Hạt giống dành cho tâm hồn !

  • Thread starter Thread starter huetran
  • Ngày gửi Ngày gửi
Tình yêu tuổi học trò!!!!!


Tình iu học trò...
Ở tủi học trò thì có thể chưa hẳn là tình iu, trừ một số trường hợp thui (Số nỳ rất hiếm, còn nhỏ dễ bốc đồng lém!!!). Tủi nỳ chỉ là những rung động đầu đời, một chút cảm giác xao xuyến, một cảm giác bỡ ngỡ, trái tim ta rung ring đôi chút .

Tình iu tủi học trò rất đáng iu, thơ mộng và cũng mong manh dễ vỡ. Cái tủi chưa đủ chín chắn để xử lý những mâu thuẫn bất ngờ giữa hai đương sự đang "cảm" nhau. Có những bậc phụ huynh rất thông cảm với cái tủi nỳ của con mình, họ ko ngần ngại chia sẻ cùng con mình, làm cho những anh chàng, những cô nàng mới lớn hỉu chiện hơn. Cũng giống như Uyên đã đọc một bài báo kể về một bà mẹ tâm sự chiện của cậu con trai đang tủi dậy thì của mình. Chiện là cậu thik một cô bạn trong lớp, cậu bé học tuột dốc, cô bạn kia có vẻ xa lánh khi cậu bé học yếu đi, cậu bé bùn lém! Về nhà tâm sự cùng mẹ, người mẹ khá bất ngờ trước câu chiện của cậu con trai nhưng vẫn giữ bình tĩnh và trò chiện cùng cậu con trai. Sau đó, người mẹ khuyên cậu bé nên cố gắng học tốt thì cô bạn kia sẽ chú ý đến cậu. Quả nhiên khi cậu bé học tốt lên thì cô bé kia lại vui vẻ và cũng tỏ vẻ thik cậu bé, nhưng cậu bé về nói với mẹ. Bi giờ cậu bé ko còn cảm giác gì với cô bé, ko hẳn là ko thik mà chỉ là ko còn lúng túng, ngại ngùng như lúc trước nữa. Câu chiện nỳ cũng tâm lý ghê, người mẹ cũng bít cách tâm lý với cậu con trai, hay thiệt. Chứ Uyên thấy ít có cha mẹ nào tâm lý cho con cái đến thế, hiếm lém đóa!

Đóa, các bạn thấy đóa, tình iu học trò nhanh đến cũng nhanh đi, mà nhắc lại là ko phải chiện tình nào cũng thế, bởi có những trường hợp iu nhau từ thuở cắp sách đến trường mà sau đó sống với nhau hạnh phúc đóa thui. Mà Uyên nghĩ những chiện tình nỳ thật là...nói thẳng ra thì Uyên cũng thik giống như thế, hi hi hi ^^

Những câu chiện tình iu học trò thường rất dễ thương, những tình huống thật bất ngờ, những cảm xúc thật kỳ lạ...Ngay cả những bài hát tình iu tủi teen cũng rất đáng iu đóa, bài nào cũng hay cũng hợp với tùi teen, mà nhửng bài hát cũng đánh trúng tâm lý của học trò mừ, nhìu khi tỏ tình = cách hát bài hát để tỏ tình, thế mà tỉ lệ thành công cũng cao.

Túm lại, ai cũng cảm nhận được là tình iu đẹp nhất, ngây thơ nhất, nhìu khoảng khắc nhất là tình iu học trò..


 
Trái tim hoàn hảo

Trái tim hoàn hảo


Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có một trái tim vì chẳng có một vết tì hay rạn nứt nào. Đám đông đều đồng ý đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già suất hiện và nói: " Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!". Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẽ nhưng đầy những vết sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác được đắp vào nhưng không vừa khít nên tạo một bề mặt sần sùi, lởm chởm; có những đường rảnh khuyết vào mà không có một mảnh tim thay thế. Chàng trai cười và nói:

- Chắc là cụ nói đùa! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn trái tim của cụ chỉ là những mảnh chắp vá đầy sẹo và vết cắt.

- Mỗi vết cắt trong tim tôi tượng trưng cho một người mà tôi yêu, không chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ, anh chị, bạn bè... Tôi xé một mẫu tim mình chao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẫu tim không hoàn toàn giống nhau, mẫu tim của cha mẹ tôi trao cho tôi lớn hơn mẫu tôi chao cho họ, ngược lại với mẫu tim của tôi chao cho con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng tạo ra những vết sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúng nhắc nhỡ đến tình yêu mà tôi đã chia sẽ. Thỉnh thoảng tôi chao mẫu tim của mình nhưng không hề nhận lại được gì, chúng tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi lúc chẳng cần đến sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn nhưng tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẫu tim của họ, lấp đầy khoảng trống mà tôi luôn chờ đợi.

Chàng trai đứng yên và giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một mẫu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho bà cụ. Cụ già cũng xé một mẫu tim từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho tràng trai. Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm trên trái tim chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn bao giờ hết vì tình yêu từ trái tim của cụ già đã chảy trong tim anh...

Các bạn hãy đọc và cảm nhận nha !
 
Giáng sinh ấm

Andy ngồi trên tuyết, cậu bé thấy lạnh hơn từng giây một. Andy không đi ủng - thứ mà người ta vẫn thường đi trên tuyết vào mùa đông. Cậu bé không thích ủng và dù sao cậu bé vẫn không có ủng cơ mà. Đôi giày vải, mỏng dính, mòn vẹt mà Andy đang mang đã có vài lỗ thủng và chúng không thể làm được việc là giữ ấm cho đôi chân cậu bé.

Andy đã ngồi trên tuyết thật là lâu rồi. Và dù cố đến mấy, cậu bé vẫn không thể nghĩ ra được món quà Giáng sinh cho Mẹ. Cậu bé buồn bã lắc đầu " Vô ích thôi, dù rằng mình có nghĩ ra món quà gì, mình cũng không có tiền mà ."

Từ khi bố Andy mất 3 năm về trước, gia đình cậu bé suy sụp nặng nề. Ban đêm Mẹ cậu làm việc ở bệnh viện, nhưng với đồng lương ít ỏi chỉ đủ mấy mẹ con sống tạm qua ngày. Chúng còn nhỏ lắm, chẳng biết có nghĩ ra món quà gì để tặng Mẹ hay không. Thật không công bằng, bây giờ đã là chiều tối đêm Giáng sinh mà cậu bé vẫn ngồi đây, chẳng thể nghĩ được điều gì cả.

Chú chùi những giọt nước mắt, Andy đứng dậy đi xuống phố - nơi có rất nhiều cửa hàng. Cuộc sống thật khó khăn khi mà cậu bé mới 6 tuổi và không có bố, đặc biệt là khi mà người ta cần một người đàn ông để tâm sự. Andy đi từng cửa hàng này sang cửa hàng khác, nhìn vào từng cửa sổ rực rỡ một. Mọi thứ đều đẹp và ngoài khả năng của cậu. Trời đã bắt đầu tối, Andy buồn bã định quay về nhà thì bỗng nhiên cậu bé nhìn thấy một vật gì đó ánh lên trong tuyết. Andy cúi xuống: 1 đồng xu nhỏ bóng loáng dưới đất. Hẳn chưa ai có cảm giác được giàu có như là Andy cảm thấy vào lúc ấy.

Khi Andy nắm chặt "kho tàng mới nhặt được " của mình, cậu bé cảm thấy như có hơi ấm chạy qua cơ thể, và cậu mạnh dạn bước vào cửa hàng đầu tiên, niềm hân hoan của Andy ngay lập tức bị đóng băng lại khi từng nhân viên bán hàng bảo với cậu rằng chẳng thể làm gi với đồng xu nhỏ xíu đó. Cậu bé đi ra, nhìn thấy một của hàng hoa, Andy liều đứng lại xếp hàng

Khi người chủ cửa hàng hỏi Andy cần gì, cậu bé đưa một đồng u và e dè hỏi liệu mình có thể mua được 1 bông hoa tặng Mẹ trong đêm Giáng sinh với đồng xu nhỏ xíu này không, người chủ cửa hàng nhìn Andy, đặt tay lên vai cậu bé và nói :" Đợi một chút, con trai, để ta xem có thể làm gì cho con."

Khi đứng chờ, Andy ngắm những bông hoa tuyệt đẹp và cậu đã hiểu vì sao Mẹ cậu cũng như bao người phụ nữ khác lại thích hoa đến thế.

Tiếng đóng cửa sớm khi người khách cuối cùng rời khỏi cửa hàng đã đưa cậu quay về với hiện thực. Còn lại một mình trong cửa hàng, Andy bắt đầu cảm thấy cô đơn và hoảng sợ. Bỗng người chủ cửa hàng lại đi ra.

Trước mắt cậu bé là 12 bông hổng đỏ thắm, cuống dài, lá xanh cùng với những bông hoa gì đó trắng, nhỏ li ti, được bọc thành một bó có dây nơ màu bạc. Tim Andy ngừng một nhịp khi ông chủ cửa hàng đặt bó hoa vào một chiếc hộp trắng và bảo: "Tất cả là một đồng xu, con trai."

Andy chậm chạp đặt đồng xu vào tay ông chủ cửa hàng. Không thể là thật được! Không ai bán cho cậu cái gì với một đồng xu đâu ! Nhận thấy sự băn khoăn trên mặt cậu bé, ông chủ cửa hàng giải thích: " May mắn là ta có mấy bông hoa bán với giá một đồng xu một bó. Con trai có thích không ? "

Lần này thì Andy không ngần ngại nữa. Ra khỏi cửa hàng, Andy nghe thấy tiếng ông chủ nói với theo :" Giáng sinh vui vẻ, con trai ."

Khi ông chủ cửa hàng quay vào trong nhà, vợ ông hỏi :"ông vừa nói chuyện và đem hoa cho ai thế ?" Nhìn qua cửa sổ và chớp chớp mắt để ngăn không cho nước mắt trào ra, ông chủ cửa hàng khẽ nói :" Một điều thật lạ lùng đã xảy ra. Sáng nay, khi tôi chuẩn bị mở cửa hàng, tôi có cảm giác như ai đang mách bảo mình để sang bên cạnh 12 bông hoa hồng thật đẹp vì đó sẽ là món quà đặc biệt. Tôi đã nghĩ là mình đã tưởng tượng ra, thế nhưng tôi vẫn cứ để 12 bông hồng ra một chỗ. Và ngay lúc nãy, một cậu bé vào cửa hàng và muốn mua hoa để chúc Giáng sinh cho Mẹ chỉ với 1 đồng xu. Nhìn vào cậu bé, tôi thấy tôi của nhiều năm về trước. Tôi đã là một đứa trẻ nghèo khổ không biết mua gì cho Mẹ vào đêm Giáng sinh.
Một người qua đường đã cho tôi 10 dolla không vì lý do gì. Khi tôi nhìn thấy cậu bé tối hôm nay, tôi biết người đã mách bảo tôi là ai....

Tối Giáng sinh ấy, cả gia đình người chủ cửa hàng hoa và cả gia đình Andy nữa, không ai cảm thấy lạnh chút nào....
Hoathuytinh.com
 
Diều và gió!!!!!!!!

Ban đầu nó chỉ là những tờ giấy trắng tinh nằm yên trong quyển vở của cậu bé học lớp 3. Một ngày nọ, cậu bé quyết định dùng nó. Và nó đã ko còn là những tờ giấy tầm thường ngày nào, người ta giờ đây gọi nó là diều, 1 cái tên mà nó luôn cảm thấy tự hào khi đc nhắc đến.

Diều rất chờ đợi cái ngày đầu tiên mà nó sẽ cất cánh tung mình trên bầu trời cao, nơi chỉ có mây trắng cao vời vợi vui cùng nó thoả thích chuyện trò, tâm sự. Nó cảm mến cậu chủ vì cách cậu ta nâng niu, trân trọng nó đến nhường nào ... Ngày mai, mọi chuyện sẽ khác ...

Ngày mong chờ nhất trong cuộc đời của diều đã đến, đó là 1 ngày nắng đẹp và ko còn tuyệt hơn nếu đc bay lượn trong thời tiết đẹp thế này. Cậu bé căng dây diều và chuẩn bị thả nó lên bầu trời xanh. Chẳng rõ vì lý do nào diều cậu thả làm cách nào cũng ko thể bay cao đc ...
"Ko có gió " Cậu bé thì thầm với diều

(sưu tầm từ internet)

Phải rồi, diều muốn bay lên bầu trời cao phải nhờ đến gió. Lòng diều phập phù ý nghĩ mình phải nhờ đến ai đó, nó thủ thỉ vào không gian :
"Gió ơi, hãy giúp tôi bay lên với bầu trời xanh"

Lời cầu khẩn của diều đã đến tai với nàng gió, cô ấy mượt mà khẽ lắc mái tóc lãng du của mình thổi bay diều lên không trung trong sự ngạc nhiên pha lẫn thích thú của cậu chủ nhỏ.
"Thích quá, tôi muốn bay cao hơn nữa hỡi gió"- Diều thích thú nói

Và gió đã đồng ý, diều đã bay cao hơn trước, nó giờ đã ở rất xa xo với cậu chủ của mình ...

Diều đã gặp mây, ôi, cô nàng thật quyến rũ ... Nhìn xem, cô ấy dường như đang gọi mình đến bên cô ấy, diều đã nghĩ như vậy khi thấy làn mây đang nhẹ nhàng trôi đi ...
"Gió ơi, hãy đưa tôi lên cao, cao hơn nữa ..."
"Nhưng rồi anh sẽ ko thể nào gặp lại cậu chủ" - Gió nhẹ nhàng khuyên nhủ
"Ai cần đến cậu ấy, tôi cần gió giúp tôi" - Diều từ chối lắng nghe

Gió lại 1 lần nữa chiều lòng diều và lần này, cậu chủ nhỏ đã ko thể níu kéo sợi dây dù nắm giữ diều. Diều đã bay, bay rất cao ... Ở trên không trung, khi đã gần chạm đến với các tầng mây, đột nhiên sự ngạo mạn của 1 kẻ chiến thắng lấn lát lý trí của diều :
"Tôi ko cần gió, tôi ... yêu mây. Ko có cô tôi vẫn có thể bay, bay cao hơn nữa "

Và gió đã bị tổn thương, lời nói của Diều hơn cả 1 lời xúc phạm ... Gió đã nhẹ dần đến khi không trung ko còn nghe tiếng cô ấy hát, gió đã đi như thế ...

Mất gió, diều tự nhiên chới với ... gã ta ko thể điều khiển mình được nữa.
"Cậu chủ ... cậu chủ ..."
Diều hét lên nhưng gã đã quên mình đã từ bỏ cậu chủ của mình thế nào ... Hắn đang rơi, rơi đến 1 xó nào đó mà sẽ ko ai còn nhận ra hắn từng là 1 vật gì đó tên là diều ... Mây, hắn nhìn thấy thấy cô nàng đỏm dáng đang cười nhạo sự ngu ngốc của hắn ...

"Gió ... gió ơi ..."
Diều đã thốt lên lời gọi gió trong sự tuyệt vọng nhưng gió đã ko thể nghe
...

Hạnh phúc thật sự là gì khi bạn là 1 kẻ ko biết nắm giữ nó ? Giống như diều, hạnh phúc cuối đời của nó xem ra chỉ là cái vũng lầy này và người ta sẽ mãi cười nhạo nó, 1 kẻ bất nghĩa và ko bao giờ biết trân trọng những gì đang có ...

(ST)
 
Tôi là ai ? Sống để làm gì ? & sẽ làm đc những gì?


Tôi đang làm gì trong thế giới này? Cuộc sống này có ý nghĩa gì đối với tôi? Dường như tôi đang mơ ước một cuộc sống mà nó không bao giờ tồn tại?Phải chăng đó chính là cái đích của cuộc sống? Sống không ý nghĩa, mà “ý nghĩa” là gì nhỉ? Sống không biết được nó có những gì… Vì lẽ gì mà tôi tồn tại trên cõi đời này?cuộc sống này có thực sự tốt ko ?hay chỉ toàn những điều đau khổ.........?????????
Nhiều lúc tôi cũng nghĩ vậy. Không rõ từ lúc nào đó tôi chợt băn khoăn về cuộc sống của mình. Tại sao tôi sinh ra như vậy, trong một gia đình như vậy, lớn lên như vậy,… Và điều khó hiểu nhất là tại sao tôi là tôi chứ không phải một ai khác?


Cuộc sống của tôi. Tôi không hiểu tại sao mình được sinh ra. nói một cách dễ hiểu là nếu không có tôi trên đời này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới cả, tôi sinh ra mang sứ mệnh gì chăng ? Không.



Hồi nhỏ tôi luôn nghĩ mình là một ai đó quan trọng. Đọc nhiều truyện cổ tích, xem nhiều phim, tôi luôn nghĩ mình là nhân vật chính, là một hoàng tử. Tôi nhìn mọi người xung quang và có cảm giác cuộc đời này chỉ có riêng tôi, những người khác chỉ như những nét vẽ tô điểm, làm cuộc đời tôi thêm thú vị. Khi tôi buồn vui luôn có người khác kề bên, quan tâm tới tôi. Đó là cảm giác như chỉ có mình tôi là người duy nhất, tôi là trung tâm của thế giới này.


VÀ lớn lên, tôi nhìn những người xung quanh mình. Thật đáng buồn là tôi nhận ra có những người sống lặng lẽ, chỉ như cái bóng nhỏ nhoi giữa cuộc đời. Tôi cảm thấy sợ điều đó và luôn tự nghĩ mình sẽ hơn họ. Tôi ước mong mình thành đạt, có được những thứ mìh mún! Tôi tự hỏi tại sao con người lại được sinh ra và có tôi trong đó. Nếu không có con người, chẳng phải tôi chẳng phải ở đây, lo cho cuộc sống của mình đó sao. Bạn đừng nghĩ điều đó khủng khiếp, bởi nếu vậy, bạn cũng không tồn tại để mà la lên : ” Eo ơi, thế thì chán lắm”.


Có bao giờ bạn nói: “Tôi ghét cuộc sống của tôi”? Làm sao một người có thể kinh nghiệm được sự thay đổi cuộc sống thật sự? Sự thay đổi tích cực?


Tôi khao khát được hạnh phúc. Tôi muốn mình là một trong những người hạnh phúc nhất thế giới. Tôi cũng khao khát một cuộc sống có ý nghĩa. Tôi đang tìm câu trả lời cho những câu hỏi:


Tôi là ai?


Vì sao tôi có mặt trên thế giới này?


Tôi sẽ đi về đâu?


Hơn nữa tôi cũng muốn được tự do. Tôi muốn là một trong những người tự do nhất trên thế giới. Tự do đối với tôi không đơn giản chỉ là làm những gì bạn muốn - bất cứ ai cũng có thể làm được điều đó. Với tôi, tự do nghĩa là có khả năng để làm những điều bạn biết bạn cần phải làm. Hầu hết mọi người đều biết mình phải làm gì nhưng không có năng lực để làm điều đó. Vì vậy tôi bắt đầu tìm kiếm lời giải đáp.Cuộc đời thật dài nhưng cũg rất ngắn….những thứ mìh ko mong thì lại có đc nhưng những thứ mìh cần thì tại sao lại chẳng bao giờ có được? và ……………!



Tất cả mọi chuyện đều là những câu hỏi ?


Mong rằng tôi sẽ tìm ra được cái lí ,cái đáp án của nó ....!!!!!!....?

(ST)
 
Gió mùa về .... ngày nhạt nắng, gió lạnh về.. ta thường vô tâm trước gió, [...]
Gió mùa đông bắc về
Đèn trên phố mờ sương lạnh
Con chim trên cây không hót


Untitled-1-3.jpg


.. gió về, lại mang đến chút lạnh, chút yên bình, và chút ưu tư về những ngày lạnh giá ..
Tay em lạnh, môi em lạnh,
ai mua chổi tre, chổi cao không...
vỏ chai, vỏ nhựa bán đi..

lavang_88copy.jpg


đêm về, trên con đường vắng tanh, gió lạnh thổi từng cơn, khẽ run...

Tiếng chuông chùa xa
Vỡ trong chiều hoang vắng
Kìa tiếng rao của ai
Xé tan màn đêm rét mướt
Gió mùa về, gió mùa về...



romantic67.jpg
 
Khi Sài Gòn se lạnh

Em cuộn mình trong chiếc chăn ấm. Cái điện thoại đáng ghét làm em giật mình vì chuông reo báo thức. Ghét! Ghét cái điện thoại! Em với tay tắt âm thanh đang reo inh ỏi.

Ráng... ngủ nướng thêm một chút, một chút nữa. Ôi... có mùi thơm thơm, rồi... khét khét... hình như cái chăn đang cháy thì phải?
Se lạnh, làm em lười hơn!

Sài Gòn se lạnh...
Xuống đánh răng, rửa mặt. Chạm nước. Mát mát... lành lạnh... tê tê! Làm em tỉnh ngủ hẳn. Khoác thêm cái áo ấm, em chợt thèm ly sữa đậu nành ấm ấm, nóng nóng để... áp vào tay, vào má, vào môi, để nhấm nháp cái vị beo béo, thơm thơm, ngòn ngọt ấy! Mà tự nhiên, tự nhiên em thèm một bàn tay nắm chặt! Để cảm nhận được vẻ xù xì, thô ráp của những vết chai, cảm nhận cái nóng ấm ở nhiệt độ 37 độ C, cảm nhận sự quan tâm, và thấy tay mình thật nhỏ bé trong tay ai ấm áp yêu thương...

Sài Gòn se lạnh...
Con đường từ nhà đến công ty như đẹp hơn, thơ mộng hơn bởi sương mù phủ kín lên cây lá. Dưới hai cái ao sâu cạn nước, cảnh vật trở nên đẹp, thơ mộng và huyền ảo hơn. Tựa như những thung lũng ở Đà Lạt (thật ra hơi... thậm xưng tí xíu) nhưng cũng làm em thích thú, vui vui với ý nghĩ có một chút Đà Lạt giữa lòng Sài Gòn của riêng em. Tự nhiên thấy lòng phơi phới, thanh thản lạ!... Nên em cũng tranh thủ hít một hơi thật sâu, thật dài cái không khí trong trẻo, mát lành hiếm có này.

Sài Gòn se lạnh...
Ra đường thấy mọi người dường như nhỏ bé hơn, mong manh hơn, và dường như họ nhích lại gần nhau hơn ấm áp hơn. Xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau. Áp vào má, vào mặt và bất cứ nơi cào thấy lạnh để cảm nhận được hơi ấm từ đôi lòng bàn tay như lan tỏa thấm vào từng thớ thịt, từng tế bào, từng mạch máu. Thấy ấm áp lạ.

Se lạnh...
Tự nhiên thèm một ly kem dừa, phía trên có thêm một ít dừa khô cũng thơm thơm, béo béo, cho một muỗng to vào miệng, ui trời... tê đầu lưỡi... tê đến từng kẽ răng. Lạnh nhưng thích quá đỗi! Thèm một ai đó cùng hưởng cảm giác tê tê chạy dọc sống lưng đến nổi cả da gà, da vịt! Thèm một ai đó cùng hít hà, cùng cười. Và thèm... một vòng tay ấm áp, xiết chặt.

Sài Gòn se lạnh...
Lại làm em thèm được ngửi mùi khói. Mà không phải khói bình thường đâu, phải là khói có lẫn mùi thịt nướng kìa. Thèm được ngửi mùi thơm thơm của gia vị, khét khét của thịt, tiếng cháy xèo xèo của mỡ, (có ai thèm như em không nhỉ?) trên bếp than đỏ rực nóng hôi hổi làm hồng đôi má của người nướng thịt. Đẹp lạ!
Thèm uống ngụm rượu nồng nồng, nóng nóng, thơm thơm... Tự nhiên thấy thích, thấy thèm cảm giác ngà ngà hơi men, thèm được nghe những người thân yêu nói chuyện, thèm được hát, thèm được la, thèm được hét... và thèm được yêu thương biết bao!

Ôi, sao thế này? Sài Gòn se lạnh cũng làm em say được à? Lạ nhỉ. Trước giờ chỉ biết đến say rượu, say... tình, hôm nay, em phát hiện em còn say vì... "Sài Gòn se lạnh" nữa.

Tới đây, em cũng muốn... xỉn luôn rồi. Trời ơi! Có ai điên hơn em không nhỉ?

( Bài viết của Le Thi Minh Thy trên Vietbao.vn)
 
Câu chuyện về bốn ngọn nến


11181501233764714.jpg

Trong căn phòng tối, có bốn ngọn nến đang cháy. Xung quanh thật yên tĩnh tới mức người ta có thể nghe thấy tiếng thì thấm của chúng.
Ngọn nến thứ nhất lên tiếng than vãn: "Ta là biểu tượng của sự thanh bình,hoà thuận. Thế nhưng ngày nay những điều đó thật chông vênh. Thế giới hiếm khi im tiếng súng. Người với người, thậm chí vợ chống, anh em trong nhà một cũng còn hằn học, cãi cọ nhau. Ta vô cùng thất vọng vì thấy mình vô nghĩa". Thế rồi ngọn nến leo lét và mờ dần cho tới khi lụi tắt hoàn toàn.

Ngọn nến thứ hai vừa lắc lư vừa kể lể: "Ta là ánh sáng chủa Niềm tin. Thế nhưng dạo này hình như ta đã trở thành một kẻ thừa thải, một món hàng xa xỉ. Biết bao người chỉ biết chạy theo lối sống thực dụng không cần tới niềm tin nữa, ta hoá ra vô ích mà". Nói rồi ngọn nến từ từ tắt toả ra một làn khói trắng luyến tiếc.
nen2.jpg

" Ta là ngọn lửa của Tình yêu" - ngọn nến thứ ba hiu hắt noí: "Nhưng ta không còn đủ sức để toả sáng nữa. Người ta gạt ta ra một bên và không thèm hiểu giá trị của ta. Cứ nhìn thế giới mà xem, không thiếu kẻ quên luôn cả tình yêu đối với những người ruột thịt của mình. Ta trở nên vô dụng rồi". Dứt lời phẫn nộ, ngọn lửa phụt tắt.

Căn phòng trở nên tối tăm, lạnh lẽo. Chỉ còn một ngọn nến nằm tận góc xa là vẫn tiếp tục toả sáng, nhấp nháy như ngôi sao lẻ loi, cô độc giữa bầu trời đêm âm u. Bất chợt một cô bé bước vào phòng.
Thấy ba ngọn nến bị tắt, cô bé oà khóc:" Tại sao các bạn không tiếp tục toả sáng nữa? Cuộc sống này luôn cần đến các bạn. Thanh Bình, Niềm Tin, Tình Yêu phải luôn toả sáng tới cùng kia mà". Ngọn nến thứ tư nãy giờ vẫn lặng lẽ cháy trong góc phòng_ Lúc này mới lên tiếng: "Đừng lo cô bé! Khi tôi vẫn còn cháy thì chúng ta vẫn có thể thắp sáng lại ba ngọn nến kia. Bởi tôi chính là Hy Vọng"

Mắt cô bé sáng lên. Lau những giọt nước mắt còn đọng lại, cô bé lần lượt thắp sáng lại những ngọn nến vừa tắt.


sưu tầm
 
ukm,bài kiểm tra GDCD của bọn mình đó
hi....mình viết cũng thế
ôi tuổi học trò thật đáng yêu và dễ thương
hihi
 
Vết sẹo!

Mẹ ruột chúng tôi mất sau khi sinh em trai út của tôi. Chị Như, chị hai tôi, lúc đó mới lên mười. Tôi, đứa con gái thứ hai, lên tám ốm quặt quẹo. Sau nữa, thằng Thành, năm tuổi, tròn như củ khoai ngơ ngác đi tìm mẹ suốt ngày.

Hai năm sau cha tôi tục huyền với người phụ nữ con nhà gia thế, một phụ nữ đẹp mới 27 tuổi. Chúng tôi gọi người này là “má”. Cha đi làm từ sáng đến tối, giao phó toàn bộ việc chăm nom con cái cho má tôi. Má làm trăm thứ việc không mấy khi ngơi tay. Chị em tôi no đủ, sạch sẽ, nhà cửa chúng tôi gọn gàng, bữa cơm dọn lên lúc nào cũng nóng sốt.
Cha tôi chung sống với má sau được ba năm thì đau nặng rồi mất. Lúc sắp ra đi, cha không còn nói được chỉ nhìn má tôi rồi khóc. Má lúc đó trẻ quá, đẹp quá lại chẳng phải má ruột của chúng tôi...
Cha vừa nằm xuống được mươi ngày đã có người đến đòi xiết nhà, xiết đồ. Gia đình nhà má khăng khăng bắt má về gả chồng. Rồi một ngày kia má kêu bán nhà, trả hết nợ rồi lặng lẽ dắt díu chúng tôi đi. Đó là năm 1978. Chúng tôi ở đậu nhà người chị họ xa của má, gọi là dì tư Tím. Dì làm nghề ướp cá, bán cá, dì góa bụa và nghèo khó. Căn nhà của dì không khác hơn cái chòi canh dưa là mấy, vậy mà còn chứa thêm má và bốn đứa chúng tôi. Dì tư Tím đem biếu ba con gà mái dầu cho một người quen để xin cho má một chân hộ lý trong bệnh viện đa khoa.
Hằng ngày, má dậy từ 3g30 sáng, vào bệnh viện nấu nước, châm nước cho những bệnh nhân dậy sớm rửa mặt, pha sữa, pha trà để kiếm thêm chút tiền còm mua sách vở cho chị em tôi đi học. Sáu giờ má tất tả về nhà lo cho chúng tôi ăn sáng và đến trường. Bảy giờ má trở lại bệnh viện lau cầu thang, lau sàn, cọ rửa nhà vệ sinh, thay trải giường cho người bệnh, gom rác đem đi đốt… Sau năm giờ chiều, má còn nhận giặt thuê quần áo cho những bệnh nhân khá giả. Đến tám giờ tối má mới về đến nhà, mệt rã rời.
Hôm nào mưa gió má về sớm hơn. Má mua về cho chị em tôi mỗi đứa một trái bắp nướng hay một túi đậu nành rang thơm giòn. Mấy chị em nằm bên má trên một manh chiếu rách, nghe má kể chuyện đời xưa. Thằng út Tài sợ lạnh cứ ôm chặt má mà khen sao má ấm quá. Thằng Thành nhõng nhẽo đòi má gãi lưng. Cũng có khi má dạy chúng tôi những bài hò, bài vè để cả nhà thành một “dàn đồng ca” rất ăn ý, rất vui nhộn, mặc ngoài kia gió thổi mưa tuôn…
Mỗi năm vào ngày giỗ mẹ tôi, má làm một mâm cơm tươm tất. Rồi má thắp mấy nén nhang thơm, gọi hết bốn chị em tôi lại bên bàn thờ mà nói: “Đây là mẹ ruột của các con, người đã sinh ra và nuôi nấng các con. Tuy mẹ các con mất rồi nhưng ở trên trời mẹ các con vẫn luôn phù hộ cho các con mạnh khỏe”. Vào ngày giỗ ba, má cũng làm như vậy. Ngày ấy cũng như mãi tới bây giờ cũng vậy, tôi vẫn tin ba mẹ tôi ở trên trời nhìn thấy chúng tôi.
Có một sáng người ta đưa má về. Chân má bị phỏng nước sôi do một bệnh nhân chạy vấp vào má. Vết phỏng rất lớn. Do ăn uống thiếu thốn, sức đề kháng yếu nên chỗ phỏng trên chân má rất lâu không lành, cứ sưng lên đau nhức. Má mất ngủ nhiều, ốm rạc như con cò. Chị hai khóc, năn nỉ má cho đi đổ nước thay má mà má không cho đi. Rồi má nén đau, cố lê chân đi làm trở lại. Về sau vết bỏng ở chân má làm sẹo, một sẹo lồi nhăn nhúm chạy từ cổ chân đến hết mu bàn chân trái. Dáng má đi không còn tự nhiên nữa.
Dì tư Tím mua được một căn nhà ở gần chợ, bán rẻ căn nhà lá cho má con tôi. Năm đó chị hai tôi thi đậu vào Trường cao đẳng Sư phạm Cần Thơ. Thương má cực nhọc, chị định bỏ học đi làm thuê. Má cương quyết không cho. Chưa bao giờ má cương quyết như vậy. Thắp nén nhang trên bàn thờ ba, má khấn (cốt cho chị hai nghe): “Con gái lớn của mình định bỏ học. Khi về nơi chín suối, em biết nhìn anh sao đây…”.
Chị hai khóc, xin lỗi má rồi chấp nhận đi học. Hai năm sau tôi cũng vào đại học và cũng được má sắp soạn vali quần áo cho tôi rồi đưa đi. Mở cái vali ra nhìn mà thương má đứt ruột: ngoài quần áo, má còn bỏ vào kim chỉ, dầu gió, tem thư, bông băng thuốc đỏ, thuốc cảm… Dường như má có thể gói trọn sự thương yêu của má vào trong từng thứ một. Bốn năm, chị em tôi ra trường lênh đênh tìm việc thì cũng là lúc thằng Thành vào Đại học Luật TP.HCM và năm sau nữa là thằng Tài vào Đại học Y Cần Thơ. Làm sao đong được sự vất vả, cực nhọc của má lúc ấy. Lưng má còng đi, tóc đã lốm đốm bạc, da tay chai sần.
Nhiều năm trôi qua má lần lượt dựng vợ gả chồng cho ba đứa con lớn. Thằng Tài vẫn ở với má và chưa có gia đình riêng. Giờ nó là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện mà xưa má làm hộ lý. Nó tâm sự rằng hễ đi trực đêm mà nghe tiếng rao “nước sôi đây” là giật mình thảng thốt tưởng như tiếng má, nghẹn thắt cả lồng ngực. Những ngày rảnh rỗi, chị em tôi dẫn lũ con về với má cho má vui. Đám trẻ quấn quít với má không rời nửa bước. Đứa nhổ tóc sâu, đứa bóp tay, đứa bóp chân cho bà. Một lần bé Du con tôi xoa vào vết sẹo trên chân má mà nói: “Bà ngoại ơi, con bị phỏng tay có một chút đã đau ghê. Ngoại phỏng nhiều vậy chắc là khiếp lắm…” Má tôi cười: “Lâu quá, ngoại quên mất rồi”.
Một chiều mưa tôi về thăm má, nằm bên má tâm sự chuyện chồng con. Mưa ầm ào, mưa tầm tã, tôi kêu lạnh má liền kéo mềm đắp cho tôi, tôi thì lại đắp cho má y như lúc tôi còn nhỏ ngủ chung với má vậy. Chân tôi lạnh tôi tìm hơi ấm nơi chân má. Tôi chạm vào vết sẹo trên cổ chân má, cái vết sẹo đã thành thân thuộc với tôi vậy mà tự nhiên tôi rơi nước mắt. Nghĩ lại, tôi có chồng có con, vợ chồng tôi luôn quấn quít đầm ấm… Còn má, má chỉ được hạnh phúc làm vợ trong ba năm lẻ. Trong những năm tháng dằng dặc sau này, chắc cũng có lúc má khát khao một hạnh phúc riêng tư, cũng có lúc má cô đơn, mệt mỏi mà không có ai chia sẻ. Má ơi, sự lựa chọn của má sao nghiệt ngã quá vậy!
Đã bao lần má kể cho các con tôi nghe những câu chuyện cổ tích về công chúa, về hoàng tử, về các cô tiên xinh đẹp… Một ngày kia con tôi lớn lên, tôi sẽ kể cho các con tôi nghe về “Bà Tiên” của chị em tôi, bà tiên tóc bạc, dáng đi hơi khập khiễng vì một vết sẹo dài… Truyện cổ tích má viết cho chúng tôi bằng cả sự nhọc nhằn, sự đau đớn, bằng nước mắt, mồ hôi và bằng cả cuộc đời của má.
 
2 từ "Hạnh phúc" !

Không có gì là vĩnh cữu. Mọi bông hoa đều sẽ tàn phai dù cho nó có đẹp, có thơm đến đâu đi chăng nữa. Nhưng đó nào đâu là điều quan trọng. Bởi cái quan trọng nhất chính là bông hoa ấy đã dành tặng cả đời mình để tô thắm thêm cho cuộc sống này, nó đã sống trọn vẹn đúng như bản chất của mình. Ngọn nến, hay bất kì thứ gì khác, hay cả chính bản thân chúng ta cũng thế.


Con người cũng như bao sinh vật khác, chỉ sống dc 1 lần mà thôi. Hầu hết mọi người sẽ dùng quan điểm đó để nói về mục đích sống của mình:

1 số thì luôn tìm kiếm những gì đẹp đẽ nhất của cuộc sống để chiếm hữu nó vì họ cho rằng ai ai cũng chỉ sống dc có 1 lần, dại gì mà không sống cho thỏa thích theo ý mình ?! Và rồi họ cứ mãi đau khổ trong chính suy nghĩ đó bởi lẻ có 1 sự thật chắc chắn mà họ vẫn luôn cố không quan tâm tới đó là khi ta càng muốn giữ lấy 1 thứ gì đó thì nó sẽ càng cố gắng rời xa ta, cho dù ta có giữ dc nó trong 1 thời gian nhưng sau đó chính ta cũng phải buông tay bởi ta không thể cứ dồn hết sức vào nó dc. Theo tôi thì những người như thế thật sự đáng thương vì họ luôn phải đau khổ !

Nhưng có 1 số khác thì lại chọn cách sống "cho đi không cần nhận lại". Dẫu biết rằng cuộc sống của mình là ngắn gũi và duy nhất, nhưng họ vẫn chọn cách sống hết mình vì mọi người.Cái họ tìm kiếm đó là sự bình yên trong tâm hồn,là tình yêu thương, lòng bao dung, tha thứ,....;và cái họ tìm thấy dc chính là hạnh phúc đích thực. Nếu bạn có thể cảm nhận dc sự yên bình trong suy nghĩ của mình thì cũng có nghĩa là ít nhiều bạn cũng đã đạt dc hạnh phúc rồi. Theo tôi thì hạnh phúc không phải là 1 khái niệm mà là sự cảm nhận của mỗi người. Vấn đề đó là mỗi người hướng suy nghĩ của mình vào điều trung tâm nào thôi. Nhưng chắc chắn rằng, nếu con người hướng suy nghĩ vào vật chất thì sẽ không thể nào cảm nhận dc hạnh phúc. Biết chấp nhận, biết hài lòng với những gì đang có, biết tha thứ, biết yêu thương,... tất cả đều có thể mang lại cho ta sự hạnh phúc theo cánh mà ta cảm nhận về những điều đó. Hạnh phúc thật sự rất khó có thể định hình, hay đưa ra 1 nguyên lý chung nào, chỉ biết rằng, khi con người có thể hướng suy nghĩ và hành động của bản thân vào những điều tốt đẹp cho cuộc sống, cộng đồng thì họ sẽ tìm dc sự yên bình trong tâm hồn. Đó là 1 con đường để tìm về hạnh phúc.

Có 1 câu nói mà trước đây tôi cảm thấy chưa thể đồng tình dc, nhưng bây h thì tôi đã chấp nhận, đó là "cho đi là còn mãi". Trước đây tôi tự hỏi rằng khi ta cho đi thì thứ đó không còn ở bên ta nữa thì sao có thể gọi là còn mãi dc ?! và như tình yêu chẳng hạn, làm sao có thể xem nó như 1 thứ đồ vật mà cho đi ?! Lúc đó thật sự không thể đồng tình với câu nói trên về tình yêu dc ! Nhưng bây h thì tôi đã hiểu. Cho đi không có nghĩa là di chuyển từ tay ng này sang tay ng khác thứ gì đó mà là cho chính cái mình muốn sở hữu dc quyền lựa chọn (đây là xét về khía cạnh tình cảm). Thế nhưng tôi cũng đã mắc phải 1 sai lầm đó là khi nói tới tình cảm thì chỉ nghĩ ngay đến tình yêu giữa 2 ng mà thôi. Nhưng tình cảm thì không hề bó hẹp như thế. Chúng ta đau khổ ngay trong sự ràng buộc tình cảm của chính mình.Tôi biết nhiều người vẫn đang khao khát có dc tình yêu, điều đó tôi không cho là xấu,nhưng tôi mong mọi người có thể để tình yêu dc lan tỏa ra mọi nơi. Những đứa trẻ đầu trọc lóc ở bv ung bướu, những cụ già tàn tật neo đơn,....... cũng rất cần có tình yêu các bạn ah. Nếu như ai đó trong các bạn đang sầu não vì tìm kiếm tình yêu hay đang đau khổ vì mất đi tình yêu thì xin các bạn hãy tạm gác nước mắt lại và để cho những cảm xúc chân thật kia dc ngủ yên vào ngày hôm qua đi. Còn hôm nay, chúng ta hãy cùng lắng nghe tiếng chim hót, cùng tìm kiếm ánh mặt trời phía sau những áng mây đen, cùng cười, cùng khóc với những người quanh mình .... các bạn nhé.

Mỗi khi giúp đỡ dc ai đó thì thật sự tôi cảm nhận dc hạnh phúc đích thực của mình. Hạnh phúc với tôi đó là có thể giúp những người thân, bạn bè, hay bất kì ai quanh tôi tìm dc sự yên bình, hay niềm hạnh phúc... của họ. Vì thế tất nhiên tôi không thể nói rằng tôi đã hoàn tòan hạnh phúc ngay thời điểm này dc rùi (vì vẫn còn nhiều người tôi chưa giúp dc).Nhưng tôi tin, ngày mà tất cả mọi người đều dc hạnh phúc sẽ đến^^ Đó là lý do vì sao tôi hướng cuộc đời mình vào những việc giúp ích cho mọi người hơn là cứ mãi lẩn quanh những mong muốn có dc mọi thứ mà mọi người vẫn thường cho là tuyệt nhất và cứ mãi tìm kiếm nó trong cuộc đời này như tình yêu đôi lứa, danh vọng, tiền bạc,... Những thứ đó thật tuyệt, nhưng chúng không phải là tất cả !

Cuộc sống này ngắn gũi lắm, hãy làm tất cả những điều tốt đẹp nhất cho cuộc sống ngay từ bây h, đừng để mai sau khi nhìn lại thì ta lại cảm thấy vô dụng vì những gì ta đã hay chưa làm trong quá khứ !

Nói thì có lẻ mọi người nghĩ tôi là kẻ mô mộng hảo huyền, nhưng thật sự, tôi muốn thay đổi thế giới này,hay chí ít thì cũng có thể "thắp sáng" cho nó ^^
Chỉ có 2 cách để truyền ánh sáng đó là : trở thành nguồn sáng hoặc vật phản chiếu ánh sáng. Tôi nguyện dc làm 1 ngọn nến nhỏ nhoi, không mong mọi người cũng sẽ làm nến như tôi, chỉ mong mọi ng có thể làm 1 mảnh gương phản chiếu lại dù chỉ 1 chút xíu ánh sáng từ mọi ngọn nến mà mọi ng vẫn có thể bắt gặp trong cuộc sống này mà thôi ^^

Tôi biết 1 2 3 hay 100 1.000 ngọn nến vẫn chưa đủ để chiếu sáng thế giới này,nhưng tôi tin, chỉ cần có dc 1 cây nến thì sẽ có tiếp 10 100 1.000 10.000 .... cây nến khác, và hơn hết là ta vẫn còn rất rất nhiều những mảnh gương khác sẵn sàng phản chiếu ánh sáng cùng ta mà ^^

Thế giới này chắc chắn sẽ thay đổi khi mỗi ng chúng ta chịu lau đi những lớp bụi bám trong tâm hồn mình ^^

nguồn từ internet
 
Món bánh rán của bà

duigaran3.jpg
Theo lời mẹ, tôi là đứa khảnh ăn số một, cứ hay kén cá chọn canh. Nhưng không biết tại sao, cứ bà nấu là món gì tôi cũng thích. Và tôi thích nhất món gà rán.
Khi bà đi chợ, tôi nhất định đòi đi theo. Tôi nhìn và lắng nghe khi bà nói chuyện với những người bán hàng. Bà sẽ nói với bác bán hàng thịt:
- Cắt cho tôi miếng mới nhất ấy, và gạn mỡ đi nhé, để tôi nấu cho cháu tôi ăn mà!
Hoặc bà nói với cô hàng rau:
- Lấy cho bác mấy quả cà chua tươi nhất kia xem nào? Cháu tôi thích ăn cà chua.
Rồi bà tôi mất, tôi chỉ còn lại những kỷ niệm đẹp về rất nhiều ngày tháng hai bà cháu cùng chia sẻ với nhau: bà đã dạy tôi nấu ăn, mua bán, chọn lựa và mặc cả...

Tôi vẫn không thể trở thành "người nấu ăn ngon nhất" như bà, nhưng tôi làm được món gà rán khá ngon. Khi tôi có bạn trai, mỗi cuối tuần, tôi thường mời bố mẹ anh ấy tới ăn tối ở căn hộ mình thuê. Và lần nào tôi cũng làm món "tủ" là gà rán.


Đến lần thứ ba khi ăn tối ở nhà tôi, bạn trai tôi chợt nói một câu rất ngốc xít với mẹ của anh ấy:
- Sao mẹ chẳng bao giờ làm món gà rán ngon bằng Marsha làm?
Mẹ anh ấy hơi tự ái, bác nhún vai:
- Marsha làm món gà rán ngon như vậy thì mẹ đâu cần phải làm món đó nữa mà ngon với dở!
Cuối tuần sau đó, tôi tới gặp bác gái trước và lập một kế hoạch: bác gái sẽ làm món gà rán, rồi đem tới nhà tôi, và sẽ không nói cho mọi người biết rằng đó là món ai làm.
Mọi việc diễn ra trôi chảy. Bác gái làm món gà, đem tới, thậm chí đặt vào chảo của tôi.
Sau bữa tối, bạn trai tôi lại bảo bác gái:
- Thật không thể tin được, mẹ nấu ăn bao nhiêu năm mà làm món gà rán vẫn không ngon bằng Marsha làm!
Hai bác cháu đã cười chảy nước mắt, đến nỗi mãi mới giải thích được. Cả bạn trai tôi và bác trai đều hết sức ngạc nhiên!


Hoá ra ngay cả món ăn có ngon không, nhiều khi cũng là do "định kiến" của người ăn! Giống như món gà rán của bà đối với tôi. Có thể bà tôi không phải là người nấu ăn ngon nhất. Tôi cũng không phải là người nấu ăn ngon nhất. Nhưng chính tình cảm đã làm cho món ăn của người mà chúng ta đặc biệt yêu thương trở nên đặc biệt đối với riêng chúng ta. Như món ăn của bà là ngon nhất đối với tôi. Cũng như món ăn tôi nấu là ngon nhất đối với bạn trai tôi. Đơn giản thế thôi.

Tôi nhận ra rằng, những món ăn ngon nhất trong đời chúng ta thường không đến từ các nhà hàng đâu, chúng đến với chúng ta từ những người mà bạn yêu thương nhất, đến từ những vùng đất mà chúng ta gắn bó nhất, những kỷ niệm ấu thơ ấm áp. Tôi nghĩ rằng không phải “con đường ngắn nhất để đến trái tim là đi qua dạ dày” mà là “con đường ngắn nhất để đến dạ dày là đi qua trái tim”.
 
Ruốc ơi

_feelings__by_nonnetta.jpg
Thằng Ruốc em trai tớ sắp đi học lớp một. Trời! Nó nhảy nhót, leo trèo và chạy lăng xăng suốt ngày không biết mệt. Có lần nửa đêm, tớ suýt ngất xỉu khi bắt gặp một bóng ma màu trắng đứng trên bàn học. Nghe tiếng tớ hét thất thanh, bóng ma nhảy vội xuống sàn. Từ dưới tấm trải giường trắng, thằng Ruốc lọ mọ chui ra.

Cậu bạn cùng lớp mà tớ thầm thích từ lâu đem qua cho tớ một con mèo lông vàng. Tớ đặt tên nó là Bông và yêu nó lắm. Vừa lo cho con Bông ăn uống đầy đủ, tớ còn phải luôn để mắt canh chừng, không cho Ruốc tới gần con mèo yêu quý. Hôm rồi, đi học thêm về, tớ bắt gặp con Bông ngồi trên nóc tủ sách, miệng ngoác ra kêu la thảm thiết, vươn tay xuống cào cào, chống cự quyết liệt thằng Ruốc đang bắc ghế, nhảy chồm chồm nhoai lên tìm cách lôi cổ Bông xuống. Tớ nhào tới, túm chặt thằng quỷ nhỏ: “Ruốc làm gì đó?” Thằng nhóc mếu máo chìa ra một con chuột bằng nhựa dẻo:“Em tập cho con Bông bắt chuột thôi mà!”.

Nỗi phiền toái duy nhất mà con Bông gây ra cho tớ là nó thường xuyên đi bậy ở các góc khuất. Tớ phải đi dọn rất mệt. Một tối đang học bài, bỗng tớ nhận ra con Bông biến mất. Đi tìm, thấy Ruốc ngồi lom khom trong góc nhà, miệng phát ra tiếng kêu “xì xì…”. Tớ rón rén tới gần. Chao ui, thằng quỷ nhỏ bắt con mèo ngồi trong một cái cốc nhựa cũ, hệt như là ngồi bô, và cu cậu kiên nhẫn “xi” con mèo. Tớ lại hét ầm lên. Bố đành phân giải: “Mèo không biết ngồi bô đâu. Tập cho nó bới đất ấy!”. Nhà tớ ở chung cư, đâu có sân vườn. Hôm đi Vũng Tàu, Ruốc mang theo cái xẻng nhỏ, hốt về cả một bao cát. Con Bông được một chậu cát riêng. Tớ đã thoát khỏi tai vạ lau chùi dọn dẹp gầm giường. Tuy nhiên, hai chị em tớ vẫn cãi nhau luôn.


Dưới sân chung cư có một cây phượng lớn. Mấy thằng nhóc hay làm những cái thang dây bằng giẻ rách, tập leo trèo lên chạc ba cây phượng như siêu nhân. Hôm rồi, tớ bỗng phát hiện cái váy dài để mặc đi sinh nhật đã biến mất. Mở tủ đồ chơi của Ruốc, thấy còn vài mảnh vải vụn sót lại từ chiếc váy của tớ. Chưa bao giờ tớ giận đến thế. Nghe tiếng tớ hét váng lên, thằng Ruốc mở tung cửa, lao xuống cầu thang trốn mất biệt.

Ruốc biến mất. Rồi con mèo Bông biến mất. Tối đó cả nhà tớ hoảng hốt, túa đi tìm khắp các nhà, các hành lang trong chung cư. Một mình tớ chạy xuống nhà. Trời mưa rất to. Nước dâng lên lênh láng. Tim tớ đau thắt lại. Chưa bao giờ, tớ lo cho thằng quỷ nhỏ đến thế. Ruốc ơi!

Tớ đội mưa, chạy ra giữa sân. Một cái thang dây nhìn rất... quen treo toòng teng bên thân cây phượng vĩ. Tớ ngước lên tán lá lưa thưa. Thằng Ruốc trùm áo mưa, ngồi co ro trên cái chạc ba. Trong bụng nó, là con mèo Bông đang co rúm lại vì sợ.

Tớ mượn được cái thang tre, bế thằng em và con mèo xuống an toàn. Hai chị em ướt lếch thếch lên cầu thang. Thằng Ruốc vẫn ôm khư khư con Bông trước ngực, năn nỉ:“Chị Nho đừng giận nữa. Em chỉ tập cho Bông leo cây thôi. Chẳng biết sao nó leo tuốt lên cao, không biết đường xuống. Trời mưa, em phải tìm cách cứu nó. Em biết chị thương con Bông lắm mà!” Tớ chẳng nói gì, chỉ quàng tay lên vai thằng em. Ruốc ơi, chị thương em hơn thương con Bông nhiều lắm! Lúc chạy đôn chạy đáo đi tìm, chị thực lòng chỉ nghĩ đến em thôi!
 
Chú chó may mắn


10.9%20dog%20and%20cat.jpg
Mary có nuôi một chú chó tên là May Mắn. Cô bé đã xin chú chó này từ nhà một người bạn, ngay khi May Mắn mới được sinh ra. Ngay cả cái tên May Mắn cũng do Mary đặt. Và tất nhiên, May Mắn trở thành người bạn thân thiết nhất của Mary.

May Mắn có một sở thích rất lạ. Bất kỳ ai đến nhà chơi, gia đình Mary cũng phải dặn họ cài thật kỹ túi xách. Vì nếu để túi mở, Lucky sẽ tự "lục" xem có món nào nó thích nhất và... lấy đi luôn.

Nhưng tất nhiên là có những người quên khuấy. Thế là khi chuẩn bị ra về, họ phát hiện ra cái túi bị lục tung và thứ gì đó biến mất. Bố mẹ sẽ gọi Mary. Mary sẽ chạy đến chỗ hộp đồ chơi của May Mắn ở dưới tầng hầm, và chắc chắn là món đồ đã được xếp ở đó gọn ghẽ cùng với những món đồ chơi mà May Mắn yêu quý nhất.

Năm Mary 14 tuổi, cô bé bị chẩn đoán là có vấn đề về dạ dày rất nghiêm trọng. Bác sĩ cho rằng phải phẫu thuật ít nhất 2 lần, và phải theo dõi dài hạn. Mary và bố mẹ đều lo lắng.


Ca phẫu thuật khó hơn các bác sĩ dự đoán, Mary phải nằm viện đến hơn 2 tuần. Mỗi tối, bố hoặc mẹ Mary sẽ dẫn May Mắn đi dạo, nhưng chú chó nhỏ cứ gục đầu xuống ủ rũ, rên ư ử và trông rất khổ sở.

Cuối cùng cũng đến ngày Mary được xuất viện. Về đến nhà, cô bé quá mệt mỏi, đến nỗi không leo nổi cầu thang để lên phòng mình. Bố mẹ đành lấy gối xuống đặt ở ghế đệm lớn trong phòng khách cho con gái nằm tạm.

May Mắn cứ đứng đó, nhìn Mary. Mary không gọi được, chỉ vẫy vẫy tay, nhưng May Mắn không lại gần. Điều này làm Mary rất buồn, nhưng vì quá mệt, nên cô bé nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Gần sáng, Mary tỉnh dậy. Cô không hiểu được đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là không cử động được, bởi vì người nặng trịch và rất nóng. Lúc đầu, Mary hoảng hốt. Nhưng cô bé trấn tĩnh lại ngay, thậm chí còn mỉm cười khi nhận ra "vấn đề". Khắp xung quanh và trên người cô bé là những "báu vật" mà May Mắn có được: những khúc xương bằng cao su, quả bóng nhựa, tấm thảm, đồ chơi hình con cá bằng nhựa dẻo... Tất cả "kho báu" của May Mắn đều ở đó.

Khi Mary ngủ, chú chó đã đi lại rất nhiều lần giữa tầng hầm và phòng khách, mang tất cả những gì mình yêu quý nhất tới cho cô bạn thân thiết nhất của mình. May Mắn đã bao trùm Mary không chỉ bằng "kho báu đồ chơi", mà còn bằng tất cả sự yêu thương của nó.

Mary và May Mắn vẫn luôn là bạn thân. Đôi bạn vẫn đi dạo cùng nhau mỗi tối. Đã 12 năm trôi qua kể từ hồi đó và Mary vẫn khoẻ mạnh, dạ dày của cô không hề bị biến chứng một chút gì. Đến các bác sĩ cũng ngạc nhiên về sự bình phục và sức khoẻ của cô.

Còn May Mắn?
Chú chó vẫn giữ thói quen lấy những món đồ mình thích và giấu vào hộp đồ chơi ở tầng hầm. Nhưng chắc chắn Mary mới là "kho báu" lớn nhất của nó.
 
Nếu cuộc sống đá cho bạn một cú

Một phụ nữ bị đau đẻ và được đưa tới bệnh viện. Bệnh viện rất lớn, có nhiều tầng và nhiều thang máy. Trong khi bà mẹ cùng với nữ hộ sinh đứng đợi thang máy thì "tình hình" đã rất khẩn cấp rồi. Mà chẳng hiểu sao hôm đó tất cả thang máy của bệnh viện đều bận lâu đến như vậy. Cuối cùng thì họ cũng vào được thang máy để lên khu vô trùng, chuẩn bị cho em bé ra đời. Nhưng em bé không đợi lâu đến vậy. Em đã chào đời ngay trong thang máy.
94721242007969.jpg


Sau khi đã mẹ tròn con vuông, người phụ nữ có than phiền rằng địa điểm sinh con thật chẳng "đẹp" chút nào. Cô hộ sinh đáp: "Thế vẫn chưa phải là gì ghê gớm đâu chị. Tôi nghe mấy y tá lớn tuổi hơn kể rằng vài năm trước có người còn sinh con ngay trên bãi cỏ trong khuôn viên bệnh viện đấy!".
"Tôi biết" - Người phụ nữ thở dài - "Vì đó cũng chính là tôi mà!".

Và thực tế, có rất nhiều người thấy rằng tất cả những chữ "may mắn" mà họ mình nhận được trong cuộc sống bao giờ cũng nằm trong cụm từ... "kém may mắn". Nhưng cũng lại có rất nhiều người coi rằng không phải mọi sự "kém may mắn" đều nên coi là “điều tệ hại”.

Nhiều năm về trước, nhà văn nổi tiếng Ernest Hemingway đã biết được thế nào là "kém may mắn" và "bị cuộc sống cho một cú đá" - theo như lời ông kể lại. Hồi đó, ông đang cố gắng hết sức để tạo dấu ấn của mình trong sự nghiệp văn chương. Và tai hoạ ập tới. Ông bị mất chiếc vali chứa toàn bộ bản thảo với rất nhiều những câu chuyện mà ông đã mất thời gian và công sức chỉnh sửa kỹ càng, trau chuốt cầu kỳ không kém gì những viên đá quý. Tập bản thảo đó ông đã có kế hoạch xuất bản thành một cuốn sách.

Hemingway suy sụp. Ông không dám tưởng tượng đến việc làm lại mọi việc từ đầu. Thế là hàng bao nhiêu tháng trời miệt mài viết lách, bây giờ đơn giản là hoài công.

Ông than thở về chuyện này với người bạn là nhà thơ Ezra Pound. Trái với suy nghĩ của ông, Pound lại gọi đây là "một tia chớp may mắn"! Pound khẳng định với Hemingway rằng khi viết lại những câu chuyện, ông sẽ quên hết những phần còn yếu, chỉ những phần hay nhất mới được tái hiện trong đầu ông. Pound khuyến khích Hemingway viết lại từ đầu, viết với sự lạc quan và tự tin. Và Hemingway đã viết lại những câu chuyện đó, và trở thành ngôi sao sáng của văn học Mỹ.
Bạn đừng ước mình có ít vấn đề hơn; hãy ước mình có nhiều kỹ năng hơn. Đừng đòi hỏi những thử thấch nhỏ hơn; mà hãy mong sự thông minh và tự tin lớn hơn. Đừng tìm cách dễ dàng; hãy tìm kết quả tốt nhất có thể.

Giống như một câu danh ngôn: "Nếu cuộc sống đá cho bạn một cú, hãy để nó đá bạn về phía trước".
 
Tớ thực sự xin lỗi cậu


12567801239458792.jpg
- Trông tai cậu ta kỳ dị quá! - Một cô gái nói to, cố tình cho tôi nghe thấy.
Đó là ngày đầu tiên tôi đi học ở trường mới. Tôi tiếp tục bước, giả vờ không nghe thấy gì hết.
- Này, nghe thấy đấy chứ, hả đồ kỳ quái! - Vẫn cô gái đó hét lên. Tôi tiếp tục bước, trong khi nhóm con gái đó cười khúc khích với nhau.
Tôi chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh nam, đứng dựa lưng vào tường. Bốn năm trước, tôi bị bệnh ở tai và phải phẫu thuật. Kể từ hồi đó, tai trái của tôi có vẻ dựng lên một cách hơi dị thường.
Tôi dồn hết sức mạnh của một thằng con trai để giữ cho mình không khóc. Nhưng không thể không cảm thấy nhức nhối trong lồng ngực.
Mặc kệ chuông reo, tôi vẫn chờ cho đến khi không còn nghe tiếng ai ở ngoài hành lang, thì mới chạy vào lớp.
Cô giáo ngừng giảng bài và chỉ tôi ngồi xuống một chỗ trống ở bàn cuối. Ngồi cạnh đó chính là cô gái lúc nãy đã hét trêu tôi ngoài sân trường.
Tôi ngồi xuống và nhìn thẳng lên bảng.
- Này! - Tôi nghe tiếng gọi từ bên trái.
Khi quay đầu sang, tôi thấy cô ta đang giơ ra hình vẽ một con gia tinh với đôi tai vểnh dựng lên. Cứ thỉnh thoảng cô ta lại vẫy vẫy tờ giấy, nhưng tôi không nhìn về phía đó nữa.
- Kỳ dị! - Thỉnh thoảng tôi lại nghe cô ta thì thầm.


Rồi hết sức bất ngờ, những lời thì thầm... im bặt. Vì tò mò, tôi từ từ quay sang. “Kẻ thù” của tôi lúc này đang cực kỳ lúng túng với một vệt máu đang chảy dài trên bắp chân. Chiếc váy đồng phục cũng dính một chút máu. Khi thấy tôi đang nhìn, cô ta sững lại, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Vài phút sau, chuông reo và học sinh bắt đầu rời khỏi lớp. Cô bạn ngồi yên ở chỗ của mình, đợi mọi người đi hết. Khi tôi đứng lên, trông cô ấy rất khiếp sợ. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng tôi sẽ la toáng lên, như cô ấy lúc ngoài sân trường. Nhưng tôi cởi chiếc áo sơmi cũ màu đỏ của mình và đặt lên bàn.
- Lấy cái này mà quấn ngang hông. Trong túi còn có khăn giấy nữa đấy! - Tôi bảo.
Tôi rời khỏi bàn và đứng ở cửa để đảm bảo không ai chạy vào lớp trong lúc cô bạn “sửa soạn”. Vài phút sau, cô ấy đi ra với đôi chân đã được lau sạch, và chiếc áo sơmi đỏ của tôi quấn ngang hông. Cô ấy không nói gì, chỉ cúi đầu đi dọc theo hành lang để tới phòng vệ sinh nữ.
Hôm sau, bước vào lớp, tôi thấy cô bạn hôm trước đã tới. Khi tôi ngồi vào bàn, tôi thấy hai chiếc áo được gấp gọn, đặt ở chỗ tôi: một là chiếc màu đỏ của tôi và một chiếc áo khoác màu xanh.
- Tại sao lại có hẳn hai chiếc áo ở đây? - Tôi hỏi cô ấy.
- Chiếc áo đỏ của cậu, tớ đã giặt rồi, còn chiếc màu xanh tớ đã mua thêm. Trời lạnh lắm, đôi khi cũng cần mặc áo khoác.
Cô ấy chỉ nói thế.
Buổi tối về nhà, tôi mới phát hiện ra rằng chiếc áo khoác xanh là áo có mũ, và trong túi của nó có một mảnh giấy, viết: "Tớ cố tình mua áo có mũ. Để nếu có bao giờ cậu gặp phải những người bạn vô ý và ngốc nghếch như tớ nữa, cậu có thể đội mũ lên và trông cậu sẽ hoàn toàn bình thường và rất dễ thương. Cảm ơn sự thấu hiểu và cảm thông của cậu. Tớ thật sự xin lỗi cậu".
 
Cứ tiếp tục đi

cuoc-song-vui-ve.jpg

Tôi đã từng xem một buổi thi đấu Olympics đáng nhớ nhất - mà không phải là một huy chương vàng, hay một kỷ lục thế giới bị phá vỡ, mà là một khung cảnh của sự can đảm và quyết tâm.
Hôm đó là thi môn bơi và bắt đầu chỉ với 3 vận động viên. Vì lý do nào đó, 2 người không bắt đầu đúng cách, và bị loại. Tức là chỉ còn lại một người thi đấu. Như thế thật là khó khăn, vì chẳng biết thi với ai, dù tất nhiên, điều quan trọng là cái đồng hồ tính giờ đang chạy.

Vận động viên còn lại vẫn lao xuống bể và tôi thấy ngay là có điều gì đó bất thường. Tôi không phải là một chuyên gia về bơi lội nhưng tôi biết cú nhảy nào là tốt - và cú nhảy của vận động viên vừa rồi là rất kém chất lượng. Khi anh ta nổi lại lên mặt nước, mọi người đều thấy rất rõ ràng là anh ta chẳng có hy vọng gì đạt huy chương - tay anh ta đập loạn xạ theo kiểu tự do hết sức. Đám đông khán giả bắt đầu cười và huýt sáo. Rõ ràng đây không phải là một vận động viên mà họ kỳ vọng được xem.

Đám đông ngày càng cười to, còn anh chàng tội nghiệp thì rõ ràng đang vật lộn ở bể bơi. Cuối cùng, anh ta bơi hết một chiều bể và bắt đầu bơi vòng ngược lại. Trông rất tội nghiệp. Anh ta cuống lên và nhìn rõ ràng là đã mệt đứt hơi. Nhưng ngay lúc đó, khán giả bắt đầu thay đổi.

Họ không còn cười nữa, mà bắt đầu vỗ tay. Một số đứng lên và kêu rất to: "Cố lên, anh sẽ làm được đấy!", hoặc "Cứ tiếp tục đi". Tất nhiên, anh ta vẫn tiếp tục.


Một phút nữa trôi qua và anh chàng vận động viên cũng kết thúc được cuộc đua một mình. Khán giả ồ lên vỗ tay. Mặc dù anh lập kỷ lục là một trong những người bơi... chậm nhất trong lịch sử Olympic, nhưng rõ ràng, anh ta đã đặt cả trái tim mình vào cuộc đua, và lẽ ra xứng đáng được huy chương vàng hơn ai hết.
Nếu như bạn còn biết thêm một thực tế nữa: chỉ một năm trước đây, anh ta còn là một người chưa bao giờ biết bơi, chứ đừng nói là đi thi. Đất nước của anh ta được mời tới dự Olympic Sydney chỉ như một vấn đề thủ tục lịch sự.

Nếu bạn từng nhìn thấy những vận động viên tháo huy chương bạc của mình và tỏ ra mình phải xứng đáng được huy chưoưng vàng; hoặc những vận động viên rất kiêu ngạo trước khán giả, bạn sẽ thấy được xem một vận động viên kém-tiêu-chuẩn như thế này là một niềm vui.
Một vận động viên đã dùng hết tất cả những gì mình có - biết rằng mình không có cơ hội dành huy chương, nhưng vẫn thi đấu vì tinh thần thể thao.
Andi Puntoriero

*Vận động viên nói đến trong bài là Eric Moussambini, từ đất nước châu Phi bé nhỏ Guinea Xích Đạo. Anh chỉ mới tập bơi vào tháng 1 và luyện tập trong các bể bơi ở mấy khách sạn gần nhà, rồi đến mùa hè năm 2000, anh tham gia Olympic. Một phóng viên đã viết: "Khán giả nín thở, hy vọng anh ta đừng chết đuối, để rồi tặng anh một tràng vỗ tay vang dội. Một truyền thuyết được sinh ra. Anh đã trở thành ngôi sao của kỳ Olympic".
 
Những người bạn cần nhớ đến trong cuộc đời

1. Khi gặp được người mà bạn thật sự yêu thương: Hãy nỗ lực giành lấy cơ hội trở thành một nửa của người ấy bởi vì nếu người ấy ra đi, tất cả sẽ không còn kịp nữa.

2. Khi gặp một người bạn có thể tin tưởng được: Cần giữ quan hệ tốt với người đó vì trong cuộc đời mỗi người, gặp được tri kỷ không phải là điều dễ.

3. Khi gặp người đã từng giúp đỡ bạn: Nhớ tỏ thái độ cảm kích đối với người ấy vì họ đã mang lại sự thay đổi trong cuộc đời bạn.

4. Gặp người đã từng yêu bạn: Nên nở nụ cười cảm kích với họ vì đã giúp bạn hiểu thêm về tình yêu.

5. Gặp người từng ghét cay ghét đắng bạn: Nên cười xã giao với họ vì họ làm bạn trở nên kiên cường hơn.

6. Gặp người đã từng phản bội bạn: Nên nói chuyện với họ vì nếu như không phải họ, ngày hôm nay bạn sẽ không hiểu biết gì về thế giới này.

7. Gặp người bạn đã từng yêu: Nên chúc phúc cho họ, bởi vì khi yêu, bạn chẳng đã từng mong muốn họ vui vẻ hạnh phúc đó sao?

8. Gặp người đi qua vội vàng cuộc đời bạn: Cần cảm ơn họ đã đi qua cuộc đời này của bạn, bởi vì họ là một bộ phận sắc màu trong cụôc sống phong phú và đa dạng của bạn.

9. Gặp người đã từng hiểu lầm bạn: Hãy nhân thể giải quyết sự ngộ nhận, bởi vì bạn có thể chỉ có một cơ hội này để giải thích mà thôi.

10. Và hãy cảm ơn một nửa của bạn hiện nay bởi vì người ấy đã yêu bạn, vì bạn và người ấy đang hạnh phúc.
 
Nghĩ về gia đình

1. Trong một lần nào đó, chú tôi đã nói với tôi rằng, trong tiếng Hán chữ "hảo" - nghĩa là "tốt" - được tạo nên chữ "nữ"(vợ) và chữ "tử"(con). Đối với chú, tất cả những điều tốt đẹp nhất là khi ta có một gia đình, cháu ạ!
Tôi không có hiểu biết về chữ Hán, tôi cũng không biết chú tôi giảng có đúng không. Tôi chỉ biết nhận ra thêm một điều thấm thía sâu xa về tình yêu thương gia đình...

2.Kiểm tra cuối năm vừa rồi tôi lãnh trọn một điểm 3 học kì môn Hoá. Dù kết quả học tạp chung vẫn tốt nhưng tôi cảm thấy hối hận và dằn vặt ghê gớm. Tôi dã làm được gì cho mẹ đâu, ngoài việc học... Tôi tìm cách ngăn mẹ đừng đi họp phụ huynh tổng kết năm học. Mẹ gạn hỏi mãi, tôi lí nhi:"Điểm của con không cao, con sợ mẹ phải xấu hổ". Mẹ tôi thở dài: "Con mình chứ con ai đâu, biết thế sao khi học không chú tâm vào". Mẹ không hề trách móc nặng nề, nhưng chẳng hiểu sao lúc ấy tôi đã vỡ oà như trẻ nhỏ bị đánh đòn. Tự nhiên tôi thấy mình quá vô tình trước công ơn cha mẹ, lại giận mình mang đến bao lỗi buồn khiến mẹ cha phải lo âu.

3. Nghỉ hè, bố mẹ gửi tôi lên Hà Nội học cho vỡ vạc ra đôi chút. Tôi háo hức lắm. Tôi rtrẻ ai cũng ham nơi phồn hoa và sáng rực, huống gì một tâm hồn ưa bay nhảy như tôi. Hôm trước khi đi, nhìn mẹ xếp quần áo vào túi tôii mới nhận thấy mình vô tâm kinh khủng. Đứa em gái thường ngày vẫn chị em chành choẹ, giờ lén giấu vào túi tôi gói quà nhỏ. Lại vương bên tai câu hát :"Gia đình gia đình, vương vấn bước chân ra đi, ấm áp bước chân quay về..."

4. Tôi đã xa cái thị xã công nghiệp bé nhỏ của mình được một tuần, đủ để bắt đầu nhịp sống sôi động của Hà Nội. Hơn lúc nào hết, tôi nhận rõ gia đình đối với tôi quan trọng nhường nào, để dược yêu thuong và để yêu thương. Một tuần tôi chưa dám gọi điện về nhà, dù nhớ da diết ngôi nhà thân yêu. Tôi sợ tôi sẽ lại vỡ oà như trẻ nhỏ...

5. Bạn đang có một gia đình? Dù bạn cảm thấy thế nào thì đó cũng là mái ấm của riêng bạn-nơi bạn luôn nhận được tình yêu thương theo những cách khác nhau và ở đó những người thân yêu vẫn luôn sẵn sàng dang tay đón nhận bạn, kể cả sau những vấp ngã đời thường. Bạn hãy nhìn ra ngoài cuộc sống đi, còn nhiều lắm những đứa trẻ mồ côi
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top