Thơ của Thanh Vân


TÂM SỰ VỚI ANH!

Có bao giờ anh hiểu được em chưa!
Những phút yếu lòng, muốn trở thành người đàn bà nông nổi
Hai mươi sáu tuổi đời, nhìn thời gian trôi rất vội
Cố giấu trong lòng những khoảng lặng mênh mông

Có khi nào anh hiểu được em không?
Em bước lên G làm thơ cho cả trăm người đọc
Có người yêu em rồi buông lời nặng nhọc
Họ chẳng nghĩ rằng, em chỉ biết yêu thơ!

Em không thích kiếm người yêu ở chốn G
Người thật ngoài đời, chẳng dễ dàng tin tưởng
Gặp nhau đây, nói đôi câu rồi mỗi người đi một hướng
Cớ sao mà trách móc chuyện yêu đương?

Thú thật là em cảm thấy vấn vương
Tình thơ nhạc, tình bạn bè, tình thương nhân loại
Đừng yêu em, giận hờn để con tim hoang hoải
Em viết thơ tình, tình thơ gắn kết tình em.

Gần nửa đời, em chẳng thích bon chen
Sáng đi làm, chiều về một mình lầm lũi
Là con gái, đôi lúc mơ một người yêu mình đắm đuối
Nhưng trọn đời chung thủy với mình thôi.

THANH VÂN 6h23' ngày 29/9/214.
 
Thơ tình không có tuổi

Lặng im nào! tôi kể ông nghe
Chuyện ngày xưa, thời năm mươi năm trước
Chưa biết mặt nhau, chỉ một lời hôn ước
Ông rước tôi về làm một nửa của đời nhau

Mới đó mà thời gian chạy thật mau
Mình có 2 con đủ trai đủ gái
Bốn đứa cháu gọi mình bằng ông bà nội, ngoại
Chưa một ngày tôi thấy bớt yêu ông

Ngồi nhớ chuyện xưa tôi thấy ấm lòng
Cái mặt ông ngày xưa lì lợm lắm
Mỗi chiều về nấu nước cho vợ tắm
Mắt cay xè trong hơi khói chiều đông

Năm mươi năm gọi nhau hai tiếng : vợ chồng
Có giận hờn, có yêu thương tha thiết
Sống cùng nhau đến bây giờ tôi mới biết
Ông là người chung thủy nhất trần gian.

P/S : 50 năm sau, em nói với anh như vậy nhé !

THANH VÂN 12h19' ngày 28/9/2014.
 

TỪ độ lá thu vàng giăng lối cũ
ĐÓ là khi cây ủ rũ nhìn theo
THANH thản nhìn đời bằng đôi mắt trong veo
VÂN tay bỗng in hằn trên chiếc lá

KHÉP đôi môi, thoáng nghe hồn buốt giá
LẠI thấy buồn như chiếc lá ngoài sân
QUÁ nhiều những chuyện bâng khuâng
KHỨ hồi tâm não lâng lâng tìm về

HƯỚNG cuộc đời, chọn hoài không dễ
ĐẾN mai sau thân thể rã rời
TƯƠNG phùng đừng để lệ rơi
LAI láng mệt nhoài, quên nỗi quạnh hiu.

THANH VÂN 6h53' ngày 28/9/2014
 
Em nợ anh một khối tình đau
Một lời xin lỗi lúc xa nhau
Một buồng cau thắm ngày hôn lễ
Lời hứa yêu thương đến bạc đầu

Chẳng thể nào anh hiểu được em đâu
Có bao giờ anh thử sắm vai người khác
Người gánh chịu đau thương và mất mát
Tổn thương nhiều, nên mất hết lòng tin.

Em lạnh lùng với anh, yêu quý bản thân mình
Đừng anh nhé, tình yêu nhiều đau khổ
Em đã nói với anh về một người quá cố
Anh ấy đã hẹn thề trong mỗi giấc mơ em

Rồi một đêm trời tối, thắp đèn lên
Em chết lặng nhìn người ta ân ái
Họ nhìn em, ánh mắt đầy lo ngại
Quỳ xin em tha thứ phút lỗi lầm

Em lặng nhìn, như một người câm
Chợt nhớ đến lời ngày xưa mẹ dạy:
"Cách trả thù tốt nhất là để người ta đi cùng người ấy"
Người không xứng với mình, thù hận để được chi

Em mỉm cười và cất bước ra đi
Hình hài mẹ cha cho, em phải làm đẹp nó
Đứng vững trên đôi chân, giữa đời nhiều sóng gió
Sẽ có ngày em nếm được bình yên.

THANH VÂN 6h23' ngày 27/9/2014
 


Em chẳng nhớ anh đâu
Bởi chúng ta chỉ là hai người xa lạ
Mải miết bon chen giữa dòng đời hối hả
Cố giữ cho mình không gục ngã trước chợ đời

Em không muốn lao mình vào những cuộc chơi
Trò cút bắt của những cuộc tình gian dối
Nói với nhau : yêu suốt đời, chẳng bao giờ thay đổi
Nhắn một tin mà gửi biết bao người

Khoảng cách xa vời, hai đứa ở hai nơi
Tình cờ gặp nhau trên chuyến xe đời xô đẩy
Đêm mệt mỏi, ngủ quên trong tim người ấy
Tỉnh giấc rồi, ôm trăm đắng nghìn cay

Em cố quên đi, nhưng con tim cứ đọa đày
Dõi mắt tìm người giữa khoảng trời mù mịt
Hình bóng anh nhỏ dần rồi xa tít
Chợt thấy tim mình lỗi nhịp trước thời gian

Em mỉm cười bên những ánh đèn vàng
Tự hứa với mình, quên những phút xao lòng thưở trước
Tình dối gian, người vội vàng quay bước
Em giữ chân tình trọn vẹn đợi ngày mai.

THANH VÂN 6h07' ngày 26/9/2014.
 
Phố về khuya, người chìm trong giấc ngủ
Đường thênh thang, cảnh vật cũng im lìm
Chị miệt mài bên cây chổi trong đêm
Tiếng xạc xào, giữ một màu xanh mát


Giữa đêm đen, gió rì rào khúc hát
Yêu cuộc đời, yêu lắm những bàn tay
Mỗi đêm về làm việc rất hăng say
Cho ngày mới đường tương lai rộng mở

Em lặng nhìn, tự nhủ mình phải nhớ
Sống chân tình, yêu lối sống văn minh
Bất cứ nơi nào, không xả rác linh tinh
Vì môi trường, góp chút công nhỏ bé

Trong đêm dài, xin nghe em nói khẽ :
Cảm ơn người, ngọn lửa của đêm đông
Vẫn sắc son như hàng vạn tấm lòng
Yêu quý lắm, những con người tần tảo.

THANH VÂN 7h32' ngày 24/9/2014
 
Nói thật là : em rất ghét anh !
Chẳng hiểu sao lại thấy mình đang nhớ
Anh đứng đó, sau cuộc tình tan vỡ
Nhắc em rằng : chuyện cũ, hãy quên đi!

Rồi một hôm, anh cất tiếng thầm thì :
Anh đã trót yêu em rồi, thật đấy
Em không thích, anh đành cô đơn vậy
Ai bảo anh khờ, nên ế cũng vì em

Anh đến đây là chỉ để bắt đền
Thôi em hãy làm vợ anh, em nhé !
Anh sẽ trở về quê, thưa cha mẹ
Voi chín ngà... mang đủ lễ rước dâu

Em mỉm cười : giờ chẳng lấy anh đâu
Anh đợi đấy, mười năm sau hãy cưới
Anh cố chấp, bốn năm rồi vẫn đợi
Em thua rồi, ta hãy cưới nhau đi.

THANH VÂN 7h13' ngày 25/9/2014.
 


Bao năm dài, em mải miết yêu anh
Yêu từng phút, từng giây, từng ngày, từng tháng
Yêu nhiều quá sẽ làm anh thấy chán
Em giành cho em khoảng trống để yêu mình

Em mỉm cười nhìn những cánh hoa xinh
Cafe sáng cho lòng thêm thư thái
Ngọn lửa tim em vẫn dạt dào, bừng cháy
Sau những gì mất mát, hư hao!

Tình ái mơ hồ, làm tan nát tim nhau
Lời yêu ấy hòa tan vào không khí
Trái tim vốn chẳng nghe lời lý trí
Yêu rất nhiều, hận tủi cũng dày thêm

Em bây giờ chẳng muốn nghĩ nhiều thêm
Sống yêu thương sẽ làm em hạnh phúc
Cố chấp, hận thù làm con tim day dứt
Em chọn cho mình cách sống để yêu thương.

THANH VÂN 7h23' ngày 23/9/2014
 
EM NHỚ ANH RẤT NHIỀU !

Đêm rất dài và lạnh lắm, anh ơi!
Em đứng đó, hồn chơi vơi nỗi nhớ
Tình yêu tựa nụ hoa vừa chớm nở
Vết sầu loang cho tan vỡ tim ai

Đời không bao giờ phân định được đúng sai
Con tim vốn chẳng nghe lời ai cả
Tình yêu là một món quà vô giá
Lắm sắc màu, thượng đế đã ban cho

Từ bao lâu, chúng mình đã hẹn hò
Nhưng xin nhớ đừng nói yêu mãi mãi
Lời đã thốt ra, chẳng bao giờ lấy lại
Hãy nói thật lòng, từ tận đáy tim nhau

Cuộc tình nào cũng có lắm khổ đau
Có cay đắng, ngọt ngào và hạnh phúc
Đời cũng như sông, lượn quanh nhiều khúc
Hai đứa mình cùng gạn đục, khơi trong

Có biết bao điều chất chứa trong lòng
Em yêu anh, một tình yêu sâu đậm
Mỗi đêm về, em nghe lòng nhớ lắm
Nhớ rất nhiều, anh có biết hay không ?

THANH VÂN 5h14' ngày 20/9/2014.
 
Đưa em về quê cũ đi anh
Xa phố thị lắm ồn ào, náo nhiệt
Xa những điệu nhạc lòng buồn da diết
Em muốn tìm những khoảnh khắc bình yên

Anh yêu này, em muốn hóa người điên
Điên một phút để quên đời vội vã
Quên đau thương, quên những gì dối trá
Nỗi đau đời, tạo hóa đã ban cho

Em cùng anh quên hết những âu lo
Những nhọc nhằn, bon chen trong cuộc sống
Trao cho anh một tình yêu cháy bỏng
Giữa cánh đồng, nghe lúa tỏa hương bay

Hòa quyện với đất trời, hai đứa cùng say
Say tình đất, tình quê hương thắm thiết
Anh sẽ thấy bầu trời trong mắt biếc
Mây xanh bay trong nắng mới rực hồng

Về quê xưa mình nuôi lại ước mong
Cùng nhau sống trong ngôi nhà nhỏ bé
Góp yêu thương cho nụ cười con trẻ
Em muốn là mẹ đẻ của con anh.

THANH VÂN 8h20' ngày 19/9/2014
 
Em chạnh lòng nghe cơn bão số 3
Trời phương Bắc lại một phen vất vả
Bão đến làm chi cho dân nghèo tơi tả
Bao cảnh đời cơ cực dưới mưa giông

Bữa sáng rất ngon, sao lại thấy đắng lòng
Chợt nghĩ về những bà mẹ quê khốn khó
Có lẽ họ đang tảo tần cùng mưa gió
Tìm miếng ăn cho những đứa con yêu

Sâu thẳm trong tim, chất chứa bao điều
Thân đầy tớ nhân dân, chẳng thể cùng chia sẻ
Mơ được góp sức mình dù nhỏ bé
Ghé đôi vai, gánh đỡ chút gian nan

Cơn bão lòng như xé nát tâm can
Mây chẳng thể lặng im ngồi một chỗ
Quyết bay đi, mặc cho trời mưa đổ
Nguyện với đất trời, về nơi bão đang dâng.

THANH VÂN 7h07' ngày 17/9/2014
 
Em sợ lắm, giữa đêm dài quạnh quẽ
Một mình em ngồi ngắm ánh sao trời
Đêm rất dài, em lạnh lắm, anh ơi !
Cho em mượn bờ vai anh để tựa

Em vẫn nhớ lời ngày xưa đã hứa
Suốt cuộc đời, em yêu chỉ anh thôi
Nụ hôn đầu còn vương ở trên môi
Đừng quay bước, ái ân cùng người khác


Trái tim yêu chưa bao giờ lầm lạc
Đừng dại khờ, lầm lỡ để mất nhau
Sự thật nào cũng chứa đựng thương đau
Oán hận lắm, nghĩa là yêu nhiều lắm

Em đã lỡ một lần ăn trái cấm
Vết thù loang trong tim mãi không tan
Em mỉm cười, làm mây sống lang thang
Thù hận mãi, chỉ làm em đau đớn

Giết hận thù, quyết nuôi tình khôn lớn
Sống thờ chồng, ghi tâm chữ sắc son
Trăm năm sau dẫu sông cạn, đá mòn
Thân góa phụ nơi quê nghèo ẩn dật.

THANH VÂN 5h45' ngày 15/9/2014.
 
KHÔNG THỂ VÀ CÓ THỂ !

Trời đang nắng chói chang
Có thể mưa ào ạt
Buồn đau vì mất mát
Thời gian làm phôi phai

Anh có thể hiểu sai
Những điều em đã nói
Đời làm em mệt mỏi
Yêu, ghét vốn lẽ đời!

Em có thể mỉm cười
Giấu lệ vào trong mắt
Lỡ mai tình chia cắt
Lệ hòa cùng máu tim

Em có thể lặng im
Quên anh thì không thể
Giữa cuộc đời dâu bể
Chỉ nhớ mình anh thôi

Hình như đã yêu rồi
Dặn lòng không thể nói
Tình chỉ là sương khói
Mịt mù bay quanh đây.

THANH VÂN 13h33' ngày 13/9/2014
 
Em muốn một lần uống thật say
Một lần thôi, vào đêm nay, anh nhé !
Trời mùa thu vô cùng mát mẻ
Giữa đêm dài, thân cô lẻ mình em

Em chẳng thích làm bạn với đêm đen
Bóng đêm vẫn đồng hành cùng tội lỗi
Trái tim em đã nhiều lần u tối
Dốc hết tình em trao trọn cho anh

Gió nói rằng : tình yêu ấy mong manh
Em cố nắm, tình càng bay xa tít
Anh ở đâu giữa đất trời mù mịt?
Em đi tìm trong nỗi nhớ chênh chao

Em ngước nhìn, trong hàng vạn ánh sao
Vì sao em đêm nay như chợt tắt
Em tìm lại chính em trong đáy mắt
Một nửa hồn ghi khắc những thương đau

Tự bao giờ, ta đã lạc mất nhau
Cố mỉm cười nhìn anh vui bên người khác
Em đứng đó mà nghe tim vỡ nát
Em say rồi, yêu anh lắm, biết không ?

THANH VÂN 20h36' ngày 12/8/2014
 
Sáng hôm nay nghe hồn khác lạ
Có lẽ nào ta đã tương tư
Làm sao thổ lộ bây chừ
Nhân tình thế thái thực hư chưa tường


Mỉm cười ngắm chiếc gương trên giá
Xuân vẫn còn, đôi má hồng tươi
Dặn lòng đừng để lệ rơi
Nói ra, mỗi đứa một nơi thêm buồn

Sáng hôm nay mưa tuôn ào ạt
Giọt nhớ thương đi lạc vào tim
Người xa như một cánh chim
Bao giờ gối mỏi có tìm về không ?

Ước xuân về má hồng thêm thắm
Mình bên nhau tay ấm vòng tay
Men nồng ta mãi ngất ngây
Yêu nhau cho trọn kiếp này, nhé anh !

THANH VÂN 6h44' ngày 11/9/2014.
 
LỠ !

Có một lần em lỡ gọi tên anh
" Anh yêu ơi ! ", lời ấy vang vọng mãi
Em đã biết em là người trót dại
Lời nói kia bay đến tận Ngọc Hoàng


Em giật mình làm mây ấm lang thang
Xin thượng đế lấy lại lời đã thốt
Ông ấy mỉm cười, bảo em dại dột
Đã nói rồi, không lấy lại được đâu!


Con hãy vui, đừng chuốc lấy u sầu
Và hãy thử một lần yêu tha thiết
Dùng trái tim yêu để mà phân biệt
Ai chân tình, ai là gió thoảng qua


Nếu con chần chừ, không thích người ta
Thì làm bạn với ta đi, con nhé !
Em mỉm cười và thầm thì khe khẽ :
Lạy ông trời ! con chẳng dám thế đâu


Làm bạn với ông, con xui xẻo ngập đầu
Ông lúc nắng, lúc mưa, dịu dàng , phẫn nộ
Em chẳng muốn mình làm người xấu số
Lỡ nói rồi, nên em sẽ yêu anh !

THANH VÂN 7h38' ngày 10/9/2014
 
Trời về đêm, trời mang màu ảm đạm
Trăng ngủ quên không soi rõ trần ai
Gió im lìm, không muốn rủ mây bay
Con dế cất lời nỉ non ai oán


Giữa đêm vắng, nghe tiếng cười quái đản:
Mi là người hay là bạn của ta
Ta sống về đêm, ta là một hồn ma
Ta chợt thấy mi nửa người, nửa quỷ!


Nửa trái tim yêu, nửa mang lòng ích kỉ
Một nửa là người, một nửa lại là con
Một thưở yêu người với dạ sắc son
Sao tim lại chứa chan nhiều tủi hận!


Duyên chẳng đến, nửa đời mang lận đận
Đời tặng ta tình dối với yêu gian
Chàng là ma, nên ta chẳng sợ chàng
Ma hiền lắm, có hại ai đâu nhỉ ?


Ma không giết người yêu hay tri kỉ
Không gian tham, không ỷ thế cậy tài
Người mây yêu đang sống chốn tuyền đài
Mây chẳng ngại làm bạn ma đâu nhé!


Đi mau đi, tiếng gà vang lên vui vẻ
Trời sáng rồi, ta trở lại là ta
Vứt chữ con, ta chẳng thể làm ma
Làm mây sáng bay cùng vầng dương ấm.

THANH VÂN. tháng 4/2014
 
Gặp nhau từ buổi đông về
Nhớ anh từ thưở tóc thề ngang vai
Thu tàn theo gió heo may
Hoa tàn theo những tháng ngày quạnh hiu

Nhớ gì như nhớ người yêu
Biết làm sao nói những điều ái ân
Tặng người một chút bâng khuâng
Nụ cười tỏa nắng trong ngần mắt xanh

Ước làm ngọn gió trong lành
Nhẹ nhàng ve vuốt khi anh buồn lòng
Em xin làm ngọn lửa hồng
Cùng ai sưởi ấm mùa đông lạnh lùng


Mơ làm lữ khách tình chung
Tựa lưng anh ngắm một vùng bình yên
Trăm năm bến đợi con thuyền
Vượt qua giông tố đến miền yêu thương.

THANH VÂN 15h47' ngày 6/9/2014
 
TÂM SỰ VỚI NGƯỜI YÊU !

Cảm ơn anh dang vòng tay che chở
Ôm em vào lòng những lúc khổ đau
Rồi mai này em cũng sẽ làm dâu
Làm vợ đảm, gọi mẹ anh là mẹ


Em cũng sẽ sinh cho anh vài đứa trẻ
Cơm áo gạo tiền, chia sẻ cùng anh
Em yêu anh bằng tất cả chân thành
Cưới nhau rồi sẽ không nhiều như thế


Nghĩa vụ thiêng liêng, em hiểu rằng không dễ
Trách nhiệm với gia đình, cha mẹ hai bên
Với họ hàng, con cái và những việc không tên
Em không thể yêu anh nhiều như trước


Cuộc sống bon chen, nhiều điều mất được
Nhưng cả đời em yêu chỉ anh thôi
Đừng trao em lệ đắng ở đầu môi
Em chỉ nói một lần, anh nhớ nhé!

THANH VÂN 6h57' ngày 7/9/2014
 
Gặp nhau từ buổi đông về
Nhớ anh từ thưở tóc thề ngang vai
Thu tàn theo gió heo may
Hoa tàn theo những tháng ngày quạnh hiu


Nhớ gì như nhớ người yêu
Biết làm sao nói những điều ái ân
Tặng người một chút bâng khuâng
Nụ cười tỏa nắng trong ngần mắt xanh


Ước làm ngọn gió trong lành
Nhẹ nhàng ve vuốt khi anh buồn lòng
Em xin làm ngọn lửa hồng
Cùng ai sưởi ấm mùa đông lạnh lùng


Mơ làm lữ khách tình chung
Tựa lưng anh ngắm một vùng bình yên
Trăm năm bến đợi con thuyền
Vượt qua giông tố đến miền yêu thương.

THANH VÂN 15h47' ngày 6/9/2014
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top