong mơ
Những gì có được mà nhờ đến sau?
 
Bóng hồng trong mơ

Trước sau gì cũng sẽ qua

Lường trước để biết không ca cẩm gì
Hết ngày đêm đến khép mi
Tâm hồn nhẹ nhổm đến khi mãn lòng.

Hên xui có biết trước không?

Thôi thì thi phú cho lòng chuốt trau
Kéo dài tích lũy nên cao
Đầu óc thanh thản thêm mau trãi đời.

Sáng tình thong thả mọi nơi

Có khi mọi lúc luôn vơi nỗi lòng
Khỏe xinh như búp ước mong
Khó ai không đợi bóng hồng trong mơ.
 
Ghép đời sống vui

Gió ơi hộ cáp dùm tôi

Gửi câu lục bát bồi hồi ngóng trông
Dọc đường đừng có cà nhông
Đến nơi đúng lúc bớt mong, vơi chờ.

Người đợi có được câu thơ

Để mà kết nối ầu ơ dí dầu
Đến mà chậm trể lo âu
Nảy sinh buồn tủi, làm sầu cả ta.

Qua nhiều năm đã chia xa

Lời thơ gửi đến mong là ấm tim
Trong từng giấc ngũ im lìm
Thoảng mơ đời ngọt nổi niềm hân hoan.

Gió này thêm chút vấn an

Để cho hương nhớ đầy tràng khắp nơi
Kèm chung là ít đôi lời
Để khơi kỉ niệm ghép đời sống vui.
 
Nào phai lòng người

Người quên hay nhớ khi đi ?

Ước mơ nắng hạ, ướt mi thu vàng
Người mang số kiếp đi hoang
Ngây ngơ vạn nẻo vô can đời thường ?

Thu về cây lá thêm thương

Chân trời lộng gió đôi đường đưa mây
Người thương bóng cũ hao gầy
Lặng yên, tâm tưởng chất đầy tin yêu.

Nước đầy hoa nở bao nhiêu

Thắm hồng nhan sắc yêu kiều bóng ai
Xưa xa, giờ đã gần ngày
Tâm tình, nghĩa cử nào phai lòng người.
 
Đợi mong

Ngóng trông không biết chuyện gì ?

Thấp tha thấp thỏm đứng đi chột lòng

Mắt nhìn ra ngỏ ngó trông

Cảm giác đôi chút tay không sao thừa

Nhớ mình nghe thấy hôm trưa

Trau duyên tình thắm để vừa vẹn đôi.


Nắng, gió xin hiểu giúp tôi


Làm ơn đưa đẩy một hồi người qua

Để mà ấm lại lòng ta

Nghe như đã lạnh theo đà sẻ quên.

Ngày qua, tháng lại, mình ên


Hết trông, rồi ngóng vững bền chờ ai

Thiên nhiên đủ thứ hình hài

Thương yêu chờ đợi như dài thêm ra.


Cảnh giờ sao khác hôm qua

Nhưng trong hi vọng bao la gặp người

Thương nhớ phải đợi nào nguôi

Qua mùa, mới vụ nào thôi đợi chờ

Tình cờ đang đứng chơ vơ

Người đâu xuất hiện xửng sờ tim ai.


Lòng đây ấm lại như say

Ngở chừng đang ở bồng lai mơ màng

Vậy giờ thôi hết lang thang

Chấm lau buồn tủi, kết hàng đợi mong.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Mong là gặp nhau

Ít nhiều nắng gió hiểu lòng

Bởi tại nắng gió mãi rong chơi hoài
Làm người chờ đợi mắt cay
Con tim ngủ gật cũng may thu về.

Lắc lư nhìn lá vân vê

Nhớ ngay hình dáng thôn quê hôm nào
Đợi mong được dịp lao xao
Ghép câu thơ mới vơi bao lạnh chờ.

Có đà bắt nhịp cầu thơ

Để mà bước tiếp đường mơ cuộc đời
Vai thêm đủ thứ nào vơi
Có nặng vai chứ nhưng hơi bằng lòng.

Cầu thơ bắt nhịp hư không

Nắng gió thêm hiểu nên vòng ghé qua
Có mà nhắn gởi quê nhà
Câu thơ chờ đợi mong là gặp nhau.
 
Mình với ta

Gương soi cho đó là mình

Nhưng ta lại nói để nhìn thử coi
Hàng ngày gương đó vẫn soi
Thói quen nhìn ngắm sao bồi thể thân
Biết đâu ai đó rất gần?
Đứng, ngồi, nằm, nghĩ những lần thoáng qua.

Nếu mà trong đó chính ta

Vậy sao nhỏ, lớn không la, không rầy
Mình sai, mình đúng sau này
Đó là kết quả ta hay vì mình
Vết thời gian đã chứng minh
Vẫn hằn trong óc y thinh chẳng mờ.

Bây giờ mình thấy như ngơ

Bao năm mới biết ước mơ thật người
Mĩm cười mình thấy ta tươi
Xem như chào hỏi con ngươi mắt mình
Trôi qua như thoảng bóng, hình
Đường đời chung bước là mình với ta.
 
Phủ phê thơ chờ


Một người mong ngóng gặp nhau


Đi xa mấy nẻo làm cầu thơ vơi

Hết ngày, đến tháng, mùa ngơi

Cây xanh, trái ngọt khắp nơi tưng bừng

Thiên nhiên muôn thuở thêm cưng

Thiếu người chờ đợi làm ngừng nhịp thơ

Nơi đâu dẩn đến ngẩn ngơ

Lượm nhặt câu chử đợi chờ tương giao

Người ơi, thơ thẩn lượn chao

Sông sâu, biển rộng, núi cao hảy về

Ngày, đêm tâm trí đê mê

Người về vai nặng phủ phê thơ chờ.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Sinh lòng mong ngóng

Hình như lạc vào nơi nào đó

Với hương, màu đủ thứ ở đây
Thật hay mơ bổng thấy tràn đầy
Lòng bổng ấm lửa hồng nho nhỏ.

Chốn xưa ấy còn không chờ đợi ?
Đã bao mùa kết trái cho hoa
Quay lại đây mắt cứ lòa nhòa
Nhìn mọi thứ cứ như điều mới.

Kỉ niệm cũ còn đây câu chử

Kết vần thơ đọc đến thẩn thờ
Men hư ảo sắc màu hoa nở
Vết thời gian khó xóa riêng tư.

Gió, nắng qua gởi lời thơ mộng

Chợt ấm nồng tim lạnh từng phen
Thêm hương quê chút vị đường phèn
Ai chợt nhận sinh lòng mong ngóng.
 
Hạnh phúc mẹ cha

Mẹ cha tiếng gọi ấu thơ

Hiện giờ đã lớn vẫn thờ mẹ cha
Mẹ thường sớm tối mặn mà
Chăm lo con cháu từng ca ăn nằm
Cha thường làm, nghĩ quanh năm
Để sao nhà cửa, ruộng chăm lo đều.

Thuở nhỏ thường gọi mẹ ơi

Để mà nũng nịu khắp nơi mẹ chìu
Lâu thì thỉnh thoảng cha yêu
Con đây cũng có ít nhiều mến thương
Mẹ cha lao khổ trăm đường
Lo con ăn học bình thường như ai.

Cha mẹ cực khổ đôi vai

Tuổi xuân chẳng tiết, tháng ngày trãi bương
Nào tìm đủ cách mà vương
Để con cháu lớn tự tương trợ mình
Mẹ mềm, cha cứng khó rinh
Tấm gương đời lớn rọi in khắc lòng.

Điều buồn, điều giận ráng gòng

Mẹ cha giải thích cố công sửa chừa
Buồn quá thì khóc như mưa
Con cháu năn nỉ dạ thưa đủ điều
Có khi dùng đủ các chiêu
Để thôi hết khóc mà khều cháu con.

Mẹ cha vui sướng cười dòn

Hồn nhiên như trẻ sức còn dẻo dai
Ít khi có dịp xum vầy
Gia đình đoàn tụ tràn đầy thương yêu
Học, làm con cháu mà nêu
Nụ cười hạnh phúc đến nhiều mẹ cha.

Ơn cha nghĩa mẹ đâu xa

Nếu ai cảm nhận thì ra việc mình
Báo ơn báo hiếu thấu tinh
Việc nhà, đi học, làm vinh thắm tình
Mẹ cha quen thói lặng thinh
Nhưng lòng hạnh phúc khắc in con mình.
 
Thơ bồi bổ

Không buồn bả, mà chả thèm than trách

Cuộc đời mình bao ngỏ ngách bon chen
Xem như đang bương trãi vẹn kiếp hèn
Mọi thử thách với bao phen vấp phải.

Giờ một chút để đôi vai ngơi nghĩ

Lượm nhặt vài con chử ý thành thơ
Ghi câu văn trang trọng chớ thẩn thờ
Để khi nghĩ là vẫn chờ thơ mới.

Có những lúc đưa đến nơi mộng mị

Đở mệt nhoài lại được ví người mơ
Cho thân tôi cho người mớ thơ chờ
Được thêm hiểu và yêu thơ chút xíu.

Vòng quanh quẩn, lang thang vì tâm trạng

Giữ nhịp an giữa chốn vạn đời tranh
Kiếm cơm canh qua bửa, tránh tranh dành
Thơ bồi bổ trí thời ngành công nghệ.
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top