Câu chuyện về những đầu bút bi
Tôi chỉ muốn chia sẻ cùng mọi người một câu chuyện nhỏ, một câu chuyện thật đẹp đã qua cuộc đời tôi. Đó là câu chuyện về những đầu bút bi...
Hôm đó, có lẽ là một ngày đẹp trời, mà cũng có thể là không vì tôi cũng chẳng quan tâm đến điều đó lắm, chỉ biết rằng hôm đó tôi đi học sớm. Cũng chẳng lạ gì vì tối đó tôi ngủ rất sớm nên dậy sớm hơn bình thường thế là đến trường, ngồi chiễm chệ viết viết lách lách linh tinh. Đang tha thẫn nghĩ miên man, nói là nghĩ chứ hình như tôi đâu có nghĩ gì, người nó bâng bâng quơ quơ thế thôi, thì bỗng có tiếng nói rất nhẹ bên tai.
- Bạn ơi, mình làm phiền tý được không?
Ôi, nhỏ hoa khôi của lớp! Hic, hôm nay có bão hay sao mà nhỏ đó dịu dàng thế nhỉ? Mừ nói thiệt là tôi chã thích nhỏ này lắm... dù nhỏ đẹp mê hồn! Người chi đâu mà "chảnh như con cá cảnh", cũng phải nói là tôi hơi cực đoan, ngại giao tiếp với mấy nàng xinh vì lấp lánh trang sức. Mà nhỏ này thì khỏi nói, đến cả môi cũng lấp lánh Lip-ice (giữ ẩm, mùa lạnh mà). Không thích thì không thích chứ không có ghét, đâu dễ gì mà được người đẹp nhẹ giọng, không thể không mượn gió bẻ măng được. Tôi lớn giọng:
- Chuyện gì dzậy trời?
Hehe... Nhìn nhỏ lúc này mắc cười ghê luôn! Mặt bí xị như bị tạt nguyên gáo nước lạnh! Nhưng trời ơi, nhỏ lại cười? Lạ thật nghen!
- Cho mình xin cái đầu bút bi của bạn được không?
Cái... cái đầu bút bi? Tức là cái ngòi. Sốc nghen, cây bút bi tôi mới mua 1k5 hồi nãy, giờ biểu rút cái ngòi ra cho người ta. Hic, có thánh xuống đây tôi cũng chả cho nữa là người đẹp. Mà thôi, cho cũng được, tôi đâu phải là kẻ ích kỷ đâu! Nhưng mà rút cái ngòi ra, thế nào mực cũng văng lung tung, lỡ mà dính vào mặt chắc tôi chỉ biết đào cái lỗ mà trốn, còn gì là handsome nữa! Nhỏ này hết người chọc rồi hay sao mà tìm đến "cục sỏi" như tôi nhỉ? Tôi "đề kháng" tự nhiên:
- Giỡn hay "đùa" vậy bạn?
Nhỏ hơi nghiêm nghị nhìn tôi... Ôi, trời ơi, gương mặt thay đổi 180 độ. Nghiêm trọng đây!
- Xin lỗi, không phải giỡn cũng không phải đùa bạn à!
Dù vậy, tôi vẫn "phang ngang" một câu:
- Xin cái ngòi thì chi bằng xin luôn cây bút?
Mặt nhỏ thư giãn hơn một xíu và vẫn giọng nhỏ nhẹ nhiệt tình, nhỏ chỉ tay vào cái "đít" bút rồi nói:
- Không phải ngòi bạn à, cái đầu này nè!
Hic, sốc tập hai! Cái “đít” bút mà gọi là cái đầu. Nhỏ này nhiễm gen dơi hay sao mà dùng từ ngược nhỉ? Cái đầu đó thì OK, dù gì tôi cũng không phải là kẻ ích kỷ. Mất cái đầu đó thì cũng không ảnh hưởng gì đến câu bút, chỉ trông xấu xấu thôi! Thế là tôi tự tay tháo nó ra, trao cho nhỏ. Nhỏ cảm ơn rồi qua các bàn khác...
Tôi vốn là đứa tò mò, càng tò mò khi tôi... tôi... rất thích nhỏ đó! Mà tôi có cái tật lạ lắm, hễ thích thích ai đó là hay làm khó người ta, quạnh quẹ đủ thứ nếu có cơ hội. Hai điều này cộng lại làm tôi chẳng thể nào tập trung cả ngày hôm đó. Gần như trong lớp ai dùng loại bút đó nhỏ đều xin, nhỏ cần cái đó để làm gì nhỉ? Chẳng lẽ nhỏ làm thêm cho công ty Thiên Long và họ bắt nhân viên mình làm thế? Cái suy luận này chẳng logic tý nào, công ty có thương hiệu như Thiên Long chẳng bao giờ làm cái việc lạ đời ấy. Hay nhỏ xin để làm cái gì đó, kiểu như túi sách hay tranh ghép nghệ thuật? Phương án này thì 100% chẳng bao giờ xãy ra, người như nhỏ sẽ không có đủ kiên nhẫn để làm cái việc đó và phải "uốn lưỡi" đến vậy! Hay nhỏ sưu tầm để lập kỷ lục Guiness? Chắc vậy thôi nhưng chưa thấy ai sưu tầm đầu bút bao giờ? Coi nhỏ này thích nổi tiếng. Mà mặc nhỏ, nghĩ nhiều chi cho nó nhức đầu!
Đêm hôm đó, chẳng hiểu vì cái gì mà tôi chẳng thể nào chợp mắt được! Ôi, giọng nói nhỏ nhẹ của nhỏ, nó ám ảnh tôi rồi! Ấn tượng từ ngày khai trường mà nhỏ tạo lên tôi giờ được "luỹ thừa" bằng giọng nói hồi sáng nên "điểm của nhỏ" nhân lên trong tôi nhanh đến chóng mặt! Nhỏ cần mấy cái đó, tại sao mình không giúp nhỉ? Ga lăng là cách ghi điểm nhanh nhất mà! Thế là sáng hôm sau lại một ngày thật đẹp, tôi lại đến lớp sớm. Nhưng vẫn muộn hơn nhỏ, nhỏ đến từ hồi nào rồi và vẫn cái công việc khó hiểu đó! Lúc nãy đi học, tôi đã mua thêm một câu bút nữa và lại có thêm một cái đầu bút, còn cách nào để tiếp xúc với nhỏ hay hơn không nhỉ?
- Mình có một cái nữa nè!
Nhỏ cười, nụ cười thiên thần:
- Mình cảm ơn! Thế là được 478 cái rồi!
"Bốn trăm bảy mươi tám", tôi không tin vào tai mình! Nhỏ xin được 478 cái, tức là đã xin 478 lần của 478 người! Nếu không trấn tĩnh nhanh chắc tôi sốc thêm tập nữa quá! Nhưng tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh bằng một hơi thở sâu.
- Bạn cần nữa không? Mình có thể xin dùm bạn...
Nhỏ tươi tắn:
- Cảm ơn bạn, bạn thật tốt!
Trời, có người khen tôi tốt! Không phải nói chứ lâu lắm rồi tôi mới được nghe từ đó! Từ trước đến giờ toàn bị bạn bè phán cho một câu: "Mày đúng là đứa vô tâm". Mà tôi vô tâm thật, tôi chẳng bao giờ nghĩ gì ngoài ăn, học và chơi. Bao nhiêu đó cũng đủ mệt mỏi rồi, nghĩ thêm chắc tôi chết mất! Nhưng hôm nay tôi "tốt", vui thật!
Thế là từ hôm đó tôi xông xáo đi qua nhiều lớp khác. Bắt đầu uốn giọng thật nhẹ nhàng và ngọt ngào để xin nhưng quan trọng vẫn là nụ cười trên môi. Dù sao cuộc đời cũng thật đẹp nên cười chẳng khó gì nhưng làm rồi mới biết, không dễ dàng tý nào! Dù nhiều người sử dụng loại bút bi đó nhưng không phải là tất cả, mà nếu có thì chưa chắc họ đã cho, vì không có cái đít đó thì cây bút trông rất "trần trụi" và thô. Mà riêng cái vụ "cái đít bút" cũng làm tôi quê mấy lần, cũng may tôi thông minh ra và bắt đầu gọi đó là cái đầu bút. Nhưng mệt mỏi nhất vẫn là câu hỏi: "Xin để làm gì vậy?" Tôi lúng túng không biết bao nhiêu lần vì câu này. Cũng may tôi nghĩ ra câu trả lời khá hay: "Bạn cứ nghĩ bạn đang làm một điều tốt đi!" Nhờ nó mà ngày đầu tiên tôi thu hoạch được 53 cái, sau một buổi bôn ba khắp các lớp. Mệt và mỏi! Mà mệt rồi thì tôi thấy ấm ức khi chẳng biết được nhỏ cần nó để làm gì? Tôi quyết tâm phải biết điều đó!
Hỏi nhỏ thì tôi hơi ngại, thế là tôi bắt đầu "bắt sóng" với bạn bè nhỏ. Tôi là đứa vô tâm nên chẳng chú ý gì đến bạn bè trong lớp, giờ thì khổ nè! Cần xíu thông tin mà chẳng biết hỏi ai nhưng cuối cùng tôi cũng hỏi được ông lớp trưởng nhưng câu trả lời chẳng khá hơn:
- Ông cũng bắt đầu nhiễm bệnh nhỏ Vân rồi hả? Làm một điều vô nghĩa và mất thời gian...
Thôi, bụng làm thì dạ chịu! Bây giờ tôi thấy bực mình với cái tính làm biếng hoà đồng của mình. Nhưng cái khó nó ló cái khôn, tôi dùng chiêu "định vị toàn cầu". Thế là tôi bắt đầu theo dõi nhỏ.
Sau khi tan học nhỏ chẳng về nhà! Nhỏ đi đâu nhỉ? Chưa biết đi đâu nhưng nhỏ cong cong quẹo quẹo làm tôi mệt và hồi hộp muốn chết! Cuối cùng, nhỏ... vào một bệnh viện. Hic, mới ngày đầu "làm việc" mà xui thế nhỉ? Trúng hôm nhỏ đi khám bệnh nhưng hơn 11h trưa rồi, bệnh viện nào còn khám nữa? Chắc nhỏ thăm ai đó, ném lao thì giờ phải theo lao, tôi quyết định "thăm" cùng nhỏ cho vui! Nhỏ bước nhanh đến khoa hồi sức, đến phòng cuối cùng, tôi rón rén đi theo... Phải công nhận là tôi có nghệ thuật theo dõi vì nhỏ đã không phát hiện ra tôi. Nhỏ tiến đến một giường bệnh, một chiếc giường rất đặc biệt vì có rất nhiều trang thiết bị xung quanh như máy hô hấp, chuyền đạm và dinh dưỡng,... Không nghĩ nhiều nhưng tôi đoán đó là một "người thực vật" Ai thế nhỉ? Anh nhỏ à? Hay là một người họ hàng? Không đoán được nhưng tôi thấy nhỏ cầm tay người đó rồi lấy trong túi xách ra những đầu bút bi, đặt vào tay người đó. Tôi nhìn, một dòng cảm xúc rất khó tả len lõi trong tim tôi, một cảm giác rất lạ trong lòng, một cảm giác rất mạnh đang dậy sóng trong người tôi. Tôi thấy sống mũi mình cay cay! Thì ra nhỏ xin những đầu bút bi cho người đó, một người đang trong tình trạng hôn mê! Bây giờ tôi thấy nhỏ rất dễ thương và nhân ái dù chưa hiểu chuyện gì?
Mải đứng đó nhìn nhỏ mà tôi bị phát hiện và sững sờ khi nhỏ gọi tên tôi:
- Vũ...
... Đường về, tôi như một con người khác. Chúng tôi dắt bộ xe qua những con đường. Tôi chẳng hỏi gì, chẳng muốn nói gì. Một điều gì đó rất khó tả ở trong con người tôi mà tôi không thể nào hiểu được khi nhỏ kể:
- Đó là Hoài, bạn thân của Vân. Vì chuyện gia đình, bố mẹ cậu ấy xích mích rồi chia tay. Có lẽ vì dại dột mà cậu ấy đã uống thuốc ngủ và đến giờ... vẫn chưa tỉnh dậy... Hai tháng rồi... Là bạn thân mà tôi vô tâm quá!
Nhỏ rơi lệ, tôi cay cay nơi sống mũi một lần nữa...
- Lúc chưa ngủ, cậu ấy thích dùng loại bút bi này và luôn để dành đầu bút bi mỗi khi hết mực... Bây giờ, Vân cũng không biết nên làm gì? Vân hứa với cậu ấy, khi nào Vân xin đủ 1000 đầu bút thì cậu ấy phải tỉnh dậy nhìn Vân!
Đêm đó, lại một đêm tôi không ngủ được, trằn trọc mãi với hình ảnh Vân, Hoài và cả chính tôi. Vân vẫn miệt mài làm một điều mà biết chắc không bao giờ thành sự thật. Còn Hoài, một kết cục thật buồn cho một người sau mười hai năm đèn sách... Tôi giật mình khi nhìn lại chính mình?
Thời gian trôi đi, tôi vẫn cùng Vân đi xin những đầu bút nhưng càng ngày càng xin được ít hơn vì số người thay bút không nhiều. Sau nhưng buổi học, tôi cùng Vân đi thăm Hoài. Và một ngày bình thường lại đến!
- Đây là đầu bút 916 rồi nhé! Chỉ còn 84 là cậu phải thức dậy nhìn tớ đó...
Vân nói mà như muốn rơi lệ. Dạo này, Vân như ít muốn xin hơn, có lẽ vì Vân sợ nếu đủ 1000 rồi mà Hoài vẫn vậy thì hi vọng của cô ấy sẽ vỡ tan. Nhưng tôi không tin vào mắt mình nữa rồi, từ đôi mắt của Hoài một giọt nước mắt lăn dài, từng ngón tay của Hoài khẽ lay động. Một bầu không khí im lặng mà nỗi vui mừng trong Vân, trong tôi, trong bố mẹ Hoài và các bác sĩ như một cơn sóng thần nhấn chìm tất cả để những dòng nước mắt chan hoà nhau...
Câu chuyện có lẽ nên dừng ở đây, tôi chỉ muốn nhắc lại đây không phải là một câu chuyện cổ
tích mà nó chỉ là câu chuyện về những đầu bút bi. Nơi này, 1000 đầu bút bi tượng trưng cho 1000 sự chia sẻ. Dù không phải là một cái gì lớn lao nhưng điều đó lại làm nên một điều kỳ diệu. Cuộc sống của chúng ta không tồn tại những phép màu nhưng bằng một chút tình người những điều kỳ diệu sẽ đến. Tin tôi nhé!
(Blog by/blogviet)