Truyện thơ ngụ ngôn Ê đốp.

Con quạ và cái bình

Con quạ khôn ngoan
Nó đang khát nước
Quạ tìm kiếm được
Bình nước trên sân.
Nó bay lại gần
Đáy bình có nước
Làm sao với được
Cổ khát lắm rồi
Quạ đi tìm tòi
Tha từng viên sỏi
Thả cho nước nổi
Dâng dần lên cao
Quạ thò đầu vào
Tha hồ uống nước
 
Con chim nhỏ

Trên cây có chú chim con
Thấy dưới bãi cỏ thóc còn hạt rơi
Nhủ thầm dù một hạt thôi
Ta sà xuống đấy ăn chơi lót lòng.
Nào ngờ mắc lưới , buồn không!
Bỗng dưng cá chậu chim lồng thân chim
Nỗi buồn day dứt trong tim
Diều hâu săn bắt muông chim cả đời!
Moi gan móc ruột ăn chơi
Chẳng ai trừng phạt, chẳng người nói năng
Ta vì một hạt thóc vàng
Nuốt chưa khỏi họng cầm bằng mạng toi.
 
Thằng nói dối

Thằng bé chăn cừu hay mói dối
Bỗng một hôm la lối lên rằng:
-Cứu tôi với, bớ dân làng!
Sói rừng đang đến đuổi tan đàn cừu
Mấy thôn dân mắc mưu tưởng thật
Chạy vội ra nhưng mất công toi
Thằng nói dối dược trận cười
Hôm sau lại dở trò chơi dối lừa
Rồi một hôm bất ngờ có sói
Xông vào cừu, chó đói say mồi
Thằng chăn cừu hét liên hồi
Dù nghe kêu cứu không người nào ra
Tưởng nó dở trò ma mọi bữa
Chẳng ai thèm nghe đứa đùa dai
Sói tung hoành chẳng sợ ai
Bầy cừu bị hại nguy tai cả đàn
 
Kiến và chim bồ câu

Kiến con khát nước
Mò xuống suối sâu
Không may nước cuốn
Lôi kiến trôi mau
Trồi lên ngụp xuống
Sặc nước lao đao
Trong cơn nguy biến
May có bồ câu
Thả cành cây xuống
Cho kiến bám vào
Thoát cơn nguy biến
Nghĩa nặng tình sâu.
Một thời gian sau
Thợ săn bủa lưới
Sắp bắt bồ câu
Kiến muốn cứu nhau
Nhằm chân người đốt
Một nhát thật đau.
Thợ săn giật thót
Lưới rơi đằng nào
Bồ câu bay vội
Thoát nạn qua cầu
 
Quạ và bồ câu

Quạ đen nhìn thấy bồ câu
Được nuôi ăn sướng, lòng ao ước hoài
Vội bôi vôi trắng lên người
Những mong trà trộn cùng loài bồ câu
Bồ câu tưởng họ với nhau
Vui lòng cho quạ cùng vào ở chung
Quạ đem quên khuấy hành tung
Tiếng kêu “quạ quạ” lạ lùng phát ra
Bồ câu xúm lại hét la
Mổ đau và đuổi quạ ra khỏi chuồng
Quạ đau chạy cuống chạy cuồng
Quay về, tổ quạ lại ruồng đuổi đi
Vì lông nó trắng lạ kì
Họ hàng nhà quạ tức thì chẳng dung
 
Lừa và ngựa

Ngựa cùng lừa bước trên đường
lừa thồ nặng quá thảm thương kêu trời
Lừa rằng:”Chị ngựa mến ơi!
Đỡ tôi chút ít cho tôi đi cùng…”
“-Không! Không!”Ngựa đáp lạnh lùng
Mặc lừa chở nặng cuối cùng chết toi
Chủ hàng chẳng nói nửa lời
Chất chồng lưng ngựa đầy vơi cho vừa
Lại thêm cả tấm da lừa
Khốn thay thân ngựa bây giờ mới rên:
“Giúp lừa chút ít ngại phiền
Giờ đây lừa chết , hàng lèn thân ta
Chất thêm cả tấm da la
Còng lưng khốn khổ, ta tha lặc lè”
 
Mụ đàn bà và con gà mái

Gà mái đẻ mỗi ngày một trứng
Mụ chủ nhà cao hứng cho rằng:
Ăn nhiều hẳn đẻ càng hăng
Mỗi ngày hai trứng , càng tăng lợi nhiều
Nghĩ sao mụ quyết làm theo
Ngày ngày gà nốc chặt diều béo quay
Tức thì gà tịt đẻ ngay!
 
Gà mái và những quả trứng vàng

Gà mái đẻ quả trứng vàng
Mụ chủ mơ màng vàng có nhiều ngay
Đinh ninh trong bụng gà này
Hẳn là một cục trăm cây vàng ròng
Vội đem mổ bụng moi lòng
Hỡi ôi!Trăm mái gà cùng giống nhau
Tìm vàng, vàng chẳng thấy đâu
 
Chồn hôi

Chồn hôi đến bác thợ đồng
Lưỡi lè liếm giũa mặn dòng máu tươi
Tưởng rằng sắt ứa máu người
Lưỡi thời càng kiếm , mấu thời càng phun
Thế là khốn nạn thân chồn
Tự làm toạc lưỡi vẫn còn hân hoan
 
Sư tử , gấu và cáo

Sư tử cùng với gấu đen
Láng giềng vốn chỗ thân quen lâu ngày
Chỉ vì miếng thịt này đây
Chẳng ai nhường nhịn nên gây bất bình
Tranh nhau, cãi vã rối tinh
Xông vào ẩu đả, quyết giành phần hơn
Rõ là cả giận mất khôn
Một hồi cắn xé ngấm đòn ngã lăn
Cáo đâu len lén đến gần
Thó ngay miếng thịt nhanh chân chạy liền
 
Chuồn chuồn và kiến

Trời về thu lúa mì ẩm ướt
Lũ kiến đem lần lượt ra phơi
Chuồn chuồn đói đến ngỏ lời:
“Xin nhau ít lúa cầm hơi đói lòng”
Kiến bảo:”Sao hè không chịu nhặt?”
Chuồn chuồn rằng :”Bận hát anh ơi!”
Họ nhà kiến bật lên cười:
“-Mùa hè chơi nhởn, đông thời múa đi”
 
Ếch và sư tử

Gần xa ếch ộp vang lừng
Sư tử tưởng chừng mãnh thú cực to.
Vểnh tai rướn cổ lên nghe
Nhìn xem ếch ộp mô tê chốn nào
Bỗng từ bụi cỏ đầm ao
Một anh ếch cốm nháo nhào nhảy ra
“Ôi chao!Mãnh thú đây à?”
Sư tử chộp ếch rồi chà xuống chân:
“Nửa người nửa ngợm mười phân
Mà mi làm mỗ muôn phần âu lo”.
 
Sói và sếu

Sói hóc xương khạc không khỏi họng
Gặp sếu bèn giở giọng van lơn:
“Sếu ơi! cổ bạn dài hơn
Giúp tôi, thò mỏ lôi dần xương ra
Tôi sẽ thưởng thật là hậu hĩ
Nào nhanh lên một tí đi nào!”
Sếu ta thò hẳn đầu vào
Gắp xương họng sói lôi mau khỏi mồm
Sói thoát nạn lồm cồm bò dậy.
Sếu chờ xin sói lấy thưởng cho
Nhe răng nhọn, sói cười to:
“Đầu mi vừa mới thập thò họng tao
Tao tha không cắn đứt đầu
Đó là phần thưởng lẽ nào nhỏ nhoi”
 
Những chị làm công và con gà mái

Đêm đêm gà gáy canh ba
Mụ chủ đã thúc người ta dậy làm.
Ngày ngày cực nhọc khổ kham
Gia nhân các chị quyết băm chết gà.
Tưởng không nghe gáy, chủ tha
Ngờ đâu lại khổ gấp ba bốn lần
Không nghe gà gáy canh tàn
Chủ nhà lại gọi dậy càng sớm hơn.
 
Con chó và cái bóng của nó

Có một con chó
Ngoạm miếng thịt to
Qua chiếc cầu ván
Bắc hai bên bờ.
Bóng nó dưới nước
Ẩn hiện lờ mờ
Tưởng con chó khác
Ngoạm miếng thịt to
Nó nhả miếng thịt
Lao xuống nước vồ
Cướp mồi chó khác
Tưởng dễ ngon ơ
Miếng thịt trôi mất,
Bóng mồi thấy mô
Chó ta trơ khấc
Tiếc ngẩn tiếc ngơ
Thả mồi bắt bóng,
Chó tham thật khờ.
 
Hươu bố và hươu con

Có một hôm hươu con hỏi bố:
Bố tinh nhanh đồ sộ nhường kia
Đôi sừng tự vệ gớm ghê
Sao gặp chó, bố chạy re hết hồn?
Hươu bố cười khen con nói phải
-Nhiều tai hạo hãm hại chúng ta
Nên vừa thấy chó từ xa
Đã lo mất mạng, thế là chạy ngay.
 
Con cáo và chùm nho

Thấy chùm nho mọng trên giàn
Cáo tìm mọi cách hái ăn đỡ thèm
Nhảy lên tụt xuống mấy phen
Bực mình chẳng được,cáo bèn chê bôi:
-Nho còn xanh quá đi thôi…
 
Gà mái và chim én

Ổ trứng rắn nằm trong bụi cỏ.
Gà mái mơ dọn ổ ấp luôn
Chim én nói rõ nguồn cơn
Chị gà ngốc thế có buồn hay không!
Ích chi ôm ấp cậy trông
Nay mai nó nở thịt hồng trơn da
Nghĩ gần mà chẳng lo xa
Nay mai nó lớn hại gà trước tiên.
 
Lừa đội lốt sư tử

Lừa ta lại muốn ra oai
Mượn lốt sư tử khóac ngoài huênh hoang
Làm người và thú bàng hoàng
Tưởng sư tử thật chạy quàng lung tung.
Bỗng đâu một trận cuồng phong
Hất lốt sư tử bay tung khỏi lừa
Giờ trông lừa thảm hại chưa
Chịu muôn loài quật như mưa đòn thù.
 
Người làm vườn và các con trai


Người làm vườn sắp qui tiên
Trong khi hấp hối lặng nhìn các con:
“Sau khi cha khuất đỉnh non
Trong vườn nho đó cha chôn vật gì
Các con hãy cố tìm đi
Nghề nhà trồng trọt nhiều khi rất cần”
Khi người cha đã từ trần
Các con đào bới đất cằn vườn nho
Ngỡ tìm được của cha cho
Ra công cày xới thăm dò khắp nơi
Bừa đi bừa lại đất tơi
Nho càng xanh tốt bời bời hơn xưa
Công lao động thật chẳng thừa
Tất nhiên nho được một mùa bội thu
Cả nhà từ đó giàu to.
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top