Mỗi ngày một câu chuyện blog

Một đêm tháng Ba trời đổ mưa phùn, mùa xuân nồng nàn ôm những giấc mơ ta thả vào trong đất, từ đất nảy mầm những chồi non hoang dại, ta thức trắng đêm buồn để nhớ về em.

Ca khúc: Mơ em chợ tình Sa Pa
Sáng tác: Lê Minh Sơn
Trình bày: Khánh Linh

[FLASH]https://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=https://mp3.zing.vn/play/?pid=IWZD09OD||4&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent[/FLASH]

Có một đêm tháng Ba ướt đẫm sương, nụ hoa hồng trong vườn vừa mới hé, ta mở cửa sổ để hít hà cho trọn hương đêm mỏng mảnh, từ đồng bằng ta nhớ thiết tha đồi núi, mây ngàn, cả những trận cuồng phong của đất trời. Đêm đồng bằng tưởng chạm nhẹ vào đã vỡ, ta khát khao những âm u của núi rừng, khát khao được vục mặt dòng suối trong veo lô nhô đá sỏi, khát khao được đứng trước núi non hùng vĩ mà hét thật to, chỉ để nghe tiếng mình vọng lại...

Một đêm tháng Ba nằm chùm chăn giữa lòng thành phố, ta lắng nghe Khánh Linh, nghe một bài hát viết về nơi ấy - Sa Pa:

Gió rít,

Thông reo,

Thấp thoáng

Mây bay

Bụi mưa lẫn bụi sương, sương...

Áo váy, đôi chim

Chúm chím lúm đồng tiền đong đưa

Kìa cơn lũ quét, kìa cơn lũ ống không bằng mắt anh

Nhìn em, thấy em.

Ta đến Sa Pa mùa xuân nào, chắc em cũng không nhớ nữa. Nụ cười em lẫn giữa rừng hoa mơ, hoa mận trắng, áo váy em xúng xính, núm đồng tiền đong đưa sau chiếc ô xòe. Bụi mưa vương trên tóc, bụi sương đọng trên mi, ánh mắt em thắp nụ cười của lửa, của những khát khao tuổi trẻ. Ta tìm thấy mình trong đôi mắt đó. Đã từ lâu rồi ta sống bình lặng đến thành quen, đã từ lâu rồi ta chẳng khát khao, chẳng mơ ước một điều gì. Có lẽ ta hạnh phúc quá? Khi mọi thứ cứ đến trong đời rất thong thả, ung dung, ta không thiếu để cần ước mơ, bầu nhiệt huyết của ta cũng cạn khô nên chẳng thể nào mà khao khát.

Chợ tình Sa Pa đêm ấy bàng bạc ánh trăng, em xăm xăm những bước chân đi tìm bạn. Chàng trai nào là của em? Tiếng khèn mời gọi nhau đôi khi làm ta sởn da gà. Trong ấy ta thấy tiếng âm âm của rừng thiêng, núi thẳm, có tiếng róc rách của suối nguồn, có tiếng rít của gió đại ngàn thổi vào đêm da diết, tiếng lửa nhảy múa, tiếng chim gọi bầy, tiếng thác, tiếng mưa...

Tan trong sương đêm một tiếng khèn

Tan trong sương đêm trăng ngẩn ngơ

Rượu táo mèo chuếnh choáng

Nhà thờ đá

Trăm năm ngả nghiêng

Nghiêng tiếng khèn

Chuếnh choáng

Nghiêng đồi núi

Mơ em

Mơ em chợ tình Sa Pa.

Tiếng khèn tan vào sương đêm bảng lảng, cả vầng trăng cũng ngẩn ngơ say. Ánh trăng lả lơi buông trên vai em ngai ngái mùi cỏ dại, ta chuếnh choáng say rượu táo mèo như say hương tình yêu vừa ngọt vừa chát, chuếnh choáng Nhà thờ đá, chuếnh choáng núi đồi... Phanxipan ngạo nghễ cười, Thác Bạc ầm ầm bản hùng ca của đại ngàn, đâu là mây, đâu là sương, đâu là em, ta bỗng dưng lạc lối.

Ngày trở về chỉ mang cho mình một nhành hoa mơ trắng, nhành mơ cài trên tóc mây thiếu nữ hong khô dưới gió cao nguyên. Em về nhà chồng, ngày ngày mang gùi lên nương, bàn chân khô nứt vẫn reo vui trong tiếng nhạc; Ta trở về thành phố, sao vẫn buồn dù cuộc sống đủ đầy?

Mùa xuân này trở lại Sa Pa, chẳng thể gặp lại em giữa lòng phố núi. Chỉ còn những cô gái như em thuở đó, chạy theo ta gạ mua đôi vòng, chiếc lắc, tấm khăn... Hàng quán ồ ạt mọc lên, chợ chẳng bán tình mà bán đồ lưu niệm, đồ ăn..., khói sương bây giờ nhuốm cả mùi khói từ những... quán thịt nướng ven đường. Đây đó vẫn vang lên tiếng khèn, nhưng dường như những chàng trai cao nguyên bây giờ chẳng còn nhu cầu tìm bạn. Họ có nhu cầu cao hơn, khi thổi được một khúc lại lướt qua một vòng những du khách đang tò mò tụ tập xung quanh, lát sau chiếc mũ đã đầy ắp những đồng bạc xanh đỏ...

Ta lại về với đồng bằng, chẳng còn gì để mang theo, giờ nằm yên trong chăn nghe "Mơ em chợ tình Sa Pa", để giấc mơ đưa mình trở về những ngày đã cũ...


Nguồn :tuanviêtnam.net
 
1012496923_1c8741a89e.jpg



Ta về với biển xôn xao
Nắng hanh gió đến thì thào với thông
Trên bờ cát trắng mênh mông
Những con sóng khát bóng hồng vụt lên

Đá chông chênh đến gập ghềnh
Bên bờ cô độc mình ta ta ngồi
Biển ơi nhớ biển mất rồi
Từ xa biển vọng ...bên tôi đừng rời


St.
 
Ru ngày xưa ngủ ngoan cũng chính là ru những muộn phiền của thực tại ngủ yên, tan trong yêu thương ấm nồng hoài niệm, chỉ còn lại niềm tin lung linh soi sáng cho ta đi tiếp chặng đường. Ta đến với những gì tươi mới, tốt đẹp và bình yên đang đón đợi mình ở phía trước từ những ngày xưa trong trẻo đã khép mắt ngủ ngoan dịu dàng như thế…

Ca khúc: Ngủ ngoan nhé ngày xưa

Nhạc sỹ: Trần Quang Lộc
Ca sỹ: Thu Phương

—–

Một ngày mỏi gối chồn chân sau những bước đi hối hả đầy ắp buồn vui giữa đời, ta cần ngồi xuống dưới bóng một tàng cây, bên một hồ nước mát, ngoái lại nhìn trông những gì Được – Mất đã đi qua. Lòng mỏi mệt, ta thèm một điều gì đó trong trẻo, bình yên như những giai điệu êm đềm đầy tha thiết này – ru ngày xưa ngủ ngoan để những hồn nhiên của ngày xưa ấy nương thời gian về ru hiện tại bình yên giữa tất bật nhịp ngày:

Có đôi lúc ta muốn tìm về
Dạo chơi trên cánh đồng ấu thơ
Lòng bay theo cánh diều no gió
Và tôi hát ca tự do


HAV0761.jpg


Xòe bàn tay đếm những bông cỏ may xoay xoay trước gió trong một buổi chiều vàng lênh láng, giữa nội đồng trời xanh, cỏ xanh và mây trắng đến bình yên… Hoa cỏ may trong tay ta chợt thành những cây kim níu kéo bám đầy áo, khâu lại từng chiếc áo kỷ niệm choàng lên bờ vai dệt thành nỗi nhớ…

Là cánh đồng sau vụ gặt, bầy con nít ngu ngơ chạy nhảy, nướng những con cá rô đồng thơm bên bầy trâu ngoan hiền mắt ướt mà không ngớt những câu đồng dao thân thương:”Khói về bên ni ăn cơm với cá. Khói về bên tê lấy đá đập đầu”… Khói rơm thơm ấm nồng, bâng khuâng những buổi chiều sương, mỏng manh gầy như dáng mẹ trong một chiều mùa đông trên con đường xa ngái; để một chiều nào đó bất chợt gặp ngọn khói bếp nhà ai lững lờ bay lên trong sương chiều bảng lảng, ta chợt hiểu ra rằng ngọn khói mỏng manh kia mang trong mình bao nhiêu là khao khát – về một sự đầm ấm trong tim, gợi sự trở về, sum vầy bên những gì yêu thương, gắn bó…
Là bờ đê dài những chiều lộng gió, thả vào hoàng hôn cánh diều tuổi nhỏ, thênh thang trôi dưới vòm trời tự do – để đôi lúc chập chờn trong giấc mơ nơi phố thị, thèm được làm một cánh diều nhẹ tênh ấy trôi về ngày xưa…

Có những khi nghe đời muộn phiền
Ta thèm được nghe câu hát xưa
Lang thang con phố dưới trời mưa
Đếm từng lá rơi, rồi ngẩn ngơ


Bỏ lại đồng quê hoang vắng ngọn gió lành – ngọn giớ nhớ thương vẫn gọi tên từng đêm, thầm thì nhắc nhớ trong ta những câu hát xưa của bà, của mẹ bình yên khi ta “nghe đời muộn phiền”, ta tập làm người lớn nơi phố thị phồn hoa. Sau những ồn ào phố xá, đôi lúc ta thèm những khoảnh khắc vu vơ – lang thang trên con phố một buổi chiều mưa bất chợt, ngẩn ngơ theo một chiếc lá rụng, một phím dương cầm lạc lõng từ ô cửa sổ căn gác lụp xụp bên đường… Giản đơn vậy thôi – không ồn ào đua chen với quá nhiều toan tính, và để mưa gột rửa ưu tư vướng bận, thắp lên trong ta những gì tươi mát theo mưa…

Có đôi lúc nghe tiếng lòng mình
Rộn ràng hiu hắt chiều lung linh
Buồn sao khi nắng chiều sắp tắt
Để rồi nhớ thương sầu vương

Nghe bước chân ai về thật nhẹ
Tưạ ngày xưa đang dỗi hờn
Thầm thì chợt nhớ vĩ cầm đêm
Vỗ về giấc mơ – ôi ngày xưa!


Nhớ những chiều hoàng hôn, ta phóng xe ra ngoại thành chỉ để dõi nhìn về phía con đê làng mờ xa trong sương chiều bảng lảng, để thấy lại dải cong mờ thân thương ấy trong ký ức tuổi thơ khi lòng chông chênh giăng đầy hoài niệm… “Nắng chiều sắp tắt” gửi “nhớ thương”, gửi “sầu vương” vào lòng ta thổn thức.

Và khi ấy ta thấy mình cần lắm “bước chân ai về thật nhẹ – tựa ngày xưa đang dỗi hờn”, thèm “tiếng vĩ cầm đêm vỗ về giấc mơ” thơm nồng thơ ấu:

Ngày xưa ơi ngủ cho ngoan
Ngủ cho ngoan nhé – để ta dắt tuổi thơ về
Chạy quanh triền sông nhỏ – thả chiếc thuyền xưa,

Tìm lại tiếng ru – nuôi hoài giấc mơ …

Ta đặt “ngày xưa” của lòng mình bên thềm một đêm trăng và vuốt ve, dỗ dành những cái chớp mắt ngoan hiền nằng nặng hoài niệm yêu thương trôi vào giấc ngủ, đối diện với cái bình yên ấy mà tìm lại mình trong từng “tiếng ru”, từng “giấc mơ” ngọt mềm thời thơ dại…

8411270137.jpg


Khi giấc mơ ấy vụt tan, khi đôi mắt ngoan hiền của “ngày xưa” thức giấc, ta biết mình đã đi qua và đánh mất nhiều điều bình yên. Bàn tay vụng về níu kéo “thơ ấu đời mình” cùng những nhớ mong khắc khoải:

Vẫn cứ níu thơ ấu đời mình
Dù rằng hiu hắt chiều lung linh
Dù rằng xa lắm niềm mong nhớ
Mà lòng khát khao tình thơ
Ta vẫn mong có ngày gặp lại
Tuổi mộng ngày xưa của ước thề
Dịu dàng như tiếng hát mẹ ru
Tiếng nhặt tiếng khoan – Ơi i à ơi…

Vỗ về giấc mơ – ôi ngày xưa

Ta ngày xưa ơi, về đi thôi với những gì một thời yêu dấu thân thương: Về với cánh đồng quê nơi dấu chân thơ ấu vẫn còn hằn in trong tiềm thức; với bầy cào cào cánh đỏ cánh xanh xập xòe may áo, bốn mùa thêu ấm những giấc mơ thơm; với dòng sông quê thả xuống con thuyền mơ ước nhỏ xinh cùng những giấc mơ thầm kín một thời chỉ biết kể cho sông; về núp vào áo mẹ để thấy mình dại khờ, bé bỏng như xưa sau những nắng mưa dãi dầu nơi phố thị…

Ru ngày xưa ngủ ngoan cũng chính là ru những muộn phiền của thực tại ngủ yên, tan trong yêu thương ấm nồng hoài niệm, chỉ còn lại niềm tin lung linh soi sáng cho ta đi tiếp chặng đường. Ta đến với những gì tươi mới, tốt đẹp và bình yên đang đón đợi mình ở phía trước từ những ngày xưa trong trẻo đã khép mắt ngủ ngoan dịu dàng như thế…

Da diết với những ca từ và giai điệu ngọt mềm ám ảnh đến khó quên, “Ngủ ngoan nhé ngày xưa” của Trần Quang Lộc đã thắp lên trong lòng người những khao khát bình yên, đẹp và thánh thiện như những điều tinh khôi nhất trong hồn người tựa những ngày thơ bé…



Tác giả: LƯƠNG ĐÌNH KHOA
 
Không là cổ tích...

Đến năm cuối đại học mà nó vẫn chưa biết mặt mũi tình yêu ra sao. Thế nên nó vẫn nghĩ tình yêu là khi cô Tấm dịu hiền gặp được nhà vua, là nàng Bạch Tuyết xinh đẹp gặp được chàng hoàng tử, là cô bé Lọ Lem tìm được hạnh phúc.

Nó nghĩ tình yêu là phải kỳ diệu như trong truyện cổ tích vậy.

428b.jpg


Nhưng rồi nó gặp hắn - một người mà nó chẳng nghĩ sẽ yêu vào lúc mà nó sợ phải yêu. Hắn không là chàng hoàng tử trong những câu chuyện cổ tích diệu kỳ. Hắn không có bạch mã, không có gươm báu và cũng chẳng có lâu đài. Hắn chỉ đơn giản là một chàng sinh viên kiến trúc không hơn không kém. Từ khi quen hắn nó đã phá vỡ quy tắc mà nó tôn thờ.

Nó mặc áo màu hồng, nó mang giày búp bê, nó buộc tóc hình những con vật ngộ nghĩnh…- những điều mà trước đây nó không bao giờ làm. Nhiều lúc nó trở nên dịu dàng đến nỗi chính nó cũng phải ngạc nhiên. Nó săm soi trước gương nhiều hơn và đôi lúc không vì cái gì nó cũng cười. Tụi bạn nói nó “điên” và nó cũng biết là mình “điên”. Nó không nghĩ sẽ nhận lời yêu ai trước khi hành hạ "đã đời" ai kia xấu số dính vào nó. Vậy mà nó lại yêu hắn dễ dàng như ăn một cục kẹo. Không đưa đón mỗi ngày, không lãng mạn, không có 100 bông hồng khi ngỏ lời yêu nó, cũng không quỳ xuống như các chàng hoàng tử vẫn làm khi cầu hôn công chúa. Thế mà nó lại yêu…

1245652825-NGHICH-LY-TINH-YEU-1.gif


Lúc đầu nó cũng không biết đó có phải là tình yêu không. Nhưng khoảng cách giữa nó và hắn cứ giảm dần và thay vào đó là một thứ tình cảm khác lạ cứ liên tục quấy phá trái tim nó. Nhiều khi nó muốn gặp hắn chỉ để nói một câu thật vớ vẩn như: “Ăn cơm chưa?” hay “Sáng thức dậy lúc mấy giờ?”. Cho đến một ngày nó nằm lì trên căn gác ký túc xá để nghĩ về hắn, nhớ hắn thì nó biết nó đã yêu. Đôi khi nó cũng thấy tiếc vì không được tận hưởng cảm giác hành hạ kẻ chinh phục mình. Nó thấy nó yêu sao mà lãng nhách.

Nó kiêu ngạo đó là điều mà chính nó cũng biết. Nhưng từ khi quen hắn cái kiêu ngạo của nó lại đi chơi đâu mất. Vì tính kiêu ngạo ấy mà tụi bạn vẫn trêu nó là bà cô kén chọn. Bạn bè nó nói: chắc phải có anh chàng nào dữ dằn lắm mới lọt được vô mắt xanh của bà cô kén chọn này. Vậy mà tụi nó sai be bét. Hắn không có gì ghê gớm cả nhưng nó lại yêu. Yêu vì đơn giản là yêu thôi.

1229658500-blog_yobanbe11997801981402.jpg

Nó biết hắn sẽ chẳng có bạch mã, chẳng có gươm báu và lâu đài gì cả. Nhưng nó cũng biết một điều chắc chắn rằng hắn là người duy nhất cho nó cảm giác hạnh phúc - một thứ hạnh phúc ngọt ngào của tình yêu. Yêu hắn nó chấp nhận từ bỏ ngôi vị công chúa mà nó đã tự phong cho mình.

Giờ nó chỉ muốn được ở bên hắn, cùng ăn một cây kem, cùng ngắm mặt trời mọc, cùng chia sẻ những vui buồn, khó khăn trong cuộc sống. Yêu hắn nó thấy tình yêu không còn là cổ tích mà thật và rất gần, gần như đêm nay tụi nó đang ngồi bên nhau vậy.


Theo Tuổi Trẻ
 
Tặng anh, tháng 4 và ngày 28!

Tháng tư với em luôn thật lạ. Tháng tư gọi loa kèn về gặp phố. Ban đầu hoa chỉ là những búp xanh nuột nà chúm chím, rồi nở bùng kiêu sa trong sắc trắng nền nã, thanh khiết.

Tháng tư vẫn có những cơn mưa phùn, gieo vào lòng người cái cảm giác như đang độ xuân tròn đầy trong viên mãn. Mưa rơi đánh thức nụ mầm còn ngủ quên cựa quậy, khe khẽ vươn lên để góp thêm một sắc xanh cho đời thêm ấm áp.

Tháng tư gọi gió về trong những buổi chiều ngát thơm. Gió nhẹ nhàng mơn man khắp phố xinh. Những mùa cũ, em thích môt mình lang thang trên phố, thoả thuê ngắm hoa loa kèn. Gió thổi bay tóc rối, gió đi qua em, cuốn lại sau lưng những bộn bề, vương vấn. Em thả trôi suy nghĩ, có lúc dạt về phía môt người mà sau này em sẽ trao yêu thương. Từng dấu chấm hỏi về anh cứ hiển hiện trong đầu, nhưng em vẫn chưa thấy thấp thoáng câu trả lời, có phải vì chưa đến thời điểm để anh bước chân vào cuộc đời em như môt người thực sự đặc biệt? Hay tại vì trái tim em đang cẩn trọng, không biết cách mở lòng để thắt nút yêu thương?

Mùa cũ...

Em hồi hộp đợi chờ ngày cuối tháng để bước lên chuyến xe trên hành trình trở về đầu bên kia nỗi nhớ.

Mùa này...

Miền thương nhớ của em có thêm anh, nhưng nỗi nhớ chưa bao giờ bị chia nhỏ. Bởi vì: Khi biết yêu thương ai đó, người ta sống sâu sắc và có độ lắng. Lắng đủ để có được cái nhìn thấu suốt hơn trong tình cảm, để biết thêm thương mẹ, thêm yêu cha, biết mở ra và trải lòng mình nhiều hơn cả...

Tháng tư, một sáng sớm thức dậy em thấy trời Hà Nội đẹp lắm! Gió nhẹ. Gió dịu dàng như thể người ta mang cả một sáng thu đặt vào giữa lòng tháng tư. Soạn xong một tin nhắn... send... delivered to... ngày mới tốt lành! Tháng tư này em có một người để gửi và nhận những tin nhắn yêu thương, anh ạ! Tháng tư cho một tình yêu chưa nhiều tháng tuổi, em vẫn kịp nhớ những dư vị ngọt ngào của buổi ban đầu. Khe khẽ... khép bàn tay để tất cả những gì đã qua, những gì đang có sẽ không thể lọt qua kẽ tay, bay mất. Phải rồi! Nắm lại và không rời xa, anh nhé!

Tháng tư, mẹ sinh anh. Anh đã từng nhắc đến một tuổi thơ nhọc nhằn. Kể từ lúc nghe anh kể về những vất vả đã và đang đi qua, em thấy cảm mến anh nhiều hơn. Và rồi, tình cảm cứ tự nhiên nảy nở và lớn dần tự lúc nào chẳng rõ, thành tình yêu. Đến bây giờ, khi anh đã gọi anh là “người yêu của em à!”, em vẫn để tên anh trong danh bạ như cũ, không sửa sang, không tô vẽ, chỉ bởi vì em muốn giữ vẹn tròn ấn tượng và cảm xúc về anh như những ngày đầu.

Tháng tư với em lúc nào cũng đặc biệt. Nhưng năm nay, em thấy xốn xang, mong chờ hơn bởi có một người sinh vào tháng tư. Ngày thứ 28, ngày anh thêm tuổi mới.

Thời gian đã qua, tuy chưa dài nhưng cũng đủ để chuyện tình mình nếm đủ hương vị: yêu thương có, hờn giận có, ừ thì cười trong niềm hạnh phúc nhưng cũng còn đó những đêm thao thức mất ngủ. Sau ngày mưa là ngày nắng đẹp. Chỉ ai đi qua cơn mưa mới biết yêu thêm từng giọt nắng. Tình yêu cần được thử thách, nhưng cũng rất cần sự trân trọng, nâng niu để không ai tìm ra một mảnh vỡ. Hạnh phúc gần lắm! Hạnh phúc là một sớm mai thức dậy, cầm điện thoại đã thấy một tin nhắn từ tên anh quen thuôc trong danh bạ. Anh gửi lời yêu thương, và tặng luôn cho em cả một nụ cười trên môi. Hạnh phúc là những ngày đông xưa cũ ấy, có một người cứ hoài nhắc em phải mặc ấm... Hạnh phúc từ khi một bàn tay khe khẽ tìm đến một bàn tay. Hạnh phúc từ khi gặp anh mà chẳng nói được gì, chỉ nhàn thôi cho thoả thê nỗi nhớ. Hạnh phúc từ khi biết, ở đâu đó, có một người đang nhớ em. Hạnh phúc từ khi ai đó dặn em: “Cứ ngủ ngon ơi là ngon!”, rồi sáng mai sẽ gọi em dậy đi học, thế mà lại ngủ say, quên cả em luôn... Hạnh phúc từ khi bên tai em, có môt người thì thầm, nũng nịu dễ thương như trẻ nhỏ...Hạnh phúc từ khi nhận 99 bông hồng từ tay anh, nghẹn ngào... kỷ niệm tình yêu 99 ngày tuổi! Yêu anh và được anh yêu, đã là cả một niềm hạnh phúc lớn lao lắm rồi!

Ngày tháng đã qua, có nỗi buồn không gọi thành tên, có xúc cảm nằm gọn trong miền nhớ, có phút giây thấy lòng trống hoắc, có mảnh nhọn ghim kẹp vào trái tim. Đôi lúc cần một người để mà nức nở, cần một người để không thấy mình lạc lõng, cần một người... Xa vắng dạy em biết trân trọng từng phút giây đủ đầy yêu thương

Một chiều tháng tư..

Bước xuống xe bus, hơi lạnh! Hối hận vì có người nhắc mặc ấm mà không chịu nghe lời. Thì thôi! Coi như cố sức tận hưởng cái hơi lạnh còn sót lại của những đợt gió mùa cuối cùng. Cái rét, chắc cũng chả còn dư dả nơi mùa này đi qua.

Một mình. Em lang thang dạo bước bên Bờ Hồ.

Tháng tư lạ lắm! Cứ chênh vênh giũa đôi bờ nóng lạnh. Xuân chần chừ chưa cất bước, hạ lại mải vui chưa về. Như sợ ngày nắng quá thừa, tháng tư gọi thêm mấy đợt rét nữa về, đủ lạnh để bàn tay nắm chặt nữa bàn tay. Rét tháng tư, rét muộn, có phải để nhắc người ta lại về gần nhau hơn không nhỉ?

Anh à!

Yêu anh, em thấy mình vị tha và rộng mở thêm nhiều lắm nhé! Anh luôn bận rộn, quỹ thời gian của anh phải chia nhỏ ra rất nhiều phần. Vì thế em dặn lòng không thể tham lam cứ giữ anh bên mình thật nhiều. Anh còn công việc, còn học hành, rồi gia đình, bạn bè,... Yêu anh, có lúc em nghe tiếng lòng mình nức nở, có giọt âm thầm rơi xuống cùng giọt mưa, có giọt lẩn khuất đọng lại nơi khoé mắt và... có cả từng giọt chảy ngược vào trong để em thấy mình luôn là mạnh mẽ.

Yêu anh, em thấy mình tốt bụng lắm nhé! Em nghĩ cho anh trước khi nghĩ cho em cơ đấy.

Nếu ai đó hỏi em rằng, em sợ điều gì nhất? Này anh, đừng bảo là em sợ ma nhất nhé! Sai rồi! Em sợ nhất sự ân hận trong lòng mình. Trong tình yêu này, em sẽ luôn hết sức để sau này ngoảnh đầu nhìn lại, không hề hối tiếc vì những ngày đã đi qua.

Những ngày cuối tháng tư, sinh nhật anh đến. Đây là thời điểm anh đang cực kỳ bận rộn với bao nhiêu bộn bề bài vở và công việc. Thế là sắp kết thúc 5 năm trên giảng thường . Ra trường rồi, anh có tiếc thời sinh viên không nhỉ? Còn em, em yêu cái tuổi này lắm, may mắn là em còn hơn một năm nữa để tiếp tục. Ngày ngày cắp sách đến trường, thấy vui đến lạ khi bước giũă dòng người nô nức. Học viện Tài chính và tất cả những ước mơ, dự định, em có anh bên cạnh để cố gắng.

Sinh nhật anh, em chúc anh thành công trong hành trình đeo đuổi ước mơ của mình. Luôn luôn mạnh khoẻ, cười nhiều hơn, và nhớ cười ngay cả khi đọc những dòng này, anh nhé! Yêu anh nhiều lắm, anh à!


Blog Việt
 
Bạn nên biết ở đâu đó mỗi chúng ta đều có ít nhất một đôi mắt đang ngước nhìn và dõi theo. Có thể đó là anh mắt yêu thương, có thể là anh mắt căm hận, có thể là anh mắt thương sót, hay có thể đó là ánh mắt ngưỡng mộ, cũng có lẽ đó là ánh mắt hỉ hả tâm đắc, ánh mắt buồn hay vui nó được bộc lộ ở mỗi tâm trạng cũng như cặp mắt của tôi có lúc nó buồn, nó hạnh phúc, nó vui sướng… nó khóc, nó thẫn thờ, nó vô hồn.

Bạn nên biết bạn có một nụ cười làm cho ai đấy hạnh phúc, làm cho họ buồn, làm họ tổn thương, làm họ ghét bạn hay nó làm cho ai đó ghen vì không có nụ cười như bạn hoặc họ thấy nụ cười ấy làm họ điên đảo vì nó quá đẹp và nụ cười biết nói ấy làm cho bao người bất hạnh vì không có nó, tôi đã muốn một nụ cười, nụ cười của một người mà tôi dường như chỉ thấy một lần, nó làm tôi say nó, khao khát được ngắm nhìn rồi hơn thế nữa là muốn sở hữu nó nhưng tôi không biết rằng tôi cũng có nụ cười khiến bao người ước muốn…như tôi từng ước có một nụ cười như thế.

Bạn nên biết ở đâu đó có ai đấy đã và đang dành cho bạn những tình cảm của riêng họ gửi đến bạn cũng như tôi tôi cũng đã và đang và sẽ dành cho người tôi yêu một thứ tình cảm theo cách riêng của tôi và các bạn cũng thế

Bạn nên biết trong đêm khuya yên lặng và cả một thế giới đang trìm vào những giấc mơ có thể là giấc mơ đẹp, cũng có thể là những giấc mơ buồn hay là là cơn ác mộng với chính ta nhưng lại là đêm hạnh phúc, đêm tuyệt vời, đêm bất hạnh và náo nhiệt của ai đấy. Đã có những đêm tôi khong bình yên thao thức cô đơn giữa đêm quạnh vắng nhưng tôi lại không biết có ai đó cũng đang giống tôi và họ cũng vậy

B
ạn nên biết khi bạn quay lưng lại với ai đó thì bạn cũng có thể bị ai đó quay lưng lại hoặc không. Tôi tự hỏi chính tôi đã quay lưng bước đi theo con đường tôi chọn nhưng ở ngoài kia chỗ nào đó vẫn có người không hề quay lưng lại với tôi

Bạn nên biết ai đó là cả thế giới trong bạn nhưng bạn có biết bạn cũng hoặc không là cả thế giới với họ. Có một người bạn không coi là cả thế giới với bạn nhưng họ ngược lại coi bạn là cả thế giới.

B
ạn nên biết có ai đó thiếu bạn họ sẽ khổ, sẽ buồn, sẽ khóc, sẽ chết. tôi biết tôi thiếu một người nhưng tôi chỉ buồn và khóc và cũng đau khổ nhưng tôi sẽ không chết bởi tôi biết trên thế gian này cũng có người đang khóc, đang buồn, đang đau khổ vì họ không có tôi

Bạn nên biết bạn đặc biêt và bạn là duy nhất, có chứ ai cũng có cái gọi là của riêng mình, tôi không đặc biệt trong mắt người này nhưng lại rất rất đặc biệt với một người kia, bạn cũng vậy đặc biệt và là duy nhất

Bạn nên biết có một người chưa tồn tại và có thể đã tồn tại yêu say đắm bạn, cần có bạn…

Bạn nên biết khi bạn lầm đường lạc lối có ai đó đang giúp bạn làm lại từ đầu, dẫn dắt bạn hay là làm thay bạn để bạn chính là bạn, ngược lại bạn cũng vậy với ai đó, bạn là người hạnh phúc nhất đấy, vì bạn nhận và cho người bạn quan tâm hay chỉ đơn thuần chỉ là lòng nhân hậu hay sự bao dung tính cao thượng.

B
ạn nên biết trong đời bạn có ít nhất một lần bất hạnh và suốt đời hạnh phúc bởi bao giờ cuộc sống cũng cho ta gặp những cái xấu trước mới cho ta gặp cái tốt để ta biết quý trọng

Bạn nên biết khi bạn yêu ai đó hết mình nhưng người đó lại đi yêu người khác hết mình, và người áy lại đi yêu người khác hết mình nữa, cuối cùng chúng ta ai cũng đều yêu hết mình dù đó là lần duy nhất và vĩnh viễn

B
ạn nên biết có những lời khen làm cho bạn vui nhưng bạn cũng nên nhớ rằng có những lời nói không hay nhưng nó lại mang về cho bạn thành công

Bạn nên biết khi bạn nói lời xin lỗi với ai đó, họ có thể vui khi bạn nhận lỗi nhưng cũng có kẻ lại đem nó ra làm trò để đùa cợt, hãy ngẫm trước khi nói lời xin lỗi với ai đó

Bạn nên biết có những thứ bạn coi là quá khó nhưng bạn không biết nó lại rất đơn giản chỉ vì chính bạn đã làm cho nó phức tạp

Bạn nên biết tôi và ai đó đang yêu bạn và luôn dành tình cảm cho bạn và bạn cũng vậy nhé….BẠN LÀ DUY NHẤT VÀ RẤT ĐẶC BIỆT VỚI TÔI..LÀ BẠN ĐẤY :))
 
Sắc màu của tình bạn

[FONT=Verdana, Arial]Có một ngày sắc màu của thế giới này bắt đầu tranh luận với nhau xem ai có gam màu đẹp nhất, quan trọng nhất, hữu dụng nhất và được yêu thích nhất.

Xanh lá cây nói: "Tôi quan trọng nhất. Tôi là dấu hiệu của sự sống và hy vọng. Tôi được chọn màu cho cỏ cây, hoa lá. Không có tôi, tất cả mọi loài trên thế gian này sẽ không thể tồn tại. Cứ hãy nhìn về cánh đồng kia, bạn sẽ thấy một màu xanh bạt ngàn của tôi".

Xanh dương chen vào: "Bạn có nghĩ về trái đất. Vậy bạn hãy nghĩ về bầu trời và đại dương xem sao. Nước chính là nguồn sống cơ bản nhất, được tạo ra bởi những đám mây hình thành bởi những vùng biển rộng lớn này. Hơn nữa, bầu trời sẽ cho khoảng không rộng lớn, hòa bình và sự êm ả".

Màu vàng cười lớn: "Ôi các bạn cứ quan trọng hóa. Tôi thì thực tế hơn, tôi đem lạ tiếng cười, hạnh phúc và sự ấm áp cho thế giới này. Này nhé, mặt trời màu vàng, mặt trăng màu vàng và các vì sao cũng màu vàng. Mỗi khi bạn nhìn vào một đóa hướng dương, bạn sẽ cảm thấy cả thế giới này đang mỉm cười. Không có tôi cả thế giới này sẽ không có niềm vui".

Màu cam lên tiếng: "Tôi là gam màu của sự mạnh khoẻ và sức mạnh. Mặc dù lượng màu của tôi không nhiều bằng các bạn, nhưng tôi mới đáng giá nhất vì tôi là nhu cầu của sự sống. Tôi mang đến hầu hết các vitamin tối quan trọng như cà rốt, cam, xoài, bí ngô, đu đủ ...Tôi không ở bên ngoài nhiều nhưng khi bình minh hay hoàng hôn xuất hiện là màu sắc của tôi. Ở đây có bạn nào sánh kịp được với vẻ đẹp ấy không ?".

Màu đỏ không thể nhịn được cũng nhảy vào cuộc: "Tôi là máu, cuộc sống này là máu. Tôi là màu sắc của sự đe dọa nhưng cũng là biểu tượng của lòng dũng cảm. Tôi mang lửa đến cho con người. Tôi sẵn sàng chiến đấu vì mục đích cao cả. Không có tôi, trái đất này sẽ trống rỗng như mặt trăng. Tôi là sắc màu của tình yêu và đam mê, của hoa hồng đỏ, của hoa anh túc".

Màu tím bắt đầu vươn lên góp tiếng: "Tôi tượng trưng cho quyền lực và lòng trung thành. Vua chúa thường chọn tôi vì tôi là dấu hiệu của quyền năng và sự xuất chúng. Không ai dám chất vấn tôi. Họ chỉ nghe lệnh và thi hành!".

Cuối cùng, màu chàm lên tiếng, không ồn ào nhưng đầy quyết đoán: "Hãy nghĩ đến tôi. Tôi là sắc màu im lặng và hầu như không ai chú ý đến tôi. Nhưng nếu không có tôi thì các bạn cũng chỉ là vẻ đẹp bên ngoài. Tôi tượng trưng cho suy nghĩ và sự tương phản, bình minh và đáy sâu cả biển cả. Các bạn phải cần đến tôi để cân bằng cho bề ngoài của các bạn. Tôi chính là vẻ đẹp bên trong".

Và cứ thế các sắc màu cứ tiếp tục tranh luận, thuyết phục màu khác về sự trội hơn của mình. Bỗng một ánh chớp sáng lóe trên nền trời, âm thanh dữ dội của sấm sét và mưa bắt đầu nặng hạt. Các sắc màu sợ hãi đứng nép sát vào nhau để tìm sự ấm áp.

Mưa nghiêm nghị nói: "Các bạn thật là ngớ ngẩn khi chỉ cố gắng vật lộn với chính các bạn. Các bạn không biết các bạn được tạo ra từ một mục đính thật đặc biệt, đồng nhất nhưng cũng khác nhau? Các bạn là những màu sắc thật tuyệt vời. Thế giới này sẽ trở nên nhàm chán nếu thiếu một trong các bạn. Nào, bây giờ hãy nắm lấy tay nhau và bước nhanh đến tôi".

Các màu sắc cùng nắm lấy tay nhau và tạo thành những màu sắc đa dạng.

Mưa tiếp tục: "Và từ bây giờ, mỗi khi trời mưa tất cả các bạn sẽ vươn ra bầu trời bằng chính màu sắc của mình và phải hợp lại thành vòng để nhắc nhở rằng các bạn phải luôn sống trong hòa thuận, và ta gọi đó là cầu vồng. Cầu vồng tượng trưng cho niềm hy vọng của ngày mai".

Và cứ như thế mỗi khi trời mưa, để gội rửa thế giới này, trên nền trời sẽ ánh lên những sắc cầu vồng làm đẹp thêm cho cuộc sống, để nhắc nhở chúng ta phải luôn luôn tôn trọng lẫn nhau.[/FONT]
 
Tôi yêu
[FONT=Verdana, Arial] Tôi tập yêu cuộc sống lại từ đầu, không phải theo một cách mới, mà yêu theo một lối cũ như trước. Khi tôi nhận ra những thói quen tốt đẹp đang dần rời xa mình, tôi hoảng hốt…

Tập lại một thói quen cũ không phải là một điều khó khăn.



Tôi yêu những buổi sớm mặt trời chưa nhô cao, khi những ánh nắng đầu tiên chưa kịp soi vào mặt người, không gian đầy màu xám. Bầu không khí theo những khoảng thời gian, có khi lạnh nhè nhè, có khi lạnh buốt nhưng đều mang lại cảm giác nhẹ nhàng, phơi phới. Một buổi sớm đẹp.

Tôi yêu những ngày gió lộng, những lo toan, những muộn phiền, những nghĩ suy… dường như trôi theo hướng gió. Dễ chịu lạ.

Tôi yêu tất cả những cành cây, ngọn cỏ, đóa hoa… trên đường về nhà. Mỗi ngày chúng lại khác đi, xinh đẹp hơn, mới lạ hơn và thu hút hơn. Tôi thích chầm chậm đi về nhà trên đoạn đường dài để có thể nhìn hết những thứ xinh đẹp xung quanh mình, để biết rằng mình thật hạnh phúc.

Tôi yêu góc quán tôi hay ngồi một mình, chậm chạp gặm nhấm sự cô đơn, chậm chạp quan sát sự sống trước mắt mình, và chậm chạp suy nghĩ.

Tôi yêu bờ biển của tôi. Lạ. Tình yêu ấy ngày một dầy thêm. Có lẽ biển đã cất giữ quá nhiều những kỷ niệm và những ưu tư của tôi. Những mối dây tình cảm của tôi đều hướng về biển: những mối tình, những lần cô đơn, bạn bè,… Làm sao tôi diễn tả cho hết cảm xúc của mình mỗi lần ngồi ngắm biển hay những lần tôi thả bộ trên dãi cát quyện chặt phù sa. Làm sao mà tôi biết tôi lại yêu biển nhiều đến thế…

Tôi yêu những lần nhói đau. Những lần tôi khóc nức nở vì vấp ngã. Và tôi biết mình hãy còn bé nhỏ lắm, phải cố gắng nhiều hơn nữa, tôi ơi!

Tôi yêu những bài thơ tôi viết, dẫu không hay nhưng làm tôi thỏa ý thích xếp vần và giãi bày cảm xúc. Tôi thích đọc thơ và dễ xúc động trước thơ, dù sự thực tôi học văn không giỏi lắm.



Sẽ không bao giờ kể được hết những điều mà mình yêu, vì cuộc sống có quá nhiều thứ khiến mình phải lưu tâm và lưu luyến. Khi mình còn yêu, nghĩa là mình không hời hợt, không vô tâm và không nhàn nhạt. Tôi tin như thế.

Nói ra những điều mình yêu, để biết sống thú vị như thế nào.



"Cuộc sống bao giờ cũng có hai mặt… Đến trái tim cũng đâu hoàn toàn là máu đỏ, một nửa đã là máu đen rồi… Vì vậy, đừng bi quan…"(-Đặng Thùy Trâm-)



_______________________________________


hãy yêu tất cả cho dù nó có ra sao, thế nào thì nó vẫn đáng yêu:byebye:

[/FONT]
 
Ngụy biện và tình yêu
Mác Sun-man

[FONT=Verdana, Arial] ... Từ lâu tôi đã muốn chiếm được Po-lie-xpai. Xin nói rõ thêm rằng lòng mong muốn này của tôi, về thực chất, không thuộc phạm trù tình cảm. Dĩ nhiên, Po-li là một cô gái làm mọi người xúc động, nhưng tôi không phải loại người để trái tim chi phối cái đầu. Tôi muốn có Po-li vì một lý do được cân nhắc kỹ càng, hoàn toàn có tính chất lý trí.

Tôi đang học năm thứ nhất trường Luật. Vài năm nữa, tôi sẽ ra trường hành nghề. Tôi biết rất rõ tầm quan trọng của kiểu người vợ khả dĩ đem lại thành công rực rỡ cho một luật sư. Những luật sư ăn nên làm ra mà tôi đã quan sát, hầu như không trừ một ai, đều có vợ là những phụ nữ đẹp, duyên dáng, thông minh. Po-li hoàn toàn đáp ứng điều đó, trừ một phương diện.

Cô ta đẹp, cái đó đã hẳn. Tuy cô chưa có kích thước của một "hoa hậu", nhưng tôi tin chắc là thời gian sẽ bổ sung vào những thiếu sót đó. Cô ta đã có sẵn những tiền đề rồi.

Cô ta rất duyên dáng, đó cũng là một điều chắc chắn. Tôi muốn nói là vẻ người cô ta rất hấp dẫn, dáng vóc thanh mảnh, phong thái, tự nhiên, cử chỉ tỏ rõ là con nhà nề nếp loại nhất. Cung cách cư xử ăn uống của cô thật là không chê vào đâu được.

Nhưng cô ta không thông minh. Nói thật tình, cô ta còn có vẻ đi theo hướng ngược lại. Nhưng tôi tin rằng dưới sự hướng dẫn của tôi, cô sẽ trở nên thông minh. Dẫu sao thì cũng đáng công thử xem thế nào. Xét cho cùng, làm cho một cô gái đẹp ngu đần trở thành thông minh còn dễ hơn là làm cho một cô gái thông minh nhưng xấu trở thành đẹp.

Cuộc hẹn gặp đầu tiên của tôi với Po-li có tính chất một cuộc điều tra. Tôi muốn tìm hiểu xem tôi sẽ phải làm gì để nâng trí tuệ của cô ta lên tới cái mức cần thiết. Trước hết tôi đưa Po-li đi ăn.

- Trời, bữa ăn ngon tuyệt - Po-li nói sau khi chúng tôi rời khỏi hiệu ăn.

Rồi tôi đưa cô đi xem chiếu bóng.

- Trời, phim hay tuyệt - Po-li nói sau khi chúng tôi rời khỏi rạp.

Sau đó tôi tiễn cô về nhà.

- Trời, hôm nay đi chơi tuyệt quá! - Po-li nói sau khi tạm biệt tôi, chúc tôi ngủ ngon.

Tôi trở về nhà, lòng nặng trĩu. Tôi đã đánh giá quá thấp khối lượng công việc tôi đã phải làm. Cô gái thiếu hiểu biết một cách khủng khiếp! Mà chỉ cung cấp hiểu biết cho cô ta thôi cũng không đủ. Trước hết mọi chuyện, phải dạy cho cô ta biết suy nghĩ. Chuyện này có vẻ là một nhiệm vụ không phải nhỏ. Và thoạt đầu, tôi đã có ý buông cô ta cho Pi-ti Be-lô, một anh chàng vẫn ve vãn cô. Nhưng rồi tôi lại nghĩ đến khuôn mặt, thân hình đẹp đẽ, hấp dẫn của cô, cái cách cô bước vào một căn phòng và cái lối cô cầm dao, cầm dĩa, thế là tôi quyết định sẽ cố gắng một phen.

Tôi đi vào công việc này một cách có kế hoạch, có hệ thống, như trong mọi việc tôi làm. Trước hết tôi dạy cô về lô-gíc. Tôi học Luật và đang học môn Lô-gic, cho nên nắm rất vững vấn đề. Lần gặp sau tôi bảo Po-li :

- Này em, tối nay chúng ta đi chơi nói chuyện.

- Ô, tuyệt quá! - Po-li đáp.

Chúng tôi tới công viên, ngồi dưới một gốc cây sồi cổ thụ và cô nhìn tôi, vẻ chờ đợi :

- Chúng ta nói chuyện gì bây giờ, hở anh ?

- Nói chuyện về lô-gíc.

Po-li suy nghĩ một lát rồi quyết định là cô ta thích vấn đề đó:

- Tuyệt!

Tôi hắng giọng:

- Lô-gíc là khoa học về tư duy. Trước khi biết cách suy nghĩ đúng đắn, trước hết chúng ta phải học cách nhận ra những cái ngụy biện thông thường của lô-gíc. Tối nay chúng ta nói về vấn đề đó.

- Tuyệt! - Po-li vỗ tay ra vẻ rất thích thú.

Tôi chớp mắt nhưng vẫn dũng cảm tiếp tục:

- Trước hết, chúng ta hãy nghiên cứu cái ngụy biện gọi là "phép đơn giản hóa".

- Ôi, anh nói đi - Po-li giục tôi, hai hàng lông mi chớp chớp, chờ đợi.

- Phép đó trỏ một lý lẽ dựa trên một sự-khái quát hóa không đúng. Thí dụ: tập thể dục là tốt. Do đó ai ai cũng phải tập thể dục.

- Đồng ý! Em đồng ý đấy. - Po-li hăm hở - ý em muốn nói là tập thể dục rất tuyệt, nó làm cho cơ thể cân đối, đẹp ra và vân vân...

Tôi nhẹ nhàng bảo:

- Po-li, lý lẽ đó là ngụy biện. "Tập thể dục là tốt" là một khái quát hóa không đúng. Chẳng hạn, nếu ta đau tim, thì tập thể dục là không tốt, mà còn là có hại. Nhiều người được bác sĩ dặn là không được tập. Cho nên ta phải xác định cho đúng sự khái quát hóa đó: phải nói là "tập thể dục, thường là tốt" hay là "tập thể dục là tốt đối với nhiều người". Nếu không ta sẽ phạm phải cái lối ngụy biện "đơn giản hóa". Em rõ chưa nào?

- Chưa. - Po-li thú thật - Nhưng hay lắm! Anh nói nữa đi!

- Em đừng giật tay áo anh như thế. - Tôi bảo, rồi nói tiếp - Rồi đến lối ngụy biện gọi là "Khái quát hóa vội vã". Em hãy nghe cho kỹ: Anh không nói được tiếng Pháp, em không nói được tiếng Pháp. Pi-ti Be-lô không nói được tiếng Pháp. Do đó anh phải kết luận rằng ở trường đại học Mi-nê-xô-ta này, chẳng ai nói được tiếng Pháp cả.

- Thật à? - Po-li ngạc nhiên hỏi - Không ai nói được à?

Tôi cố gắng che giấu nỗi thất vọng, bực dọc:

- Po-li, đấy là một ngụy biện. Khái quát hóa quá vội vã. Có quá ít thí dụ để đảm bảo cho một kết luận như vậy.

Po-li hối hả giục:

- Anh còn biết những ngụy biện gì nữa không? Thật là tuyệt, có lẽ còn tuyệt hơn cả khiêu vũ nữa chứ!

Tôi cố gạt đi nỗi thất vọng đang dâng lên trong lòng. Tôi đang làm một việc uổng công với cô gái này, có lẽ chẳng đi đến đâu cả. Nhưng được cái là tôi kiên nhẫn nên vẫn tiếp tục:

- Rồi đến lối ngụy biện "Nhân quả sai". Em nghe đây : chúng ta đừng nên rủ Bin đi chơi nông thôn. Mỗi lần rủ anh ta đi là trời lại mưa.

Po-li thốt lên :

- Đúng thế đấy! Em biết có một người như vậy. Một cô gái, tên là Ơ-la Bếc-cơ, không sai một lần nào. Cứ có cô ta đi cùng là y như rằng trời mưa...

Tôi hơi gắt :

- Po-li, đó là ngụy biện. Ơ-la Bếc-cơ không làm ra mưa. Cô ta chẳng liên quan gì đến trời mưa hết. Em đã phạm vào ngụy biện nếu em trách cứ Ơ-la Bếc-cơ về chuyện trời mưa.

Po-li tiu nghỉu hứa :

- Vâng, em sẽ không bao giờ làm thế nữa. Anh giận em đấy à ?

Tôi thở dài :

- Không, Po-li, anh không giận em.

- Thế anh nói nữa về ngụy biện đi!

- Ta hãy xem xét lối "tiền đề mâu thuẫn"

- Vâng, vâng, anh nói đi. - Po-li nói, ánh mắt sáng lên vì sung sướng.

Tôi hơi cau mày, nhưng đã trót đâm lao ...

- Đây là một thí dụ : Nếu Chúa làm được mọi việc, vậy thì liệu Chúa có thể làm ra được một tảng đá mà Chúa không thể nhấc lên nổi không ?

- Tất nhiên là được rồi còn gì nữa. - Po-li đáp ngay.

- Nhưng em không thấy là nếu Chúa có thể làm được bất cứ việc gì, thì Chúa có thể nhấc nổi hòn đá chứ ?

- Ừ nhỉ. - Po-li có vẻ suy nghĩ - Thế thì có lẽ là Chúa không làm được hòn đá đó.

- Nhưng Chúa làm được mọi chuyện cơ mà ! - Tôi nhắc.

Po-li gãi gãi cái đầu xinh đẹp nhưng trống rỗng của cô, cuối cùng cô thú nhận :

- Em chẳng biết thế nào nữa.

- Dĩ nhiên là em biết làm sao được. Vì khi tiền đề của một lý lẽ mâu thuẫn với nhau thì không thể có lý lẽ được nữa. Nếu như có một sức mạnh không gì cưỡng nổi thì không thể có một vật gì không thể lay chuyển được. Nhưng nếu có một vật không thể lay chuyển được thì tất nhiên là không thể có một sức mạnh không gì cưỡng nổi. Rõ chưa ?

- Anh nói cho em nghe rõ thêm nữa đi. - Po-li hăng hái nói.

Tôi nhìn đồng hồ :

- Có lẽ tối nay nên dừng lại ở đây thì hơn. Bây giờ anh đưa em về, em sẽ ôn lại tất cả những cái đã học. Tối mai chúng ta sẽ tiếp tục học bài mới.

Tôi đưa Po-li về ký túc xá của cô. Cô cho tôi biết là cuộc đi chơi trò chuyện tối đó thật là tuyệt. "Cực kỳ đấy!" - Cô nói. Còn tôi thì buồn rầu trở về chỗ tôi ở. Có vẻ dự định của tôi sẽ thất bại mất thôi. Cô gái rõ ràng là có cái đầu không hiểu nỗi lô-gíc.

Nhưng rồi tôi lại nghĩ lại. Tôi đã phí mất một buổi tối. Mất một buổi nữa cũng chẳng sao. Biết đâu đấy. Có thể đâu đó trong cái trí óc tắt ngấm của cô ta vẫn còn âm ỉ vài cục than hồng, biết đâu tôi chẳng làm cho chúng bùng cháy lên. Đành rằng chẳng có nhiều nhặn hi vọng gì, nhưng tôi quyết định thử thêm một lần nữa.

Tối hôm sau, ngồi dưới gốc cây sồi, tôi bảo :

- Ngụy biện mà tối nay chúng ta đề cập đến là "Dùng thương hại làm mủi lòng".

Po-li run lên vì thích thú.

- Em hãy nghe cho kỹ nhé. Một người đi xin việc. Khi ông chủ hỏi khả năng chuyên môn của anh ta thì anh ta trả lời là anh ta có một vợ và sáu con, vợ thì què quặt không làm được gì, con cái thì chẳng có gì ăn, không có áo mặc, chân không có giày, nhà thì không có giường, không có than mà mùa đông lại sắp tới ...

Môt giọt nước mắt lăn trên gò má hồng của Po-li. Cô sụt sịt :

- Ôi, thật là thảm quá !

- Đúng, thật là thảm. - Tôi đồng ý - Nhưng đó không phải là một lý lẽ. Người kia đã không trả lời vào câu hỏi của chủ về khả năng chuyên môn của anh ta mà lại đi kêu gọi lòng thương của chủ. Anh ta đã phạm vào ngụy biện "Dùng thương hại làm mủi lòng". Em hiểu chưa ?

Cô ấp úng :

- Anh có khăn mùi xoa đấy không ?

Tôi đưa mùi xoa cho cô và cố nén tiếng hét đang ứ lên cổ trong khi cô ta lau nước mắt. Tôi cố kiềm chế giọng nói của mình cho bình thường :

- Bây giờ ta bàn đến "Loại suy sai". Đây là một thí dụ : Sinh viên phải được phép nhìn vào sách giáo khoa trong khi thi. Xét cho cùng thì các nhà phẫu thuật trong khi mổ, có máy X-quang hướng dẫn, luật sư khi cãi trước tòa, có giấy tờ, văn bản trong tay, thợ mộc dựng nhà có bản thiết kế hướng dẫn... Vậy thì tại sao sinh viên lại không được phép xem sách khi thi ?

Po-li hăng hái nói :

- Ồ, đúng là một ý cực kỳ hay mà nhiều năm nay em chưa từng nghe thấy.

Tôi nói sẵng :

- Po-li. Lý lẽ đó hoàn toàn sai. Bác sĩ, luật sư, thợ mộc, ... không phải là đang thi để xem họ đã học được những gì, khác với anh sinh viên. Hoàn cảnh họ hoàn toàn khác, không thể loại suy được.

- Em vẫn cho đó là một ý cực kỳ ... - Po-li nói.

- Cực kỳ... con khỉ - tôi lầm bầm, nhưng tôi vẫn ngoan cường tiếp tục - Sau đây ta xét đến ngụy biện "Giả thuyết trái với thực tế".

- Nghe có vẻ hay đấy nhỉ - Po-li nói.

- Em nghe đây : Nếu bà Quy-ri không tình cờ để quên một phim ảnh trong ngăn kéo cùng với một mẩu quặng Ra-đi-um thì ngày nay thế giới chẳng biết gì về Ra-đi-um hết.

- Đúng - Po-li gật gật - Anh có xem phim không ? Chà, thật là mê li ! Tài tử Oanh-tơ Pít-giơn thật là hết ý!...

- Em có thể quên cái nhà ông Pít-giơn đó đi một lát được đấy - Tôi lạnh lùng nói - Anh muốn chỉ ra rằng lời tuyên bố đó là một ngụy biện. Có thể bà Quy-ri sẽ tìm ra Ra-đi-um một ngày nào sau đó. Có thể một người khác sẽ tìm ra. Không thể bắt đầu bằng một giả thuyết không thật rồi từ đó rút ra những kết luận có cơ sở được.

- Đáng lẽ ra họ phải để Oanh-tơ Pít-giơn đóng nhiều phim hơn mới phải. - Po-li nói - Em chẳng được xem thêm phim nào có anh ta nữa.

Tôi quyết định thử một lần cuối cùng. Chỉ một lần nữa thôi. Máu thịt con người chịu đựng cũng có giới hạn.

- Ngụy biện tiếp theo được gọi là "Bỏ thuốc độc vào giếng".

- Ồ, kỳ lạ nhỉ ? - Po-li trố mắt.

- Hai người tranh luận với nhau. Người thứ nhất đứng dậy nói "Đối phương của tôi là một tay nói dối có tiếng. Các ngài không thể tin được một lời nào của anh ta đâu." ... Po-li, bây giờ em nghĩ đi. Nghĩ cho kỹ. Sai ở đâu?

Tôi chăm chú nhìn cô ta trong lúc cô nhíu tít cặp lông mày mượt mà, cong vút. Bỗng một ánh thông minh lóe lên - ánh đầu tiên tôi thấy - trong mắt cô. Cô công phẫn nói:

- Thế là không công bằng. Hoàn toàn không công bằng. Người thứ nhất bảo người thứ hai là một kẻ nói dối ngay cả trước khi người thứ hai mở miệng thì người này còn có hi vọng gì nữa?...

- Đúng ! - Tôi phấn khởi kêu to - Đúng một trăm phần trăm ! Người thứ nhất đã "bỏ thuốc độc vào giếng" trước khi mọi người uống nước giếng. Anh ta đã hãm hại đối phương trước khi người này bắt đầu... Po-li, anh rất tự hào về em...

- Ồ! - Cô lẩm bẩm, mặt đỏ lên vì sung sướng.

- Em thân mến, em thấy không, có gì là khó đâu ? Chỉ cần em tập trung suy nghĩ thôi... Suy nghĩ - nghiên cứu, đánh giá. Bây giờ ta ôn lại tất cả những gì ta học nhé !

- Anh cứ hỏi đi. - Po-li khẽ vung bàn tay, bình tĩnh nói.

Phấn khởi vì thấy Po-li cũng không phải là ngu đần gì, tôi kiên nhẫn nhắc lại tất cả những điều tôi đã giảng giải. Tôi nêu lên nhiều thí dụ, chỉ ra những chỗ sai, ra sức phân tích không biết mệt, cứ như là đào hầm vậy... Tôi không biết lúc nào thì ra tới ánh sáng mà liệu có ra được tới ánh sáng không đây. Nhưng tôi kiên trì đào, bới, cuốc, cào... Và cuối cùng tôi đã thành công, tôi đã thấy hé ra một ánh sáng. Rồi ánh sáng đó lớn dần và mặt trời lùa vào, mọi thứ đều sáng rực.

Mất năm tối cả thảy, nhưng thật là bõ công. Tôi đã biến Po-li thành một người tinh thông lô-gíc. Tôi đã dạy cho cô biết suy nghĩ. Công việc của tôi đã xong. Cuối cùng cô đã xứng đáng với tôi. Đúng là một người vợ thích hợp cho tôi, xứng đáng với nhà cao cửa rộng tôi sẽ có sau này, một người mẹ thích hợp với những đứa con thông minh, xinh đẹp của tôi...

Đừng nghĩ rằng tôi không yêu Po-li. Trái lại. Cũng như Píc-ma-li-ôn yêu tượng người phụ nữ hoàn hảo mà ông đã tạc ra, tôi yêu người con gái mà tôi đã đào tạo nên. Tôi quyết định ngỏ cho cô ta biết tình cảm của tôi vào buổi gặp sắp tới. Đã đến lúc phải biến chất mối quan hệ giữa chúng tôi, từ tính chất kinh viện sang tính chất lãng mạn.

- Po-li - tôi nói, khi chúng tôi ngồi dưới cây sồi - Tối nay, chúng ta sẽ không nói đến những ngụy biện nữa.

- Ồ! - Cô nói, có vẻ thất vọng.

- Em thân yêu - Tôi hạ cố mỉm cười với cô - Chúng ta đã ngồi với nhau năm tối rồi. Năm tối rất tốt đẹp. Rõ ràng là chúng ta rất hợp với nhau.

- "Khái quát hóa vội vã" - Po-li nhắc lại - Làm sao anh có thể nói được là chúng ta rất hợp nhau trên cơ sở có năm cuộc gặp gỡ thôi?

Tôi tặc lưỡi, thú vị. Cô bé học thuộc bài quá.

- Em ạ. - Tôi vuốt ve bàn tay cô một cách khoan dung - Năm lần gặp nhau là quá đủ rồi. Xét cho cùng, em chẳng cần ăn hết một cái bánh ga-tô mới biết là bánh ngon chứ?

- "Loại suy sai" - Po-li nói ngay - Em không phải là một cái bánh ga-tô, em là một cô gái.

Tôi tặc lưỡi, lần này kém phần thú vị hơn lần trước. Có lẽ cô bé học bài thuộc quá mức cần thiết. Tôi quyết định đổi chiến thuật. Rõ ràng phương pháp tốt nhất là tỏ tình một cách đơn giản, mạnh mẽ, trực tiếp. Tôi ngừng một lát trong khi khối óc đồ sộ của tôi lựa chọn những lời lẽ thích đáng. Rồi tôi bắt đầu:

- Po-li, anh yêu em. Em là tất cả vũ trụ đối với anh, là mặt trăng, là những ngôi sao, những chòm tinh tú trong không gian. Em thân yêu, em hãy nói là em sẽ sống suốt đời với anh vì nếu không thì cuộc đời đối với anh sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Anh sẽ khô héo, tàn tạ, anh sẽ không ăn, không ngủ, đi lang thang trên mặt đất này như một bóng ma âu sầu, thui thủi...

Tôi khoanh tay lại, chắc là phải "ăn tiền" rồi.

- "Dùng thương hại làm mủi lòng". - Po-li nói.

Tôi nghiến răng ken két. Tôi không phải là Píc-ma-li-ôn, tôi là Phrăn-ken-xten và con quỷ đang bóp cổ tôi. Tôi cuống cuồng đẩy lùi làn sóng hoảng hốt đang tràn lên trong lòng. - Bằng bất cứ giá nào, tôi phải bình tĩnh - Tôi gượng cười:

- Ồ, Po-li, em thuộc bài về ngụy biện quá nhỉ?

- Đúng thế! - Po-li gật mạnh đầu.

- Thế ai dạy em?

- Anh chứ ai nữa?

- Đúng. Vậy là em cũng nợ anh một cái gì đó, phải không em? Nếu không có anh, em chẳng bao giờ biết về ngụy biện.

- "Giả thuyết trái với thực tế". - Po-li lại nói ngay.

Tôi quệt mồ hôi trán.

- Po-li, - Giọng tôi khàn khàn - Em không nên hiểu những cái đó máy móc quá! Anh muốn nói đó chỉ là những chuyện ở trường học thôi. Em cũng biết đấy, chuyện sách vở ấy mà, nào có ăn nhằm gì với đời sống thật đâu!

- Lại "đơn giản hóa" rồi. - Po-li vừa nói vừa vui vẻ trỏ vào mặt tôi.

Tôi không nhịn được nữa, vùng đứng lên, rống như một con bò:

- Thế em có bằng lòng lấy anh không thì bảo?

- Không. - Cô đáp.

- Tại sao?

- Vì chiều hôm nay em đã hứa hôn với Pi-ti Be-lô rồi mà!
[/FONT]
 
Có những...........

-‘๑’- Có những Tình iêu, ngỡ như là vĩnh cửu, mãi mãi. Nhưng rồi cũng chia tay nhau đi tìm con đường mới


-‘๑’
- Có những Tình bạn, khắn khít, gắn bó, hy sinh, iêu thương, mãi mãi. Nhưng rồi cũng xa nhau đi tìm người bạn mới

untitled.bmp




-‘๑’- Có những Lời nói, nói ra chỉ nghĩ là vu vơ. Nhưng có lẽ người nghe sẽ nhớ đến suốt ca cuộc đời


-‘๑’- Có những lời hứa. hứa, hứa, hứa và chỉ bít hứa. Hứa cho qua chuyện. Hứa như 1 đứa con nít. Nhưng có lẽ người được hứa sẽ đau lắm đấy. Đau vì những lời hứa suông đó đấy

-‘๑’- Có những tiếng cười, người ta chỉ cho là vui vẻ như bình thường. Nhưng có người lại cho đó là hạnh phúc mà cả đời người đó chưa nhận được


-‘๑’-
Có những giọt mưa, chỉ là mưa. Nhưng đối với 1 ai đó... là nhớ nhung, là chua xót, là kí ức... và cũng là yêu thương


-‘๑’-
Có những giọt nước mắt, rơi ra 1 cách vô nghĩa. Nhưng nó vẫn cứ rơi. vẫn cứ khóc. Vì chi có nước mắt mới mong sẽ xoa dịu được cơn đau của nó

86c2.jpg



-‘๑’- Có những wá khứ, khi nhớ lại thì cười thật vui. Nhưng khi trở về hiện tại. Chợt thấy cô đơn, đau đớn vì thiếu 1 thứ gì đó


-‘๑’- Có những tương lai, cố hy vọng nó tốt đẹp hơn hiện tại. Và lun lo sợ rằng tương lai sẽ như bây h vậy. Trống vắng... cô đơn ... và lạnh lẽo

-‘๑’- Có những Nỗi đau, chưa bao h có được. Khi nó đến bất chợt, thì đau, có lẽ chỉ bít đau. Đau đến nỗi chữ đau cũng ko thể diễn ta được

-‘๑’- Có những Sai lầm, dù bít là sai. Thế mà vẫn làm. Vì yêu. Vì thương. Vì nhớ. Để rồi... ko bao h có thể sửa chữa được
73b6.jpg



-‘๑’- Có những Chờ đợi, dù chẳng bít đợi vì cái gì? Đợi ai? Và đợi để làm gì. Thế mà vẫn cứ đợi đấy

-‘๑’- Có những Tiếc nuối, mà cả đời này ko thể làm lại được


-‘๑’-
Có những Giây phút, tuyệt vọng, bế tắc, cố tìm cho mình 1 lối đi. Nhưng tại sao ko nghĩ là cứ tạm đứng yên 1 chỗ

(ST)
 
7 gam màu của cuộc sống ~

--------------------------------------------------------------------------------

Cuộc sống, vốn mang nhiều gam màu. Như người ta vẫn hay dùng bằng từ ngữ thông thường, ngắn gọn: phức tạp. Và cũng có người dùng bằng từ ngữ bóng bẩy, triết lý: không phải một thảm hoa hồng, mà nếu có là thảm hoa hồng thì ắt sẽ đầy gai nhọn, bước vào cuộc sống ai sẽ tránh được gai nhọn?

Phức tạp, gai nhọn và hoa hồng sẽ làm thi vị cuộc sống. Phức tạp, gai nhọn và hoa hồng cũng làm u tối cuộc sống.

Nhưng, chẳng ai tránh được. Vì nếu không có nó, cuộc sống biết đâu sẽ chẳng còn là cuộc sống.


Hoa hồng dù có gai nhưng nó vẫn rất đẹp

Có 1 câu thơ rằng : "Chấp nhận cô đơn là cao hơn cô đơn, dám tuyệt vọng là mạnh hơn tuyệt vọng".

Ai cũng từng cô đơn, ai cũng từng tuyệt vọng. Dù theo những xúc cảm và hoàn cảnh khác nhau. Cô đơn không có nghĩa là khi ở một mình. Tuyệt vọng không có nghĩa là khi thất bại, hết niềm tin.

Ở giữa hạnh phúc không có nghĩa là hoàn toàn hạnh phúc, ở giữa hy vọng không có nghĩa sẽ không tuyệt vọng.

Chấp nhận cô đơn là không còn cô đơn, không "thấy" mình cô đơn nữa. Cô đơn lúc đó sẽ thấp lắm, tầm thường lắm khi ta hiểu rõ ta cô đơn. Chấp nhận cô đơn ta sẽ cao hơn cô đơn.


Hãy cảm ơn cuộc sống vĩ đã cho ta những điều thật đẹp

Dám tuyệt vọng là tuyệt vọng đã không còn, không còn "thấy" mình đang tuyệt vọng nữa. Tuyệt vọng lúc đó sẽ yếu lắm, tầm thường lắm khi ta hiểu rõ sự tuyệt vọng. Dám tuyệt vọng, ta sẽ mạnh hơn tuyệt vọng.

Mấy hôm nay cảm xúc mang nhiều góc cạnh. Muốn viết thật nhiều nhưng chẳng viết nổi. Muốn nói thật nhiều nhưng chẳng nói nổi. Muốn làm nhiều thứ nhưng không thể làm nổi.

Thôi thì cứ để nó diễn ra như nó đang diễn ra. Biết rằng lòng vẫn thích câu thơ "Chấp nhận cô đơn là cao hơn cô đơn, dám tuyệt vọng là mạnh hơn tuyệt vọng", nhưng sự cô đơn mà nhiều người biết sẽ chẳng thành cô đơn nữa, sự tuyệt vọng mà được nhiều người biết sẽ chẳng là tuyệt vọng nữa...

Đêm nay vẫn một mình nghe những bản nhạc yêu thích, vẫn mất ngủ lang thang trên mạng chả biết có phải đang cô đơn. Có thể đêm mai, đêm kia sẽ không còn hy vọng ở những điều đang hy vọng, chả biết có phải là tuyệt vọng không.

Và ta vẫn phải cám ơn cuộc sống, sau mỗi sớm mai thức giấc...

 
Gửi mẹ thân yêu!



Vậy là phượng lại bắt đầu đỏ, bằng lăng lại bắt đầu tím, một mùa hè nữa lại đang đến – mùa hè thứ 12, cũng là mùa hè cuối cùng trong đời học sinh của con.

Thời gian trôi thật nhanh, nhanh đến mức con cũng chẳng kịp nhìn lại quãng đường mình đã đi qua.

Chỉ đến bây giờ, khi đã ở cuối một chặng đường, con mới ngoảnh đầu lại, để rồi nhận ra mình đã đi được xa đến thế nào, mình đã trưởng thành ra sao. Và điều đặc biệt nhất, con đã nhận ra, đó là luôn có một ánh mắt dõi theo từng bước đi của con, luôn có một bàn tay sẵn sàng nâng con đứng lên mỗi khi vấp ngã.

Con nhận ra rằng mẹ luôn ở bên con, kể cả khi con không ở bên mẹ. Ba năm học xa nhà, cứ ngỡ là con đã thoát khỏi sự “quản lý” của mẹ, nhưng ngẫm lại, mẹ chỉ trở nên vô hình trên con đường của con mà thôi. Vô hình, nhưng mẹ vẫn ở đó, vẫn cùng con bước đi, và sẵn sàng xuất hiện bất cứ lúc nào con cần mẹ.

Mẹ khéo léo và âm thầm giúp đỡ con, để con có thể cảm thấy mình đã tự lập hơn, trưởng thành hơn, nhưng con vẫn ở trong “vòng kiểm soát” của mẹ. “Vòng kiểm soát” đó, đối với con, đó là sự che chở, bảo vệ, và hơn hết là sự yêu thương vô bờ bến mẹ dành cho con.

Ba năm học xa nhà, con không ở nhà nhiều, không được nói chuyện với mẹ nhiều. Có những điều khó nói nên lời mà con chưa đủ can đảm để nói với mẹ. Mẹ biết, dân tự nhiên vẫn được gắn cái mác khô khan mà! Con chỉ đủ can đảm để viết lá thư này gửi đến mẹ, để mẹ biết rằng con biết ơn mẹ vô cùng, con yêu mẹ vô cùng.

Xa nhà, mẹ biết con nhớ gì nhất không? Con nhớ nhất đôi mắt của mẹ. Mắt con giống mắt mẹ, nên mỗi lần nhìn vào gương, con lại hình dung ra đôi mắt của mẹ. Nhưng mắt mẹ đẹp hơn mắt con nhiều. Mắt con có thêm đôi kính rồi, mắt mẹ vẫn sáng và trong. Con có thể tưởng tượng được đôi mắt ấy tràn ngập niềm hân hoan đến thế nào khi con cất tiếng khóc chào đời.

Và con cũng biết rằng, kể từ giây phút đó, đôi mắt ấy lại phải gánh vác thêm một trách nhiệm nặng nề, đó là trông nom cho con. Con biết lắm chứ, con nhớ lắm chứ.

Mắt mẹ đẹp hơn mắt con nhiều. Mắt con có thêm đôi kính rồi, mắt mẹ vẫn sáng và trong

Ánh mắt đấy là sự khích lệ khi con chập chững bước những bước đi đầu tiên về phía mẹ. Ánh mắt đấy là sự vui sướng khi con cất tiếng gọi mẹ đầu tiên.

Ánh mắt đấy là sự hãnh diện khi con bắt đầu cắp sách đến trường, mặc trên mình bộ quần áo mới mẹ tự tay may cho con, hay khi nhìn con khoác trên mình bộ đồng phục học sinh Nguyễn Trãi.

Ánh mắt đấy là sự tự hào khi con mang về những điểm 10 đầu tiên, hay khi con hớn hở khoe mình đã đạt giải tỉnh, giải quốc gia.

Ánh mắt đấy là sự trìu mến, khi con lon ton chạy ra đón mẹ đi làm về, hay khi nhìn con ngồi xe ô tô 30 km từ trường trở về với mẹ.


Ánh mắt đấy là sự khoan dung khi con làm vỡ cái bát mẹ mới mua, hay khi con ngồi một mình ở cửa không dám vào nhà vì bài kiểm tra 3 điểm ở trong cặp.


Ánh mắt đấy là sự xót xa khi thấy con bị ngã ngay trước cửa nhà, hay khi nhìn con chong đèn đến 2 giờ sáng để ôn thi. Con nhớ những ánh mắt đấy lắm!


Nhưng mẹ biết không, điều mà con nhớ hơn tất cả, đó lại là những giọt nước mắt của mẹ
,
những giọt nước mắt chảy vì con. Chỉ một lần thôi, nhưng đủ để con nhớ và ân hận.


Con đi học xa nhà, sa đà vào trò chơi điện tử. Mẹ biết được, và mẹ đã khóc. Con chắc lúc đấy mẹ phải sốc lắm, bởi ở cấp 2 con ngoan là thế cơ mà. Vậy mà bây giờ, con lại thành thế này đây...

Con ngồi lặng yên chịu trận cơn thịnh nộ của bố, nhưng con bàng hoàng khi nhìn thấy những giọt nước mắt lăn trên má mẹ. Lúc đấy, con cũng sốc, bởi con chưa nhìn thấy mẹ khóc bao giờ.

Con chợt nhận ra rằng, mình đã phụ lòng của bố mẹ. Con tỉnh ngộ vào lúc gần như quá muộn: Bố định chuyển trường cho con về huyện. Nhưng tấm lòng vị tha của mẹ đã đem đến cho con một cơ hội chuộc lại lỗi lầm.


Con ngồi lặng yên chịu trận cơn thịnh nộ của bố, nhưng con bàng hoàng khi nhìn thấy những giọt nước mắt lăn trên má mẹ.


Hình ảnh những giọt nước mắt của mẹ ám ảnh con, đủ sức lôi kéo con ra khỏi sự cám dỗ. Con tìm được đam mê ở môn Tin thay vì những trò chơi vô bổ. Những giọt nước mắt của mẹ đã làm con trưởng thành hơn rất nhiều và có được ngày hôm nay. Con biết ơn những giọt nước mắt đấy lắm, con tự hứa sẽ không bao giờ làm cho nước mắt của mẹ phải phung phí như vậy nữa. Con chỉ muốn được nhìn thấy mẹ rơi nước mắt vì hạnh phúc và vui sướng, đó là điều con sẽ luôn cố gắng từ bây giờ cho đến cả mai sau.

Góc phượng, sân trường, lớp học... từng rất thân quen với học sinh lớp 12 giờ thành xa xôi. Ảnh: Minh Quyên

Dạo này về nhà, con thấy đôi mắt mẹ mỏi mệt hơn, nhiều khi còn bị đỏ, khoé mắt có nhiều vết chân chim hơn rồi. Suốt ngần ấy năm rồi đôi mắt này đâu có được nghỉ ngơi nhiều, và có lẽ sau này vẫn vậy.

Em con đã vào lớp 1 rồi. Một vòng quay 12 năm nữa lại bắt đầu với đôi mắt của mẹ. Lại những sớm tinh mơ mẹ thức dậy lo bữa ăn cho cả nhà, chuẩn bị quần áo rồi đưa con đến trường. Lại những ngày mẹ vất vả với chuyện cơ quan. Lại những buổi chiều mẹ hối hả đón con về, rồi tất bật trong bếp với bữa cơm tối. Lại những buổi tối mẹ ngồi kèm con học, ánh mắt nghiêm khắc và cái thước lăm lăm trong tay, nhưng chẳng bao giờ dùng đến cả. Lại những đêm khuya khi con đã yên giấc ngủ, mẹ lại miệt mài bên những trang sổ sách.

Con vẫn nhớ một ngày của mẹ là thế, tuy rằng 3 năm rồi, con không được sống trong những ngày như vậy. Nhưng em con là em gái, hy vọng em sẽ làm tốt bổn phận làm người con hơn con, đỡ đần cho mẹ được nhiều hơn, để cho đôi mắt mẹ được nghỉ ngơi nhiều hơn, và đừng làm mẹ buồn rơi lệ như con đã từng gây ra.


Cảm ơn những giọt nước mắt của mẹ đã giúp con tìm lại chính mình


Một ngày nào đó, con hy vọng sẽ chỉ thấy ở đôi mắt của mẹ những ánh nhìn vui tươi không còn chút lo toan khi nhìn thấy hai đứa con đã khôn lớn trưởng thành. Con đang đứng ở cuối chặng đường học sinh. Cổng trường đại học đang dần hé mở trước mắt. Con tin chắc rằng đôi mắt của mẹ cũng đã thấy điều đó.

Cảm ơn mẹ đã dắt con đi qua những năm tháng tuổi ấu thơ, cảm ơn mẹ đã luôn ở bên con trong những năm tháng học trò, cảm ơn những giọt nước mắt của mẹ đã giúp con tìm lại chính mình. Có lẽ con đã đủ trưởng thành để tự mình bước tiếp. Mẹ hãy dõi theo con tiến lên mẹ nhé!


  • Tô Ngọc Linh (Lớp 12 Toán 1, Trường THPT chuyên Nguyễn Trãi, tỉnh Hải Dương)
  • Từ Blog Viet.
 
Sáng dậy đi tắm, dội nước lên người, một hơi lạnh vừa lạ vừa quen lan tỏa... Mùi nước lạnh này rất khác mọi ngày. Hứng đầy một xô, vục tay vào, để cho hơi lạnh thấm vào từng nhịp thở. Đúng rồi! Đêm qua trời mưa, mấy đêm nay trời hay mưa.

Bồn nước trên mái nhà thấm hơi lạnh, thấm mùi mưa, nên mới thành ra thế! Đã lâu lắm rồi mới có được những giọt nước có cái lạnh đầy cảm xúc này, nhưng sao vẫn thấy thiếu, rất thiếu một điều gì đó...

Nhớ mái nhà tranh hồi xưa, cái nhà đầu tiên mà mẹ tự mua được và gia đình không còn phải đi ở đậu. Cái nhà đó hình như giá chỉ vài chỉ vàng nằm trong con hẻm lầy lội vùng ngoại ô.

Xung quanh nhà bao bọc bởi hơn chục cây dừa, hai cây mít, vài ba cây chanh con con... tạo thành một cái hàng rào tự nhiên. Mảnh vườn bên hông nhà có cái ao nhỏ, cạnh ao là một vườn bồn bồn và rau đắng. Hồi xưa người ta không ăn bồn bồn. Chỉ khi có người trong xóm bị cảm, người ta đến hỏi xin một nắm lá bồn bồn về nấu nước xông. Hoặc khi có đứa nhỏ nào bị sảy, người ta đến xin nắm rau đắng về chà lên người nó, vài hôm là khỏi.

Thời hồi xưa đó còn trong xanh lắm! Trong xanh vì cây cối trong vườn xanh. Trưa nào tôi cũng trèo lên cây dừa dâu trước cửa. Cây dừa nhỏ, trái cũng nhỏ, loại dừa dâu trái nhỏ vỏ mềm, khi ăn không cần chặt, dùng răng cạp lớp vỏ ngoài ra, bấm lủng hai cái lỗ ở chỗ mỏng vỏ nhất trên đầu trái dừa là có thể ngửa cổ nút hết nước.

hanoigreen.wordpresscom1.jpg


Yêu lắm những cơn mưa đầu mùa. Ảnh: hanoigreen.wordpress.com

Xanh vì mùa mưa rau đắng mọc xanh um, tươi mơn mởn, ăn cách gì cũng không hết. Tôi với hai chị em con nhỏ trong xóm hè nhau cắt mang ra chợ chồm hổm gần nhà để bán. Cắt, rửa, ngâm nước cả đêm, sáng sớm ra chợ nhiều người cứ hốt cho đầy giỏ, xong móc túi trả chẳng bao nhiêu tiền.

Đối diện chỗ tụi tôi ngồi bán có bà bán gỏi cuốn. Tôi mê gỏi cuốn lắm nên bán rau được bao nhiêu là ăn gỏi cuốn hết bấy nhiêu. Trưa bưng thau về trong túi không còn đồng "doanh thu" nào. Hai con nhỏ cạnh nhà cũng bị mẹ la mắng om trời vì lội bùn lội sình cả buổi mà về nhà chả có đồng cắc nào.

cottonfriend.blogpost.com1.jpg


Nhớ hồi mình từng ước nhà đừng nghèo, khi trời mưa không cần phải làm gì.
Ảnh: cottonfriend.blogpost.com



Chán bán rau, tôi ở nhà móc bùn nặn tượng. Ngồi bên hông nhà, chỗ lót mấy tấm đan mẻ làm đường đi, tôi nặn cả một công viên bằng bùn và rau má. Rau má là cây, mảnh tre là ghế đá, bùn nặn thành người, thành xe cộ... Tất cả đặt trên một tấm đan sạch nhất, đẹp nhất, nhưng lại là nguyên nhân những cơn tam bành của mẹ tôi. Mẹ la vì con gái không lo nấu cơm phơi củi, chỉ thích nặn bùn đất, bày binh bố trận dơ ơi là dơ. Tôi phải dọn rửa, phải chùi cho bằng hết!

Tôi vừa khóc vừa thảy từng "người" xuống ao, từ người chăm sóc công viên, đến chú lính gác, đến đôi tình nhân,... vứt xuống ao hết, rồi múc nước dội rửa tấm đan cho sạch. Nước mưa đầu mùa mới rớt mấy trận đầu tiên hứng bằng máng xối từ mái lá phủ giấy dầu, thứ nước lạnh ngắt, vàng vàng, có mùi chua chua khét khét, nổi lềnh bềnh trên mặt vài mảnh lá... Tôi múc từng gàu, lành lạnh, thơm thơm, xối qua từng kẽ tay, kẽ chân, mát rượi và nhớp nhớp vì nhựa lá.

Buổi chiều nước đã như thế, buổi sáng tinh mơ mới mưa xong nước còn lạnh hơn, thơm hơn, máng xối vẫn còn tong tong từng giọt chưa chảy hết. Múc nước đó giặt đồ nhưng không được giặt áo trắng vì sẽ bị vàng. Giặt xong nắng lên. Cái nắng sớm sau một đêm mưa luôn vàng óng, rực rỡ, tươi tắn mà không hề gay gắt. Phơi đồ lên, múc nước trong lu tắm rửa, lạnh thấu xương! Thay đồ rồi mà vẫn còn run lập cập, chạy ra đầu hẻm ăn tô cháo lòng nóng hổi đầy phèo, đầy huyết...

Ngày xưa, những ngày mưa đầu mùa là thế! Không phải như bây giờ, ngoài ban công thì mưa nghe rào rào nhưng cửa sổ cạnh giường vẫn không mở được vì ngại nhà người ta sát bên kia hẻm. Vẫn bật máy lạnh mà nằm ngủ. Sáng thò tay vào xô nước lạnh nhỏ trong phòng tắm mà tưởng nhớ ngày xưa. Nhớ hồi mình từng ước nhà đừng nghèo, khi trời mưa không cần phải làm gì, cứ đóng cửa nằm trong nhà cao cửa rộng mà đọc sách. Đời người ta, cứ thế mà hóa khổ!


Theo Tbktsg
 
Chia ly mùa thu

Ai cũng bảo mùa hè là mùa của chia ly khi hoa phượng nở rực đỏ một góc trời, khi tiếng ve da diết ngân nga trong vòm lá. Nhưng với tôi, từ khi từ giã gia đình thân thương sang phương trời xa du học trong một chiều thu lành lạnh thì mùa thu đã được tạc là mùa của chia ly.

Tôi còn nhớ lắm ánh mắt đỏ ngầu cố kìm nén ánh lệ của bố và tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ. Tôi sợ mình sẽ yếu lòng, sẽ run sợ nghĩ đến một hành trình dài trong cô đơn khi đứng trước nỗi buồn của người thương yêu, nên đã một mạch bước dài mà không một lần quay nhìn trở lại. Nỗi lòng chợt nhớ đến tâm trạng của người xưa trong thơ của Nguyễn Đình Thi, cũng hình ảnh một người ra đi mà không dám nhìn lại trong một ngày thu buồn man mác:

"Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy"

Để lại ngày chia ly ấy, tôi bắt đầu một cuộc sống sinh viên quốc tế đầy say mê và háo hức. Một năm không phải là khoảng thời gian dài để đủ cho mọi cảm nhận, nhưng một năm đã cho tôi những trải nghiệm sâu sắc nhất về cuộc sống, về lý tưởng và tự do. Yêu từng phút giây tôi hít thở bầu không khí tự do, thương từng việc tôi đã làm, say từng nỗi buồn và cô đơn tôi đã nghiệm qua.


staticflick.flick.com1.jpg


Ai đi xa cũng nhớ mùa thu Hà Nội da diết. Ảnh: starflick.flick.com

Và, lại vào một ngày thu, tôi từ biệt xứ sương mù với bao nỗi niềm chồng chất. Nhỡ rõ vào một sáng mùa thu nước Anh rất lạnh, tiễn tôi về chỉ có hai người em, một người ôm tôi thật chặt hẹn ngày trở lại quê hương, còn một người đã giúp tôi gồng gánh hành lý từ biệt. Ngồi yên ổn trên máy bay sau khi mệt nhoài với thủ tục và đồ đạc, lòng tôi như lạc vào một thế giới không hương không sắc. Không suy nghĩ, không cảm nhận mà cứ lầm lũi để thời gian trôi đi, cái duy nhất làm tôi có cảm giác là cái lạnh khắc khoải mùa thu của đất nước mà tôi sắp từ biệt. Một cuộc chia ly cũng trong một ngày thu sẽ in dấu mãi trong trái tim tôi.

Gói lại những kỷ niệm ở phương trời xa, tôi lại bắt đầu một cuộc sống mới - một cuộc sống của người trưởng thành có một công việc để mà làm, có một mối quan tâm để thấy mình đã lớn. Nhưng trong tận sâu thẳm, tôi tự hiểu đây không phải là công việc của mình, không phải cách sống của mình mà là của một ai đó thật mơ hồ đang nắm giữ hồn ý chí mình. Tôi cứ tồn tại như vậy, chỉ có công việc, từ tháng này qua tháng khác chỉ với một mong muốn giải đáp câu hỏi "Đây có phải là công việc của tôi không? Đây có phải là nơi mà trái tim tôi thuộc về?".


small19988.jpg


Thật buồn, đến bây giờ những câu hỏi trên vẫn không có lời đáp, nó cứ để tôi mông lung vô định trên một chặng đường mà không biết nơi dừng chân là sẽ ở đâu. Và khi thu đã bắt đầu chớm về với khí trời mát lạnh, với cái nắng se se, với lòng người rạo rực, một cuộc chia tay với những tình bạn dần thân thiết lại sắp bắt đầu.

Tôi bỗng nghiệm ra một điều là ở nơi đâu có những trái tim chân thành và nhiệt huyết thì hạt giống của tình bạn luôn nảy mầm tươi tốt, và những mầm cây tình bạn này sẽ tồn tại bất diệt bất chấp quy luật thời gian và không gian một khi nó được chăm bón bằng sự nồng ấm của tình người. Một hành động quan tâm nho nhỏ, những cuộc dạo chơi, những trò đùa nghịch, những lần tụ họp đã gắn kết tâm hồn của mỗi chúng tôi, để một mai xa nhau lòng sẽ dâng thật nhiều miền yêu mến thiết tha.

Tôi đã từng nói với bạn "Trăng tròn để mà khuyết. Hoa nở để mà tàn. Người gặp để chia ly" như một sự bào chữa cho nỗi buồn mà tôi đang cảm nhận được. Ai cũng hiểu quy luật đó nhưng không phải ai cũng sẵn sàng chấp nhận. Ai cũng lý trí nhưng không phải ai cũng điều khiển được trái tim. Tôi tự hỏi liệu quá quan trọng hóa vấn đề khi không phải vĩnh viễn tình bạn sẽ không được bồi đắp? Nhưng thật sự đây là những điều tôi đang trăn trở. Hay có lẽ sự chia ly này là sự đoạn tuyệt với chính con người cũ của tôi, điều thật sự làm tôi day dứt?!

Mùa thu nhẹ nhàng và khoan thai đang đến trên từng chiếc lá, trên từng cánh hoa, trên từng ngọn gió, và trên từng hơi sương. Mọi người chào đón với việc chuẩn bị gánh cốm rong thơm mát, chuẩn bị những cánh áo thu che cái se lạnh... Còn tôi, "Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ. Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu. Gió về lạnh lẽo, chân mây trắng. Người ấy sang sông đứng ngóng đò". Một cảm giác cô đơn, lạnh lẽo đến rùng mình khi mỗi độ thu sang, một cảm giác chia ly đầy màu trắng đang quấn lấy tâm hồn tôi từ độ tiếng ve ngừng kêu râm ran trên cành lá, cùng cánh hoa phượng rụng tả tơi theo chiều gió...

Tác giả: Thu Huyền

 
Đến hết cuộc đời này, anh vẫn là Hà Nội của em!

Em vốn là đứa con gái không sinh ra tại nơi đây. Hà Nội với em những ngày đầu mới bước chân đến mảnh đất này sao xa lạ và lạnh lùng. 4 năm học Đại Học, 4 năm đưa e đi qua gần hết những con đường nơi này, bảo là thân quen thì cũng chưa hẳn, nhưng chắc chắn, em có thể tự đi mà không sợ bị lạc đường.


Hà Nội đang độ vào thu.

Mình yêu nhau vào mùa thu anh nhỉ? Quãng thời gian này cách đây 1 năm là mình gặp nhau đấy. Hà Nội mùa thu trước trời xanh lắm, phố cổ lá bàng rụng đỏ ối. Phố cổ năm nay em chưa dám bước chân đi lại. Mỗi lần ghé qua chỉ phóng xe cái vèo, thật nhanh để mắt không chạm vào ký ức. Yêu nhau vào mùa thu, chia tay cũng vào mùa thu. Yêu nhau bằng trăm nghìn cảm xúc mà chia tay chỉ bằng đoạn chat ngắn ngủi đôi dòng…

Sáng nay cầm tờ báo, đọc những dòng chữ viết về Hà Nội, em thấy thời gian trôi chảy như chớp mắt. Vụt cái, mùa thu năm trước hiện về trong em, có anh, có cả trời Hà Nội mến thương.

Em vẫn hay gọi anh là “My Hà Nội”. Có lần bạn bè hỏi sao lại đặt thế, nghe chung chung quá. Em bât cười và thầm nghĩ, chỉ có gọi vậy mới ôm trọn được hết tình yêu em dành cho anh, có lẽ là rộng lắm bằng tất cả những cái hồ ở đất Hà Nội này cộng lại. À, mà thôi, rộng bằng cái Hồ Tây cạnh nhà anh mà em vẫn hay trêu, rủ anh hôm nào mình đi bộ vòng quanh hồ xem bao lâu thì hết. Thế mà mình chưa làm được thì đã xa nhau mất rồi.

Đi với anh, em mới biết thì ra Hà Nội bé xíu thôi, bé như bàn tay em ấp ủ trong bàn tay anh vậy. Hà Nội có gì đâu mà ghê gớm anh nhỉ? Chỉ là cái quán cháo cá bé bé trên phố Hàng Bông. Ở đấy có cái gương to to mà lúc nào ra hay vào em cũng phải ngó mình một cái rồi cười thầm: “Hi hi, sao cứ đi với anh là em lại thấy mình xinh lên một tẹo nhỉ?”

images2015756_hn1.jpg


Ảnh minh họa: Milivista

Hà Nội là ngồi sau xe anh lượn vòng qua từng con phố. Này là phố cổ mà chả cổ tý nào. Này là Hàng Than có nhà bà ngoại anh. Bà Ngoại anh làm ô mai rất ngon và khéo tay nữa. Tiếc là em chưa gặp được bà thì bà đã đi xa. Này là phố Hàng Cói nhà chú anh, anh dắt em đến thăm một lần, và giới thiệu là bạn gái cháu. Anh có biết lúc đó em xấu hổ và tự hào thế nào không? Cái cách anh nắm tay em, cái cách anh bế cháu anh, rồi đặt nó vào tay em và bảo cô bế cháu xem nào…Em nhớ rõ lắm.

Hà Nội còn là bao nhiêu quán trà đá vỉa hè mình đã ngồi anh nhỉ? Là vị trà nóng đặc sánh một buổi tối mùa đông, cạnh Tràng Tiền. Bây giờ chỗ đó cũng dẹp rồi, đi qua mà em vẫn nhớ viên gạch ấy…Hay là trà canh nhà thờ, vị mát lịm của chanh đá vào mùa đông, ngòn ngọt của hướng dương và râm ran câu chuyện với anh và bạn bè. Đôi khi có làn gió thoảng qua, em vẫn nhớ rõ…rất rõ…

Hà Nội là một buổi tối cuối thu đầu đông, em đi chơi cùng bạn bè rất khuya mà vẫn chưa về. Giữa đám tiệc với hơi men chuếch choáng, nhận được tin nhắn của anh mà bồng nhiên, những xa hoa ồn ào kia lùi xa hết. Ly rượu cậu bạn bàn bên mời em cũng khéo léo chối từ. Là anh, giữ em khỏi những ồn ào rất Hà Nội ấy…

Hà Nội là buổi sáng thức dậy trong căn phòng nhìn xuống phố cổ, hơi sương sớm đọng trên cửa kính mờ. Em lắng nghe những âm thanh náo nhiệt trong khu phố, hình dung ra chàng trai Hà Nội của em cũng đã nghe âm thanh ấy gần 30 năm qua. Lòng em bỗng như một bàn hòa ca trong trẻo nhất. Chỉ 1 lát nữa thôi, là em lại được gặp anh, đi cùng anh qua những con phố tinh sương, có lá vàng bay và thưa thớt người qua lại... Được cùng anh ăn 1 bát phở mà vòng vèo qua vài khu phố, để được nghe anh kể về những món ngon Hà Nội. Hay nghe anh trò chuyện với một ông lão sửa xe, một cô hàng nước, để thấy thân quen như đang ở nhà. Anh dạy em ngắm nhìn Hà Nội theo một cách riêng rất khác, để em thấy Hà Nội đẹp trong từng ngõ nhỏ, trong từng âm thanh dù là ồn ào hay bé nhỏ nhất. Anh mang cho Hà Nội cả một linh hồn.

Hà Nội của anh hay của em…từ buổi tối mình ngồi bên nhau ngắm cái mạng nhện ven Hồ tây, Hay phóng xe vèo vèo qua con đường mà cứ cách một mét lại có một đôi. Hay buổi chiều cuối tuần mình ngồi trên thảm cỏ ngắm nhìn sóng nước mênh mông, nghe 1 vài bài hát yêu thích của cả 2 và nói về những gì đã qua, những gì đang đến…Cái buổi chiều ấy, em chỉ muốn thu trọn nó lại trong 1 quả cầu thủy tinh, để thi thoảng lại lôi ra ngắm, thấy anh, thấy em…thấy cả buổi chiều ngọt như đường như mật ấy. Cái buổi chiều đơn thuần là đi ngắm cảnh ấy, đã cho em thêm bao sức mạnh để đi qua những buổi chiều cuối tuần tẻ ngắt và mệt nhoài vì công việc khi không còn anh… và cũng không có cả quả cầu thủy tinh như em từng ao ước.

Hà Nội có cầu Long Biên, một buổi tối gió mùa lạnh nhất mình lên cầu đón gió. Người này sợ người kia ốm nhưng vẫn kiên quyết phải đi bằng được. Đứng nhìn xuống bãi giữa sâu hun hút mà sao không thấy lạnh anh nhỉ. Cầu Long Biên hàng tối nhộn nhịp là thế mà hôm ấy khéo chỉ có 2 đứa hâm là mình lên cầu hóng gió. Vừa đứng vừa cười, lại sợ gặp bạn anh đi qua, khéo mai lại có cái loa phường kể đi kể lại thì 2 đứa không biết giấu mặt vào đâu. Em cũng thích chiều tà mình đi qua cầu, nhìn xuống khu lao động dưới chân cầu, lắng nghe âm thanh của 1 buổi chiều tất bật cơm nước, nghe tiếng mẹ mắng con, tiếng chó mèo inh ỏi. Rồi được nghe anh trầm ngâm kể về tuổi thơ của anh, giữa phố nghèo lao động. Em bỗng thấy Hà Nội cũng như anh, thân thương mà bình dị.

Hà Nội có café Phố…quán café duy nhất mà trong suốt quãng thời gian yêu nhau mình ngồi. thuộc cả mặt, cả tên chủ quán tới cậu bé trông xe…của hàng phở bên cạnh. Nhìn thấy em là hỏi anh và ngược lại. Quán có bạn bè anh và sau lại là bạn bè em. Quán bé xíu, bàn thì thấp mà ghế thì cao, café anh thích còn em thì luôn chê chán vì có uống bao giờ đâu. Quán có tầng 1 luôn ồn ào, có cái cân mà chưa bao giờ em dám bước lên. Quán có tầng 2 nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có ô cửa sổ bé tý nhìn xuống đường, có cả nụ hôn đầu tiên của 2 đứa…Hôm ấy mình phải trốn lên tầng 2, ngồi tầng 1 vô tình mà gặp ai thì chắc lại bị quy kết tội đánh lẻ ngay. Quán mà từ ngày ấy đến giờ, em chưa một lần bước chân trở lại…vắng đi 1 bước chân, quán có còn nhớ…

Hà Nội từ ngày xa anh…bỗng nhiên rộng thế. Rộng hơn cả một vòng tay em ôm …


images2015758_hn2.jpg


Ảnh minh họa: Milivista

Một phần của Hà Nội đã rời xa em. Quay lại quán phở ấy, em ăn có còn thấy ngon, uống 1 cốc trà mạn, em có còn thấy thơm, ngồi lại quán cũ, em có còn thấy vui…giống như anh mang theo hồn Hà Nội rời xa em. Ngày ngày em vẫn sống, vẫn ăn và vẫn hít thở, vẫn đi trên những con đường ấy…chỉ có 1 điều duy nhất đổi khác. Hà Nội lại thành người quen thôi anh ạh, không còn là người thân như khi anh ở đây nữa. Và em đã bắt đầu tặp ăn những món ăn khác… không phải cùng anh…

Ngày anh trở về, em đến thăm anh. Ngồi trong căn nhà anh đã sinh ra và lớn lên, gặp cả bố mẹ anh, được mẹ anh pha cho cốc nước sấu tự tay bác ngâm, em thấy nhịp thân quen ấy quay trở lại. Nhưng rồi anh không biết đâu, như viên đá tan nơi đầu lưỡi, dư vị lạnh buốt ấy sẽ chẳng bao giờ em quên. Một phút giây nào đó trong cuộc nói chuyện với mẹ anh, em thấy mình mãi mãi vẫn chỉ là cô bé tỉnh lẻ, không bao giờ đến được với gia đình gốc Hà Nội là anh. Hai mấy năm sinh sống, chưa bao giờ em mặc cảm mình không phải người chốn thị thành, vậy mà em đã cay đắng nhận ra điều đó trong một tích tắc. Chỉ là 1 tích tắc thôi anh ạh. Vì Hà Nội với anh là yêu thương thì quê hương với bố mẹ em phải là ruột thịt. Em mới ở đây 4 năm thôi còn nơi ấy là cả tuổi thơ của em. Có lẽ điều ấy chẳng bao giờ anh biết được đâu anh nhỉ,…vì em cũng chẳng bao giờ có ý định kể ra với anh. Chỉ là em nghĩ, cái gì ở đâu thì nên đặt nó vào đúng chỗ của nó thôi. Giống như người ta có yêu cái tinh túy trong món ăn Hà Thành đến mấy cũng không thể ngày nào cũng ăn chả cá Lã Vọng. Có thích những con đường đến bao nhiêu, cũng bỏ cả công việc để đi lượn phố. Em lại trở về là em, trả anh về là anh…Hà Nội với em bỗng dưng xa lạ…

Em có trở lại nhà anh vài lần sau đó…đi cùng vài người bạn. Không gặp bố mẹ anh nên em cũng không biết là cảm giác của mình có chính xác không. Nhưng đã đặt xuống thì không bao giờ nhấc lên lại. Em đã chọn yêu anh và Hà Nội theo một cách khác…vẫn con đường ấy, vẫn hàng quán cũ…và vẫn yêu…

Anh không biết lý do… em không nói lý do

Anh trách giận em…em trách hờn em

Cuộc sống vẫn trôi và người thì vẫn phải sống…

Chỉ có Hà Nội cái gì cũ vẫn cũ, cái gì mới thì đang đổi thay từng ngày…

Ngày mai, ngày kia, anh sẽ lại đi xa Hà Nội. Anh sẽ nhớ Hà Nội, rất nhớ…

Ngày hôm qua, hôm nay, em ở lại nơi đây, em cũng nhớ Hà Nội, rất nhớ…

”Em không thể viết trọn vẹn về anh
Người con trai Hà Nội
Suốt cuộc đời, em vẫn là người có lỗi
Với anh, với Hà Nội của riêng em…”


Theo Blog Việt
 
Lá thư gửi những ngày đầu thu yêu thương!

Hôm nay như mọi ngày em lại qua con đường hoa sữa. Ngào ngạt và tinh khiết. Trắng lắm và đẹp lắm! Cả một khoảng không toàn một màu trắng ngà, cả một không gian đượm mùi hương... Em thấy mắt mình hun hút, và thấy lòng chênh vênh.

Lại là nỗi nhớ...

Em đã không thắng nổi mình khi vẫn gửi message cho anh! Vẫn vậy! Bởi em không chỉ sống bằng trái tim rất đỏ mà bốn bên em còn đặc đầy kỷ niệm. Kỷ niệm ngọt ngào nhưng cũng rất chông chênh. Như những làn gió mùa này: lành lạnh và hoang dại, như hương hoa sữa mùa này - nồng nàn và mê đắm...

Sài Gòn sẽ không thể có nhiều hoa sữa như nơi em đang đứng. Đó là đặc trưng thu miền Bắc. Và anh, anh cũng không bị kỷ niệm gọi hồn về day dứt như em. Có biết không, trước kia em chưa bao giờ quan tâm tới hoa sữa? Bởi tại em không thích mùa thu, bởi tại em tránh xa những gì có thể gợi lòng mình buồn. Tại bởi vì anh yêu loài hoa ấy nên em mới tập yêu nó. Còn anh, vì sao? Hay cũng tại bởi quá khứ có ai đó đã từng rất yêu loài hoa ấy?...

Có thể...

Em thấy lòng mình bắt đầu rỗng rão. Yêu thương vay mượn em đem trả hết rồi. Bây giờ chỉ giữ lại những gì thực sự của em thôi. Những gì chưa tới và đã qua em trả lại hết cho mùa thu cũ! Có còn là chút nuối tiếc để lại cho ngày mai thôi!

Em thấy lòng mình hờn dỗi. Nhưng em không có lý do để hờn dỗi. Em đành im lặng.

Sớm mai thức dậy, thu sắp tàn, đông sẽ tới. Em biết là anh vẫn sẽ nhắc em "Mặc áo ấm khi đi làm, phải cẩn thận gió lạnh". Nhưng mà biết không thương yêu: gió trời không lạnh như những xa xôi em đang phải găm lại trong tim mình?

Sớm mai này không biết lòng em có còn chờ đợi nhiều như hiện tại hay không? Sớm mai này có thể trái tim rất đáng thương của em không biết khao khát nữa. Và anh, biết đâu rồi lại không còn ý nghĩa thì sao?



images2040440_go_away.jpg


- Ảnh minh họa: Anh Vũ

Em không biết ngày mai…

Anh cũng không biết ngày mai…

Nhưng ngày hôm nay thương yêu vừa mong manh, vừa xa xôi, vừa cồn cào như thế.

Em biết phải làm sao đây?

Anh!

Thôi thì cứ mặc ... Một tấm lòng đành để gió cuốn đi...
Em đã sống bằng trái tim đam mê của tuổi trẻ. Và vẫn còn lòng kiêu hãnh cho riêng mình ...

Có thể đó là thứ duy nhất còn lại trong em khi buộc phải buông rơi.

Mùa thu này, em vẫn khoác cho mình chiếc khăn màu đỏ ấy bước đi trong gió. Những bước đi chông chênh với chiếc khăn màu đỏ. Màu của niềm tin, của hi vọng và của đam mê.

Gửi từ: Một người có trái tim rất đỏ - VNN
 
Cho những tâm hồn cần một chốn nương tựa

"Hạnh phúc đơn giản chỉ là được ở bên ấy... cùng xem bộ phim có những tiếng cười cùng ấy... để quên đi được cái cuộc sống đang chảy nhanh của mình... mình muốn sống chậm lại để để không hời hợt, chậm lại để nuôi chín cảm xúc, để lắng nghe nhịp chảy của cuộc....và chậm lại để nhìn lại. Chậm lại để… nhanh hơn..." ( Trích từ Face Book bạn đọc Cao Bồi).

  • Ngợi ca sống chậm
Cuối thế kỷ 20 và đầu thế kỷ 21, cả thế giới mắc bệnh thời gian. Tất cả chúng ta đều thuộc cùng một giáo phái tôn sùng vị thánh mang tên Tốc – Độ. Chúng ta đã chuyển sang thế giới "nhanh nuốt chậm". Chế độ ăn kiêng chậm hiệu quả? Đi hút mỡ! Quá bận để nấu ăn? Hãy mua lò vi sóng hoặc đi nhà hàng!

Những truyện cổ tích được rút gọn. Slogan của những cuộc tranh tài tại Olympic là “Nhanh hơn - Cao hơn - Xa hơn” chứ không phải “Đoàn kết hơn - Trung thực hơn - Cao thương hơn”. Một người nói: “Ôi, tôi bận quá đi mất, tôi chạy rã cả cẳng, tôi chẳng còn thời giờ làm việc gì nữa” thì có nghĩa họ muốn nói “Nhìn tôi đây: Tôi quan trọng lắm, năng động lắm, nghị lực lắm”.

Trong thời đại này, nhắc đến chậm là nghĩ đến tụt hậu, kém phát triển, nghèo đói. Vậy mà, vẫn có những phong trào sống chậm nhen nhóm và phát triển mạnh ngay trong lòng những nước phát triển.

Sống chậm thức tỉnh những mê muội về một cuộc sống tốc độ điên rồ bòn rút đến cùng kiệt những sinh lực sống, những mối quan hệ chân tình, những niềm vui nhỏ nhoi trong cuộc sống hàng ngày. Sống Chậm không có nghĩa tất cả đều phải chậm lại. Nhanh và Chậm không đơn giản chỉ là tốc độ đơn thuần. Nhanh là bận rộn, kiểm soát, xông xáo, vội vàng, phân tích nhanh nhạy, stress, hời hợt, nôn nóng, tích cực chủ động, số - lượng – trên - chất - lượng. Chậm có nghĩa ngược lại: thư thái, cẩn trọng, tiếp thu, điềm tĩnh, trực giác, không vội vàng, kiên nhẫn, suy nghĩ thấu đáo, chất – lượng – trên – số - lượng. Tức là tạo lập những kết nối thực sự và có ý nghĩa – với con người, văn hóa, công việc, dinh dưỡng, và mọi thứ… Phong trào Chậm không nhằm tiến hành mọi việc theo tốc độ sên bò. Cũng không phải một nỗ lực bột phát hòng kéo toàn thể hành tinh trở về thời kỳ tiền công nghiệp không tưởng. Trái lại, phong trào tập hợp những người muốn sống tốt hơn trong một thế giới hiện đại, tốc độ cao. Chính vì vậy, triết lý sống chậm có thể tóm tắt chỉ trong một từ duy nhất: CÂN BẰNG.

Thực sự rằng, nói không với tốc độ đòi hỏi hết sức dũng cảm. Dũng cảm chứ không chỉ là dũng khí. Như người lính trên chiến trường. Lòng dũng cảm thôi thúc họ dấn thân vào nguy hiểm để đạt được mục đích. Điều này đòi hỏi một quá trình suy nghĩ chín chắn. Còn những hành động bột phát chỉ là liều lĩnh mà thôi. Nhưng liệu bạn đã nghĩ rằng, chủ nghĩa tôn thờ tốc độ là kẻ thù của mỗi chúng ta?!


images2063159_roses.jpg


  • Cho những tâm hồn cần lắm một chốn tựa nương
Lời tác giả: “Trời Sài Gòn hôm nay mưa nên âm u lắm, tâm hồn con người cũng vì thế mà âm u lây, thành ra có hứng lại “lóc cóc” với bàn phím cả buổi chiều… Thương chúc các bạn những ngày sắp tới tràn đầy niềm vui”

… cho những tâm hồn cần lắm một chốn tựa nương

Xòe bàn tay ra, tin chắc là có ai đó sẽ nắm lấy. Có thể là rất chặt hay chỉ nhẹ nhàng thôi, nhưng chí ít là ta biết: Ta không hề đơn độc.

Xin đừng vội từ bỏ niềm tin và tình yêu vào cuộc sống. Dẫu những điều đã trải qua có là đau đớn đến cùng cực thì xin hãy cứ vững tin. Có phải cứ đi rồi thì sẽ đến, cứ gõ rồi thì cửa sẽ mở, vậy thì cứ tin đi rồi sẽ nhận về lại rất nhiều.

Tôi không huyễn hoặc bạn, nhưng tôi viết bằng cả tấm lòng của một người trẻ dù không trải hết những buồn vui, thăng trầm của cuộc đời, nhưng là một người trẻ mong được đồng cảm và sẻ chia cùng bạn, bạn thân mến của tôi ạ!

Có phải mỗi lần ta “khủng hoảng” niềm tin và không biết làm sao để đối mặt, để đưa ra cho bản thân những quyết định đúng đắn, ta vẫn thường hay lật lại từng trang của cuộc đời, về những điều đã xảy ra và những ngày tháng đã qua mà ta không làm sao để làm lại, để chỉnh sửa những sự chọn lựa và hành động của bản thân. Cảm giác này thật khó phải không bạn thân mến. Khó để đối mặt, khó để chấp nhận và … khó để vượt qua.

Nhưng hãy cho và hãy để mình được khủng hoảng niềm tin như thế, đừng quá lo lắng vì sao tôi không biết phải làm như thế nào. Vì khủng hoảng cũng là một dấu hiệu tốt, chứng tỏ là ta thấy bất an và sự việc ta làm thì bất ổn. Thế nên việc ta cần lúc này là“ kiểm điểm” và xem xét lại những hành động của bản thân. Khủng hoảng để giúp ta có thời gian suy nghĩ, nhìn nhận vấn đề một cách thấu đáo. Nhưng khủng hoảng không đồng nghĩa là sẽ phải ngưng trệ hết tất thảy những hoạt động trong cuộc sống thường ngày. Vì nếu khủng hoảng quá thì sẽ rất dễ rơi vào trạng thái tuyệt vọng và bi quan. Điều này tôi và bạn, tất cả chúng ta, đều biết, nói thì dễ nhưng làm được thì rất khó.


images2059564_nuongtua.jpg


Hành động và suy nghĩ, chúng thân với nhau lắm, nhưng càng thân thiết và gần gũi thì lại càng dễ nảy sinh những khúc mắc và mâu thuẫn. Chỉ một vài phút giây yếu lòng, thiếu hoặc suy nghĩ không đúng, sẽ dẫn đến những hậu quả đáng tiếc. Và những lúc suy nghĩ quá nhiều thì thành ra lại giết chết khả năng hành động. Dài ngắn, xa gần, nông sâu trong cách ta suy nghĩ và nhìn nhận vấn đề, quan trọng lắm!

Không ai bắt mình phải mạnh mẽ, phải cứng cáp, thô ráp và phải tạo cho mình những vỏ bọc. Sống là mình để yêu thương mình nhiều hơn. Cảm xúc là điều đôi khi ta muốn giấu vì những lí do khách quan hay chủ quan, nhưng nếu có thể hãy cứ vỡ òa nức nở, cứ tựa vào bờ vai gần nhất, là ai cũng được. Cứ trung thực và tự nhiên nhất có thể với những cảm xúc của bản thân. Hãy nhớ, bạn không bao giờ đơn độc trên con đường bạn đi, dẫu có là một người xa lạ, vẫn phải tin chắc rằng với một nụ cuời không ai nỡ đánh thuế và cũng không ai lại thấy tiếc khi phải cho đi. Sẽ là một người bạn rất– không- tốt với chính mình khi cứ cố để che giấu điều gì đó mà lẽ ra bạn có thể nhận được sự đồng cảm và chia sẻ từ những người thân, người thương và những người yêu mến bạn.

Hãy cười hiền như con trẻ và vỗ về mình trong những niềm tin con. Tưởng chừng những điều nhỏ bé như thế này sẽ là không- thật- cần- thiết trong cuộc sống và cho mỗi cuộc đời. Nhưng chẳng phải ai trong chúng ta cũng lớn lên bằng khởi điểm là sự hồn nhiên của con trẻ, và rồi bươn chải, và rồi phấn đấu cho một mục đích chung là sự tồn tại. Và để làm cho sự tồn tại này trở nên ý nghĩa sao ta không nắm lấy một bàn tay, và tạo ra cho nhau những cơ hội để xích gần lại trong nghịch cảnh, khó khăn, trong những lúc chới với về vật chất và tinh thần.

images2059566_nuongtua2.jpg


Nhiều khó khăn và những nghịch cảnh không là những rào cản nhưng là những bước đệm để nâng ta lên trên những giới hạn của bản thân, khi ta luôn nghĩ là mình không thể. Lạc quan lên bạn nhé! Tin là dù trong hoàn cảnh nào bạn cũng luôn là người được thương yêu nhiều nhất. Có chăng là vì cuộc sống bận rộn quá, có ai đó bạn cần vào những thời điểm quan trọng, đã và không thể ở bên cạnh. Nhưng… đâu đó, luôn có nhiều hơn một ánh mắt nhìn và những tình thương yêu dõi theo mỗi bước chân bạn đi.

Tôi tin và tôi cầu chúc cho tất cả những tâm hồn có những tổn thương sẽ chóng lành lặn, cho những mất mát sẽ được bù đắp, cho những thành công bị trì hoãn sẽ vượt qua những chướng ngại, và quan trọng nhất là tôi cầu chúc cho những niềm tin sẽ luôn hiện diện và tồn tại bền vững trong mỗi người.

… yêu tất cả…với một trái tim chân thành!

P/S: “chậm lại hơn trong mỗi phút giây để biết là ở mỗi thời điểm khác nhau, luôn có những bàn tay kiếm tìm, và những bờ vai mong được tìm thấy!”

Nguồn: Sưu tầm
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top