Phụng Hoàng
Minh Vương: Nếu tiểu thơ còn thương xót cuộc đời tên nô lệ.... Thì xin tiểu thơ về lại quê... hương...
Ở lại đây càng thêm đau khổ, tôi không còn j tất cả.... Ôi chiến bại rồi, đành chịu bó tay thôi.
Mỹ Châu: Người tiễn đưa ta... về lại quê xưa, với cát trắng bụi mù...
với ước mơ tan tành sụp đổ...với kỷ niệm chưa thành, sao vội xóa tan đi...
Thanh Tuấn:Mặt trời lên cao, em hãy lo thu xếp lên đường. Mai mốt đây khi trận chiến tàn...
Anh sẽ về bên em, để cùng nhau sum hợp... và sẽ mang quà về riêng tặng cho em...
Minh Vương: Đường quan san còn xa xăm dịu vợi, ngựa chồm chân đang hí rộ bên ngoài....Xin tiểu thơ đừng nán lại nơi này...
Mỹ châu: Ôi ngậm ngùi...sao người, lại tiễn đưa ta, còn thương nhau mấy là còn khổ bấy nhiêu...một bước xa rời lòng chợt thấy quặn đau.
...............