Hạt giống dành cho tâm hồn !

  • Thread starter Thread starter huetran
  • Ngày gửi Ngày gửi

huetran

New member
Xu
74
HẠT GIỐNG DÀNH CHO TÂM HỒN

Hôm nay thật may mắn khi tôi tình cờ bắt gặp chị bán bánh còng, bánh cam trên đường...những chiếc bánh nhỏ đã đi vào lòng tôi.

Vừa thấy chiếc tủ kính nhỏ chất đầy những chiếc bánh lấp lánh lớp đường nâu , tôi dừng xe lại và mua một hơi ... cả bịch rồi hí hửng đem về nhà.

Đã lâu, lâu lắm rồi...kể từ khi tôi bước lên thành phố này sống cho đến bây giờ, tôi mới chợt tìm lại được những kỉ niệm của tuổi thơ, những hình ảnh, hương vị, cảm xúc...tất cả đều gợi lại trong kí ức.

"Trời! giờ này còn ăn mấy cái này, có ngon lành bổ béo gì đâu không biết!!?" mẹ tôi tắc lưỡi...

Đúng là món bánh này chẳng có gì gọi là dinh dưỡng bổ béo, nhưng đối với tôi, chúng là cả 1 tuổi thơ đầy những kỉ niệm đáng nhớ...

Còn nhớ lúc nhỏ, mỗi khi bà nội đi chợ về, từ trong nhà tôi chạy ra nhảy chồm lên lục lọi cái giỏ xem bà có mua bánh về cho mình không. Đôi mắt tôi sáng rỡ tròn xoe khi nhìn thấy những chiếc bánh lấp lánh lớp đường nâu hấp dẫn ấy! Tôi vội vã đem vào nhà vừa ăn vừa xem phim hoạt hình... Nhớ lại lúc ấy, thấy thật đáng yêu biết bao.

Tôi không thể nào quên được những khoảnh khắc ấy, chỉ tiếc rằng từ khi lên thành phố, tôi không có cơ hội được ăn bánh còng, bánh cam như lúc nhỏ nữa.

Mọi thứ thay đổi quá nhiều, xã hội ngày càng hiện đại văn minh, điều kiện sống của mọi người ngày càng nâng cao...có lẽ vì vậy mà ta khó có thể bắt gặp được hình ảnh những người đội mâm bánh trên đầu đi rảo quanh những con hẻm nhỏ trưa hè rao "Ai bánh còng, bánh cam!!!"...

Hôm nay, được thưởng thức lại 2 thứ bánh này, tôi thấy tâm hồn như trở ngược lại với thời gian. Được trở về làm đứa nhóc nhỏ ngày nào, vui tươi, hồn nhiên, liếng khỉ và ưa phá phách...Hay chạy nhảy long nhong trên những con đường quê dưới nắng chiều óng ả, lắng nghe tiếng gió nhẹ rì rào , ngồi dưới gốc cây dừa rợp bóng mát dịu, và thưởng thức món bánh cam bánh còng ưa thích...

Cầm bánh cam đưa lên cắn 1 miếng...bột bánh dẻo mềm, nhân đậu xanh ngọt bùi béo ngậy, kèm vị ngọt của lớp đường áo trên mặt bánh...tất cả những hương vị ấy hòa quyện lại với nhau khiến tôi dậy lên 1 cảm xúc thật khó tả.

Rồi đến bánh còng, bột bánh xốp hơn, bánh còng cũng được áo 1 lớp đường trên mặt như bánh cam với những hạt mè thơm phức. Bánh còng chỉ khác bánh cam mỗi chỗ là không có nhân đậu xanh bên trong. Điều đặc biệt nữa là khi ăn bánh, lớp đường dẻo ấy dính vào kẽ răng khiến người ta phải dùng ngón tay để "khựi" trông thật tức cười.

Và tôi cũng ngồi...khựi răng như thế...mẹ thấy lại mắng cho "lớn già đầu mà ăn bánh của con nít..."

Bây giờ, tôi đã lớn, đã bước vào đời và có những trải nghiệm cũng như học được nhiều bài học quý giá từ cuộc sống. Nhưng tôi vẫn thích mình là đứa nhóc ngày nào, luôn tươi cười, hồn nhiên, giỡn hớt, thích ăn những món ăn trẻ con như thế...

Ai rồi cũng sẽ phải lớn lên. Và những hình ảnh thời trẻ thơ như thế cũng có thể chìm vào lãng quên . Nhưng chẳng hiểu sao cho đến bây giờ tôi vẫn thấy mình còn rất trẻ con? Nhưng tôi hài lòng với bản thân mình, "cứ trẻ con vậy đi!", cứ như thế mà mình được vui, được hạnh phúc trước cuộc sống bộn bề rộng lớn này. Cuộc sống vẫn cứ xoay chuyển, nhưng tôi muốn mình luôn là chính mình, được sống đúng là mình, luôn tràn đầy những ước mơ và hi vọng...

Và tôi vẫn thích ăn bánh còng, bánh cam…những chiếc bánh nhỏ nhỏ xinh xinh đã đi vào lòng tôi như thế…cho tôi tìm lại được ngày hôm qua ấy thật hồn nhiên và tuyệt vời…


Nguyễn Tấn Hiếu
 
Bàn chân và đôi giầy

Khi sinh ra, nó cũng giống như tất cả mọi con người khác. Một đứa bé thánh thiện và trần trụi.

Rồi nó tập đứng, ngã lên ngã xuống, ngã rất nhiều nhưng nó vẫn gượng dậy, gồng mình lên và một ngày, nó đã có thể đứng vững. Đứng vững trên đôi chân của chính mình. Lớn thêm một chút, nó chập chững tập đi. Những bước đi đường đời, nhiều sỏi đá và đầy rẫy chông gai.

Đến một ngày, nó nhìn thấy một đôi giầy. Một đôi giầy thật đẹp, thật xinh xắn và thật ấm áp.

Đồng hành với đôi giầy, nó cảm thấy tự tin hẳn lên. Mỗi bước chân dường như trở nên mạnh mẽ, trở nên hiên ngang – bước chân của sự vững vàng.

Nhưng đến một ngày, nó cảm thấy bàn chân nhói đau. Nó nhìn lại và chợt nhận ra một điều – đôi giầy quá chật so với bàn chân của nó.

Nghiến răng, nó cố tiếp bước nhưng càng đi, cảm giác càng nặng nề, đôi bàn chân càng như thắt chặt và đôi bàn chân đau, bàn chân bầm tím. Đến lúc đó nó mới chợt hiểu rằng, thì ra đôi giầy này không phải dành cho nó.

Và lúc đó dẫu thích thú, dẫu quý mến, dẫu thực sự cần thiết…nhưng khi biết nó không dành cho mình, nó vẫn vui vẻ, gượng cười, tháo bỏ đôi giầy, để sang một bên và sẵn sàng tiếp bước.

Không còn giầy ở bên nữa…bàn chân sẽ phải tự bước đi bằng chính da thịt của mình…dẫu sẽ là “yếu ớt”, dẫu có là mỏnh manh, dẫu có đau đớn nhưng nó sẽ vẫn tiếp bước. Bước trên đôi chân trần của chính mình, chẳng phải nó từng bước đi như thế, như lúc mới sinh đó sao? Quan trọng là nó đã tìm thấy và lựa chọn cho mình một lối đi, một con đường phù hợp…Bàn chân nay đã tìm thấy một con đường cho chính mình. Và nó sẽ lại bước tiếp cùng cùng với biết bao bàn chân khác trên con đường của cuộc đời, con đường dài hun hút, con đường đầy rẫy những chông gai…

Thà chấp nhận đau vì sỏi đá hơn là đau vì sự chịu đựng, vì sự gượng ép…Đau chỉ vì muốn có một đôi giầy không vừa vặn và không thực sự dành cho mình.

Có những điều chỉ khi mất đi rồi, người ta mới nhận ra là mình từng có nó và lúc đó, người ta mới biết trân trọng nó.

Cái gì đã vỡ là vỡ…thà nhớ lại khi nó tốt đẹp nhất còn hơn là chắp vá lấy được để rồi suốt đời cứ phải thấy những chỗ vỡ…

Tạm biệt một số thứ…một số thứ từng là của mình nhưng không dành trọn cho mình.

Thôi vậy, hãy cứ để nó trôi theo hướng mà nó cần phải đến…

Hạt giống tâm hồn
 
Nơi ấy có bình yên không bạn?

Chúng tớ tạm biệt cậu. Cậu như cánh chim trắng sượt qua ánh mắt rồi biến mất vào rặng cây. Cuộc đời của con người mỏng manh và ngắn ngủi đến nhường ấy. Nhưng tớ biết, lòng yêu đời đã một lần ghé đến thì sẽ ở lại mãi mãi, nhé?

Sáng nay chúng tớ đến nhà cậu. Trời hơi mưa, những ngọn đồi xanh sẫm in trên nền xám rầu rầu, bãi cỏ ngậm nước nằm im lìm dưới gót chân lũ bò đang nhẩn nha cúi xuống.

Mẹ cậu gầy và xanh như cọng cỏ. Mẹ cậu buồn và đẫm nước như giọt sương cong trĩu cành. Chúng tớ chào cậu, cậu chẳng nói câu nào, cứ nhìn bằng ánh mắt xa xăm quá.

Chúng tớ vòng qua con đường dốc ngoằn ngoèo, lối mòn đất quanh co gập ghềnh men theo những ngọn đồi im lìm rũ tóc, sương sớm vẫn chưa kịp tan, phủ trên đỉnh đồi một màu bàng bạc day dứt.

Chúng tớ đi dọc con suối trong veo, lác đác những bậc rêu xanh trễ nải, không khí loãng và thanh tịnh. Họa hoằn có tiếng bước chân của những người dân lạo xạo chen giữa âm thanh lành lạnh của gió thổi, tiếng chim chóc cất lên đứt đoạn như những hồi chuông thủy tinh lắc rắc rồi vỡ vụn.

Chúng tớ ngồi bên cậu, trò chuyện với cậu giữa tiếng gió lau lách qua ngọn đồi vừa mới đốt, đất còn đen nhám và từng đám lá cháy vàng phủ xuống lặng lẽ đơn độc. Sao cậu chẳng nói câu gì. Cậu chỉ cho bọn tớ cánh chim trắng vừa sượt qua trước mặt rồi biến mất sau đám cây, một cây cầu nhỏ không có thanh vịn bắc chênh vênh qua con suối, dưới làn nước trong veo là những viên sỏi to, nhỏ màu đen được thời gian mài phẳng lì.

Cậu chẳng nói câu nào, nụ cười của cậu đã tan thành gió khuất sau đồi cây vàng lá, tiếng cậu thành tiếng suối chảy róc rách qua những viên sỏi đen phẳng dưới chân cầu, ánh mắt cậu là đám sương mờ đỉnh đồi sắp sửa phai đi. Câu không kịp nói ngay cả một lời vĩnh biệt…

49 ngày từ khi cậu không còn trên thế gian nữa. Tai nạn bất ngờ hồi Tết đã khiến đôi mắt cậu vĩnh viễn khép lại ở tuổi 21.

Cậu vẫn xòe cười trong ảnh đấy thôi, chiếc bờm tóc kẹp trông thật điệu đàng, những tờ giấy nhớ cậu dán trên tường như mới được viết hôm qua bảo rằng cậu còn phải mua len nhờ một bạn trong lớp dạy cách đan khăn, cậu phải hoàn thành nốt bài tiểu luận.

Từ balcon phòng cậu nhìn ra ngọn đồi xanh ngát, bãi cỏ rộng thẩn tha lũ bò cúi đầu ăn mưa. Cậu cũng đã nằm dưới chân đồi, bên cạnh một con suối trong, nhìn ra thảm lá vàng vừa bị đốt, mặt đất nhám đen uể oải. Có bình yên không Cậu?

Chúng tớ tạm biệt cậu. Cậu như cánh chim trắng sượt qua ánh mắt rồi biến mất vào rặng cây. Cuộc đời của con người mỏng manh và ngắn ngủi đến nhường ấy. Nhưng tớ biết, lòng yêu đời đã một lần ghé đến thì sẽ ở lại mãi mãi, nhé?

Gió ngàn năm không già. Thôi ngủ bình yên,Cậu nhé.


(ST)
 
Cô đơn

Cô đơn là cho đi mà không có người nhận, là muốn nhận mà chẳng có ai cho. Cô đơn là chờ đợi, mà cái mình chờ đợi chẳng xảy đến. Như hai bờ sông nhìn nhau mà vẫn nghìn trùng cách xa bởi dòng sông, nên cô đơn là gần nhau mà vẫn cách biệt. Không phải cách biệt của không gian mà là cách biệt của cõi lòng. Bởi đó,người yêu có thể cô đơn ngay khi ở bên nhau.
Càng gần nhau mà vẫn cách biệt thì nỗi cô đơn càng cay nghiệt. Đã cay nghiệt mà vẫn phải gần nhau thì lại càng cô đơn hơn.
Người ta gần nhau mà vẫn có thể xa nhau, vì trong cuộc đời, mỗi người đều có hai thế giới. Thế giới riêng trong cõi lòng và thế giới ngoài xã hội. Thế giới tâm hồn sụp đổ thì thế giới bên ngoài thành hoang vắng, vô nghĩa. “ Lòng buồn cảnh có vui đâu bao giờ ”. Vì thế, người ta có thể cô đơn giữa đám đông. Cả vườn hoa chẳng có nghĩa gì nếu không có loài hoa người ta kiếm tìm. Người đưa thư trở thành thừa thãi nếu không có cánh thư người ta đang chờ mong. Chỉ một cánh hoa của lòng thôi cũng đủ làm cho cả khu đồi thành dễ thương. Chỉ một cánh thư thôi cũng đủ làm cho bầu trời xanh thăm thẳm. Làm gì còn cô đơn nữa nếu đã có bắt gặp.



Người ta cô đơn khi thấy quanh mình chỉ là những dòng sông lững lờ, chỉ là những con nước thờ ơ. Người ta có thể cô đơn vì không đến được với người khác. Người ta cũng có thể cô đơn vì người khác không muốn đến với mình. Cô đơn nào thì cũng là một hải đảo. Nhưng nỗi cô đơn bị người khác hờ hững thì cay đắng hơn. Khi tự mình không bước tới thì người ta cũng có thể tự mình bước ra khỏi hàng rào cô đơn đó. Còn nỗi cô đơn bị người khác thờ ơ thì đưa người ta vào nỗi buồn mà có khi đau đớn hơn tù đầy, có khi u ám hơn sự chết, vì đây là nỗi cô đơn muốn chạy trốn mà chẳng trốn chạy được. Tôi thương, nhưng người khác có thương tôi không đấy là tự do của họ. Cho đi phần đời của mình mà không được đáp trả vì thế mới có xót xa.
Chỉ có ai đã cô đơn mới có thể hiểu nỗi buồn, mới thấy cái hoang dại trong cuộc đời của kẻ cô đơn như ta .
Người ta đi tìm chân trời mới, lòng sao lại buồn, hay ta buồn cho ta, cho nỗi cô đơn giữa rừng người nơi thành thị náo nhiệt này ...




Cô đơn - cảm giác không thể gọi thành tên . một mình trên đường ... Dòng người vẫn đi, vẫn ồn ào ... Một mình ta lặng lẽ ... Vậy là cô đơn !!!


Cô đơn là khi một mình với biển ... Biển vẫn vậy ... Vẫn ồn ào ... Vẫn hôn lên bờ cát ... Tự nhiên thấy mình vô duyên lạ ...




Một mình với biển ... Thả bộ ... Trên mình khoác chiếc áo gió ... Mũ trùm kín đầu ... Mưa nhẹ phả vào mặt ... Buốt ... Lạnh .... Muốn có một vòng tay ai đó ôm mình ... Kéo mình vào lòng ... Biết mình cô đơn ...
Nhìn lại dấu chân trên cát chỉ có mình ...

Cô đơn là khi một mình lang thang trong mưa ... Một mình khóc, mong mưa xoá hết nước mắt để mai mình vững vàng hơn ...
Cô đơn khi một mình trong phòng ... Bản nhạc vẫn vang lên ... Muốn có ai đó gọi điện chỉ để nói một câu xin chào ... Muốn có một cái xiết tay thật chặt để biết mình không một mình, để biết mình không đơn độc.

Cô đơn là khi một mình nhìn hoàng hôn đang dần qua ... Muốn có ai đó để ôm vào lòng ...
Cô đơn là khi giáng sinh đến, ai cũng có người tay trong tay, hay một nhóm bạn vừa đi vừa nô đùa ... Nhớ noen trước mình cùng với xóm leo rào vào công viên để không mất tiền vé ... Giờ tay mình đâu ai nắm ...

Cô đơn để biết cảm ơn cuộc sống đã mang cho mình những người bạn ... Để mình không phải một mình trước biển, để có ai đó nắm tay mình thật chặt, để có ai đó gọi 3 giây chỉ để nói xin chào ... Để có những người bạn cùng đi chơi đêm noen lạnh giá .
sưu tầm


(ST)
 
Vì chúng ta là bạn,chúng ta cần một người bạn

Tình bạn đến rồi tình bạn đi. Ai đó bước vào cuộc đời cũng chỉ vì một lý do nào đó, trong một lúc nào đó và có thể là trong suốt cuộc đời bạn. Và khi bạn nhận ra được điều nầy, bạn sẽ biết mình nên làm gì…




Khi một người đến với bạn vì một lý do nào đó, điều này có nghĩa là bạn đang có một cuộc gặp gỡ như mong muốn. Họ đến để giúp bạn vượt qua những khó khăn, để trao cho bạn sự chở che và ủng hộ bạn; để giúp bạn một cách thật tự nhiên, hoàn toàn thông cảm xúc và rất cao thượng.

Họ chính là món quà mà Thượng Đế đã tặng ban cho bạn. Họ có mặt bên bạn bởi vì một lý do duy nhất: bạn cần có họ. Một lúc nào đó, họ sẽ không còn sống nữa. Cũng có thể họ sẽ không còn ở bên bạn khi bạn cần. Đôi lúc, họ cũng không cần thể hiện điều gì, họ buộc bạn phải biết tự mình đứng dậy.
Chúng ta phải hiểu rằng, những gì mà chúng ta cần đã được trao cho, những khát khao của chúng ta cũng đã được đáp ứng. Lời nguyện cầu mà bạn gửi đi đã được trả lời. Đã đến lúc tự mình chuyển động về phía trước, chứ đừng đứng yên một chỗ.
Và khi cuộc đời bạn có ai đó bước vào trong một khoảng thời gian nhất định, đó là vì bạn cần phải biết sẻ chia, lớn lên và biết học hỏi. Họ mang đến cho bạn những kinh nghiệm để xoa dịu những rắc rối hoặc đơn giản là khiến bạn có thể nở nụ cười. Họ sẽ dạy cho bạn những điều mà bạn chưa bao giờ được học, hoặc giúp bạn thực hiện những điều mà bạn chưa bao giờ làm. Họ sẽ mang đến cho bạn những khoảnh khắc thật vui nhộn.
Hãy tin đi! Đó là sự thật! Nhưng tất cả chỉ trong một lúc nào đó mà thôi!

Những tình bạn dài lâu sẽ xuất hiện để dạy cho bạn những bài học mà cho đến suốt đời, bạn cũng sẽ không thể nào quên được: bạn phải tự mình xây dựng tất cả mọi thứ để có được một nền tảng vững chắc. Những bài học này thực sự không dễ dàng chút nào. Điều bạn cần làm là ghi nhớ bài học đó, yêu thương mọi người xung quanh, và đem những điều bạn đã học được vào trong các mối quan hệ và những nơi mà bạn đến.
Đừng bỏ phí thời gian và hãy biết tỏ ra đau buồn khi bạn phải kết thúc một tình bạn hay khi bạn mất đi một người bạn.
Dù vậy, hãy quan tâm xem tại sao có những người lại bước vào trong cuộc đời bạn. Hãy đánh giá xem bạn đã nhận được gì từ tình bạn và những kinh nghiệm mà bạn nhận được từ đó.

Cuộc sống của bạn sẽ trở nên giàu có hơn. Và bấy nhiêu là đủ.
Người ta nói rằng tình yêu là mù quáng nhưng tình bạn thì luôn sáng suốt. Hãy tự hào về những người bạn mà bạn đã từng có và cả những người bạn mà bạn đang có. Bạn bè như những bông hoa, những bông hoa xinh đẹp. Bạn bè là những bông hoa trong khu vườn cuộc đời bạn.
sưu tầm
 
Bài học từ ngọn nến

:D:D:D:D:D:DMột tối mất điện, ngọn nến được đem ra đặt ở giữa phòng. Người ta châm lửa cho ngọn nến và nến lung linh cháy sáng. Nến hân hoan nhận ra rằng ngọn lửa nhỏ nhoi của nó đã mang lại ánh sáng cho cả căn phòng. Mọi người đều trầm trồ: "Ồ, nến sáng quá, thật may, nếu không chúng ta sẽ chẳng nhìn thấy gì mất". Nghe thấy vậy, nến vui sướng dùng hết sức mình đẩy lui bóng tối xung quanh.
... Thế nhưng, những dòng sáp nóng đã bắt đầu chảy ram lăn dài theo thân nến. Nến thấy mình càng lúc càng ngắn lại. Đến khi chỉ còn một nửa, nến giật mình: "Chết mất, ta mà cứ cháy mãi thế này thì chẳng bao lâu sẽ tàn mất thôi. Tại sao ta phải thiệt thòi như vậy?!". Nghĩ rồi, nến nương theo một cơn gió thoảng để tắt phụt đi. Một sợi khói mỏng manh bay lên rồi nến im lìm.
Mọi người trong phòng nhớn nhác bảo nhau: "Nến tắt mất rồi, tối quá, làm sao bây giờ?". Ngọn nến mỉm cười tự mãn và hãnh diện vì tầm quan trọng của mình. Nhưng bõng một người đề nghị: "Nến dễ bị gió thổi tắt lắm, để tôi đi tìm cái đèn dầu". Mò mẫm trong bóng tối ít phút, người ta tìm được một chiếc đèn dầu." Đèn dầu được thắp lên còn ngọn nến đang cháy dở thì bị bỏ vào ngăn kéo tủ.
Ngọn nến buồn thiu. Thế là từ nay nó sẽ bị nằm trong ngăn kéo, khó có dịp cháy sáng nữa. Nến chợt hiểu rằng hạnh phúc của nó là được cháy sáng vì mọi người, dù chỉ có thể cháy với ánh lửa nhỏ và dù sau đó nó sẽ tan chảy


(ST)
 
Gió và chong chóng

Gió nhẹ, chong chóng quay. . .

" Cậu lúc nào cũng quay mãi thế à? " Chợt gió hỏi chong chóng.

" Ừ, có lẽ vậy!! " Chong chóng đáp. " Vì cậu thổi nên tớ phải quay! "

" Vì tớ sao?? " Gió ngạc nhiên.

" Vì cậu. Vì cậu mà tớ quay, cũng vì cậu mà tớ sống. " Chong chóng trả lời. " Nếu tớ không quay thì tớ là một cái chong chóng chết!! "

" Nếu. . . nếu có một ngày. . . tớ không ở bên cậu nữa. . . " Gió ngập ngừng.

" Tớ không biết. Trên đời này có vô vàn ngọn gió và vô vàn chong chóng. Bình thường thì chong chóng cần gió. Gió như là nguồn sống của chong chóng. Chong chóng thiếu gió, chong chóng không còn sức sống nhưng gió thiếu chong chóng thì gió vẫn vậy. " Chong chóng nhẹ nhàng trả lời gió.

" Ừhm. Có lẽ!! " Gió đáp, với tất cả sự thờ ơ.


Chong chóng hiểu hết tất cả. Rằng một ngày kia, gió sẽ chán chong chóng. Rằng chong chóng sẽ già đi theo thời gian nhưng gió thì không. Rằng ngày đó đã sắp đến rồi. Chong chóng thở dài. Chong chóng sắp già mất rồi. Hai ngày, chong chóng không được gặp gió. Có lẽ là chong chóng nhớ gió. Rồi. . . Trời gió lên, chong chóng quay. . . Gió đến rồi!! Gió vẫn thế, vẫn thờ ơ và vô tình. Chong chong nhìn gió, không tin vào mắt mình. Gió, là gió. . . Nhưng đáp trả lại sự nhiệt tình của chong chóng chỉ là một làn gió nhẹ, đủ để chong chóng rung động.


" Tớ phải đi! " Đột ngột gió lên tiếng.

" Cậu phải đi à?? Cậu đi đâu!?? " Chong chóng hỏi, trong hoảng loạn.

" Xa lắm, họ rủ tớ đi, các cơn gió khác!! Chúng tớ phải đi, vì sắp đến mùa khô rồi!! "

" Thật sao?? " Điều chong chóng lo sợ cuối cùng cũng tới. " Cậu có về không!!? "

" Thế cậu có đợi không? " Gió hỏi lại.

" Tớ đợi. Chỉ cần cậu nói có về là tớ tin cậu có về!! " Chong chóng lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng có niềm tin tuyệt đối vào người khác.

" Ừh. Nếu cậu đợi thì tớ sẽ về!! " Gió đáp.

" Cậu sẽ về thật chứ?? Khi nào thì cậu về?? "

" Nhanh thôi, khoảng năm mười ngày gì đó!! " Gió trả lời. " Tin tớ nhé!? "

" Tớ tin cậu, cậu đi đi!! Tớ sẽ chờ!! Cậu sẽ về, sẽ mang cho tớ bông hoa màu tím chứ?? " Chong chóng nói, lòng lại nhen lên niềm hy vọng.

" Chắc chắn!! Hoa màu tím nhé!! " Gió khẽ cười.

Chong chóng không nói gì cả, chỉ biết lặng nhìn gió đi.


Rồi gió đi. Chong chóng ở lại và chờ đợi. Chờ mỏi mòn. Một ngày, hai ngày. Một tuần, hai tuần. Rồi một tháng, hai tháng. Gió vẫn không về. Chong chóng vẫn đợi. Chong chóng tin gió. Tin vào lời hứa của gió. Năm đó, khô hạn, nắng nóng. Trời lặng không chút gió. Mọi người đã đi đến vùng khác. Riêng chong chóng vẫn ở mãi nơi này. Chong chóng sợ nếu mình đi thì khi gió quay về sẽ không gặp. Chong chóng sợ không gặp được gió.

Cậu ấy sẽ về!! Cậu ấy hứa rồi mà!! Cậu ấy bảo nếu mình đợi thì cậu ấy sẽ về!!

Mình phải tin vào cậu ấy!! Cậu ấy không lừa mình!! Cậu ấy không nói dối!!

Phải tin, ai nói gì mình mặc kệ!! Cậu ấy sẽ về!! Phải tin tưởng!! Phải tin. . .

Cứ thế, chong chóng đã đợi hơn mười năm!! Chong chóng vẫn cứ tin, chong chóng vẫn cứ đợi, chong chóng vẫn cứ hy vọng!! Màu vàng cam ngày xưa, giờ chỉ là một màu bàn bạc, màu của thời gian, màu của sự chờ đợi. Nhưng chong chóng vẫn đợi!!


Rồi một ngày kia. Đã có người phát hiện ra chong chóng. Là một cơn gió. Trời gió lên, chong chóng quay. . . Gió!? Chong chóng quay, chong chóng lại tràn đầy sức sống nhưng. . . đó không phải là gió, chỉ là hơi từ miệng một cô bé. " Gió ở đâu?? " Chong chóng tự hỏi. Có lẽ gió đã quên chong chóng rồi, có lẽ bây giờ gió đang ở bên một chong chóng nào khác. Có lẽ là thế. Nhưng. . . gió đã hứa là sẽ về với chong chóng rồi kia mà. Cô bé vẫn đang thổi. Chong chóng quay nhưng chong chóng không hạnh phúc. Đây không phải là gió của chong chóng. Đây không phải là cơn gió mà chong chóng đã chờ đợi suốt mười năm. Gió của chong chóng khác, gió của chong chóng tuy vô tình nhưng khi làm chong chóng quay lại có cảm giác khác. Không, không phải!! Không phải gió của chong chóng. Chong chóng không muốn quay vì cô bé. Chong chóng chỉ muốn quay vì gió thôi. Nhưng cô bé cuối cùng cũng vứt bỏ chong chóng như cơn gió kia đã từng làm hồi mười năm trước.


Chong chóng lại trơ trọi một mình. Lại tiếp tục héo hon vì chờ đợi. Lại tiếp tục hy vọng vài lời hứa của gió. Mười năm rồi. Chong chóng cứ thế chờ đợi trong vô vọng. Chong chóng chỉ mong gặp được gió, dù chỉ một lần thôi cũng được. Gặp để lòng chong chóng thôi day dứt. Ngày ấy chong chóng không dám nói. Chong chóng sợ. . .


Gió à!! Cậu về đi!! Tớ vẫn đang chờ cậu!! Vẫn đang chờ!!

Tớ nhớ cậu lắm!! Cậu đang định bỏ rơi tớ đấy à??

Đừng làm vậy nhé!! Bỏ rơi người khác là không tốt đâu!!


Liệu có ai hiểu tại sao gió lại bỏ chong chóng?? Gió sợ, sợ tính cách ương bướng, thích cái mới của mình làm chong chóng tổn thương. Nhưng gió làm vậy đã để chong chóng tổn thương nặng nề hơn. Gió đã làm chong chóng phí hoài cả đời mình để chờ đợi. Gió ác lắm!! Chong chóng vẫn tin gió, chong chóng không trách gió, chong chóng có một niềm tin mãnh liệt.


Gió có vị gì nhỉ?? Không ai biết.

Gió có màu gì nhỉ?? Không ai biết.

Gió có mùi gì nhỉ?? Không ai biết.


Nhưng chong chóng biết. Gió có vị mặn của nước mắt chong chóng. Gió có màu bạc của thời gian và sự chờ đợi. Gió có mùi máu đang rỉ ra từ trái tim chong chóng.

Chong chóng không dám thừa nhận mình đã yêu gió. Nhưng đó vẫn là sự thật. Chong chóng yêu gió. Chong chóng chờ gió là để nói ra điều này để thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Mục tiêu của chong chóng chỉ có vậy. Chong chóng không dám mơ đến gió. Chong chóng không cần gió yêu chong chóng. Chong chóng chỉ cần gió về thôi. Liệu chong chóng có đòi hỏi cao quá không?? Mười năm sống trong hy vọng, mười năm con vịt cứ nghĩ mình là thiên nga, mười năm ảo tưởng, mười năm sống như người mộng du đã làm chong chóng không còn chút sức lực nào nữa. Chong chong không chịu nổi cái cảm giác ngột ngạt này nữa rồi.


Không!! Mình phải sống, mình phải đợi!! Gió sẽ về!! Sẽ về mà!!

Đã hứa!! Gió không nuốt lời đâu!!

Nghe này chong chóng!! Yêu thương là tin tin tưởng!!

Chong chóng yêu gió thì chong chóng phải tin gió chứ!!

Gió sẽ trở lại!! Chút nữa thôi!! Cố lên nào chong chóng!!



Trời gió lên, chong chóng quay. . .


Gió, là gió!! Là cơn gió đó!! Gió về rồi!! Chong chóng lại quay, chong chóng hạnh phúc!!


" Dối trá!! Cậu bảo chỉ năm mười ngày!! " Chong chóng nghẹn ngào.

" Xin lỗi, tớ. . . "

" Đừng xin lỗi!! " Chong chóng hét lên. " Tớ không tha thứ cho cậu đâu!! Bây giờ và mãi mãi!! "

" Nghe tớ giải thích, chong chóng!! Chấp nhận lời xin lỗi của tớ đi!! Tớ thực sự muốn quay lại với cậu nhưng sức khỏe của tớ không cho phép!! Tớ không thể đi đoạn đường xa như vậy để về với cậu được, gần 400 km!! Tớ cũng nhớ cậu lắm!! Tớ. . . tớ cần cậu chấp nhận lời xin lỗi này!! "

" Cậu bỏ tớ hơn mười năm, rồi bay giờ trở về xin lỗi là xong hết sao?? "

" Tớ đã thực hiện lời hứa với cậu rồi mà!! " Gió yếu ớt đáp.

" Lời hứa!? Thế cậu có nhớ cậu hứa gì không?? "

" Tớ không còn nhiều thời gian nữa!! Tớ không biết có thể tìm cho cậu bông hoa màu tím không!! Tớ sẽ cố!! Nhưng sợ không kịp!! Tớ sắp chết rồi!! " Gió nói, nhẹ nhàng như tuyết rơi.

Hả?? Cái gì?? Không còn nhiều thời gian nữa!? Sợ không kịp!? Sắp chết??

Chong chóng không tin!! Không phải!! Sao gió có thể chết được!?

" Cậu . . . mà chết thì tớ phải làm sao!? "

" Xin lỗi, tớ thực sự không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này!! Nhưng. . . " Gió nói mà cố không để giọng mình khác đi.

" Cậu mà bỏ rơi tớ là không bao giờ tớ tha thứ cho cậu đâu!! " Chong chóng hét, giọng lạc đi. " Tớ yêu cậu!! "

" Trước đây tớ luôn phân vân liệu cậu có yêu tớ không!! Bây giờ thì tớ xác định được rồi!! Tớ về không uổng phí!! Bông hoa màu tím, tớ sẽ tìm, chờ nhé!! "

" Không!!! Tớ không để cậu đi đâu!! Tớ sợ lắm!! Cậu đừng để tớ lại một mình, tớ sợ lắm!! " Chong chóng nói trong nước mắt.

" Tớ không bỏ cậu đâu!! Tớ đã về rồi kia mà!! Một chút thôi!! Về ngay!! " Gió khẽ hôn lên chong chóng. Rồi lại đi. Rồi lại bỏ chong chóng.


Chỉ còn lại một mình chong chóng. Chong chóng không thể giữ chân được gió. Gió quen tự do rồi.


Cơn gió không dừng chân nơi đây. . .

Xin lỗi cậu nhiều lắm. chong chóng!!! Tớ không muốn cậu đau khổ vì tớ!!

Trên đời này còn nhiều cơn gió nữa mà!! Đâu phải chỉ có tớ là gió!!

Đừng khóc, thấy cậu khóc tớ đau lòng lắm!! Cậu đừng khóc!!

Đừng vì tớ mà đau khổ, đừng vì tớ mà làm bất kì chuyện gì dại dột!!

Tớ không muốn cậu thấy tớ chết!!

Tớ sẽ chịu đau khổ một mình!! Tớ sẽ không để cậu tổn thương lần nữa đâu!!'

Xin lỗi cậu, vì tất cả những gì tớ có lỗi!!

Chong chóng lặng nhìn gió!!


Cậu về để làm gì?? Cậu ác lắm!! Cậu làm vậy sao tớ vui được!?

Thà cậu nói cậu ghét tớ, thà cậu nói cậu đã có chong chóng khác!!

Thà là vậy!! Có lẽ tớ dễ chịu hơn bây giờ!!

Chứ bây giờ lòng tớ đau lắm cậu biết không??

Một câu nói dối như ngày xưa để tớ tiếp tục sống vui vẻ đối với cậu khó lắm sao??

Chỉ là một câu nói để tớ yên lòng thôi mà!! Không được sao??

Chong chóng và gió. Ai cũng muốn nhận đau khổ về phần mình. Nhưng đau khổ lại được chia đều cho cả hai. Vì đó là định mệnh!! Định mệnh đã nối cả hai bằng một sợi dây trói vô hình, đùa giỡn với số phận của chúng, ràng buộc chúng, lôi chúng vào vòng quay của số phận, bắt chúng phải trải qua nỗi đau mất đi người mình yêu nhất! Định mệnh là vậy, luôn luôn như vậy, luôn luôn thích lặp lại những bi kịch của quá khứ, luôn luôn thích xem lại những chuyện đã qua từ lâu, cho dù đó là một bi kịch khủng khiếp của đời người . . .!!


(ST)
 
Những câu chuyện cảm động ...

Có một người đàn ông yêu thích mỹ thuật. Ông ta say mê đến mức gần như
sống vì niềm say mê của mình. Sưu tập tranh là mục tiêu cả đời của ông.
Ông làm việc rất chăm chỉ để dành tiền tiết kiệm nhằm mua thêm các tác
phẩm hội họa cho bộ sưu tập của mình. Ông mua rất nhiều tác phẩm của
các họa sỹ nổi tiếng.
Người đàn ông này đã góa vợ. Ông chỉ có một người con trai. Ông đã truyền
lại cho con mình niềm say mê sưu tầm đó. Ông rất tự hào về con trai của
mình khi anh ta cũng trở thành một nhà sưu tầm nổi tiếng như ông.
Một thời gian sau, đất nước bỗng có chiến tranh. Người con trai, cũng như
mọi thanh niên khác, lên đường tòng quân. Và sau một thời gian thì câu
chuyện xảy ra...
Một hôm, người cha nhận được một lá thư thông báo rằng người con đã
mất tích khi đang làm nhiệm vụ. Người cha đau khổ đến tột cùng. Thật là
khủng khiếp khi người cha không thể biết được điều gì đang xảy ra với con
mình.
Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằng
con ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người.
Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người ta
báo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiến
trường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về
từng thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khu
vực an toàn thì con ông đã trúng đạn và hy sinh.
Một tháng sau, đến ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông không thể
hình dung được một Noel mà thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đang ở
trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa nhà là một chàng trai
tay cầm một bọc lớn.
Chàng trai nói "Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người mà con
bác đã cứu trước khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu không biết
đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà con bác đã làm cho cháu. Cháu
được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù cháu không
phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác để tặng
cho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu."
Người cha đem bức tranh vào nhà, mở ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫn
treo trên lò sưởi xuống, ông thay vào đó là bức chân dung người con. Nước
mắt lưng tròng, ông nói với chàng trai "Đây là bức tranh giá trị nhất mà ta có
được. Nó có giá trị hơn tất cả các tranh mà ta có trong căn nhà này."
Chàng trai ở lại với người cha qua Noel đó rồi hai người chia tay. Sau vài
năm, người cha bị bệnh nặng. Tin tức về việc ông qua đời lan truyền đi rất
xa. Mọi người đều muốn tham gia vào cuộc bán đấu giá những tác phẩm
nghệ thuật mà người cha đã sưu tầm được qua thời gian. Cuối cùng thì buổi
bán đấu giá cũng được công bố vào ngày Noel năm đó. Các nhà sưu tầm và
những nhà đại diện cho các viện bảo tàng đều háo hức muốn mua các tác
phẩm nổi tiếng. Toà nhà bán đấu giá đầy người. Người điều khiển đứng lên
và nói "Tôi xin cám ơn mọi người đã đến đông đủ như vậy. Bức tranh đầu
tiên sẽ là bức chân dung này..."
Có người la lên "Đó chỉ là chân dung đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúng ta
không bỏ qua nó, và bắt đầu bằng những bức có giá trị thật sự?"
Người điều khiển nói "Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!"
Người điều khiển bắt đầu "Ai sẽ mua với giá $100?"
Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp "Ai sẽ mua với giá $50?"
Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi "Có ai mua với giá $40?"
Cũng không ai muốn mua. Người điều khiển lại hỏi "Không ai muốn trả giá
cho bức tranh này sao?" Một người đàn ông già đứng lên "Anh có thể bán
với giá $10 được không? Anh thấy đấy, $10 là tất cả những gì tôi có. Tôi là
hàng xóm của ông cụ và tôi biết thằng bé đó. Tôi đã thấy thằng bé lớn lên và
tôi thật sự yêu quý nó. Tôi rất muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý
không?"
Người điều khiển nói "$10 lần thứ nhất, lần thứ nhì, bán!"
Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi người nói với nhau "Chúng ta có thể bắt
đầu thật sự được rồi!" Người điều khiển nói "Xin cảm ơn mọi người đã đến.
Thật là vinh hạnh khi có mặt những vị khách quý ở đây. Bữa nay chúng ta
sẽ dừng tại đây!"
Đám đông nổi giận "Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ
các tác phẩm nổi tiếng kia mà?" Người điều khiển nói "Tôi xin lỗi nhưng buổi
bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi người hãy xem chúc thư của ông cụ đây,
NGƯỜI NÀO LẤY BỨC CHÂN DUNG CON TÔI SẼ ĐƯỢC TẤT CẢ CÁC
BỨC TRANH CÒN LẠI! Và đó là lời cuối cùng!”


VÀ TÔI ĐÃ BẬT KHÓC...
Meg Hill
Tôi đã không bật khóc khi được biết con tôi là một đứa trẻ bị bệnh tâm thần.
Tôi vẫn ngồi im và không nói gì khi vợ chồng tôi được thông báo rằng Kristi
đứa con hai tuổi của chúng tôi - đúng như chúng tôi đã nghi ngờ – thật sự bị
chậm phát triển trí não.
"Cứ khóc đi," bác sỹ khuyên tôi thân ái. "Nó giúp tránh được các khủng
hoảng về tâm lý."
Những khủng hoảng tâm lý không xảy ra, tôi không thể khóc trong những
ngày tháng tiếp theo. Chúng tôi đăng ký cho con vào trường mẫu giáo khi
cháu được bẩy tuổi.
Thật dễ bật khóc khi tôi để con mình ở lại trong căn phòng toàn những đứa
trẻ năm tuổi đầy tự tin, háo hức, nhanh nhẹn. Kristi đã chơi một mình ở nhà
rất nhiều giờ, nhưng vào bữa đó, khi cháu là đứa khác biệt hẳn giữa hai
mươi đứa trẻ khác, có lẽ lúc đó là lúc cháu nó cảm thấy cô đơn nhất.
Mặc dù vậy, những điều tốt đẹp hơn cũng dần dần tới với Kristi và những
bạn cùng lớp của cháu. Khi khoe về mình, những đứa bạn của Kristi cũng cố
gắng khen thêm: "Hôm nay Kristi đã đọc tất cả các chữ chính xác." Không
đứa trẻ nào nói thêm rằng những chữ mà Kristi phải đọc dễ hơn nhiều so với
các bạn khác.
Trong năm thứ hai ở trường, cháu nó gặp một trường hợp rất khó khăn. Một
cuộc thi lớn cho học sinh về năng khiếu âm nhạc và thể thao. Kristi lại rất
kém về âm nhạc và khả năng vận động. Vợ chồng chúng tôi cũng rất sợ khi
nghĩ đến ngày đó.
Hôm đó, Kristi tính giả bộ bệnh. Tôi cũng muốn liều để cho cháu ở nhà. Tại
sao phải để cho Kristi thua trong một phòng thể thao ngập những phụ huynh,
học sinh và thầy cô giáo? Cách giải quyết đơn giản nhất là để cháu ở nhà.
Chắc chắn rằng vắng mặt trong một chương trình như vậy cũng không có
vấn đề gì xảy ra. Nhưng lương tâm tôi không cho phép tôi đầu hàng dễ dàng
như vậy. Và cuối cùng thì tôi phải đẩy Kristi - lúc đó đã tái nhợt và rất miễn
cưỡng - lên xe học sinh và chính tôi lại giả bộ bệnh.
Nhưng một khi tôi đã ép con gái mình tới trường, thì tôi cũng phải ép mình
tới tham gia chương trình. Dường như thời gian kéo dài tới vô tận khi chưa
tới nhóm của Kristi trình diễn. Cuối cùng thì chúng cũng tới lượt, khi đó tôi
biết Kristi rất lo sợ. Lớp của cháu được chia thành từng nhóm. Với những
động tác ì ạch, chậm và lóng ngóng, chắc chắn cháu sẽ làm đội kém điểm.
Cuộc thi đấu lại diễn ra rất suôn sẻ một cách đáng ngạc nhiên, cho đến khi
cuộc thi chạy trong bao tải. Mỗi đứa trẻ phải nhảy vào trong bao từ tư thế
đứng, ôm bao nhảy đến đích, quay vòng lại nơi xuất phát và nhảy ra khỏi bao.
Tôi thấy Kristi đứng gần cuối hàng và trông có vẻ hoảng loạn.
Nhưng khi gần tới lượt Kristi, có một thay đổi trong đội của cháu. Cậu con
trai cao nhất trong đội đứng ra sau Kristi và đặt hai tay lên eo của cháu. Hai
đứa con trai khác đứng lệch ra phía trước của cháu. Khi đứa trẻ trước Kristi
nhảy ra khỏi bao, hai đứa con trai đằng trước giữ bao trong khi đứa con trai
đằng sau nhấc Kristi lên và đặt cháu chính xác vào trong bao. Đứa con gái
đứng đằng trước Kristi giữ tay cháu và giúp cháu giữ thằng bằng. Cuối cùng
cháu cũng bắt đầu nhảy, mỉm cười và tự hào.
Giữa tiếng hoan hô cổ vũ của các giáo viên, học sinh và phụ huynh, tôi đã
cảm ơn trời vì những con người tốt bụng kia có mặt trong cuộc đời đã giúp
cho đứa con gái khuyết tật của tôi có thể cảm thấy mình như là một con
người thật sự.
Và tôi đã bật khóc.

(sưu tầm)
 
Quan sát và lắng nghe




Một người thì thầm: "Cuộc sống ơi, sao không nói gì với tôi?". Và một chú sáo cất tiếng hót. Đó chẳng phải là tiếng nói của cuộc sống sao? Nhưng anh ta không nghe thấy.

Một người thì thầm: "Cuộc sống ơi, hãy nói gì với tôi đi chứ!". Và một tiếng sấm nổ vang trời. Đó chẳng phải là tiếng nói của cuộc sống sao? Nhưng anh ta không nghe thấy.

Một người nhìn quanh và nói: "Cuộc sống ơi, sao tôi không bao giờ nhìn thấy cuộc sống?". Và một vì sao sáng hơn. Đó chẳng phải là ánh sáng của cuộc sống hay sao? Nhưng anh ta không để ý thấy.

Một người kêu lên: "Cuộc sống ơi, tôi muốn có một điều kì diệu!". Và một đứa trẻ được sinh ra đời. Đó chẳng phải là một điều kì diệu sao? Nhưng anh ta không hay biết.

Một người kêu lên trong thất vọng: "Cuộc sống, hãy chạm vào tôi. Hãy cho tôi biết là người vẫn ở đâu đây và có thể bảo vệ tôi". Một giọt nước trên lá cây rơi xuống vai anh ta. Đó chẳng phải là cuộc sống đã nhẹ nhàng chạm vào anh ta đó sao? Nhưng anh ta lau giọt nước và bỏ đi.

Hạnh phúc không được đóng gói gửi cho mọi người. Nó đến từ cuộc sống, từ thiên nhiên, từ những gì tưởng như vô tình. Hạnh phúc đến, nhưng nó thường không đến theo cách mà bạn muốn.



Tình yêu và lý trí




Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, các tính cách sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm. Một ngày nọ, chúng tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó.
Thông minh đề xuất: "Chúng ta cùng chơi trốn tìm nào!". Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý trí la lớn "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé!"

Lý trí tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm :"Một, hai, ba...", Đức hạnh và Thói xấu cuống cuồng đi kiếm chỗ để nấp. Dịu dàng nấp sau mặt trăng. Phản bội nấp sau những vườn bắp cải. Yêu mến cuộn tròn giữa những đám mây. Nồng nàn trốn ngay giữa trung tâm trái đất. Nói dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới một hồ lớn. Tham lam trốn trong một bao tải... Và Lý trí đã đếm đến bảy mươi, tám mươi... chín mươi. Lúc này tất cả đều tìm được chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình yêu trong trái tim mình.

Khi Lý trí đếm tới một trăm, Tình yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hoa hồng ...

Lý trí bắt đầu tìm kiếm. Lười biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt. Sau đó lần lượt Dịu dàng, Nói dối, Nồng nàn, Yêu mến... cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình yêu. Ghen ghét với Tình yêu, Ghen tỵ đã thì thầm vào tai Lý trí: "Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình yêu đấy".

Lý trí bước lại gần và bắt đầu tìm kiếm. Lý trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm và dừng lại khi trái tim của Lý trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu. Tình yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình yêu. Lý trí khóc thét lên: "Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ?"
Tình yêu nói: "Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi". Và đó là lý do vì sao Tình yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lý trí.



(ST)
 


Có những điều chỉ khi mất đi rồi, người ta mới nhận ra là mình từng có nó và lúc đó, người ta mới biết trân trọng nó.

Cái gì đã vỡ là vỡ…thà nhớ lại khi nó tốt đẹp nhất còn hơn là chắp vá lấy được để rồi suốt đời cứ phải thấy những chỗ vỡ…

Tạm biệt một số thứ…một số thứ từng là của mình nhưng không dành trọn cho mình.

Thôi vậy, hãy cứ để nó trôi theo hướng mà nó cần phải đến…
 
Hay ghê! Giá trị nghệ thuật sống quá cao. Tiếc là không phải anh dailuong viết nếu không thanks chục cái lấy may rùi. Hạt giống tâm hồn là sách được tuyển chọn nên luôn mang ý nghĩa tuyệt vời...yahoo...
 
Tản mạn những ước mơ

Ai cũng có một số phận, quê hương và gốc gác. Người ta tin rằng những điều đó là không thể chọn lựa và thay đổi được, tôi chỉ đồng ý với hai ý sau, bởi vì tôi tin... vào ý đầu.


Nhân vật tiếu thuyết Vito Corleone trong tác phầm Bố Già của nhà văn Mario Puzo đã luôn tâm niệm rằng: "Mỗi người có một số phận", với một hàm ý là hãy thanh thản và an phận nếu không thể thay đổi được. Một câu nói đầy tính chấp nhận trong một con người vươn lên từ đáy của xã hội nước Mỹ. Cuộc sống có những lối đi và luật chơi của riêng nó, có cả những định mệnh ai bài, mỗi con người có những cách sống và niềm tin của riêng họ, cũng có cả những tâm huyết trong tim.




Cuộc đời đúng là cũng dành riêng cho mỗi người một "số" thật, ví dụ như ta sinh ra ngày nào, chết vào lúc nào (cái này tôi tin), yêu ai (cũng rất tin). Nhưng ước mơ thì không do số phận ban tặng được. Ước mơ không tự sinh ra và cũng không tự mất đi, nó là quá trình hình thành khi ta lớn lên, ta sống và ta làm việc. Những ước mơ có thể nhiều hay ít, có thể còn mãi khi ta còn ý niệm, có thể thành hiện thực, hoặc cũng có thể trôi đi trong mỗi người như như một hạt cát nhỏ trong mênh mông nghĩ suy.

Khi ta sinh ra và biết đến thế giới này, lúc còn bé, con trai hay mơ thành những người hùng nào đó, ước mơ đó là ở tính can đảm, sự tài ba, trí tuệ và sự hiếu thắng. Tôi vẫn ước mình là thanh tra Cattani, một mình chống lại Mafia - hay Robinson, lạc vào hoang đảo, chống chọi giữa đầy đủ hiểm nguy. Ước là Cattani vì anh bản lĩnh quá và cái chết của anh để lại trong lòng tất cả một hình bóng không bao giờ phai nhạt, là Robinson vì phiêu lưu và khám phá, ai mà chẳng thích.

Thời thơ bé, lâu lâu được nghe một bản nhạc giữa đêm tối tĩnh mịch, nhìn sao trên trời, mơ thời gian và không gian không bao giờ thay đổi, thấy yêu những khoảnh khắc đó lạ lùng. Cảm nhận được âm thanh từ tiếng đàn như giọt sương rơi xuống cỏ, lắng đọng và tĩnh mịch của đêm, thấy cuộc đời đơn sơ và đẹp lắm. Và thời gian như chiếc cầu nối vậy, nó chắp cánh cho những mơ ước... không bao giờ thành hiện thực lúc bé đến những hoài bão khi lớn lên.

Ước mơ của bạn là gì, ai cũng có cả, nhưng không phải ai cũng bước trên một con đường và kiên định với những gì mình đã định. Vì sao ư, vì cuộc sống vốn phức tạp, thời gian không đợi và những tiếng thở dài và chậc lưỡi sẽ đến như lấp khoảng trống cho những gì chưa làm được. Tôi cũng vậy, cũng mong muốn, cũng làm, cũng hy vọng, và thất vọng, nhưng từ bỏ giấc mơ thì không. Ước muốn của con người không bao giờ giới hạn và khả năng để thực hiện chúng cũng thế.

Kể một chuyện nhỏ thế này, lúc trước tôi vẫn thấy buồn cười vì người ta cứ thắc mắc và cố tìm hiểu tại sao nàng Mona Lisa cười, cô nàng trong tác phẩm của Leonardo Da Vinci có một nụ cười bí hiểm. Và cuối cùng thì các nhà khoa học của Canada đã lí giải được rằng: nàng cười vì nàng sắp có con. Các nhà khoa học Canada đã tìm ra bí ẩn sau 2 năm ròng nghiên cứu nhờ phát hiện ra việc nàng mặc một loại áo vải mút mà chỉ có phụ nữ có mang, hoặc đã đẻ, thời đó mới mặc.

Rất mất thời gian cho câu trả lời, nhưng họ muốn, và họ làm được, dù người đời đọc cái kết quả nghiên cứu đó trong một thoáng chốc cho... vui. Nếu bạn có ước mơ, chỉ cần là nó trong sáng, hãy giữ vững niềm tin đó và hãy sống với nó, vì cuộc sống không phụ người nỗ lực đến cùng bao giờ - tôi tin là vậy.

Cuộc đời có những ngã rẽ. Càng ngày tôi càng có cảm giác yêu cuộc sống vì thời gian qua đi không bao giờ trở lại, một ngày trôi qua lại là một ngày mất đi và lại hỏi mình đã làm được gì. Con người ta, có thể phải trải qua bao thằng trầm của một đời người mới thấy cuộc sống này đáng quý. Nếu bạn có ước mơ, hãy giữ lấy nó, vì nó sẽ đưa cho các bạn bước một chân vào đời. Hãy đắp xây thêm ước mơ trong mỗi người và khi một trong chúng trở thành hiện thực, bạn sẽ thấy giá trị của niềm tin. Hãy nhìn từ những tấm gương, từ cái đáy của sự bần hàn xã hội để xem chúng ta học được những gì.

Tôi không thể quên được Jean Valjean của Victor Hugo, một người tù khổ sai với một tâm hồn cao đẹp, chàng D’Artagnan và những câu chuyện của chàng. Con người ngoài đời của chàng hiệp sĩ (thống chế Pháp Charles de Batz Castelmore, 1611-1673) có lẽ không sống động như thế. Những câu chuyện thật về Athos, Porthos và Aramis có lẽ cũng không đẹp như trong truyện của Dumas. Nhưng giấc mơ và sự tưởng tượng luôn song hành. Dumas và Hugo đã dạy là chúng ta cần phải mơ, mơ để hoàn thiện mình, để không ngừng vươn tới những điều đẹp đẽ hơn. Tôi vẫn mơ được là một D’Artagnan của thời hiện tại bộn bề này. Ở đời, lúc nào cũng cần những hiệp sĩ, và đôi khi chính ta phải là những người như thế...

Về già ư? 55 tuổi giải nghệ, cùng một nửa của mình lang thang trên những cánh đồng cỏ La Pampa trải dài bát ngát, ở một góc chân trời xanh thẳm,ở tận đáy tim mình, mơ cho một cuộc sống tốt đẹp hơn cho tất cả, và tất nhiên ước mơ cho ngày đăng quang của đội bóng mà tôi yêu từ lức bé - Argentina, ngày đó, tôi sẽ coi như ngày sinh thứ 2 của mình. Còn 30 năm nữa để làm việc và bước đi...

Theo Ngôi sao
 
Cho bạn, cho tôi

Đôi khi bạn cảm thấy cuộc đời này thật bất công! Bạn đã cho đi quá nhiều mà không nhận lại được bao nhiêu...


Bạn tự nhủ rằng từ giờ sẽ sống ích kỷ hơn, cho đi ít hơn và nhận từ người khác nhiều hơn. Nhưng... thực tế khi bạn thay đổi cách sống mới này, bạn nhận ra chẳng phải vì mình cho ít đi, mà nhận được nhiều hơn lên.

Vấn đề thực ra rất đơn giản. Khi bạn cho đi là bạn đã nhận được nhiều hơn thế, đó là những niềm vui vô hình mà bạn không chạm vào được.

Bạn thắc mắc rằng tại sao khi người khác buồn thì bạn luôn ở bên cạnh họ để xoa dịu vết thương lòng cho họ, rồi đến khi họ tìm lại được niềm vui họ sẽ lại quên bạn. Còn bạn, khi bạn buồn ai sẽ là người lắng nghe và thấu hiểu nỗi lòng của bạn đây?

Bạn ạ! Cuộc đời này là một vòng tròn. Thật ra không có sự bất công nào đối với bạn ở đây hết, có hay chăng sự nhận lại từ người khác chỉ là đến sớm hay muộn với bạn mà thôi và cái quan trọng là bạn có mở rộng lòng mình để nhận nó hay không!

Tất cả chúng ta sinh ra và tồn tại trên đời này đều mắc nợ nhau. Cho đi, nhận lại là hình thức luân phiên để trả nợ lẫn nhau.

Khi bạn cho đi những điều tốt đẹp thì bạn sẽ nhận được sự bình yên trong tâm hồn. Bạn phải hiểu rằng cho đi không có nghĩa là có sự toan tính ở đây. Bạn càng tính tóan thì bạn lại càng cảm thấy bị dồn nén, bạn cho đi mà tâm bạn không tịnh. Khi ấy bạn vừa phải cho mà vừa không được nhận niềm vui vô hình từ chính bản thân cái cho đi của bạn.

Tất cả mọi thứ chúng ta làm cho nhau đều có sự vay trả. Đôi khi là sự vay trả hữu hình và đôi khi cũng là một sự vay trả vô hình.

Mỗi người chúng ta quen biết nhau, yêu nhau, ghét nhau, căm thù nhau... âu cũng là cái duyên. Có duyên mới biết, mới quen, mới yêu, mới ghét!

Cái duyên ban đầu là do trời định nhưng để gắn bó lâu dài, muốn biến cái duyên ấy thành tình yêu thương thì là do chúng ta quyết định, nhờ vào cái cho đi của mỗi người.

Nhưng bạn nên nhớ, trong tình yêu không có sự trông mong được nhận lại, bởi tình yêu luôn luôn là một thứ điều luật không công bằng của trái tim, không có định nghĩa cũng chẳng có lý lẽ. Có hay chăng một bạn nhận được hạnh phúc. Không thì bạn nhận được sự chán chường, đau khổ!

Tất cả đều trong một vòng tròn luẩn quẩn.

Nhưng dù biết đôi khi cuộc sống không được như ý muốn của ta, bạn hãy cứ cho đi. Cho đi là bạn đã tự yêu thương lấy chính bản thân mình. Bạn đã hòa vào dòng chảy của cuộc sống, của đời người.

Đời người như đời sông, như cuộc sống hoà tan với thời gian, luôn trôi đi nhưng không ngừng đổi mới, mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế. Tất cả dòng sông rồi sẽ đi về biển, từ biển bao la sẽ rót vào những lòng sông mênh mông tràn đầy, mạch luân lưu không ngơi nghỉ ấy là cuộc sống. Sẽ không bao giờ có cái chết vì nơi tận cùng cũng là khởi thủy cho những mầm sống mới...

Cho đi!

Cuộc đời có bao lâu mà hững hờ...

Vài nét về blogger:

DÁM THÀNH CÔNG- DÁM CHẤP NHẬN THẤT BẠI.


Theo Ngoisao
 
Nếu tôi là bạn

Đôi lúc người ta gọi đấy là một điều ước. Đôi lúc người ta cho đó là một điều ngớ ngẩn, mà cũng có đôi lúc người ta công nhận đó là một giả định thường gặp trong cuộc sống.

Một giả định để ai đó chợt nhận ra những gì đã, đang và sẽ xảy ra xung quanh mình với cái nhìn khác, cái nhìn của mình nhưng không hẳn cho mình, để hiểu rõ hơn những người bạn, dẫu cho mọi người vẫn thường thốt lên "giá mà..." khi thứ gì đó qua đi.

Còn tôi và bạn, ngày hôm qua vẫn có thể là ngày hôm nay hoặc ngày mai bởi đơn giản chúng ta là bạn. Và nếu tôi không phải là tôi, nếu tôi là bạn... thì liệu tôi có hành động như bạn không? Chắc cũng vậy thôi, nhưng sao không thử một lần giả định nhỉ?

Những gì đã xảy ra cho bạn, cho tôi hay bất kỳ ai khác, tất cả giờ đã là quá khứ. Một quá khứ không bao giờ tìm lại được, một tương lai không thể nào xác định được. Nhưng hiện tại thì bắt đầu từ quá khứ và là cầu nối đến tương lai.



Nếu tôi là bạn, tôi sẽ không bao giờ cố giấu hay kìm nén những cảm xúc đối với ai đó để rồi suốt ngày phải chạy trốn chính bản thân mình, cùng hàng trăm, hàng nghìn sự lựa chọn mà trong đó không có sự lựa chọn nào dành cho riêng bạn. Còn nếu vì lý do nào đó, thì tôi cũng sẽ đặt nó ở vị trí sâu kín nhất trong tâm hồn để thoải mái hơn mỗi khi đương đầu với bản thân mình.

Nếu tôi là bạn, tôi đã không bao giờ trách bạn mình là "đồ tồi" chỉ bởi lý do mà... chỉ bạn mới biết. Dẫu rằng nó sẽ được bỏ qua nhưng dường như một hố sâu vô hình được dựng lên mà không cách nào vượt qua được. Một chiếc cốc thuỷ tinh đã vỡ làm sao có thể hàn gắn nguyên vẹn như lúc ban đầu, dù người thợ có khéo léo đến cỡ nào.

Nếu tôi là bạn, tôi sẽ không suốt ngày ấp ủ những ảo tường mà chỉ có mỗi bạn vẽ ra. Tôi sẽ chia sẻ nó cho mọi người đặc biệt là những người bạn, kể cả khi tôi có thể nhận về những điều không thực sự mong đợi. Khi bạn mở lòng mình, bạn sẽ có được nhiều hơn thế từ người khác.

Nếu tôi là bạn, tôi đã không giận người bạn thân bởi hình ảnh một người thứ ba xa lạ, để rồi đánh mất mãi mãi những gì đã vun đắp bằng tình bạn chân thành. Nếu tôi là bạn, tôi sẽ bỏ ngay suy nghĩ người khác phải làm điều này cho mình trước khi mình làm điều kia cho họ.

Nếu tôi là bạn, tôi đã không vì chút lòng ích kỷ, ghen tị với mọi người mà bỏ quên bản thân mình, để rồi cứ phải dằn vặt trong những tháng ngày đơn độc. Bạn không muốn ai ở bên bạn cũng bởi bạn quá yêu bản thân mình, hơn bao giờ hết.

Nếu tôi là bạn, tôi sẽ luôn nghĩ ngày mai tươi sáng hơn ngày hôm qua chứ không bi quan cho một ngày mới dù vì bất cứ lý do gì.

Nếu tôi là bạn, tôi đã không chạy đi tìm một bến đỗ mới cho bản thân khi bến đỗ cũ chưa được xây dựng vững chắc. Đôi lúc đó là xu hướng, nhưng khi làm người khác mất niềm tin thì cũng thật khó để làm tốt công việc dù bạn có thực sự muốn như vậy...

Nếu tôi là bạn, tôi sẽ cố loại bỏ những suy nghĩ nhạy cảm không đáng có về một ai đó để rồi sinh ra ngớ ngẩn. Tất cả chỉ để chứng minh bạn "ngưỡng mộ" người đó.

Nếu tôi là bạn, tôi sẽ không giành quá nhiều thời gian vào 4 bức tường và màn hình Internet để tách biệt với thế giới. Cuộc sống ngoài kia có nhiều thứ tươi đẹp để khám phá.

Nếu tôi là bạn, tôi sẽ không lôi khiếm khuyết của người khác ra để bàn luận dẫu cho đó chỉ là trò đùa. Nếu tôi là bạn, tôi cũng sẽ không nghĩ ranh giới giữa tình bạn và tình yêu mong manh đến thế.

Nếu tôi là bạn, tôi không nghĩ về ngày mai (tương lai) khi hôm nay (hiện tại) tôi không biết phải làm gì. Có thể ngày mai sẽ không bao giờ đến hoặc sẽ đến nhưng bạn có nghĩ mình sẽ ra sao khi ngày mai thực sự đến.

Nếu tôi là bạn... nếu... tất cả cũng chỉ là giả định. Những thứ đã qua đi và để lại chút gì đó cho bạn, cho tôi và những người bạn của chúng ta đôi lúc khiến tất cả trưởng thành hơn. Có thể tôi không thành công như bạn, không hành động được như bạn ở một khía cạnh nào đó nhưng tôi giả định mình là bạn để hiểu hơn tính cách những người bạn của mình, để trải nghiệm thêm cuộc sống từ những gì mình từng nhận được.

Vậy có khi nào bạn không phải là bạn, bạn là tôi hay ai đó không nhỉ? Tại sao lại không kia chứ!

Theo: Ngoisao.net
 
Câu chuyện về những đầu bút bi

Tôi chỉ muốn chia sẻ cùng mọi người một câu chuyện nhỏ, một câu chuyện thật đẹp đã qua cuộc đời tôi. Đó là câu chuyện về những đầu bút bi...

Hôm đó, có lẽ là một ngày đẹp trời, mà cũng có thể là không vì tôi cũng chẳng quan tâm đến điều đó lắm, chỉ biết rằng hôm đó tôi đi học sớm. Cũng chẳng lạ gì vì tối đó tôi ngủ rất sớm nên dậy sớm hơn bình thường thế là đến trường, ngồi chiễm chệ viết viết lách lách linh tinh. Đang tha thẫn nghĩ miên man, nói là nghĩ chứ hình như tôi đâu có nghĩ gì, người nó bâng bâng quơ quơ thế thôi, thì bỗng có tiếng nói rất nhẹ bên tai.

- Bạn ơi, mình làm phiền tý được không?

Ôi, nhỏ hoa khôi của lớp! Hic, hôm nay có bão hay sao mà nhỏ đó dịu dàng thế nhỉ? Mừ nói thiệt là tôi chã thích nhỏ này lắm... dù nhỏ đẹp mê hồn! Người chi đâu mà "chảnh như con cá cảnh", cũng phải nói là tôi hơi cực đoan, ngại giao tiếp với mấy nàng xinh vì lấp lánh trang sức. Mà nhỏ này thì khỏi nói, đến cả môi cũng lấp lánh Lip-ice (giữ ẩm, mùa lạnh mà). Không thích thì không thích chứ không có ghét, đâu dễ gì mà được người đẹp nhẹ giọng, không thể không mượn gió bẻ măng được. Tôi lớn giọng:

- Chuyện gì dzậy trời?

Hehe... Nhìn nhỏ lúc này mắc cười ghê luôn! Mặt bí xị như bị tạt nguyên gáo nước lạnh! Nhưng trời ơi, nhỏ lại cười? Lạ thật nghen!

- Cho mình xin cái đầu bút bi của bạn được không?

Cái... cái đầu bút bi? Tức là cái ngòi. Sốc nghen, cây bút bi tôi mới mua 1k5 hồi nãy, giờ biểu rút cái ngòi ra cho người ta. Hic, có thánh xuống đây tôi cũng chả cho nữa là người đẹp. Mà thôi, cho cũng được, tôi đâu phải là kẻ ích kỷ đâu! Nhưng mà rút cái ngòi ra, thế nào mực cũng văng lung tung, lỡ mà dính vào mặt chắc tôi chỉ biết đào cái lỗ mà trốn, còn gì là handsome nữa! Nhỏ này hết người chọc rồi hay sao mà tìm đến "cục sỏi" như tôi nhỉ? Tôi "đề kháng" tự nhiên:

- Giỡn hay "đùa" vậy bạn?

Nhỏ hơi nghiêm nghị nhìn tôi... Ôi, trời ơi, gương mặt thay đổi 180 độ. Nghiêm trọng đây!

- Xin lỗi, không phải giỡn cũng không phải đùa bạn à!

Dù vậy, tôi vẫn "phang ngang" một câu:

- Xin cái ngòi thì chi bằng xin luôn cây bút?

Mặt nhỏ thư giãn hơn một xíu và vẫn giọng nhỏ nhẹ nhiệt tình, nhỏ chỉ tay vào cái "đít" bút rồi nói:

- Không phải ngòi bạn à, cái đầu này nè!

Hic, sốc tập hai! Cái “đít” bút mà gọi là cái đầu. Nhỏ này nhiễm gen dơi hay sao mà dùng từ ngược nhỉ? Cái đầu đó thì OK, dù gì tôi cũng không phải là kẻ ích kỷ. Mất cái đầu đó thì cũng không ảnh hưởng gì đến câu bút, chỉ trông xấu xấu thôi! Thế là tôi tự tay tháo nó ra, trao cho nhỏ. Nhỏ cảm ơn rồi qua các bàn khác...

Tôi vốn là đứa tò mò, càng tò mò khi tôi... tôi... rất thích nhỏ đó! Mà tôi có cái tật lạ lắm, hễ thích thích ai đó là hay làm khó người ta, quạnh quẹ đủ thứ nếu có cơ hội. Hai điều này cộng lại làm tôi chẳng thể nào tập trung cả ngày hôm đó. Gần như trong lớp ai dùng loại bút đó nhỏ đều xin, nhỏ cần cái đó để làm gì nhỉ? Chẳng lẽ nhỏ làm thêm cho công ty Thiên Long và họ bắt nhân viên mình làm thế? Cái suy luận này chẳng logic tý nào, công ty có thương hiệu như Thiên Long chẳng bao giờ làm cái việc lạ đời ấy. Hay nhỏ xin để làm cái gì đó, kiểu như túi sách hay tranh ghép nghệ thuật? Phương án này thì 100% chẳng bao giờ xãy ra, người như nhỏ sẽ không có đủ kiên nhẫn để làm cái việc đó và phải "uốn lưỡi" đến vậy! Hay nhỏ sưu tầm để lập kỷ lục Guiness? Chắc vậy thôi nhưng chưa thấy ai sưu tầm đầu bút bao giờ? Coi nhỏ này thích nổi tiếng. Mà mặc nhỏ, nghĩ nhiều chi cho nó nhức đầu!

Đêm hôm đó, chẳng hiểu vì cái gì mà tôi chẳng thể nào chợp mắt được! Ôi, giọng nói nhỏ nhẹ của nhỏ, nó ám ảnh tôi rồi! Ấn tượng từ ngày khai trường mà nhỏ tạo lên tôi giờ được "luỹ thừa" bằng giọng nói hồi sáng nên "điểm của nhỏ" nhân lên trong tôi nhanh đến chóng mặt! Nhỏ cần mấy cái đó, tại sao mình không giúp nhỉ? Ga lăng là cách ghi điểm nhanh nhất mà! Thế là sáng hôm sau lại một ngày thật đẹp, tôi lại đến lớp sớm. Nhưng vẫn muộn hơn nhỏ, nhỏ đến từ hồi nào rồi và vẫn cái công việc khó hiểu đó! Lúc nãy đi học, tôi đã mua thêm một câu bút nữa và lại có thêm một cái đầu bút, còn cách nào để tiếp xúc với nhỏ hay hơn không nhỉ?

- Mình có một cái nữa nè!

Nhỏ cười, nụ cười thiên thần:

- Mình cảm ơn! Thế là được 478 cái rồi!

"Bốn trăm bảy mươi tám", tôi không tin vào tai mình! Nhỏ xin được 478 cái, tức là đã xin 478 lần của 478 người! Nếu không trấn tĩnh nhanh chắc tôi sốc thêm tập nữa quá! Nhưng tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh bằng một hơi thở sâu.

- Bạn cần nữa không? Mình có thể xin dùm bạn...

Nhỏ tươi tắn:

- Cảm ơn bạn, bạn thật tốt!

Trời, có người khen tôi tốt! Không phải nói chứ lâu lắm rồi tôi mới được nghe từ đó! Từ trước đến giờ toàn bị bạn bè phán cho một câu: "Mày đúng là đứa vô tâm". Mà tôi vô tâm thật, tôi chẳng bao giờ nghĩ gì ngoài ăn, học và chơi. Bao nhiêu đó cũng đủ mệt mỏi rồi, nghĩ thêm chắc tôi chết mất! Nhưng hôm nay tôi "tốt", vui thật!

Thế là từ hôm đó tôi xông xáo đi qua nhiều lớp khác. Bắt đầu uốn giọng thật nhẹ nhàng và ngọt ngào để xin nhưng quan trọng vẫn là nụ cười trên môi. Dù sao cuộc đời cũng thật đẹp nên cười chẳng khó gì nhưng làm rồi mới biết, không dễ dàng tý nào! Dù nhiều người sử dụng loại bút bi đó nhưng không phải là tất cả, mà nếu có thì chưa chắc họ đã cho, vì không có cái đít đó thì cây bút trông rất "trần trụi" và thô. Mà riêng cái vụ "cái đít bút" cũng làm tôi quê mấy lần, cũng may tôi thông minh ra và bắt đầu gọi đó là cái đầu bút. Nhưng mệt mỏi nhất vẫn là câu hỏi: "Xin để làm gì vậy?" Tôi lúng túng không biết bao nhiêu lần vì câu này. Cũng may tôi nghĩ ra câu trả lời khá hay: "Bạn cứ nghĩ bạn đang làm một điều tốt đi!" Nhờ nó mà ngày đầu tiên tôi thu hoạch được 53 cái, sau một buổi bôn ba khắp các lớp. Mệt và mỏi! Mà mệt rồi thì tôi thấy ấm ức khi chẳng biết được nhỏ cần nó để làm gì? Tôi quyết tâm phải biết điều đó!

Hỏi nhỏ thì tôi hơi ngại, thế là tôi bắt đầu "bắt sóng" với bạn bè nhỏ. Tôi là đứa vô tâm nên chẳng chú ý gì đến bạn bè trong lớp, giờ thì khổ nè! Cần xíu thông tin mà chẳng biết hỏi ai nhưng cuối cùng tôi cũng hỏi được ông lớp trưởng nhưng câu trả lời chẳng khá hơn:

- Ông cũng bắt đầu nhiễm bệnh nhỏ Vân rồi hả? Làm một điều vô nghĩa và mất thời gian...

Thôi, bụng làm thì dạ chịu! Bây giờ tôi thấy bực mình với cái tính làm biếng hoà đồng của mình. Nhưng cái khó nó ló cái khôn, tôi dùng chiêu "định vị toàn cầu". Thế là tôi bắt đầu theo dõi nhỏ.



Sau khi tan học nhỏ chẳng về nhà! Nhỏ đi đâu nhỉ? Chưa biết đi đâu nhưng nhỏ cong cong quẹo quẹo làm tôi mệt và hồi hộp muốn chết! Cuối cùng, nhỏ... vào một bệnh viện. Hic, mới ngày đầu "làm việc" mà xui thế nhỉ? Trúng hôm nhỏ đi khám bệnh nhưng hơn 11h trưa rồi, bệnh viện nào còn khám nữa? Chắc nhỏ thăm ai đó, ném lao thì giờ phải theo lao, tôi quyết định "thăm" cùng nhỏ cho vui! Nhỏ bước nhanh đến khoa hồi sức, đến phòng cuối cùng, tôi rón rén đi theo... Phải công nhận là tôi có nghệ thuật theo dõi vì nhỏ đã không phát hiện ra tôi. Nhỏ tiến đến một giường bệnh, một chiếc giường rất đặc biệt vì có rất nhiều trang thiết bị xung quanh như máy hô hấp, chuyền đạm và dinh dưỡng,... Không nghĩ nhiều nhưng tôi đoán đó là một "người thực vật" Ai thế nhỉ? Anh nhỏ à? Hay là một người họ hàng? Không đoán được nhưng tôi thấy nhỏ cầm tay người đó rồi lấy trong túi xách ra những đầu bút bi, đặt vào tay người đó. Tôi nhìn, một dòng cảm xúc rất khó tả len lõi trong tim tôi, một cảm giác rất lạ trong lòng, một cảm giác rất mạnh đang dậy sóng trong người tôi. Tôi thấy sống mũi mình cay cay! Thì ra nhỏ xin những đầu bút bi cho người đó, một người đang trong tình trạng hôn mê! Bây giờ tôi thấy nhỏ rất dễ thương và nhân ái dù chưa hiểu chuyện gì?

Mải đứng đó nhìn nhỏ mà tôi bị phát hiện và sững sờ khi nhỏ gọi tên tôi:

- Vũ...

... Đường về, tôi như một con người khác. Chúng tôi dắt bộ xe qua những con đường. Tôi chẳng hỏi gì, chẳng muốn nói gì. Một điều gì đó rất khó tả ở trong con người tôi mà tôi không thể nào hiểu được khi nhỏ kể:

- Đó là Hoài, bạn thân của Vân. Vì chuyện gia đình, bố mẹ cậu ấy xích mích rồi chia tay. Có lẽ vì dại dột mà cậu ấy đã uống thuốc ngủ và đến giờ... vẫn chưa tỉnh dậy... Hai tháng rồi... Là bạn thân mà tôi vô tâm quá!

Nhỏ rơi lệ, tôi cay cay nơi sống mũi một lần nữa...

- Lúc chưa ngủ, cậu ấy thích dùng loại bút bi này và luôn để dành đầu bút bi mỗi khi hết mực... Bây giờ, Vân cũng không biết nên làm gì? Vân hứa với cậu ấy, khi nào Vân xin đủ 1000 đầu bút thì cậu ấy phải tỉnh dậy nhìn Vân!

Đêm đó, lại một đêm tôi không ngủ được, trằn trọc mãi với hình ảnh Vân, Hoài và cả chính tôi. Vân vẫn miệt mài làm một điều mà biết chắc không bao giờ thành sự thật. Còn Hoài, một kết cục thật buồn cho một người sau mười hai năm đèn sách... Tôi giật mình khi nhìn lại chính mình?

Thời gian trôi đi, tôi vẫn cùng Vân đi xin những đầu bút nhưng càng ngày càng xin được ít hơn vì số người thay bút không nhiều. Sau nhưng buổi học, tôi cùng Vân đi thăm Hoài. Và một ngày bình thường lại đến!

- Đây là đầu bút 916 rồi nhé! Chỉ còn 84 là cậu phải thức dậy nhìn tớ đó...

Vân nói mà như muốn rơi lệ. Dạo này, Vân như ít muốn xin hơn, có lẽ vì Vân sợ nếu đủ 1000 rồi mà Hoài vẫn vậy thì hi vọng của cô ấy sẽ vỡ tan. Nhưng tôi không tin vào mắt mình nữa rồi, từ đôi mắt của Hoài một giọt nước mắt lăn dài, từng ngón tay của Hoài khẽ lay động. Một bầu không khí im lặng mà nỗi vui mừng trong Vân, trong tôi, trong bố mẹ Hoài và các bác sĩ như một cơn sóng thần nhấn chìm tất cả để những dòng nước mắt chan hoà nhau...

Câu chuyện có lẽ nên dừng ở đây, tôi chỉ muốn nhắc lại đây không phải là một câu chuyện cổ

tích mà nó chỉ là câu chuyện về những đầu bút bi. Nơi này, 1000 đầu bút bi tượng trưng cho 1000 sự chia sẻ. Dù không phải là một cái gì lớn lao nhưng điều đó lại làm nên một điều kỳ diệu. Cuộc sống của chúng ta không tồn tại những phép màu nhưng bằng một chút tình người những điều kỳ diệu sẽ đến. Tin tôi nhé!

(Blog by/blogviet)
 
Thư gửi Hà Nội!

Yêu thương gửi về Hà Nội từ nơi cách xa 1719 km - thành phố Hồ Chí Minh.

Đã lâu rồi mình không còn được cảm giác sáng sáng chạy bộ bên Hồ Gươm, tận hưởng bầu không khí trong mát hiếm hoi trong ngày tại “lẵng hoa giữa lòng thủ đô Hà Nội” nữa.

Hình như ở phía đó gần ngọn tháp Hoà Phong, vẫn có những rặng liễu xanh nhẹ buông tán xuống mặt hồ, đưa khẽ khi cơn gió nhẹ chợt thổi tới. Phía xa, làn sương mặt hồ bảng lảng. Ai dám nói Hồ Gươm của tôi không đẹp, không nên thơ nào.


Bình yên lắm!

Khi ngắm nhìn các cụ già tập Thái Cực Quyền, những bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển mà khoan thai,chậm rãi. Ở đằng kia mấy cô chú đang say sưa đánh cầu lông, đá cầu, chạy bộ, tản bộ…

Hình như mọi người đang tạm gác lại tất cả những lo toan bộn bề thường nhật. Lúc này đây là nghĩ cho mình nhiều nhất.

Có lẽ Bờ Hồ - cái tên quen thuộc mà lâu nay mọi người trong gia đình tôi đều gọi như vậy - thưa người nhất là lúc ban chiều. Bấy giờ, chúng ta chắc đều đang bận rộn với công viêc, với gia đình, với gánh nặng và trách nhiệm, đúng không nhỉ?

Không hẳn thế, bên hồ vẫn có mấy bàn cờ tướng, những thế cờ còn đang tiến lui, “cân não”, của các cụ già đã về hưu, chơi tiêu khiển chờ đến giờ đón những đứa cháu thân yêu ở lớp mẫu giáo gần đó.

Bên Hồ, đều đặn đã nhiều năm, một đôi vợ chồng già lúc nào cũng dìu nhau đi quanh hồ vào giờ này, người vợ bị bệnh, đi lại ăn uống, nói chuyện rất khó khăn. Nhưng hễ nhìn vào đôi mắt bà là ta thấy tràn ngập hạnh phúc, yêu thương vì luôn đi bên bà, nắm tay dìu bà bước đi từng bước một, là ông ấy của bà. Tình cảm của đôi vợ chồng già thật cảm động. Không biết giờ này họ còn ở đó hay không nữa?

Lại nhớ, một Bờ Hồ khi mặt trời khuất bóng. Trời tối rồi. Điện đường cũng đã tỏ. Hình như mọi con đường lại đổ về phía Hồ. Có người ra đây hóng mát, đi dạo, có người ra đây để… tập areobic. Các bài tập thường bắt đầu lúc 8h tối hàng ngày. Các bà, các cô luyện tập nhiệt tình vui vẻ lắm, ai nhìn vào cũng phải mỉm cười. Thích thú nhất có lẽ là những vị khách nước ngoài lần đầu đến thăm Hà Nội. Thế nào họ cũng phải cùng tham gia vào hoạt động này. Còn nhớ có 1 lần lần, mình cũng ti toe vào nhảy thử. Mà sao mệt quá không theo nổi hết được một bài.

Ôi thanh niên gì tôi chứ!

Đã ra đến Bờ Hồ thì không thể thiếu làm một việc là xếp hàng mua kem Tràng Tiền. Ngày còn bé, mỗi lần đi qua đây là mình lại phải đi thật chậm lại để thưởng thức thứ hương thơm rất đặc trưng, rất lạ mà không nơi bán kem nào có được. Lâu rồi không qua đây, mùi vị này biết có còn không nhỉ?

Nếu được ngồi đung đưa bên chiếc ghế sát mép hồ, mút một chiếc kem lạnh, lật từng trang của cuốn sách mới mua trên phố Sách Đinh Lễ gần đó, trò chuyện cùng bạn bè , hay chỉ yên lặng ngắm Hà Nội về đêm. Ngắm cả người Hà Nội nữa…thì tuyệt biết bao.

Lạ nhỉ!

Sao hôm nay thấy Nhớ thế một Hà Nội thu nhỏ của tôi, một Bờ Hồ gắn liền với tuổi thơ tôi. Phải rồi! Nhất định sẽ có một ngày tôi trở về để lại nghe tiếng chuông đồng hồ già điểm thời gian cần mẫn trên nóc toà nhà Bưu Điện ngày nào.

Đợi tôi với nhé. Hà Nội ạ!

Vũ Quỳnh Anh
 
Giá trị của số 1

Một, tiếng Anh là one, tiếng Hàn là il, tiếng Trung Quốc là nhất. Đơn giản nó chỉ là con số. Ít ỏi nhất trong tất cả các số. (Dĩ nhiên, nó vẫn còn lớn hơn số không, nhưng điều đó không tính. Không nên so sánh giữa cái có và cái không có).

Một, cũng có nghĩa là đơn, là duy nhất. Khi người ta muốn nói về cái gì đó đơn độc lẻ loi, người ta nói “một...”. Trăng cũng lẻ, Mặt Trời cũng lẻ. Những thứ cao ngạo là những thứ lẻ loi.

Có những thứ trên đời mình chỉ có thể có một. Chỉ có một người mẹ, một người ông, một người bà, ... để mà yêu thương. Chỉ có một trái tim, một cái đầu, một bộ óc... để mà suy nghĩ, mà chứa đựng cả cuộc sống cả trăm điều vạn điều vào đó. Chỉ có một lần đầu tiên chui ra từ bụng mẹ để bắt đầu một cuộc thăng trầm. Chỉ có một lần được nghỉ ngơi một cách êm đềm nhất, bỏ hết những âu lo và cả những yêu thương lại phía sau.

Có những thứ trên đời tưởng chừng rất nhiều, nhưng xét cho cùng cũng chỉ có một. Thời gian là vô tận, nhưng mỗi khoảnh khắc chỉ trôi qua một lần. Chỉ có một ngày sinh nhật tuổi mười lăm, một ngày sinh nhật tuổi hai mươi... Chỉ có một lần bước chân vào trường tiểu học, một lần đầu tiên gặp một ai đó, một lần sau cùng chia tay ai đó... Dù là sau này có thể gặp rất nhiều lần đầu tiên nữa, nhưng đã là với người khác mất rồi.

Có những thứ trên đời rất nhiều, nhưng chỉ có thể chọn một. Người ta thường chọn món ăn xong rồi lại thèm món của người bên cạnh, vì một lần chỉ nên ăn một bữa ăn. Dạ dày con người thường hẹp. Trái tim con người vốn cũng rất hẹp, chỉ có thể chứa được một người

Hoàng Tử Bé chỉ có một. Trăm năm ngàn năm sẽ không bao giờ có một Hoàng Tử Bé thứ hai. Hoa hồng của hoàng tử cũng chỉ có một. Dù thế gian có triệu triệu khu vườn, mỗi khu vườn có trăm ngàn đóa hồng giống hệt nhau, cuối cùng cũng chỉ có một đóa hồng cậu đã chăm sóc, đã yêu thương, đã giận hờn...

Thế gian thì vô cùng. Ước mơ thì vô tận. Hoàng Tử Bé đi chu du khắp các thiên hà cuối cùng vẫn đau đáu nhớ về cái hành tinh bé nhỏ của mình. Sự trở về khó khăn và đau đớn. Hoàng Tử Bé thật có quay về được không? Có phải bao giờ cũng trở về được đâu...

Số một cũng có nghĩa là nhất. Có cái nhất, vì có nhiều. Có cái nhất, vì không thể đồng đều. Mặc dù không phải lúc nào cũng dễ quyết định cái nào là nhất. Có những cái nhất chỉ trong một khoảnh khắc, bước sang khoảnh khắc khác đã phải nhường ngôi. Vị trí cao nhất thường là vị trí bấp bênh nhất.

Bạn yêu thương điều gì nhất trong đời?

Cái làm tôi tò mò nhất từ bé đến giờ là lý thuyết về lỗ đen vũ trụ. Cái gì phía sau đó? Không ai biết. Đã rơi vào đó, không thứ gì, kể cả ánh sáng, có thể thoát ra.

Giả sử, chỉ là giả sử thôi, có ai đó đoan chắc với bạn, rơi vào lỗ đen vũ trụ bạn sẽ không chết, mà trở nên hạnh phúc nhất đời, cảm thấy được những niềm vui trên đời này không có, sống được một cuộc sống khác mà mỗi khoảnh khắc cũng đáng giá cả một cuộc đời. Chỉ có điều là vĩnh viễn không thể quay lại được. Bạn có bước vào đó không?

99,99% sẽ trả lời là không. Tôi cũng vậy, tôi trả lời không. Mặc dù cuộc sống bây giờ chỉ tạm bình thường.

Giả sử ngược lại, bạn rơi vào đó, người bạn yêu thương nhất sẽ hưởng cuộc sống thần tiên ấy, niềm hạnh phúc bất tận ấy, bạn có bước vào không?

Tôi gật đầu. Nhưng rồi tôi phải suy nghĩ xem chọn ai để làm người được hưởng hạnh phúc ấy.

Thật khó. Hóa ra bạn không thể mang cả cuộc sống mà trao hết cho một người.

Số 1, là duy nhất, là độc đoán, là bướng bỉnh, là cố chấp.

Mọi thứ bắt đầu ở nó. Nhưng không thể mãi là nó.

Có khi phải là nó. Có khi tự hỏi vì sao phải là nó.

Cuộc đời chứa đầy những số 1. Trăm ngàn triệu triệu số 1 chỉ tạo nên một cuộc đời...


(ST)
 
Bài học rất ý nghĩa, hãy biết yêu thương mọi người, bởi những người mà ta yêu thương chỉ có 1, sẽ chẳng bao giờ tìm thấy ở đâu đó trên thế gian này những người như vậy nữa, ba, mẹ, ông bà, người yêu,...
Hãy biết quý trọng thời gian, tuy nó là thứ gì đó tưởng chừng như vô tận, nhưng mỗi khoảnh khắc của thời gian thì chỉ có 1, sẽ chẳng bao giờ tìm lại được nữa đâu!
Hãy biết trân trọng cuộc sống này, bởi chúng ta sinh ra 1 lần, được sống 1 lần và cũng chỉ có duy nhất 1 lần được yên nghỉ mãi mãi.


"Bình yên" trong tâm hồn của bạn!
[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/CnTp1svb1C[/FLASH]
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top