Thẩn thơ _ Thơ thẩn

Đợi chờ viễn du

Bình minh báo hiệu chân trời mới

Viễn du chờ đợi với theo thời
Trông nghe giai điệu chơi vơi
Hòa chung khúc tấu cho phơi phới lòng.

Thôi lặng lẽ tìm nơi xuất phát

Nhạc tâm hồn ru mát lòng tôi
Có thêm rung động bồi hồi
Cho tay lay động có rồi nhịp thơ.

Lòng vui sướng nào ai biết trước

Với dòng thơ như ước mơ riêng
Sợ chi bao nỗi ưu phiền
Tay đang ấp ủ một miền tương lai.

Qua một thoáng viễn du thời đại

Hiểu chưa nhiều nên ngại tham gia
Thỉnh thoảng thì phải ghé qua
Để hiểu, để biết, điều ta muốn làm.

Cũng đôi lúc, đợi chờ trông ngóng

Vẫn nhiều đông, nhưng bóng người đâu?
Thần thừ qua lại ít câu
Bổng người xuất hiện đón hầu cùng thơ

Đợi trông, chẳng ngại dài hay ngắn

Bởi có lòng muốn nhắn người ta
Xem như một thoáng mơ qua
Thấy người trong mộng bay ra với mình.
 
Gặp

Ngày đêm đó với đây
Quấn quít chặn đường xây
Không gian cùng khoảng lặng
Thu hút làm thân say.

Đi tìm ở đâu xa
Chỉ cần tâm ngó qua
Những gì trong dĩ vãng
Cuộc hẹn gì của ta.

Thời gian thấm thoát nhanh
Giờ đây đã kịp phanh
Đường đời ta vẫn bước
Trong xã hội lanh quanh.

Xưa kia ta bỏ đi
Do đầu óc ngu mi
Giờ đây cùng gặp mãi
Theo đời cứ nguyên y.

Ta với mình một thể
Hẹn gặp đều như thế
Đâu phải là cô đơn
Cùng chung một ý thề.
 
Giai điệu lòng

Khải đàn tâm tỉnh lặng thinh

Vinh danh thoáng chốc ân tình còn đây

Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông

Như từng khoảnh khắc đời bồng bền trôi

Thương em một thoáng nét xinh

Đến mình xem lại đâu vinh bằng người

Gia đình vốn khó gian nan

Mình đâu chấp nhận mà an phận Trời

Muốn được như thể người ta

Tậm tâm muôn thứ bôn ba xứ người

Rắp tâm xây dựng cuộc đời

Đến giờ quá nữa xa rời yêu đương

Trẻ thơ chưa hiểu nguồn cơn

Khi biết suy nghĩ thì hơn xưa nhiều

Đứng tuổi ngẫm nghĩ đời qua

Chưa hiểu tường tận bao la dòng đời

Vẫn đàn kẻo trể nhịp ai

Tâm tư trầm bổng như giai điệu lòng
 
Lãng du khúc

Đường đời cho lắm mộng hơi sương
Gió cuốn bay đi mỗi đoạn trường
Mượn thơ để họa cần chi vội
Lạc loài ngơ ngác để người thương.

Tim hằng lắng đọng kỷ niệm xưa

Trong tâm in dấu khép sao vừa
Miên man suy nghĩ tình cho thấu
Sẽ chia thương mến bớt trông mưa.

Xa cách từ đây được chứng minh

Cuộc đời đang thể kiếp nhân sinh
Thiên nhiên huyền diệu bao phép lạ
Có thể cho ta ước mộng mình.

Lãng du đôi chút còn hơn không

Có thêm hương vị giấc mơ nồng
Hư hư thật thật giàu tâm tưởng
Trôi ào phẳng lặng tựa dòng sông.
 
Lạc bến

Lặng lẽ đi đâu chẳng biết chừng

Người nhìn qua thoảng vẫn dửng dưng
Thuyền ai buông nhịp chưa cặp bến
Trong lòng mơ tưởng đợi bến ưng.

Bóng thuyền thấp thổn dưới ánh trăng

Gợn sóng tung tăng trắng xóa vằn
Dịu êm vỗ nhẹ thuyền mơ mộng
Tóc tách như lời thầm nhủ răn.

Thuyền theo dòng nước cứ tuôn trôi

Bến vọng nhìn theo sóng cuốn rồi
Bến thuyền chưa dịp câu hò hẹn
Xem là lở chuyến đợi tiếp thôi.

Hỏi nước trôi mãi đến nơi đâu?

Có dịp cho thuyền nhắn đôi câu
Đến nay thuyền trôi như lạc bến
Mến duyên tao ngộ đợi bến thâu.
 
Lênh đênh bến bờ

Ngày làm, tối nghĩ, lúc lên mail

Mặc quanh đời sống lắm trèo leo
Suy đi, nghĩ lại từng giai đoạn
Lại ngồi thi phú mắc cái eo.

Thơ sáng tác tôi người đều viết

Vẫn là mơ tinh khiết ngọt hờ
Ghé nơi đâu hỡi bến bờ ?
Không lẽ như vậy, tới giờ rồi thăng ?

Thuyền tìm bến đợi chờ duyên mới

Bến đợi thuyền chờ nối duyên mơ
Biết bao bến đợi thuyền chờ
Có lúc sẽ gặp ngẩn ngơ bến thuyền.

Thuyền này lắm lúc phải chênh vênh

Gặp nhiều duyên phận thế mà hên
Đâu ngờ thơ thẩn kề bên
Tiện đường đổi bến lênh đênh theo cùng.
 
Khúc đàn lòng


Đời hiện hữu ảo là mơ


Thế nhưng thật ảo ơ thờ quanh ta

Tâm trí là của riêng mình

Khẩn cầu là thỏa tâm vinh vui buồn

Đêm thanh gỏ phím đàn lòng

Gửi lên khúc tấu hòa đồng chung nhau.

Nhà tranh gác xếp đêm quê

Đàn lòng ai dạo đê mê kiếp người

Trong lòng thanh thản vô vùng

Hình như đâu đó chạm cùng hư vô

Đêm lặng vang khúc đàn lòng

Ru vào giấc ngũ ấm phòng suốt đêm.
 
Dịu dàng

Dịu dàng cho biếu tôi xin

Dành để tích lũy làm tin sau nhờ.
Dịu dàng như thuở còn thơ
Dạ thưa lễ phép đâu trơ trẻn lòng
Dịu dàng tà áo học sinh
Dáng bay theo gió như vinh với người
Dịu dàng đôi lúc bên đường
Dễ nhường bao chuyện bình thường với ta
Dịu dàng lúc có việc cần
Dăm lời nói nhỏ vân phân ít điều
Dịu dàng men ngọt tình yêu
Dọn mâm tình ái có nhiều hương thơm
Dịu dàng khó xử trí đây
Dựng xây cho mình từng ấy nhỏ thôi.
Dọn đường tôi chết mộ chôn
Dịu dàng nơi nghĩ vong hồn thoát siêu.

- Cảm tác qua bài thơ Dịu dàng của tác giả Lê Kim Giao
 
Cọc cằn

Cọc cằn ai chẳng muốn đâu

Cứ như có sẳn nghe câu bực mình
Cọc cằn là thứ chi chi
Chỉ cần phật ý là lì mặt ngay
Cọc cằn lời nói khó nghe
Câu văn, dòng chử như chè mà cay
Cọc cằn công việc làm ngay
Có mà bực tức cho dài ngày hơn
Cọc cằn tìm chổ trúc cơn
Càng thêm xui quẩy nhiều hơn cho mình
Cọc cằn người lớn, kẻ trên
Coi như lễ nghĩa không bên vực mình
Cọc cằn trẻ nhỏ, nữ nhi
Còn gì thân phận nam nhi anh hào
Cọc cằn muốn có là ra
Cốt sao người biết ta là ai đây
Cọc cằn khi chết phiêu diêu
Cầu kinh xám hối để siêu thoát hồn.
 
Giấc mơ vô thường

Không trung khoảng lặng bình yên

Tâm hồn bay lượn công viên khoảng trời
Thấy chăng trên cỏi thiên thai
Những gì mơ ước của ai thường ngày.

Có đây những cặp tình nhân

Sáng trong thanh bạch như vầng thái dương
Trăng, sao chỉ lối đưa đường
Tình duyên đẹp thắm vô thường chi li.

Yêu thương như bóng với hình

Đi, về nhả nhặn ân tình thầm trau
Có đâu cuộc sống thân vinh
Với tâm đạm bạc vạn tình chứa chan.

Vô thường ôi một giấc mơ

Lạc vào hư ảo cho thơ thẩn mình
Trên đời lắm lúc như mơ
Thế nhưng có lúc mắt mờ vì đâu ?
 
Đôi dòng nét quê

Thật thà chất phát người quê

Làng thôn mát rượi đê mê yên bình
Làm việc canh cánh theo mùa
Thiên nhiên hòa quyện như lùa nắng mưa.

Đình chùa cổ kính tôn nghiêm
Dân làng thăm viếng nỗi niềm ước ao
Già, trẻ cho đến tuổi thơ
Một lòng tâm hướng tôn thờ Thánh nhân.

Thôn quê nữ dáng dịu dàng

Làm việc thoăn thoắt đâu màng khó khăn
Thanh niên trai tráng khỏe hăng
Làm việc nặng nhọc khó khăn bội phần.

Người quê tình nghĩa làm sao

Cùng nhau chia sẽ biết bao ân tình
Đồng cam cộng khổ việc chung
Vượt qua sóng gió anh hùng xuất thân.

Làng quê mà có dòng sông

Thì thôi thơ mộng đón trông nhiều người
Cá tôm, cây trái đầy thêm
Muôn nhà có được ấm êm cho mình.

Từ xưa cho đến ngày nay

Nét quê hiền hậu, đẹp này khó phai.
 
Đâu làm gì hơn

Lớn rồi, lâu nhớ tuổi thơ

Ngủ làm giờ giấc, lơ mơ mất nhiều
Lớn rồi dòng chử thẳng ngay
Để chăng hiểu được đắng cay ngọt bùi.

Bộn bề chốn cũ bao nhiêu
Đong đầy ngày tháng ôi nhiều mến thương
Đứng nhìn nhớ kỹ niệm xưa
Tự dưng mắt ứa như vừa thoáng qua.

Thân thương trường cũ về đây
Cuối xuân vào hạ theo mây mà về
Trong lòng tận đáy khắc ghi
Dấu yêu xưa cũ ướt mi lớp người.
Bước theo tiếng gọi ta đi
Vượt qua muôn chặn đâu bì khó khăn
Đón trăng huyền ảo lung linh
Thơ người như được khắc in lời thề.

Hết hạ rồi sẽ đến thu
Chờ đón sâu lắng thêm nhu thêm mì
Bớt trông, ít ngóng, không sầu
Tự nhiên thơ đến nối khâu tấm lòng.

Có từng cạn hết muốn ham
Bây giờ chay cứng đâu làm gì hơn.
 
Dùng thơ thay rượu

Chén bạn chén tình còn rượu đâu !

Uống cho qua bửa bớt dãi dầu
Trong nhà có rượu đem ra hết
Thôi thì xin chịu có tiền đâu !

Chủ đề suy tưởng miếng mồi ngon

Đem ra cùng thưởng để vuông tròn
Lở rượu hết rồi thơ thay nhé
Kẻ thi người họa khéo cho voan.

Mỗi dòng thơ ra ý từ tâm

Thưởng thức hương men thắm say ngầm
Hết mỗi dòng thơ như ly rượu
Đến đúng bài thơ đủ say đầm.

Từng đêm ngồi uống ngọt cay thơ

Ở từng thi hữu phút ơ thờ
Nếu như tính nhẩm một năm nhé
Thì uống quá nhiều trở thành ngơ.
 
Khẻ ngủ nhờ thơ

Lắng đọng tâm tình đến gữi thơ

Nổi niềm tâm ý giống thờ ơ
Dễ đâu có dịp vui khi rãnh
Vậy xin chào đón kẻo đợi chờ.

Muôn thuở chân tình chẳng có ai

Như là thân thể lại đang cai
Buồn vui suy ngẫm làm thơ gữi
Công việc trau tay vẫn miệt mài.

Buồn việc, buồn người có đớn đau?

Đau đầu, tức giận giống gần nhau
Như thế thân đau là cái chắc!
Thôi bỏ lang thang, hứng gió nào.

Tích lũy hàng ngày mớ thẩn thơ

Để dành cho đến lúc thờ ơ
Vẽ tô câu chữ dòng thơ mới
Người đọc người nghe khẻ ngủ mờ.
 
Lắng nghe

Lắng nghe đôi chút thế sự chi

Có chăng lay đọng tới lúc thì
Tay, chân, miệng, lưỡi đây hiểu chuyện
Mới rõ sự đời lắm thị phi.

Lắng nghe tìm hiểu tâm sự thơ

Trên từng chuyên mục người tạo mơ
Đi làm rãnh rỗi thì vào mạng
Tâm hồn phiêu lãng bớt chơ vơ.

Lắng nghe giai điệu của lòng ai?

Mênh mang điệp khúc chút đắng cay
Tâm tư cảm động nhiều thông cảm
Có thêm bài học bớt giải bày.

Lắng nghe khoảng trống gió thổi êm

Hiu hiu đôi mắt đến êm đềm
Ôi sao nhẹ nhàng và sảng khoái
Bao nhiêu kỹ niệm bớt chớ thêm.

Lắng nghe ai đó ở nơi xa

Vọng theo luồng gió thổi đến ta
Nói chi cứ nói, không nghe thấy
Muốn thì gặp mặt, ấy thế mà.
 
Ghi đời vào sổ

Qua tháng năm với ít nhiều sướng khổ

Lúc nhớ quên thôi ghi sổ cuộc đời
Đầu ít kỷ có khi lơi không nhớ
Ghi sổ đời có cái mở để xem.

Từ lận đận đến vô tư vui vẽ

Lúc bần hàn không ai khẻ gọi tên
Khoảng thời gian chìm lắng đến vô tình
Sao in lại nổi trôi mình lúc trước.

Gặp người đẹp là đem lòng say đắm

Bởi thế nên bụng dạ ngắm đó đây
Nào có biết trái tim đầy ham muốn
Tham thì thâm cho đến cuốn trôi đi.

Có những lúc như ông hoàng nho nhỏ

Được trọng tôn, mến phục tỏ ra lòng
Cho công việc của chung hòng suôn sẽ
Đến bây giờ người nhớ khẻ gợi xưa.

Vẫn có lúc cần ghi đời vào sổ

Rảnh rỗi thì phân tích số hên xui
Cốt để vui sau những lúc vùi đầu
Âu bài học đường đời lâu lâu có.
 
Lối nhỏ đã qua

Xưa thời đó, cái gì cũng nhỏ

Chút xíu thôi, cũng ngõ đôi lời
Bổng dưng cảm giác lệ rơi
Do từng việc nhỏ như khơi đáy lòng.

Người chăm sóc, người vờn nũng nịu

Chút cỏn con có chịu chẳng sao
Chăm lo như thể nao nao
Để người vui vẽ cho mau ngoan hiền.

Chập chửng bước ra vào lối nhỏ

Mở hướng đi cho rõ tương lai
Dắt dìu, chia sẽ với ai
Giờ đây lẽ bóng như khai với lòng.

Người với ta cả hai trò chuyện

Bằng nhịp tim như quyện lấy nhau
Nơi này, lối nhỏ lời trau
Trọn đời vẫn nhớ đợi nhau xum vầy.

Nay như thể thế thời đổi khác

Đến con người ngơ ngác dò la
Tìm đâu lối nhỏ đã qua
Thầm mà cầu nguyện như rà được tin.
 
Sống, sống đã từng hối tiếc,
Về những điều xưa cũ.
Về thực tại trần trụi,
Đã khát khao cháy bỏng,
Đã thắp lên con đường.

Thực tại là vòng xoay,
Quá khứ là bến đỗ,
Tương lai là hành trình.
Dẫu ai có đi thẳng,
Cũng chẳng được bao xa.

Sống, Sống trong những nụ cười,
Ngọt ngào trong đôi mắt
Thổn thức vì trái tim,
Một trái tim bé nhỏ,
Muốn ôm trọn tất cả.

Và mặt trời le lói
Và tâm hồn rộng mở
Trái tim khi đồng điệu
Khi nụ cười hé rạng
Bóng đêm cũng nằm xuống.
2129
 
Đường đời

Đời mơ ước của riêng khi ngẫm nghĩ

Thật hay không mơ ước chỉ của người
Trong đời sống là vạn mười thử thách
Ý chí người tìm mọi cách vượt qua.

Từng nhịp sống đương nhiên là gian khổ

Nhưng bình thường phải sống ở dương gian
Chấp nhận thôi vui sướng lẫn đau buồn
Luôn luôn có là cội nguồn suy tưởng.

Vẫn hi vọng khi ta còn đang sống

Nghị lực đầy chất chứa chống chông gai
Đời giông bảo cho những ai không nghĩ
Cuốn phăng trôi những ấu trĩ mềm lòng.

Đừng dừng bước vì thời gian không đứng

Tự nghĩ làm phù hợp xứng với ta
Không than vãn ai đâu mà giúp được
Vậy mĩm cười như đánh cược thế thôi.

Chớ quên mình khi được rồi thành quả

Mà hỏi rằng có tất cả ở đâu?
Lòng thành tâm đánh dấu sự vẹn toàn
Để sống đẹp hướng đi hoàn thiện mỹ.

Người đang sống kiếp bôn ba trôi nổi

Trên đường đời bao kẻ nối gió giông
Tự lượng trước theo sức gồng chịu đựng
Như sống còn ở thế vững tin hơn.

Nếu suôn sẽ không còn cơn gian khổ

Thì còn chi xã hội chổ đường đời.
 
Đành phải theo

Kiếp người sinh ra mắc cái eo

Bao nhiêu khổ sướng đành phải theo
Sống chết giàu nghèo như con số
Nhân sinh thế thái vẫn eo xèo.
Than thân trách phận số mốc meo
Hẩm hiu cô quạnh như cái neo
Tới lui mới kéo rồi bỏ xuống
Biết đến bao giờ hết chèo queo?

=======


Ngũ


Đã say vì rượu ngũ đi thôi
Ngũ cho lại sức kẻo thôi rồi
Ma men làm bạn dần tiêu phí
Còn gì thân thể chỉ để trôi.
Ngày tháng đôi vai mỏi bởi cày
Được bù đắp lại mớ rượu cay
Sức đâu chịu đựng mà để tỉnh
Còn rượu nhịn thèm mới biết hay.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top