Thơ của Thanh Vân

Phố đông người, sao chẳng thấy anh đâu!
Nắng thì thầm bên tai lời mong nhớ
Mới ngày nào bên nhau cười hớn hở
Anh xa rồi, em biết đợi chờ ai !


Ngày không anh, mười hai tiếng rất dài
Đêm không anh, em với đêm làm bạn
Thời gian trôi, em đếm từng ngày tháng
Anh vô tình như gió nhẹ bay xa


Mùa thu sang, trời đất cũng giao hòa
Đến bên em khi trời lập đông, anh nhé !
Em sợ lắm, đông lạnh lùng, em cô lẻ
Bỗng thấy thèm hơi ấm một bàn tay.

THANH VÂN 13h28' ngày 13/8/2014
 
Hàng xóm khoe rằng ông ấy có vợ hai
Cô ấy trẻ và còn xinh đẹp lắm
Vì quá yêu ông, đem thân mình gửi gắm
Nói chuyện ngọt ngào như mật rót vào tai

Người vợ già thì la mắng suốt ngày
Tính đã xấu, ghen hờn cay như ớt
Thân mập ú, mặt to như tấm thớt
Nhìn thấy ông là mặt ủ mày chau !

Em cười với ông : ai bảo ông giàu
Khi chẳng có tiền, ông mới biết ai là người yêu ông nhất !
Trăm năm sau, lúc ông về với đất
Ông sẽ biết rằng ai thật dạ yêu ông


Đang đam mê, ông mang dạ bưởi bòng
Nhưng quên mất vợ ông cũng một thời son trẻ
Cũng ngọt ngào, dung nhan đẹp đẽ
Thời gian dài, ông có trẻ nữa đâu !

Người vợ già nua vì mưa nắng dãi dầu
Cơm áo gạo tiền đè lên đôi vai ấy
Nếu được sẻ chia, bà sẽ vui biết mấy
Có ai thấy chồng mình ôm người khác, chẳng đau!

THANH VÂN 8h44' ngày 12/8/2014.
 
Gửi tặng anh một chút nắng miền Nam
Sởi ấm con tim những ngày trên giường bệnh
Sông chở nặng phù sa, thuyền tình chưa về bến
Để ai chờ trên ngõ vắng cô liêu!


Xin một lần gọi nhau bằng hai tiếng : người yêu!
Sính lễ ngày xưa em giận hờn trả lại
Anh nặng lời, hồn càng thêm tê tái
Giận một người, người giận có vui đâu !


Ai đã từng nói tiếng yêu nhau
Hãy giữ lấy yêu thương, khơi trong, gạn đục
Đừng buông tay, lỡ đánh rơi hạnh phúc
Người khác lấy đi, không trả lại bao giờ.

THANH VÂN9h42' ngày 11/8/2014
 
Em là ai? ở đâu? nghề chi rứa ?
Để làm gì, quan trọng lắm không anh ?
Em chỉ là một áng mây xanh
Mây có bao giờ đứng yên đâu, anh nhỉ ?


Con ong còn làm việc ngày đêm chăm chỉ
Em là con người chẳng lẽ thích ăn chơi
Cố gắng vươn lên giúp ích cho đời
Xin anh đừng hỏi em nhiều như thế !


Những vui buồn trong em nhiều vô kể
Có những điều không thể nói cùng ai
Đi bên em trong những chuỗi ngày dài
Anh sẽ hiểu, em là ai, anh nhé !

THANH VÂN 16h00 ngày 9/8/2014
 
Em mệt rồi, xin nắm lấy tay em
Đường phía trước dài và sâu hun hút
Anh và em sẽ trồng cây hạnh phúc
Đợi một ngày gặt được trái tương lai


Đi cùng em trong những chuỗi ngày dài
Có cay đắng, chông gai và nước mắt
Vượt gian khó, đừng để tình chia cắt
Cuộc tình nào không nếm trải nỗi đau


Một phút buông tay mình sẽ lạc mất nhau
Dòng đời ngược xuôi cuốn em đi mất
Ta yêu nhau với tấm lòng chân thật
Chẳng lý do gì ngăn cách được đâu anh!

THANH VÂN 06h08' ngày 7/8/2014
 
Ngày bên nhau xin hãy sống vì nhau
Chuyện ngày mai em nào đâu biết trước
Hạnh phúc trên đời không dễ dàng có được
Nếu dễ dàng thì cũng dễ mất đi


Lời hứa hôm nào em vẫn khắc ghi
Người còn nhớ hay đã quên từ dạo ấy
Đừng nói với em : " vì anh yêu nhiều như vậy
Nên em có quyền làm vợ của người ta "


Nếu lỡ mai này em lấy chồng xa
Anh đừng trách, đừng giận hờn chi nữa
Hạnh phúc bỏ quên, tình tắt đi ngọn lửa
Đống tro tàn, khơi dậy nữa mà chi!

THANH VÂN 16h38' ngày 5/8/2014
 
Tôi cứ ngỡ người thực sự yêu tôi
Tình yêu đẹp như màu hồng tươi rói
Bất chợt hóa thành gam màu đen tối
Vậy nhưng tôi chẳng oán hận người đâu


Nhân quả trên đời như một khúc sông sâu
Chỉ một lúc không thể nhìn thấy đáy
Lòng dạ con người cũng chỉ là trang giấy
Trắng hay đen, tự khắc sẽ phơi bày


Đừng ví đời như ngọn cỏ gió lay
Cảm xúc rất thiêng liêng, đừng chơi đùa với nó
Người cứ đến và đi như cơn gió
Sao nỡ đành gây mưa bão lòng tôi.

THANH VÂN 6h58' ngày 4/8/2014.
 
Nếu thực sự là anh đã có đôi
Đừng đùa với em, làm em đau, anh nhé !
Em muốn mãi hồn nhiên như đứa trẻ
Chẳng biết buồn vì gian dối, tình ơi !


Chẳng có nhiều thời gian để rong chơi
Giấc mơ đời xuôi theo dòng trôi mất
Lời nói gió bay mà ngọt ngào như mật
" Cả đời này không phản bội em đâu "


Anh chẳng cần phải chờ đợi quá lâu
Em sẽ về với anh độ mùa xuân đang chín
Hai đứa thả mình trên bãi biển đầy cát mịn
Nghe sóng rì rào vỗ giấc bình yên


Đời cuốn em theo vòng xoáy kim tiền
Em nở nụ cười nhìn tương lai phía trước
Đợi một ngày xe hoa anh đến rước
Anh làm chú rể hiền của ba mẹ em nghe !

THANH VÂN 15h36' ngày 2/8/2014.
 
Anh ơi! đời nhiều lúc quá đắng cay
Em mệt mỏi với nụ cười giả tạo
Có đôi lúc em nhìn đời trơ tráo
Tạm bằng lòng với những khúc quanh co


Chẳng nhận được nhiều, em vẫn muốn cho
Muốn tặng đời điệu múa thiên thần nhỏ
Chút tình riêng em gửi theo mây gió
Em đâu ngờ gió thoảng mây bay!


Hạnh phúc ngọt ngào nhưng cũng có đắng cay
Em chẳng muốn gồng lên ngày nào nữa
Cảm thấy cần một bờ vai để tựa
Anh có bằng lòng cho em mượn hay không ???

THANH VÂN 13h57' ngày 1/8/2014.
 
Em muốn làm chiến sĩ hải quân
Lái con tàu chở yêu thương về bên ấy
Tàu lặng sóng nhưng lòng em sóng dậy
Tim thác ghềnh, chao đảo vì anh!


Phía trời xa mây chẳng có màu xanh
Ngày bão nổi cho lòng thêm lạnh giá
Biển mênh mông dập dìu tôm cá
Thương lắm mảnh đời của những ngư dân


Tạo hóa thương người, ban cho lắm đặc ân
Biển bạc, rừng vàng để con người khai thác
Vì quá tham lam, biển và rừng tan tác
Anh cùng em giữ biển, có được không ?


Chúng mình mang danh con cháu Lạc Hồng
Cùng nhau bảo vệ ngôi nhà xanh, anh nhé !
Biển trong xanh, đất phì nhiêu cho con người sức khỏe
Niềm vui sẽ trở về trong giấc mơ anh.

THANH VÂN 9h36' ngày 31/7/2014
 
Anh có nghe mùa thu nói gì không ?
Mùa thu đến tặng em màu áo mới
Thu bảo em : mùa đông là mùa cưới
Hai đứa mình...như thế, được không anh ?

Anh đừng buồn khi tóc chẳng còn xanh
Em là cô dâu của riêng anh thôi đấy
Lỡ mai sau anh làm ông già chống gậy
Em tặng anh đôi mắt của mình và tặng cả đôi chân

Thú thật là em chán sống độc thân
Hay là mình cưới nhau, ở chung nhà, anh nhé !
Anh sẽ làm cha, em làm bà mẹ trẻ
Tặng cho đời hai đứa con xinh

Em không ước bên anh như bóng với hình
Chỉ muốn con mình thông minh như cha của nó
Con giống mẹ giỏi văn, giống cha giỏi võ
Con học đạo làm người mong giúp ích cho quê hương.

THANH VÂN 13h55' ngày 29/7/2014.
 
THANH xuân em đến với người
VÂN vê tà áo mỉm cười làm duyên
CHÚC cho thơ gặp bạn hiền
MỪNG anh mừng chị huyên thuyên đêm này
VỊNH cành hoa thắm mà say
TRANH tươi màu nắng cho ai ngẩn người
HỌA cùng em một đôi lời
THƠ tình em sẽ trọn đời trao anh
TRÒN trăng ngắm áng mây xanh
MỘT mai hai đứa kết thành uyên ương
TUỔI em một nắng hai sương
Hỏi người quân tử có thương, xin chờ.
 
Nếu có một ngày hạnh phúc gọi tên em
Mang cho em một tình yêu duy nhất
Tình cay đắng, không ngọt ngào như mật
Em mỉm cười, chấp nhận những thương đau


Nếu có một ngày ta nói tiếng yêu nhau
Em ở mãi bên anh mặc lỗi lầm tạo hóa
Dẫu anh là ai, tật nguyền hay đói lả
Yêu thật lòng, hình dáng có nghĩa gì đâu


Tháng bảy về, trời buông giọt mưa Ngâu
Anh đâu phải Ngưu Lang mà bắt em đợi cầu Ô Thước
Đừng để tình lăn nhanh, nắm tay em kẻo trượt
Mai mất đi rồi, tiếc nuối cũng vậy thôi!


Hai đứa mình chưa hẳn đã xứng đôi
Bởi thế gian không có mảnh ghép nào vừa vặn
Thắp lửa tim yêu cho tương lai hửng nắng
Hạnh phúc sẽ mỉm cười khi ta sống vì nhau.

THANH VÂN 13h30' ngày 28/7/2014
 
Nửa cuộc đời mây vẫn cứ lang thang
Tìm hạnh phúc giữa một miền hư ảo
Nghe chuyện ngày xưa, chàng Trương Chi thổi sáo
Yêu Mị Nương tha thiết đến cuối đời


Có thật là như thế, tình yêu ơi !
Em không là Mị Nương say mê tiếng sáo
Trót nợ cuộc đời quá nhiều cơm áo
Đã lâu rồi quên mất chữ yêu đương


Vật vã bon chen giữa cuộc đời thường
Đôi lúc ước một tình yêu tha thiết
Gửi vào thơ tấm chân tình bất diệt
Đêm một mình, lặng lẽ với cô đơn


Đừng trách em, đừng buông tiếng dỗi hờn
Tình với em là món quà xa xỉ
Em cố gắng làm, ngày đêm chăm chỉ
Mơ cuối đời hạnh phúc sẽ chờ em.

THANH VÂN 6h39' ngày 27/7/2014.
 
Nếu có một người thực sự yêu em
Vì em là chính em, không phải điều gì khác
Người ấy vì em xây lâu đài trên cát
Anh có buồn, có trách em không ?


Em một mình trên bến cũ, chờ mong
Bóng người xưa mịt mờ như sương khói
Em đâu biết yêu anh là có tội
Lỡ yêu rồi, tòa phán xét sau đây ?


Biết làm sao quên hết nỗi đau này
Hai người độc thân yêu nhau mang tội gì, anh nhỉ ?
Có chăng là bản thân mình ích kỷ
Vì công danh, lợi lộc, thích bon chen


Vẫn biết rằng anh thực sự yêu em
Cái tôi lớn, chúng ta thì quá nhỏ
Bỏ cái tôi đi, cho nhau nụ cười rạng rỡ
Để thấy cuộc đời đẹp biết bao nhiêu.

THANH VÂN 16h 39' ngày 26/7/2014
 
Cha mẹ ơi ! cha mẹ là ai thế ?
Ở nơi nào? sao nỡ bỏ rơi con!
Giữa đêm khuya, vầng trăng muộn chẳng tròn
Thân cô quạnh, biết về đâu, đêm vắng ?


Đứa bé mồ côi nằm một mình đến sáng
Trước cổng rào vang tiếng khóc thương thân
Hỏi ai là người quên chữ nghĩa nhân
Bởi vì đâu đem con mình vứt bỏ ?


Con có tội gì đâu? con còn quá nhỏ
Sao mẹ cha đành gây cảnh chia ly
Tuổi thơ ngây con có tội tình chi
Con muốn sống trong gia đình êm ấm


Đừng bỏ con bơ vơ một mình, tội lắm
Mai lớn lên con biết sống cùng ai!
Cha mẹ ơi ! cha mẹ là ai ?
Đêm lạnh lẽo, thiếu tình thân, con buồn lắm !

THANH VÂN 15h 28' ngày 25/7/2014.
 
Em ước một lần được đến quê anh
Ngắm hàng dừa xanh nghiêng mình soi bóng
Quên hết suy tư cho tâm hồn lắng đọng
Em hát anh nghe bài hát : Lý Qua cầu

Câu hát thân quen: "Chim chiều mỏi cánh về đâu"
Em mỏi chân, về với anh, anh nhé !
Đến bên anh và hôn anh thật khẽ
Nụ hôn ngọt mềm như làn gió ru êm

Em chẳng còn phải nhung nhớ từng đêm
Ngắm sao khuya dõi mắt về phương ấy
Nỗi nhớ mênh mông như suối nguồn vẫn chảy
Xuôi theo dòng, có chạm đến lòng anh ?

Sau cơn mưa, trời thăm thẳm màu xanh
Nắng điểm tô màu hồng lên đôi má
Em bây giờ chẳng còn nghe lạnh giá
Sáng nay nghe hồn ấm áp : tình anh.

THANH VÂN 9h05' ngày 23/7/2014.
 
Con muốn một mình đi khắp miền quê
Để được thấy đủ sắc màu cuộc sống
Bởi cuộc đời phải đâu là giấc mộng
Bất chợt thèm nghe tiếng mẹ ru hời!

Nghĩa xóm tình làng, thời gian cũng dần vơi
Chẳng được như lời ngày xưa nội kể :
Nhà nội không giàu nhưng mà chẳng tệ
Bà con nghèo, nội cho đất ở, làm ăn!

Năm một nghìn chín trăm bốn mươi lăm
Nội tặng đất cho làng, giục bác đi cách mạng
Bác ra đi được gần mười hai tháng
Để con nhìn bằng tổ quốc ghi công!

Cả cuộc đời con ghi khắc trong lòng
Bác nằm đó, cùng đồng đội như một lời nhắc nhở :
Đất nước hòa bình, con nở nụ cười rạng rỡ
Là nhờ biết bao xương máu của cha ông!

Tháng bảy về rồi, ngày ghi nhận chiến công
Những liệt sĩ, thương binh quên mình vì tổ quốc
Có mấy người còn, biết bao người đã mất
Tự hứa với lòng: con phải biết nhớ ơn.

THANH VÂN 12h00' ngày 21/7/2014
 
Thú thật là em đang rất nhớ anh
Chẳng bao giờ em nói ra điều đó
Em sợ tình mình như là ngọn gió
Bởi có bao giờ ngọn gió ngừng bay !

Chưa một lần em biết đắm biết say
Em sợ lắm tình ngày mai lịm tắt
Chẳng còn thấy nụ cười trên đôi mắt
Mắt biết buồn, hay mắt đã biết yêu!

Ước gặp anh và nói biết bao điều
Khi gặp rồi, chẳng nói điều gì cả
Em chẳng hiểu vì sao mình lạ quá
Cứ thẹn thùng, thỉnh thoảng liếc nhìn thôi

Hỏi trái tim : hay là đã yêu rồi
Tim lắc đầu, bảo rằng : tôi đâu có
Lý trí cười khe khẽ rồi bảo nhỏ :
Lỡ yêu rồi, thôi hãy cứ yêu đi.

THANH VÂN 15h34' ngày 22/7/2014.
 
Bão đang về, anh nơi ấy lạnh không?
Nghe chua xót, dân nghèo đang tránh bão
Buổi mưa về còn phải lo cơm áo
Mái nhà rơi, bay tơi tả ngoài sân


Tự bao giờ em chợt thấy bâng khuâng
Gửi chút tình về miền xa xôi ấy
Gió giật, sấm gào, mưa ào ào tuôn chảy
Cây oằn mình chống chọi với thiên nhiên


Được sống giữa vùng trời đất bình yên
Em muốn góp một chút gì nhỏ bé
Cho những mảnh đời đáng thương cần chia sẻ
Mai mốt em về thăm lại quê anh!


Chúng mình bên nhau chụm mái đầu xanh
Kể nhau nghe những ngậm ngùi xa vắng
Hát tặng riêng anh bản tình ca màu nắng
Tay nắm bàn tay, cùng xây dựng quê mình.

THANH VÂN 14h45' ngày 19/7/2014.
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top