ong noi loc
New member
- Xu
- 26
Cảm xúc buồn!
Ngừ ta có thể trọng vật chất sỉ diện mà quên đi cái tình nghĩa , Người đã giàu có thì hay phê phán người nghèo hơn là giúp đỡ người ta.
'' Tôi có một một đứa em năm nay dự thi đại học khối A và khối B ,tôi bận đi làm nên gửi nó ở nhà một đứa bạn chí thân ,đứa bạn ấy cũng có nói với tôi là '' ...Cứ cho em nó ở đi ba mẹ mình có nhiều phòng trọ lắm...người quen mà mầy yên tâm...''Tôi cũng tin bạn tôi nữa nên hi vọng thằng em ở chỗ bạn tôi sẽ tốt .Buổi tối sau khi thi xong khối A thằng bạn tôi nó cùng với bạn của nó đi Siêu thị ,nó rủ thêm tôi nhưng tôi hơi mệt nên ko đi,thế là nó rủ thằng em tôi đi cùng,thằng em tôi thì ở Quê mới lên nên chưa biết đường xá nên bạn tôi cho lấy chiếc xe martin đưa cho thằng em chạy sau.Siêu thị BigC mới khai trương gần đó được đánh giá là lớn nhất thành phố Cần thơ.Đông đúc người vô cùng,nghe em tôi nói khi nó vào cùng bạn tôi thì không còn chỗ giữ xe nữa nên bạn tôi nói :'' thôi e cứ dựng xe ngoài vậy chung với mấy chiếc xe đạp của người khác nè..''Đi vòng vòng gần 2h ,ra lấy xe thì xe đạp martin của thằng em chạy bị mất,hẳn là do kẻ xấu đã lấy.Về đến nhà ba mẹ bạn tôi biết mất của như vậy nên cũng không vui nên đã la mắng hay đứa ( bạn tôi lần em tôi) nhưng có phần hơi ngiêng về em tôi,nói nó bất cẩn sơ ý này nọ...nó buồn rồi im ru chứ biết nói gì.
Sáng lại tôi qua thăm nó thấy nó vẫn chưa thức khi mở vào nhà tôi thấy nó rất buồn và nằm thừ ra .Biết chuyện xong tôi mới gọi cho bạn tôi nói là sẽ mua lại xe trả cho bạn.Tôi cũng an ủi nó vì ở đây nó không có quen ai cả biết nói chuyện với ai giờ! Nghe e tôi kể :'' chiều chiều nó đi ăn cơm thấy ba mẹ bạn tôi nó cúi mặt xuống còn ba mẹ bạn tôi thì nhìn nó với ánh mắt khinh thường,rồi còn có cô của bạn tôi nữa cũng nói nặng nhẹ trách móc là sao sơ ý hoài..''
Ngày hum sao nữa tôi đến mua bánh cho nó ăn thì nó trầm lặng nói 1 câu '' anh ơi em về quê em không muốn ở đây thi khối B nữa ...'' tôi khuyên nó hết cỡ .Nhưng trên vẻ mặt nó buồn buồn, thế là tôi đã đưa nó ra bến xe nhưng rồi khi nó xe chạy tôi buồn thương nó đên rơi nước mắt.Một thằng em nhà quê có một người anh họ như tôi mà cũng ko lo cho nó được gì cả trong những ngày thi cử quan trọng thế này.
Nó đâu có lỗi nưng sao lại vì cái vật chất không đáng bao nhiêu mà gia đình bạn tôi lại tỏ vẻ trách nó đành rằng giao xe cho nó chạy.
Tệ nhất là bạn tôi có hề một lời nào nói tốt hay chở che cho nó...nỗi buồn trong lòng nó đã làm nó không muốn thi nữa cũng có thể hiểu là nó rất buồn.
Tôi cũng hiểu cảm giác khi từ mới Quê lên thành thị luôn cần có một người thân quan tâm mình ,tâm sự với mình chứ đâu phải là những người xa lạ...và những chuyện không mai thế này.
Tôi buồn thằng bạn tôi lắm vì là bạn thân cũng có nghĩa là người anh thứ 2 của em tôi nhưng mà lại ko có trách nhiệm gì trong việc xảy ra này cả.
Và hơn nữa là Làm tổn thương đến nỗi lòng của một học sinh nhà quê sắp bước vào quảng đời sinh viên.
Ngừ ta có thể trọng vật chất sỉ diện mà quên đi cái tình nghĩa , Người đã giàu có thì hay phê phán người nghèo hơn là giúp đỡ người ta.
'' Tôi có một một đứa em năm nay dự thi đại học khối A và khối B ,tôi bận đi làm nên gửi nó ở nhà một đứa bạn chí thân ,đứa bạn ấy cũng có nói với tôi là '' ...Cứ cho em nó ở đi ba mẹ mình có nhiều phòng trọ lắm...người quen mà mầy yên tâm...''Tôi cũng tin bạn tôi nữa nên hi vọng thằng em ở chỗ bạn tôi sẽ tốt .Buổi tối sau khi thi xong khối A thằng bạn tôi nó cùng với bạn của nó đi Siêu thị ,nó rủ thêm tôi nhưng tôi hơi mệt nên ko đi,thế là nó rủ thằng em tôi đi cùng,thằng em tôi thì ở Quê mới lên nên chưa biết đường xá nên bạn tôi cho lấy chiếc xe martin đưa cho thằng em chạy sau.Siêu thị BigC mới khai trương gần đó được đánh giá là lớn nhất thành phố Cần thơ.Đông đúc người vô cùng,nghe em tôi nói khi nó vào cùng bạn tôi thì không còn chỗ giữ xe nữa nên bạn tôi nói :'' thôi e cứ dựng xe ngoài vậy chung với mấy chiếc xe đạp của người khác nè..''Đi vòng vòng gần 2h ,ra lấy xe thì xe đạp martin của thằng em chạy bị mất,hẳn là do kẻ xấu đã lấy.Về đến nhà ba mẹ bạn tôi biết mất của như vậy nên cũng không vui nên đã la mắng hay đứa ( bạn tôi lần em tôi) nhưng có phần hơi ngiêng về em tôi,nói nó bất cẩn sơ ý này nọ...nó buồn rồi im ru chứ biết nói gì.
Sáng lại tôi qua thăm nó thấy nó vẫn chưa thức khi mở vào nhà tôi thấy nó rất buồn và nằm thừ ra .Biết chuyện xong tôi mới gọi cho bạn tôi nói là sẽ mua lại xe trả cho bạn.Tôi cũng an ủi nó vì ở đây nó không có quen ai cả biết nói chuyện với ai giờ! Nghe e tôi kể :'' chiều chiều nó đi ăn cơm thấy ba mẹ bạn tôi nó cúi mặt xuống còn ba mẹ bạn tôi thì nhìn nó với ánh mắt khinh thường,rồi còn có cô của bạn tôi nữa cũng nói nặng nhẹ trách móc là sao sơ ý hoài..''
Ngày hum sao nữa tôi đến mua bánh cho nó ăn thì nó trầm lặng nói 1 câu '' anh ơi em về quê em không muốn ở đây thi khối B nữa ...'' tôi khuyên nó hết cỡ .Nhưng trên vẻ mặt nó buồn buồn, thế là tôi đã đưa nó ra bến xe nhưng rồi khi nó xe chạy tôi buồn thương nó đên rơi nước mắt.Một thằng em nhà quê có một người anh họ như tôi mà cũng ko lo cho nó được gì cả trong những ngày thi cử quan trọng thế này.
Nó đâu có lỗi nưng sao lại vì cái vật chất không đáng bao nhiêu mà gia đình bạn tôi lại tỏ vẻ trách nó đành rằng giao xe cho nó chạy.
Tệ nhất là bạn tôi có hề một lời nào nói tốt hay chở che cho nó...nỗi buồn trong lòng nó đã làm nó không muốn thi nữa cũng có thể hiểu là nó rất buồn.
Tôi cũng hiểu cảm giác khi từ mới Quê lên thành thị luôn cần có một người thân quan tâm mình ,tâm sự với mình chứ đâu phải là những người xa lạ...và những chuyện không mai thế này.
Tôi buồn thằng bạn tôi lắm vì là bạn thân cũng có nghĩa là người anh thứ 2 của em tôi nhưng mà lại ko có trách nhiệm gì trong việc xảy ra này cả.
Và hơn nữa là Làm tổn thương đến nỗi lòng của một học sinh nhà quê sắp bước vào quảng đời sinh viên.
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: