Mỗi ngày một câu chuyện blog

Hà Nội ơi, mùa thu rất lạ lùng!

Mùa thu Hà Nội thật đẹp phải không anh?


- Ừ, … Nhưng mùa thu Hà Nội rất buồn!
- Với em, mùa thu là mùa đẹp nhất trong năm…

Anh có biết câu này không? “Thu là thơ của lòng người, thu là thơ của đất trời”. Câu nói ngỡ như một trò chơi chữ này của người xưa hóa ra đã thể hiện mối tương thông kỳ lạ giữa mùa thu và thơ ca, mùa thu và con người. Có phải vì thế mà trong bốn mùa, thơ ca thiên vị mùa thu hơn cả và mùa thu cũng ban tặng cho con người nhiều thi tứ hơn? Mùa thu Hà Nội mang trong mình tâm trạng của những người đa sầu, đa cảm. Mùa thu Hà Nội mang trong mình những vẻ đẹp rất riêng. Đi giữa trời thu, tự thấy ngân rung trong lòng những cảm xúc rất mơ hồ, rất mùa…
Mỗi mùa một vẻ, nhưng em cũng…ưu ái mùa thu hơn cả.

Mùa xuân Hà Nội có mưa bụi bay lất phất, làn mưa không đủ làm ướt chiếc áo mới nhưng cũng đủ mang cái không khí ấm áp về với thành phố. Những ngọn bàng mới nhú xanh non mơn mởn. Gió xuân hây hẩy, khẽ hôn nhẹ lên những đôi má ửng hồng. Đi xe trên phố mùa này sẽ thấy lòng thênh thang, rộng mở.

Đến mùa hạ, Hà Nội lại rất rực rỡ. Rực rỡ trong sắc đỏ đang lan dần trên những cành phượng, rực rỡ trong màu tím ngẩn ngơ của những hàng bằng lăng. Dòng người đi lại trên đường hối hả, vồn vã… hè ôm trọn thành phố vào trong sức trẻ đầy sắc màu của mình.

Hà Nội sang đông, cây cành khẳng khiu, lá bàng đỏ héo úa. Hà Nội không còn là cô bé mùa xuân tươi trẻ, phơi phới mà rất ngây thơ, cũng không còn là cô nàng mùa hạ đỏng đảnh, thích làm duyên. Hà Nội trầm lắng, suy tư như một người hoài cổ. Có ai đó đã viết thế này: Hà Nội mùa đông là Hà Nội nhớ về những ngày xưa. Ngày xưa Hà Nội còn vắng lắm. Những mái nhà cổ tựa trên vai của sự giá lạnh mà trầm ngâm suy nghĩ…Có cảm giác những cơn gió mùa đông lùa vào da thịt theo từng tiếng thở dài của thành phố. Nhưng mùa đông Hà Nội không lạnh giá. Vì quanh quất trong không gian là hơi ấm của …người Hà Nội.

Còn lại mùa thu. Mùa khiến cho con người say mê vì vẻ đẹp đến lạ lùng. Mỗi người một cách cảm nhận, nhất là các thi sĩ thường tìm cho mình những tín hiệu riêng để nhận biết mùa thu. Nhưng có lẽ chẳng giấy mực nào viết cho đủ, chẳng cây bút nào vẽ cho kỳ hết cái vẻ đẹp ấy. Người xưa thấy thu về trong lá ngô đồng rụng. Lưu Trọng Lư nghe thấy tiếng thu trong tiếng lá kêu xào xạc. Nguyễn Đình Thi nhận ra thu trong làn hương cốm mới. Trần Đăng Khoa biết thu về khi hoa cau rụng vào những thoáng heo may. Những câu hát về hương hoa sữa vẫn nao lòng người…

Với em mùa thu đẹp nhất không chỉ vì những điều đó…
Mỗi lần đi trên phố cùng anh, em đều cảm nhận được vị của mùa.
Em thấy gió thu nhẹ nhàng đùa mái tóc. Đi qua bờ hồ, em nhìn thấy nước hồ thu trong như gương, phản chiếu màu xanh của da trời. Những cành liễu mang dáng hình người thiếu nữ dịu dàng buông rủ. Anh có nhìn sang em và biết em đang nhìn ra phía mặt hồ phải không? Một cảm giác rất mênh mang khi nhìn mặt nước Hồ Gươm. Nơi ấy, mùa thu bình yên và dịu dàng quá!

Thu về, Hà Nội đẹp trong từng góc phố của không gian và thời gian. Cũng vì dù lúc nào, ở đâu đi nữa, em cũng sẽ có anh bên cạnh và cũng có cảm nhận như em đang mùa. Đường Phan Đình Phùng thoang thoảng hương sấu chín cuối mùa. Những con đường rợp bóng cây vương vấn hương ngọc lan quyện với chút hanh hao của cái lạnh vào thu. Sóng hồ Trúc Bạch dập dềnh như muốn góp cùng ai câu chuyện. Nước hồ Tây còn trong xanh và mênh mang cho ánh mắt ai nhìn xa xăm để tự hỏi đã bao lần đặt chân đến nơi này với người yêu dấu. Hơi nước tan trong gió hòa vào bầu không khí dịu dịu đến mát lành. Bên bờ sông Hồng, từng chiếc lá tre tung mình xoay xoay trong điệu valse trước khi hạ mình phiêu du cùng sóng nước. Có người nghĩ tiếng ngọn tre cọ vào nhau là tiếng mưa nữa cơ. Và Hà Nội, rất nhiều nơi có cây trứng cá còn chờ anh hái nữa đấy.

Thu đẹp nhưng thu buồn... Mùa thu bao giờ cũng hiện diện ở hai trạng thái như thế đấy. Khi mình cảm nhận rằng đất trời trong lành, cảnh vật âu yếm và chất ngất men tình, cho một mùa say, cho một mùa yêu…ấy là khi ta nhìn thu như một mảnh vườn tình ái. Khi ấy, mọi thứ đều có đôi, vạn vật đều rạo rực đắm say…và thiên nhiên mùa thu rất gợi tình. Nhưng mùa thu cũng còn là một thiên nhiên gợi buồn. Không gian cũng có thể là hoang mạc vô liêu. Tạo vật lẻ loi, trống trải, lạnh lẽo, âm u, âu sầu, mịt mù…Một đằng đánh thức nỗi khát khao yêu đương, một đằng đánh thức nỗi cô đơn cố hữu. Nhưng anh có biết, dù gợi tình hay gợi buồn, thế giới xung quanh đều dẫn lỗi cho con người đến cái đích duy nhất thôi: tình yêu. Đến với tình yêu, con người mới cảm nhận được nỗi khát khao yêu đương, cũng chỉ đến với tình yêu, mỗi cá thể mới vượt thoát được nỗi cô đơn. Thiên nhiên tạo vật mùa thu luôn giăng mắc hai sợi tơ như thế và sẵn sàng se duyên cho mọi lứa đôi. Thế nên mùa thu là mùa đẹp nhất!

Trời xanh lắm, nắng vàng lắm và thu, thu đang lặng lẽ sang. Thu nhẹ nhàng như bước chân ai ra phố, như ánh mắt anh dõi nhìn mùa thu đi ngang cửa. Chỉ một chút thoảng heo may thôi em đã thấy mùa thu rồi. Mùa thu Hà Nội đẹp và thật lạ lùng, như chính tình yêu của em dành cho anh!


(Theo blog Trà My)
 
Vị của mưa...

Này cô bé, có bao giờ em tự hỏi mưa có vị gì? Hãy xòe bản tay hứng lấy những giọt mưa, nếm thử, nhắm mặt lại và từ từ cảm nhận bằng cả vị giác lẫn trái tim, em sẽ thấy...

hungmua.jpg


Mưa có vị mặn chát của những giọt mồ hôi vất vả, nhọc nhằn. Ta sẽ chẳng bao giờ có thể đếm được hết những giọt mồ hôi đã đổ xuống, theo mưa, chảy trôi giữa cuộc đời. Đó là giọt mồ hôi của người nông dân nhỏ trên đồng ruộng quê mình để cho ra những hoa thơm, trái ngọt. Giọt mồ hôi của những người bán hàng rong hay những bác đạp xích lô ngày ngày gò lưng theo những vòng quay của bánh xe mà không biết đâu là điểm dừng cho cuộc đời mình...

Mưa có vị mặn đắng, đắng đến tê lòng của nước mắt. Không biết có bao nhiêu người đã từng khóc trong cơn mưa??? Đó là những giọt nước mắt khi phải chia xa người thân yêu, giọt nước mắt hối hận sau những lỗi lầm, hay là giọt nước mắt ngậm ngùi trước sự biến đổi không ngừng của thời gian, của cuộc đời, của nhân tình, thế thái...

Đừng vội buồn em ạ, mưa còn có vị của niềm tin, của hy vọng, của sức sống dâng trào. Em có nhìn thấy những chồi non, lộc biếc đang hăm hở vươn mình sau cơn mưa? Em có hiểu niềm vui của những cánh đồng hạn hán lâu ngày bỗng được một cơn mưa rào tưới mát? Sau cơn mưa, trời lại sáng. Sau cơn mưa, trời lại có cầu vồng. Cuộc đời trở nên sạch sẽ hơn, trong trẻo hơn và tinh khôi hơn. Bao bụi bặm, lo toan được cuốn trôi theo dòng nước.

Và em ơi, em có biết, mưa còn có vị ngọt- vị ngọt ngào của tình yêu. Em có thấy ngoài kia, một đôi tình nhân đang tay trong tay đi dưới mưa mỉm cười hạnh phúc. Mưa ôm ấp và là chứng nhân cho tình yêu nồng nàn vĩnh cữu của họ.

Đừng bao giờ em nghĩ, mưa không có mùi vị, mà ngược lại, mưa mang đủ hương vị của cuộc đời đó em...
 
Cứ mỗi lần đi xa, sao lại nhớ Hà Nội thế này !
...

“Hà Nội ơi, mỗi khi lòng xác xơ, tôi vội vã trở về...”*. Câu hát vang lên như đi xuyên qua cả thời gian, kéo con người trở về với kí ức và hoài niệm ở tận đáy sâu trong lòng mình. Hà Nội không đơn thuần là nơi mình sinh ra, lớn lên và gắn bó suốt hai mươi mấy năm trời, Hà Nội trở thành một phần máu thịt, một phần tính cách của mình.

Nếu một người nước ngoài bất chợt hỏi: “Hà Nội có gì mà sao người Hà Nội tự hào về thành phố này thế?”. Một câu trả lời, một giải thích trong phút giây không thể đủ. Hà Nội cũng có những danh lam thắng cảnh của riêng mình đấy, nhưng là gì so với những tháp Eiffel của Pháp, đồng hồ Big Ben của Anh, hay tháp nghiêng Pizza - niềm tự hào của nước Ý - những nơi thu hút hàng triệu khách du lịch mỗi năm. Không, Hà Nội có tiếng nói của riêng mình, có vẻ đẹp đậm đà chất Á đông - ý nhị, thầm kín, đằm thắm lòng người kết hợp với nét hào hoa thanh lịch trong mỗi con người cũng như cảnh vật nơi đây.

Hà Nội tự hào vì trong lòng thành phố đông đúc dân cư, vẫn có những mặt hồ thơ mộng xoa dịu đi sự ngột ngạt. Nếu đi qua Hồ Gươm vào một buổi sáng tinh mơ, bạn sẽ thấy nét quyến rũ bình dị của nơi được mệnh danh là trái tim của Thủ đô này. Mặt hồ được phủ một lớp sương sớm, chiếc áo thiên nhiên hào phóng ban tặng. Tháp Rùa rêu phong thấp thoáng trong làn sương, gợi nhớ một thời lịch sử hào hùng của dân tộc. Xung quanh nó, những cây phượng, cây lộc vừng hàng trăm năm tuổi, vẫn duyên dáng ngả mình soi bóng mặt gương. Ban đêm, Hồ Gươm trở nên huyền ảo, lung linh hơn. Những ánh đèn từ Bờ Hồ hắt xuống mặt nước phẳng lặng thanh bình, phản chiếu lên cho ta cảm giác cả mặt hồ là một ngọn hoa đăng rực rỡ khổng lồ. Ngồi trên tầng cao nhất của quán cà phê “Phố cổ” - Hàng Gai, nhìn xuống Hồ Gươm và những con đường rực ánh đèn, tấp nập dòng người qua lại. Nghe gió từ mặt hồ thổi vào mát lạnh, thấy lòng mình thật thanh thản và yên bình.

Hồ Tây một chiều mùa thu, gió thổi nhè nhẹ khiến mặt hồ gợn lên những đợt sóng lăn tăn. Xa xa từng đàn chim hối hả bay vể tổ trước khi mặt trời hắt những tia nắng cuối ngày, để lại vầng đỏ đan hoà với màu xanh tưởng như vô tận. Những chiếc thuyền đôi lững lờ buông mái chèo giữa hồ nước mênh mông. Hoàng hôn buông xuống như trả lại không gian tự do cho lòng người. Nhẹ nhàng và sâu lắng như một nụ hôn e ấp..

Mùa hè, đi trên những đường phố rợp bóng cây của Hà Nội, cảm giác thật thoải mái và trong lành. Những tán cây xà cừ, cây sấu vững chãi, kết lại khoẻ khoắn như ôm lấy từng con phố. Chỉ vài tia nắng lách nhẹ qua kẽ lá, nhảy nhót như trêu đùa người đi. Mùa thu, lá rụng xào xạc dưới mỗi bước chân qua.

Nét đẹp của Hà Nội còn được tạo nên bởi sự hào hoa, thanh lịch của người Hà Nội. Thú ẩm thực là một phần tạo nên phong cách ấy. Người Hà Nội sành ăn lắm. Mảnh đất của bao món ngon nức tiếng dân trong nước và nước ngoài: phở, bún thang, bún chả, xôi xéo, bánh tôm... Ai đến Hà Nội cũng mong có dịp được thưởng thức những món ngon đấy. Kì lạ thay, những món ấy, lại phải ăn ở những quán ta vẫn gọi là quán vỉa hè, quán cóc, mới thấy hết được cái ngon của món ăn, cũng như cảm nhận được hồn người Hà Nội gửi gắm trong đó.

Hà Nội về đêm. Ồn ã, tấp nập ban ngày tạm lắng xuống, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng. Cuộc sống không hề ngưng lại. Bác lao công lặng lẽ quét dọn rác trên đường phố. Từng nhát chổi đều đặn, nhẫn nại nhưng quyết tâm. Chị bán rau vội vã chở rau ra chợ để kịp bán phiên chợ sáng. Giọt mồ hôi lăn dài mặc cho tiết trời trở mùa se lạnh. Họ - những con người lặng lẽ ấy, với những công việc âm thầm ấy - góp một phần vào nét đẹp của người Hà Nội.

( Kết nối Blog)
 
Con Đường Mang Tên Cuộc Sống

"Cuộc sống giống như một con đường, và không có một con đường nào là luôn luôn thẳng tấp. Để có thể chinh phục được con đường của chính mình, điều quan trọng đầu tiên là ta có biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã trên chính con đường ấy hay không".

1231510594.img.jpg

Cuộc sống như một quãng đường dài, và việc ta bước đi trên quãng đường ấy được bắt đầu từ khi ta vừa chào đời... Và sẽ kết thúc khi ta mất đi. Hòan tất quãng đường dài mang tên "cuộc sống" đó là nghĩa vụ mà ai trong chúng ta cũng phải thi hành...

Có nhiều loại đường, mỗi loại lại mang một cái riêng: đường đất, đường cát, đường đá, đường pê-tông, đường nhựa, hay thậm chí là... đường sắt! Chúng đều khác nhau về bản chất, và vì thế ta lại có nhiều con đường "đời". Có kẻ may mắn được bước đi trên con đường pê-tông hoặc nhựa - bằng phẳng, không gồ gề; nhưng có người phải chịu kiếp tiếp bước trên con đường đất, đường đá - chông gai, lổm chổm ổ gà, ổ vịt! Khác nhau là thế, nhưng rồi tất cả các con đường ấy lại có một điểm chung - không có một con đường nào là luôn thẳng tắp. Thế mới là cuộc sống!!!

Bước đi trên những quãng đường dài như thế mà không có lấy một thứ hành trang gì sao?!... Có chứ, tất nhiên là có, nhưng chúng không có sẳn để bạn chỉ việc mang đi, mà chính bạn phải tìm thấy chúng. Cứ yên tâm, hãy cứ bước đi những bước đầu tiên tiên con đường mang tên "cuộc sống"! Bạn sẽ thu nhặt được những "hành trang" đầu đời...
Như đã nói, không có con đường nào là luôn thẳng tấp... Ta bước đi trên con đường của chính mình, bỗng ta gặp những đọan đường chông chênh, đầy ổ gà, ổ vịt, những chướng ngại vật ngổn ngang... Rồi đôi khi tại lại bắt gặp những ngã rẽ, khiến ta bối rối, chẳng biết tiếp bước ngã nào (?!).

Những chông chênh là những rắc rối trong cuộc sống, những chướng ngại vật là những thử thách buộc ta phải vượt qua, rồi những ngã rẽ là những bước chuyển trong cuộc đời...

Bước đi trên một quãng đường dài không ai là không một lần vấp ngã vì những chông chênh, những cản trở không ai muốn... Rồi những ngã rẽ khiến ta phải đắng đo. Những ngã rẽ không ai ngờ kia là những phút bối rối khi ta phải đối diện với hàng loạt sự lựa chọn... Chính chúng đã tô đậm màu cho cuộc sống; với những quyết đóan, họ sẽ chọn đúng ngã rẽ nối tiếp con đường mà họ cần phải đi; nhưng trái lại, vẫn có những người sai đường - lỡ bước... Nói một cách ví von, chúng là những ngã-rẽ-cuộc-đời...
Mỗi người đều bước đi trên một con đường khác nhau. Nhưng với những "người trẻ", cái đích của mọi con đường đều giống nhau - "sự thành công" là cái đích của mọi con đường của những thế hệ trẻ!

Là tuổi trẻ, không ai là không nóng vội hay bồng bột; vì thế, với những người trẻ, họ sẽ "chạy", chứ không phải "bước đi" trên con đường mang tên "cuộc sống". Bởi thế mới hình thành quan niệm "gấp gáp phá vỡ thành công".

Đừng vì những phút yếu lòng mà bạn bỏ cuộc chinh phục một con đường dài. Bạn không thể bỏ cuộc, hay nói chính xác hơn, bạn không có quyền bỏ cuộc trên con đường mang tên "cuộc sống" này!

Vấp ngã thì hãy đứng dậy và tiếp tục đi.

Nghị lực, kinh nghiệm và lí trí - là 3 món hành trang mãi mãi theo bạn trên suốt cuộc hành trình dài. Chúng sẽ là 3 món hành bạn thu nhặt được nhiều nhất sao mỗi lần vấp ngã...

Cuộc sống giống như một con đường, và không có một con đường nào là luôn luôn thẳng tắp. Để có thể chinh phục được con đường của chính mình, điều quan trọng đầu tiên là ta có biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã trên chính con đường ấy hay không" ...

Năm học mới lại bắt đầu , chúc tất cả thành viên khởi đầu thật tốt , và đừng nản lòng với thất bại ...Lời nhắn cho những ai đang học năm cuối : hãy cố gắng vì mơ ước của mình , và đừng quên trân trọng những gì mình đang có , bởi vì khi 1 thứ mất đi , ta mới thấy nó có ý nghĩa ...

sưu tầm
 
Viết cho một năm học mới

,Blog Việt: Những kỷ niệm một thời đi học luôn nằm trong một góc trái tim của mỗi người. Khi ánh nắng bớt chói chang, gió heo may đem theo hơi sương sớm là lúc bắt đầu một năm học mới.Ký ức về ngày xưa đi học chập chờn ẩn hiện…

Học hết Trung học cơ sở, tôi cùng mấy đứa bạn ngày nào cũng đạp xe lên thị trấn cách nhà gần 10 km học thêm để thi vào lớp 10. Đoạn đường này ngay từ hồi bé xíu học tiểu học, khoảng lớp 3 lớp 4 đã quá quen thuộc với tôi. Đó là những trưa hè nắng như thiêu như đốt trốn ngủ cuốc bộ lên thị trấn chỉ để đọc một hai quyển truyện rồi về. Hồi đó những lần đi như vậy thực sự là những chuyến chu du đầy thú vị đối với tôi, bất chấp có thể bị lũ trẻ trên thị trấn bắt nạt và có thể là chiếc roi mây của bố mẹ đang đợi ở nhà. Niềm vui thích được đọc một cuốn sách mới làm tôi quên đi những điều đáng sợ.

Qua kỳ thi vượt cấp tôi vào học lớp 10, trường PTTH Lê Lợi, một ngôi trường có truyền thống học tốt dạy tốt, nên chúng tôi tha hồ mà hãnh diện. Thử thách đầu tiên trong đời tôi đã vượt qua một cách… khó khăn chật vật. Những ngày đầu học cấp 3 thực sự là những ngày đầy vui tươi và phấn khởi. Tôi và rất nhiều đứa bạn khác khi vượt qua thử thách này thường có tâm lý xả hơi, tạm cho mình được nghỉ ngơi và phởn chí, hơi nhiều.

Buổi đầu tiên đến lớp tôi cùng một thằng bạn đèo nhau trên con ngựa sắt già nua đã từng chở anh trai tôi những ngày học cấp 3, giờ tôi là chủ nhân mới. Khi đến đầu thị trấn một người say rượu lao vào hai đứa tôi, không buồn xin lỗi hắn ta hùng hổ nhảy xuống xe giáng một cú thôi sơn vào mặt thằng bạn tôi, trong lúc cả hai thằng đang sợ xanh như tàu lá, hắn lảo đảo bỏ đi khi thấy bạn tôi chảy một ít máu trên khoé miệng.

Tôi ấn tượng nhất với thầy Bùi Ty dạy chúng tôi Nga Văn, thầy đã già và rất nghiêm khắc. Thầy hay kể cho chúng tôi nghe về thời tuổi trẻ thầy du học bên Liên Xô, về đất nước và phong tục tập quán của người Nga, tất cả những câu chuyện thầy kể lôi cuốn chúng tôi một cách lạ kì. Hôm đầu tiên thầy đến dạy lớp tôi, trời đổ mưa giông tầm tã, lớp học ồn như chợ vỡ. Thầy lập lại trật tự trong lớp chỉ bằng câu nói nhẹ nhàng: “Trời mưa có gì lạ mà lôi cuốn sự chú ý của các em đến vậy? Chỉ có tri thức và những giá trị văn hoá mới đáng để các em hướng sự tập trung chú ý của mình vào”…Lớp học im phăng phắc. Chúng tôi là lứa học sinh cuối cùng trong sự nghiệp trồng người của thầy, ba năm sau chúng tôi tốt nghiệp phổ thông trung học, thầy cũng rời bục giảng nghỉ hưu...

Lớp học của tôi là một trong hai căn phòng cũ kỹ nằm ở góc sân trường, yên tĩnh và lặng lẽ. Khẩu hiệu: “Văn minh - Trật tự” viết trên tường được chữa thành: “Vặn mình - Trại tù”- dấu ấn “dễ thương” của các anh chị khoá trước để lại làm chúng tôi cười nghiêng ngả. Trước cửa lớp là cây bàng trĩu quả xanh, khi những quả bàng này chín sẽ trở thành một thứ quả mà bất cứ đứa con trai nào trong lớp tôi cũng sẵn sàng chén ngon lành, không do dự.

Trường tôi học um tùm cỏ dại, có một thứ cây (chẳng biết tên gì), hoa tím ngát và quả thì rất nhỏ. Tôi thường tha thẩn hái hoa về để lên bàn, quả của loại cây này vô cùng thú vị, chỉ cần cho vào miệng thấm một chút nước bọt vài giây sau nó sẽ nổ tung và phát ra những tiếng kêu lép bép vui tai.

Tôi ngồi bàn đầu tiên bên trái vị trí ngoài cùng. Bàn đầu tiên bên phải có cô bạn gái rất xinh, những ngày mới vào lớp 10 chúng tôi còn bỡ ngỡ. Trong giờ học tôi thường trêu cô ấy bằng cách ngậm những quả của loại cây có hoa màu tím mà tôi chẳng biết tên, sau đó ném nhanh sang vở ghi bài của cô ấy, chỉ cần nhặt lên thứ quả đó sẽ nổ tung.

Ngạc nhiên và thích thú cô ấy nhìn sang tôi nhoẻn miệng cười xinh như nắng sớm làm tôi ngơ ngẩn…
 
Chuyện 8x -


Phần 1: Vỡ

86 bước vào quán, hôm nay là một ngày vui. Nó đi ăn khao bạn thân chuẩn bị đi du học. Thế là lại vắng mất một người trong hội của nó, nhưng nó đã quen dần với sự thiếu vắng. Đi là thoát khỏi Hà Nội ít oxy nhiều ô nhiếm này, chả quá tốt cho chúng nó, có gì mà buồn?86 đang rất vui .Nó tựa vai con bạn:

- Mày đi nhớ chăm học và chăm mua quà hàng hiệu cho tao.

Cả lũ bạn của 86 cười oà.

Mỗi lần một đứa bạn đi, nó đều nói câu đấy. Mấy năm nay, hiếm có đứa nào về. Học là cả một sự nghiệp lâu dài và gian khổ. Có lẽ một ngày nào đó nó cũng sẽ chán Hà Nội và vác vali đi, nhưng Hà Nội hiện tại vẫn đủ bùi ngùi để níu nó lại, như một mối tình đầu. Mấy năm nay, 86 thấy quanh nó vắng đi một chút, những buổi chat lệch giờ làm cho tình bạn xa hơn. Bỗng nhiên nó thấy sợ, sợ rằng một ngày kia, nó sẽ chỉ còn lại một mình.
86 và đám bạn bước về phía quầy bar. Và nó thấy…

Nó không thấy gì hết trong vòng vài giây, mắt nó mở trừng trừng và nụ cười chưa kịp chết còn giãy trên đôi môi của nó, nhưng trái tim nó ngừng đập và trong thâm tâm nó có điều gì vỡ vụn ra…

84 đang ngồi ở bar, với một con bé nào đó rất xinh, rất hot, rất tự nhiên đang hôn 84.

Có một con quỷ ngoạm lấy trái tim 86, con quỷ ấy gào thét cho đến khi 86 không thể nghe được bất cứ tiếng động nào- tiếng nhạc, tiếng nói chuyện- trừ tiếng đập của trái tim nó, những tiếng đập đau đớn và điên loạn. 86 muốn đập vỡ cái hình ảnh trước mặt, nghiền nát nó đi, xóa nó ra khỏi tâm trí. 86 nhắm mắt lại, và mở mắt ra.

84 đang nhìn nó.

Vô thức, 86 bước lại gần.

- Bạn gái mới của anh à?

- Anh…

- Xinh thế sao anh không giới thiệu?

- Em…

- Ai đây anh? - Con bé kia quay sang hỏi 84, giọng ngọt ngào, nũng nịu, gần như trẻ con vòi mẹ của nó làm 86 muốn buồn nôn.

- Chị là người 2 phút trước còn là bạn gái của anh ấy, em ạ.

86 chỉ có thể nói đến đấy. Nó kiệt sức. Con quỷ tronglòng nó hút hết tâm trí nó, trong đầu nó không còn nổi một từ, một suy nghĩ, một hình ảnh nào ngoài sự thật khủng khiếp trước mắt nó. Nó lả đi, tựa vào vai con bạn thân.

- Chị ấy nói có đúng không?

- Anh…

- Anh là đồ tồi!

- Em…

Choang!

Con bé đó cầm ly Chivas 84 đang uống dở, hắt vào mặt 84, ném ly xuống chân 84, rồi quay ra. Những mảnh vỡ bắn tung tóe trên nền nhà, lẻ loi, vô hình, sắc nhọn, như những mảnh tim của 86.

- Mình không biết bạn là ai, nhưng mình xin lỗi.

Con bé đó là 88.

Một tuần sau, con bạn thân của 86 bay đi Anh. 86 không đi tiễn, nó ngồi lặng lẽ xếp những đồ vật dính mùi 84 vào một cái hộp.

Một trái tim vỡ không thể đựng được nước mắt.


Nó lặng lẽ khóc...
 
Phần 2: Tồi

Blog Việt _84 biết mình là một thằng tồi. Nhưng nếu tồi là bản chất, làm sao nó sửa được. Sự tồi tệ của nó cũng như màu đen của mắt nó, có đeo áp tròng thì cũng chỉ là che giấu thôi.

Từ lâu 84 đã lờ mờ nhận ra nó không yêu 86 nhiều như người ta tưởng, không biết vì sao, và cũng không biết nói với 86 thế nào.Chẳng lẽ lại nói: “Anh muốn bỏ em bây giờ vì anh biết anh sẽ bỏ em trong tương lai”?

86 rất toàn diện, toàn diện đến mức mẹ 84 không còn nghĩ nó là một thằng lông bông từ khi nó dẫn 86 về nhà. Toàn diện đến mức chinh phục được cả đám bạn trời đánh của 84.

Toàn diện đến mức làm một thằng tồi như 84 ngứa mắt. Nó đã từng nói với 86:

- Em sẽ chẳng thay đổi được một thằng như anh đâu.

- Em biết. Chỉ có anh mới thay đổi được anh thôi.

84 biết sớm muộn gì thì nó cũng sẽ bỏ 86. Nó chỉ cần một cái cớ. Và một con bé hot như 88 là cớ hoàn hảo.

Ngày hôm đó, sau khi 88 đổ rượu vào mặt nó và mọi người tản đi hết, 84 ngồi uống tiếp. Có lẽ nó sẽ nhớ 86, có lẽ nó sẽ không quên 88. Nhưng nó không muốn núi kéo. Lòng nó lạnh. Có níu kéo cũng chỉ là giả dối. Nó cũng không muốn xin lỗi, vì nó là một thằng tồi. Có xin lỗi thì nó cũng không thành người tốt được.


Mà tồi thì sao? Nó không hiểu vì sao mọi người phải phấn đấu thành người tốt, trong khi tốt như 86 rồi cũng bị một thằng tồi như nó đối xử thật tệ. Nó tồi, nhưng đời vẫn có những người tốt như 86 để nó lợi dụng, những em hot như 88 để nó cặp kè. Nó không hối hận.

84 không phải loại con trai với cái vỏ lạnh lùng và trái tim ấm áp. Nó khoác vỏ lạnh lùng vì cốt lõi của nó là lạnh; 84 không muốn lừa dối ai. Nếu có những người chết vì ảo tưởng, đó không phải là lỗi của nó, chỉ nên trách họ quá mê phim Hàn Quốc. Tại sao người ta cứ cho rằng nó tốt mặc dù nó cư xử như một thằng tồi, để rồi thất vọng? Nó không hiểu.

Chuyện giữa 84 và 88 quá hiển nhiên. Ngày đầu tiên 88 làm thực tập ở công ty nó, 88 đã thôi miên toàn bộ đám đàn ông bằng đôi mắt thách thức và chiếc áo bó xẻ rất sâu. 84 biết nó sẽ phải chinh phục 88, vì ở đời không có gì sung sướng hơn là đoạt được những gì mà người khác thèm muốn. Nó là đàn ông, chiếm lĩnh và chinh phục là bản năng. Có lẽ 84 yêu 86 cũng chỉ vì bản năng. Còn vì sao 86 yêu nó, 84 không bao giờ hiểu.

Một tuần sau, khi 86 ngồi khóc một mình, 84 đang đi sinh nhật bạn. Một buổi Chiều Hà Nội như bao chiều khác, những mảng nắng cuối ngày rực rỡ lịm dần trên từng bức tường loang lổ. Chưa muộn, đám bạn của nó bắt đầu say; vài đứa con gái xinh xinh, bạn-của-bạn-của-bạn nó mượn men rượu để hỏi 84:

- Anh mới chia tay bạn gái à?

- Không, anh bị bỏ.

- Vì sao thế?

- Vì anh là một thằng tồi.

- Anh lại đùa rồi.

Đám con gái cười ầm lên.
 
Phần 3: Hot


Mọi người đều nói 88 hot, và bản thân 88 cũng ý thức được điều đó, vì bao nhiêu năm nay nó đã dành mỗi ngày hai tiếng luyện tập để có được thân hình hiện tại, bất kể nắng mưa; vì nó luôn làm điều nó muốn và đạt được mục tiêu của mình. Nó ghét những từ như “may mắn” hay “số phận”. 88 tin vào luật nhân quả, nhưng không phải trong kiếp sau, mà là ngay kiếp này. Tất cả những gì nó có đều được trả giá bằng mồ hôi và sự cố gắng.

Cũng vì thế 88 chưa từng nhận lời làm người mẫu ảnh, MC hay những công việc có thể khiến nó bị đánh đồng với giới hot girl. Trong thế giới đó, mọi thứ đến dễ dàng quá, nó chỉ cần mỉm cười là sự nổi tiếng và tiền bạc sẽ là của nó. Mà mỉm cười, đánh hông, chụp ảnh sexy đâu cần đến tài năng hay nỗ lực, đối với 88 đó là tự hạ thấp tiềm năng của mình. Đứa con gái nào cũng có thể mặc pushup nằm lả lơi trước ống kính. 88 biết, vì đó là công việc của nó.

Công ty truyền thông chỗ nó và 84 ,thuê nó làm phụ trách mỹ thuật. Nôm na: 88 là người chọn người mẫu, người chụp, bối cảnh và ý tưởng cho những bộ ảnh mới. Không có công đoạn nào trong quá trình sản xuất ảnh đẹp và lăng xê hot girl mà nó không biết.

Mỗi bộ ảnh đối với nó chỉ là một sản phẩm. 88 rất giỏi tạo ra những sản phẩm để mê hoặc người khác. Khi nó chọn một tông màu, một góc ảnh, 88 có thể dự đoán chính xác phản ứng của người xem. Không phải ngẫu nhiên hay may mắn mà ở độ tuổi của nó, 88 leo lên được vị trí hiện tại. Nó biết cách điều khiển suy nghĩ của người khác.

Bản thân 88 là một sản phẩm hoàn hảo của chính nó. Khi người ta nhìn nó, họ nghĩ: hot, trẻ, hiện đại. Đó chính là điều 88 muốn. Người ngoài chỉ cần biết đến thế thôi, họ có nghĩ gì về cái vỏ của nó thì mặc.

84 cũng chỉ là người ngoài.

Khi 88 bỏ người yêu cũ, nó chọn 84 trong số những người đeo đuổi nó vì 84 không hề giấu giếm mục đích của mình. Những người khác:

- Anh yêu em.

- Anh mới quen em vài tuần thôi. Vì sao anh yêu em?

- Vì em rất thông minh và tài năng.

- Thế thì anh đừng nhìn chằm chằm vào ngực em như thế. Tài năng của em không nằm ở đấy đâu.

So với bọn họ, 84 thẳng thắn hơn, thật thà hơn và cũng không nói tiếng yêu dễ dàng như thế. Nhưng 84 đã nói dối nó về 86, và lợi dụng nó để làm 86 tổn thương.

88 là sản phẩm của chính nó, nhưng nó không muốn làm công cụ của bất kì ai.

Sau khi bỏ 84 lại bar, 88 lao ra đường. Đối với 88, Hà Nội không phải là nhạc hay thơ. Hà Nội của nó gồ ghề, bụi bặm, rực rỡ và trăn trở. Nó lôi máy ảnh ra chụp. Không ai biết 88 chụp ảnh, những bộ ảnh không dàn dựng, những con người thật không tạo dáng, mờ đi như tan vào dòng chuyển động và ánh sáng không mệt mỏi.

88 chụp cái đẹp không -hoàn - hảo của Hà Nội để ghi lại con người thật của nó.
 
Phần 4: Lạc



Một mình, 86 bỏ lên Sapa để chạy trốn khỏi Hà Nội. 86 sợ những buổi tụ tập, những ánh mắt nửa soi mói nửa thương hại, những ánh nhìn đầy ẩn ý, và hơn tất cả, 86 sợ Hà Nội. Mỗi góc phố, mỗi nẻo đường đều ngập tràn những kỉ niệm mà nó muốn quên, đan xen vào nhau không bao giờ dứt như dòng tâm tư miên man của nó. 86 sợ chính kí ức của mình.

Tối Sapa trời man mác sương và phảng phất mùi cháy ngọt của những quầy đồ nướng. 86 khoác một chiếc áo len mỏng đi bộ quanh những con đường dốc hẹp. Người ta bảo Sapa rất lãng mạn, nhưng 86 không cảm thấy gì ngoài một cảm giác trống trải và mơ hồ, như vị ngọt của cam thảo. Có phải vì nó đi một mình không? Đi hết đường, nó không biết phải làm gì.

Dường như mọi người đều có một điểm đến, còn nó đi chỉ để không phải dừng lại. Giữa những đứa trẻ người dân tộc, những quầy ngô nướng và sạp hàng lưu niệm rực rỡ cùng một bầu trời đêm bảng lảng mơ màng và se sắt lạnh, 86 lẻ loi và lạc lõng, có lẽ còn lạc lõng hơn những du khách nước ngoài ở đây. Nó cảm thấy ngạt thở.

86 chui vào một quán bar nằm ở bên hông một toà nhà. Giữa khung cảnh núi rừng với bảng màu thổ cẩm, bức tường đầy graffiti của quán cũng lạc lõng hệt như nó. Bộ phim Việt Nam trên TV chìm nghỉm trong tiếng nhạc rock. Vài cô gái dân tộc mặc váy thổ cẩm cầm gậy bắn bi-a với khách du lịch balô. Mọi thứ ở đây đều như lạc loài, như bị đặt nhầm chỗ.

Và 88… Bên góc khuất của quầy bar, với một gã nào đó, nửa giằng co, nửa đùa giỡn.
Tim 86 nhói lên những hình ảnh còn quá mới. Nó uống cạn cốc rượu trước mặt và đứng dậy, nhưng chưa kịp bỏ đi thì 88 đã nhìn thấy nó.

Lảo đảo, 88 níu lấy 86:

- A, lại là bạn đấy à ?

- Ừ. Hình như lần nào tôi cũng có duyên phá vỡ những cuộc vui của bạn.

86 liếc qua thằng con trai đi cùng 88.

- Hi vọng anh ta để bạn gái ở nhà rồi.

86 sửng sốt vì những lời chua cay mà đôi môi nó đang nhả ra. Nỗi đau có thể biến người ta thành một con quỷ.

Thẫn thờ, 88 quay đi, cầm chai Red Label trước mặt tu ừng ực. 88 đã rất say, có hại gì nếu nó say thêm chút nữa?

Thằng con trai đi cùng 88 giật cái chai từ tay 88 rồi quay ra nhìn 86, gằn giọng :
- Cô quen em gái tôi như thế nào ?

86 giúp 82 dìu 88 về phòng. Suốt dọc đường, không ai nói thêm một câu nào. 86 muốn xin lỗi, nhưng có một góc nào đó trong con người nó không chịu nhận sai, vì một đứa con gái như 88 đáng bị xỉ vả, đáng bị nguyền rủa, vì xỉ vả 88 làm dịu nỗi đau gào thét trong lòng 86.

Sau khi 88 đã ngủ ngon lành trong phòng nó, 86 muốn bỏ đi càng nhanh càng tốt. Nhưng 82 giữ nó lại. 82 là một ông anh trai tốt. Nó sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ làm em gái nó tổn thương.

- Cô vẫn chưa nói với tôi cô quen con bé như thế nào ?

- Tôi không đủ trình để quen “con bé” nhà anh đâu. Bé nhưng đã biết vào bar nốc rượu, ăn mặc như “gái gọi” và “cướp” người yêu của người khác. Bé lắm sao?

Rượu bắt đầu ngấm vào máu 86, nó không thể kiểm soát được những lời nó nói, những góc tối của tâm hồn nó gào lên như trong một niềm vui độc ác. Nó cười như một người điên.

- Tôi không biết cô là ai, nhưng cô không có quyền phán xét em tôi mặc gì, uống gì. Còn nếu cô không giữ được người yêu, thì đừng trách em tôi, hãy trách thằng tồi cô yêu và chính bản thân cô ấy.

Lảo đảo, 86 vịn vào lan can như vừa bị một cái tát.

- Anh… em gái anh là đồ hư hỏng.

- Còn cô là một kẻ nhỏ mọn đáng thương.

- Anh không có quyền… - 86 gào lên.

- Đừng gào lên như thế. Em tôi đang ngủ. Cô đi đi, đừng để tôi gọi nhân viên nhà nghỉ ra đuổi cô.

- Anh…

- Cô cũng say rồi. Về ngủ đi. Có gì mai nói chuyện tiếp. Sáng mai nếu cô dậy được thì 11 giờ qua đây đi ăn trưa với anh em tôi.

- Tôi không thèm!

- Vậy cô cứ đi ăn một mình đi.

86 lao về nhà nghỉ. Ước gì mọi chuyện xảy ra đêm đó đều chỉ là một cơn ác mộng.
Hơi rượu chếnh choáng và nước mắt theo nó vào một đêm rất dài.
 
Tôi yêu 'hắn' mất rồi!

Lời tác giả: “Cầu trời cho chồng tôi không đọc được những dòng tâm sự này”

________________




Tôi vừa nhận ra tôi phải lòng Hắn mất rồi...

Cũng bởi, Hắn không hề giống những người khác tôi từng gặp.

Anh chàng trước hắn mặc dù nồng ấm, thậm chí rất sôi động nhưng tính tình lại nóng nảy, luôn làm cho người khác cáu bẳn đến mức khó chịu. Nếu mọi người muốn thoải mái một chút tốt nhất nên tìm cho mình một không gian thật thoáng đãng mát mẻ để nghỉ ngơi, thư giãn mỗi khi anh ta xuất hiện. Thí dụ, đi Bắc Cực cũng là một hướng bạn nên chọn nếu không muốn tiếp xúc với anh ta!

Chính vì thế, với tôi, anh ta có vẻ không hợp lắm... Biết làm thế nào!

Anh chàng trước nữa tôi quen được nhiều người mến mộ và tỏ lòng yêu quý. Thậm chí, đến cỏ cây hoa lá cũng thích anh ta, tôi nói thật đấy! Anh ta có một vẻ đẹp tươi tắn đầy sức sống và đầy sắc màu. Tuy nhiên, anh ta hơi ủy mị ướt át. Tôi đoán chắc anh chàng không có cá tính lắm, như anh chàng nóng nảy tôi gặp sau này. Vì thế sau một thời gian thấy “thinh thích”, tôi cũng ngộ ra tôi chỉ dừng lại ở mức cảm mến như những người khác mà thôi. Việc gì đến cũng phải đến, chỉ sau Tết Nguyên Đán một thời gian, chúng tôi chia tay nhau.

Anh chàng đến sau hắn lạnh lùng quá! Thi thoảng, mặt mũi anh ta mới tươi tỉnh, còn không cứ xầm xầm xì xì, mặt lạnh như băng, cứ như anh ta lúc nào cũng giận dỗi ai vậy. Thử hỏi, làm sao ta có thể để con tim mình rơi vào túi ngực của anh ta được! Tuy vậy, nếu so với hai anh chàng đầu tiên tôi vẫn thích anh ta hơn. Lạ thế! Nói thật nhé, hầu hết những người tôi quen biết, mỗi khi gặp anh ta đều co rúm người lại, sao lại thế nhỉ? Tôi để ý, có điều lạ không vì thế mọi người đâm ghét anh ta, thậm chí một số còn tỏ ra thích vẻ lạnh lùng của anh ta nữa ấy chứ. Cũng lạ thật!

Thực ra, con tim tôi cũng có lúc run rẩy. Và hình như có những lúc vắng anh ta tôi cũng cảm thấy nhớ, mong được gặp. Hay tôi yêu anh ta? Không thể giải thích được! Nhưng anh ta cứ làm mặt lạnh lùng nhiều quá khiến mình cũng thấy nản. Yêu rắc rối thế đấy!

Cuối cùng, mấy đứa bạn thân cũng rút ra kết luận giùm tôi "Mày với "lão" cũng chỉ “thinh thích” nhau thế thôi, đúng không? Yêu “iếc” kiểu gì...!".
Ừ, đúng thật! Té ra mình cũng chỉ thấy “thinh thích” lão thế thôi...

Còn Hắn thì khác! Hắn thật dễ chịu và khá nổi tiếng.

Nhiều bạn bè hâm mộ làm thơ và sáng tác bài hát về hắn. Thấy hắn khoe như vậy, tôi chỉ cười trêu hắn nhưng trong bụng cảm thấy ngưỡng mộ hắn lắm. Hắn tỏ ra không nóng nảy cũng không lạnh lùng, cũng không quá ủy mị ướt át. Mặc dù thi thoảng hắn cũng có nóng, chắc là không kiềm chế được, hoặc cũng có những lúc tỏ ra lạnh lùng, nhưng chỉ một lúc thôi nên không khiến ai cảm thấy khó chịu. Lúc mới gặp tôi nghĩ chắc Hắn "diễn" giỏi, nhưng mãi sau tôi mới biết bản chất Hắn quả là như vậy.

Mỗi khi Hắn xuất hiện, tôi lại thấy nao nao và tự nhiên trong lòng bỗng trào dâng một cảm xúc khó tả. Thú thật, chưa bao giờ tôi giải thích được tại sao lại như thế! Khi Hắn đến, tôi chỉ thích khoác áo đi ra đường lang thang cùng hắn,Cà phê với hắn, hoặc tản bộ với Hắn dọc những con phố nhỏ vắng lặng đầy lá vàng rơi của khu phố cổ Hà Nội. Những lúc đi bên Hắn như thế, tôi cảm thấy thoải mái và thanh thản làm sao, lòng quên hết mọi lo toan phiền muộn. Có lẽ vì vậy mà từ trước đến nay tôi luôn cảm thấy khoảng thời gian mà tôi được gặp Hắn, được gần Hắn, thật ngắn ngủi...

Hắn đẹp, hẳn là như thế rồi!

Hắn đẹp, một vẻ đẹp khó tả, một vẻ đẹp chỉ có thể được thể hiện qua tranh, qua nhạc, qua thơ! Bạn bảo tôi làm sao có thể nói hết được cảm xúc của tôi khi ở bên Hắn. Bạn chỉ có thể cảm nhận được hết điều đó khi chính bản thân bạn được diễm phúc gần Hắn mà thôi!

Vâng, cuối cùng thì tôi cũng phải thú nhận một điều là tôi đã yêu Hắn mất rồi!

Bạn tò mò muốn biết Hắn là ai khiến tôi xiêu lòng ư?

Hắn chính là mùa thu Hà Nội đấy, bạn quen Hắn không?

Ước nguyện cuối cùng của tôi là mong sao đừng ai để chồng tôi đọc được bài viết này!




Nguồn:VNN.
 
Thời không thể quên

Tôi trở lại trường vào những ngày cuối tháng tám trời nắng oi ả. Vẫn dòng chữ “Trường phổ thông trung học cấp 3 Kon Tum” ấy đập vào mắt khi tôi vừa bước tới cổng trường.

Vẫn những cây phượng vĩ đứng trơ trọi giữa bao sóng gió của thời gian đã gợi lại cho tôi nhiều kỉ niệm khó quên.

…Qua bao thời gian nhưng trường vẫn thế, vẫn thân thuộc đến lạ lùng. Kia là một khoảng sân rộng mà sáng thứ 2 nào chúng tôi cũng ngồi chào cờ ở đó. Và kia nữa, có một anh chàng hình như là lớp phó lao động thì phải, đang chỉ đạo mọi người quét dọn sân trường, thì ra anh chàng đó là tôi. Hì! Còn đây nữa, đây có phải là hội trường mà tôi đã từng diễn văn nghệ không nhỉ, hội trường này đã được tu sữa nên trông khang trang hơn, rộng rãi hơn.

Hướng tầm nhìn về xa hơn, phía sau những hàng cây rợp bóng mát là nơi đã gắn bó với tôi suốt 3 năm học phổ thông. Những căn phòng học vẫn không có gì thay đổi, những chiếc bàn, chiếc ghế đã gắn liền với bao thế hệ học trò. Chỗ ngồi hồi xưa của tôi đây rồi, lại hình ảnh một anh chàng ngượng đỏ mặt khi bị mọi người bắt hát cho cả lớp nghe; rồi anh chàng kia nữa, đang cắm cúi đọc thư trong tờ giấy nhỏ xíu thì bị thầy giáo phát hiện và gọi lên bảng trả bài, với một ánh mắt ngơ ngác của chàng ta…

- An! Em đi đâu thế? Giờ em đang làm gì?

Một câu hỏi của ai đó làm tôi giật mình trở về với thực tại. Tôi quay qua nhìn, thì ra đó là cô dạy môn Hóa học của lớp tôi. Tôi vừa ngạc nhiên, vừa xúc động, đã qua ngần ấy thời gian mà cô vẫn nhớ tôi, nhớ cả tên nữa chứ, thật là không có niềm vui nào bằng.

- Dạ! Hôm nay em đi coi thi tuyển giáo viên cô ạ! Tôi trả lời cô.
Cô vừa cười vừa nói: Chà! Một anh chàng nhút nhát năm nào, giờ đây trông thật đứng đắn với bộ quân phục Công an rồi đấy!...

Hai cô trò đứng nói chuyện một hồi, cô hỏi han về nghề nghiệp của tôi và những người bạn cùng lớp. Thế hệ như tôi giờ đã trưởng thành cả, có người đã có việc làm ổn định, có người vẫn còn đi học. Và thế hệ các thầy giáo, cô giáo đã từng dạy chúng tôi đều có một vị trí nhất định trong ngành giáo dục, có người thì làm hiệu trưởng, hiệu phó, có người thì làm trưởng phòng. Đó quả thật là niềm vui đối với chúng tôi. Và niềm vui nhân lên gấp bội khi tôi biết rằng trường đã được công nhận chuẩn quốc gia.

Đã đến giờ tôi phải vào hội trường để làm lễ cho đợt thi tuyển giáo viên. Lần này tôi được ngồi trên hàng ghế đầu dành cho đại biểu. Một cảm giác chợt vụt qua, mới ngày nào đây tôi còn trong lớp học kia, cặm cụi chép bài, lo lắng cho những kì thi, mà giờ đây tôi đã được ngồi ở đây. Nhanh thật!

Ngày đó tôi được vào lớp chọn của trường để học, lớp này được xem là học giỏi nhất trường. Cũng chính vì thế mà năm lớp 10 tôi phải rất cố gắng để “đuổi” kịp lũ bạn trong lớp, nhưng cuối cùng tôi nhận được một câu nói của chính cô giáo dạy Hóa: “em mà học như thế nữa, không chịu cố gắng cho bằng bạn bè trong lớp là cô đề nghị chuyển sang các lớp thường học đấy”.

Và nhờ vào câu nói ấy, một phần vừa sợ bị chuyển lớp, một phần là xấu hổ với bạn bè, cho nên tôi đã cố gắng, đã quyết tâm học vượt lên. Kết quả là tôi lọt vào trong danh sách những bạn học khá nhất trong lớp vào năm lớp 11 và 12. Rồi cuối cùng tôi đã thi đậu vào trường Đại học An ninh nhân dân. Thời gian trôi qua thật nhanh nhưng tôi vẫn không quên câu nói của cô, để tôi mới có được như ngày hôm nay.

Nhắc đến tuổi học trò, chắc hẳn trong mỗi chúng ta ai cũng đã từng trải qua những mối tình học trò. Tôi cũng vậy, cũng đã có một, hai mối tình vắt vai. Hì! Tình yêu lúc đó thật con nít, chưa gì đã nói yêu người ta, rồi mỗi khi đi học lại viết thư vào mảnh giấy nhỏ nhét vào hộc bàn để đối phương lấy đọc. Đến một ngày, thấy cô bé kia dễ thương hơn lại quay qua chọc ghẹo cô bé ấy và quen béng đi cô bé kia, làm cho cô bé đó phải khóc sướt mướt. Nghĩ lại, mới lúc đó mà tôi đã lăng nhăng rồi, chắc sau này lớn lên…! Hihi!

“…Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại, cho bao khát vọng đam mê cháy bỏng, sẽ còn mãi trong tim mỗi người, để tình yêu, ước mơ mãi không phai…”.

Lời bài hát “Mong ước kỉ niệm xưa” bỗng dưng văng vẳng đâu đây. Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại, để ta được thả mình trong những cái vô tư của tuổi học trò, để được cùng nhau đạp xe đi chơi, để tìm về với những cảm giác lo âu mỗi khi bị kiểm tra bài cũ, để tìm về hình bóng của bạn bè, của thầy cô, của trường lớp. Và để tìm về một thời để nhớ.

An(theo VnExpress)
 
Bạn hẩu

Lớp 10 mày không biết tao là đứa nào, và tao cũng chẳng biết mày là thằng nào cả. Nhưng tao đã ấn tượng với mày, ngay từ lần chào cờ đầu tiên. Vì nhìn mày rất ngứa mắt. Nhìn chỉ muốn đấm một quả, cho mày bớt cười đi. Tại vì tao không được cười.

Mày thân !

Tự nhiên tao lại muốn viết một cái gì đó cho mày! Cũng chẳng hiểu tại sao nữa! Nghe có vẻ sến nhỉ. Tao cũng thấy sến. Nhưng nếu không viết một cái gì đó cho mày thì tao thấy không thoải mái mỗi lần nghĩ về mày. Thế nên dù hơi điên, thì tao cũng phải viết. He he. Chưa bao giờ tao nói hay thể hiện với mày điều này nhưng tao thực sự rất vui khi có một thằng bạn như mày, và cảm ơn mày vì tất cả những gì mày đã đem lại cho tao....

Lớp 10 mày không biết tao là đứa nào, và tao cũng chẳng biết mày là thằng nào cả. Nhưng tao đã ấn tượng với mày, ngay từ lần chào cờ đầu tiên.Vì nhìn mày rất ngứa mắt. Nhìn chỉ muốn đấm một quả, cho mày bớt cười đi. Tại vì tao không được cười. Tao cảm thấy tức vì sao vẫn có đứa cười tươi được thế kia.

Một mình lên Hà Nội, lần đầu tiên xa nhà, không bạn bè, không người thân, áp lực học tập, tao chìm trong bế tắc, chán nản, không thể bình thường ấy chứ đừng nói là cười. Bạn bè cũng chưa quen, mọi thứ xa lạ, dường như tất cả đã quá sức đối với tao. Cứ nghĩ tới 3 năm cấp 3 sắp phải trải qua mà tao sợ. Tao không biết rằng mình liệu sẽ tồn tại được hay không chứ đừng nói là cười tươi như mày. Mà tại lúc đấy em còn trẻ người non dạ nên mới thế. Chứ bây giờ thì.....ha ha

Lớp 11, sang lớp mình, tao đã hi vọng rằng mày sẽ không được chuyển sang lớp kia, tao và mày sẽ cùng lớp, dù lúc ấy tao cũng chẳng biết tên mày là gì, và tao cũng chẳng hiểu sao mình lại muốn thế nữa, có lẽ là để thực hiện nắm đấm năm nào vẫn chưa làm được. Trời không phụ lòng người tốt, tao với mày cũng cùng lớp. Vào lớp mình, những tháng ngày tươi đẹp đã tới. Tao như được trở lại làm chính mình, bên cạnh tao đã có những người bạn thực sự. Không còn áp lực học tập, không còn nỗi nhớ nhà như ngày đầu mới lên, đến trường trở thành niềm vui chứ không phải là nỗi sợ hãi như trước kia. Tuy nhiên, tao vẫn chưa đấm được mày quả nào, dù bây giờ tao đã biết mày là đứa nào. Mà mày còn suốt ngày trêu tao, nhưng chẳng hiểu sao tao không làm gì cả nhỉ, nói lại cũng không. Thật là stupid. Hic.

Rồi chẳng hiểu vì sao tao với mày lại thân với nhau nữa, và thân từ lúc nào. Mày luôn lắng nghe tao nói, làm cho tao cười mỗi khi tao buồn, và mày còn không trêu tao béo nữa chứ. Hiếm có đấy. He he. Thực sự, những lúc nhắn tin với mày rất là vui đấy. Có những chuyện không hiểu sao tao không có cảm hứng kể với cái An, nhưng tao lại kể được với mày. Mày chưa bao giờ cười trước những chuyện vớ vẩn mà tao kể, nhưng theo cách riêng, mày luôn làm tao cười và cũng tức nữa chứ. Nhưng tao cũng chẳng tức mày được lâu. Con người quảng đại mà. Ha ha. Tao cũng hiểu về mày nhiều hơn. Mày không biết là bề ngoài mày thể hiện và những suy nghĩ của mày khác nhau nhiều đến thế nào đâu. Nhiều lần tao phải giải thích hành động của mày cho Thủy và An hiểu đấy. Không hiểu sao mày rất dễ gây hiểu lầm cho bọn nó. Hic. Mày phải cảm ơn tao về vụ này đấy.

Mà mày còn nhớ mày đưa cho tao mấy truyện mày viết không. Tao đọc xong, vứt đâu rùi ý. Hi hi. Nhắc lại tự nhiên lại thấy tao với mày cũng có nhiều kỉ niệm ra phết đấy nhỉ. Mày nhớ hồi đi học hóa cô Hồng không? Ha ha. Mày đi nhờ tao ra bến xe bus. Bị mấy em gái nhìn thấy, nói đểu. Chắc mày xấu hổ lắm mà từ đó, mày toàn đòi lai tao, chứ không nhảy tót lên như những lần trước nữa.

Tự nhiên thấy nhớ con đường đấy quá. Con đường nhỏ, hai bên trồng toàn hoa sữa, hương thoang thoảng trong gió se se lạnh của mùa đông. Bình yên. Mỗi lần đi học về qua đấy, thấy thoải mái kinh khủng. Quên hết mọi mệt mỏi, ưu phiền, thấy có thêm sức mạnh để bước tiếp. Cảm ơn mày đã chỉ cho tao chỗ học, để tao biết một con đường tuyệt như vậy. Nhưng công nhận cái đường đấy tối, đi đêm sợ chít đi được. Hix

Những ngày ôn thi, tao biết mày cố gắng rất nhiều. Nhiều lúc tao chán nản, muốn buông xuôi. Nhưng nghĩ đến việc kém mày làm tao không thể chịu nổi, tao lấy mày làm đối thủ để chiến đấu, dù tao với mày thi hai trường khác nhau.

Rồi mày đi. Tao và mày không còn nhắn tin với nhau như hồi lớp 12 được nữa. Thỉnh thoảng gặp mày trên yahoo. Nhưng cũng chẳng nói chuyện nhiều. Mày rất bận với cuộc sống mới, môi trường mới. Tao hay vào blog mày đọc. Đọc thôi. Để biết mày vẫn sống. Ha ha. Lúc tao chưa biết là mày đi, nhắn tin mày cũng không nhắn lại, làm tao ức chế, xóa hết số điện thoại của mày. Rồi đến lúc hết giận, tao mới vào blog mày đấy. He he.

P/S: Dù có chuyện gì thì mày vẫn là bạn tao.Tao đã có một thằng bạn rất thân. Và cảm ơn mày vì điều đó.

V.X.T(theo VnExpress)
 
Túi áo của bạn

Và bây giờ, xa nhau hơn cả ngàn cây số, cuộc sống cũng khác nhau, Long theo con đường thể thao, Bé mập làm cô kế toán nhỏ, bận rộn quá đến bóp chẹt cả thời gian không đủ để nhớ về nhau.

Ngày ấy, cũng vào một ngày áp thấp nhiệt đới, miền Trung quê mình lạnh lắm. không ấm áp như Sài Gòn. Bé mập đã gặp Long, chẳng hiểu tình cờ hay không nữa. Quả thật bé mập không còn nhớ nổi.

Ngày ấy, cứ chiều chiều người ta lại thấy 2 đứa cùng một xe, cùng áo mưa đi học. Không phải yêu đâu, là bạn thân của nhau Long nhỉ.

Ngày ấy, Long cứ bảo bé mập để tay vào áo túi áo khoác của Long cho ấm...ừh, ấm thật, ngồi phía sau cũng ấm.

Ngày ấy Long thường hát bài Chân tình, Long bảo hát vì thấy nó hay, Bé mập cũng chỉ nghĩ có vậy, chúng ta là bạn thân mà.

Ngày ấy cứ hôm nào trời lạnh tím da thấm thịt, người ta sẽ thấy có 2 kẻ ngốc ngồi co ro ăn sữa chua, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập, rồi cười.

Và bây giờ, xa nhau hơn cả ngàn cây số, cuộc sống cũng khác nhau, Long theo con đường thể thao, Bé mập làm cô kế toán nhỏ, bận rộn quá đến bóp chẹt cả thời gian không đủ để nhớ về nhau.

Bây giờ, khi đã là vợ của người ta rồi, bé mập mới hiểu được hết ý nghĩa của hơi ấm trong túi áo Long, không chỉ ấm Long nhỉ.

Thi thoảng online gặp nhau, Long cũng chỉ cười và bảo có lẽ khi đánh mất rồi người ta sẽ thấy hối tiếc thật nhiều, Long đã để lạc mất một người, chỉ cầu mong người ấy bình an.

Sài Gòn năm nay có áp thấp nhiệt đới, ngồi trong văn phòng nhìn mưa, tự nhiên lại thấy nhớ, lâu lắm rồi lại thấy nhớ, thấy thân thương, và thấy ấm lắm Long ah.

Không biết giờ này Hà Nội có mưa không? Rồi cũng sẽ có một người ngồi phía sau Long, luồn tay vào túi áo, rồi mỉm cười hạnh phúc như Bé mập của ngày xưa.

Và ở Sài Gòn, bé mập cũng có một túi áo, bình yên.

Hạnh phúc nhé thằng bạn thân...


Hoài Phương
 
Mùa trám

tram.jpg


Ngày xưa ấy, mỗi mùa gió, những trái bưởi vàng rám dưới nắng hanh, mỗi khi mẹ mua được quả trám là mấy đứa thích mê. Chẳng phải mê cái vị chan chát, bùi bùi đâu, thích mê là vì khi mẹ ỏm trám xong, gỡ thịt quả xong, mấy đứa được cả đống hạt trám...

Chớm thu, nắng bớt gay gắt. Sớm mai đi chợ thấy cô hàng bán trám đen. Nao nao nhớ vùng quê trung du hanh hao mỗi mùa gió...

Ngày xưa, nhà nhà đều nghèo quá thể. Bữa ăn chẳng có gì ngoài cà muối, rau muống dầm sấu chua. Bữa nào bọn trẻ con hò nhau đi bắt cua đồng, cá đồng thì gọi là có món cải thiện. Thi thoảng nhà nào mua thức ăn thì đậu phụ là món được lựa chọn đầu tiên, vì rẻ và được nhiều hơn mọi thứ. Thịt là thứ vô cùng xa xỉ mà cả tháng mới được biết đến một - hai lần. Trách sao được cái thời mà người ta cần số lượng hơn chất lượng!

Thời đó, chả đứa trẻ con nào than trách bố mẹ, vì nhà nào cũng thế. Cứ nghĩ lại cái thuở dọn mâm lên là phải gắp đều cho từng đứa con những miếng ngon, sợ chúng tranh nhau hoặc không ăn dè thì chưa hết bữa cơm đã bỏ bát. Sáng bố mẹ đi làm, phải gắp sẵn đĩa thức ăn ra cho mấy anh em ăn bữa trưa, còn lại thì cất cái nồi thật kỹ, kẻo con cái ở nhà không biết dè sẻn thì chẳng lấy gì cho bữa sau... Ngậm ngùi quá! Chả bù cho bây giờ, trẻ con bị "khoán" mỗi bữa phải ăn hết ngần này, ngần kia, đồ ăn thừa mứa cứ phải nhồi nhét nhau...

Ngày xưa ấy, mỗi mùa gió, những trái bưởi vàng rám dưới nắng hanh, mỗi khi mẹ mua được quả trám là mấy đứa thích mê. Chẳng phải mê cái vị chan chát, bùi bùi đâu, thích mê là vì khi mẹ ỏm trám xong, gỡ thịt quả xong, mấy đứa được cả đống hạt trám, mang ra chặt làm đôi, rồi lấy tăm khêu cái nhân trăng trắng của hạt trám, ăn cái đó vừa ngầy ngậy, vừa tỉ mẩn mãi mới được một tí tẹo... Nhớ mãi cái vị béo ngậy đó..

Ngày xưa ấy, nhà ông bà là nền đất, mái lá, tường đan tre rồi trát bằng đất trộn rơm. Cái đám hạt trám bổ làm đôi kia, sau khi đã được bọn trẻ khêu sạch nhẵn cái nhân thì sẽ trở thành đồ chơi rất thú vị. Mấy đứa thi nhau mang búa đóng hạt trám xuống nền đất. Màu hạt trám cùng với màu đất nâu của nền nhà, mặt cắt ngang của hạt tạo thành những hoa văn đều tăm tắp, đẹp lắm. Chẳng biết qua bao nhiêu mùa gió mà cái mảng nền nhà được đóng hạt trám càng ngày càng rộng thêm ra. Ông nhìn cháu say mê chơi trò đóng hạt trám, cứ mỏm mẻm cười, xoa đầu từng đứa!

Ngày xưa ấy, đâu biết trám là món "thịt chay" của mẹ. Chỉ thấy có miếng nho nhỏ, màu sậm, kho cùng với đậu hũ, thì đứa nào cũng chọn miếng màu sậm kia, rồi hít hà: Mẹ ơi ngon quá! Uh thì cũng là một cách để "đưa cơm" của các bố mẹ thời bao cấp nghèo khó ngày xưa, dù bố mẹ nào cũng day dứt mãi đến tận bây giờ vì lỡ "đánh lừa" con trẻ.

Ngày xưa, đâu chịu để ý xem mẹ ỏm trám như thế nào. Chỉ biết là mẹ sẽ đun sôi nước lên, rồi pha thế nào đó, rồi ngâm trám một lúc. Lũ trẻ con chỉ mong mẹ gỡ vỏ trám thật nhanh để tranh nhau hạt. Mẹ ngồi gỡ từng quả, mấy đứa ngồi quây xung quanh. Xong quả nào là mẹ lần lượt thả từng hạt trám vào mấy cái ca của mỗi đứa, không đứa nào bị bỏ sót lượt nào, không là tị nạnh, khóc lóc ngay!

Bây giờ, cũng mùa gió...

Mẹ gửi cho con gái một ít trám đen. Con gái sực nhớ đã mùa thu rồi đấy! Con gái gọi điện về hỏi mẹ xem ỏm trám như thế nào vì lâu quá rồi không làm món này. Con gái chỉ biết rằng nếu nước nóng quá thì vỏ quả trám sẽ bị bó sít lại, không mềm và bở được, và sẽ rất chát, chẳng còn thấy vị bùi đâu nữa. Nhưng mẹ chẳng có nhà để hỏi. Lát sau mới gặp mẹ, nghe con gái hỏi xong, mẹ cười vang và tặng con gái một câu để đời: "Ối giời ạ, Nga ơi là Nga, hóa ra là mày ngố thật thế hả con?"

Rồi mẹ chỉ bảo từng ly từng tí. Mẹ đâu biết rằng, con gái đã ỏm xong mẻ trám và đã hỏng một nửa vì nước nóng quá. Một nửa đổ xuống trước đã bị bó sít lại, sống và chát kinh hoàng. Nửa phía trên chắc nước nguội bớt nên bở và bùi lắm lắm. Con gái đem trám kho cá mà em gái chỉ chọn trám thôi.

Mẹ ạ, con gái nhớ suốt đời câu nói của mẹ, và lúc nào cũng thèm món trám ỏm mỗi mùa gió mênh mang!

Quỳnh Nga
 
Cảm ơn em !
Anh cũng đựoc mẹ kho cá với Trám cho ăn hồi nhỏ. Giờ trên phố Sài Gòn không biết tìm kiếm ở đâu vị trám ấy. Anh lại nhớ đến cây trám mẹ anh trồng.Mẹ nói, mẹ trồng cây này mất vài năm là có quả, khi nào mẹ có tuổi, mẹ chỉ bán trám thôi cũng sẽ đủ ăn..hì hì..Mẹ anh là vậy đó ! Người đã đi qua thời khó khăn của nửa cuối thế kỉ mới đây ...

Nhớ vị trám của mẹ, nhớ lắm mùa thu có gió heo may....
 
Hương Cốm Mùa Thu

Tôi cầm trên tay gói cốm lá sen, nghe như cả đất trời mùa thu đang ùa về trong từng hạt cốm. Ở đó có sự hội tụ sắc xanh non tươi của lúa đồng, xanh mát của trời thu, xanh trong của nước thu… Tất cả màu xanh ấy hòa quyện vào với nhau, tạo nên cáingọt ngào của mùa thu; cái đằm thắm của làng quê và hạt cốm xanh thơ mmát suốt một thời thơ ấu…

comlangvong.jpg

Ngày ấy, cứ mỗi khi gió heo may thổi về nhè nhẹ mang theo chút sương mờ ướt lạnh, bà thường kể cho tôi nghe câu chuyện vầ mùa thu, về loại bánh mà hương vị của nó không thểt thiếu được trong vô vàn hương mùa thu khác… Đó là hương cốm.

*

Chuyện xảy ra cách đây đã lâu lắm rồi, thần Thời gian có ba người con là mùa Xuân, mùa Hạ, mùa Thu – cùng người vợ kế độc ác tên là mùa Đông.

Thấy ba chị em mùa Xuân luôn được Ngọc hoàng Thượng đế yêu thương hết mực, mùa Đông tứclắm! Bao nhiêu ghen tị và đốkị trong lòng mụ trỗi dậy, thôi thúc mụ bày mưa tính kế để hãm hại họ…

Và rồi tai họa đã ập đến. Một đêm, mụ biến thành một thiếu nữ xinh đẹp đi đến cung điện của chàng hoàng tử mùa Hạ. Bằng sự khôn khéo và ranh mãnh của mình, mùa Đông đã trút rượu cho chàng uống say và đánh cắp mất quả cầu lửa, ném xuống trần gian.



Lúc này, ở dưới trần gian đang là mùa xuân – nhưng tự dưng thời tiết trở nên khắc nghiệt. Nắng vàng chói chang như thiêu như đốt. Các dòng sông, con suối đều cạn kiệt, không còn một giọt nwocs khiến cỏ cây hoa lá trở nên khô héo. Muôn loài đêm ngày khóc than và oán giận…

Tiếng khóc ai oán ấy lên đến tận Thiên đình. Ngọc hoàng Thượng đế nổi giạn, hỏi tội mùa Xuân. Không thể thanh minh được, mùa Xuân chỉ biết cúi đầu im lặng. Được thể, mùa Đông lại xúi vào:

- Muôn tâu Ngọc hoàng Thượng đế anh minh! Linh tính của thần mach bảo rằng sự việc này nhất định có liên quan đến mùa Hạ. Tại sao chúng ta không kiểm tra quả cầu lửa của nó còn ở chỗ cũ không?

Và thế là tai họa lại đến với mùa Hạ. Duy chỉ có cô em út mùa Thu là mụ chưa làm gì được.

24848ce0fdd5ea4a.jpg

Dù quả cầu lửa đã tìm thấy vàlấy lại, đặt vò chỗ cũ nhưng Ngọc hoang Thượng đế vẫn không nguôi giận. Nhìn hai người mà mình yêu quí bị giam vào ngục tối, mùa Thu không đành lòng. Đêm hôm ấy, nàng đã khóc hết nước mắt. Rồi nàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay…

Trong mơ, nàng đã gặp lại mẹ mình. Bà là con gái út của thần Ngọc hoàng Thượng đế. Nàng chạy đến, sà vào lòng mẹ mà nức nở… Bao nhiêu niềm vui nỗi buồn cứ hòa quyện vào nhau khiến nàng xúc động không nói nên lời.

Rồi mùa Thu kể lại cho người mẹ hiền hậu của mình nghe những gì đã xảy đến. Bà ôm con vào lòng, vỗ về an ủi:

- Để cứu anh chị của mình, con phải tìm được một món ăn có tình có nghĩa mà trên thiên đình không thêt nào có được để dâng lên ngọc hoàng.

Nói rồi bà vụt biến mất. Mùa thu choàng tỉnh giấc… Thì ra chỉ là một giấc mơ… Nàng vừa sung sướng, vừa lo lắng bởi biết rằng phía trwocs mình còn nhiều gian nan thử thách.



Sáng hôm sau, mùa Thu hóa thân thành một con Thiên nga bay xuống trần gian. Không bỏ lỡ cơ hội, mùa Đông biến thành một con Đại bang lớn đuổi theo. Mùa Thu cố tìm cách thoát khỏi nanh vuốt của mụ, nhưng vẫn bị thương ở bên phía cánh phải. Nàng chao đảo, đuối dần sức và rơi xuống phía dưới, trúng ngay vào nhà của một anh nông dân tốt bụng.

Ngày này qua ngày khác, Thiên nga được anh chăm sóc tận tình trong căn nhà nhỏ ấm nồng tình yê uthương! Khi vết thương trên cánh đã lành hẳn thì Thiê nnga hiện nguyên hình là một nàng tiê nxinh đẹp khiến cho chàng trai bất ngờ và kinh ngạc, cứ đứng ngây người ra không nói được câu nào…

Ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy, trong lòng hai người đã dâng lê nmột tình cảm khó tả… Rồi chàng trai được mùa Thu kể lại cho nghe mọi chuyện…

- Ta thật không ngờ nàng lại là con gái út của thần Thời gian, là nàng tiên mùa Thu xinh đẹp và hiền hậu – Chàng trai thốt lên – Ông trời đã cho chúng ta gặp nhau, âu đây cũng là duyên phận của ta với nàng. Ta sẽ giúp nàng cứu anh chị của mình ra.

- Xin đa tạ! Ơn này tôi nhớmãi không quên, nhất định sẽ có dịp đền đáp.

Rồi hai người bắt tay vào công việc. Mùa Thu giúp chàng trai chọn ra loại lúa thơm ngon nhất… Và đêm đêm bên căn nhà nhỏ bập bùng ánh lửa, họ bắt đầu giã. Tiếng chày nhịp nhàng, vang vọng đã làm cho nàng Trăng tỉnh giấc. Nàng diện bộ áo lấp lánh dát vàng, mỉm cười nhìn hai người chăm chỉ. (Có lẽ chính vì thế mà vào lúc mùa Thu ngự trị, trăng thường sáng và đẹp nhất!).

Sau khi giã lúa xong, mùa Thu nhẹ nhàng đến bên hồ sen. Nàng chọn những chiếc lá to, xanh nhất mang về gói… Để có nước rửa lá, nàng đã hứng từng giọt sương đêm mang về…



Cầm trê ntay gói cốm lá sen, Ngọc hoàng vô cùng xúc động. Ông biết rằng đó là sự hội tụ, chứa đầy màu xanh của cỏ cây hoa lá; màu xanh của tình yêu, của sự sống; của tấm lòng mà đôi lứa dành cho nhau; của mùa Thu dành cho anh chị mình… Và ông đã ban cho mùa Thu một đặc ân, nói ra bất kì một yêu cầu nào mà nàng mong muốn vãe được đáp ứng nga tức thì.

HAV_1538.jpg

Sau khi cứu thoát được người thân của mình, mùa Thu quay trở lại trần gian, tìm gặp chàng trai nọ. Họ cùng đến trước mặt thần Thời gian thưa lại mọi chuyện và xin được lấy nhau. Hơ ibất ngờ trước quyết định của con gái, nhưng thâng Thời gian cũng gật đầu đồng ý.

Biết được mọi chuyện, mùa Đông tức lắm! Mụ gào thét điên cuồng… Và vì chàng trai là người trần, ít có khả năng tự vệ nên mụ bắtanh về, làm cho trái tim của anh trở nên băng giá và nhốt vào trong hang tối.

Đau đớn và tuyệt vọng, mùa Thu đã khóc đến kiệt sức. Bao nhiêu tình yêu và nỗi nhớ thương dồn nén lại trong từng giot nước mắt khẽ khàng nhỏ xuống trần gian, làm cho không gian trở nên se lạnh… Chính vì vậy mà vào mùa thu, cảnh vật thường đẹp, nhưng hay gợi buồn, và se lạnh…

Để tưởng nhớ tới người mà mình thương yêu, năm nào cũng vậy, khi đến lượt mình ngự trị, mùa Thu thường xuống trần gian cùng mọi người làm cốm – những hạt cốm thủy chung sâu nặng nghĩa tình, mà lòng khắc khoải nhớ về ký ức xa xưa…

*

Tôi lặng lẽ bước đi trong chiều thu mênh mang…

Thoang thoảng đâu đây trong gió có một mùi hương quen thộc của quê nhà… Trong vô vàn hương mùa thu, tôi vẫn nhận ra được thứ hương ấy. Đó là hương cốm mùa thu…

Và tôi cũng nhận ra rằng trong hương cốm mùa thu đâu phải chỉ có vị ngòn ngọt và man mát. Nó còn có cả nước mắt, mồ hôi; có nắng mưa, tình yêu và nỗi nhớ - một nỗi nhớ sâu nặng đến nao lòng!



LƯƠNG ĐÌNH KHOA
 
Thèm tuổi thơ hoang dã

Thi thoảng khi bắt gặp đâu đó một hình ảnh quen thuộc của quê nhà, tôi hốt hoảng giật mình "sao lâu nay mình không nhớ tới nó?". Bắt gặp một vài bông hoa nhìn quen quen tôi lại ứa nước mắt nhớ nhà.

Nhà, cái từ làm cho người ta liên tưởng phần nhiều đến một khối vuông vuông, tường xanh ngói đỏ.

Riêng tôi, nhà là cha, là mẹ, là bà ngoại, là em trai, là con mương, là cây khế, là cây tra, là hàng lan đất trên lối đi, là bụi tre đằng ngà, là đám dừa nước, là đám vẹt u nần, là con diều xấu xí, ...

Đôi lần tôi thấy mình cháy bỏng vì cái khát khao trở về. Không phải là chạy gần 100 cây số để về mà là quay về cái thời đen nhẻm, tóc cháy, chạy lăng quăng như vịt với thằng em trên cái sân đất mọc toàn rau sam.

Mà sao tôi quên cây lan đất? Cái loại cây nhỏ nhắn, mong manh nhưng sức sống mãnh liệt. Luôn xanh tươi và nở đầy những bông màu tím vui tươi vào mùa mưa, nắng hạn đến thì gần như chết héo hết, mưa xuống tất cả lại trở nên xanh mướt và tím vui tươi. Mẹ thích trồng dọc lối đi vào, cả hai chị em đều thích dậy sớm để ngắm cái màu tim tím nhưng không buồn, ngắm nước mưa đêm qua còn vương lại trên cái lá như cọng hành, nắng lên là long lanh những giọt kim cương.

caytra.jpg


Mà sao tôi quên cây tra? Hồi nhỏ cây tra mọc đầy mé sông sau nhà, giờ người ta nuôi tôm nên đốn sạch cả rồi. Bông tra to, màu vàng và rũ như cái chuông. Chuông tuy câm lặng nhưng mỗi lần thấy nó tôi cứ nghe đâu đó văng vẳng tiếng gọi "Mắm Linh ơi ..." của cha. Hồi nhỏ tôi có tài làm kèn bằng bất cứ vật liệu gì, từ lá mãng cầu, lá táo, lá khế, ..., và cả giấy nữa. Nhưng đặc biệt nhất thích làm kèn bằng lá tra, lá tra to và giòn nên tiếng kèn sẽ lớn và trong trẻo hơn rất nhiều.

Mà sao tôi quên đám vẹt mé mương? Cái loại cây mọc ven sông ấy, người ta gọi là vẹt dù vì bông có 8 lá đài hoặc nhiều hơn, hình dù. Rễ cây có hình đầu gối nhô lên khỏi mặt đất. Trái có hình giống điếu xì gà, thon dài màu xanh thẳm. Trồng loại cây này rất dễ, chỉ cần lấy trái rụng găm xuống đất ướt ven sông, mương là nó có thể tự sống. Hồi nhỏ chị em thích lượm trái và bông nhìn như cái nôm để chơi đồ hàng.

Còn nhiều, nhiều thứ mà một khoảng thời gian chạy theo cái gọi là "tiền" nên quên mất. Con diều xấu xí chị em tôi hì hục làm xong chỉ bay nổi tới ngọn dừa. Cái bụi tre đằng ngà cha hay đốn để làm lồng đèn cho chị em tôi, sau này được mua cho đèn điện tử nhưng chúng tôi để chưng cho đẹp, chỉ thích chơi bằng đèn giấy nhà quê.

Còn nhiều và nhiều thứ nữa mà mỗi lần nhớ đến tôi đều nôn nao khó tả. Dẫu biết không thể trở về ngày hôm qua, dẫu biết tất cả chỉ còn là ký ức nhưng sao tôi vẫn mơ, mơ về cái thiên đường ngày ấy.

Lắm lúc tôi lại lo lắng, khi tôi có con, tôi có thể để dành cho nó bao nhiêu là thứ nhưng làm sao tôi có thể để dành được cho con cái tuổi thơ hoang dã ngọt ngào của chính tôi xưa kia?

Lê Hoàng Yến Linh
 
Tri kỷ

Đối với tớ, cậu còn là một người anh trai đáng tin cậy. Tớ tin cậu nhất, chỗ dựa vững chắc trong những lúc tớ mất tinh thần.

Tớ không có anh trai và em trai, chỉ có một người bạn thân là cậu. Không biết bao nhiêu lần tớ tự hỏi, liệu rằng chúng mình có phải chỉ là bạn thân thôi không? Rồi tớ lại tự trả lời, mà câu trả lời luôn luôn là không.

Đối với tớ, cậu còn là một người anh trai đáng tin cậy. Tớ tin cậu nhất, chỗ dựa vững chắc trong những lúc tớ mất tinh thần. Tớ nhớ mãi lần ấy, khi vừa chia tay với “hoàng tử” của mình xong, có một người đã sẵn sàng bỏ buổi tập bóng với đội tuyển của trường, mà giải đấu sắp tới rồi, để chở tớ đi lòng vòng cho khuây khỏa. Cậu đã nói những gì để an ủi tớ nhỉ? Phải rồi: “Một cánh cửa đóng lại trước mặt thì sẽ luôn có một cánh cửa mở ra bên cạnh. Nếu cậu cứ cố mở cánh cửa đã vĩnh viễn đóng chặt, thì sẽ không thể nhận ra một cánh cửa mới, biết đâu lại dẫn đến những niềm vui và hạnh phúc khác, đang mở ra chờ đón cậu?” Tớ nhớ như in cậu nói ấy. Không ngờ cậu, đứa bạn hàng ngày bày ra lắm những trò nhí nhố ngịch ngợm để trêu mọi người, (trong đó có cả tớ), lại có thể viết sâu sắc như thế! Lúc ấy, tớ thấy ấm lòng như được che chở bởi cái bóng cao lớn của một người anh trai, là cậu.

Có lúc, cậu lại biến thành bé bỏng như một đứa trẻ. Khi ấy tớ coi cậu như là em trai mình. Phải thế không, những lần cậu đá bóng thua ấy, mặt mũi nhăn nhó phụng phịu, tay đập bàn, chân đá ghế! Thế mà lại rất chịu nghe lời “chị” nhé! Tớ dỗ dành mấy câu, rủ đi ăn kem, là một lát sau quên ngay! Về nhà là ngủ sớm như lời tớ dặn (tớ có cách để biết đấy, siêu không?). Cậu biết không, cái cảm giác được chăm sóc người mình yêu quý, đươc làm cho cậu vui, thật là hạnh phúc, cậu em bé bỏng của tớ ạ!

Còn một lần khác, cậu là “người yêu” của tớ. Không phải thật đâu, chẳng qua tớ bất đắc dĩ mới đành thế thôi. Tại cái Hà mời tớ đi dự sinh nhật nó, lại cứ khăng khăng mời cả “người yêu” tớ đi cùng. Lúc ấy thì biết làm thế nào? Đành “mượn” cậu vậy. Thế mà cứ như thật, bọn bạn tớ đứa nào cũng nhìn tớ lườm với nguýt, rồi nháy nhau chàng “người yêu đẹp trai”. Cậu thấy thế còn chưa đủ à, đến lúc về, đi trên đường còn dám “to gan” gọi tớ là “người yêu”, bị tớ đánh cho một cái kêu oai oái. Yêu cái gì mà yêu, yêu…quái thì có!

Thế đấy, nhưng cậu vẫn chỉ là cậu thôi, là bạn thân của tớ, là đứa sẵn sàng cãi nhau với tớ những bài toán khó kiểu…“con gà có trước hay quả trứng có trước?”; là người tin tưởng tớ và là người tớ tin tưởng; cậu hiểu tớ nhất và tớ cũng hiểu cậu nhất. Cho dù giống như là anh trai, em trai, hay người yêu, hay là gì đi nữa, cậu vẫn luôn ở trong tim tớ đây này, có một vị trí đặc biệt lắm, vì tớ hiểu một điều rằng, có được một người tri kỷ, thật đáng quý biết nhường nào!

Nguyễn Thùy Giang (Hà Nội)
 
Đi học xa nhà

Nhà nó nằm dưới chân một ngọn đồi. Mười mấy năm cuốc bộ đi học, nó đã thân thuộc với từng hòn đá, viên sỏi trên con đường đến trường. Lên cấp 3, nó thi đỗ vào trường chuyên của huyện.

Nó vui, bố mẹ cũng vui nhưng còn một điều lăn tăn: Từ đây xuống trường phải đến 20 cây số, đi học xa nhà con sẽ vất vả lắm.

Nhưng nó không muốn từ bỏ. Ở cái vùng đồi núi rẻo cao này, nó là học sinh đầu tiên và là duy nhất đỗ trường huyện. Nó muốn học hỏi những điều mà nó chưa từng được biết. Và nó muốn sau bước chân đầu tiên lạ lẫm và bỡ ngỡ của nó sẽ có những bước chân kế tiếp.

Sáng nào cũng vậy, nó phải dậy lúc trời còn tối nhờ nhợ. Trên chiếc lồng bàn đan bằng mây úp trên bàn, mẹ đã chuẩn bị bữa ăn sáng cho nó. Có khi là bát cơm rang, bắp ngô hay là bát cháo chè, bát bánh đúc mẹ đã hì hụi làm đêm qua để sáng sớm nó có cái lót dạ.

Trong lúc nó ăn sáng, bố đã tranh thủ bơm căng hai cái bánh xe, kiểm tra lại cái tay phanh xem có gì trục trặc. Đường từ nhà nó đến trường phải qua hai ba con dốc mà nó là con gái nên bố lo.

Đeo chiếc ba lô sau lưng, nó trèo lên xe ngoái lại thấy bố mẹ vẫn đứng nhìn theo nơi bậc cửa. Câu cửa miệng của mẹ là: Đi đường cẩn thận nha con, bố chẳng nói gì cả nhưng ánh mắt bố nhìn nó yêu thương lắm.

Đồi núi vẫn còn ngái ngủ trong bảng lảng sương mù. Đạp xe leo lên dốc, trán nó mướt mát mồ hôi, hai bàn chân nó mỏi nhừ, thấm mệt. Bánh xe chỉ muốn chực tụt xuống. Nó bặm môi chống cự. Nó nghĩ đến bữa ăn sáng ấm áp của mẹ, ánh mắt bố trao khi nó rời khỏi nhà. Nó thấy mình được tiếp sức. Nó leo qua con dốc thấy nhẹ nhõm và thư thái lắm.

Trong lớp, nhà nó xa nhất nhưng nó rất ít khi đi học muộn. Bạn bè khen: Cậu giỏi thật đấy. Nó chỉ nhoẻn miệng cười nghĩ đến những người đồng hành thầm lặng của mình.

Một buổi chiều, nó đi học về giữa đường thì trời đổ mưa. Mưa ập đến nhanh như cái chớp mắt rồi sấm sét long trời. Những hạt mưa đan vào nhau táp vào mặt. Gió thốc đến như muốn giật tung tấm ni lông trên người nó ra. Nó cố thu người lại cho khỏi ướt. Vô ích, nước chảy ròng ròng trên đầu nó xuống. Xe nó bị xịt lốp. Trời tối sầm lại. Ướt, lạnh, thêm một chút sợ hãi. Nước mắt đã chực sẵn nhưng nghĩ đến câu nói mà bố thường nói với mẹ: “Con nó lớn rồi mà”, nó lấy lại “ dũng khí”, cố kéo chiếc xe trượt trên con đường đất đỏ nhão nhoét. Chốc chốc, nó lại phải dừng lại moi đất ra rồi mới dắt đi tiếp.

Trong màn mưa dày đặc, nó nhìn thấy bóng người đang cố đội mưa đi về phía trước. Dáng đi lụi cụi đó quen lắm. Là bố chứ ai. Nó bật khóc.

- Có sao không con?

- Không bố ạ. Tại con “ngựa thồ” này tự dưng dở chứng khiến con phải đánh vật với nó.

Bố và nó về đến nhà khi bóng tối đã bao trùm lên ngọn đồi. Bên cái bóng điện dây tóc đỏ quạch, mẹ vẫn ngồi chờ hai bố con với mâm cơm đã nguội lạnh.

Đi học xa nhà, để hiểu hơn sự nhọc nhằn của những con chữ cũng như những yêu thương thầm lặng trên con đường dẫn nó đến trường.

Bùi Thu Hoàn
 
mùa thu và em...


Viết cho tuổi 20 của em với tất cả những cảm xúc tự nhiên, cô đọng.


Của tuổi 20 với những nỗi niềm góp nhặt từ những mảnh vỡ. Cho những yêu thương góp nhặt từ những nguyên lành.

Cho tuổi 20 với sự trẻ trung, êm ả, ngọt ngào, dẫu yếu đuối và nhiều vương vấn.


Mùa Thu. 20 tuổi. Em về trong một cơn mưa, nhẹ nhàng cuộn tròn bên gối ngủ như một bé ngoan.

Mùa Thu
. Em 20 tuổi, em sẽ cười lên khi giọt nắng đầu tiên của ngày nhuộm vàng mái tóc, biết ngẩn ngơ sau bóng chiều lả lướt, cũng mơ màng thả hồn theo áng mây lảng bảng nơi cao.

Mùa Thu
. Nắng khép, lá nhạt màu xanh. Những cuống cây chớm vàng.


Đường Thu hiu hắt. Từng chiếc lá rơi lãng đãng xao xác hồn. Bước chân em rẽ trên từng kỉ niệm trong bóng hồ chiều lặng lẽ. Cõi lòng bống chợt vu vơ... Ngày mai, những khoảnh khắc này sẽ theo em về miền xa ấy. Sẽ có nơi nào đã từng là kỉ niệm...


Cứ đến rồi đi. Lại lìa bỏ con đường với những lối mòn thân thuộc, lìa bỏ bao kỉ niệm. Duy chỉ một điều, Hà Nội sẽ luôn đầy ắp những chất chứa của em, của tuổi 20 mắt ướt, môi hồng.

Mùa Thu
. Em cứ hoài nhắc mãi mùa Thu. Vì sao? Chỉ mình em hiểu. Mùa Thu về, cảm giác khó tả trong em. Em nhớ nhiều những ngày se sắt nắng. Em mong chờ cái se lạnh cuối Thu, ngồi chống cằm bên cửa sổ mênh mông nghe bản nhạc du dương. Nghĩ về ngày Đông dẫu bàn tay lạnh giá một mình. Đâu đã từng như thế trong em! Vậy hôm nay, vì sao?...Đâu chỉ có quá khứ mới làm em nhớ!


Có những bàn tay muốn siết chặt tay em, em từ chối đó thôi. Có những bờ vai cho em được khóc, em lại mỉm cười. Có những mong muốn chia sẻ với em mọi điều, em lảng tránh. Có đôi khi em không muốn kẻ khù khờ ngộ nhận. Em mong chờ điều gì? Em e ngại điều chi? Để chỉ nhận lấy một tiếng thở dài: em sống lạnh lùng quá! - Dẫu đã cứ tự hào: nhiều người nói em lãng mạn đó thôi!

Có những khoảnh khắc thoảng qua vô tình giữa khoảng không vô tận của thời gian. Em đang cố níu giữ điều gì? Em tiếc cả những thời gian ngơi nghỉ, sợ lãng phí những phút giây cho từng giấc ngủ. Chỉ mình em hiểu vì sao.





Em bận rộn trong những thảnh thơi. Em lặng lẽ giữa những ồn ào, đi về nhẹ nhàng như một chiếc bóng. Trong những gặp gỡ bạn bè như có gì vội vàng, níu kéo. Nơi nào đang vẫy gọi em để điều gì em đang muốn giữ... Để em hiểu vì sao em đã luôn ghét những cuộc chia li. Sợ những lời nói đong đầy nơi đáy mắt. Sợ cả ánh mắt mình đau nhói. Đừng ai trách em. Chỉ mình em hiểu vì sao. Đó cũng là khi em gạt bỏ hết những bận rộn, lo âu. Để miên man trong cõi bình yên... Để có một chút thôi những giây nào đó, trái tim lại trở về lặng lẽ giữa niềm đau... Nhưng cũng để em hiểu rằng cuộc sống không tẻ nhạt.

Hôm nay, em đã tròn 20...
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top