Hạt giống dành cho tâm hồn !

  • Thread starter Thread starter huetran
  • Ngày gửi Ngày gửi
Một câu chuyện về lòng kiên trì​

[FONT=Verdana, Arial] Tôi là cựu giáo viên dạy nhạc tại một trường tiểu học ở DeMoines. Tôi luôn kiếm được lợi tức từ công việc dạy đàn dương cầm _ đó là một công việc mà tôi đã làm suốt 30 năm qua. Trong thời gian đó, tôi đã gặp nhiều trẻ em có những khả năng về âm nhạc ở nhiều cấp độ khác nhau. Tôi chưa bao giờ có hứng thú trong việc có học sinh thuộc dạng "cần nâng đỡ" mặc dù tôi đã từng dạy một vài học sinh tài năng. Tuy nhiên tôi cũng dành thì giờ vào những học sinh mà tôi gọi là "trơ nhạc". Một trong những học sinh đó là Robby.

Robby đã 11 tuổi khi mẹ cậu thả vào lớp trong bài học dương cầm đầu tiên. Tôi thích những học sinh (đặc biệt là những cậu bé) bắt đầu ở lứa tuổi nhỏ hơn, và nói điều đó với Robby. Nhưng Robby nói rằng mẹ cậu luôn luôn mơ ước được nghe cậu chơi dương cầm. Vì vậy tôi đã nhận cậu vào học. Thế là Robby bắt đầu những bài học dương cầm đầu tiên và tôi nghĩ rằng đó là sự cố gắng vô vọng. Robby càng cố gắng, cậu càng thiếu khả năng cảm thụ âm nhạc cần thiết để tiến bộ. Nhưng cậu rất nghiêm túc trong việc ôn lại những bài học và những bản nhạc sơ đẳng mà tôi yêu cầu cất cả các học sinh của mình đều phải học. Sau nhiều tháng ròng rã, cậu miệt mài cố gắng và tôi vẫn cứ lắng nghe và cố động viên cậu. Cứ hết mỗi bài học hàng tuần, cậu luôn nói: "Một ngày nào đó mẹ em sẽ đến đây để nghe em chơi đàn". Nhưng điều đó dường như vô vọng. Cậu không hề có một năng khiếu bẩm sinh nào. Tôi chỉ thấy mẹ cậu (một phụ nữ không chồng) ở một khoảng cách khá xa khi thả cậu xuống xe và chờ cậu trong một chiếc xe hơi cũ mèm khi đến đón cậu. Bà luôn vẫy tay và mỉm cười nhưng không bao giờ ở lại lâu.

Thế rồi một ngày nọ Robby không đến học nữa, tôi định gọi điện cho cậu nhưng thôi, bởi vì cậu không hề có chút năng khiếu nào, có lẽ cậu đã quyết định theo đuổi một con đường khác. Tôi cũng vui khi cậu không đến nữa. Cậu làm cho sự quảng bá trong việc dạy dỗ của tôi mất ưu thế! Vài tuần sau đó, tôi gởi đến nhà những học sinh của mình các tờ bướm thông báo cho buổi diễn tấu sắp tới. Trước sự ngạc nhiên của tôi, Robby (cũng đã nhận một tờ bướm) hỏi xem cậu có được tham dự biểu diễn hay không. Tôi bảo với cậu, buổi diễn chỉ dành cho học sinh đang học, vì cậu đã thôi học nên cậu sẽ không đủ khả năng thực hiện. Cậu nói rằng mẹ cậu đang ốm và không thể chở cậu đi học nữa, nhưng cậu vẫn luôn luyện tập. "Cô Hondorf… cô cho em diễn một lần thôi…", cậu nài nỉ. Tôi không hiểu điều gì đã xui khiến tôi cho phép cậu chơi trong buổi trình tấu đó. Có thể là cậu đã tha thiết quá, hoặc là một điều gì đó trong tôi đã bảo mách tôi rằng điều đó là đúng.

Đêm biểu diễn đã đến. Trong hội trường đông nghịt những phụ huynh, bạn bè và họ hàng. Tôi bố trí cho Robby ở cuối chương trình trước khi tôi xuất hiện để kết thúc và cảm ơn những học sinh đã trình diễn. Tôi nghĩ rằng tất cả những rủi ro mà cậu có thể gây ra cũng là lúc kết thúc và nếu có bề gì thì tôi cũng có thể "chữa cháy" cho sự biểu diễn yếu kém của cậu bằng tiết mục "hạ màn" của tôi. Và buổi biểu diễn trôi qua không một trở ngại nào. Những học sinh đã luyện tập nhuần nhuyễn và trình bày rất tốt. Thế rồi Robby bước ra sân khấu. A? quần cậu nhàu nát và mái tóc như tổ quạ.

"Tại sao cậu lại không ăn vận như những học sinh khác nhỉ? Tôi nghĩ "Tại sao ít ra mẹ cậu lại không chải tóc cho cậu vào cái đêm đặc biệt như thế này chứ? "

Robby mở nắp đàn lên và bắt đầu. Tôi ngạc nhiên khi thấy cậu tuyên bố rằng cậu chọn bản Concerto số 21 cung Đô trưởng của Mozart. Tôi hoàn toàn bất ngờ khi nghe những gì tiếp theo đó. Những ngón tay của cậu lấp lánh, nhảy múa trên những phím ngà. Cậu đã chơi những giai điệu từ nhẹ nhàng êm dịu đến hùng tráng… thật có hồn và đầy điêu luyện trong sự phối âm tuyệt diệu của nhạc Mozart. Chưa bao giờ tôi nghe một đứa trẻ ở tuổi ấy trình bày nhạc Mozart hay đến thế. Sau 6 phút rưỡi cậu đã kết thúc trong một âm thanh huy hoàng mạnh mẽ và mọi người đều đứng lên vỗ tay. Không nén được lệ tràn trong mắt, tôi chạy lên sân khấu và vòng tay ôm lấy Robby trong hạnh phúc: "Cô chưa bao giờ nghe em chơi hay như thế Robby ạ. Làm sao em có thể làm được điều đó? ". Robby giải thích qua chiếc micro "Thưa cô Hondorf… cô có nhớ là em đã kể rằng mẹ em đang ốm? Thực ra, mẹ em đã bị ung thư và qua đời sáng nay. Mẹ em bị điếc bẩm sinh vì vậy đêm nay là đêm đầu tiên mẹ em nghe thấy em đàn. Em muốn làm điều gì đó thật là đặc biệt".

Tối hôm ấy, trong hội trường không đôi mắt nào không nhỏ lệ. Khi những người ở Trại Xã Hội đưa cậu từ sân khấu trở về trại mồ côi tôi nhận thấy mắt họ đỏ và sưng mọng. Tôi chợt nghĩ, đời tôi nhiều ý nghĩa biết bao khi đã từng nhận một học sinh như Robby. Không, tôi chưa bao giờ nhận một học sinh nào "cần nâng đỡ", nhưng đêm đó tôi trở thành người được nâng đỡ bởi Robby. Cậu là thầy của tôi và tôi chỉ là một học trò. Bởi vì cậu đã dạy cho tôi ý nghĩa của sự kiên trì, của tình yêu và niềm tin trong chính con người của chúng ta và điều đó có thể tạo ra cho người khác một cơ hội mà chúng ta không biết vì sao. Điều này càng đặc biệt ý nghĩa hơn khi sau này tôi biết Robby bị chết trong vụ nổ bom điên rồ tại tòa nhà Alfred P. Murrah Federal ở thành phố Oklahoma vào tháng 4 năm 1995 nơi cậu đang biểu diễn.
[/FONT]
 
5 cách giữ gìn tình bạn đẹp​

[FONT=Verdana, Arial] Tình bạn cũng như bông hoa, như cây non. Hoa chỉ nở rộ, cây non chỉ lớn lên khi có bàn tay vun xới. Tình bạn cũng chỉ đẹp và bền vững khi mỗi người bạn biết vun xới, chăm chút cho nó mà thôi.

1- Cùng nhau làm một vài việc
Tình bạn trước hết là một sự trao đổi. Hãy rủ bạn bè cùng làm, cùng thực hiện với bạn một dự định dù nhỏ nào đó, chia sẻ với nhau. Như thế sẽ làm cho người bạn thấy mình được tin tưởng, bạn ấy sẽ hài lòng. Còn bạn cũng thấy vui suớng vì bạn có được tình cảm thân thiết của bạn bè.

2- Đừng luôn kể những điều phiền muộn, bực mình
Kể cho bạn nghe những gì xảy ra với mình là một việc làm tốt, nó giúp giải tỏa những ức chế trong lòng bạn. Bạn bè có thể là một chỗ dựa cho bạn lắm chứ. Nhưng bạn đừng luôn luôn đem chuyện không vui của mình làm phiền bạn bè, vì bạn sẽ ép người ta nghe, đôi khi vì để tìm một sự động viên, thương cảm mà bạn chẳng còn gì hấp dẫn người ta nữa bởi bạn bộc lộ khả năng thiếu kiềm chế, thiếu tự tin của mình.

3. Luôn bên bạn bè những khi cần thiết
Ai cũng có những lúc khó khăn cần đến sự giúp đỡ của người khác, có khi chỉ là một lời thăm hỏi, một ánh mắt khích lệ, một lời nhận xét tế nhị. Hãy luôn thăm hỏi, giữ mối liên lạc với bạn bè, kịp thời nhận ra tình thế của bạn mình để tìm cách giúp đỡ hữu hiệu nhất. "Một miếng khi đói bằng một gói khi no"; nhất là khi bạn cô đơn, bạn cần ta lắm đấy.

4. Rút lui đúng lúc
Ai cũng cần có những khoảng trời tự do của mình. Khi bạn mình mệt, khi ta đã giúp bạn hoàn thành công việc xong, hoặc đơn giản thấy bạn không cần đến mình nữa, bạn hãy "rút lui có trật tự". Bạn của ta sẽ vô cùng biết ơn một người bạn ý tứ như ta. Hãy lịch sự cáo lui và nói với bạn bè rằng "nếu cần đến mình, bạn đừng ngại ngần, mình thu xếp được mà".

5. Thông cảm cho nhau cả khi vắng mặt
Có những lúc bạn phải dành thời gian cho gia đình, cho người yêu hoặc một công việc gấp rút nào đấy. Và bạn bè của bạn cũng vậy. Việc này làm cho quan hệ bạn bè có những lúc bị lãng quên. Hãy báo trước cho bạn sự vắng mặt của mình, đừng để họ có cảm giác bị phản bội, mất lòng tin; thông cảm cho bạn mình nếu họ quên không thông báo họ vắng mặt.
[/FONT]
 
Điều gì là quan trọng?

Chuyện xảy ra tại một trường Trung học.
Thầy giáo giơ cao một tờ giấy trắng, trên đó có một vệt đen dài và đặt câu hỏi với học sinh:
- Các em có thấy gì không?
Cả phòng học vang lên câu trả lời:
- Đó là một vệt đen.
Thầy giáo nhận xét:
- Các em trả lời không sai. Nhưng không ai nhận ra đây là một tờ giấy trắng ư?
Và thầy kết luận:
Có người thường chú tâm đến những lỗi lầm nhỏ nhặt của người khác mà quên đi những phẩm chất tốt đẹp của họ. Khi phải đánh giá một sự việc hay một con người, thầy mong các em đừng quá chú trọng vào vết đen mà hãy nhìn ra tờ giấy trắng với nhiều mảng sạch mà ta có thể viết lên đó những điều có ích cho đời.
Trong số những học sinh hiện diện hôm đó có Kofi Annan, Tổng Thư ký Liên Hiệp Quốc ngày nay. Khi được hỏi về bí quyết thành công trong sự nghiệp chính trị cũng như trong cuộc sống, ông thường kể lại bài học "Vết đen trên tờ giấy trắng" của thầy mình.
 
Bí mật của sự im lặng

- Sự im lặng là điều cần có trong cuộc sống. Tình Bạn cũng vậy, nó cũng cần những khoảng lặng đủ dài để cùng chiêm nghiệm cùng suy ngẫm về những điều đã qua và những gì sắp tới. Nhưng khoảng lặng đủ dài đó là bao lâu?

Đôi khi sự im lặng không có nghĩa là không có gì để nói. Khi bạn đọc cho ai đó nghe một đoạn thơ mà bạn yêu thích, khi bạn cho ai đưa ai đó đến một nơi đẹp. Trước sự im lặng của họ, bạn hãy nghĩ rằng, tâm hồn họ đang lắng xuống vì vẻ đẹp của cảnh vật và nét đẹp của những vần thơ. Và lúc này, cảm xúc chưa kịp thốt nên lời đó chính là sự lặng im.

Khi một ai đó gọi đến cho bạn, không nghe thấy một lời nào. Mà từ đầu dây bên kia bạn chỉ nghe thấy tiếng khóc nấc của người bạn thân của bạn. Hãy im lặng, đừng vội hỏi vì sao như thế. Im lặng lúc này cần thiết hơn bất cứ lúc nào. Bạn của bạn chưa nói lý do lúc này không có nghĩa là không nói. Họ làm thế lúc này không phải vì họ muốn bạn biết ngay đã có chuyện gì xảy ra với họ. Mà họ làm thế chỉ đơn giản họ muốn bạn biết rằng họ đang khóc vì gặp phải một chuyện không vui.
Im lặng lúc này cũng đã đủ để làm nên một sự chia sẻ rồi.

Khi một câu hỏi của bạn đặt ra và cuộc sống ném trả lại bạn sự lặng im thay cho câu trả lời. Hỡi bạn mến, hãy đừng vội nghĩ rằng cuộc sống đang thờ ơ và thế giới đang quay lưng lại với bạn. Bởi chính lúc này đây cuộc sống đang dạy cho bạn bài học về sự lặng im. Từ khoảng lặng ấy, bạn sẽ thấy được nhiều hơn bạn nghĩ.

Khi bạn nói bạn quý mến một ai đó mà không nhận lại được một lời nói nào tương tự ngoài sự lặng im. Bạn đừng nghĩ rằng câu nói mình vừa nói ra không có giá trị. Bởi có thể sự im lặng không phải là một câu trả lời bạn đang mong đợi, nhưng bạn hãy tin rằng câu nói đó không tan trong hư vô mà nó đã thấm rất nhiều vào người nghe. Vì vậy, hãy im lặng nhiều thêm chút nữa để lắng nghe thấy sự yêu thương và để thấy mình được yêu thương.


Hãy đón nhận những người đến trong đời bạn một cách vô điều kiện. Đừng đòi hỏi hay suy xét. Trước một sự lặng im cần thiết đủ dài, bạn hãy tận dụng suy nghĩ và coi đó là một món quà nhỏ mà cuộc sống dành tặng bạn.

Nguồn: ST
 
Thư bố gửi con gái

Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc. Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa.

Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó để người ấy biết rằng ta không hoàn hảo.

Bố và mẹ đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được nhiều người để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn bố, một người không có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng, duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười "khủng khiếp" của mẹ. Bởi mẹ biết bố yêu nụ cười ấy.

Mẹ tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thường đi những đôi giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả hai chân trần lên ghế. Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vuông. Đó chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình.

Con có thể phải lòng một người con không tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau biết về nhau.

Người ấy cần phải biết cái tôi thực của con - con như thế nào khi con mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu con như con vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn hảo mà người ấy hi vọng có ở nơi con.

Con đã xem phim Nhật ký tiểu thư Jones rồi, đúng không? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với "tiểu thư" Jones rằng "Anh thích em, như em vẫn vậy". Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục. Tại sao lại có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu "tỏ-tình-không-hề-lãng-mạn"? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng anh ta thật sự nhìn cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn một chút. Anh thích cô ấy như cô ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.
Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là hai người yêu nhau say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe cậu ấy, tôn trọng cậu ấy cũng như ý kiến của cậu ấy, và chấp nhận cậu ấy như cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ được đền đáp công bằng. Giống như mẹ đã yêu bố như bố vẫn vậy.

Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến con cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đường, nơi mà con có thể từ bỏ mọi "vũ khí". Nó cho phép con được thực sự là mình mà không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng.

Bố chúc con sẽ nhận được một lời tỏ tình không lãng mạn : "Anh yêu em như em vẫn vậy".
 
Một câu chuyện rất hay. Nếu cô gái là người mình yêu thương, mình cũng sẽ nói: " Tôi yêu em như em vẫn vậy".
Hi, bạn chắc cũng vậy nhỉ ?

Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc. Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa.

Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó để người ấy biết rằng ta không hoàn hảo.

Bố và mẹ đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được nhiều người để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn bố, một người không có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng, duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười "khủng khiếp" của mẹ. Bởi mẹ biết bố yêu nụ cười ấy.

Mẹ tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thường đi những đôi giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả hai chân trần lên ghế. Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vuông. Đó chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình.

Con có thể phải lòng một người con không tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau biết về nhau.

Người ấy cần phải biết cái tôi thực của con - con như thế nào khi con mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu con như con vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn hảo mà người ấy hi vọng có ở nơi con.

Con đã xem phim Nhật ký tiểu thư Jones rồi, đúng không? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với "tiểu thư" Jones rằng "Anh thích em, như em vẫn vậy". Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục. Tại sao lại có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu "tỏ-tình-không-hề-lãng-mạn"? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng anh ta thật sự nhìn cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn một chút. Anh thích cô ấy như cô ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.
Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là hai người yêu nhau say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe cậu ấy, tôn trọng cậu ấy cũng như ý kiến của cậu ấy, và chấp nhận cậu ấy như cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ được đền đáp công bằng. Giống như mẹ đã yêu bố như bố vẫn vậy.

Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến con cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đường, nơi mà con có thể từ bỏ mọi "vũ khí". Nó cho phép con được thực sự là mình mà không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng.

Bố chúc con sẽ nhận được một lời tỏ tình không lãng mạn : "Anh yêu em như em vẫn vậy".
 
Một câu chuyện rất hay. Nếu cô gái là người mình yêu thương, mình cũng sẽ nói: " Tôi yêu em như em vẫn vậy".
Hi, bạn chắc cũng vậy nhỉ ?

hic cảm động quá, ráng lên nha anh . Kiêm 1 cô để anh em còn có cớ đi nhậu một bữa.
 
CON HỦI[FONT=&quot]
[/FONT]
[FONT=&quot]Ngày... tháng... năm 1996

"Bác tài ơi ! dừng xe lại, cho chúng tôi xuống đi ! " người ta lủ lượt rủ nhau xuống khỏi xe,

chiếc xe lam chiều trống trải chỉ còn mỗi tôi và em. Mưa lạnh không ngưng hạt, em ngồi co ro trong cái nón lá. Tôi h[/FONT][FONT=&quot]ỏ[/FONT][FONT=&quot]i "em tên chi?" "con tên H[/FONT][FONT=&quot]ủ[/FONT][FONT=&quot]i th[/FONT][FONT=&quot]ư[/FONT][FONT=&quot]a bà" tôi gi[/FONT][FONT=&quot]ậ[/FONT][FONT=&quot]t mình nhìn k[/FONT][FONT=&quot]ỷ[/FONT][FONT=&quot] nét hóc hác hao g[/FONT][FONT=&quot]ầ[/FONT][FONT=&quot]y, c[/FONT][FONT=&quot]ủ[/FONT][FONT=&quot]a đ[/FONT][FONT=&quot]ứ[/FONT][FONT=&quot]a bé lên năm, tay s[/FONT][FONT=&quot]ư[/FONT][FONT=&quot]ng tày m[/FONT][FONT=&quot]ủ,[/FONT][FONT=&quot] máu, tôi đ[/FONT][FONT=&quot]ị[/FONT][FONT=&quot]nh dùng chi[/FONT][FONT=&quot]ế[/FONT][FONT=&quot]c khăn tay bu[/FONT][FONT=&quot]ộ[/FONT][FONT=&quot]c l[/FONT][FONT=&quot]ạ[/FONT][FONT=&quot]i vì s[/FONT][FONT=&quot]ợ[/FONT][FONT=&quot] n[/FONT][FONT=&quot]ướ[/FONT][FONT=&quot]c m[/FONT][FONT=&quot]ư[/FONT][FONT=&quot]a b[/FONT][FONT=&quot]ắ[/FONT][FONT=&quot]n vào làm đau rát thêm . B[/FONT][FONT=&quot]ổ[/FONT][FONT=&quot]ng ng[/FONT][FONT=&quot]ườ[/FONT][FONT=&quot]i thu ti[/FONT][FONT=&quot]ề[/FONT][FONT=&quot]n xe lên ti[/FONT][FONT=&quot]ế[/FONT][FONT=&quot]ng can ngăn[/FONT]
[FONT=&quot]" ch[/FONT][FONT=&quot]ị[/FONT][FONT=&quot] đ[/FONT][FONT=&quot]ừ[/FONT][FONT=&quot]ng có đ[/FONT][FONT=&quot]ụ[/FONT][FONT=&quot]ng t[/FONT][FONT=&quot]ớ[/FONT][FONT=&quot]i nó, tôi còn không cho nó ng[/FONT][FONT=&quot]ồ[/FONT][FONT=&quot]i trên băng gh[/FONT][FONT=&quot]ế[/FONT][FONT=&quot] c[/FONT][FONT=&quot]ủ[/FONT][FONT=&quot]a xe ch[/FONT][FONT=&quot]ị[/FONT][FONT=&quot] th[/FONT][FONT=&quot]ấ[/FONT][FONT=&quot]y hông, th[/FONT][FONT=&quot]ứ[/FONT][FONT=&quot] b[/FONT][FONT=&quot]ệ[/FONT][FONT=&quot]nh cùi lây d[/FONT][FONT=&quot]ữ[/FONT][FONT=&quot] l[/FONT][FONT=&quot]ắ[/FONT][FONT=&quot]m nghen" [/FONT]
[FONT=&quot]b[/FONT][FONT=&quot]ậ[/FONT][FONT=&quot]t phì c[/FONT][FONT=&quot]ườ[/FONT][FONT=&quot]i tôi g[/FONT][FONT=&quot]ặ[/FONT][FONT=&quot]ng l[/FONT][FONT=&quot]ạ[/FONT][FONT=&quot]i " v[/FONT][FONT=&quot]ậ[/FONT][FONT=&quot]y sao ch[/FONT][FONT=&quot]ị[/FONT][FONT=&quot] cũng l[/FONT][FONT=&quot]ấ[/FONT][FONT=&quot]y c[/FONT][FONT=&quot]ướ[/FONT][FONT=&quot]c phí t[/FONT][FONT=&quot]ừ[/FONT][FONT=&quot] bàn tay c[/FONT][FONT=&quot]ủ[/FONT][FONT=&quot]a nó?" ng[/FONT][FONT=&quot]ườ[/FONT][FONT=&quot]i đàn bà này [/FONT][FONT=&quot]ở[/FONT][FONT=&quot]m [/FONT][FONT=&quot]ờ[/FONT][FONT=&quot] r[/FONT][FONT=&quot]ồ[/FONT][FONT=&quot]i nói lãng đi " xe lam chuy[/FONT][FONT=&quot]ế[/FONT][FONT=&quot]n chi[/FONT][FONT=&quot]ề[/FONT][FONT=&quot]u [/FONT][FONT=&quot]ế[/FONT][FONT=&quot] [/FONT][FONT=&quot]ẩ[/FONT][FONT=&quot]m đành ph[/FONT][FONT=&quot]ả[/FONT][FONT=&quot]i cho nó đi, mà cũng có bà khách tr[/FONT][FONT=&quot]ả[/FONT][FONT=&quot] ti[/FONT][FONT=&quot]ề[/FONT][FONT=&quot]n dùm nó r[/FONT][FONT=&quot]ồ[/FONT][FONT=&quot]i, nó cũng g[/FONT][FONT=&quot]ặ[/FONT][FONT=&quot]p may đó" Tôi chán ch[/FONT][FONT=&quot]ườ[/FONT][FONT=&quot]ng cho nhân th[/FONT][FONT=&quot]ế[/FONT][FONT=&quot], không nói gì ch[/FONT][FONT=&quot]ỉ[/FONT][FONT=&quot] suy g[/FONT][FONT=&quot]ẫ[/FONT][FONT=&quot]m m[/FONT][FONT=&quot]ộ[/FONT][FONT=&quot]t mình " May m[/FONT][FONT=&quot]ắ[/FONT][FONT=&quot]n thu[/FONT][FONT=&quot]ộ[/FONT][FONT=&quot]c v[/FONT][FONT=&quot]ề[/FONT][FONT=&quot] ai, c[/FONT][FONT=&quot]ướ[/FONT][FONT=&quot]c phí nh[/FONT][FONT=&quot]ư[/FONT][FONT=&quot] ng[/FONT][FONT=&quot]ườ[/FONT][FONT=&quot]i l[/FONT][FONT=&quot]ớ[/FONT][FONT=&quot]n cho m[/FONT][FONT=&quot]ộ[/FONT][FONT=&quot]t đ[/FONT][FONT=&quot]ứ[/FONT][FONT=&quot]a bé con, mà còn b[/FONT][FONT=&quot]ị[/FONT][FONT=&quot] đ[/FONT][FONT=&quot]ố[/FONT][FONT=&quot]i x[/FONT][FONT=&quot]ử[/FONT][FONT=&quot] không nh[/FONT][FONT=&quot]ư[/FONT][FONT=&quot] m[/FONT][FONT=&quot]ộ[/FONT][FONT=&quot]t con ng[/FONT][FONT=&quot]ườ[/FONT][FONT=&quot]i" em nhìn tôi chăm chú nh[/FONT][FONT=&quot]ư[/FONT][FONT=&quot] th[/FONT][FONT=&quot]ầ[/FONT][FONT=&quot]m c[/FONT][FONT=&quot]ả[/FONT][FONT=&quot]m [/FONT][FONT=&quot]ơ[/FONT][FONT=&quot]n tôi, tôi ng[/FONT][FONT=&quot]ồ[/FONT][FONT=&quot]i g[/FONT][FONT=&quot]ầ[/FONT][FONT=&quot]n bên em mu[/FONT][FONT=&quot]ố[/FONT][FONT=&quot]n t[/FONT][FONT=&quot]ỏ[/FONT][FONT=&quot]a h[/FONT][FONT=&quot]ơ[/FONT][FONT=&quot]i cho [/FONT][FONT=&quot]ấ[/FONT][FONT=&quot]m trong cái l[/FONT][FONT=&quot]ạ[/FONT][FONT=&quot]nh chi[/FONT][FONT=&quot]ề[/FONT][FONT=&quot]u m[/FONT][FONT=&quot]ư[/FONT][FONT=&quot]a trên chuy[/FONT][FONT=&quot]ế[/FONT][FONT=&quot]n xe tr[/FONT][FONT=&quot]ố[/FONT][FONT=&quot]ng trãi, tôi không gọi là tr[/FONT][FONT=&quot]ố[/FONT][FONT=&quot]ng v[/FONT][FONT=&quot]ắ[/FONT][FONT=&quot]ng trên chuyến xe này nh[/FONT][FONT=&quot]ư[/FONT][FONT=&quot] lòng ng[/FONT][FONT=&quot]ườ[/FONT][FONT=&quot]i tránh xa, vì tôi và em c[/FONT][FONT=&quot]ả[/FONT][FONT=&quot] hai chúng tôi c[/FONT][FONT=&quot]ầ[/FONT][FONT=&quot]n tự do.[/FONT]
[FONT=&quot] [/FONT]
[FONT=&quot]
PHẬN HỦI

Thương đời con Hủi

Đứa bé xấu tên

Ai đặt mà nên

Cái tên là Hủi

**
Vì thân mang phải

Cái nghiệp nan-y

Tay chân lỡ móng

Máu chảy thịt tươm

**
Kẻ ác gướm ghê

Người lành chua xót

Cho phận bọt bèo

Con Hủi lang thang

**
Nó nào đâu muốn

Bởi tại Cao San[/FONT]
[FONT=&quot]
Bắt đọa kiếp này

Chịu cảnh phế nhân

**
Loại ký sinh trùng

Đua nhau cắn xé

Như khổ nhục hình

Đổ xuống đầu xanh

**
Kẻ cười mang trá

"quả báo thì mang"

Người khóc thương tâm

Cho thân phận Hủi

**

Nào nó muốn đâu

Nghiệp chướng oan gia

Gánh từ cha, mẹ

**

kẻ nào không ăn

Người nào không mặc

Phận số con người

Chung cuộc mới hay

**

Một sư thương xót

Cho nó bát cơm

Nhưng đành bỏ bát

"Truyền nhiễm không chừng!"

Miệng khấn Nam Mô

Chân lùi ba thước

Cách xa đời Hủi

Vì phải cầu an

**

Người nọ phú thương

Tiền tài như nước

Cho ba tất vải

Bắt phải chụp hình

Nhật báo xướng danh

**
Hủi ơi là Hủi

Đi đến nơi đâu

Cũng có vi trùng

Chưa kịp lây lan

Người ta đã đuổi

**

Đau đớn phủ phàng

Thái thế vô tâm

Tủi cho đời hủi

Dẫu có lẫn xa

Cũng là con Hủi[/FONT][FONT=&quot][/FONT][FONT=&quot]
[/FONT]
 
Câu chuyện của cây bút chì
Khi ra đời, một cây bút chì luôn thắc mắc rằng cuộc sống bên ngoài xưởng làm bút chì sẽ ra sao bởi thỉnh thoảng nó nghe những người thợ nói chuyện với nhau. Bút chì băn khoăn mãi, anh em của nó cũng không biết gì hơn. Cuối cùng, trước hôm được mang đến các cửa hàng, bút chì hỏi người thợ làm bút rằng nó và anh em nó sẽ ra sao ở bên ngoài cuộc sống rộng lớn kia.

Người thợ làm bút mỉm cười. Ông nói:

- Có năm điều cháu và các anh em của cháu nên nhớ khi bắt đầu cuộc sống. Nếu cháu nhớ và làm được thì cháu sẽ trở thành cây bút chì tốt nhất.

Thứ nhất: cháu có thể làm được những điều kì diệu nhất nếu cháu nằm trong bàn tay một người nào đó và giúp họ làm việc.

Thứ hai: cháu sẽ cảm thấy đau đớn mỗi khi bị gọt, nhưng phải như thế cháu mới tốt hơn và có thể tiếp tục cuộc sống của mình.

Thứ ba: nếu cháu viết sai một lỗi, cháu hãy nhớ để sữa lại là được.

Thứ tư: điều quan trọng nhất đối với cháu và những người dùng cháu không phải là nước sơn bên ngoài cháu, mà là những gì bên trong cháu đấy.

Và cuối cùng: trong bất cứ trường hợp nào, cháu cũng vẫn phải tiếp tục viết. Đó là cuộc sống của cháu, cho dù cháu gặp tình huống khó khăn như thế nào cũng vẫn phải viết thật rõ ràng, để lại những dấu ấn của mình.


progress.gif







Bạn có bao nhiêu người bạn?

Một cụ già quay qua tôi và hỏi: “Cô có bao nhiêu người bạn?”. “Sao cụ lại hỏi vậy, tôi có 10 hay 20 người bạn, nhưng tôi chỉ nhớ tên được vài người thôi”.

Cụ mỉm cười như thấu hiểu rồi buồn bã gật đầu:

- Cô phải thật may mắn mới có nhiều người bạn như thế. Nhưng hãy nghĩ về điều cô đang nói. Có quá nhiều người cô không biết tên đấy! Bạn không phải chỉ là người để cô nói: xin chào!

Bạn là người có bờ vai mềm mại để cô dựa vào mà khóc.

Là một cái giếng để đổ xuống đấy tất cả những rủi ro của cô và nâng giá trị của cô lên cao.

Bạn là một bàn tay để kéo cô lên từ bóng đêm và tuyệt vọng khi tất cả những người mà cô gọi là “bạn” đã đẩy cô vào đó.

Một người bạn thật sự là một đồng minh không thể bị lay động hay bị mua chuộc. Là một giọng nói để giữ cho tên của cô còn sống mãi khi những người khác đã lãng quên.

Nhưng cái cần thiết nhất của một người bạn là một trái tim, là một bức tường mạnh mẽ và sừng sững. Để từ trái tim của những người bạn đó ta sẽ có tình yêu tuyệt vời nhất.

Vậy hãy nghĩ về những gì tôi nói, từng lời nói đều thật lòng cả.

Và hãy trả lời lại cho tôi một lần nữa đi, cô bé, cô có bao nhiêu người bạn nào?

Tôi mỉm cười với ông và trả lời: “Ít nhất cháu có một người bạn, cụ ạ!”

Cảm ơn vì đã trở thành bạn của tôi!










 
Về nhà

"Điều khó xử của con người là chúng ta vừa yêu lại vừa ghét sự thay đổi. Chúng ta luôn mong muốn mọi thứ phải được giữ nguyên như cũ đồng thời cũng muốn chúng tốt hơn lên."
-Sydney Harris

Khi tiếng chuông đồng hồ bào thức vang lên, tôi giật mình bật dạy và vội bắt tay vào việc thu dọn hành lý. Nói đúng hơn thì không phải tôi đang thu dọn mà là đang tống toàn bộ đống áo quần bẩn cả tháng nay chưa giặt vào vali. Nhìn đống vật dụng lỉnh kỉnh còn vương vãi khắp phòng chưa được sắp xếp, tôi lắc đầu ngán ngẩm: " Ôi, cũng tại cái bệnh lười biếng và cái thói "nước đến chân mới nhảy' của mình!". Chỉ còn hai tiếng đồng hồ nữa là máy bay cất cánh, vậy mà tôi vẫn còn đang chạy tới chạy lui, vơ vét hành trang cho lần về thăm nhà đầu tiên này. Nhớ ngày nào tôi xa nhà đi học, dường như không có cái cảnh bận rộn, hối hả, tất bật như thế này. Mọi thứ cần thiết cho cuộc sống của một nữ sinh viên xa nhà đều đã được mẹ tôi chuẩn bị cẩn thận đầy đủ từ đêm hôm trước. Sáng dậy, tôi chỉ còn có việc khoác ba lô lên vai và nhảy lên xe buýt ra sân bay. Nghĩ đến đó tôi càng thấy nôn nao trong lòng, chỉ muốn có mặt ở nhà ngay.

Thế rồi mọi thứ cũng xong.Matt, cậu bạn thân đến lái xe đón tôi vào lúc 5 giờ sáng, khuôn mặt vẫn còn nguyên vẻ ngái ngủ. Còn tôi thì dường như quên mất rằng tối qua mình chỉ chợp mắt được đúng hai tiếng. Có lẽ với tôi lúc này, không gì vui sướng được bằng giây phút được về nhà gặp lại cha mẹ, cùng những người thân yêu thưởng thức không khí ấm áp trong bữa ăn gia đình. Và một điều không kém phần thú vị là tôi sắp được gặp lại những đứa bạn cùng học phổ thông, sẽ có khối chuyện để tâm sự cùng bọn nó đây! Quả thật, có thể ví tâm trạng tôi thời điểm này giống như một người đang chuẩn bị tham gia vào loạt đá luân lưu của trận cầu trung kết vậy.

Tôi đã trễ chuyến bay và phải đi chuyến sau nên thời gian về nhà muộn hơn dự tính. Vừa xuống sân bay người đầu tiên tôi thấy là mẹ. Bà như đang phát sốt lên vì lo lắng cho tôi, lại còn nghĩ rằng tôi đã bị bắt cóc trên chuyến "hành trình" từ trường về nhà. Tôi bối rối nhìn bà và giải thích nhưng có lẽ trong mắt mọi bà mẹ, chẳng có lý do nào là hợp lý cho việc chậm trễ này. Phải vất vả lắm tôi mới thuyết phục được bà rằng tôi vẫn ổn, và trong chuyến bay trở lại trường, tôi không cần được chăm sóc như một đứa trẻ không có người lớn đi kèm. Đón tôi ở nhà là cha với nụ cười đôn hậu và vẻ mặt rạng rỡ hơn rất nhiều so với lần tiễn tôi đi học. Tôi vội cất hành lý và chạy vào căn phòng cũ của mình với mong muốn được nhìn thấy những chiếc hòm đựng kỷ vật, những tấm ảnh chụp tôi cùng các bạn trong buổi tiệc khiêu vũ tại trường vào năm cuối trung học, rồi những con búp bê,thú nhồi bông tuyệt đẹp mà trước khi đi tôi đã sắp xếp ngay ngắn, cẩn thận trong tủ sách....Đó là tất cả những kỷ niệm của thời niên thiếu mà tôi luôn nâng niu, cất giữ. Nhưng hỡi ôi! Mọi thứ đều đã biến mất, không còn một dấu vết nào dù là nhỏ nhất. Căn phòng trống trơn, chỉ có duy nhất một chiếc giường ngủ được thay drap trắng tinh. Tất cả đều xa lạ đối với tôi. Cảm giác đó khiến tôi không thể nào chịu được. Tôi tự hỏi: "Điều gì đã xảy ra nhỉ? Hình như sự tồn tại của mình đã bị "xóa sổ" hoàn toàn từ ngày xách hành lý rời khỏi nhà. Liệu có còn sự thay đổi nào khác nữa không?....Và câu trả lời nằm ngay trong cái cách mà cha mẹ đối xử với tôi. thái độ lúng túng không biết nên xem tôi là một người trưởng thành hay chỉ là một cô bddwocwj gửi đi học xa nhà cách đây vài tháng của cha mẹ làm tôi chột dạ: "Lẽ nào cha mẹ lại nhận thấy ở tôi có sự thay đổi - dù bản thân tôi tin chắc rằng mình vẫn như thế, vẫn là đứa con gái nhỏ của họ?".

Trong tâm trạng thất vọng, tôi chạy vội đi tìm hai đứa bạn thân từ thời trung học để mong tìm được một lời an ủi, nhưng đáp lại tôi là những cái nhìn xa cách, những nụ cười ngượng gạo. Chúng tôi cứ đứng nhìn nhau một cách trống rỗng, đặt ra những câu hỏi vu vơ và nhận từ đối phương những câu trả lời vô vị. Tình bạn mà ngày xưa chúng tôi cho là thiêng liêng, vĩnh cửu dường như đã không còn nữa. Hình như có một hố sâu ngăn cách vô hình đã đẩy chúng tôi ra xa.

Cái cảm giác háo hức, nôn nao với ý nghĩ được trở về nhà giờ đây đã thay bằng sự hoang mang xen lẫn những luyến tiếc. Tôi cứ mang tâm trạng đó cho đến ngày trở lại trường.
Tôi ngồi trên giường, nhìn quanh căn phòng ký túc xá với những suy nghĩ lông mung, mong tìm câu trả lời cho những thắc mắc về chuyến về thăm nhà vừa qua. Và tôi chợt nhận ra một điều rằng, thế giwois này luôn vận động, biến đổi không ngừng, tôi không thể buộc nó cùng lúc vừa đứng yên vừa chuyển động về phía trước. Và một khi sự thay đổi đã là tất yếu thì tôi cũng nên tìm cách thích ứng để bản thân cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn. Điều quan trọng hơn nữa là tôi cần pahir biết giữ gìn những kỷ niệm và sống trọn vẹn cho hiện tại cũng như tương lai.
Vài tuần trôi qua, tôi lại tiếp tục gói ghém hành trang để về nhà nghĩ đông. Hai mẹ con tôi gặp nhau trên vỉa hè. Và lần này tôi biêt sminfh pahir làm gì. Tôi về nhà và chấp nhận mọi sự đổi thay, không chỉ là ở hoàn cảnh sống mà trên hết là ở trong chính con người tôi. Cuộc sống thì luôn thay đổi và con người cũng thế. Chúng ta phải biết chấp nhận nó như một quy luật tất yếu để tiến bước về phía trước.


- Đan Châu dịch
Theo The long road home
 
khi ước mơ đủ lớn

Mội khi ước mơ của chúng ta đủ lớn, tất cả những vấn đề khác đều không đáng phải bận tâm.


Ngày ngày,đứng bên cửa sổ gian bếp nhà mình, đối diện sân chơi của một ngôi trường, đôi tay tôi vẫn thoăn thoắt làm những công việc như rửa chén, nhào bột..nhưng đôi mắt tôi thì mãi thích thú dõi theo một bé gái có thân hình nhỏ nhắn đang chơi bóng cùng các nam sinh khác trên sân. Cô bé thường một mình vượt qua đám đông những cậu bé to lớn khá dễ dàng bằng những động tác di chuyển khéo léo và ném bóng nhuần nhuyễn. Tôi nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy cô bé chơi bóng rổ, tôi đã thực sự ngạc nhiên khi chứng kiến những động tác di chuyển xoay vòng của em quanh các đối thủ. Tôi cũng đã vô cùng ấn tượng với cú ném bóng từ xa của em trong khi đối phương chỉ biết đứng trân nhìn bóng bay sà sà qua đầu mình rơi gọn vào rổ. Nhiều lần sau đó, tôi lại thấy cô bé, vẫn mặc trên người chiếc áo đen quen thuộc, bóng tỏng tay và nải miết luyện tập một mình chỉ với hai động tác dẫn bóng và ném bóng cho đến khi trời sập tối.
Một ngày nọ, tôi đến bên cạnh và hỏi cô bé vì sao lại cứ phải luyện tập căng thẳng như vậy. Rachel - tên cô bé-quay đầu lại, ( phần tóc sau gáy được buộc túm lại như chiếc đuôi ngựa cứ đong đưa không ngừng), nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi nghe trong giọng em có một vẻ mạnh mẽ đầy quyết tâm: " Chị biết không, em rất muốn học lên đại học. Đây cũng là ước mơ của bố em nhưng cho tới giờ, ông vẫn chưa thực hiện được. Ngay từ lúc em bắt đầu ý thức được mọi chuyện, bất cứ lúc nào có thể là bố lại kể cho em nghe về ước mơ đó của ông. Nhưng với hoàn cảnh hiện nay của gia đình em, điều duy nhất có thể giúp em vào đại học là một suất học bổng. Em rất mê bóng rổ. Em sẽ luyện tập chăm chỉ để có tên trong đội bóng rổ của trường và trở thành một người chơi xuất sắc, có như thế em mới mong kiếm được một phần học bổng. Bố vẫn luôn bảo rằng: "Một khi ước mơ của chúng ta đủ lớn, tất cả mọi vấn đề khác đều chẳng đáng bận tâm". Xong cô bé nhoẻn miệng cười thật tươi chào tôi và quay trở lại sân bóng với bài tập của mình.

Những năm sau đó, tô vẫn tiếp tục âm thầm dõi theo Richel, chứng kiến em dần lớn lên, bước tiếp vào trung học. Cứ mỗi lần xem em cùng đồng đội thi đấu và liên tiếp giành hết thắng lợi này đến thắng lợi khác, tôi cảm thấy vui mừng thay cho em. Và tôi tin rằng cái đích mà Rachel đã không ngừng phấn đấu để vươn tới tới sẽ chẳng còn bao xa nữa.
Một ngày nọ, tôi bắt gặp cô bé ngồi trên bàn cỏ ở sân bóng, giấu kín gương mặt trong đôi cánh tay khoanh tròn trên đầu gối. Tôi đến ngồi bên, nhẹ nhàng hỏi:
- Rachel, có chuyện gì xảy ra với em vậy?
Cô bé lí nhí trả lời:
- Huấn luyện viên bảo em chỉ cao có 1,63 mét, không đủ tiêu chuẩn để có thể góp mặt trong đội bóng rổ của thành phố. Và ông ta đã khuyên em nên từ bỏ ước mơ của mình.
Một dòng nước mắt chảy dài từ khóe mắt em. Tôi cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, không biết phải nói gì....Tôi hỏi dò xem Rachel đã kể cho bố nghe chuyện này chưa.
- Bố em bảo rằng huấn luyện viên đã sai vì ông ta không hiểu được thế nào là sức mạnh của những ước mơ- Rachel trả lời tôi- Bố bảo nếu em đã có quyết tâm thực hiện ước muốn của mình thì không gì có thể ngăn cản được, trừ khi chính bản thân em muốn từ bỏ điều mình theo đuổi. Một khi ước mơ của chúng ta đủ lớn, tất cả những thứ khác đều chẳng đáng bận tâm đến.
Một năm sau đó, Rachel cùng với đội bóng của trường tham gia vào trận đấu chung kết tranh chức vô địch miền Bắc California. Hôm ấy, có một huấn luyện viên của trường đại học NCAA đến xem nhằm tuyển chọn các ngôi sao triển vọng cho đội bóng của trường mình. Ông đã bị cô bé thu hút và gây ấn tượng sâu sắc. Cuối cùng, Rachel đã nhận được suất học bổng toàn phần của trường đại học NCAA với tư cách là nữ vận động viên thi đấu cho đội bóng rổ đại diện của trường. Vậy là sau nhiều năm phấn đấu miệt mài, cuối cùng em đã có thể đạt được ước nguyện của mình. Dù có một chút hạn chế ở chiều cao, song, với quyết tâm và ý chí của mình, Rachel liên tiếp được bầu chọn là vận động viên xuất sắc nhất trong đội hình chính thức.

Một đêm nọ, đột nhiên Rachel nhận được điện thoại từ nhà. Bên kia đầu dây là giọng nói nghẹn ngào của mẹ cô: "Rachel, con gái yêu quý của mẹ....Bố con đang bệnh rất nặng.....Nhưng con đừng bỏ học để về nhà. Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi....Bố bảo mẹ nói với con rằng bố yêu con rất nhiều".
Nước mắt Rachel lăn dài trên má. Em đã bỏ mặc tất cả để trở về nhà chăm sóc người cha đang trong những ngày cận kề cái chết. Trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời, ông đã gọi Rachel vào phòng, đưa bàn tay gầy guộc nắm lấy đôi tay đang run rẩy của con gái: "Rachel, hãy can đảm lên con nhé! Đừng bao giờ để hoàn cảnh làm con gục ngã. Hãy xem như bố đang dạo chơi ở một nơi xa và bất cứ khi nào con cần, bố sẽ trở về bên con.
Những tháng ngày sau đó quả là vô cùng khó khăn với cô sinh viên Rachel. Em không thể nào tập trung cho việc học khi nghĩ tới cảnh ở nhà, mẹ phải một mình làm lụng vất vả nuôi bốn em nhỏ. Thêm nữa, nỗi đau mất đi người cha mà Rachel hết mực tôn kính vẫn chưa thể nguôi ngoai. Tất cả những điều đó đã đánh gục Rachel và kết quả là em phải học thêm ba năm nữa để trả nợ cho những môn học không đạt yêu cầu. Đây chính là khoảng thời gian mà Rachel cảm thấy con đường phía trước vô cùng mờ mịt. Em đã tâm sự với một người bạn thân rằng: " Tuy mình vẫn gắng sức để đi về phía trước vì bản thân mình và cả vì lời hứa với bố nhưng đôi lúc cũng cảm thấy bước chân mình nặng trĩu sự hoài nghi và cả nỗi thất vọng. Thất vọng vì cho đến cuối đời, cha mình vẫn không thể thực hiện được ước mơ của ông và ông cũng không chứng kiến được ngày mình hoàn thành ước mơ đó. Lại còn nỗi hoài ghi vì không biết con đường mình đang lựa chọn là đúng hay sai, nếu đúng thì liệu mình có đủ tự tin để đi đến tận cùng?".
Tuy nhiên, trong suốt những năm tháng còn lại của quãng đời sinh viên, cứ mỗi lần Rachel cảm thấy bất lực, tuyệt vọng trước hoàn cảnh và muốn buông xuôi tất cả thì lời nhắn nhủ của người cha đã khuất lại vọng về, nâng em dậy bằng một sức mạnh vô hình: "Rachel, đừng bao giờ từ bỏ ước mơ. Bố tin rằng, một khi ước mơ của con đủ lớn, con có thể làm được tất cả".
và niềm tin đó cũng đã được em giữ trọn. Tuy phải mất đến sáu năm để hoàn thành chương trình học, Rachel vẫn chưa một lần nào bỏ cuộc. Một đôi lần, vào những buổi chiều tà, tôi lại bắt gặp em đang miệt mài luyện tập cùng quả bóng như những ngày xưa cũ. Và nếu có dịp, tôi lại nghe em nói với các đồng đội của mình: "Một khi ước mơ của chúng ta đủ lớn, tất cả những vấn đề khác đều không đáng phải bận tâm".

Đan Châu dịch
Sưu tầm
 
khi người ta lớn.


“Rồi chính em 1 ngày sẽ lớn

Sẽ bay cao đến tận cùng trời…”

Trong chúng ta ai cũng có 1 tuổi thơ, 1 kí ức đẹp. Khi còn nhỏ, mỗi khi đén ngày tết, ngày lễ chúng ta đều ước ao mình được mặc đồ thật đẹp, thích được đi chơi và có thật nhiều quà. Làm trẻ con thật hạnh phúc, sung sướng và vô tư vì không phải suy nghĩ phức tạp nhiều như người lớn, không phải lo toan nhiều vì bộn bề cuộc sống… Ai lại không thích mình được trở lại cái thời tuổi thơ, thậm chí có đôi khi mệt mỏi người ta thường ươc mình có thể nhỏ lại “nằm gọn trong lon sữa bò” để được làm nũng, để được nâng niu.


Bỗng 1 ngày ta lớn, tự thấy mình thay đổi về cả cơ thể, vóc dáng và suy nghĩ.

Bỗng 1 ngày ta lớn, ta thích khám phá những điều mà bấy lâu nay mình thắc mắc.

Bỗng 1 ngày ta lớn, đứa bé gái hôm nào chợt hỏi mệ về những điều thầm kín.

Bỗng 1 ngày ta lớn, cậu con trai chợt thấy mất ăn mất ngủ vì 1 ánh mắt dễ thương nào đó.

Khi người ta lớn, bỗng biết lo toan và bắt đầu suy nghĩ về tương lai, sự nghiệp, đặt ra những hướng đi và mục tiêu cuộc đời.

Khi người ta lớn, mỗi ngày lại trưởng thành hơn, hoàn thành mình hơn và sống có trách nhiệm hơn với bản than, gia đình và xã hội.

Khi xưa còn bé, những điều mà lúc trước ta nghĩ chỉ là ước mơ thì nay ta lớn sẽ biết cách làm thế nào để biến nó thành hiện thực. biết ước mơ và hành động vì ước mơ.

Khi xưa còn bé, mỗi khi ta khóc, ta chạy đi tìm bờ vai và điểm tựa nhưng nay ta lớn ta còn là điểm tựa và bờ vai cho người khác – những người mà ta thương yêu, những người chung 1 “giàn”, chung 1 quê hương và đất nước với ta và những bạn bè 5 châu.

“Búp” trên cành rồi sẽ phải đến lúc lớn thành “cây” trưởng thành và cho hoa, kết quả ngọt cho đời.


Duyên may và sự lựa chọn





Khi ta ở đúng vào 1 thời điểm nào đóvà ta gặp được đúng người ta yêu. Đó là duyên may.

Khi bạn gặp ai đó làm long bạn xao xuyến, đó không phải là 1 sự lựa chọn, đó là duyên may.

Khi gặp tiếng sét ái tình( và không ít đôi lứa đến với nhau từ đây) thì chắc chắn không phải sự lựa chọn rồi. đó là duyên may. Vấn đề là những gì xảy ra lien tiếp sau đó. Khi nào thì bạn vượt qua tình trạng bồng bềnh, choáng ngợp và chìm đắm của tình yêu để bước sang 1 tầm thức mới? Đó là khi lí trí trở về, khi bạn ngồi lại và suy nghĩ xem liệu bạn có thật sự tiến tới 1 mối quan hệ bền vững hay để tất cả vào kỉ niệm.


Nếu bạn quyết định yêu 1 ai đó với tất cả những nhược điểm của người ấy. Đó không còn là duyên may. Đó là sự lựa chọn.


Khi bạn quyết địn sánh vai cùng 1 ai, bất kể những ngọt bùi của cuộc đời. Đó là sự lựa chọn.


Cho dù bạn biết rất rõ rằng có nhiều người ở bên ngoài trái tim bạn duyên dáng dơn, thông minh hơn, giàu có hơn người bạn yêu, nhưng bạn vẫn quyết lòng yêu người đó không đổi thay. Đó là sự lựa chọn.

Sự choáng ngợp, bồng bềnh và tiếng sét tình yêu đến với ta bằng cơ may. Nhưng tình yêu đích thực thì chính là sự lựa chọn của trái tim. Sự lựa chọn của chính chúng ta.

(SƯU TẦM)
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top