khi ước mơ đủ lớn
Mội khi ước mơ của chúng ta đủ lớn, tất cả những vấn đề khác đều không đáng phải bận tâm.
Ngày ngày,đứng bên cửa sổ gian bếp nhà mình, đối diện sân chơi của một ngôi trường, đôi tay tôi vẫn thoăn thoắt làm những công việc như rửa chén, nhào bột..nhưng đôi mắt tôi thì mãi thích thú dõi theo một bé gái có thân hình nhỏ nhắn đang chơi bóng cùng các nam sinh khác trên sân. Cô bé thường một mình vượt qua đám đông những cậu bé to lớn khá dễ dàng bằng những động tác di chuyển khéo léo và ném bóng nhuần nhuyễn. Tôi nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy cô bé chơi bóng rổ, tôi đã thực sự ngạc nhiên khi chứng kiến những động tác di chuyển xoay vòng của em quanh các đối thủ. Tôi cũng đã vô cùng ấn tượng với cú ném bóng từ xa của em trong khi đối phương chỉ biết đứng trân nhìn bóng bay sà sà qua đầu mình rơi gọn vào rổ. Nhiều lần sau đó, tôi lại thấy cô bé, vẫn mặc trên người chiếc áo đen quen thuộc, bóng tỏng tay và nải miết luyện tập một mình chỉ với hai động tác dẫn bóng và ném bóng cho đến khi trời sập tối.
Một ngày nọ, tôi đến bên cạnh và hỏi cô bé vì sao lại cứ phải luyện tập căng thẳng như vậy. Rachel - tên cô bé-quay đầu lại, ( phần tóc sau gáy được buộc túm lại như chiếc đuôi ngựa cứ đong đưa không ngừng), nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi nghe trong giọng em có một vẻ mạnh mẽ đầy quyết tâm: " Chị biết không, em rất muốn học lên đại học. Đây cũng là ước mơ của bố em nhưng cho tới giờ, ông vẫn chưa thực hiện được. Ngay từ lúc em bắt đầu ý thức được mọi chuyện, bất cứ lúc nào có thể là bố lại kể cho em nghe về ước mơ đó của ông. Nhưng với hoàn cảnh hiện nay của gia đình em, điều duy nhất có thể giúp em vào đại học là một suất học bổng. Em rất mê bóng rổ. Em sẽ luyện tập chăm chỉ để có tên trong đội bóng rổ của trường và trở thành một người chơi xuất sắc, có như thế em mới mong kiếm được một phần học bổng. Bố vẫn luôn bảo rằng: "Một khi ước mơ của chúng ta đủ lớn, tất cả mọi vấn đề khác đều chẳng đáng bận tâm". Xong cô bé nhoẻn miệng cười thật tươi chào tôi và quay trở lại sân bóng với bài tập của mình.
Những năm sau đó, tô vẫn tiếp tục âm thầm dõi theo Richel, chứng kiến em dần lớn lên, bước tiếp vào trung học. Cứ mỗi lần xem em cùng đồng đội thi đấu và liên tiếp giành hết thắng lợi này đến thắng lợi khác, tôi cảm thấy vui mừng thay cho em. Và tôi tin rằng cái đích mà Rachel đã không ngừng phấn đấu để vươn tới tới sẽ chẳng còn bao xa nữa.
Một ngày nọ, tôi bắt gặp cô bé ngồi trên bàn cỏ ở sân bóng, giấu kín gương mặt trong đôi cánh tay khoanh tròn trên đầu gối. Tôi đến ngồi bên, nhẹ nhàng hỏi:
- Rachel, có chuyện gì xảy ra với em vậy?
Cô bé lí nhí trả lời:
- Huấn luyện viên bảo em chỉ cao có 1,63 mét, không đủ tiêu chuẩn để có thể góp mặt trong đội bóng rổ của thành phố. Và ông ta đã khuyên em nên từ bỏ ước mơ của mình.
Một dòng nước mắt chảy dài từ khóe mắt em. Tôi cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, không biết phải nói gì....Tôi hỏi dò xem Rachel đã kể cho bố nghe chuyện này chưa.
- Bố em bảo rằng huấn luyện viên đã sai vì ông ta không hiểu được thế nào là sức mạnh của những ước mơ- Rachel trả lời tôi- Bố bảo nếu em đã có quyết tâm thực hiện ước muốn của mình thì không gì có thể ngăn cản được, trừ khi chính bản thân em muốn từ bỏ điều mình theo đuổi. Một khi ước mơ của chúng ta đủ lớn, tất cả những thứ khác đều chẳng đáng bận tâm đến.
Một năm sau đó, Rachel cùng với đội bóng của trường tham gia vào trận đấu chung kết tranh chức vô địch miền Bắc California. Hôm ấy, có một huấn luyện viên của trường đại học NCAA đến xem nhằm tuyển chọn các ngôi sao triển vọng cho đội bóng của trường mình. Ông đã bị cô bé thu hút và gây ấn tượng sâu sắc. Cuối cùng, Rachel đã nhận được suất học bổng toàn phần của trường đại học NCAA với tư cách là nữ vận động viên thi đấu cho đội bóng rổ đại diện của trường. Vậy là sau nhiều năm phấn đấu miệt mài, cuối cùng em đã có thể đạt được ước nguyện của mình. Dù có một chút hạn chế ở chiều cao, song, với quyết tâm và ý chí của mình, Rachel liên tiếp được bầu chọn là vận động viên xuất sắc nhất trong đội hình chính thức.
Một đêm nọ, đột nhiên Rachel nhận được điện thoại từ nhà. Bên kia đầu dây là giọng nói nghẹn ngào của mẹ cô: "Rachel, con gái yêu quý của mẹ....Bố con đang bệnh rất nặng.....Nhưng con đừng bỏ học để về nhà. Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi....Bố bảo mẹ nói với con rằng bố yêu con rất nhiều".
Nước mắt Rachel lăn dài trên má. Em đã bỏ mặc tất cả để trở về nhà chăm sóc người cha đang trong những ngày cận kề cái chết. Trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời, ông đã gọi Rachel vào phòng, đưa bàn tay gầy guộc nắm lấy đôi tay đang run rẩy của con gái: "Rachel, hãy can đảm lên con nhé! Đừng bao giờ để hoàn cảnh làm con gục ngã. Hãy xem như bố đang dạo chơi ở một nơi xa và bất cứ khi nào con cần, bố sẽ trở về bên con.
Những tháng ngày sau đó quả là vô cùng khó khăn với cô sinh viên Rachel. Em không thể nào tập trung cho việc học khi nghĩ tới cảnh ở nhà, mẹ phải một mình làm lụng vất vả nuôi bốn em nhỏ. Thêm nữa, nỗi đau mất đi người cha mà Rachel hết mực tôn kính vẫn chưa thể nguôi ngoai. Tất cả những điều đó đã đánh gục Rachel và kết quả là em phải học thêm ba năm nữa để trả nợ cho những môn học không đạt yêu cầu. Đây chính là khoảng thời gian mà Rachel cảm thấy con đường phía trước vô cùng mờ mịt. Em đã tâm sự với một người bạn thân rằng: " Tuy mình vẫn gắng sức để đi về phía trước vì bản thân mình và cả vì lời hứa với bố nhưng đôi lúc cũng cảm thấy bước chân mình nặng trĩu sự hoài nghi và cả nỗi thất vọng. Thất vọng vì cho đến cuối đời, cha mình vẫn không thể thực hiện được ước mơ của ông và ông cũng không chứng kiến được ngày mình hoàn thành ước mơ đó. Lại còn nỗi hoài ghi vì không biết con đường mình đang lựa chọn là đúng hay sai, nếu đúng thì liệu mình có đủ tự tin để đi đến tận cùng?".
Tuy nhiên, trong suốt những năm tháng còn lại của quãng đời sinh viên, cứ mỗi lần Rachel cảm thấy bất lực, tuyệt vọng trước hoàn cảnh và muốn buông xuôi tất cả thì lời nhắn nhủ của người cha đã khuất lại vọng về, nâng em dậy bằng một sức mạnh vô hình: "Rachel, đừng bao giờ từ bỏ ước mơ. Bố tin rằng, một khi ước mơ của con đủ lớn, con có thể làm được tất cả".
và niềm tin đó cũng đã được em giữ trọn. Tuy phải mất đến sáu năm để hoàn thành chương trình học, Rachel vẫn chưa một lần nào bỏ cuộc. Một đôi lần, vào những buổi chiều tà, tôi lại bắt gặp em đang miệt mài luyện tập cùng quả bóng như những ngày xưa cũ. Và nếu có dịp, tôi lại nghe em nói với các đồng đội của mình: "Một khi ước mơ của chúng ta đủ lớn, tất cả những vấn đề khác đều không đáng phải bận tâm".
Đan Châu dịch
Sưu tầm