Hạt giống dành cho tâm hồn !

  • Thread starter Thread starter huetran
  • Ngày gửi Ngày gửi
Mùa đông

TTCN - Nghe đài báo gió mùa đông bắc..., câu hát có từ xa lắm rồi, vẫn như là phần chẳng thể nào thiếu được của mùa đông.

Cái buốt giá, làn môi khô nẻ, những sắc màu đa dạng và rực rỡ của muôn vàn loại áo rét, trò chơi trốn tìm thường xuyên của mặt trời, rồi thì những tiếng xuýt xoa vì lạnh, vì phải đợi chờ...

Có khi tôi nghĩ rằng mùa đông thật giống với những nỗi buồn. Cuộc sống có thật nhiều nỗi buồn nhưng mỗi năm chỉ có một mùa đông.

Có thể vì thế nên Thượng đế đã làm cho ngày thật ngắn còn đêm thì thật dài. Những đêm dài khó ngủ cho ta nhận biết rõ cái sâu, thẳm và sắc của màn đen đau đáu đến mức nào. Đêm đông... ta nghe tiếng ai than hoài nỗi nhớ. Đêm đông...

Mùa đông cho ta biết thật nhiều điều. Ta có thể hiểu được mũi kim của mẹ thức suốt đêm để đan áo rét dài, nặng biết bao nhiêu. Ta biết rõ vì sao câu ngạn ngữ “quạt nồng, ấp lạnh” lại gợi nhớ một tuổi ấu thơ ấm nồng và yêu thương nhiều đến thế. Chỉ có với mùa đông, ta mới nghe được cái khô khốc nặng nề trong tiếng ho của cha và tiếng trở mình não nề khi thở dài của mẹ.

Đó cũng là mùa mà cây bàng, cây xoan vẽ lên nền trời xám những khẳng khiu, tội nghiệp của những chiếc cành không lá. Trước khung cảnh ấy có thể đủ khả năng để hiểu, dù một lần thôi, giá trị của khát vọng?

Nếu không có những nỗi đau thì ta chưa sống đủ một kiếp người. Mùa đông đoan chắc điều này. Mọi cái mới mẻ, ngọt ngào chỉ có thể được sinh ra từ những nỗi đau.

Mùa đông được coi là mùa của lãng quên. Người ta quên tiếng sóng, quên luôn cả mặt trời, quên cái mịn màng và xót xa của cát; quên luôn cả vị hanh nồng của gió nồm, cái lồng lộn của những đợt gió Lào bỏng rát; quên cả tiếng ve nhức nhối, quên cả sắc đỏ của phượng hồng. Thế nhưng mùa đông bắt ta phải nhớ rằng còn vẫn có thật nhiều điều không thể nào quên.

Hình như chỉ có thể hiểu được cái ấm nồng của màu mắt e thẹn và ngại ngùng của ai đó trong một ngày đông. Một ly rượu cay trong một chiều mưa lạnh cho ta hiểu rõ hơn thế nào là tình bằng hữu và tình đồng nghiệp. Đợi ai đó trong một cơn mưa giá buốt chắc hẳn là đáng để nhớ hơn rất nhiều sự đợi chờ trong tiếng ve ngân. Sau một cơn mưa bị lạnh ướt, được trở về với một mái nhà, được nhìn để thấy thế nào là một ánh mắt khát, mong, được sưởi ấm bằng sự tin cậy và thông cảm...

Tôi không thích mùa đông nhưng lại có thật một tình yêu mơ hồ với nó. Có lẽ mùa đông đã cho tôi hiểu và biết nhiều về cuộc đời hơn. Tôi hiểu được vì sao trong lạnh lẽo đến chừng ấy, con người vẫn mỏi mong được sưởi ấm, dù chỉ là một chút thôi. Tôi nghe thấy tiếng thở dài của sóng, cái mênh mông của màn đêm, cái khao khát của tiếng ve và cả tiếng lặng câm của Con dế vất cây vĩ cầm trên cỏ; úp mặt vào thương nhớ khóc đơn côi...

Mùa đông là mùa tương hợp với những mối tình muộn màng. Mùa của những lỗi lầm và trăn trở. Mùa mà cây sim đứng nhọc nhằn trong mưa rét nhưng không thể nở hoa. Đó cũng là mùa ủ ấp những lộc chồi. Mùa xuân bắt đầu bằng những cơn gió lạnh đến tái tê từ lúc cuối đông...

TÔ VĨNH HÀ
 
Một ngày mới bắt đầu...

Một ngày mới bắt đầu...Tôi sẽ chẳng màng đến những phiền muộn của hôm qua. Vì những gì thuộc về quá khứ thì chẳng thể nào thay đổi được.
Một ngày mới bắt đầu...Tôi sẽ quý trọng mỗi khoảnh khắc hạnh phúc của cuộc đời mình. Những giây phút hạnh phúc ấy dẫu ngắn ngủi nhưng chính là món quà to lớn nhất mà tôi nhận được trên thế giới này. Và tôi sẵn sàng san sẻ món quà ấy cùng người khác...

Một ngày mới bắt đầu...Tôi sẽ đối diện với mọi thử thách bằng tất cả lòng can đảm và tự tin, sẽ vượt qua mọi trở ngại bằng tất cả nỗ lực của mình. Tôi sẽ không lo sợ những thất bại, vì ít nhất sự thất bại hôm nay sẽ là bài học để tôi thành công trong tương lai...
Một ngày mới bắt đầu...Tôi sẽ mở tâm hồn và trái tim mình để hoà nhập với những người xung quanh. Tôi sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của bạn bè mình. Tôi không kì vọng mình sẽ trở thành một người hoàn hảo, và bạn bè tôi cũng thế...
Một ngày mới bắt đầu...Tôi sẽ tự mang lại cuộc sống hạnh phúc cho mình, sẽ làm bất kì điều gì mà tôi cảm thấy cảm thấy vui sướng. Tôi nghe những bản nhạc mà mình thích, cùng bạn bè đi loanh quanh để ngắm nhìn phố phường, để cảm nhận hơi thở của cuộc sống, nấu một bữa cơm cho bà , cùng ông ngoại đi dạo bên hồ vào mỗi buổi chiều ... Ừ, hạnh phúc đâu chỉ đến từ những điều to tát mà còn ẩn chứa trong những điều tưởng chừng nhỏ nhặt ấy...
Một ngày mới bắt đầu...Tôi sẽ cố khám phá và học hỏi những điều mới lạ, cố thay đổi nếp sống quen thuộc đến tẻ nhạt của mình. Cuộc sống này có muôn màu muôn vẻ, và tôi sẽ tận hưởng hết những "hương vị" khác nhau của nó. Tôi sẽ cố gắng sống như một con người tốt nhất mà tôi có thể sống...
Một ngày mới bắt đầu... Và mỗi thời khắc sẽ đều là ngày mới...


(ST)
 
Bông tuyết

Tôi đã từng đọc những câu chuyện cổ tích về xứ sở thần tiên xa xăm phương bắc, nơi mùa đông được bao phủ bởi màu trắng của tuyết. Tuyết ở khắp mọi nơi, tuyết phủ đầy những con đường như một lớp nệm nhung lạnh lẽo, tuyết len lỏi trên những nhánh cây khô trụi lá, tuyết thay màu những mái ngói đỏ bằng một màu trắng xóa.

Ở nơi này hẳn là không có tuyết, một cô bé như tôi chỉ có thể ngắm tuyết bằng trí tưởng tượng của mình. Ngày đông tắt nắng, nhìn làn mưa bụi mỏng manh bay đi trong gió đông buốt lạnh, tôi nghĩ về những bông tuyết nơi xa kia…

*****

Những bông tuyết nhìn từ xa trông không khác gì nhau nhưng sự thật thì không thể nào tìm được hai bông tuyết giống nhau. Và phải chăng con người trên trái đất này cũng thế, mặc dù cùng sống trong một cộng đồng với những nét tương đồng nhưng không ai giống ai cả, để biết rằng mỗi người là một cá thể riêng, chỉ một và cực kỳ đặc biệt…

Bên cạnh những bông tuyết mang hình dạng đẹp với nhiều họa tiết đối xứng như tuyệt tác của thiên nhiên thì cũng có thật nhiều bông tuyết không được nguyên vẹn từ lúc ban đầu. Nhưng chúng cùng được sinh ra dưới một bầu trời, đều được tạo nên từ những tinh thể trong suốt và cho dù thế nào thì người ta cũng gọi chúng là “bông tuyết” - những đóa hoa độc đáo được kết tinh từ đất trời…

Bên cạnh những người được sinh ra với một hình hài trọn vẹn thì trong xã hội này lại có biết bao người không may mắn có được diễm phúc ấy khi hằng ngày họ phải chống chọi với bệnh tật, với sự mất mát...Một đôi mắt chưa từng cảm nhận được ánh sáng của mặt trời, cả cuộc đời tối tăm như mây đen giăng kín; Một trái tim không có được những nhịp đập đều đặn; Một đôi tay không với tới ước mơ giản dị là viết tên mình lên tờ giấy trắng; Đường đời còn dài, có lắm chông gai càng trở nên hun hút với những bước chân khó nhọc…Nhưng mỗi người có quyền tự hào vì được sinh ra từ tình yêu của ba mẹ, lớn lên trong sự che chở của người thân, sự giúp đỡ của bạn bè. Chúng ta là chứng nhân của thời gian, là kết tinh của yêu thương, mỗi nụ cười như một đóa hoa của đất trời đang khoe sắc thắm.

*****

Những bông tuyết bay đi theo gió trong chuyến hành trình dài từ bầu trời xuống mặt đất chỉ mong tìm được một nơi đến yên bình. Nơi đó có thể là trên cao tận nóc nhà hay nơi góc đường lấm lem cát bụi. Những bông tuyết nào rơi xuống mặt hồ rồi tan ra, hòa với nước tạo nên những khối băng rắn chắc. Những bông tuyết nào không may rơi trúng vào ống khói đang tỏa hơi nóng từ ngôi nhà, bông tuyết khẽ rùng mình rồi biến mất trong làn khói bếp bay lên nền trời trong một buổi tối mùa đông không ai biết, ai hay…Và rồi sẽ không ai biết đã từng có sự hiện diện của những bông tuyết lung linh tuyệt đẹp. Mùa đông rồi sẽ qua đi trong chu kỳ bất biến của tạo hóa, khi những tia nắng mùa xuân soi rõ thì những bông tuyết chỉ còn đọng lại trong kí ức…

Như những bông tuyết ấy, mỗi ngày trôi qua sẽ nằm trong chuỗi hành trình tìm kiếm hạnh phúc, thành công. Mỗi người sẽ có những mục tiêu riêng, những nơi cần phải đến nhưng nào ai biết trước được tương lai, có chăng chúng ta chỉ có thể thật sự cố gắng mỗi phút giây.

*****

Hạnh phúc ở quanh đây, trong những điều thật giản dị, chỉ cần ta cảm nhận được chút ấm áp trong lòng để đi qua mùa đông giá rét. Những bông tuyết lạnh giá có thể bên nhau để tạo thành chùm bông tuyết nhẹ rơi ngoài ô cửa sổ thì tại sao con người không thể xích lại gần nhau để cùng nắm tay bước tiếp hành trình dài của cuộc sống ngay từ hôm nay!

Bupbekiwi
 
Hay ghê! Giá trị nghệ thuật sống quá cao. Tiếc là không phải anh dailuong viết nếu không thanks chục cái lấy may rùi. Hạt giống tâm hồn là sách được tuyển chọn nên luôn mang ý nghĩa tuyệt vời...yahoo...

Hì ..hóa ra có người có quan niệm về "Thanks" thế này ...tôi thì khác ..hay,thú vị..có ích thì thanks ...đơn giản....


Bàn chân sẽ phải tự bước đi bằng chính da thịt của mình…dẫu sẽ là “yếu ớt”, dẫu có là mỏng manh, dẫu có đau đớn nhưng nó sẽ vẫn tiếp bước................. Bước trên đôi chân trần của chính mình, chẳng phải nó từng bước đi như thế, như lúc mới sinh đó sao? Quan trọng là nó đã tìm thấy và lựa chọn cho mình một lối đi, một con đường phù hợp…Bàn chân nay đã tìm thấy một con đường cho chính mình. Và nó sẽ lại bước tiếp cùng cùng với biết bao bàn chân khác trên con đường của cuộc đời, con đường dài hun hút, con đường đầy rẫy những chông gai…...


Gửi đến mọi người 1 thông điệp:1 câu mở đầu bài hát nào đó,của ai đó,vô tình nghe được ở đâu đó hihi:Buồn ơi chào mi nhé! Giờ buồn là:Toikhongbuon hehe
 
Là trẻ con thật hạnh phúc biết bao!!!

Là trẻ con thật hạnh phúc biết bao!!!

Nhớ lại những ngày thơ dại, thật hạnh phúc và tuyệt vời. Mình như sống trong một Xứ sở Thần tiên. Những cảm nhận về cuộc sống thật trong sáng thánh thiện. Những hành động ngô nghê, những câu hỏi ngồ ngộ của mình luôn làm cho Ông nội và Mẹ phải bật cười và đôi khi đau đầu vì không biết giải thích ra sao nữa Đại loại như "Sao con mèo biết kêu meo meo hả ông? -À con mèo nó kêo meo meo là nó đang nói tên nó đấy, nhưng nó vẫn còn bé nên nó nói ngọng, như em Bi đang tập nói ấy mà", "Mẹ ơi, sao con chim lại bay được! -Con chim bay được vì nó có cánh con ạ! -Thế con không có cánh thì có bay được không ạ? -Có chứ, sau này lớn lên con sẽ bay đi khắp mọi miền Đất nước con à! -Vâng mẹ à, dù con có bay đi khắp thế gian này thì con cũng sẽ vẫn nhớ mãi cái tổ ấm nhà mình, con sẽ vẫn là con của mẹ mẹ à!"

Rồi khi mình biết viết, biết cầm cây bút chì để tự do diễn tả cuộc sống dưới con mắt của cậu nhóc 5 tuổi, mình đã viết ở khắp mọi nơi. Trên tường, mặt bàn, lịch treo tường. Hay đôi khi mình còn viết trên nền sân, nền ngõ bằng những viên gạch nhỏ, bằng những thanh củi nữa. Mình viết chữ BỐ, chữ MẸ, chữ ÔNG, chữ BÀ... rồi mình viết CÔ GIÁO, LỚP HỌC, BẠN THÂN. Viết được một chữ đối với một chú bé ngày ấy quả là một điều kỳ diệu. Những ngón tay bé bé nắm chặt lấy viên phấn, cái bút như thể sợ chúng chạy mất, rồi mím chặt môi, loay hoay từng nét chữ ngoệch ngoạc. Thường khi viết xong được một chữ thì tờ giấy đã nhàu nát, hoặc viên phấn bị vỡ, ngòi bút chì bị gãy. Thế là mình lại thút thít khóc chạy xuống bắt đền mẹ . Nhưng dù viết bao nhiêu thì ngày đó mình cũng chẳng thể nào viết được một câu CON YÊU BỐ MẸ!!!

Khi cô giáo dậy mình vẽ, mình đã rất hào hứng. Về nhà mình lấy ngay cây bút chì màu. Mình vẽ bố với đôi cánh tay to lớn thường nhấc bổng mình lên rồi xoay tròn trên không trung: Con cao hơn bố rồi đấy!!! Mình vẽ mẹ với mái tóc dài và đôi tay nhỏ nhắn khẽ vuốt tóc mình mỗi khi sáng mình đi học. Đôi bàn tay khẽ đặt lên trán mình, bón cho mình từng thìa cháo, lấy cho mình từng viên thuốc, cốc nước mỗi khi mình bị cảm. Rồi mình vẽ hai em gái, với mái tóc tơ mềm mại nhưng qua bàn-tay-phù-thủy của mình thì biến thành một mớ lởm chởm, chỉ có đôi mắt là vẫn vậy, to tròn và đen láy. Mình vẽ ông nội với bộ râu ram ráp thường được ông cọ nhẹ vào người mỗi khi mình đi học về. Vẽ hết về mọi người mình lại quay ra vẽ ngôi nhà của mình, vẽ con đường mình vẫn đi, vẽ ngôi trường mình học, vẽ cô giáo, vẽ bạn bè... A, mình nhớ rồi, mình còn vẽ cả em Milu nhà mình nữa chứ, rồi còn cả chú gà trống Cồ (tên mình đặ cho nó đấy) vẫn sáng sáng gọi mình dậy , vẽ chú cún vẫn thường chạy ra vẫy đuôi rối rít mỗi khi mình đi đâu về... Mình vẽ nhiều lắm, nhưng mình vẫn chẳng thể nào vẽ được CÔNG ƠN MẸ CHA!!!

Rồi khi mình biết đếm, mình cũng đã đếm mọi người trong nhà nè, và mình đã thật vui khi tự mình phát hiện ra một điều kỳ diệu NHÀ MÌNH CÓ 3 ANH EM! Rồi mình đếm số chiếc ô-tô đồ chơi mà mình có, đếm số con gà nhà mình nuôi, đếm số anh chị em mà mình có, đếm số bạn trong lớp, đếm số ngày trong một tuần, đếm số bút chì màu mà mình có, đếm... nhưng có một điều đến bây giờ mình vẫn không đếm được CÔNG LAO CỦA BỐ MẸ!

Mình nhớ lắm những ngày hè đầy nắng vàng và gió Lào, trốn ngủ trưa đi tìm bắt chuồn chuồn. Những ngày mùa đông nứt nẻ cùng đám bạn ấu thơ đi lang thang trên cánh đồng vừa gặt để đuổi bắt cào cào, châu chấu. Những buổi sớm mùa hè mát lạnh, làn không khí thấm đẫm hương thơm của cỏ, của lá cây và ngọt lịm tiếng chim. Những cái dụi đầu nhè nhẹ của chú mèo, những cái liếm ấm áp của Milu, những cái nắm tay bé xíu của em gái, những sợi tóc lưa thưa mềm mượt mà mình cứ thích dụi đầu vào hít hà của em út, những cái ôm thật chặt của bố, những con gió nhẹ nhàng từ đôi tay của bà, những cuộc đi chơi thú vị của chú, những bài học tình nghĩa của thầy, những giọng nói trong trẻo của cô, những cái khoác vai thân ái của bạn, những... NHỮNG NGÀY THẦN TIÊN!
(sưu tầm)
 
Những dấu chấm câu

Có một người chẳng may đánh mất dấu phẩy . Anh ta trở nên sợ những câu phức tạp và chỉ tìm những câu đơn giản . đằng sau những câu đơn giản là những ý nghĩ đơn giản .

Sau đó, không may anh ta lại làm mất dấu chấm than . Anh ta bắt đầu nói khe khẽ , đều đều, không ngữ điệu .Anh không cảm thán , không xuýt xoa . Không có gì có thể làm anh ta sung sướng, mừng rỡ hay phẫn nộ nữa cả . đằng sau đó là sự thờ ơ với mọi chuyện .

Kế đó, anh ta đánh mất dấu chấm hỏi và không bao giờ hỏi ai điều gì nữa . Mọi sự kiện xảy ra ở đâu, dù trong vũ trụ hay trên mặt đất hay ngay trong nhà mình mà anh ta lại không biết, anh ta đánh mất khả năng học hỏi . đằng sau đó là sự thiếu quan tâm với mọi điều .

Một vài tháng sau anh ta đánh mất dấu hai chấm . Từ đó anh ta không liệt kê được, không còn giải thích được hành vi của mình nữa . Anh ta đổ lỗi cho tất cả trừ chính mình .

Cứ mất dần các dấu , cuối cùng anh ta chỉ còn lại dấu ngoặc kép mà thôi . Anh ta không phát biểu được một ý kiến nào của riêng mình nữa , lúc nào cũng chỉ trích dẫn lời của người khác . Thế là anh ta hoàn toàn quên mất cách tư duy .

Cứ như vậy, anh ta đi đến dấu chấm hết .

Thiếu những dấu chấm câu trong một bài văn, có thể bạn chỉ bị điểm thấp vì bài văn của bạn mất ý nghĩa ,nhưng mất dấu chấm câu trong cuộc đời, tuy không ai chấm điểm nhưng cuộc đời bạn cũng bị mất ý nghĩa .



(ST)
 
Khe khẽ đông về

Tôi đã có cả tuổi trẻ chiến đấu ở miền Nam, đã tự coi quê hương thứ hai của mình là miền nam, nơi có những cảnh rừng lá thấp, có tiếng bìm bịp kêu ẩm ướt trong lờng nước và tiếng tắc kè đếm tuổi khàn khàn trên chạc cây cháy đen. Nhưng Hà Nội vẫn là nơi tôi sinh ra và sẽ là nơi tôi nằm xuống. Hà Nội xôn xao bốn mùa. lạnh thì lạnh ghê gớm nhưng đã nóng thì nóng không chịu nổi. Phải chăng chính vì thế mà cái man mác gió mùa thu, cái se lạnh nồng nàn của mùa xuân mới quý giá nhường bao.

Cứ nghĩ, ngày nào cũng gió mát nắng vàng cả thì khoan khoái lắm nhưng tâm hồn con người sẽ nghèo đi biết chừng nào. Cũng như sau những ngày đông giá rét, cô gái Hà Nội cởi bỏ bộ áo lạnh xù xì ra, chân tay, mặt mày bỗng trắng mát như que kem mùa hạ như chú gấu con xinh xẻo sang một mùa đông ủ ấm bây giờ tươi mởn ra khỏi hang. Và cái cười nụ chứa nắng nơi cô kia nữa sao cứ gợi nhắc đến vị ngọt thơm của một hạt cốm Vòng đến thế.

Hà Nội con gái mùa nào cũng đẹp. Con gái mùa đông càng đẹp. Một cái đẹp buồn buồn. Một cái đẹp hướng nội. Dẫu rằng con gái Hà Thành hôm nay không hẳn chỉ là gốc nguồn Hà Thành, dẫu rằng các em được hội tụ từ khắp nơi tứ xứ trảy về nhưng chỉ ít tháng ít năm, khí thiêng Hà Thành lại đào luyện, đồng hóa tất cả để thoắt chốc các em đã mang vóc hình, tâm hồn con gái Tràng An.

Tôi thường nói, Hà Nội có hai niềm tự hào mà không phải nơi nào cũng có. Đó là cây xanh và vẻ đẹp con gái. Cây xanh thì khắc trồng khắc lên. Nhưng vẻ đẹp thì lại dường như tự nhiên mà có, như thế sông thế núi tạo nên. Lạ thế, cuộc sống càng khó khăn, càng hiểm nghèo thì vẻ đẹp con gái càng rạng rỡ, như chống lại, như thách thức với hoàn cảnh. Chợt nhớ lại năm nào, những chiều thứ bảy buồn, các em sinh viên, các em trường múa, trường nghệ thuật... đi ra từ khu Mai Dịch để trở về nhà nghỉ ngày chủ nhật, chỉ áo bông xanh, quần phíp đen, dép nhựa thôi mà sao làm dịu mềm đi cả một chiều chiến tranh bom đạn. Lại nữa, một sáng đẹp trời, các cô gái văn công quân đội rủ nhau đi dạo phố sau khi vừa dựng xong vở kịch múa “Lửa hận rừng dừa”, quân phục xanh tóc buông thả, mắt nhìn cũng xanh, vẻ đẹp vừa kiêu hùng, vừa rất giàu nữ tính ấy làm nghiêng lệch cả Tháp Rùa, làm ngẩn ngơ đôi mắt bao chàng trai Hà Thành đa tình đa cảm.

Con gái giữa đời thường đã đẹp. Con gái trong chiến tranh càng đẹp. Đẹp mỏng manh, đẹp siêu thoát, đẹp tội tình giữa lằn ranh sống chết. Như vẻ đẹp suốt đời, không bao giờ quên được của những cô du kích, giao liên thấp thoáng đi trong rừng chiến khu D năm xưa. Như hình sông thế núi nước non này sao cứ giống một thân hình con gái nhẫn nại, tần tảo, kiên trung, bền bỉ gồng mình dướn căng sức ra đại dương để chắn che cho đất liền tránh khỏi muôn ngàn bão tố.


Nhưng có lẽ cái làm ta đau đáu nhất là giọng nói. Giọng nói con gái Hà Nội thật nhẹ, thật chuẩn, thoáng chút tinh nghịch, thoáng chút nhõng nhẽo như chưa lớn, như vừa mới lớn, như chưa yêu lại như vừa được yêu, ngọt lịm, tinh khiết, như hát như ru và như... có gió thổi vi vu ở đầu lưỡi... Tiếng gió làm duyên cả những câu khó nói, những điều khó thốt thành lời.

Nhớ chiều ấy, em tiễn tôi đi vào chiến trường. Hai đứa chung một xe đạp. Nghèo quá, phải chung nhau mới đủ tiền ghé vào Mậu dịch ăn mỗi đưa một tô mỳ ”không người lái”. Nhưng có ăn được đâu, chỉ nhìn, chỉ nghe em nói đã no ngang rồi. Chiều muộn, dắt xe đi chậm nhẹ trên triền đê. Gió sông Hồng. Cánh buồm trôi khẽ. Em bỗng nói như gió: “Anh...Anh đứng trên này, em xuống kia, em... em đi... ấy một cái”. Lúc đó, tôi bỗng hiệp sĩ. Và cái tiếng ấy ngượng nghịu, e ấp và rất đỗi tin cậy đó chẳng dè đã theo tôi đi khắp các cánh rừng ẩm ướt, đã đỡ nâng cho tôi khỏi gục ngã trước kẻ thù, trước hoàn cảnh ngặt nghèo tưởng chừng không chịu nổi.

Tiếng con gái quê tôi như có tiếng gió thổi vi vu ở đầu lưỡi. Vâng, vậy mà suốt cả chục năm tôi đã xa nó, nhớ nó, thèm được nghe lại nó đến cồn cào. Thế rồi bỗng một ngày nghe tin có bác sĩ quân y người Hà Nội mới vào, đang ở trạm phẫu bên kia sông. Lắng chìm. Suốt ngày chỉ ra vào, chỉ mong trời chóng tối để vượt tám trăm mét nước sông Sài Gòn đầy cạm bẫy, ken đặc những giang thuyền trấn giữ sang với em. Sang chả để làm gì, cũng không cầu mong gì, chỉ để ghé tai vào vách lán nghe được một tiếng nói vi vu ở đầu lưỡi của em rồi lại bơi tám trăm mét nước chết chóc trở về, thế thôi. Nhưng tối hôm đó, oái oăm thay, chúng tôi lại có lệnh xuống sâu hơn nữa, cái việc qua sông không thực hiện được nhưng lạ quá, sau đêm đó, cứ có cảm giác như Hà Nội xa vời hàng ngàn cây số đang hiển hiện rõ ràng ngay bên kia sông, gần lắm.

Để rồi bây giờ, đã trở về sống giữa Hà Nội hơn hai chục năm nay, tôi lại thèm nhớ được nghe lại một giọng nói con gái Nam Bộ. Giọng nói trận mạc. Giọng nói đêm hôm. Giọng nói có tiếng sóng sông Sài Gòn ngào trộn. Giọng nói cũng có tiếng gió thổi vi vu ở đầu lưỡi. Chỉ khác cái vi vu đó sao cứ phảng phất một chút buồn buồn, một chút tồi tội. Cái buồn buồn tồi tội của giọng nói con gái một thời đi qua chiến trường. Vì thế mà thành yêu thành nhớ.

Khi yêu người ta có thể nói bằng mắt, có thể nói bằng miệng. Con gái Hà Nội biết nói bằng cả hai thứ một lúc. Nói vi vu, nhìn lúng liếng, bổ sung, hỗ trợ, đắn đo, ào ạt, sức nào chịu nổi. Tiếng nói ấy cũng biến động chút chút theo biến thiên dòng đời. Thời chiến tranh là tiếng gió nhẫn nại phả chút ngậm ngùi ly biệt. Thời bao cấp ảm đạm, tiếng nói kia vẫn gió nhưng đã có chiều chẳng còn ru êm như trước. Thời thị trường ngang ngửa, gam màu lại chuyển sang khí sắc chói chang, thậm chí thi thoảng xen vào cả những thanh âm nghiệt ngã, rít rẩm. Và bây giờ cuộc sống đang khấm khá dần lên, tiếng nói kia cũng dần dà tìm lại được hơi gió vi vu trong từng âm tiết ngọt dịu.

Anh, em đố anh con phố nào có cái tên dài nhất ở Hà Nội là phố gì nào? Ứ, không thế! Vậy phố ngắn nhất, phố chỉ có một ngôi nhà là phố gì?... Tiếng gió tuổi thơ. Không, đừng anh... Em sợ lắm! Anh không yêu em à? Tiếng gió nghẹn ngào. Anh... anh cứ đi đi! Sau này trở về, nếu có làm sao em sẽ làm lụng nuôi anh suốt đời. Trong gió có mưa bụi bay. Em vẫn yêu anh... Bây giờ mới là tiếng gió thổi biệt ly. Tiếng gió vi vu. Tiếng gió buồn buồn. Vui cũng buồn buồn. Yêu cũng buồn buồn. Giận hờn cũng buồn buồn. Chia ly càng buồn buồn thao thiết hơn.

Cả đời tôi, tôi sẽ mãi yêu cái nét buồn trong giọng nói con gái ấy. Đó chính là cái duyên thầm làm thắm sâu thêm cái ý nghĩa tồn tại trong cuộc đời vừa ngọt ngào vừa gió bụi này. Như que kem mùa hạ, như hương cốm đầu mùa đang nhẹ bay vào ngõ phố rất đỗi yên tịnh kia.

Em Ơi, Hà Nội Phố

Sáng tác: Phú Quang
Thơ: Phan Vũ

Em ơi, Hà Nội phố
Ta còn em mùi hoàng lan
Ta còn em mùi hoa sữa
Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ
Ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm
Ta còn em cây bàng mồ côi mùa đông
Ta còn em nóc phố mồ côi mùa đông
Mảnh trăng mồ côi mùa đông
Mùa đông năm ấy
Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ
Tan lễ chiều sao còn vọng tiếng chuông ngân
Ta còn em một màu xanh thời gian
Một chiều phai tóc em bay
Chợt nhòa, chợt hiện
Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố
Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường
Ta còn em hàng phố cũ rêu phong
Và từng mái ngói xô nghiêng
Nao nao kỷ niệm
Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng
Chợt hoàng hôn về tự bao giờ



Nhạc sĩ Phú Quang và âm nhạc .

Nhạc phẩm đầu tay: Ballát "Niềm tin" viết cho viôlôngxen và pianô vào năm 1967.
Các tác phẩm khác: Em ơi Hà Nội phố, Đâu phải bởi mùa thu, Khúc mùa thu, Im lặng đêm Hà Nội, Trong ánh chớp số phận, Mơ về nơi xa lắm, ....


Phú Quang sinh ngày 13-10-1949 tại Hải Phòng

Nhạc của Phú Quang chủ yếu là tình ca, anh bảo anh viết xuất phát từ những rung động, những xúc cảm của mình. Dường như anh không có khả năng rung cảm về những đề tài khác và anh đã sáng tác trên nền những tình yêu có thật và cả những ảo tưởng về tình yêu của mình. Nhạc Phú Quang có một dấu ấn, một phong cách riêng, đầy chất tự sự, da diết, có khi nó lại vút cao, đầy kịch tính.

Nhạc sĩ Phú Quang được nhiều người biết với nhạc phẩm Em ơi Hà Nội phố , một ca khúc anh phổ thơ Phan Vũ, một ca khúc thật đẹp, nó đánh thức và nuôi dưỡng hoài niệm về Hà Nội trong lòng bao người Hà Nội và cả những người đã một lần đến Hà Nội:


"Em ơi, Hà Nội phố, ta còn em mùa hoàng lan, ta còn em mùa hoa sữa ...".

Với anh âm nhạc đơn giản đó chỉ là nhu cầu tự bộc lộ. Hạnh phúc của người nghệ sĩ là sáng tạo và tìm thấy sự đồng cảm của công chúng với những sáng tạo của mình.



Nguồn : Internet.
 
Cho lòng dũng cảm và tình yêu cuộc sống Life is beautiful

"Khi cánh cửa hạnh phúc đóng lại, một cánh cửa khác mở ra, ta thường chú ý vào cánh cửa đang đóng mà không thấy được một cái khác đang mở ra."

"Đừng bao giờ nói lời tạm biệt nếu bạn vẫn muốn cố gắng, đừng bao giờ bỏ cuộc nếu bạn vẫn cảm thấy có thể tiếp tục - Đùng bao giờ nói bạn không còn yêu ai nữa nếu ánh mắt của ai đó vẫn còn có thể giữ chân bạn."

"Cuộc sống thường không chật hẹp trong những ngôi nhà, trên những con đường, góc phố mà chính trong những định kiến và suy nghĩ của con người."

"Hãy mơ những gì bạn muốn mơ, tới những nơi bạn muốn tới, trở thành những gì bạn muốn bởi bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn muốn."


Giá trị của thử thách

Một con tằm phải trải qua đau đớn để tự chui ra khỏi cái kén và trở thành con bướm bíêt bay. Một hạt giống nằm sâu trong lòng đất nảy mầm phải tự vươn thẳng lên xuyên qua tầng đất dày để thành cây cứng cáp.
Con tằm nào được người ta cắt vỏ kén chui ra mãi bò quẩn quanh cái kém mà không bao giờ thành lòai bướm biết bay. Hạt giống nằm trên mặt đất dễ dàng nảy mầm nhưng sẽ bị bật gốc khi gặp cơn giông tố.
Con người không thể chọn cho mình nơi sinh ra, nhưng có thể chọn cho mình một cách sống; rèn luyện cho mình khả năng chịu đựng và bản lĩnh ý chí qua thử thách, khó khăn, bất hạnh và cả thất bại. Thất bại, bất hạnh có thể là điều tuyệt vọng đối với ngừơi này nhưng có thể là may mắn với người khác - tùy vào cách chúng ta đón nhận bằng cách dũng cảm vượt qu hay tự thương thân trách phận mà gục ngã.


Đến một ngày...

Đến một ngày chúng ta bỗng nhận ra nhiều điều của cuộc sống, như một căn duyên chợt đến để cảm nhận - theo lời người xưa từng nói là ngộ ra.
Chúng ta bỗng nhận ra sự xuyên suốt lẽ ra phải có trong cuộc sống mình - khi trời đất tĩnh lặng - khi lòng người lắng xuống tận đáy kí ức tâm hồn. Chúng thấy chợt thấy những ngày đã qua dù làm được nhiều việc nhưng chỉ là một quán tính của cảm nhận cùng lòng say mê chiến thắng và sự tự khẳng định mình.
Một lúc nào đó bỗng nhận ra sự vô tình của bản thân với những giá trị khác và những tấm chân tình của người bạn đã xa. Chúng ta thường nhận ra sự chưa hòan thiện của ngườib khác mà quên đi của chính mình - khi bản ngã kiêu hãnh và cái tôi chen chân đứng cùng một chỗ, khi chúng ta tự cho tầm nhìn của mình là rộng nhất.
Chúng ta chợt cảm nhận được qui luật sâu xa của cụôc sống là quá trình cho và nhận. Chúng ta cảm thấy sự tha thứ, bao dung, nhìn nhận lại cũng là một sự cho đi và những tổn thương tinh thần tưởng chừng không có nguồn nào bù đắp trở nên nhẹ nhàng, như cần phải có.
Chúng ta chợt cảm thấy sự thanh thản, nhẹ nhàng trứơc những nỗi đau, lỗi lầm, mất mát của ngày hôm qua, sự mới mẻ tinh khôi của ngày hôm nay và đó chính là những gì dành cho ngày mai.
Có lúc chúng ta nhận ra bầu trời lấp lánh ngàn vì sao hay đen kịt â u giông tố không ngăn được sự bừng sáng của một con tim - ánh sáng rực rỡ của mặt trời chiếu rọi không ấm áp bằng chiếc đèn lồng kí ức tình yêu, và hạnh phúc không phải chỉ là nụ cười mà còn là giọt nước mắt trên bờ vai tin cậy.
Đến một lúc chúng ta cảm thấy sự thừa thãi của ngôn từ, sự ấm lòng của tình thường thầm lặng, ý nghĩa của sự chia sẻ và điểm thiêng liêng trong sáng của ánh mắt ai đó chợt nhìn ra. Chúng ta cảm nhận được sợi dây kết nối mọi người, điểm tĩnh trong chuyển động, sự trường tồn của cuộc sống và chợt thấy khỏanh khắc của ngày hôm nay ý nghĩa hôm ngày hôm qua.

(ST)
 
Những điều học được từ cuộc sống

Bạn đã học được điều gì từ cuộc sống? Câu hỏi được đặt ra với nhiều người ở nhiều lứa tuổi khác nhau, nên câu trả lời cũng không giống nhau.
- Điều con học được là khi con vẫy tay chào người nào thì họ sẽ ngừng công việc đang làm để vẫy tay chào lại con (9 tuổi).
- Cách tốt nhất để đánh giá một việc gì là rời khỏi nó trong một thời gian (14 tuổi).
- Đôi khi sự im lặng của một người bạn sẽ làm vơi đi nỗi đau nhanh hơn những lời khuyên (24 tuổi).
- Bạn đừng trở nên quá bận rộn để quên nói "làm ơn" và "cảm ơn" (36 tuổi).
- Trẻ em luôn là bậc thầy của sự sáng tạo, tính bướng bỉnh và tình yêu không điều kiện (37 tuổi). wub.gif
- Nếu ta không thử thực hiện những điều mới, ta sẽ không học được những điều mới (37 tuổi).
- Lúc nào tôi cũng để tâm đến những sự thiệt hại mà người khác đã gây ra cho tôi, nhưng rất ít khi tôi nhớ đến những điều mà họ đã bị tổn thương vì tôi (39 tuổi).

- Thử thách lớn nhất của cuộc sống là biết quyết định điều gì quan trọng nhất mà bỏ qua những việc tầm thường khác (51 tuổi).
- Thành công trong sự nghiệp sẽ trở nên vô nghĩa nếu chúng ta gặp thất bại trong gia đình (51 tuổi).
- Bạn có thể biết được thật nhiều điều về một người đàn ông khi nhìn thấy vẻ hạnh phúc trên gương mặt người vợ và sự kính trọng của những đứa con (52 tuổi).
- Chúng ta sẽ không mất gì để trở thành một người dễ mến (66 tuổi)
- Nếu chúng ta cứ mãi chạy theo hạnh phúc, nó sẽ né tránh ta. Nhưng nếu chúng ta tập trung vào gia đình, vào công việc, vào tình cảm túng thiếu của người khác và làm những điều tốt nhất mà ta có thể thì hạnh phúc sẽ tự tìm đến ta (68 tuổi).
- Bạn không nên lúc nào cũng nhìn về quá khứ trừ khi để rút ra những bài học kinh nghiệm (70 tuổi).

(ST)
 
Vì cuộc đời hãy..

Trích những lời được viết trên tường các trại phong, trại điều dưỡng bệnh AIDS... của mẹ Teresa để trại viên đọc và suy ngẫm.

Cuộc đời là một cơ may, hãy chớp lấy
Cuộc đời là hương sắc, hãy ngắm nhìn
Cuộc đời là chân phước, hãy tận hưởng
Cuộc đời là một giấc mơ, hãy biến thành hiện thực
Cuộc đời là một thách thức, hãy biết đối đầu
Cuộc đời là một bổn phận, hãy hòan thành
Đời là một cuộc chơi, hãy vào cuộc
Cuộc đời là quí giá, hãy nâng niu
Cuộc đời vô vàn của báu, hãy giữ gìn
Cuộc đời là tình yêu, hãy vui hưởng
Cuộc đời là một bí ẩn, hãy khám phá
Cuộc đời là ước hẹn, hãy thực hịên lời hứa
Cuộc đời là u sầu, hãy vượt qua
Cuộc đời là một ca khúc, hãy hát lên...

(ST)
 
Đừng...

Đừng...



Đừng quên hi vọng, sự hi vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.
Đừng đánh mất niềm tin vào bản thân mình. Chỉ cần tin là mình có thể làm được và bạn lại có lý do để cố gắng thực hiện điều đó.
Đừng lấy của cải vật chất để đo lường thành công hay thất bại. Chính tâm hồn của mỗi con người mới xác định mức độ "giàu có" trong cuộc sống của mình.
Đừng để những khó khăn đánh gục bạn, hãy kiên nhẫn rồi bạn sẽ vượt qua.
Đừng do dự khi đón nhận sự giúp đỡ, tất cả chúng ta đều cần được giúp đỡ, ở bất kì khỏang thời gian nào trong cuộc đời.
Đừng chạy trốn mà hãy tìm đến tình yêu, đó là niềm hạnh phúc nhất của bạn.
Đừng chờ đợi những gì mà bạn muốn mà hãy đi tìm kiếm chúng.
Đừng bao giờ cho là bạn đã thất bại khi những kế họach và giấc mơ của bạn đã sụp đổ, vì biết được thêm một điều mới mẻ thì đó là lúc bạn tiến bộ rồi.
Đừng quên mỉm cười trong cuộc sống.
Đừng quên tìm cho mình một người bạn thật sự, bởi bạn bè chính là điều cần thiết trong suốt cuộc đời.
Và cuối cùng đừng quên ơn những người đã cho bạn cuộc sống hôm nay với tất cả những gì bạn cần. Bởi vì con cháu đời sau của bạn sẽ bạn như tấm gương của chúng.


(ST)
 
Không bao giờ nói "không bao giờ"


Tôi không nhớ lúc nào trong đời, mình bắt đầu không muốn cái gì khác hơn là trở thành một cô giáo. Khi còn là một đứa trẻ, tôi chơi trò dạy học với các anh chị em họ và bạn bè như thể một cách thực tập cho nghề nghiệp tương lai của mình. Nhưng cái mà một đứa trẻ là tôi lúc đó không thể nhận thấy, là giấc mơ của mình đắt giá biết nhường nào. Tôi xuất thân từ một gia đình trung bình, và dường như chúng tôi luôn luôn phải vật lộn để có đủ cái ăn. Giấc mơ của tôi được vào học trường đại học Connecticut dường như vượt khỏi tầm với nhưng tôi vẫn không muốn một thứ gì thấp hơn thế.



snow_orange_red_sea_sun_arms-bbd4a6.jpg

Vào năm học cuối cùng của trung học, tôi bắt đầu nộp đơn vào các trường đại học. Trong tim tôi đã quyết định sẵn rồi: trường đại học Connecticut là trường duy nhất. Nhưng một trở ngại lớn như hòn đá chặn giữa tôi và giấc mơ của tôi, đó là học phí.
Nghĩ tới điều đó, thọat tiên, tôi súyt bỏ cuộc. Tôi nghĩ, ai mà tài trợ cho mình - một cô nữ sinh trung bình - một món tiền như vậy cơ chứ? Tôi không phải là học sinh giỏi nhất lớp, gần giỏi nhất cũng không phải, nhưng tôi biết trái tim mình đặt đúng chỗ, và thế là tôi kiên định với lụa chọn của mình. Tôi biết học bổng sẽ chỉ dành cho những học sinh thật thông minh, hay tương tự như vậy. Nhưng tôi vẫn nộp đơn cho tất cả các lọai học bổng mà tôi biết. Tôi có gì để mất nào? Và khi người tư vấn của tôi nói với tôi rằng có một hệ thống chuyên hỗ trợ tài chính cho người muốn vào đại học, tôi bèn nộp đơn. Nộp, nhưng tôi hòan tòan không nghĩ là mỉnh có đủ tiêu chuẩn để được giúp đỡ.

romantic67.jpg

Sau kì nghỉ, các bạn của tôi bắt đầu nhận những thư báo nhập học của các trường đại học, và tôi cũng nôn nóng chờ nhận cái thư của mình. Cuối cùng, một lá thư đến từ trường đại học Connecticut. Cảm giác sợ hãi và vui sướng tràn ngập, nhưng tôi đã sẵn sàng. Tôi mở phong bì với tay run run và nước mắt tràn mi. Trời đất! Tôi đã được nhận vào trường học! Tôi khóc mât một lúc, vừa hào hứng vừa sợ hãi. Tôi đã làm cật lực để được trường chấp nhận. Nhưng tôi nghĩ tới học phí, có lẽ nào tôi lại sẽ không được đến trường chỉ vì không có đủ tiền đóng.

Tôi bắt đầu làm một công việc tòan thời gian, nhưng cũng không đủ trả tiền học. Món tiền đó quá lớn. Tôi là đứa con đầu tiên trong gia đình có thể vào đại học, và tôi biết bố mẹ tự hào biết bao, nhưng họ không thể lo nổi học phí cho tôi. Tuy nhiên, bố mẹ tôi là những người tuyệt vời, và họ dạy tôi không bao giờ được từ bỏ ước mơ của mình, bất chấp những trở ngại trên đường đi, và nhất là không bao giờ được để "mất dấu" những gì mình thật sự muốn trong đời. Bố mẹ tôi nói đúng, và tôi tiếp tục tin tưởng vào chính mình và giấc mơ của mình.

1136316Cotton-Grass-Blowing-in-Wind.jpg



Nhiều tháng trôi qua và vẫn không có tin tức gì từ văn phòng hỗ trợ tài chính. Tôi đóan rằng tôi không đủ điều kiện, nhưng vẫn chưa hết hy vọng. Cuối cùng, một lá thư đến. Tôi nôn nóng mở ra, nhưng đó chỉ là báo động giả. Lá thư yêu cầu tôi cung cấp thêm một số thông tin nhằm tiến hành xét đơn của tôi.

Việc này diễn đi diễn lại nhiều lần, và hy vọng của tôi ngày càng teo lại. Cuối cùng, một phong bì to tướng gửi tới. Tôi biết đây chính là cái phong bì sẽ quyết định tôi có được đi học hay không. Tôi mở phong bì ra nhưng không thể hiểu nổi nội dung của những tài liệu trong phong bì đó.

Ngày hôm sau, tôi mang ngay những tài liệu đó đến trường và đề nghị người tư vấn của tôi coi giùm chúng nói gì. Ông nhìn tôi với một nụ cười rạng rỡ, và nói với tôi rằng quỹ hỗ trợ tài chính không chỉ tài trợ tiền học của tôi, mà tôi còn đạt thêm hai học bổng nữa mà toi đã nộp đơn. Thọat tiên, tôi bị sốc, rồi tôi òa khóc....
Giờ đây tôi là sinh viên của trường đại học Connecticut, khoa ngôn ngữ. Trong năm tới - năm đầu tiên của thiên niên kỉ mới, giấc mơ của tôi sẽ thành sự thực: tôi sẽ trở thành cô giáo.

Tôi sống theo câu châm ngôn này: "Hãy với tới bầu trời, vì nếu không chạm tới được thì bạn cũng đã ở giữa những vì tinh tú."


(ST)
 
Mỗi ngày 1 câu chuyện ý nghĩa!!

Đồng xu



Một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo năm 1956, trên chuyến xe lửa, có môt gia đình đang rời bỏ vùng đất nghèo khó của mình để đến thành phố Brooklyn xa lạ của nước Mỹ. David,cậu bé 13 tuổi, lo sợ nép mình vào lòng mẹ khi con tày uốn mình đi qua những khúc quanh. Họ biết phía trước là vô vàn khó khăn đang chờ đợi nhưng họ vẫn nuôi dưỡng niềm hy vọng vào tương lai.

Sau khi quen với cảm giác chao đảo trên xe lửa, David áp mặt vào khung cửa sổ toa tàu vào ngạc nhiên nhìn những ngôi nhà cao chọc trời, những dòng xe cộ liên tiếp nối đuôi nhau. Lúc đó một người đàn ông đứng tuổi đã cắt ngang cái nhìn của cậu bé bằng một lời chào thân thiện. Ông ngồi đối diên với David trong cùng một toa xe lửa, mặc áo khoác dày và đội mũ lông trông rất sang trọng. David quan sát từng cử chỉ thân thiện của ông ấy, nhất là ánh mắt ấm áp và nụ cười của ông khi nhìn David. Người đàn ông nọ hỏi cha của David:

- Các bạn mới đến đất nước này phải không?

Cha David gật đầu thay cho câu trả lời.

Người đàn ông ấy nói lớn như thể muốn David nghe cuộc nói chuyện của ông với cha mẹ cậu:

- Vào những năm cuối thế kỷ 19, khi đến nước Mỹ tôi cũng chỉ bằng cậu bé này –Ông nhìn David và nói tiếp - Sau đó, tôi lên một chiếc xu bú và gặp một người đàn ông lớn tuổi. Ông ấy nói rằng, ông cũng từng di cư đến nước Mỹ khi còn bé, lúc đó ông không có một xu dính túi. Nói xong, ông ta lấy ra một đồng xu và đặt nó vào tay tôi. Ông ấy nói:” Đồng xu này đã mang lại may mắn cho cuộc đời ta. Giờ ta trao nó cho con và mong rằng nó cũng sẽ mang lại may mắn cho con như nó đã từng đem đến cho ta vậy”.

Nói rồi, người đàn ông liền cúi người đến gần David và lấy từ trong túi áo một đồng xu, rồi nói:

-Là đồng xu này đây con trai à. Nó thật sự đã mang lại cho ta nhiều may mắn và thành công.Ta muón con nhận lấy nó và chúc cho con sẽ găp nhiều may măn khi đến thành phố này.

Ông mở lòng bàn tay của David ra và đặt đồng xu bạc vào đó. David nắm chặt lấy đồng tiền trong tay của mình rất lâu. Ngày hôm sau, David ngắm đồng xu dưới ánh nắng mặt trời xuyên qua khung cửa sổ. Cậu bé nheo mắt để nhìn rõ đồng xu hơn. Đây không phải là một đồng xu bình thường, nó được sản xuất vào thế kỷ 19, nhưng vẫn còn mới và sáng bóng.

Bốn mươi năm trôi qua, kể từ ngày David gặp người đàn ông lạ trên chuyến tàu ấy. Cậu bé dân nhập cư bé nhỏ và lo sợ ngày nào, đã trở thành một người đàn ông thành đạt, hạnh phúc. Ông và người vợ đã nuôi dạy bốn đứa con trưởng thành . Các con ông đã lập gia đình và có cuộc sống riêng khá tốt. Khi nhìn những đứa cháu của mình được sống sung túc, hơn hẳn cuộc sống mà ông đã từng trải qua khi còn thơ ấu, ông đều nhớ đến đồng xu may mắn ngày xưa.

David luôn giữ đồng xu đó bên mình. Anh thường tâm sự với vợ mình:

- Một ngày nào đó, nếu anh bắt gặp một cậu bé đang nép mình lo sợ trong lòng mẹ vì phải sống giữa những người không uqen biết tại một đất nước xa lạ, anh sẽ động viên cu bé rằng, cuộc sống phía trước sẽ đem lại nhiều niềm vui và khám phá thú vị. Rằng nếu có niềm tin, và sự nỗ lực hết mình thì nơi đây sẽ đem lại cuộc sống sung túc và thành đạt.

Đây chính là ý nghĩa mà đồng xu và những lời nói khích lệ của ông già vô danh đã truyền lại cho người đàn ông trước anh, và bây giờ được truyền lại cho anh. Và anh sẽ truyền tiếp cho một cậu bé nào đó.

(ST)
 
Tình yêu và đôi cánh

Tình yêu và đôi cánh​

Ngày xưa có một cô bé sống trong rừng một mình cô đơn. Một hôm cô đi

dạo trong rừng thì gặp hai con chim non đang thoi thóp vì mất mẹ trong

tổ của chúng. Cô liền đem chúng về và nuôi chúng trong một cái lồng

thật đẹp, hằng ngày cô chăm sóc chúng bằng cả tình thương của mình.

Chẳng mấy chốc hai chú chim non ngày nào bây giờ ngày càng khỏe

mạnh và xinh đẹp hơn, hàng ngày chúng vui đùa cùng cô bé, hót cho cô

bé nghe những giai điệu mượt mà.





Một hôm cô bé quên đóng cửa lồng chim, tức thì một con bay ra ngoài,

nó bay vòng quanh cô bé như quyến luyến, cô bé nhìn con chim buồn

bã, khi con chim bay thật gần cô bé, cô bé vươn tay giữ chặt nó, con

chim khó nhọc thoi thóp trong tay cô bé. Bỗng cô bé cảm thấy con chim

mềm nhũng trong tay cô bé, hoảng hồn cô bé nhìn lại thì con chim mà cô

quý mến đã nhắm mắt. Cô buồn bã nhìn con chim còn lại trong lồng, chợt

cô bé có suy nghĩ nó cần phải được bay lên bầu trời xanh thẳm tự do.

Cô tiến lại lồng và mở cửa thả con chim còn lại ra.



Con chim bay một vòng, hai vòng, ba vòng rồi n vòng như muốn quyến


luyến và cảm ơn cô bé. Cô dịu dàng nhìn theo, bỗng con chim đậu nhẹ

nhàng lên vai cô bé và cất tiếng hót cao vút những giai điệu mà cô chưa

từng được nghe trước đó, làm cho cô bé quên hết những phiền muộn

trước đó. Cô bé bỗng nhận ra rằng cách nhanh nhất để đánh mất tình

yêu là hãy giữ chặt lấy nó, còn muốn giữ mãi tình yêu thì hãy chắp cho

nó đôi cánh tự do.




(ST)
 
Những giọt nước mắt

Những giọt nước mắt

Vào một buổi tối mùa đông lạnh lẽo, ngồi cùng chồng bên cạnh lò sưởi, Fiammetta chợt hỏi: Mưa là gì vậy hở anh?

Bên ngoài thời tiết thật là tồi tệ, những giọt nước mưa đập vào ô cử sổ tách, tách, tách.

- Anh ơi, mưa là gì vậy hở? - Fiammetta vừa lặp lại câu hỏi vừa lay bàn tay chồng.

- Mưa hả em, đó có nghĩa là trời đang khóc đấy.

- Nhưng tại sao trời lại khóc?

- Ừ, cũng không hẳn là trời khóc đâu. Đúng hơn đó là những giọt nước mắt của tất cả những người buồn sầu trên thế giới đã kết lại thành mây.

- Tất cả những giọt nước mắt ư, thật thế hả anh?

- Không phải tất cả nhưng là hầu hết. Những giọt nước rơi từ trời là của những người buồn sầu mà không được ai an ủi. Còn nếu như họ được an ủi thì những giọt nước ấy sẽ đọng lại và cất giữ trong tim giống như một kho tàng quý giá.

- Nhưng tại sao mưa nhiều quá vậy?

- Điều đó có nghĩa là ngày nay nhiều người than khóc nhưng lại có quá ít người an ủi.

- Vậy làm sao để cho mưa tạnh? Em phải an ủi tất cả mọi người trên thế giớ này ư? Em muốn ngày mai trời lại nắng.

- Chỉ cần em an ủi một người là đủ, ngay khi họ đang khóc, khi mà em gặp họ. Nhưng anh không chắc là em làm được điều đó.

- Vậy tối nay em sẽ đặt thật nhiều ly ở bậu cửa sổ để hứng nước mưa, và em sẽ mang trả lại cho những người chủ thật sự của chúng, những người đã buồn sầu than khóc.

- Nhưng làm sao em có thể trả lại đúng giọt nước mắt cho từng người được? Họ đâu có ghi tên lên trên đó.

Fiammetta đã không trả lời được câu hỏi của chồng nhưng nàng biết rằng có một cách. Sáng hôm sau, nàng kiên nhẫn đặt từng giọt nước lên lòng bàn tay và nhìn vào bên trong. Những giọt pha lê nhỏ bé ấy luôn còn đọng lại một khuôn mặt.


(ST)
 
Vào vai

Vào vai




Một ngày mùa thu, khi đi bộ ngang qua một công viên tôi chợt thấy một thiếu nữ người Mỹ đang chạy tới và ra tín hiệu cầu cứu. Tôi bước nhanh đến, thì ra đó là một con cò rất to đang bị nạn.

Mặt hồ có vẻ cạn, nhưng con cò đứng đó bất động vì trên đầu của nó vướng phải một túi ni lông chứa đầy nước. Có lẽ đêm qua trong lúc lúi húi săn mồi, nó đã quên ý tứ cảnh giác đến những hiểm nạn có thể bất ngờ xảy ra trên mặt nước. Nhìn con cò đứng cúi đầu như một khúc củi khô, trông rất tội nghiệp.


Do động tác tháo giày vớ của tôi hơi chậm, cô gái ấy vì quá sốt ruột nên đã nhảy xuống hồ trước. Con cò nghe tiếng động mạnh, nó giật mình vỗ cánh bay đi. Nó bay trong dáng dấp quờ quạng vì nặng nhọc và kiệt sức. Nhưng bay độ chừng vài mét thì nó lại rớt xuống. Chỗ tôi đứng cách con cò khoảng độ hai mươi mét mà tôi cảm nhận được sự run rẩy vì sợ hãi rất lớn của nó. Tôi chưa kịp can ngăn thì cô gái ấy vì quá lo lắng cho thân phận con cò nên đã không kiềm chế được cảm xúc, bước thêm mấy bước nữa làm con cò hoảng vía bay luôn. Mặt dù đã đuối sức nhưng nó vẫn cố bay lên, đôi cánh của nó vỗ liên tục như hai mái chèo của chiếc thuyền con chòng chành trong cơn nước lũ. Cô gái lên bờ ngồi khóc tiếc nuối, trách sao con cò ngây ngô và nhát quá.

Tôi động viên cô ấy cùng nhau đi tìm con cò, biết đâu nó vẫn chưa bay đi đâu xa. Quả thật, chừng nửa giờ sau chúng tôi phát hiện ra con cò đang đứng dưới hồ, nép sát vào một lùm cây to. Lần này tôi đề nghị cô ấy ngồi yên xuống để tôi thử sức. Tôi không chắc là con cò sẽ chịu cho tôi tới giúp, nhưng tôi nghĩ là mình sẽ làm khá hơn cô gái ấy bằng hành động thật nhẹ nhàng và cẩn trọng. Cứ mỗi lần di chuyển một bước là tôi kiểm soát hơi thở của mình. Đi được đôi ba bước thì tôi dừng lại mỉm cười để tạo sự tiếp cận thân thiện với con cò. Tôi biết năng lượng (energy) của tôi lúc này rất quan trọng, nếu con cò nhận được đúng tín hiệu muốn giúp đỡ của tôi thì tôi mới thực hiện được. Tôi tiến tới gần sát con cò mà nó vẫn đứng yên và hướng về tôi thăm dò, mặc dầu túi ni lông che phủ trên đầu khiến nó không nhìn thấy được gì. Tôi mừng lắm nhưng vẫn tiếp tục điều tiết cảm xúc của mình. Và thật mầu nhiệm, con cò đã chấp nhận cho tôi lấy túi nước nặng trĩu trên đầu nó ra. Hai con mắt của nó đã đỏ ngầu và mệt mỏi, dưới chỗ nó đứng thải ra rất nhiều phân, chắc nó đã hoảng hốt và tuyệt vọng nhiều lắm. Tôi gọi cô gái ấy tới sờ lên con cò một chút cho thỏa niềm thương xót rồi để nó bay đi.


Ngồi nghỉ ngơi, cô gái vẫn cứ thắc mắc tại sao con cò đã đồng ý cho tôi giúp đỡ mà từ chối cô ấy. Cô ấy hỏi tôi đã làm gì trong suốt quá trình đi tới con cò và khi chạm được nó. Cô ấy còn nghĩ là tôi đã dùng thuật thôi miên nữa chứ. Tôi cười bảo với cô ấy rằng tôi không có làm gì cả, nếu có, thì tôi chỉ đem hết định lực (concentration) của mình ra để duy trì năng lượng thương xót và muốn cứu hộ thôi. Tôi và cô đều có lòng thương xót và muốn cứu hộ con cò, nhưng cách thức mỗi người khác nhau và chính chỗ đó đã quyết định sự thành công hay thất bại.



Bạn có con cò nào để cứu giúp không? Và bạn đã thành công hay thất bại? Trong chúng ta ai cũng có thiện chí muốn cứu giúp kẻ đã vụng về gây ra lầm lỡ, nhất là người thân yêu của mình. Nhưng ta thường hay nhân danh tình thương rồi muốn làm gì thì làm, ta không hề biết đến cảm nhận và phản ứng của đối phương, nên không những ta không cứu giúp được mà làm cho tình trạng thêm tồi tệ. Không phải có tình thương rồi là ta muốn giúp ai cũng được. Ta phải có một khả năng để cứu giúp nữa. Điều đó cũng quan trọng không thua kém gì tình thương.



Phần lớn trong chúng ta khi nản lòng bỏ cuộc thì đều tuyên bố rằng tại vì người kia khó chịu quá, cứng đầu quá, cố chấp quá nên mình đành bó tay. Ta ít nghĩ được rằng có thể vì cách thức của ta còn sơ sài và yếu kém quá, khiến cho bên kia không nhận được tín hiệu đúng đắn của một sự giúp đỡ hết lòng, mà họ có thể nghĩ đó là một hành động tấn công, trừng phạt hay tiêu diệt. Như vậy là thất bại. Cho dù ta là cha, là mẹ, là thầy, là anh, là chị hay những bậc trên trước mà nếu ta không học tập cách thức để tiếp cận và tìm hiểu đối phương thì ta sẽ không bao giờ đóng được vai trò của người cứu giúp. Ta sẽ đi từ thất bại này đến thất bại khác mà không hiểu vì sao.

Ta không thể bỏ mặt con cò vì ta có tình thương với nó. Nhưng con cò thì chưa chắc muốn ta giúp nó. Nó cũng có sự tự ái và kiêu hãnh của nó. Bản thân nó không cần đến một sự thương xót và giúp đỡ nào khác nếu không phải vướng vào cái tai nạn khốn đốn như lần này. Nhưng nếu sự giúp đỡ đó không đáng tin cậy, nó có thể nghĩ đó là một sự phỉnh gạt hoặc một thái độ miệt thị thì thà nó chết còn hơn. Nó cần sự tôn trọng dù nó đang có khó khăn. Nếu ta nghĩ rằng ngươi đã gặp khó khăn rồi mà còn không chịu ngoan ngoãn, dễ thương, quy phục thì cho ngươi chết cũng đáng lắm. Như vậy là ta sẽ không bao giờ cứu được con cò đâu. Ta phải vào vai của con cò, phải thấu hiểu nỗi đau khổ và tuyệt vọng của nó khi không tìm được cách thoát, phải hiểu tâm trạng lo lắng và sợ hãi của nó khi tiếp xúc với loài người mà nó không thường sinh hoạt chung. Nếu ta vẫn là ta, vẫn không nhập được vai con cò, vẫn đứng bên ngoài nhìn vào để trách móc, lên án, buộc tội thì ta sẽ đánh mất ngay cơ hội cứu hộ con cò.

Nhớ hồi nhỏ, ta chạy nhảy vô ý vấp phải ngạch cửa té nhào và khóc ó lên. Bà của ta sẽ chạy tới dỗ dành, bênh vực, và la rầy cái ngạch cửa sao hư quá đã làm cháu của bà té đau như vậy. Bà không có học tâm lý nhưng thấu hiểu được tâm trạng của ta trong lúc đó, bà đã vào được vai của bé thơ. Bà vào vai bé thơ một cách dễ dàng là tại vì bà cũng từng là bé thơ, nhưng bên trên đó là vì bà có nhiều tình thương và kinh nghiệm nuôi nấng nên đã không bị kẹt vào vai người bà đầy thẩm quyền của mình, sẵn sàng nhảy vào vai của bé thơ để cảm thông và che chở. Có thể khi ta hết đau buồn thì bà sẽ khuyên ta hãy cẩn thận cái ngạch cửa chết tiệt kia, chứ bà không bao giờ nhẫn tâm chê trách cháu của bà là hư hỏng cả. Đó là tài năng của người muốn cứu hộ.


Những diễn viên điện ảnh có năng khiếu và được đào tạo qua trường lớp nên họ vào bất kỳ một vai diễn nào cũng trở nên khá dễ dàng. Cố nhiên là họ cũng phải quan sát và học hỏi kinh nghiệm thực tế của nhận vật mà mình thủ vai. Còn những diễn viên không chuyên, tuy có năng khiếu nhưng lại không được sự trao truyền kinh nghiệm của những người chuyên môn thì họ chỉ vào được một ít vai phù hợp với tính cách có sẵn của họ ngoài đời mà thôi. Họ không thể hóa thân vào những vai vượt ngoài khả năng vốn có của họ. Đó là sự hạn chế tất yếu.


Ta đang thủ những vai diễn nào? Ta có kinh nghiệm gì không, hay chỉ dựa vào chút ngưỡng mộ với những vai vế trong xã hội hoặc thành đạt về kế sinh nhai mà ta nghĩ rằng mình có đủ khả năng để hiểu và cứu giúp một ai đó? Có một giáo sư dạy môn Triết trong trường Đại Học Nhân Văn đã đau khổ tột cùng vì không giáo dục được con của mình. Ông nghĩ rằng ông đã từng dạy hằng trăm nghìn đứa học trò thì ông đâu có thiếu khả năng để dạy dỗ một đứa con. Kết quả là vợ và con của ông đã dọn nhà đi nơi khác. Tôi đã kể cho giáo sư nghe câu chuyện cứu con cò và ông ta đã giật mình thức tỉnh. Lúc đó ông mới nhận diện ra rằng chỉ cần một lời nói hay hành động vụng về, thiếu thấu hiểu thì sự truyền thông giữa mình và người kia sẽ bị bít lấp ngay, dù đó là liên hệ nào. Khi trái tim của người kia đóng bít lại thì họ không còn muốn lắng nghe gì nữa, và ta sẽ không tài nào đi vào trong trái tim của họ được. Không vào được thì ta sẽ không bao giờ hiểu. Không hiểu thì ta sẽ không bao giờ cảm thông, chấp nhận và thương yêu cho có kết quả được.


Trong tình thương không có sự tự ái. Ta đã thương và đã có thiện chí muốn giúp thì cứ đi tới, ta đừng để dội lại bởi bất kỳ sự phản ứng nào của đối phương. Nhưng để làm được như vậy ta phải nhìn lại khả năng vào vai của ta bao nhiêu, điều này thực sự quyết định sự thành công của ta. Làm sao ta vào vai cha mẹ khi ta chưa từng có con? Làm sao ta vào vai người con trong khi ta lớn lên trong xã hội thuở còn bề dày đạo đức? Làm sao ta vào vai người vợ hay chồng khi ta chỉ là chồng hoặc vợ thôi? Làm sao ta vào vai người khó khăn khi cuộc đời ta có quá nhiều may mắn? Đó là một thách đố rất lớn. Mong rằng những điều chia sẻ trên đây giúp bạn nhìn nhận lại nhiều vấn đề đã trôi qua và đang tiếp xúc, trong đó bạn sẽ thấy lại mình nhiều hơn...
 
Tình yêu không đong được


Xuân qua đi rồi thu lại đến. Cỏ cây lặng thầm khô héo trên mặt đất bao la. Cũng giống như cha mẹ ta, tuổi già hằn rõ trên mái đầu bạc trắng. Nếu cho rằng nắng gió đã vắt khô cây cỏ, thế thì chính ta là kẻ đã vắt kiệt đi tâm sức của mẹ cha. Khuôn mặt hằn đầy nét thăng trầm của cuộc sống, tấm lưng còng mệt mỏi vì thời gian! Tuổi thanh xuân của ta cứ vô tình như thế làm hằn thêm nếp nhăn trên khuôn mặt, đè cong thêm tấm thân của những người mà ta yêu quý nhất.

Vốn dĩ chưa bao giờ ta tự hỏi làm cách nào để diễn tả được một cách trọn vẹn tình yêu của cha mẹ, lại càng chưa bao giờ nghĩ đến việc nên dùng lời lẽ như thế nào để xưng tụng họ. Cho tới một ngày ta bước chân vào giảng đường đại học. Còn nhớ có một lần gọi điện về nhà, có lẽ cách lần gọi trước cũng phải mười mấy bữa. Lúc đó ta mới hiểu ra câu nói: "Con đi muôn dặm mẹ thêm lo", mới hiểu ra rằng phải thường xuyên gọi điện về nhà, cho dù cha mẹ có nói là không nhớ ta! Hôm đó hình như cha uống quá chén, nói rất nhiều điều mà bình thường ông không thích nói. Cha bảo, con đi xa một mình nhớ phải vui vẻ, có gặp khó khăn gì phải báo cho gia đình. Gần đây con không gọi điện về nhà, mẹ và chị con rất lo.

Xưa nay, đứa con mà cha mẹ yên tâm nhất vẫn là ta. Vậy mà lần này, cũng là lần đầu tiên, ta lại nghe chính người thân của mình nói là đang lo lắng cho mình.

Giây phút đó, những giọt nước mắt chua xót lăn dài trên má, lòng ta tràn ngập tái tê. Đi xa càng lâu càng nhớ nhà, nhớ đến phát cuồng, nhớ đến than thầm khóc trộm.

Phận làm con lúc nào cũng công với việc mà quên đi cha già mẹ yếu ở nơi xa kia vẫn đêm nhớ ngày mong đến mình, biết đâu rằng cha mẹ đang chờ trông một cuộc gọi của con. Sao cha mẹ lại lo lắng cho con cái ở xa đến thế? Vì rằng, có thể họ chỉ là một phần trong cuộc đời ta, nhưng bất kể ta thành công hay thất bại, khỏe mạnh hay ốm đau, thậm chí sống hay là chết, thì ta vẫn mãi là tất cả cuộc đời của cha mẹ. Cha mẹ luôn đứng trong góc khuất nhất trao cho ta tình yêu lặng thầm nhất, thậm chí cho ta tất cả những gì họ có. Từng giọt từng giọt lại chẳng bao giờ đứt mạch. "Nước dầm đào hoa" dù có sâu nghìn thước cũng chẳng thể so được với tình yêu mà cha mẹ dành cho ta!

Cuối cùng, xin dùng bài thơ sau đây coi như lời kết:

"Thiên viễn Huệ sơn hạ

Lãnh nguyệt bán thanh ngâm

Giai tiết di tiệm quá

Y hy ly hương tình..."

Sưu tầm

 
Nói bằng trái tim, nghe bằng trái tim!

Có những cảm xúc mà nếu nói thành lời sẽ làm mọi chuyện trở nên quá rắc rối với tuổi teen còn phải lo học hành thi cử. Thế nên, sẽ đơn giản hơn nhiều nếu nói chuyện với nhau bằng trái tim và nghe bằng trái tim!
Đối thoại giữa bàn trên bàn dưới

:D:D:D:D:D:D:D


Con Gái: Tớ luôn có nhiều hơn 1 lý do để gào lên: “Tôi chỉ muốn nhìn thấy... cái lưng của ông thôi!” mỗi lần cậu cố tình chọc tức tớ. Tớ sẽ hỉ hả vô cùng khi thấy cậu cuống quýt xin lỗi, năn nỉ ỉ ôi, vì chỉ hiểu “mù mờ” rằng câu đó ám chỉ chuyện tớ ứ muốn nói chuyện với cậu nữa. Có tài thánh cậu cũng không tài nào đoán được tầng nghĩa thứ hai của tớ đâu (^o^), trong khi đấy mới là nghĩa đen rành rành!
Con Trai: Xin lỗi vì đã làm phiền cậu vài chục bận mỗi ngày khi: "Cô đọc nhanh quá, cho mượn vở cái coi!" Thực ra là để liếc nhìn cái vòng cung lông mày đen nhánh của cậu, mấy sợi tóc tơ vương xuống bên má bầu bĩnh, và để trêu chọc kịp thời khi phát hiện ra một cái trứng cá mọc trên mũi cậu! Nghe cậu làu bàu sao cũng thấy vui vui!


Đối thoại giữa hai người với nhau chỉ là "xuất hiện và biến mất"
Con Gái: Rất lâu tớ vẫn đeo chiếc cặp sách màu hồng có hình cô bé con lè lưỡi ấy, Biết đâu nó sẽ giúp tớ gặp lại cậu một lần nữa. Biết đâu nhờ thế mà cậu nhận ra tớ...
Con Trai: Có thể tớ sẽ không nhớ nổi hôm đó cậu mặc gì, để kiểu tóc gì, thậm chí cũng chẳng nhớ nổi hôm ấy trời mưa hay nắng... Nhưng mà Con Gái này, có một điều mà chắc chắn tớ không quên, cái nụ cười trong vắt của cậu ấy mà. Thế nên khi gặp tớ, cậu cứ cười lên nhé! Tớ sẽ nhận ra ngay nụ cười, và cả cậu nữa!

NÓI BẰNG TRÁI TIM,

NGHE BẰNG TRÁI TIM



Đối thoại gữa hai "tiêu điểm"
Con Gái: Ai đó sẽ thích cậu vì cậu cực đẹp trai/ học hành giỏi giang/ lên rổ siêu cừ/ guitar đỉnh của đỉnh. Ai đó cũng sẽ gọi cậu là Bi, là Zai Zai, là Jesse McCartney, rồi là Harry Potter không chừng. Nhưng mà nói thật nhé, tớ thích cậu chỉ vì một đồng xu cậu không thả mà đặt xuống tận tay cho bà cụ hành khất trước cổng trường thôi, Người Tốt bụng mà chỉ mình tớ gọi ạ!
Con Trai: Cậu xinh. Cậu thông minh. Cậu không hề rỗng tuếch. Cậu hơi kiêu một chút. Tớ công nhận là cậu thừa đủ tiêu chuẩn để trở thành hotgirl của trường. Nhưng nhóc ạ, tớ đã công nhận những điều ấy ngay từ hồi "tình xưa nghĩa cũ" bọn mình học cùng từ hồi mẫu giáo thò lò mũi xanh cơ. Và cậu không thể buộc tội một cậu bé ngây thơ chịu ngồi im làm búp bê cho cậu làm bác sỹ khám bệnh là "hiếu sắc" như cách cậu vẫn từ chối thẳng thừng mấy anh chàng vệ tinh bây giờ, phải không nào?

*Chắc chắn trong tuổi mới lớn, sẽ có lúc cậu là "bàn trên bàn dưới", là "xuất hiện và biến mất", hay là "tiêu điểm" của một ai đó. Đừng buồn vì có những điều chẳng thể nói ra, bởi chẳng cần nói ra, có người vẫn hiểu. Nói bằng trái tim, nghe bằng trái tim mà!
 
Bạn hay mùa đông?

Tôi yêu mùa đông tự lúc nào không biết, yêu những ngọn cây xơ xác chờ

xuân, yêu cái không khí tinh khôi, lạnh giá, yêu cái thú cuộn tròn trong

chăn ấm, yêu mùi hương của những bắp ngô nướng… Còn bạn, bạn có

yêu mùa đông không? Tôi chưa bao giờ hỏi bạn điều đó và cũng chưa

bao giờ muốn hỏi. Tôi sợ bạn sẽ lắc đầu “Không”. Tôi sợ lắm, bởi khi nào

nghĩ đến bạn tôi cũng gắn liền với mùa đông, dù chẳng hiểu tại sao.

Thường thường, người ta bảo mùa hè là mùa học trò, là mùa hoa phượng

đỏ rơi trên trang sách, nhưng đối với tôi, đó lại là mùa đông.


Mùa đông làm tôi nhớ đến bạn hay bạn làm tôi nhớ đến mùa đông… Một

người khác làm tôi nhớ đến mùa hạ, rực rỡ và thất thường, một người

nữa làm tôi nhớ đến khoảng khắc giao nhau giữa đông –xuân, dịu dàng ,

mỏng manh mà cứng cỏi, nhưng chỉ có bạn khiến tôi phân vân nhất. Tôi

nhiều lần hỏi “Tại sao?” vậy mà vẫn không tài nào hiểu được, bạn có biết

không…


Mùa đông là mùa của mưa, là mùa của những đám mây đen lẩn quẩn

không chịu rời. Mưa mùa đông buồn lắm, nó không tươi sáng như mưa

mùa xuân, không rộn ràng như mưa mùa hạ, không dịu dàng như mưa

mùa thu. Bạn có buồn không khi ngắm những giọt mưa ấy? Còn tôi, tôi

chỉ muốn hứng khẽ những giọt lệ ấy trong tay, những giọt nước mắt của

đất, của trời, của nỗi buồn ngàn năm nào có ai hay, lạnh lẽo và buồn

thăm thẳm tới tận tâm hồn.


Với tôi, mùa đông còn là mùa của quá khứ, của hoài niệm, của nỗi niềm

khắc khoải, có phải vì thế mà tôi gắn bạn với mùa đông? Ừ, bạn còn nhớ

không, hôm ấy cũng là một ngày đông ảm đạm… Nói ra, chắc bạn sẽ

cười, bởi tôi vốn thích màu xanh dương, màu đỏ… tôi có cảm giác nóng

nực quá, rạo rực quá, còn màu xanh là mùa của hi vọng và “blue”- nỗi

buồn, thế đó...


Bạn có biết bạn rất giống mùa đông không? Bạn lạnh lắm, nhưng chỉ lạnh

với những người bạn không quen thôi. Mùa đông hững hờ với những kẻ

nó không thân thiết, mùa đông như thế… chỉ là giá rét, là cơn mưa đằng

đẵng, là u ám, là buồn bã… Không, mùa đông khác thế, hoặc không đơn

giản như thế. Tôi luôn cảm thấy nắng mùa đông đẹp hơn nắng xuân mơ

màng, nắng hạ rực rỡ hay nắng thu xôn xao lãng đãng, có phải vì đó là

những tia nắng hiếm hoi? Niềm vui và nỗi buồn quyện giữa mùa đông, vô

tình hay hữu ý mà khiến nó trở nên kì lạ. Bạn tươi vui hơn mùa đông, nụ

cười của bạn khác nắng đông, không hiếm hoi, nhưng tôi luôn cảm thấy

giữa bạn và mùa đông, bạn đừng trách tôi nhé, có nét gì… không phải

hoàn toàn, nhưng rất giống nhau.

(sưu tầm)
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top