Hạt giống dành cho tâm hồn !

  • Thread starter Thread starter huetran
  • Ngày gửi Ngày gửi
Hãy ngẩng đầu lên

Đôi khi có một số người lướt qua cuộc đời bạn và ngay tức khắc bạn nhận ra rằng sự có mặt của họ ý nghĩa như thế nào.


Họ đã dạy bạn những bài học, đã giúp bạn nhận ra giá trị của chính mình hoặc trở thành con người mà bạn từng mơ ước. Có lẽ bạn sẽ không biết được những con người này từ đâu đến (bạn cùng phòng, người hàng xóm, vị giáo sư, người bạn mất liên lạc từ lâu hay thậm chí là một người hoàn toàn xa lạ). Nhưng khi bạn thờ ơ với họ, hãy nhớ rằng trong từng khoảnh khắc họ sẽ ảnh hưởng rất sâu sắc đến cuộc đời bạn.

Ban đầu sự việc xảy ra trông có vẻ kinh khủng, đau khổ và bất công, nhưng khi lấy tấm gương của cuộc đời ra để đối chiếu, bạn sẽ hiểu được là nếu không có những giây phút ấy để bạn vượt qua mọi khó khăn thì bạn khó có thể thấy được tài năng, sức mạnh, ý chí và tấm lòng của bạn. Mọi việc đều diễn ra có chủ đích mà không có gì gọi là tình cờ hay may rủi cả. Bệnh tật, tổn thương trong tình yêu, giây phút tuyệt vời nhất của cuộc sống bị đánh cắp hoặc mọi thứ ngu ngốc khác đã xảy đến với bạn, hãy nhớ rằng đó là bài học quý giá. Nếu không có nó cuộc đời này chỉ là một lối đi thẳng tắp, một con đường mà không hề có đích đến cũng như bạn sống từng ngày mà không hề ước mơ. Thật sự con đường đó rất an toàn và dễ chịu, nhưng sẽ rất nhàm chán và vô nghĩa.


7V0.10926358_1_1.jpg




Những người bạn gặp sẽ ảnh hưởng đến đến cuộc đời bạn. Thành công hay thất bại, thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là bài học đáng giá nhất, sẽ giúp bạn nhận ra được giá trị của chính mình. Nếu có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn hay lợi dụng tấm lòng của bạn, hãy tha thứ cho họ bởi vì chính họ đã giúp bạn nhận ra được ý nhĩa của sự chân thật và hơn nữa, bạn biết rộng mở tấm lòng với ai đó. Nhưng nếu có ai thương yêu bạn chân thành, hãy yêu thương họ một cách vô điều kiện, không chỉ đơn thuần là họ đã yêu bạn mà họ đang dạy bạn cách để yêu.

Hãy trân trọng khoảnh khắc và hãy ghi nhớ từng khoảnh khắc những cái mà sau này bạn không còn có cơ hội để trải qua nữa. Tiếp xúc với những người mà bạn chưa từng nói chuyện, và biết lắng nghe. Hãy để trái tim biết yêu thương người khác. Bầu trời cao vời vợi vì thế hãy ngẩng đầu nhìn lên, tự tin vào bản thân. Hãy lắng nghe nhịp đập của trái tim mình :"Bạn là một cá nhân tuyệt vời. Tự tin lên và trân trọng bản thân bạn, vì nếu bạn không tin bạn thì ai sẽ làm điều ấy?"

Hãy sở hữu cuộc sống của bạn và đừng bao giờ hối tiếc về lối sống ấy. Nếu bạn thương yêu ai đó thì hãy nói cho họ biết, dù rằng sẽ bị từ chối nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại.
 
mèo , chuột , cá

Có con mèo ngồi rình những con cá béo mập trong chậu nước trước nhà mà không nghĩ ra cách bắt cá. Bỗng có con chuột mò đến trên thành chậu, ngó vào đáy nước. Quên phắt đi những con cá, Mèo chộp ngay lấy Chuột, định ăn tươi. Chuột quính quá kinh hãi kêu lên:

- Đừng vội giết tôi. Xin câu lên biếu bác con cá béo ngậy thơm ngon hơn thịt chuột nhiều.

Nghe nói đến cá, Mèo chịu buông tha, nhưng vẫn coi chừng Chuột cẩn thận. Chuột khẽ đến bên miệng chậu thò đuôi vào loáy ngoáy trong nước một hồi. Cá ngỡ là trùn, bèn cắn ngay đuôi Chuột, liền bị Chuột quẫy đuôi quăng lên bờ. Vừa lúc đó có tiếng người la:

- Chuột ăn trộm cá.

Mèo bèn chộp ngay Chuột, cắn vào cổ. Còn chủ nhà vừa bắt cá thả vào chậu, vừa lớn tiếng khen:

- Mèo nhà gỏi thật, không có nó thì Chuột đã ăn mất cả rồi



to all : Những gì chúng ta nhìn thấy chưa trắc đã là sự thực".
 
suy ngẫm 1 chút

Ø Khi bạn cười thì thiên hạ cùng cười với bạn, nhưng khi bạn khóc thì bạn chỉ khóc một mình.
Ø Nụ cười ko làm nghèo người cho nó nhưng làm giàu người nhận nó.
Ø Có một số người có thể bạn đã dần dần quên đi người đó, nhưng nếu lòng bạn vẫn còn hình bóng người ấy thì họ sẽ gặp nhiều may mắn.
Ø Đừng nên dễ dàng tin vào những j bạn nghe, đừng tiêu xài hết tiền bạn đang có, ko nên muốn ngủ bao lâu thì ngủ bao lâu.
Ø Đừng bao giờ đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.
Ø Khi người khác hỏi những điều mà bạn ko muốn trả lời, xin hãy cười và nói"tại sao bạn lai muốn biết điều đó".
Ø Bất luận lúc nào khi bạn phát hiện bạn làm xin hết lòng tìm cách bù đắp, fải nhanh chân lên
Ø Bất luận lúc nào bạn nghe điện thoai, khi nhất điện thoại lên xin bạn hãy cười lên vì đối phương sẽ cảm nhận đc nụ cười của bạn.
Ø Hãy kểt hôn với những người bạn thích chuyện trò với người đó, vì khi bạn già đi, bạn sẽ fát hiện thích chuyện trò là một ưu điểm lớn.
Ø Hãy dành nhiều thời gian để đọc sách, ít xem ti vi.
Ø Tin tưởng vào thượng đế nhưng đừng quên khoá cửa.
Ø Hãy làm những j mà bạn fải làm.
Ø Mỗi năm ít nhất đi một nơi mà bạn chưa hề đi qua.
Ø Ghi nhớ rằng:"quan hệ tốt nhất là cho người khác hơn là yêu cầu người khác".
Ø Khi tầm mắt mở rộng ra ta mới thấy mình thiếu hiểu biết đến nhường nào.
Ø Kẻ nào tin rằng tiền bạc làm nên mọi sự thì kẻ đó dám làm mọi sự để có tiền bạc.
Ø Những trí tuệ tầm thường hay lên án những j vượt quá tầm hiểu bíêt của họ.
Ø Hãy sống như là ngày mai mình sẽ chết.
Ø Tiền ko thành vấn đề nhưng vấn đề là ko có tiền.
Ø Lòng tin là sức mạnh của cuộc sống.
Ø Quá khứ và hịên tại chỉ là phương tiện chỉ có tương lai mới là mục đích của chúng ta.
Ø Đi ra một bước ta thấy khôn hơn một chút và tự thấy trí óc mình thật nhỏ bé vô cùng.
Ø Tha thứ đã là tốt quên đi lai là tốt hơn.
Ø Cuộc sống nếu bạn khóc thì nó sẽ khóc bạn, ngựơc laị nếu bạn cười thì nó cũng cười với bạn.
Ø Làm người thứ nhất fải "có chí"thứ 2 fải "có thức" thứ 3 fải "có thường".
Ø Sống là ko chờ đơi.
Ø Đừng sớm già nua khi hãy còn trẻ. Vội j đâu thì đằng nào bạn cũng có tuổi già và khi ấy bạn muốn trẻ lại cũng ko đc nữa.
Ø Một thân thể ko đau một tâm hồn ko loạn. Chân hạnh phúc của con người chỉ có bâý nhiêu.
Ø Tôi đọc sách ko nhưng để trí tuệ mở mang mà còn để tâm hồn thoải mái nữa.
Ø Trong đời có một đìêù tệ hại hơn cả thất bại đó là ko dám thực hiện.
Ø Đọc những cuốn sách hay có giá trị như ngồi nói chuyện với những nhà hiền tríêt.
Ø Hãy tin thì sẽ đc, hãy tìm thì sẽ thấy, hãy gõ cửa thì người ta sẽ mở cửa.
Ø Cách giữ lời tôt nhất là đừng bao giờ nói ra.
Ø Đừng nói vấn đề này khó nếu ko khó sẽ ko thành vấn đề.
Ø Người chết chỉ thật sự chết khi ko còn sống trong lòng người nữa.
Ø Hạnh phúc là j? Là đc yêu khi trẻ, toại chí khi đưnmgs tuổi, thừa sinh lực lúc về già và có tiền ở mọi lứa tuổi.
Ø Bạn có yêu đời ko? Nếu có thì đừng phí thời giờ. Vì đời sống làm bằng thời giờ.
Ø Đừng đơi cơ hội thuận tiện, mà hãy tạo ra nó.
Ø ở đời có 3 điều đáng tiếc: một là hôm nay bỏ wa, hai là đời này chẳng học, ba là than này lỡ hư.
Ø Muốn mọi người đối xử vơi mình như thế nào thì hãy đối xử với mọi người như thế.
Ø Quá tin người chính là tự tìm lấy fiền muộn.
Ø Nếu bạn tính toán so sánh ưa nhiều sẽ càng làm bạn buồn fiền.
Ø Khi ta khóc ko fải vì ta đang buồn mà đôi khi chỉ vì ta đang vui. Và cười cũng thế. Cười để xua tan nỗi đau,cười để vực ta dậy sau 1 cú vấp ngã...nụ cười mang đến cho con người sức mạnh vô hình.
Ø Khi bạn mất đi một điều j thì cũng là lúc bạn cảm thấy nó là điều cần thiết đối vơí bạn.
Ø Làm việc có 3 lợi ích lớn: khiến người ta ko buồn chán, ko sinh thói hư tật xấu, tránh dc sự nghèo túng.
Ø Hãy cứ vui khi vui và đừng ngại khóc khi buồn.
Ø Ngưòi bỏ cuộc ko bao guìơ chiến thắng, người chiến thắng ko bao giờ bỏ cuộc.
Ø Sống là hành động và luôn luôn phục vụ.
Ø Niềm vui thì dễ quên, còn đau khổ thì ko bao giờ.
Ø Kết quả của công việc là sự vui thú nhẹ nhàng nhất.
Ø Ko có việc lớn nào trên đời mà ko làm dc nếu ko có sự đam mê.
Ø Ba vật cháy làm thiêu huỷ trái timđó là:tính kiêu hãnh, lòng ham muốn và thói hà tiện.
Ø Khi người ta khen ngợi anh, anh đưìng wên hãy tự xét lại.
 
Nghịch lí cuộc sống

Có những điều tương phản bạn thấy rất rõ nhưng....

Có những điều hiển nhiên đến nỗi bạn không bao giờ bận tâm về nó. Có những điều tưởng chừng như rất nhỏ nhặt và bạn đã không làm từ rất lâu vì nhiều lý do.

Hãy bình tâm ngồi lại, bạn sẽ thấy những điều hiển nhiên ấy, những diều nhỏ nhặt ấy có rất nhiều điều để bạn suy ngẫm lại bản thân.

Chúng ta có ít nhưng xài nhiều, chúng ta mua nhiều nhưng sử dụng ít.
Chúng ta có nhà rộng với mái ấm hẹp; có tiện nghi nhưng ít thời gian.
Chúng ta có nhiều bằng cấp nhưng lại có ít tri thức.
Chúng ta có nhiều kiến thức nhưng lại thiếu sự suy xét.
Chúng ta làm ra những thứ lớn hơn nhưng chưa chắc chất lượng hơn.
Chúng ta làm giàu tài sản nhưng lại làm nghèo giá trị bản thân.
Chúng ta nói quá nhiều, thương yêu quá ít và thường hay ghét người.
Chúng ta kéo dài tuổi thọ nhưng không sống đúng ý nghĩa đích thực của cuộc sống.
Chúng ta chinh phục không gian vũ trụ nhưng lại bỏ trống không gian tâm hồn.
Chúng ta cố làm sạch không khí nhưng lại làm vẫn **c tâm hồn.
Chúng ta biết đường đến mặt trăng nhưng lại quên đường đến nhà người hàng xóm.

Chúng ta xây nhà cao hơn nhưng lại hạ thấp tâm tính; xây đường rộng hơn nhưng lại thu hẹp tầm nhìn.

Chúng ta uống quá nhiều, hút quá nhiều, xài tiền không toán tinh, cười quá ít, lái xe quá nhanh, hay cáu giận; thức khuya để rồi uể oải dậy sớm; đọc quá ít và coi TV quá nhiều.

Chúng ta được học cách phải tiến nhanh về phía trước mà chưa học cách chờ đợi.
Chúng ta được dạy cách kiếm sống chứ không phải cách sống.

Đây là thời đại của thức ăn nhanh và tiêu hoá chậm; của những con người to hơn nhưng nhân cách nhỏ hơn; tài sản rất sâu nhưng tình thương lại cạn.

Đây là thời đại công nghệ có thể đem những điều này đến với bạn, thời đại mà bạn có thể đọc hoặc dễ dàng vứt nó đi.

Hãy nhớ, dành nhiều thời gian hơn cho những người yêu thương bởi vì không chắc rằng họ sẽ ở bên bạn mãi mãi.

Hãy nhớ, nói một lời dịu dàng đối với những người kính trọng bạn bởi vì con người nhỏ bé đó một ngày nào đó sẽ lớn, lớn hơn cả bạn.

Hãy nhớ, ôm thật chặt người ngồi kế bên bởi vì đó chính là kho báu duy nhất của con tim và nó không tốn một xu.

Hãy nhớ, một nụ hôn hay một cái ôm từ sâu thẵm con tim có thể sẽ chữa lành những vết thương.

Hãy dành thời gian để yêu thương, để nói chuyện và để chia sẻ những điều quý giá trong tâm hồn bạn.

Bạn nên nhớ ý nghĩa của cuộc sống không được tính bằng độ dài thời gian, nó chỉ có nghĩa trong khoảnh khắc bạn từ bỏ nó.
 
BA CHÚC CON ĐỦ


Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại mất nhiều thời gian của cuộc đời mình ở các sân bay đến thế .Tôi vừa thích lại vừa ghét việc đó!?!! Tôi thích được ngắm nhiều người. Nhưng đó cũng là lý do tôi ghét :Phải nhìn mọi người "chào" và "tạm biệt". Nó làm tôi xúc đông đến phát mệt.

Cho nên, mỗi khi gặp 1 thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn thường ra sân bay thành phố nhìn mọi người "tạm biệt". Để tôi thấy rằng mình vẫn hạnh phúc khi không phải nói lời chia tay với những người thân yêu của mình. Nhìn mọi người cố níu kéo nhau, khóc... tôi cảm thấy mình còn rất nhiều điều quý giá khác. Những gia đình, những người yêu nhau cuối cùng cũng phải xa cách, nhìn họ sải rộng cánh tay để nắm tay nhau, cho đến khi chỉ còn 2 đầu ngón tay của 2 người chạm vào nhau... đó là những hình ảnh mãi mãi nằm trong tâm trí tôi.

Và tôi cũng học được nhiều điều từ những giây phút "tạm biệt " đấy.

Có 1 lần, tôi nghe loáng thoáng tiếng 2 cha con đang bên nhau trong những phút giây cuối cùng. Họ ôm nhau và người cha nói: "Ba yêu con, ba chúc con đủ". Rồi cô gái đáp lại: "Con cũng yêu ba rất nhiều và chúc ba đủ".

Và cô gái quay đi, tôi thấy người cha cứ đứng nhìn theo, thấy ông ấy muốn và cần khóc. Tôi lại gần, nhưng lại không muốn xen vào giây phút riêng tư của ông ấy nên không nói gì. Bỗng ông quay lại chào tôi và:

- Đã bao giờ anh nói lời tạm biệt với 1 người, và biết rằng mãi mãi không gặp nữa?

- Xin ông cho tôi hỏi, có phải ông vừa vĩnh biệt với con gái ông? Tại sao vậy?

-Tôi già rồi, mà con tôi sống cách tôi đến nửa vòng trái đất - Người cha nói - Thực tế, tôi biết lần sau con tôi quay về đây nhưng lúc đó có thể tôi đã mất

- Khi tạm biệt con gái ông, tôi nghe ông nói: "Ba chúc con đủ". Tôi có thể biết điều đó có ý nghĩa gì không?


Người cha già mỉm cười:

- Đó là lời chúc gia truyền của gia đình tôi, đã qua nhiều thế hệ rồi - Nói đoạn ông dừng lại, ngước nhìn lên cao như thể cố nhớ lại từng chi tiết, và ông cười tươi hơn - Khi tôi nói: "Ba chúc con đủ", tôi muốn chúc con gái tôi có cuộc sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được nó

Rồi ông lẩm nhẩm đọc:

"Ba chúc con đủ ánh sáng mặt trời để giữ cho tâm hồn con trong sáng. Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn sống. Ba chúc con đủ những nỗi đau để biết yêu quý cả những niềm vui nhỏ nhất. Ba chúc con đủ những gì con muốn để con hài lòng. Ba chúc con đủ mất mát để con yêu quý những gì con có. Và ba chúc con đủ lời chào để có thể vượt qua được lời "tạm biệt" cuối cùng.

Ông khóc và quay lưng bưóc đi.

Tôi nói với theo "Thưa ông, tôi chúc ông đủ"
 
Bốn Ngọn Nến ( truyện hay )

_ TRong căn phòng tối,có 4 ngọn nến đang cháy.Xung quanh thật yên tĩnh tới mức người ta có thể nge thấy tiếng thì thầm của chúng.
Ngọn nến thứ nhất lên tiếng than vãn : Ta là biểu tượng của sự Thanh bình,Hòa thuận.Thế nhưng ngày nay những điều đó thật chông vênh.Thế giới hiếm khi im tiếng súng,người với người.Thậm chí vợ chồng anh em trong 1 nhà cũng hằn học đố kị nhau.Ta vô cùng thấy tvongj vì thấy mình vô nghĩa.....
Thế rồi nognj nến leo lét mờ dần cho tới khi lụi tắt hoàn toàn.

Ngọn nến thứ hai vừa lắc lư vừa kể lể : Ta là ánh sáng của Niềm Tin.Thế nhưng dạo này hình như ra đã trở thành 1 kẻ thừa thãi, một món hàng xa xỉ.Biết bao người chỉ biết chạy theo lối sống thực dụng mà không cần tới miền tin nữa,ta hóa ra vô ích.,
Nói rồi ngọn nến từ từ tắt,tỏa ra 1 làn khói trắng luyến tiếc.


"Ta là ngọn lửa của tình yêu_ ngọn nến thứ ba hiu hắt nói.Nhưng ta không còn đủ sức để tỏa sáng nữa.Người ta gạt ta ra 1 bên và không thèm hiểu giá trị của ta.Cứ nhìn thế giới mà sem,không thiếu kẻ quên luôn cảddoois với những người ruột thịt nhất của mình,những kẻ yêu vì đồng tiền,vì sự lợi dụng đối phương...Ta trở nên vô dụng rồi.
Dứt lời phẫn nộ,ngọn lửa phụt tắt.


Căn phòng trở nên tối tăm lạnh lẽo...Chỉ còn 1 ngọn nến nằm tận góc xa là vẫn tiếp tục tỏa sáng,nhấp nháy hiu hắt như 1 ngôi sao lẻ loi,cô độc giữa bầu trời đêm âm u,tuy hiu hắt nhưng nó vẫn cháy....


Bất chợt 1 cô bé bước vào.Thấy 3 ngọn nến bị tắt,cô bé òa khóc...: " Tại sao các bạn lại không tiếp tục tỏa sáng nữa? Cuộc sống này luôn cần đến các bạn.Thanh bình,Niềm tin,Tình yêu...các bạn phải luôn tỏa sáng tới cùng kia mà.!"
Ngọn nến thứ tư _ nãy giờ vẫn cháy lặng lẽ.Lúc này mới lên tiếng : " Đừng lo cô bé ! Khi tôi vẫn còn cháy thì chúng ta vẫn có thể thắp sáng lại ba ngọn nến kia.Bởi tôi chính là Hy Vọng...!

Mắt cô bé sáng lên.Lau những gioịt nước mắt còn đọng lại,cô bé lần lượt thắp sáng lại những ngọn nến vừa tắt bằng chính ngọn lửa của cây nến Hy Vọng...
 
Câu chuyện về sự lựa chọn

Hai người nông dân rời quê đi kiếm sống. Một người muốn đi Thượng Hải, còn người kia muốn đi Bắc Kinh. Trong phòng chờ, họ đã thay đổi ý định, bởi vì họ nghe người xung quanh bàn luận rằng: Người Thượng Hải khôn ngoan lắm, người nơi khác đến hỏi đường, họ cũng thu lệ phí. Còn người Bắc Kinh thì thật thà chất phác, thấy ai không có cái ăn, không những họ cho bánh bao mà còn cho cả quần áo cũ nữa.

Người trước đây muốn đi Bắc Kinh nghĩ bụng, Thượng Hải hay hơn, chỉ đường cho người khác cũng có thể được kiếm tiền, thế thì chẳng có việc gì là không kiếm được tiền cả. May quá mình vẫn chưa lên tàu, nếu không đã đánh mất một cơ hội làm giàu.

Người trước đây muốn đi Thượng Hải nghĩ bụng, Bắc Kinh hay hơn, không kiếm được tiền cũng không bị chết đói. May mà mình vẫn chưa lên tàu đi Thượng Hải.

Thế là, họ gặp nhau tại quầy trả vé, người trước đây muốn đi Bắc Kinh đổi vé đi Thượng Hải, người muốn đi Thượng Hải đổi vé đi Bắc Kinh.

Người đi Bắc Kinh nhận thấy rằng, Bắc Kinh thật là tuyệt vời. Tháng đầu tiên, anh ta không phải làm gì cả, nhưng vẫn không bị đói. Không những anh ấy có thể uống nước lọc miễn phí trong đại sảnh của những nhà hàng lớn, mà còn được ăn các món miễn phí trong các siêu thị.

Người đi Thượng Hải phát hiện rằng. Thượng Hải quả là một thành phố có thể kiếm được nhiều tiền. Làm việc gì cũng có thể kiếm ra tiền. Chỉ đường cho người khác cũng có thể kiếm được tiền, bưng một chậu nước cho người khác rửa mặt cũng có thể kiếm được tiền. Chỉ cần chịu khó động não một chút, rồi chịu khó lao động là có thể kiếm được nhiều tiền.

Dựa vào kinh nghiệm và sự hiểu biết của mình đối với đất trồng, người đi Thượng Hải ra vùng ngoại ô lấy những bao đất, trộn lẫn với lá cây và cát, để bán (dưới danh nghĩa là đất trồng cây cảnh) cho người những người Thượng Hải yêu hoa mà chưa nhìn thấy đất trồng hoa bao giờ. Ngày đầu tiên, ông đi đi lại lại giữa thành phố và vùng ngoại ô tổng cộng 6 lần, kiếm được 50 nhân dân tệ. Một năm sau, nhờ vào loại “đất trồng cây cảnh” ấy, ông đã có một cửa hàng nho nhỏ. Sau nhiền năm đi lại trong các ngõ hẻm, ông nhận thấy: một số cửa hàng tuy được quét dọn sạch sẽ như chùi, nhưng biển hiệu lại rất dơ bẩn. Dò hỏi, ông mới được biết, đó là do những công ty vệ sinh chỉ chịu trách nhiệm lau chùi sàn nhà, mà không chịu trách nhiệm lau chùi bảng hiệu. Thế là, ông thành lập một công ty chuyên lau chùi bảng hiệu. Đến nay, công ty của ông có hơn 150 người, công việc làm ăn cũng được mở rộng từ Thượng Hải đến Hàng Châu và Nam Kinh.

Sau đó, ông đi tàu lên Bắc Kinh khảo sát tiềm năng của dịch vụ vệ sinh ở đây. Khi đến ga Bắc Kinh, ông thấy một người nhặt rác thò đầu vào toa giường mềm, xin vỏ lon bia. Khi ông đưa vỏ lon bia cho người đó, họ mới giật mình nhận ra nhau, hoá ra, 5 năm trước đây, họ từng đổi vé cho nhau.

Thành bại của con người nằm ở chỗ họ nhìn nhận thế giới và xác định chỗ đứng của mình như thế nào. Nếu bạn có những suy nghĩ tích cực, thế giới theo cách nhìn của bạn sẽ là điểm tựa tốt nhất để bạn hoàn thiện bản thân. Nếu bạn có những suy nghĩ tiêu cực và thái độ ỷ lại, thế giới theo cách nhìn của bạn chỉ có thể là vốn liếng để bạn tiêu xài phung phí. Những người luôn nhìn thấy và nắm bắt cơ hội ở bất cứ nơi nào thì rất ít khi thất bại.

P/S :Nếu bạn đã đọc câu chuyện này thì hãy cho biết cảm nhận và những điều mình rút ra nhé
 
Hoa Hướng Dương!!!


Ngày xửa ngày xưa có một đôi trai gái yêu nhau tha thiết, quả thật họ rất đẹp đôi - trai tài gái sắc tưởng chừng tình yêu của họ không có gì chia rẽ được .

Ngày qua ngày họ vui đùa bên nhau ở trên cánh đồng bát ngát màu xanh của cỏ. Một ngày nọ cũng ở trên cánh đồng xanh đó, giữa một ngày nắng đẹp trời xanh và cao. Hai người vẫn như thường lệ vui đùa với nhau, sau khi mệt nhoài họ ngả lưng xuống dưới tấm nệm cỏ đó, cùng nhau ngắm bầu trời. Bất chợt cô gái hỏi chàng trai:

- Anh ơi! Bao giờ thì mặt trời sẽ không chiếu sáng nữa nhỉ
- Anh không biết đâu
- Thế không biết bao giờ thì bầu trời hết trong xanh thế này anh nhỉ?
- Anh cũng không biết nữa - chàng trai nói

Cuối cùng cô gái hỏi chàng trai :
- Thế có khi nào chúng mình xa nhau không anh
- Mình chỉ xa nhau khi mà bầu trời không được mặt trời chiếu sáng, và nó cũng không còn màu xanh nữa.

Cô gái rất hài lòng vì câu trả lời của chàng trai. Tuy nhiên sự đời không đẹp đẽ như nhiều người mơ ước. Một đêm nọ chàng trai đến gặp người mình yêu và nói:

- Chúng ta chia tay nhau nhé

Thật sự ngỡ ngàng cô gái hỏi chàng trai :

- Trước kia anh đã từng nói với em rằng chúng ta chỉ chia tay nhau khi bầu trời không được mặt trời chiếu sáng nữa và nó cũng không còn màu xanh, sao bây giờ anh lai nói chia tay em.

Ngước mắt lên nhìn trời chàng trai nói :
- Em hãy nhìn đi bây giờ bầu trời không còn được mặt trời chiếu sáng nữa, và bầu trời không phải màu xanh mà chỉ có màu đen thôi.

Rồi chàng trai quay bước ra đi bỏ lại cô gái thương khóc một mình. Cô khóc mãi khóc mãi. Cô quay mặt về hướng mặt trời để hi vọng rắng khi trời sáng, lúc cô nhìn thấy tia nắng đầu tiên cũng là lúc chàng trai trở về với cô. Tuy nhiên khi trời sáng khi mà cô cảm nhận được ánh sáng ấm áp của mặt trời chiếu vào mặt mình cũng là lúc người con gái si tình đó biết mình đã mù. Cô không còn nhìn thấy ánh nắng mặt trời cũng không còn nhìn thấy màu xanh của bầu trời, nhưng cô vẫn quay mặt của mình về hướng mặt trời với hi vọng là một khi nào đó mắt cô sáng lại cũng la lúc người yêu của cô theo cùng tia nắng đầu tiên đó quay trở lại. Ngày qua ngày người con gái đó đã làm như vậy, rồi thân thể cô teo tóp lại cô biến thành một loài hoa luôn luôn hướng về mặt trời - người ta gọi đó là Hoa Hướng Dương.



To sm1: ...... I will follow you.....Like the sunflower follows the wind..........
 
Câu chuyện về bốn ngọn nến

Trong phòng tối có 4 ngọn nến đang cháy. Xung quanh thật yên tĩnh đến mức chúng ta có thể nghe tiếng thì thầm của chúng.

Ngọn nến thứ nhất nói: TÔI LÀ HIỆN THÂN CỦA HOÀ BÌNH . Cuộc đời sẽ như thế nào nếu không có tôi, tôi thực sự quan trọng cho mọi người .

Ngọn nến thứ 2 lên tiếng: TÔI LÀ HIỆN THÂN CỦA LÒNG TRUNG THÀNH . Hơn tất cả mọi người đều phải cần đến tôi.

Đến lượt mình, ngọn nến thứ 3: TÔI LÀ HIỆN THÂN CỦA TÌNH YÊU .Tôi mới thực sự quan trọng, hãy thử xem cuộc sống sẽ như thế nào nếu thiếu đi tình yêu.

Đột nhiên, cánh cửa chợt mở tung, một cậu bé chạy vào phòng. Một cơn gió ùa vào làm tắt cả 3 ngọn nến. " Tại sao cả 3 ngọn nến đều tắt " cậu bé sửng sốt nói. Đến đây cậu bé oà lên khóc.

Lúc này ngọn nến thứ tư lên tiếng: Đừng lo lắng cậu bé. Khi tôi vẫn còn cháy thì vẫn còn có thể thắp sáng lại cả 3 ngọn nến kia. Bởi vì TÔI CHÍNH LÀ NIỀM HY VỌNG !

Lau những giọt nước mắt còn đọng lại, cậu bé lần lượt thắp sáng lại những ngọn nến vừa tắt.

Ngọn lửa của HY VỌNG sẽ luôn đi cùng các bạn theo suốt cuộc đời.
... Khi giữ được HY VỌNG chúng ta có thể thắp sáng lại ngọn lửa của hoà bình. lòng trung thành và tình yêu !!!


ĐỪNG TỪ BỎ CON ĐƯỜNG ĐÃ CHỌN !


NGUYÊN TẮC ĐỂ THÀNH CÔNG :
1 SUY NGHĨ Tích cực

2 CẢM NHẬN Say mê

3 HÀNH ĐỘNG Kiên trì

THÀNH CÔNG SẼ ĐẾN !
 
Có bao giờ...

Bạn đến bên bà lão đang lúng túng trước làn xe đông đúc, nắm lấy tay bà và nói: "Bà để cháu dẫn qua đường nhé!". Bà lão mỉm cười. Khó khăn bon chen giữa cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn.


Có bao giờ...

Bạn chia sẻ những mẩu bánh kem - món quà sinh nhật của bạn - với những đứa trẻ lang thang đen đúa ở ven đường. Hôm sau, khi bạn bất chợt đi qua, những đứa trẻ réo gọi tên bạn và vẫy tay chào. Nỗi cô đơn giữa đất khách quê người chợt tan biến...


Có bao giờ...

Bạn lễ phép chào bác giữ xe, cô lao công ở trường. Thoạt đầu cô lao công và bác giữ xe đều nhìn bạn ngạc nhiên. Nhưng rồi vài ngày nữa, bạn đang buồn rầu vì một điểm số kém, bất chợt cô lao công rồi cả bác giữ xe gọi bạn lại: "Bị điểm kém hả bé? Thôi, đừng buồn nữa...". Tự nhiên khóe mắt bạn bỗng cay cay. Thật hạnh phúc khi trong cuộc sống có được người quan tâm đến mình!

Có bao giờ...

Bạn hỏi thăm sức khỏe một cô gái ăn mặc diêm dúa, làm cái nghề bị xã hội rẻ khinh. Cô gái ấy ngước lên nhìn bạn, đôi mắt lạnh lùng thường ngày chợt ánh lên niềm vui, đôi môi khô héo bỗng tươi như đóa hoa hồng: "Cảm ơn em! Chị chỉ bị cảm nhẹ thôi...". Bạn có tin không nhỉ, sự quan tâm thật lòng của mỗi người chúng ta có thể xoa dịu, cứu rỗi được những tâm hồn đang bơ vơ lạc lối?

Có bao giờ...

Bạn quay lại trường xưa,cúi đầu chào thầy cô giáo cũ như thời còn là đứa học trò tiểu học. Bất chợt, thấy một đứa học trò nhỏ của thầy hay cô chạy đến mếu máo: "Bạn N. lấy thước đánh đầu con...". Bạn bật cười, nhớ lại thời xưa cũng từng "quấy rầy" thầy cô bằng những lý do lặt vặt: mẩu bút chì, viên phấn... Nét bé bỏng trẻ thơ với thầy cô lúc nào cũng đáng yêu như vậy!

Và có bao giờ...

Bạn sẽ đọc được những điều này và bảo ngay: "Những cái "bao giờ" này tôi đã từng "có" rồi!". Lúc đó, có lẽ sẽ mỉm cười và cuộc đời cũng đang mỉm cười với bạn


Có ,có ,có ,có ....... Không một chút ân hận hay hối tiếc.Hình như,cuộc sống cũng đã từng mỉm cười với mình,dịu dàng như thế ... Đừng bao giờ để cái vòng quay tất bật này cuốn trôi đi nụ cười hồn nhiên ấy ..
 
Im lặng để thấy điều kỳ diệu

Sự im lặng là điều cần có trong cuộc sống. Tình Bạn cũng vậy, nó cũng cần những khoảng lặng đủ dài để cùng chiêm nghiệm cùng suy nghẫm về những điều đã qua và những gì sắp tới. Nhưng khoảng lặng đủ dài đó là bao lâu?

Đôi khi sự im lặng không có nghĩa là không có gì để nói. Khi bạn cho ai đó nghe một bài hát mà bạn yêu thích, khi bạn cho ai đưa ai đó đến một nơi đẹp. Trước sự im lặng của họ, bạn hãy nghĩ rằng, tâm hồn họ đang lắng xuống vì vẻ đẹp của cảnh vật và nét đẹp của những vần thơ. Và lúc này, cảm xúc chưa kịp thốt nên lời đó chính là sự lặng im.

Khi một câu hỏi của bạn đặt ra và cuộc sống ném trả lại bạn sự lặng im thay cho câu trả lời. Hỡi bạn mến, hãy đừng vội nghĩ rằng cuộc sống đang thờ ơ và thế giới đang quay lưng lại với bạn. Bởi chính lúc này đây cuộc sống đang dạy cho bạn bài học về sự lặng im. Từ khoảng lặng ấy, bạn sẽ thấy được nhiều hơn bạn nghĩ.

Khi bạn nói bạn quý mến một ai đó mà không nhận lại được một lời nói nào tương tự ngoài sự lặng im. Bạn đừng nghĩ rằng câu nói mình vừa nói ra không có giá trị. Bởi có thể sự im lặng không phải là một câu trả lời bạn đang mong đợi, nhưng bạn hãy tin rằng câu nói đó không tan trong hư vô mà nó đã thấm rất nhiều vào người nghe. Vì vậy, hãy im lặng nhiều thêm chút nữa để lắng nghe thấy sự yêu thương và để thấy mình được yêu thương.

Hãy đón nhận những người đến trong đời bạn một cách vô điều kiện. Đừng đòi hỏi hay suy xét. Trước một sự lặng im cần thiết đủ dài, bạn hãy tận dụng suy nghĩ và coi đó là một món quà nhỏ mà cuộc sống dành tặng bạn.
9.gif
 
Bài luận văn cuộc đời

Bạn thân mến, nhìn vào cuộc đời của mỗi người, có lẽ nó cũng chẳng khác bao nhiêu khi ta viết đời ta như một bài luận văn. Cách chung mà nói, đời người ai cũng trải qua phần mở đầu, phần thân bài và phần kết luận.
Thực tế có những em bé chỉ mới chào đời thì đột ngột chết đi. Chúng ta không có cơ hội để biết câu chủ đề của em. Nhưng phần lớn ai cũng có khả năng để hoàn tất bài luận đời mình, nhưng bên cạnh đó cũng có nhiều người vẫn không hoàn tất bài luận văn đời mình.

Có những người loay hoay mãi mà vẫn không viết ra được câu chủ đề cho đời mình. Đáng lẽ họ phải viết cho được câu chủ đề bắt đầu từ lúc 18 tuổi, nhưng thật không may, có rất nhiều người đã không viết được câu chủ đề; thậm chí có người đã 50 hoặc 60 mà vẫn loay hoay không tìm thấy chủ đề, mục đích của đời mình. Đó là bài luận không có chủ đề, ưa viết gì thì viết. Cuộc đời không có lý tưởng, mục đích rõ ràng.

Có những người viết được câu chủ đề rất sớm, nhưng không biết làm sao để khai triển câu chủ đề trong phần thân bài. Cuộc đời họ cứ giữ mãi lý tưởng mà không triển khai những lý tưởng ấy thành những hành động thực tế, hữu đời. Ôm mộng và chết trong mộng. Họ không viết được phần thân bài, và dĩ nhiên bài luận cũng dang dở, không hoàn tất được. Đây là bài luận không có thân bài.

Có những người lại viết một lúc hai, ba câu chủ đề trong phần mở bài. Vì có quá nhiều chủ đề và mục đích cho đời mình nên họ triển khai đời mình với nhiều hướng khác nhau. Cuộc đời trở nên xáo trộn, bất an, mất phương hướng. Dù họ có đi tới phần cuối bài luận văn của đời họ, bài luận này cũng chẳng nói lên được điều gì, và cũng không ai có thể hiểu được ý nghĩa của đời họ. Đó là một bài luận lạc đề.

Có những người viết câu chủ đề cho đời mình rất hay và rõ ràng. Nhưng khi bước vào thân bài triển khai nó, gặp thử thách, khó khăn, nghịch cảnh... họ chán nản liền quay trở lại, xóa bỏ câu chủ đề ấy đi và loay hoay tìm một câu chủ đề khác. Nhưng khốn thay, thời gian cho phép để viết bài luận đời mình cũng có giới hạn. Bài luận viết chưa xong thì đã phải nộp. Đó là bài luận chưa có phần kết.

Có những người viết được chủ đề, nhưng phần triển khai chủ đề ấy lại chẳng ăn khớp với chủ đề. Họ như những người nói một đàng nhưng làm một nẻo, việc làm và lời nói không đi với nhau. Họ chọn cho mình một lý tưởng sống rất đẹp, cao thượng, nhưng cách họ sống thì không phù hợp với lý tưởng đó. Đó là một bài luận không logic.

Bạn thân mến, đời bạn cũng cần có một mục đích, lý tưởng như một bài luận cần phải có một câu chủ đề. Chính câu chủ đề của bài luận văn sẽ giúp bạn không bị lạc đề mà vẫn luôn bám sát “sợi chỉ đỏ”. Lý tưởng của đời bạn cũng cần thiết và quan trọng như thế đó.

Thời sinh viên là thời để bạn “viết” câu chủ đề. Nếu chưa viết được câu chủ đề thì đừng vội bước vào phần “thân bài”. Chưa tìm ra chủ đích, lý tưởng của đời mình thì hãy khoan hành động, khoan “tự xây dựng” đời mình. Đừng **ng đâu viết đó. Cuộc đời và thời gian không cho phép bạn dễ dàng xóa câu chủ đề và viết lại chủ đề khác đâu!

Khi đã tìm ra chủ đề, mục đích, lý tưởng của đời mình, bạn hãy mạnh dạn triển khai nó đi. Hãy chia nó ra thành những đoạn đời như là những đoạn văn vậy. Hãy kiên nhẫn triển khai từng đoạn một thôi và đừng nản chí tháo lui. Cẩn thận hoàn tất từng đoạn này rồi bắt tay vào đoạn khác. Có như thế bạn sẽ không bị lạc đề, mất phương hướng. Hãy cố gắng bổ túc cho mục đích và lý tưởng của đời mình bằng mọi giá. Cũng như mọi câu văn đều bổ túc cho chủ đề của bài luận, thì mọi hành động của bạn cũng hãy phục vụ lý tưởng của đời mình.

Cầu chúc bạn đi cho tới phần kết luận. Chúc bạn viết bài luận đời mình thật hay, rõ ràng, trong sáng, sâu sắc, dễ hiểu, logic và có ý nghĩa.
 
Có những điều...

Vô tình đọc lại những dòng này và bắt gặp 1 hình bóng của mình nơi những dòng chữ này...Và vì I really miss you...

Có những điều...​


-Có những ước mơ sẽ vẫn chỉ là ước mơ dù cho ta có nỗ lực đến đâu đi chăng nữa nhưng nhờ có nó ta mạnh mẽ hơn, yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày.

- Có những lời hứa cũng vẫn chỉ là lời hứa dù ta có mãi chờ đợi bởi người hứa đã không còn nhớ, nhưng nhờ có nó ta biết hi vọng và mong chờ.

- Có những ước hẹn cũng sẽ chỉ là ước hẹn nếu một mai một người đã bỏ đi, nhưng nhờ có nó đã có những giây phút thật sự tuyệt vời.

- Có những nỗi đau vẫn mãi là nỗi đau một khi ta không thể thoát khỏi chúng, nhưng nhờ có nó ta đã trưởng thành hơn.

- Có những sai lầm sẽ mãi là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm nhưng nhờ có nó bỗng giật mình: điều sai lầm duy nhất của ta là phủ nhận những gì trái tim ta thật sự cảm nhận.

- Có những lần tình cờ gặp nhau đơn giản chỉ biết mặt nhau hay thậm chí chẳng để ý tới, nhưng nhờ có nó ta chợt nhận ra : vô tình gặp nhau ba lần đó là nhân duyên.

- Có những người bạn đơn giản chỉ là người quen, nhưng nhờ có họ ta nhận rằng tên bạn thân của ta tuyệt vời lắm.

- Có một nguời sẽ luôn chỉ là một của thế giới nhưng mãi mãi là cả thế giới của một người và nhờ có người ấy ta đã có một tình yêu.

- Có những cuộc tìm kiếm đơn giản chỉ là tìm kiếm nhưng nhờ có nó ta hiểu rằng tình yêu là giữa một biển người vẫn tìm thấy nhau.

- Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ; họ tin vào lời hứa; họ có những lời ước hẹn; họ đã trưởng thành từ nỗi đau; họ nhận ra sai lầm; họ có một người bạn thật sự và đặc biệt là vì bên họ còn có một tình yêu.

Tất cả là cuộc sống
.


Cho 1 người: Có rất nhiều điều ĐÃSẼ nhưng có 1 điều là duy nhất: LUÔN yêu anh...
Và anh ơi: Trên đời này chỉ tồn tại 1 người anh yêu và ko hơn 1 người yêu anh.... Đừng quá tham lam nhé..... Trở về ... Chẳng bao giờ là muộn cả...! Cám ơn anh nếu anh đã đọc những dòng này!
 
SAO CỨ PHẢI...?!


Sao cứ phải khóc khi nước mắt không làm tan đi muộn phiền?

Sao cứ phải ghét khi tình yêu thương còn chưa đủ?

Sao cứ phải buồn khi quanh ta luôn có niềm vui?

Sao cứ phải cố quên khi nỗi nhớ đã đong đầy?

Sao cứ phải nhìn lại khi phía trước luôn có mặt trời?

Sao cứ phải tránh nhau khi bước chân luôn tìm về nhau?

Sao cứ phải xa nhau khi hai trái tim là của nhau?

Sao cứ phải tay trong tay để thấy bên mình không còn cô đơn?

Sao cứ phải tàn nhẫn để lòng mình kô còn đau nữa?

Sao cứ phải chờ đợi dù biết rằng người sẽ kô về???

Sao cứ phải cười dù trái tim đau lắm???

Sao cứ phải vờ như vô tâm khi trong lòng bộn bề???

Sao cứ phải nghĩ ra lý do biện minh cho mọi việc dù thực tế đâu có lí do như thế???

Sao cứ phải coi như kô có gì dù trong lòng giận nhiều lắm???

Sao cứ phải??? Sao cứ phải............../.
 
Học cách lắng nghe....

Nửa đêm. Chuông điện thoại reo vang làm người mẹ thức giấc. Như chúng ta biết, ai nghe điện thoại reo lúc nửa đêm cũng bực mình nhìn đồng hồ và lẩm bẩm… Nhưng buổi đêm đó thì khác, người mẹ ấy cũng khác.

Nửa đêm. Những ý nghĩ lo lắng bỗng tràn đầy trong đầu óc của người mẹ. Và người mẹ nhấc máy “Alô ?”. Bỗng bà nghĩ đến con gái mình. Bà nắm ống nghe chặt hơn và nhìn về phía người bố, lúc này đã tỉnh dậy xem ai đã gọi điện cho vợ mình.

- Mẹ đấy ạ? - Giọng nói trên điện thoại cất lên, như đang thì thầm, rất khó đoán là người gọi bao nhiêu tuổi, nhưng chắc chắn là cô gái đó đang khóc. Rất rõ. Giọng thì thầm tiếp tục:

- Mẹ, con biết là muộn rồi. Nhưng đừng nói … đừng nói gì, để con nói đã. Mẹ không cần tra hỏi đâu, đúng con vừa uống rượu. Con mới ra khỏi đường cao tốc và…

Có cái gì đó không ổn. Người mẹ cố im lặng…

- Con sợ lắm. Con chỉ vừa mới nghĩ là mẹ có thấy đau lòng không nếu một cảnh sát đến cửa nhà mình và bảo con đã chết vì tai nạn. Con muốn… về nhà. Con biết, một đứa con gái bỏ nhà đi quả thật là hư hỏng. Con biết có thể mẹ lo lắng. Lẽ ra con nên gọi cho mẹ từ mấy ngày trước, nhưng con sợ… con sợ…

When I'm lost in the rain,
In your eyes I know I'll find the light to light my way.
And when I'm scared and losing ground;
When my world is going crazy, you can turn it all around.

And when I'm down you're there; pushing me to the top.
You're always there; giving me all you've got.


Người mẹ nắm chặt ống nghe, nuốt tiếng nấc. Người mẹ nén những cái nhói lên đau đớn tận trong tim. Khuôn mặt con gái bà hiện rõ ràng ngay trước mặt bà. Bà cũng thì thầm: “Mẹ nghĩ…”.

- Không! Mẹ để con nói hết đã! Đi mẹ!

Giọng cô gái năn nỉ, lúc này giọng cô gái như một đứa trẻ không được che chở và đang tuyệt vọng. Người mẹ đành dừng lại, và bà cũng đang nghĩ xem nên nói gì với con. Giọng cô gái tiếp:

- Con là đứa hư hỏng, mẹ ạ! Con trốn nhà! Con biết con không nên uống rượu say thế này, nhưng con sợ lắm, mẹ ơi! Sợ lắm…



Giọng nói bên kia lại ngắt quãng bởi những tiếng nấc. Người mẹ che miệng, mắt đầy nước. Tay người mẹ chạm vào ống nghe điện thoại làm vang lên tiếng “cạch”, nghe như tiếng đặt máy, cô gái vội kêu lên:

- Mẹ còn nghe con không ? Con xin mẹ đừng đặt máy!

- Con cần mẹ, con thấy cô đơn lắm!

For a shield from the storm;
For a friend; for a love
To keep me safe and warm,
I turn to you.
For the strength to be strong;
For the will to carry on;
For everything you do;
For everything that's true,
I turn to you.


- Mẹ đây, mẹ sẽ không đặt máy đâu – Người mẹ nói.

- Mẹ ơi, con lẽ ra phải nói với mẹ. Con biết lẽ ra con phải nói với mẹ. Nhưng khi mẹ nói chuyện với con, mẹ chỉ luôn bảo con là phải làm gì. Mẹ nói mẹ đã đọc hết quyển sách tâm lý và biết cách dạy con, nhưng tất cả những gì mẹ làm là chỉ bắt con nghe thôi. Mẹ không nghe con. Mẹ không bao giờ để con nói với mẹ là con cảm thấy ra sao. Cứ như là cảm giác của con chẳng quan trọng gì vậy. Có phải vì mẹ nghĩ mẹ là mẹ của con và mẹ biết hết mọi lời giải đáp không ? Nhưng đôi khi con không cần những lời giải đáp. Con chỉ cần một người lắng nghe con…

Người mẹ lặng đi. Bà nhìn những quyển sách tâm lý bà để ở đầu giường.

- Mẹ đang nghe con – Người mẹ thì thầm.

- Mẹ ơi, khi ở trên đường cao tốc, con không điều khiển nổi xe nữa. Con nhìn thấy một cái cây to lắm chắn đường con. Con muốn đâm vào nó. Nhưng con cảm thấy như con đang nghe mẹ dạy rằng không thể lái xe khi vừa uống rượu. Cho nên con dừng lại đây. Mẹ ơi, vì con vẫn còn… muốn về nhà – Cô gái dừng lại một chút – con đi về nhà đây, mẹ, cho con về, mẹ nhé?

When I lose my will to win,
I just reach for you and I can reach the sky again.
I can do anything,
'Cause your love is so amazing; 'cause your love inspires me.

And when I need a friend, you're always on my side;
Giving me faith that gets me through the night.


- Không – người mẹ vội ngắt lời, cảm thấy cơ thể như đông cứng lại – con ở yên đó! Mẹ sẽ gọi một chiếc taxi đến đón con. Đừng tắt máy, hãy nói chuyện với mẹ trong khi chờ taxi đến.

- Nhưng con muốn về ngay, mẹ ơi…

"For the arms to be my shelter through all the rain;
For truth that will never change;
For someone to lean on;
for a heart I can rely on through anything;
For that one who I can run to....
I turn to you. "


- Nhưng hãy làm điều này vì mẹ, hãy chờ taxi đi, mẹ xin con.

Người mẹ thấy cô gái im lặng. Thật đáng sợ. Không nghe cô trả lời. Người mẹ nhắm mắt, thầm cầu nguyện trong khi người bố đi gọi một chiếc taxi.

Cô gái im lặng rất lâu nhưng cô không tắt máy và người mẹ cũng vậy.

- Có taxi rồi mẹ ạ! - Tiếng cô gái bỗng vang lên và có tiếng xe ôtô dừng lại. Người mẹ bỗng thấy nhẹ nhõm hơn. - Con về nhà ngay đây, mẹ nhé!

Có tiếng “tích”, có lẽ là tiếng tắt máy điện thoại di động. Rồi im lặng.

Người mẹ đứng dậy, mắt nhòe nước. Bà đi vào phòng cô con gái 16 tuổi. Người bố đi theo, và hỏi:

- Em có nghĩ là cô bé đó sẽ biết là cô đã gọi nhầm số điện thoại ?

Người mẹ nhìn đứa con gái đang ngủ ngon trên giường, và trả lời:

- Có lẽ cô bé đã không gọi nhầm…

- Bố mẹ làm gì thế ? - Giọng ngái ngủ của cô con gái cất lên khi cô mở mắt và thấy bố mẹ đứng cạnh giường mình.

- Bố mẹ đang tập… - Người mẹ trả lời.

- Tập gì ạ ? – Cô bé lẩm bẩm, gần như lại chìm vào giấc ngủ.

- Tập lắng nghe – Người mẹ nói thầm và vuốt tóc cô con gái…


For everything you do;
For everything that's true,
I turn to you...
 
Nhiều khi trong cuộc sống nhu cần của mọi người rất nhiều! Có người không biết mình cần cái gì nữa. Có người chỉ cần những điều rất bình dị ....

- Cần một người có thể ôm thật chặt tôi vào lòng mỗi khi tôi có chuyện buồn

- Một người có thể làm cho tôi khóc thật to như một đứa trẻ, nhưng cũng chính người đó lại mang lại cho tôi nụ cười.

- Cần một người làm cho tôi nhớ nhung và cho tôi biết rằng thế gian này chẳng có ai có thể so sánh với người tôi đang có.

- Cần một người có thể ôm choàng tôi từ phía sau mỗi khi tôi cảm thấy cô đơn. Một vòng tay vững chắc có thể che chở trước mọi cám dỗ của cuộc đời...

- Cần một người có thể kéo tôi lại từ hố sâu vực thẳm của sự ích kỉ của bản thân.

- Cần một người có thể khiến cho tôi nhận là tôi làm sai một điều gì đó. Mà không ai khác có thể làm được điều đó.

- Cần một người có thể cho tôi rúc vào lòng, để cảm thấy ấm áp, sự bình yên trong giấc ngủ.

- Cần một người có thể nắm lấy đôi bàn tay nhỏ lại mỗi khi con tim này muốn tự do bay nhảy.

- Cần một người có thể soi sáng cho tôi bước đi trong cuộc đời tối tăm này.

- Cần một người yêu Bầu trời xanh và Gió

- Cần một người có thể hôn lên đôi môi này và bảo rằng : "Em đừng khóc ".

- Cần một người để tôi biết hi vọng

- Cần một người đang đợi tôi cuối con đường.

- Cần một người ở lai khi tất cả mọi người khác đều bỏ tôi ra đi. Một người có thể cùng tôi bước tiếp trên cuộc đời này.


Cần một và chỉ một mà thôi!...
 
Bạn đã bao giờ thử lắng nghe ?

Nếu một lần chú ý lắng nghe tiếng chim hót vào những buổi bình minh, bạn sẽ nhận thấy rằng: Thiên nhiên chào đón một ngày mới thật tưng bừng rộn rã.

Nếu một lần chú ý lắng nghe tiếng còi tàu thúc giục vào ga, bạn sẽ nhận ra xung quanh mình có hàng trăm người đang đợi những âm thanh thúc giục để lên đường bắt đầu cho một hành trình mới.

Nếu một lần lắng nghe tiếng chổi tre mỗi đêm đưa đều trên đường phố, bạn sẽ chợt nhủ với lòng mình: Giữa cuộc đời bận rộn và ồn ã vẫn luôn có những con người lặng lẽ xóa đi những vết dơ do dòng đời trôi nhanh để lại.

Nếu một lần thử lắng nghe tiếng dế rúc mỗi đêm hè, bạn sẽ cảm nhận được tâm trạng của thiên nhiên: Đôi khi cũng buồn da diết.

Nếu một lần chú ý lắng nghe, bạn có thể nghe thấy cả tiếng gió luồn trong kẽ lá, tiếng mưa rơi vội vã trước hiên nhà, tiếng rao đêm mỏng manh và yếu ớt...

Nếu chú ý lắng nghe...

Bạn sẽ thấy mọi âm thanh của cuộc sống dù chúng chỉ đang thổn thức. Bạn sẽ nghe cả nhịp đập của trái tim mình và nhịp đập của trái tim cuộc sống. Cuộc sống này thật tươi đẹp biết bao.

Còn tôi , với tôi , tôi yêu khung cảnh ban đêm và lắng nghe bản thân mình . Một không gian đủ tĩnh lặng , một khoảng lắng của con người trong cái ồn ào của cuộc sống hằng ngày . Và quên đi mệt mỏi , muộn phiền .... Không gian , thời gian như dừng lại , cái ý vị buổi đêm thật tuyệt , tôi hoà mình vào thiên nhiên , hít thở một cái thật sâu , cảm giác thật rõ ràng , mỉm cười nhìn mọi vật , tâm hồn tôi rung động ....Hãy lắng nghe ngay trong buổi đêm ấy bạn sẽ tìm được chính mình !

It's wonderful !

Vì vậy, hãy một lần chú ý lắng nghe!!


(ST)
 
Những điều đơn giản !

Bạn mạnh mẽ khi biết chấp nhận nỗi đau và mỉm cười với nó.

Bạn can đảm khi vượt qua được sự sợ hãi của chính mình và giúp người khác cũng làm được điều đó.

Bạn hạnh phúc khi nhìn thấy một nụ hoa đang hé nở và nguyện cầu nó sẽ tỏa hương thơm ngát.

Bạn đáng yêu khi nỗi bất hạnh không làm bạn mù quáng đến nỗi có thể làm cho người khác cũng cảm thấy bất hạnh.

Bạn sáng suốt khi biết được sự thông thái của bạn là có giới hạn.

Bạn chân thật khi bạn nghĩ rằng mình đã làm nhiều điều ngốc nghếch.

Bạn sống động khi những mong ước tương lai cũng không mang nhiều ý nghĩa hơn những lỗi lầm của ngày hôm qua.

Bạn trưởng thành khi biết được hôm nay bạn là ai chứ không phải ngày mai bạn sẽ là ai.

Bạn tự do khi điều khiển được chính mình và không mong ước sẽ điều khiển người khác.


Bạn đáng được tôn trọng khi bạn tôn trọng người khác.

Bạn rộng lượng khi bạn thể hiện sự duyên dáng đúng với bản chất của chính mình.

Bạn khiêm tốn khi bạn không biết rằng mình khiêm tốn là như thế nào.

Bạn chín chắn khi nhận ra được bản chất thật của những người xung quanh và đối xử với họ theo đúng những gì bạn nhận ra.

Bạn nhân từ khi tha thứ lỗi lầm cho người khác nhưng lại không thể tha thứ cho chính mình khi phạm những lỗi đó.

Bạn xinh đẹp khi bạn không cần một chiếc gương nói lên điều đó.

Bạn giàu có khi bạn không bao giờ đòi hỏi nhiều hơn những gì bạn cần.

Bạn là chính bạn khi bạn chấp nhận sống yên bình với những đổi thay, một khi bạn không còn được như hiện nay.

(ST)
 
hixx
tớ mà post nhầm bài nào thì cứ góp ý nhé
=.=! mình lười không lên google đâu
huhu
Có cần phải lên google đâu h2y3, trong diễn đàn mình có tìm kiếm google luôn đó. Bạn để ý ở phía gần đầu trang đó, chỉ cần gõ tên đề tài vào rồi search cái là xong thôi mà. Hj`

Thanks
bạn nhiều nha!!
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top