small star
Moderator
- Xu
- 94
Em nợ anh rất nhiều
Em và anh không máu mủ ruột rà, chưa từng nợ nần ân nghĩa, nhưng anh đã tốt với em, tốt thực sự. Bởi sẽ không ai dám vì em như thế, hy sinh cho bạn bè mình nhiều như thế. Em nợ anh một sự hy sinh!
Giờ mới là giữa thu nhưng cái se lạnh của mùa thu cộng với những cơn mưa do ảnh hưởng từ bão làm không khí trở nên lạnh lẽo và u ám. Lòng em lúc này cũng vậy, buồn mênh mang nhưng ấp áp vô cùng. Nghịch lý quá phải không anh?
Em và anh quen nhau không hề tình cờ bởi vì chúng ta là đồng nghiệp. Chỉ có điều công việc cuốn anh và em về hai phía khác nhau khiến chúng ta không có thời gian hiểu về nhau. Nhưng, đúng là "hữu xạ tự nhiên hương", không hẹn mà gặp, em và anh trở nên thân thiện cũng rất tình cờ.
Có phải bởi chúng ta tuy không giống nhau về hoàn cảnh, về số phận nhưng cả hai đều có những tâm trạng, những nỗi niềm không biết chia sẻ cùng ai. Vậy nên "tình cờ" em và anh là điểm tựa cho nhau, cùng vững vàng trong cuộc sống.
Anh lớn hơn em nhiều tuổi, anh chững trạc và chín chắn từ cách suy nghĩ, cách nhìn nhận đến cách giải quyết vấn đề. Còn em, tưởng chừng là một người biết suy nghĩ, nhưng thực ra rất nông nổi và bồng bột. Với cái tuổi của em bây giờ, lẽ ra em cũng phải có được độ chín chắn nhất định, ấy vậy mà em không thấy được điều đó ở bản thân mình.
Vậy nên, mặc dù coi anh là người bạn thực sự, một người bạn đặc biệt của mình nhưng đã có lúc em vẫn đặt ra những câu hỏi về anh, về sự chân thành của anh. Như thế là em nợ anh một sự tin tưởng rồi.
Em rất hay "than vãn" với anh từ chuyện công việc đến những chuyện riêng tư. Anh luôn là người động viên và giúp em lấy lại niềm vui trong cuộc sống. Anh làm cho em vơi bớt nỗi buồn em gặp phải, tiếp thêm cho em niềm tin để em thấy mình cần phải cố gắng hơn đối với những khó khăn em trải qua. Anh kể cho em nghe về con người anh, về hoàn cảnh gia đình, về công việc của anh nữa. Em chỉ biết nghe mà chẳng động viên anh được gì. Như thế là em nợ anh một sự ân cần.
Không chỉ chia sẻ với em, anh còn lo lắng cho em vì một lý do mà chỉ em và anh mới biết. Anh sẵn sàng giúp đỡ em không toán tính, mặc dù anh biết rằng người thiệt thòi sẽ là anh.
Em băn khoăn và đắn đo nhiều lắm, nhưng mỗi lần nói ra những băn khoăn đó, anh lại gạt đi. Anh bảo rằng, anh đã suy nghĩ rồi giờ không suy nghĩ nữa, khi nào em cần em cứ nói với anh!
Em và anh không máu mủ ruột rà, chưa từng nợ nần ân nghĩa, nhưng anh đã tốt với em, tốt thực sự. Bởi sẽ không ai dám vì em như thế, hy sinh cho bạn bè mình nhiều như thế. Em nợ anh một sự hy sinh!
À không, em nợ anh nhiều hơn thế, bởi đó không đơn thuần là một sự hy sinh, một sự cân cần, một điểm tựa cho em có niềm tin vào cuộc sống. Nó lớn lao hơn rất nhiều, bởi giá trị của nó sẽ khiến em nợ anh cả cuộc đời!
N.H.T(VnExpress)
Em và anh không máu mủ ruột rà, chưa từng nợ nần ân nghĩa, nhưng anh đã tốt với em, tốt thực sự. Bởi sẽ không ai dám vì em như thế, hy sinh cho bạn bè mình nhiều như thế. Em nợ anh một sự hy sinh!
Giờ mới là giữa thu nhưng cái se lạnh của mùa thu cộng với những cơn mưa do ảnh hưởng từ bão làm không khí trở nên lạnh lẽo và u ám. Lòng em lúc này cũng vậy, buồn mênh mang nhưng ấp áp vô cùng. Nghịch lý quá phải không anh?
Em và anh quen nhau không hề tình cờ bởi vì chúng ta là đồng nghiệp. Chỉ có điều công việc cuốn anh và em về hai phía khác nhau khiến chúng ta không có thời gian hiểu về nhau. Nhưng, đúng là "hữu xạ tự nhiên hương", không hẹn mà gặp, em và anh trở nên thân thiện cũng rất tình cờ.
Có phải bởi chúng ta tuy không giống nhau về hoàn cảnh, về số phận nhưng cả hai đều có những tâm trạng, những nỗi niềm không biết chia sẻ cùng ai. Vậy nên "tình cờ" em và anh là điểm tựa cho nhau, cùng vững vàng trong cuộc sống.
Anh lớn hơn em nhiều tuổi, anh chững trạc và chín chắn từ cách suy nghĩ, cách nhìn nhận đến cách giải quyết vấn đề. Còn em, tưởng chừng là một người biết suy nghĩ, nhưng thực ra rất nông nổi và bồng bột. Với cái tuổi của em bây giờ, lẽ ra em cũng phải có được độ chín chắn nhất định, ấy vậy mà em không thấy được điều đó ở bản thân mình.
Vậy nên, mặc dù coi anh là người bạn thực sự, một người bạn đặc biệt của mình nhưng đã có lúc em vẫn đặt ra những câu hỏi về anh, về sự chân thành của anh. Như thế là em nợ anh một sự tin tưởng rồi.
Em rất hay "than vãn" với anh từ chuyện công việc đến những chuyện riêng tư. Anh luôn là người động viên và giúp em lấy lại niềm vui trong cuộc sống. Anh làm cho em vơi bớt nỗi buồn em gặp phải, tiếp thêm cho em niềm tin để em thấy mình cần phải cố gắng hơn đối với những khó khăn em trải qua. Anh kể cho em nghe về con người anh, về hoàn cảnh gia đình, về công việc của anh nữa. Em chỉ biết nghe mà chẳng động viên anh được gì. Như thế là em nợ anh một sự ân cần.
Không chỉ chia sẻ với em, anh còn lo lắng cho em vì một lý do mà chỉ em và anh mới biết. Anh sẵn sàng giúp đỡ em không toán tính, mặc dù anh biết rằng người thiệt thòi sẽ là anh.
Em băn khoăn và đắn đo nhiều lắm, nhưng mỗi lần nói ra những băn khoăn đó, anh lại gạt đi. Anh bảo rằng, anh đã suy nghĩ rồi giờ không suy nghĩ nữa, khi nào em cần em cứ nói với anh!
Em và anh không máu mủ ruột rà, chưa từng nợ nần ân nghĩa, nhưng anh đã tốt với em, tốt thực sự. Bởi sẽ không ai dám vì em như thế, hy sinh cho bạn bè mình nhiều như thế. Em nợ anh một sự hy sinh!
À không, em nợ anh nhiều hơn thế, bởi đó không đơn thuần là một sự hy sinh, một sự cân cần, một điểm tựa cho em có niềm tin vào cuộc sống. Nó lớn lao hơn rất nhiều, bởi giá trị của nó sẽ khiến em nợ anh cả cuộc đời!
N.H.T(VnExpress)