Mỗi ngày một câu chuyện blog

Em nợ anh rất nhiều

Em và anh không máu mủ ruột rà, chưa từng nợ nần ân nghĩa, nhưng anh đã tốt với em, tốt thực sự. Bởi sẽ không ai dám vì em như thế, hy sinh cho bạn bè mình nhiều như thế. Em nợ anh một sự hy sinh!

Giờ mới là giữa thu nhưng cái se lạnh của mùa thu cộng với những cơn mưa do ảnh hưởng từ bão làm không khí trở nên lạnh lẽo và u ám. Lòng em lúc này cũng vậy, buồn mênh mang nhưng ấp áp vô cùng. Nghịch lý quá phải không anh?

Em và anh quen nhau không hề tình cờ bởi vì chúng ta là đồng nghiệp. Chỉ có điều công việc cuốn anh và em về hai phía khác nhau khiến chúng ta không có thời gian hiểu về nhau. Nhưng, đúng là "hữu xạ tự nhiên hương", không hẹn mà gặp, em và anh trở nên thân thiện cũng rất tình cờ.

Có phải bởi chúng ta tuy không giống nhau về hoàn cảnh, về số phận nhưng cả hai đều có những tâm trạng, những nỗi niềm không biết chia sẻ cùng ai. Vậy nên "tình cờ" em và anh là điểm tựa cho nhau, cùng vững vàng trong cuộc sống.

Anh lớn hơn em nhiều tuổi, anh chững trạc và chín chắn từ cách suy nghĩ, cách nhìn nhận đến cách giải quyết vấn đề. Còn em, tưởng chừng là một người biết suy nghĩ, nhưng thực ra rất nông nổi và bồng bột. Với cái tuổi của em bây giờ, lẽ ra em cũng phải có được độ chín chắn nhất định, ấy vậy mà em không thấy được điều đó ở bản thân mình.

Vậy nên, mặc dù coi anh là người bạn thực sự, một người bạn đặc biệt của mình nhưng đã có lúc em vẫn đặt ra những câu hỏi về anh, về sự chân thành của anh. Như thế là em nợ anh một sự tin tưởng rồi.

Em rất hay "than vãn" với anh từ chuyện công việc đến những chuyện riêng tư. Anh luôn là người động viên và giúp em lấy lại niềm vui trong cuộc sống. Anh làm cho em vơi bớt nỗi buồn em gặp phải, tiếp thêm cho em niềm tin để em thấy mình cần phải cố gắng hơn đối với những khó khăn em trải qua. Anh kể cho em nghe về con người anh, về hoàn cảnh gia đình, về công việc của anh nữa. Em chỉ biết nghe mà chẳng động viên anh được gì. Như thế là em nợ anh một sự ân cần.

Không chỉ chia sẻ với em, anh còn lo lắng cho em vì một lý do mà chỉ em và anh mới biết. Anh sẵn sàng giúp đỡ em không toán tính, mặc dù anh biết rằng người thiệt thòi sẽ là anh.

Em băn khoăn và đắn đo nhiều lắm, nhưng mỗi lần nói ra những băn khoăn đó, anh lại gạt đi. Anh bảo rằng, anh đã suy nghĩ rồi giờ không suy nghĩ nữa, khi nào em cần em cứ nói với anh!

Em và anh không máu mủ ruột rà, chưa từng nợ nần ân nghĩa, nhưng anh đã tốt với em, tốt thực sự. Bởi sẽ không ai dám vì em như thế, hy sinh cho bạn bè mình nhiều như thế. Em nợ anh một sự hy sinh!

À không, em nợ anh nhiều hơn thế, bởi đó không đơn thuần là một sự hy sinh, một sự cân cần, một điểm tựa cho em có niềm tin vào cuộc sống. Nó lớn lao hơn rất nhiều, bởi giá trị của nó sẽ khiến em nợ anh cả cuộc đời!

N.H.T(VnExpress)
 
Gã có cái tên rất ngộ: Bình Cua. Một khuôn mặt quá trắng trẻo với một gã con trai, gã làm nghề nặn tò he rong. Khi đến làng tôi, gã chọn một vị trí khiêm tốn dưới gốc cây bàng già. Thoạt đầu bọn trẻ xúm lại, chìa ra những lờ bạc để mong được gã để mắt tới. Lần lượt khách hàng của gã đều được như ý. Với bọn con gái xem ra gã có phần thiên vị hơn.

Giống như những nơi khác gã từng đến, khách mua tò he cứ vắng dần. Phần vì chúng hết tiền, phần vì chúng đã kịp tìm những trò khác. Mùa thu là mùa cây cối tặng quà cho trẻ con, chúng chẳng thiếu những thứ có thể nhấm nháp được.

Buổi chiều hôm ấy tôi về qua chỗ gốc bàng và thấy gã Bình Cua đang áp má xuống đầu gối, mê mải đọc sách. Thì ra gã tranh thủ học. Gã học ngang cấp với tôi và chính vì thế khiến tôi thêm tò mò. Thấy có khách, gã nhét cuốn địa lý vào túi, chào hàng theo cách của gã. Liền một lúc Bình Cua nặn ba bốn con giống. Bàn tay của gã điêu luyện như một nhà ảo thuật lành nghề.

Vừa mới là mẩu bột véo ra, chỉ nhoáng cái đã thành những con vật ngộ nghĩnh. Có cảm tưởng chỉ cần gã buông tay là chim thì bay còn chuột, mèo... thì chạy biến mất. Tôi mải mê ngắm không chán mắt. Gã không ngẩng lên, như là việc tôi
mua hay không chẳng có gì quan trọng.

Sau khi đã bày ra một loạt con vật, gã thu gối lại kê lên cằm, nhìn đăm đắm ra phía trước bằng cái nhìn buồn xa xăm. "Đồ kiêu kỳ", tôi thầm nghĩ. "Làm gì mà tinh vi thế, thì đây cũng... vi tinh cho xem, bai". Nhưng giá tôi cứ bỏ đi thẳng, đằng này vì không chịu nổi tôi quay lại nhìn. Và bạn biết không, tôi bắt gặp một nỗi buồn sâu thẳm từ cặp mắt gã nặn tò he. Nỗi buồn lẫ cả những ước vọng bị kìm nén. Mặc dù ngay tức khắc gã mắt xuống nhưng như thế cũng đủ để tôi không thể vô tâm bỏ đi.

- Bạn bán cho mình tất cả số con giống kia nhé.

Gã ngẩng lên:

- Bạn mua làm gì mà nhiều thế?

"Dở hơi không cơ chứ. Sao không bán vội đi lại còn hỏi khách mua làm gì". Tuy nghĩ vậy nhưng tôi đáp:

- Mình thích chúng.

- Mình có thể tặng bạn... những con còn đẹp hơn.

Tôi đặt những con giống lên bàn tay để ngắm nghía. Chúng đẹp và sống động vô cùng.

- Bạn hài lòng chứ?

- Không thể nói là hài lòng, còn hơn thế. Chỉ có điều mình nói thật nhé: Tại sao lũ vật này con nào cũng buồn bã thế. Cứ như chúng vừa bị mẹ đánh ấy.

Gã mở to mắt nhìn tôi rồi chẳng hiểu sao mặt đỏ lên.

- Mình biết như vậy nhưng không sao làm khác được.

Tôi im lặng. Gã nói tiếp:

- Nếu bạn ở vào hoàn cảnh của mình, có lẽ bạn cũng sẽ...

Gã nói không hết câu... tôi mở cặp lấy ra mấy tờ giấy nhờ gã gói hộ. Gã nhìn lướt qua rồi để một tờ sang bên. Tay gã lại như múa trước mắt tôi để tạo ra chiếc hộp xinh xắn.

Hôm sau gã không đến làng tôi nữa. Suốt cả năm không thấy gã nặn tò he quay lại và thật tình tôi cũng đã quên gã. Những con tò he có bao giờ giữ được qúa vai ngày đâu...

Bỗng một hôm tôi nhận được gói quà bọc giấy trang kim rất đẹp. Tôi hồi hộp mở ra thì thấy một con búp bê vô cùng xinh đẹp với bộ tóc vàng rực như tẩm đẫm ánh trăng. Mắt nó trong xanh màu nước biển, ánh lên niềm vui tinh nghịch. Cái mũi hếch của nó mới "ghét" chứ. Mà cô nàng mới điệu làm sao: váy bằng voan trắng muốt, cổ thắt nơ xanh, chân đi giày nỉ đỏ có đính mã não... tất cả toát lên sự hoàn hảo, không chê vào đâu được. Cạnh con búp bê còn có chiếc phong bì dán kín. Mở ra, tôi gần như không tin vào mắt mình: bài thơ tôi viết trong cái cảm xúc bất chợt, sau đó quăng đi đâu mất, nay hiện hình dưới dạng một bài hát:

Có một đêm mùa thu. Có một chú dế lang thang trên thảm cỏ. Chú chẳng còn ai thân thích trên đời. Chú bèn uống từng hớp trăng ngọt lịm để quên đi nỗi buồn đau. Rồi bất chợt chú biến thành nhạc sĩ. Giọng chú ngân đến tận trời xanh ngợi ca thiên nhiên và cuộc đời...

Tôi vội đọc mấy dòng viết kèm theo:

"Mình đã tự cho phép giữ lại bài thơ nháp của bạn. Chính nhớ nó mà mình hiểu ra rằng, dù có cả trăm ngàn nỗi buồn chán, cuộc đời với tất cả vẻ đẹp mà thiên nhiên ban tặng, vẫn đáng để mỗi người tìm thấy niềm hi vọng. Và mình đã tìm thấy nó ở thầy cô, bạn bè, trăng sao, những con vật đáng yêu. Mình gửi bạn món quà do chính tay mình làm. Nó không phải bằng bột gạo nên có thể để ở góc học tập của bạn. Bạn cũng đừng băn khoăn tìm người tặng. Hãy coi nó là quà của mùa thu, mùa của những cảm xúc đẹp".

Tôi cứ lẩm bẩm: Quà của mùa thu, quà của mùa thu... Ôi, bạn mới chính là quà tặng quý giá nhất của mình mùa thu này.

Tôi cười một cách sung sướng nhưng những giọt nước mắt cứ ứa ra.

Tạ Duy Anh
 
Thế là hạnh phúc...

Có đôi lần, trong dòng suy nghĩ miên man của mình, tôi tự hỏi hạnh phúc là gì.

Ừ, hạnh phúc là gì nhỉ, làm thế nào để có được hạnh phúc, hạnh phúc đến ra sao, hạnh phúc phải chăng là vĩnh cửu....?

Mà hình như tôi chưa bao giờ tự trả lời câu hỏi ấy....

Có một lần, tôi dắt xe ra về sau một buổi học, nghe thấy tiếng thút thít sau lưng, một đứa bé, tay ôm chiếc gối đã sờn rách, miệng mếu máo: "Bà ơi, bà ơi...." Nhẹ nhàng tiến lại gần, tôi lựa lời hỏi: "Bà em đi đâu,em lạc mất bà à? Anh đưa em về với bà nhé". Đứa bé nấc lên:" Bà với em....về quê....bến xe khách đông người ..... em lạc mất bà .....".....

Đưa đứa bé đến đồn công an gần nhất, tường trình cho chú trực ban sự việc, tôi ra về với lời dặn em nhỏ: "Bà sẽ đến đón em, rồi em với bà sẽ về quê, lần sau cẩn thận kẻo đi lạc nhé", đứa bé nhoẻn cười "Bà sắp đến đón em hả anh, em lại được về ở với bà rồi", trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả...Bốn ngày sau, tôi được tin hai bà cháu đã đoàn tu. Bất chợt, tôi mở tủ, lấy ra xấp ảnh chụp gia đình, mỉm cười .....

Thế là hạnh phúc......

Lại một lần khác, cô bạn mới chuyển đến lớp tiến ra bắt chuyện. Ban đầu cũng chỉ là những câu chuyện về trường, về lớp, dần dần, tôi chợt nhận ra, giữa chúng tôi có nhiều điểm tương đồng, tôi bắt đầu cởi mở hơn, thế rồi một hôm, dự án chung của tôi và bạn được trao giải cao trong kì thi sáng tạo trường tổ chức. Đứng trên bục nhận giải, ngoảnh mặt nhìn về phía cô bạn, chợt nhận ra ánh mắt "ai đó" cũng đang nhìn theo chiều ngược lại, cùng một nụ cười không thể diễn tả bằng lời...Chợt thấy lòng xao xuyến....

Thế là hạnh phúc .....

Một chiều mưa lạnh , ngồi trong phòng trùm chăn ấm áp, bật ti vi, thoáng buồn vì chương trình tivi không có gì đặc sắc, bất giác, nghĩ đến cảnh những em bé lang thang cơ nhỡ, manh áo bên rách bên lành, vẫn phải đi bán báo bất kể ngày đêm (mà chẳng ước ao về nhà được xem chương trình tivi nào), lại tự trách mình "Sướng mà không biết mình sướng "....

Thế là hạnh phúc ......

Đi tình nguyện hè, vui chơi với đám trẻ thôn quê chân lấm tay bùn, cả ngày mệt mỏi đường trường bỗng tan biến. Nửa đêm, nhóm lửa trại, nhìn thấy những ánh mắt rạng ngời, những khuôn mặt hồng lên cùng ánh lửa, cô bạn thân gục đầu bên bờ vai......

Thế là hạnh phúc ......

Hạnh phúc, đơn giản là khi ta dành một phút nhìn lại đời mình, nhìn lại những phút giây ngọt ngào đã qua, dành hai phút cho cuộc sống hiện tại, dành ba phút bên những người bạn thân, dành bốn phút bên người mình yêu thương, và dành năm phút sum họp bên gia đình....Tuy nhiên, cuộc vui nào chẳng bao giờ tàn, hạnh phúc nào là vĩnh cửu? Hạnh phúc không tự đến, cũng không tự đi, nó ở lại với bạn bởi bạn biết giá trị thật sự của hạnh phúc ....

Có lần, tôi đọc được một câu chuyện ngắn kể về hạnh phúc: Một chàng trai đi tìm ông bụt, xin bụt ban cho mình hạnh phúc ,ông bụt đồng ý "Trên đường về nhà, con hãy chọn một hòn đá lớn nhất, nhưng chỉ được chọn 1 hòn thôi, hòn đá càng to sẽ càng mang lại nhiều hạnh phúc". Chàng đi mãi, đi mãi,sắp hết thời gian quy định mà chàng vẫn chưa tìm ra hòn đá vừa ý. Cũng có khi, chàng gặp một hòn đá rất to nhưng lại chắc mẩm:"Phía trước có lẽ còn nhiều hòn to hơn thế nữa", và chàng bỏ qua nó. Thế rồi khi thời gian đi tìm đã hết, chàng vội vàng nhặt một hòn đá nhỏ bên đường....

Đôi khi,bạn mải mê đi tìm hạnh phúc, mà không biết rằng hạnh phúc đang ở xung quanh mình, chỉ có điều, đôi khi nó quá giản dị và mộc mạc để bạn có thể nhận ra nó....

Bởi vì, hạnh phúc, có khi đơn giản chỉ thế thôi!

Nguyễn Minh Quân (Hà Nội)
 
Hai ngày thăm quê

Mấy ngày cuối tuần được nghỉ, toòng teeng vác ba lô về thăm quê. Lòng thấy nôn nao lạ. Bao nhiêu tháng trời rồi, không biết quê có thay đổi gì nhiều không nhỉ. Ngồi trên xe, theo dõi từng cột mốc, mình bắt đầu đếm ngược, còn 100km nữa...còn 50km nữa...rồi còn 30km...và 0 km.

Ngôi nhà quen thuộc hiện ra, thân thương làm sao. Mình về, mẹ ngỡ ngàng (vì mình không báo trước), con Kiki chạy ra mừng cuống quýt, chỉ cần thế thôi, bao nhiêu mệt mỏi sau quãng đường dài tan biến hết. Mình chợt mỉm cười, quê mình vẫn thế: nhẹ nhàng, ngọt ngào và đầy mê hoặc.

Trong hai ngày này mình nhất định phải làm một cái gì đó thật ý nghĩa mới được.

Ngày thứ nhất ở quê.

Mình gọi điện, hô hoán lũ bạn về chuyến thăm nhà lần này và chúng kéo đến, lôi mình đi chơi khắp nơi: "Bao nhiêu lâu mới gặp nhau một lần, thôi thì cứ đi chơi cho đã mày ạ!" Thế là mình và tụi nó chơi "xả láng", đâu phải ngày nào cũng gặp.

Ngày thứ hai ở quê.

Sáng nay chạy bộ trên con đường quen thuộc mà lòng dâng lên cảm giác rất lạ, lạ lắm. Mang tiếng chạy bộ chứ mình chỉ đi thôi, đi thật chậm để tận hưởng cái không khí trong lành mà cả mấy tháng rồi không cảm nhận được.

Có mùi hương gì đó thoang thoảng hòa quyện cùng gió. Có làn khói trắng như sương mờ che phủ cả một góc trời. Một quê hương đẹp đẽ và thơ mộng, mặc dù đôi khi mình hơi "thần tượng hóa" nó lên một chút.

Và ngày cuối cùng không mong đợi cũng đã đến.

Hai ngày sao qua đi nhanh thế, mình phải lên thành phố để bắt đầu tuần học mới. Tự dưng thấy lòng buồn vô hạn, ước chi thời khắc đó dừng lại hoặc kéo dài thêm chốc nữa. "Một cái gì đó thật ý nghĩa" mà mình dự định làm vẫn chưa thể thực hiện được.

Rời khỏi vòng tay mẹ, mình chỉ kịp nói: "Có lẽ phải đến Tết con mới về được mẹ ạ". Mẹ đứng đó, nước mắt dàn dụa và nói với con vài điều khe khẽ. Mẹ có biết không, lúc đó con chỉ muốn được sà vào lòng mẹ và nói xin lỗi mẹ thật nhiều. Con chưa làm được gì cho mẹ cả mẹ ạ.

Con bảo về quê thăm mẹ, nhưng con ở bên mẹ được bao nhiêu giờ, bao nhiêu phút. Con bảo về nhà sẽ tâm sự với mẹ thật nhiều về những gì điều hay ho trên đất Sài Gòn, về nỗi buồn xa quê trong những ngày qua, nhưng con đã nói chuyện với mẹ được bao nhiêu câu, bao nhiêu từ. Hay chỉ đi chơi cả buổi và về nhà trong tình trạng mệt nhoài rồi lại lăn đùng ra ngủ, chẳng biết mẹ đang làm gì.

Chưa bao giờ con yêu mẹ đến thế. Những lời la rầy trách móc của mẹ đâu mất rồi. Chỉ còn lại hơi ấm từ chiếc chăn bông mẹ kéo đắp cho con trong đêm lạnh, chỉ còn đọng lại hương vị ngọt ngào trong hộp sữa dành cho người gầy mẹ mua: "Người ốm như con cá mắm, sau này ma nó mới thèm lấy con ạ!", chỉ còn cái xoa đầu: "Con gái ngốc của mẹ!",chỉ còn lại....những cái gì đó mà con không nhớ hết mẹ ạ....nhưng với con nó sâu sắc lắm, lớn lao lắm.

Con bước đi mà lòng nặng trĩu. Trời lại âm u, buồn làm sao. Con ghét chiếc ôtô kinh khủng, bởi nó kéo xa khoảng cách giữa con và mẹ. Nhìn cảnh vật từ từ trôi xa mãi con muốn níu tất cả lại...dù chỉ là một phút giây thôi.

Ngày hôm nay mẹ gọi điện lên, bảo ở quê nước lên ghê quá, gió mưa ầm ầm suốt. Con khóc, ước gì mình được ở lại thêm vài ngày để giúp mẹ qua cơn bão gió này!



NGUYỄN THỊ THÚY(MTO)
 
(Cảm xúc nhân khi đọc bài thơ Thầy tôi của Nguyễn Thúy Quỳnh trên Vannghequandoi.com.vn)


Bài thơ không đi theo một lối mòn: ca ngợi công đức của người thày giáo. Nguyễn Thuý Quỳnh đi sang một hướng khác: tìm ra những điều làm cho đời bất cứ một người thày nào cũng phải trăn trở.

Buồn gì trên con đò đưa người qua dòng sông chữ kia trong cái đa phần người thành đạt vẫn có người “ nhất tự” không có, “ bán tự” cũng không, vì thế mà coi công thầy chỉ là công cốc. Kẻ xấu hổ thì không dám nhìn thầy, thấy thầy từ xa đã tìm đường tranh né. Kẻ bạo ngược thì coi thầy bình dân như bao nhiêu người khác, nhìn thầy bằng nửa con mắt, khinh thầy một đời chăm lo công việc mà vẫn nghèo vẫn khó. Thầy đâu có chấp nê gì, nhưng cũng buồn day dứt vì mình mất công mà thấy trò là một kẻ vô học. Kẻ như thế thì chỉ ngày trước ngày sau sẽ thấy rõ bộ mặt liền. Thế cũng chưa làm thầy đau xót. Trong ngàn vạn người trên con đò thầy đưa qua sông chữ kia còn có người một chữ “ nhân” không biết, nửa chữ “ nhân” không hay, sống bằng bản năng, coi thầy như kẻ hèn mọn, một tiếng “ thầy” không dám gọi, xăm soi, kiếm tỳ, kiếm vết thầy mà hạ thấp nhân phẩm thầy. Loại người thứ nhất ngay sau khi qua đò, có thể chỉ dám chặt con đò của thầy làm hai, loại người thứ hai ngay lúc đó chưa lộ mặt, phải một thời gian sau khi phát tiết sẽ quay về, dám chặt con đò của thày làm ba. Thế mà thày vẫn cứ thế mà làm người chèo đò, lặng lẽ nhặt lại những miếng ván đóng lại con đò và lại cắm cúi chở người qua sông. Thế vẫn chưa đau, nỗi đau hơn nữa ấy là: có những học trò ngoan ngoãn chăm chỉ, học hành tấn tới, thành đạt giỏi dang. Nhưng biến động một đời người nào ai biết ra sao. Rồi chính những người học trò ấy, một ngày kia quay lại bảo thầy: “ những gì thày dạy ngày xưa cũ lắm rồi, lỗi thời lắm rồi, quá khứ chỉ là sự nghèo nàn, ngốc nghếch…” than ôi, chẳng cần dùng búa, mà chỉ cần múa bút, mà con đò của thày tự tan thành vạn mảnh.

Thầy đâu tồn tại vĩnh hằng, may sao vẫn còn những học trò nhớ đến thầy, một ngày kia nhớ thầy mà tìm về. Trên dòng sông chữ kia vắng bóng một người.


Có người bảo lên sông Ngân mà hỏi

Có người bảo thầy vẫn chèo đò đưa thiên hạ qua sông

Những mảnh vỡ lặng câm

Găm trong ngực

Sông Chữ ngầu ngầu đang khóc

- Thầy ơi


Đời một người thầy bao nhiêu năm đưa đòng qua sông. Mỗi lần đưa đò mỗi lần vất vả vậy mà vẫn những xót xa khi thấy trong số vạn vạn người qua đò có cả những kẻ vô học, kẻ thất nhân tâm và kẻ nhiễm thói đời đen bạc. Biết rõ Đời có những chuyện như thế, nhưng ngẫm sâu xa, với người thầy tâm huyết thì đó là những nhát dao cắm, găm, cứa vào con tim chất chứa thương người của Thầy.

Nhưng trên con sông Chữ vẫn rất cần những người thầy , vẫn còn, không chỉ một mà cả một lớp người đông đảo vẫn cất tiếng gọi tha thiết “ Thầy ơi” ./.



NGUYỄN ĐỨC THIỆN
 
Phút ...già nua cho tâm hồn


Trở về.

Một ngày ngọt ngào bên cốc cà phê, chiếc bánh ngọt, tiếng guitar và cảm xúc của riêng mình.
“Ngày ấm nhưng đông đã xô về…” – Tiếng hát thênh thang…

o0o
Em cầu xin, cho cuộc sống xung quanh luôn được yên bình…
Đi đường dài rồi mệt nhoài đừng nhăn nhó.
Vì cuộc đời này còn dài nhiều gian khó.
Hãy giúp đỡ cho mọi người đừng đắn đo.
Mình chấp nhận được những gì mình đã cho....
Vẫn vững bước yêu đời, mặc dù thật khó.
thoigian.jpg


Em có một thói quen rất… già nua – thích ngồi lặng lẽ ở một nơi yên tĩnh, có tiếng nhạc dịu nhẹ, nhâm nhi cốc cafe trong tay và nghĩ ngợi về cuộc đời… Sẽ rất nhiều người bảo – 20 tuổi, có cái gì để mà suy nghĩ và mất nhiều thời gian đến thế? Mà em hay nghĩ nơợi lung tung nhỉ? Uh, cũng phải – có gì để suốt ngày phải trầm ngâm như thế, trong khi và cuộc sống ngoài kia – gấp gáp lắm… Thật phí thời gian!

Nhưng nhiều khi em thấy sợ. Cuộc sống bên ngoài kia, ngay ngoài kia thôi – cách chỗ em ngồi có vài bước chân mà sao khác biệt đến thế? Ai cũng hối hả và vội vã, ai cũng mải miết chạy theo thứ gì đó quan trọng lắm… Dòng người cứ chảy dài bất tận, không ai muốn dừng lại và cũng chẳng thể dừng lại… Thời gian thật quí giá, có lẽ nào lại bỏ phí một khắc, một giây?

1182991582.jpg


Em sợ bước ra ngoài kia, sợ rằng mình sẽ bị cuốn theo vòng quay hối hả ấy! Có những lúc em thấy mình sống quá chậm đến nỗi già nua và lạc hậu nhưng cũng có những lúc lại thấy mình sống quá nhanh và bỏ quên nhiều thứ… Bước thêm vài bước chân nữa, em cũng sẽ cuốn theo dòng người tập nập kia, bận bịu với những lo toan và công việc của mình. em sẽ lao theo một cuộc sống bận rộn, tất bật… xô bồ và khắc nghiệt lắm! Xung quanh em vẫn đầy những ghen ghét và đố kị, ích kỉ và giả dối, lòng tham không đáy… Người với người có sống với nhau bằng tấm lòng đâu… Cuộc sống nghiệt ngã quá mà em lại quá bé nhỏ… như 1 cái ly thuỷ tinh – đập là vỡ…

Ước gì thời gian ngưng lại một giây… không còn nghe tiếng gió rít từng hồi, không còn nghe tiếng người oán thán nhau… Im lặng và tĩnh mịch. Một chút yên tĩnh cho tâm hồn… Ngừng lại đi để thấy rằng ta đã đi quá nhanh, ngừng lại đi để thấy ta bỏ lại quá nhiều thứ phía sau…

Cái gì là đích đến cuối cùng của cuộc đời? Là hạnh phúc danh vọng..., phải không? Vì dẫu sao, có ai lại không mong mình được hạnh phúc và dạnh vọng. Thế 2 thứ đó là cái gì? Hình như nó ở xa lắm nên em mới phải chạy thật nhanh và đi thật xa để tìm kiếm nó. Nhưng với em, nó là những điều rất bình dị. Có cuộc sống ổn định, có gia đình, có bạn bè và người mình yêu thương – thế là đủ… Chỉ thế thôi, giản dị vậy thôi – nhưng cũng khó lắm. Đôi khi em muốn hét lên rằng: Cảm ơn cuộc sống! Vì nó đã cho em quá nhiều, nhiều đến nỗi khiến em vừa hạnh phúc, vừa lo sợ… Chỉ biết sống từng ngày và trân trọng những gì đang có. Chẳng ai dám nói trước tương lai, có gì là mãi mãi?

3963382342_c6e70d20aa.jpg


Gió lạnh và rét buốt. Nhưng trời cao lồng lộng và đông sắp về. Em muốn đứng lên, dang tay ra “đón lấy những vang động của cuộc đời”. Hôm nay gió thổi mạnh lắm và mưa nữa, muốn thổi bay cả em. Bay mạnh mẽ. Và tự do! Tưởng như có thể với tay lên ôm cái bầu trời lồng lộng. Nhưng không,vì em chỉ đang hát một nốt lặng trong cuộc đời… Một nốt lặng của bình yên và hạnh phúc…

Em muốn sống một cuộc đời đầy ý nghĩa - sống hết mình với gia đình, bạn bè và người mình yêu thương. Em muốn có một gia đình hạnh phúc, như bố và mẹ em … Và em cũng muốn sống chậm, không quá chậm để mình già nua và lạc lõng – nhưng đủ để không đánh mất những điều quí giá trong cuộc đời…

47a11df4_heart_009.jpg


Sống chậm thôi… Em đang mệt wa, em chỉ khẽ nói với bản thân thôi.

… để thấy đôi lúc ta quá vô tâm.Hết mình với bạn bè – nhưng lại quên không chăm lo gia đình… Quên rằng ta còn có bố, có mẹ và một mái nhà để về sau những lo toan tất bật của cuộc sống…

… để thấy đôi khi ta quá hời hợt… Lao theo những sôi nổi của cuộc đời mà quên rằng có những người vẫn lặng lẽ bên ta, lo lắng cho ta… Nhưng em nào đâu biết, em vẫn xớn xác như con cít vậy. Chạy theo những thứ không thuộc về mình và đánh mất những gì mình đang có…

… để thấy giá trị của một phút bình yên… Em được là chính bản thân mình, đối diện với con người thật nhất của mình – đầy nhược điểm nhưng là một cá nhân đặc biệt, không lẫn lộn với bất kì ai…

… để thấy có nhiều điều đáng để em tự hào. Đừng mất niềm tin vào cuộc sống, đừng để ai đó khiến bạn khổ đau và mệt mỏi. Thay vì than thở em không có thứ này, chẳng có thứ kia – hãy mỉm cười tự hào vì em có nhiều điều mà người khác không có…

1125350055-285.jpg


Và sống chậm thôi… để thấy rằng em đang hạnh phúc. Hài lòng với những gì mình đang có và nắm giữ hạnh phúc trong tay… Hạnh phúc vì những gì em được nhiều hơn là những gì em đã mất đi… Vì em còn những phút bình yên thế này để suy nghĩ về cuộc sống… Một phút già nua cho tâm hồn…


st.
 
24 tuổi - Thèm một bàn tay nắm chặt giữa phố đông

24 rồi đấy!


Đã làm được gì cho cuộc đời của mình đâu. Đi học, ra trường, đi làm rồi lại học tiếp. Một công việc chưa đúng với ý nguyện. Một tình yêu tan vỡ đầy nước mắt. Nghĩ mãi không biết mình sẽ sống ra sao trong những ngày tiếp theo...

24 - Cái tuổi không già cũng chẳng còn trẻ mà sao nhiều tiếng thở dài đến vậy. Bạn bè, đứa đã chồng con, lo toan cho mái ấm nhiều vụn vặt của riêng mình. Đứa bận rộn hò hẹn cùng người yêu. Đôi khi muốn rong ruổi cùng ai đó đi đón cái heo may lành lạnh của tiết trời vào thu mà chẳng biết gọi ai.

Thêm một tiếng thở dài cho 24. Nó khiến 24 nhớ lại ngày nào ...

24 mang theo trái tim của Công chúa Tuyết. Mối tình đầu chợt đến mang theo bao hạnh phúc. Khi ấy 24 mới chỉ 21 mà thôi. Cũng thẹn thùng, làm duyên, cũng cười vang cả góc trời nhìn cuộc sống bằng màu hồng yêu thương lắm! Những chiều đón đưa sau mỗi buổi tan học, mỗi tối lang thang bên nhau tay trong tay để biết trái tim không đập theo đúng nhịp của nó nữa. Rồi hờn giận, trẻ con, ngang bướng ... cuộc sống làm nó và người ta xa nhau. Người ta yêu cái dịu dàng, ngoan ngoãn. Nó cá tính. Uhm thì nó cũng hiền dịu mà nhưng chỉ với mỗi người ta thôi sao người ta không nhận ra điều đó chứ? Người ta cũng thề hẹn sẽ cùng nó đi suốt cuộc đời, lo lắng quan tâm yêu thương và không bao giờ để nước mắt rơi trên má nó như khi nó giận hờn. Rồi người ta vẫn cứ đi. Như thể để cho phù hợp với nguyên lý của tất cả mọi mối tình đầu.

Nó khóc - Người ta không quan tâm.

Nước mắt rơi - Người ta bảo rồi sẽ ngừng.

Nó điện thoại - Chỉ tiếng tút ...tút ...

Nó tìm - Người ta lảng tránh.

Đâu đó nó nghe nhân gian bảo khi yêu chỉ cần một lý do nhưng chia tay có hàng ngàn lý do không giải thích. Nó dằn vặt bản thân. Nó trách mình trẻ con, nông nổi, sao không tập lớn cho bằng người ta. Nó quay cuồng níu kéo. Thay đổi bản thân, cố gắng nhỏ nhẹ, sống theo cách người ta thích. Nhưng người – ta – không – đoái – hoài. Nó nhận ra đó là sai lầm.

Tại sao nó phải thay đổi mình kia chứ? Chẳng phải khi xưa người ta yêu nó vì cá tính của nó sao? Thay đổi ích gì đâu khi người ta không còn dành tình cảm cho nó. Nó quay về cuộc sống thực tại như khi chưa có người ta.

Dường như trái tim nó mang đầy vết thương, thật khó có thể lành. Nó không muốn đụng vào chỗ đau. Cũng chẳng muốn ai hàn gắn cả. Mọi người chỉ nhìn thấy nó với nụ cười tươi và dửng dưng với tình yêu. Nó được cử làm đại diện đi thi người đẹp thành phố. Con trai để ý đến nó nhiều hơn. Nó thấy vô vị. Rồi nó đi làm. Một công việc thu nhập không cao lắm nhưng bận rộn với những con số và giao tiếp. Cuộc sống ý nghĩa và đỡ tẻ nhạt hơn. Ngày đi làm, tối về học nâng cao, thi thoảng lớp học ấy lại tổ chức giao lưu. Nó thích những buổi giao lưu như thế. Bởi nó sẽ bận rộn với bạn bè hơn. Sẽ về nhà muộn hơn và vì nó ghét đêm. Đêm nào nó cũng ngủ muộn. Mình nó với màn đêm yên tĩnh nó sẽ lại nhớ tới người ta. Nó không còn yêu người ta như ngày xưa nhưng cũng không sao quên được hình bóng ấy. Nó vẫn giữ tất cả kỉ niệm bên mình, không cho năm tháng xoá nhoà. Người ta vẫn nằm ở một nơi sâu kín trong trái tim nó. Có phải vì thế nên nó cứ hay buồn....

Thế đấy! 21 giờ đã 24 rồi!

Xung quanh nó có bao người theo đuổi, các chàng mê say cái cá tính mạnh mẽ, sự dí dỏm, thông minh, đảm đang và nhanh nhẹn của nó. Còn nó ... Như một con nhím phản xạ tự nhiên, nó xù lông và thu mình lại. Những cái gai mới sắc, nhọn làm sao. Nó chẳng mảy may quan tâm tới ai. Với nó, tình yêu đã chết.

24! Uhm ... Đủ cho một mái ấm với tiếng cười của trẻ thơ. Gia đình của 24, bạn bè, ngay cả các anh chơi thân cùng nó cũng bắt đầu thấy sốt ruột. Mọi người bảo nó rằng hãy đứng lên vì vấp ngã chỉ hơi đau thôi mà, rồi sẽ khỏi.

24 không biết tại sao vết thương ấy mãi chẳng mất đi. Có một trái tim đưa bàn tay xoa dịu chỗ nó bị đau nhưng nó rụt lại. - Đừng! Hãy để như thế - 24 không muốn đau thêm hay nhận về một nỗi đau nào khác.

24 cũng buồn. Nó thèm khát có những tối mùa thu ai đó đưa nó đi khắp phố ngắm hoa sữa dù mũi nó cứ khụt khịt hoài.

Nó thèm tiếng một người mắng yêu: “Ngốc ạ! Lạnh đó, sao không mặc ấm vào”.

Thèm một bàn tay giữa phố đông nắm chặt tay nó để nó biết rằng nó không cô độc, rằng người ấy không bao giờ rời xa nó.

Nó thèm ... thèm nhiều lắm!

24 ơi! Nỗi đau còn tới bao giờ?


Theo : Blog Việt
 
Cánh cửa không bao giờ khoá

canhcu5.gif

Cô gái mới có 18 tuổi, cô - như hầu hết các thanh niên ngày nay - chán sống chung trong một gia đình nền nếp. Cô chán lối sống khuôn phép của gia đình. Cô muốn rời khỏi gia đình:

- Con ko muốn tin ông trời của ba mẹ. Con mặc kệ, con đi đây!

Thế là cô quyết tâm bỏ nhà đi, quyết định lấy thế giới bao la làm nhà mình. Tuy nhiên, chẳng bao lâu, cô bị ruồng bỏ bì ko tìm ra việc làm, cô phải làm gái đứng đường, đem thân xác, hình hài mình ta làm thứ để mua bán, đổi chác. Năm tháng cứ thế trôi qua, cha cô qua đời, mẹ cô già đi và cô con gái đó ngày càng sa đọa trong lối sống của mình.

Không còn chút liên lạc nào giữa hai mẹ con trong những năm tháng ấy. Bà mẹ nghe đồn về lối sống của con gái mình, bà đã đi tìm con trong khắp thành phố. Bà đến tuèng nhóm cứu trợ với lời thỉnh cầu đơn giản:

- Làm ơn cho tôi chưng tấm hình ở đây!

Đó là tấm hình một bà mẹ tóc muối tiêu, mỉm cười với hàng chữ: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!".

Vài tháng lại trôi qua, vẫn không có gì xảy ra. Rồi một ngày, cô gái đến toán cứu trợ nọ để nhận một bữa ăn cứu đói. Cô chẳng buồn chú ý đến những lời giáo huấn, mắt lơ đễnh nhìn những tấm hình và tự hỏi: "Có phải mẹ mình không nhỉ?".

Cô ko còn lòn dạ nào chờ cho hết buổi lễ. Cô đứng lên, ra xem kĩ bức ảnh. Đúng rồi, đúng là mẹ cô và cả những điều bà viết nữa: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!". Đứng trước tấm hình, cô bật khóc.

Lúc đó trời đã tối nhưng bức hình đã làm cô gái xúc động đến mức cô quyết định phải đi bộ về nhà. Về đến nhà trời đã sáng tỏ. Cô sợ hãi khép nép không biết sẽ phải nói ra sao. Khẽ gõ cửa, cô thấy cửa không khoá. Cô nghĩ chắc có trộm vào nhà. Lo lắng cho sự an toàn của mẹ mình, cô gái trẻ chạy vội lên buồn ngủ của bà và thấy bà vẫn đang ngủ yên. Cô đánh thức mẹ mình dậy:

- Mẹ ơi, con đây! Con đây! Con đã về nhà rồi!

Không tin vào đôi mắt mình, bà mẹ lau nước mắt rồi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Cô gái nói với mẹ:

- Mẹ à, con lo quá. Thấy cửa không khoá, con cứ nghĩ nhà có trộm!

Bà mẹ nhìn con âu yếm:

- Không phải đâu con à! Từ khi con đi, cửa nhà mình chưa bao giờ khoá. Mẹ sợ lúc nào đó con trở về mà mẹ không có ở đây để mở cửa cho con!

Và cô gái lại gục đầu vào lòng mẹ, bật khóc!


canhcu6.jpg
 
Một mùa Giáng sinh lại đến, đến trong sự bình lặng, hững hờ. Đôi khi cảm giác cô đơn vì xa nhà cũng là một phần của nỗi nhớ. Hơi ấm, sự ngọt ngào và tình cảm yêu thương như vẫn còn đâu đây những lúc chìm mình vào cái lạnh của mùa đông giá rét.


visao110678


Không ồn ào tấp nập, không hối hả vội vã, không có nhiều trận gió lạnh se lòng như những đông qua. Đó là những gì có thể cảm nhận ở thị xã Tuyên Quang - phố núi vẫn vậy: hiền hoà, nhẹ nhàng, bình dị mà đẹp đến nao lòng. Những nụ cười, giọng nói, những khuôn mặt xinh xắn của các cô gái xứ Tuyên trước xa lạ thế, mà giờ thân thuộc đến lạ kỳ.


bvlof1229568756.jpg


Miên man nhớ những mùa Giáng sinh qua, đâu đó vẫn rõ mồn một hình ảnh ngày được thuê làm Ông già Noel. Cái ngày mới bước chân vào làm truyền hình cáp, chưa hết ba tháng thử việc Giáng sinh đã về.


Không hiểu vì thích kiếm tiền hay do trò vui thú vị mà đồng ý cùng thằng Hiểu làm "Ông già Noel" đi đưa quà thuê cho một cửa hàng bên phố Ngọc Lâm. Thằng Hiểu vừa đề nghị, mình đồng ý liền, rồi tối hôm đó hai thằng cứ tất bật với bộ quần áo đỏ loè, đội cái mũ to sụ và một chòm dâu dài đến ngang ngực.


Thằng Hiểu cầm lái phóng vù vù, ngồi đằng sau xe, một tay bám chặt nó, một tay giữ khư khư cái túi đồ to sụ mà chủ của hàng đưa, miệng thì cố lẩm nhầm các địa chỉ trong quyển sổ các nhà nhận quà.


Cứ đến đầu ngõ, hai thằng lại dừng xe kiểm tra chính xác gói qua cho chủ nhân rồi gõ cửa bước vào. Lần đầu tiên có được cái hạnh phúc ban phát khi đưa quà cho các em nhỏ, xoa đầu chúng nói vài câu chúc. Dù vẫn biết những món quà ấy người thân chúng đã đặt mua trước, vậy mà vẫn thấy vui kỳ lạ. Ngồi lại nhà các em, uống một ly champagne rồi đi, ra cửa vẫn cố ngoài đầu lại vẫy tay chào cùng nụ cười thân thiện và rạng rỡ nhất.


Đi đường cứ thấy bộ dạng của mình là các bạn trẻ nhoẻn miệng gọi mà trêu: Ông già Noel ơi, quà em đâu... Có em bạo miệng còn bảo: Quà của em đâu anh già Noel ơi!

Những lúc đó chỉ biết cười trừ mà đáp lại: Em lớn rồi, quà là anh mang cho các em nhỏ thôi. Gặp em lém lỉnh trả lời: Em còn bé lắm mà, thì chịu chết. Chỉ biết cười rồi huých thằng Hiểu bảo nó đi nhanh. Nó thì có vẻ khoái khi mình bị người ta trêu nên cứ đi chậm và cười ầm lên.


Những lần đi đưa quà đó, nhớ mãi một em, có lẽ đã học cấp ba nhưng gia đình vẫn mua quà và để mình mang đến. Bình thường, gặp mấy em nhỏ kia thì cứ vô tư mà xưng ông và xoa đầu. Vậy mà gặp cô bé này thấy lớn quá đâm hoảng không biết làm sao. Cầm gói quà một lúc mới vào đưa, rồi bảo: Chúc em có Giáng sinh vui vẻ!. Nhìn ánh mắt của em lúc nhận quà và nói: Em cảm ơn ông già Noel, mà mình cứ ngẩn ngơ mãi. Xong việc rồi đi chơi vẫn bị thằng Hiểu nó bảo: Mày bị em đó hớp hồn rồi sao?

Năm sau Giáng sinh lại về, cứ ao ước lại được làm ông già Noel vậy mà không được.

***
Rồi lại nhớ mùa Giáng sinh qua, cái mùa đông Hà Nội lạnh đến lạ thường, mười hai giờ đêm vẫn ngồi quán nước bên phố Huế để đợi đón em về. Hôm đó em phải làm muộn, bình thường 11 giờ đã đèo em về, nhưng cũng tại Giáng sinh đông khách em phải về muộn. Những lúc nhìn thấy quán trà sữa của em khách hàng đông nghịt, em thì tất tả pha chế rồi tính tiền cho khách mà thương quá. Tự nhiên ghét Noel, vì cái ngày này mà em phải vất vả.





[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/c3JUH-cf-i[/FLASH]

Lắng nghe ca khúc The First Noel.

Về đến bờ Hồ cũng đã hơn 12 giờ, hỏi em có mệt không, em bảo có. Vậy mà vẫn cứ đòi đi chơi, đúng là con gái, cứ thấy vui thì có ốm cũng phải tham gia.

Ngồi bên quán bán nầm bò nướng ở phố Thi Sách mà thấy ấm áp lạ thường, nhìn em nướng nầm bò rồi cười nhem nhở, thấy yêu quá. Tự nhiên hét to lên: Ngố ơi anh yêu em lắm, Noel nào anh cũng đưa em đi ăn nầm bò nhé. Em ngại cúi mặt tránh ánh mắt mọi người quanh, miệng nói nhẩm: Lại hâm rồi, khổ quá...

Vậy mà giờ chỉ là giấc mơ xa xôi, Giáng sinh này cũng chỉ biết cầu chúc mọi điều tốt lành và hạnh phúc sẽ đến với em, với những gì mà em đã lựa chọn.
Cuộc sống mà, biết trước thế nào được. Có niềm vui nào mãi được đâu, có hạnh phúc nào rồi không hư hao...



[visao110678@yahoo.com]
 
Giáng sinh yêu thương

Em không phải là người theo Chúa, em có niềm tin tuyệt đối vào Phật và những lời răn dạy của Người. Bởi vậy, Giáng sinh với em cũng như bao ngày bình thường khác, một ngày trước đó của em màu xám chứ không phải của sắc đỏ lung linh và những quả chuông ngũ sắc, thậm chí có lúc Giáng sinh trở thành hai từ xa lạ nhất trong từ điển của em.
Moonee
(Tặng CMK yêu thương của em)

Chỉ có điều lễ Nôel hàng năm đều diễn ra dưới tiết trời lạnh se của mùa đông Hà Nội và từ lâu người ta mặc nhiên đã coi nó như một dịp đặc biệt để ủ ấm những yêu thương và trao nhau hẹn ước, một sự mặc định vừa có lý lại vừa vô lý.Gần một tháng trước ngày lễ đó ở ngay cả những nơi hẻo lánh nhất của phố phường đã vang lên những bản tình ca mừng Giáng sinh bất hủ, đó là điều duy nhất gợi nên trong em đôi chút cảm hoài.


Có thật nhiều Giáng Sinh đi qua em buồn tẻ và đơn điệu. Khi người ta nô nức kéo nhau ra ngoài đường, mắt trao mắt, môi trao môi, tay trong tay thì em ngồi một mình trên căn gác nghe những bản nhạc buồn, em không khóc như em vẫn vốn thế, nhưng nụ cười thì không được trọn vẹn. Em thờ ơ với những món quà Noel em được tặng và đọc những tin nhắn chúc mừng với một thái độ dửng dưng đáng ghét. Em một mình, luôn luôn một mình kể từ một mùa Giáng sinh xa lắc nào đó em không còn nhớ nữa. Em không thích ra đường để thấy mình đơn độc, em cũng chẳng biết làm gì giữa phố phường náo nức và càng không thích đi với một người mà em không cảm nhận được hơi ấm từ trái tim em dành cho họ… Ừ đấy, em cô đơn, thì sao? Mọi cái dường như đã trở thành thói quen, một thói quen em không hề muốn giữ nhưng không biết làm thế nào để thay đổi nếu như…


jouwt1229503051.jpg

Nếu như anh không đến vào một ngày mùa thu đầy nắng kịp làm trái tim em xôn xao trở lại, kịp làm cho mỗi ngày bình thường trở thành những thời khắc đặc biệt, kịp chuyển sắc xám thành những sắc màu lung linh. Và em đã được ủ ấm suốt cả một mùa đông bằng nụ cười của anh, bằng những yêu thương, lo lắng ân cần. Hàng đêm em vẫn nghe nhạc nhưng lẫn trong những giai điệu buồn em thấy những thanh âm trong trẻo, dịu dàng cất lên. Dù vậy em vẫn chưa có khái niệm thật rõ ràng về Giáng sinh nếu như nó không gần với một ngày với em là vô cùng đặc biệt, ngày anh chào đời… Em đã muốn ở bên anh vào ngày sinh nhật đầu tiên của anh mình có nhau, em đã muốn quay trở lại với phố phường nô nức đêm Giáng sinh, mình cùng nhau ngồi ở một góc quán yên ả nào đó nghe hơi thở hòa quyện trong nhau lẫn giữa hương thơm của trời đất.

Nhưng Sinh nhật của anh, Giáng sinh của chúng mình em và anh lại xa nhau cả ngàn cây số. Anh ở nơi không có mùa đông, chỉ có mưa và nắng… Em ở lại Hà Nội, một mình. Nhưng em chưa bao giờ thấy một mình của em lại có ý nghĩa đến vậy. Chưa bao giờ một mình lại không đơn độc như vậy! Em thức dậy bằng niềm tin mỗi sáng, một niềm tin tuyệt đối như niềm tin vào tôn giáo của em, em đi ngủ bằng nỗi nhớ trong lành. Giáng Sinh đó, như thường lệ, em vẫn nằm trên căn gác nhỏ đọc “Đêm qua sân trước một nhành mai” của Nguyễn Tường Bách. Cuốn sách anh đã gửi vào đó thật nhiều yêu thương và mong đợi.


Đêm đó em nhớ anh hình như ở trên tàu ngoài biển. Và mình đã nói chuyện với nhau rất lâu, câu chuyện về một gia đình với những em bé thiên thần. Khi mọi người nô nức kéo nhau về phía Nhà Thờ Lớn, em lại thấy lòng rộn ràng như tâm hồn vừa được gội rửa bằng một thứ hương thơm tinh khiết. Anh xuất hiện cùng với tình yêu là món quà tuyệt vời nhất em được hóa công ban tặng vào ngày lễ Noel. Mình đã thuộc về nhau vĩnh viễn như sự sắp đặt hoàn hảo của định mệnh. Em cho là như vậy…

Giáng sinh này em không một mình nữa. Khi gặp anh em biết mình cảm nhận được hạnh phúc là có thực, và khi có một sinh linh bé nhỏ đang lớn dần trong em, em đã chạm được vào hạnh phúc. Sinh nhật của anh năm nay, Giáng sinh của gia đình mình, vì cuộc sống anh vẫn ở rất xa nhưng cả anh và em đều thấy hạnh phúc và niềm vui đang hiện hữu xung quanh, không phải là một giấc mơ. Không còn mơ hồ nữa, không còn là những Giáng sinh buồn tẻ và đơn độc nữa…

Em biết những mùa Giáng sinh tiếp nối cả nhà sẽ mãi mãi ở bên nhau và chúng mình cùng hát vang bài hát “Ba là cây nến vàng, mẹ là cây nến xanh, con là cây nến hồng, ba cây nến lung linh, thắp sáng một gia đình”. Ba sẽ là ông già Tuyết đến tặng quà cho thiên thần và mẹ của thiên thần nhé! Những Giáng sinh đi qua và chỉ còn yêu thương vĩnh hằng ở lại…

CMK, chồng yêu của em, em và thiên thần nhỏ của chúng ta muốn nói với anh rằng: HAPPY BIRTHDAY n' MERRY X-MAS TO YOU. Hãy mãi là chỗ dựa vững chãi cho em và con và là tình yêu của gia đình mình anh nhé!

Ngoài kia, bài hát Jingle Bell vang lên như một tiếng chuông ngân dài dịu dàng và ấm áp:
... Jingle bell, jingle bell, jingle all on the way
Oh what fun it is to ride in a one-horse open sleigh...
 
Triết lý cà chua

Tôi thích cái "triết lý cà chua" của nhân vật nữ chính trong phim "Tình cờ" của Hàn Quốc: "Tomato viết ngược lại vẫn là Tomato. Có đảo ngược thế nào thì cà chua cũng vẫn là cà chua".

Cà chua xanh thì bên trong cũng xanh, ngoài đỏ thì bên trong cũng đỏ. Không giống như quả dưa hấu, ngoài xanh mà trong lại đỏ...


Mochino (sưu tầm)



Con người ta không phải lúc nào cũng sống được như quả cà chua, sống thật đúng với cái "tôi" bên trong của mình. Có khi muốn sống như thế nhưng lại không thể được. Và cái câu "đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy" lại được áp dụng triệt để như một lời biện minh hữu ích. Người ta bảo đấy là sự kết hợp cà chua với dưa hấu để cho ra thế hệ F1 hoàn hảo, biết biến hoá linh hoạt trong từng hoàn cảnh...

Nhưng, như một người bạn đã nói: "Nếu như trong cuộc đời, cái gì cũng là chính nó, người tốt kẻ xấu đều có thể phân định ngay từ lần gặp đầu tiên, cuộc sống còn thú vị nữa hay không? Cũng như trong cuộc sống, những "người xấu" thật ra cũng không đáng ghét lắm. Sự có mặt của họ tạo nên sự phong phú cho cuộc đời và ở một chừng mực nào đó, họ tạo nên thế đối lập khiến những người tốt được nhận diện và ngợi khen.

Có một "người bạn cà chua" cũng tốt, nhưng đối diện với một cây dưa hấu vẫn thú vị hơn nhiều. Không phải giả dối, mà là biết giấu mình một chút, người đối diện sẽ cảm thấy được khám phá và phát hiện ra sự thú vị ẩn chứa bên trong cái vẻ ngoài lạnh lùng ấy.

Có người nói rằng sống trong đời là tìm cách chiếm lĩnh một lập trường sống, một lập trường nhân cách giữa cuộc đời. Ngoại trừ số ít người có can đảm không quan tâm đến xung quanh, thì đa số những người còn lại đều có đôi lúc hoang mang về cách sống của mình.

Tôi không phải là một người "can đảm không quan tâm đến xung quanh". Tôi đôi khi cũng vẫn hoài nghi về lối sống của mình. Nhưng tôi thích phân biệt rõ ràng tốt - xấu, kể cả ngay từ lần gặp đầu tiên. Tôi vẫn thích trắng đen rõ ràng hơn là mờ mờ ảo ảo. Và hơn hết, tôi vẫn thích có một "người bạn cà chua" hơn là một "người bạn dưa hấu". Không phải ai cũng biết giới hạn của việc "giấu mình đi một chút" cho người khác khám phá. Người ta hay tham lam, hay đi quá đà mà chẳng nhận ra được đâu là điểm dừng.

Thích thì bảo là thích. Không thích thì bảo là không thích.

Yêu thì bảo là yêu mà không yêu thì nói không yêu.

Đừng có miệng nói yêu mà trong bụng thì ghét, sau lưng lại nói xấu hết lời. "Dù ai cách núi ngăn sông ta cũng không nói ghét là yêu. Dù ai ngăn sông cấm chợ ta cũng không nói yêu là ghét".

Xấu thì hãy sống đúng như xấu, đừng cố tỏ ra mình tốt đẹp. Mà tốt đẹp rồi thì hãy giữ và làm cho mình tốt đẹp hơn.

Nghèo thì không thể sống cuộc sống của giàu, mà giàu cũng chẳng thể cố vờ như mình nghèo khó.

Sống đúng với bản thân mình, đấy mới là ý nghĩa sâu xa của "triết lý cà chua"!

Tôi từng được giáo huấn thế này: "Em không thể giữ mãi một lối sống, một nếp suy nghĩ được. Em làm ở công ty A, tất cả mọi người đều cùng đi ăn cơm trưa với nhau. Nhưng khi em chuyển sang công ty B, mọi người chỉ thích gọi cơm hộp về văn phòng ăn thì em cũng không thể bắt tất cả bỏ thói quen ấy để đi ra ngoài ăn cùng nhau. Hoặc em cũng sẽ phải làm như họ hoặc em sẽ phải ra ngoài ăn một mình. Vậy thì khi đó, em có còn là em với thói quen cũ không? Em có còn là... cà chua nữa không?"
Tôi đã cười rất nhiều mỗi khi nhớ lại câu nói đó. Người nói rất thật lòng, đưa ra ví dụ rất cụ thể nhưng lại nhầm lẫn giữa việc thay đổi thói quen cho phù hợp với hoàn cảnh sống và việc sống đúng với con người mình. Tôi có thể chuyển sang ăn cơm hộp nhưng đó chỉ đơn thuần là chuyển thói quen chứ không có nghĩa là tôi sẽ biến thành một người xấu, cũng không có nghĩa là tính cách, phẩm chất của tôi thay đổi theo. Tôi vẫn cứ là tôi, đơn giản vậy thôi...

Còn bạn, bạn sẽ sống như thế nào? Như cà chua hay dưa hấu?

Ai cũng muốn giống như cà chua vậy nhưng cuộc sống đôi lúc không theo ý mình...và ta thành dưa hấu lúc nào không hay...nhưng hãy luôn là chính mình để khi soi gương ta vẫn thấy mình là cà chua phải không ?
 
Có đôi khi

Có đôi khi bộn bề với biết bao lo toan trong cuộc sống, ta thật sự cần biết bao một người cùng chia sẻ và cảm thông... Nhưng cuộc đời vẫn cứ trôi và người thì vẫn cứ hờ hững.
Cô dâu chạy trốn

Có đôi khi ta muốn khóc thật to, gào thật lớn để tự mình vượt qua được cảm giác cô độc, buồn chán tột cùng. Nhưng quanh đi ngoảnh lại ta chẳng có nơi nào để được bộc lộ cảm xúc cho riêng mình, khi sống trong căn nhà ọt ẹp với căn gác lửng mà mỗi bước chân đi đều phải để chân xuống nhẹ nhàng.

Có đôi khi ta muốn cầu xin thế gian này hãy quên ta trong một ngày để được tự do làm những gì mình thích. Ta muốn sống cho riêng mình. Một ngày, một ngày thôi... thế mà đến một giờ ta cũng không thể có.

Có đôi khi ta muốn gọi điện cho bạn, rủ đi uống nước với ta, nhưng tài khoản điện thoại chẳng còn lấy một xu thì gọi làm sao bây giờ. Trong khi đó tiền trong túi cũng chẳng khá hơn là bao.

Có đôi khi ta thèm ăn món bò bít tết lắm. Tan giờ làm là muốn chạy qua ăn ngay. Nhưng suy đi nghĩ lại cảnh mẹ ở nhà đợi cơm với món trứng chiên và canh rau nên ta chẳng thể nào đi ăn được. Thôi ta về với mẹ thôi!

Có đôi khi đọc được tin khuyến mãi trên báo về những bộ đồ hàng hiệu giảm giá đến 70%. Ta cũng háo hức cùng bạn bè đến xem. Bạn ta mua mỗi đứa vài bộ, ta thì lắc đầu chẳng ưng ý bộ nào bởi giá giảm đối với ta vẫn là... cao.

Có đôi khi ta cần một người bên cạnh ta, cho ta mượn đôi vai để ta dựa vào những khi muốn khóc. Tựa mình vào cho giảm bớt mệt mỏi của stress công việc. Ừ ta cần lắm đó! Vậy mà tối tối về lại tủi thân khóc một mình vì quanh ta có ai cạnh bên đâu.

Có đôi khi ta yêu sao những lúc lang thang trên đường phố... một mình, chẳng có ai cạnh bên. Nhìn những đôi tình nhân đi với nhau trên đường trông thật lãng mạng. Ta ghen tị với họ quá. Ta nhớ người yêu ta... mà giờ này chắc anh đang bận công việc hay đi gặp ai đó... ta lại khóc thầm.

Có đôi khi ta ước ao được sống một mình. Đi trễ về khuya để được cảm nhận trọn vẹn một ngày trong cuộc sống trôi qua thật chậm. Nhưng ta mà sống riêng như vậy chắc mẹ sẽ buồn và cô đơn lắm. Dù sao sống với mẹ vẫn là cuộc sống hoàn hảo nhất.

Có đôi khi ta khóc thật to...

Có đôi khi ta gào thét trong lòng...

Có đôi khi ta cười trong nước mắt...

Có đôi khi... cuộc sống như thế mà hay.

Tối nay ta lại ngồi một mình... khóc. Có ai bên cạnh ta lúc này đâu. Ngày mai, ngày kia vẫn thế.

Có đôi khi thế là tốt cho ta.


Sưu tầm từ Me...
 
Nếu bạn khóc

:(Nếu bạn khóc:(


Nếu bầu trời có vẻ như bao phủ đầy mây xám mà bạn lại đi ra ngoài khi trời mưa… Nếu bạn đang mong nhìn thấy một chiếc cầu vồng rạng rỡ nhưng màu sắc của nó lại mang đến cho bạn nỗi buồn… Nếu quả đất vẫn tiếp tục quay mà bạn phải đi đến kết thúc… Nếu bạn đang tìm kiếm ánh sáng mặt trời mà tất cả những gì bạn nhìn thấy là bóng đêm tối mịt… Nếu tất cả xung quanh bạn là những niềm vui mà riêng với bạn chỉ là nỗi buồn… Nếu bạn đang quá sức mệt mỏi mà cuộc sống lại tiếp tục quật ngã bạn… Nếu bạn khóc…

Thì bạn hãy nghĩ những giọt nước mắt của bạn rơi xuống đất đã làm nên điều kỳ diệu: vẻ đẹp của những bông hoa như sự dịu dàng trên tay bạn. Thì bạn hãy cảm nhận không khí xung quanh bạn đang sực nức mùi cỏ mới cắt. Thì bạn hãy cười đùa với những đứa trẻ và nhận lấy sự ngây thơ từ chúng khi chúng cười đùa. Thì hãy tưởng tượng mình đang bay cùng một cô bướm xinh xinh trong một khu rừng đầy màu sắc. Thì bạn hãy lắng nghe tiếng thì thầm của đại dương và bạn để làn da của mình được mơn man bởi làn gió ấm áp của mùa hạ. Thì bạn hãy nếm một viên kẹo và cảm nhận vị ngọt ngào của những kỷ niệm thời thơ ấu đang dịu ngọt trên đầu lưỡi bạn. Thì bạn hãy lắng nghe giai điệu trong trẻo của những chú chim hót đón chào một ngày mới. Thì bạn hãy nhớ những nỗi dịu dàng quá đỗi mà bạn nhận được từ nụ hôn êm đềm của mẹ khi ôm chặt bạn vào lòng và thủ thỉ những lời yêu thương vô bờ.



Hãy cố gắng tìm kiếm những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Hãy trông lên những đám mây ngũ sắc trên đầu chứ đừng nhìn đất đen dưới vệ đường. Cuộc sống không ban ơn cho ta mà chính ta sẽ ban tặng cho cuộc sống những món quà từ những hành động và suy nghĩ tích cực của mình. Hãy bắt đầu ngày hôm nay từ ngay giây phút này. Bởi vì cuộc sống đã là một niềm vui, một món quà vĩ đại nhất mà tạo hóa ban tặng cho bạn. Xin chúc những điều tốt đẹp đó đến với cuộc sống của bạn !
(st)
 
Thương người tôi thương

Thương người em gái tôi thương
Mưa trong đáy mắt,buồn ươm trong lòng
Môi em thắm đỏ hồng hồng
Gió vương má phấn ,nắng bồng tóc mây
Qua rồi cái tuổ i thơ ngây
Biết nghiêng vành nón che tay ngang đầu
Em ơi chiều xuống muôn màu
Đường xanh lối cỏ nơi đâu em về?

Tan trường ta lủi thủi theo bé -lúc ấy lâu rồi -Bé buồn vì nhiều điều trong đó có một điều riêng ta biết rõ ̃"Bé đang làm người lớn"Ta thì cũng hơi lớn hơn không là bao-Trao cho bé tập Phấn thông vàng của Xuân Diệu-Bé nhận và không nói lời nào-Bé đi và ta cứ theo sau-Bé lạc vào đám cỏ-Ta hỏi nhỏ:Bé về nơi đâu?-Về đâu ai biết về đâu -Rồi màu xanh nhấn chìm hai mái đầu xanh-Ba mươi năm sau gặp lại nhau-Bé về từ bên nửa kia của trái đất-Ta lại tặng bé bài thơ Tình già cua Phan Khôi-Ta và bé nay tóc đã điểm sương-Hương thời gian còn vương vấn -Ta hỏi nhỏ:-Đường vàng cỏ úa nhọ̉ về nơi đâu?-Bé mĩm cười nhìn ta-Bé chỉ về phía đường chân trời rồi nói:
-Dù vô cực cũng chỉ là tiệm cận...
Thế mới biết thương và yêu là hai chuyện của một vấn đề
Đôi khi thương thôi cũng thấy hay hay
Nếu là yệu rồi thì chưa chắc đã hay hay như thế!
 
Tôi đã lầm, có lẽ lúc này Tôi phải thốt lên thế!


5 năm học đại học Tôi mơ hồ trong một mớ bòng bong, từ cách học, cách sống và công việc trong tương lai. Đôi lúc thất vọng Tôi tự mình vẽ ra một tương lai sáng ngời trong đó Tôi mơ mình là một người thành dạt, may mắn về mọi thứ. Nhưng! giữa thực và hư là khoảng cách xa vời, bi h đứng trước cánh của cuộc sống Tôi ko biết phải làm gì, nó ko phải là con đường thẳng, cũng chẳng có những ngã rẽ mà chỉ là con đường cụt.



Tôi phải làm gì đây ?????


Đi t ì m lại chính minh!



alone_by_buaiansayapanomali.jpg



Tìm lại chính kiến cuộc sống cho cuộc đời của Tôi!


5-my-life.jpg





Tôi đ i m Tôi !!!!!
 
Entry cuối cùng !

Thứ Tư, 06/01/2010, 23:48 (GMT+7)

Tôi không thể nhớ được là đã bao nhiêu ngày trôi qua !
Bao nhiêu ngày từ khi tôi bắt đầu liên lạc với bạn !
Không phải vì thời gian quá dài ... mà vì tôi quá nhớ bạn ... tôi nghĩ vậy !


Đã bao giờ tôi nói với bạn hãy tin tôi đi chưa ?
Đã bao giờ tôi nói với bạn tôi là người tốt chưa ?
Tôi cũng không bao giờ nói sẽ không làm bạn buồn !
Không bao giờ nói tôi sẽ không làm bạn thất vọng !



Tôi không thể giải thích được là vì sao tôi không thể nói dối khi nc cùng bạn !
Thực sự không thể hiểu được , vì có lẽ với một người khác giới ... tôi rất giỏi trong việc đó .
Đến bây giờ đây !
Bạn không còn muốn nc cùng tôi nữa ... tôi nhận ra rằng có lẽ tôi đã sống quá thật .
Tôi đã quá thẳng thắn ... để rồi bây giờ tôi ân hận vì điều đó .


Lẽ ra !
Lẽ ra tôi không nên như thế .
Lẽ ra tôi đừng nói những điều không cần thiết !
Có lẽ đó là việc làm tôi hối hận nhất trong lúc này .

Hỏi tôi !
Tự hỏi mình có hối hận không khi đã quen bạn .. đã nc cùng bạn ?
Tôi chỉ có thể tra lời là "không" tôi cũng không thể hiểu được vì sao tôi cứ như thế .
Bây giờ ... để bây giờ tôi suy nghĩ .. tôi buồn ... vì bạn !



Con lật đật !!!
Đúng rồi , là con lật đật .
Tại sao mọi thứ lại trở nên như bây giờ nhỉ ?
Chiều qua đó tôi đã nói với bạn tôi là con lật đật !
Tôi ngã ... và tôi tự đứng dậy không cần có ai cả ...!
Tôi không biết khi đó có làm bạn suy nghĩ không , nhưng đáng ra tôi không nên nói điều đó .
Tôi cũng cần một người đưa tay ra mà !!!
Để giúp tôi đứng lên ... nhưng không thể hiểu vị sao lức đó tôi lại nói như vậy .


Có lẽ !
Có lẽ tôi sợ sẽ làm bạn thấy được ... tôi cũng yếu đuối .
 
Gửi tháng Giêng một khúc mưa



Mưa tháng Giêng

[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/hlpNWbQEZe[/FLASH]



Rồi tháng Giêng lại đến, chẳng vội vàng. Mới hôm nào trời bỗng dưng chuyển sang nắng nóng như là tiết hạ, rồi một sớm mai thức dậy đã thấy gió lạnh mùa đông về trên ô cửa, và thoảng trong không khí chút mưa bụi của mùa xuân. Mùa giao mùa, cứ dùng dằng như luyến lưu đất với trời.

Ca khúc: Mưa tháng Giêng
Sáng tác: Việt Hùng
Trình bày: Trần Thu Hà

-----

Kìa em đã nghe thấy chưa tiếng tháng Giêng nhón gót trần xuống phố? Đã nghe thấy chưa tiếng thì thầm tự trong lòng đất của những mầm sống mới sinh sôi? Đã nghe thấy chưa bản giao hưởng không lời của những giọt mưa bay bay chẳng đủ làm ướt áo? Tháng Giêng khe khẽ nhoẻn miệng cười trên cánh đào thắm tươi rộn ràng hương ngày mới. Lặng yên nhé, để ta hát tặng em một khúc tháng Giêng...

Tháng giêng mưa ngoài phố
Mưa như là sương thôi
Như bóng cây giăng khói
Như mộng du bên trời

Tháng giêng ngày mỏng quá
Nỗi buồn nghe cũ rồi
Mà bên kia tờ lịch
Nỗi niềm mưa xót rơi

Mưa tháng Giêng nhẹ lắm, mịt mờ lắm, chỉ như là khói sương thôi, khói sương giăng giăng trên những mái ngói nâu trầm, em bên ta một chiều xuân phố cổ; khói sương giăng giăng trên những rặng cây cao vút, xanh non non những lộc biếc đầu cành; khói sương lẩn vào đất, vào trời, để mùa xuân như kẻ mộng du, ngà ngà say hương rượu nồng ngày Tết.


Ngày tháng Giêng cũng mỏng như tờ lịch trên tường, vèo trôi qua sau một chớp mi em, vèo trôi qua những rong chơi, những hội hè, những cuộc hẹn hò, những ngày tụ tập... Ngày tháng Giêng, ta gửi lại tờ lịch cuối cùng của năm cũ những nỗi buồn đã cũ, để cùng bóc những tờ lịch năm mới đỏ tươi còn thơm mùi giấy mực, cùng chúc nhau những điều tốt đẹp nhất khi Tết đến, xuân về.

Tháng giêng mưa trên tóc
Những người đi lễ chùa
Theo giọt mưa cầu phúc
Tiếng chuông từ bi mơ

Tháng Giêng là khoảng thời gian con người gạt bỏ hết những lo toan, phiền muộn mà tìm đường đến cửa phật linh thiêng. Lặng nghe một tiếng chuông chùa mà lòng mình nhẹ bẫng. Đứng trước Phật, ta thấy mình bé nhỏ, chẳng còn tính toan, vụ lợi, thôi hết những ganh đua, đố kỵ, ta vẹn nguyên một tờ giấy trắng, chỉ còn lòng thành kính và cái tâm trong sạch đã gột bỏ hết những vẩn bụi trần ai.

Tháng Giêng, ta mơ làm bụi mưa trên mái tóc em, ngây ngô đứng chắp tay trước trầm hương nghi ngút. Cầu phúc, cầu lạc, cầu may... đã bao người tới được? Thôi ta chỉ xin một chút an bằng trong khóe mắt em.

Tháng giêng mưa dưới bến
Mộng mơ cô lái đò
Mắt em đưa lúng liếng
Trói tôi bằng vu vơ...

Tháng Giêng ta chẳng nhớ thị thành, thèm được đứng gọi đò trên bến xuân lớp lớp hoa xoan tím. Cô lái đò buông nụ cười mộng mơ sau vành nón, mái chèo khua ì oạp, ta lắng nghe mùa xuân đang reo vui trong từng lớp sóng. Vì có tháng Giêng, ta yêu em từ dạo đó. Vì có mưa phùn, nên hai người dưng chợt xích lại gần nhau dưới một chiếc ô.

Ta gọi tên em là cô gái tháng Giêng má thắm hoa đào, cô gái có đôi mắt biết cười len lén nhìn ta lúc chia tay trên con đò xuân năm ấy, để rồi bao nhiêu năm, ta vẫn đi tìm vu vơ mà trả nợ. Vu vơ biết ở đâu tìm? Ta lại vay thêm tháng Giêng một chút dại khờ, một chút nhớ nhung dẫu biết không bao giờ trả nổi...

Tháng Giêng tiễn đưa nỗi buồn, tháng Giêng chào đón niềm vui, tháng Giêng để tìm về với chính mình ở trạng thái nguyên sơ nhất, tháng Giêng cũng có thể là những điều không bao giờ trọn vẹn...


Nguồn :VNN
 
Biết đủ trong chi tiêu cá nhân


HAV_1538.jpg

Tiền bạc đóng vai trò quan trọng trong thành công và hạnh phúc của mỗi người. Kiếm tiền và tiêu tiền có lẽ là 2 hoạt động chiếm nhiều thời gian nhất của con người.

Có người nói: "Tại sao chúng ta tiêu những đồng tiền mà chúng ta không có, để mua những đồ vật mà chúng ta không cần, và để gây ấn tượng trước những người mà chúng ta không thích?"

Đúng là nhiều người trong chúng ta đang làm y hệt như vậy. Nhiều người tiêu tiền bằng tiền xin hay vay của người khác (hay của ngân hàng), để mua những thứ mà họ không thực sự cần, và để khoe khoang với những người mà mình không cần phải khoe khoang.

Như tôi đã viết trong bài Bí quyết thành công và hạnh phúc, bí quyết của hạnh phúc là biết mình thực sự cần cái gì và có được cái mình cần. Khi ta biết đủ, ta sẽ biết mình thực sự cần mua và cần chi tiêu những gì để mang lại cho ta hạnh phúc.

A3_9.jpg

Ta cũng cần phải biết mình là ai, tức là phải hiểu rõ bản thân, và phải có suy nghĩ độc lập để ta không chạy theo thị hiếu của mọi người, không thấy mọi người có nhà lầu mình cũng phải có nhà lầu, không thấy mọi người có xe đẹp mình cũng phải có xe đẹp...

Nhiều người mua sắm, chi tiêu theo phong trào mà không tự hỏi những thứ đó có thực sự cần cho hạnh phúc của mình hay không và cái giá phải trả để có được những thứ xa xỉ, lộng lậy đó là bao nhiêu. Tôi cho rằng giá trị đích thực của con người được thể hiện qua phẩm chất, tính cách và ở cách cư xử của người đó, không phải qua những tài sản mà người đó khoe khoang.

Một thân thể không đau và một tinh thần không loạn, đó là 2 niềm hạnh phúc đích thực của con người. Và tiền bạc phải mang lại 2 niềm hạnh phúc này cho con người.

Vậy mà đối với đa số mọi người tiền bạc lại đang lấy đi của chúng ta 2 niềm hạnh phúc đích thực này. Vì lo lắng kiếm tiền mà chúng ta sinh ra bệnh tật và cáu gắt. Vì lo lắng kiếm tiền mà ta mất đi sự thanh thản trong tâm hồn. Tất cả cũng đều do lòng tham và không biết đủ của con người mà ra.


Internet.
 
Chúng mình đến với nhau lâu lắm rồi phải không em. Nhìn lại [FONT=Arial,sans-serif] thấy [/FONT]mấy mươi năm qua nhanh. Nhanh đến không ngờ. Ngày hai mái tóc xanh mướt mà bây giờ tóc ai cũng bạc, da ai cũng cũng có nếp nhăn và giọng ai cũng trầm xuống một nốt…nhiều lắm những thay đổi…màu tím mơ mộng đã bay qua cửa sổ.

[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/q7MVM4DeD9[/FLASH]


Ngày ấy nhà cha mẹ chúng ta gần nhau và là bạn thân của nhau. Hai người cha vui mừng khi thấy hai trẻ nhỏ chơi thân với nhau. Chúng thân nhau tự nhiên cây cỏ hoa lá. Chợt một ngày cô gái nhổ giò và anh con trai bể tiếng. Chúng hơi ngại tiếp xúc rồi mọi chuyện cũng ổn theo thời gian. Và chúng lại chọn nghề giống nhau, học cùng trường và công tác cùng một cơ quan. Tình cảm từ anh em cùng xóm, rồi tình yêu như chuyện ắt phải đến. Rồi hai bên gia đình tổ chức đám cưới như điều tự nhiên. Hai người không phải nói lời yêu mở đầu cho cuộc tình.

Chúng ta đến với nhau khi đất nước còn khó khăn và chúng ta chỉ có đôi tay trắng và mái tóc xanh. Chúng ta không có ngày tình nhân, không có ngày 8-3, không kỷ niệm ngày cưới. Chúng ta tiết kiệm từng ly chè để bữa bột của con thêm chút chất bổ, tiết kiệm một cái hoa hồng để mua cho con cái bánh. Bao năm em cứ cái áo sờn vai, đôi dép đơn giản ngày hai buổi đến cơ quan rồi lại về nhà lại chăm chút cho bố con anh. Chớp mắt một cái thấy con mình đã lớn. Anh cùng em nhận thêm việc ở công ty về làm để con có thể vào Sài gòn học. Sài gòn hào nhoáng và không để cho con thua kém. Anh cùng em lại cất những ngày kỷ niệm vào trong tim.


images1930863_tinhgia1.jpg


Bây giờ những ngày kỷ niệm con chúng ta xin tiền mua quà và xúng xính trong bộ quần áo tươm tất rồi đi chơi. Mái tóc xanh, thân hình thon thả và tiếng cười trong suốt khuất nơi đầu ngõ. Nhịp chân reo vui còn vang vọng lại khiến anh cũng xao lòng. Anh nghe nhịp tim của con rộn rã tay cầm đóa hồng đỏ thắm cho cô bạn gái nhỏ bé hay lại nhà. Chúng đẹp và hạnh phúc phải không em? Anh mừng cho con ta đã chọn đúng người và chúng hạnh phúc tay trong tay như chúng mình .

Em vẫn ngồi đấy dán mắt vào màn hình vi tính vẽ cho xong bản vẽ ngày mai phải giao. Anh cũng thấy một chút xót xa cho chúng ta vừa thoáng qua. Bây giờ chúng ta đâu cân một buổi đi chơi đầy âu yếm, bữa ăn tiệm sang trọng, hay bông hồng thắm. Anh kéo em đứng dậy. Một phút thôi em nhỉ. Lâu lắm rồi anh mới nhìn vào mắt em như ngày chưa cưới. Không dè mắt em vẫn long lanh. Một cái dựa đầu trên vai anh. Một cái quàng tay qua eo. Anh như thời còn trẻ. Hơi ấm ngày nào vẫn còn nguyên. Cánh tay em run run trên vai anh như ngày xưa ấy. Hơi thở anh gấp gáp. Đặt vào môi em nụ hôn nồng cháy. Môi em mềm khác ngày hôm qua. Em vẫn mềm mại trong tay anh.


images1930881_hoa.jpg


Lần dầu tiên trong đời anh khẽ nói: “ Anh yêu em”. Lần đầu tiên em dừng tay trên vai anh khẽ nói: “ Em yêu anh lắm”. Như ngày còn trẻ em dấu mặt vào cổ anh. Anh và em cứ như thế. Hình như anh còn trẻ, hình như em đang yêu, Vì ngày xưa chúng ta quên câu nói bình thường nhưng quan trọng và đầy ý nghĩa. Quên câu nói cần thiết và không bao giờ sến. Anh yêu em mãi mãi.



[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/q_6Gz1Fabg[/FLASH]



Blog Viêt.
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top