ngan trang
New member
- Xu
- 159
Vốn là một viên quan của triều đình Huế, nay đến Sài Gòn, cái mà đầu tiên Diệm phải đối mặt là cả môt bộ máy chính trị và hành chính đã được người Pháp lập nên tại chỗ. Cơ cấu chính trị và xã hội của Nam Bộ (mà người Pháp gọi là Cochinchine) rất khác với cơ cấu chính trị và xã hội ở miền Trung và Bắc Việt Nam. Nam Bộ đã được chế độ quân chủ Việt Nam nhượng cho nước Pháp từ năm 1862, tức là 22 năm trước khi chế độ thực dân được thiết lập trên toàn bộ đất nước. Từ năm 1862 đến năm 1884, nước Pháp đang trong tình trạng chiến tranh chống lại nền quân chủ Việt Nam, và bộ máy hành chính phong kiến ở Nam Bộ đã khước từ mọi sự cộng tác với quân cai trị người Pháp.
Bọn này vì vậy đã dựng nên một bộ máy cai trị trực tiếp, sử dụng những viên chức người Việt để thay cho hệ thống quan lại và hương lý cũ, hệ thống này vẫn tiếp tục được sử dụng ở miền Bắc và miền Trung, về sau, khi chính quyền thuộc địa đã có thể nắm chắc được sự cộng tác của chế độ quân chủ. Quân đội Pháp, trong quá trình tiến về miền Tây của đồng bằng sông Cửu Long, đã sử dụng nhân công là những nông dân để đào những con kênh, hút cạn những cánh đồng lầy được biến thành những giải đất canh tác rộng mênh mông. Những nông dân đến từ miền Đông Nam Bộ đã dần dần khai phá những giải đất này, nhưng đến khi đất biến thành ruộng thì liền được chính quyền thực dân bán rẻ lại cho bọn thực dân người Pháp, hay cho những người Việt đã hợp tác với họ ngay từ những ngày đầu. Vì thế cho nên, nhất là ở phía nam và phía tây của Nam Bộ, đã hình thành một chế độ sở hữu ruộng đất không hề có ở miền Bắc và miền Trung: đó là chế độ sở hữu của một nhóm nhỏ gia đình nắm trong tay những đồn điền rộng hàng trăm, có khi đến hàng nghìn hec-ta, được phát canh cho những tá điền, tức là những nông dân không có ruộng phải nộp tô cho các chủ ruộng. Một đặc điểm khác nữa là rất nhiều trong số những đại điền chủ này không sống ở nông thôn, như các địa chủ ở miền Bắc và miền Trung. Họ sống ở Sài Gòn, theo tác phong sinh hoạt của người Pháp, trong sự xa hoa, đem tiền của đầu tư vào các ngân hàng Pháp, các hãng buôn, nhiều người trong bọn họ lấy quốc tịch Pháp, sử dụng tiếng Pháp ngay cả trong sinh hoạt gia đình.
Chính những "địa gia đình" kiểu này ở Sài Gòn là nguồn tuyển chọn những viên chức cao cấp người Việt cho bộ máy cai trị của thực dân ở Nam Bộ, đôi khi là những sĩ quan quân đội, những "cố vấn" trong các hội nghị tư vấn. Cơ sở xã hội của đám người này, vì vậy, là hoàn toàn khác với cơ sở xã hội của các viên quan lại và hương lý cũ từ miền Bắc theo vào với Diệm. Chính vì vậy, đối với lớp người này, Diệm chỉ nương tay đối với lợi ích của họ trong chừng mực khi họ chịu theo về với đường lối chinh sách của mình.
Bọn này vì vậy đã dựng nên một bộ máy cai trị trực tiếp, sử dụng những viên chức người Việt để thay cho hệ thống quan lại và hương lý cũ, hệ thống này vẫn tiếp tục được sử dụng ở miền Bắc và miền Trung, về sau, khi chính quyền thuộc địa đã có thể nắm chắc được sự cộng tác của chế độ quân chủ. Quân đội Pháp, trong quá trình tiến về miền Tây của đồng bằng sông Cửu Long, đã sử dụng nhân công là những nông dân để đào những con kênh, hút cạn những cánh đồng lầy được biến thành những giải đất canh tác rộng mênh mông. Những nông dân đến từ miền Đông Nam Bộ đã dần dần khai phá những giải đất này, nhưng đến khi đất biến thành ruộng thì liền được chính quyền thực dân bán rẻ lại cho bọn thực dân người Pháp, hay cho những người Việt đã hợp tác với họ ngay từ những ngày đầu. Vì thế cho nên, nhất là ở phía nam và phía tây của Nam Bộ, đã hình thành một chế độ sở hữu ruộng đất không hề có ở miền Bắc và miền Trung: đó là chế độ sở hữu của một nhóm nhỏ gia đình nắm trong tay những đồn điền rộng hàng trăm, có khi đến hàng nghìn hec-ta, được phát canh cho những tá điền, tức là những nông dân không có ruộng phải nộp tô cho các chủ ruộng. Một đặc điểm khác nữa là rất nhiều trong số những đại điền chủ này không sống ở nông thôn, như các địa chủ ở miền Bắc và miền Trung. Họ sống ở Sài Gòn, theo tác phong sinh hoạt của người Pháp, trong sự xa hoa, đem tiền của đầu tư vào các ngân hàng Pháp, các hãng buôn, nhiều người trong bọn họ lấy quốc tịch Pháp, sử dụng tiếng Pháp ngay cả trong sinh hoạt gia đình.
Chính những "địa gia đình" kiểu này ở Sài Gòn là nguồn tuyển chọn những viên chức cao cấp người Việt cho bộ máy cai trị của thực dân ở Nam Bộ, đôi khi là những sĩ quan quân đội, những "cố vấn" trong các hội nghị tư vấn. Cơ sở xã hội của đám người này, vì vậy, là hoàn toàn khác với cơ sở xã hội của các viên quan lại và hương lý cũ từ miền Bắc theo vào với Diệm. Chính vì vậy, đối với lớp người này, Diệm chỉ nương tay đối với lợi ích của họ trong chừng mực khi họ chịu theo về với đường lối chinh sách của mình.