Phân tích nhân vật Xúy Vân trong đoạn trích Xúy Vân giả dại

thich van hoc

Moderator
Thành viên BQT
“Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: “Thôn Đoài hát tối nay… ”
(Nguyễn Bính)

Chèo là một loại hình sân khấu dân gian kết hợp nghệ thuật hát, múa, diễn rất hài hoà. Các làn điệu chèo rất phong phú, đa dạng; lời chèo thấm quyện ca dao, dân ca một cách tài tình.

Những trích đoạn như “Thị Mầu lên chùa ”, “Xuý Vân giả dại ”, “Thị Phương dắt mẹ chồng chạy giặc”, “Tuần Ty gặp đào Huế”… được nhiều người yêu thích, xem mãi vẫn muốn xem, không chán.

Trích đoạn “Xuý Vân giả dại” nằm trong phần hai vở chèo “Kim Nhan”. Xa chồng lâu ngày, Xuý Vân dan díu với Trần Phương, bị dụ dỗ, nàng giả điên giả dại, lập mưu để Kim Nhan li dị. Với ánh mắt bốc lửa, tiếng hát đắm say, với bước đi, điệu lượn, cánh tay múa… như điên cuồng, nhân vật Xuý Vân từng để lại nhiều ấn tượng về lửa tình, về bi kịch tình yêu trong lòng khán giả. Nhiều nghệ sĩ chèo đã thành danh qua vai chèo “Xúy Vân giả dại”.

Mấy câu mở đầu, Xuý Vân xuất hiện (chưa xưng danh) từ nói lệch, đến hát xuôi, cô nàng quay cuồng với tâm trạng dở tỉnh dở điên, dở ngây dở dại. Cất tiếng than bà Nguyệt (trách duyên số) rồi réo cô đồng, rồi cất tiếng hát nói về con đò, con đò tình duyên của một cô gái chờ chồng, đợi chồng đi xa:

“Tôi là đò, đò nhỏ có thưa
Tôi càng chờ, càng đợi, càng trưa chuyển dò”.

Buồn và lo vì tuổi xuân sẽ trôi qua, như kẻ đứng trên bến vắng chờ đò “càng trưa chuyến đò” Những câu hát tiếp theo là những câu thơ lục bát phá thể, biến thể, thể hiện tâm trạng đầy bi kịch của người con gái đã có chồng (như gông đeo cổ) nên phải “lụy dò” lúc muốn “qua sông”, muốn dứt bỏ mối duyên tình cũ:

Chẳng nên gia thất thì về
Ở làm chi nữa chúng chê bạn cười”

Chẳng cần chi úp mở, cô gái thổ lộ mối tình “gió giăng ” của mình, với niềm tin sẽ cùng với tình nhân “gió giăng” sống đến đầu bạc răng long, trọn vẹn “đạo hằng” thuỷ chung:

“Gió giăng thì mặc gió giăng
Đôi ta chỉ quyết đạo hằng với nhau”

Tâm trạng “nổi loạn” ấy của Xuý Vân cho đến nay vẫn còn làm cho nhiều khán giả ngỡ ngàng, ngạc nhiên. Phải chăng đó là sự “bứt phá” đạo tam tòng tứ đức lễ giáo phong kiến của một người con gái đang “nổi loạn ”?

Sau tiếng hỏi của vai diễn và tiếng đế hô ứng của khán giả, Xúy Vân mới xưng danh:

“Chẳng giấu gì: tôi tên gọi Xuý Vân
Lấy Kim Nhan nhà khó gian truân
Chồng học vắng thầy ngày mong mỏi
Tôi ngồi từ tối Đợi khách tha nhang
Gái phải nằm hàng
Nghề dại dột… nhưng tài cao vô giá
Thiên hạ đồn tôi hát hay đã lạ"

Ai cũng gọi là cô ả Xuý Vân Phụ Kim Nhan say đắm Trần Phương Nên đến nỗi điên cuồng rồ dại… ”

Rồi Xuý Vân cất điệu “hát con gà rừng” thể hiện một duyên phận trớ trêu, khác nào “Con gà rừng ăn lẫn với công”, vô duyên lấy phải anh chồng vai u thịt bắp, sống cuộc đời lam lũ: “Để anh đi gặt lúa, để cô nàng mang cơm”. Xuý Vân tự cho mình là con quan, cao môn lệnh tộc, còn Kim Nhan là con nhà nghèo hèn, cục mịch tầm thường.

Rồi nàng lại chuyển sang “hát xe chỉ” diễn tả tâm trạng mong nhớ “đợi chờ tình nhân”, ước ao khát khao muốn được cùng Trần Phương sống trong tình yêu hạnh phúc “Áo giải làm chiếu, chăn quây làm mùng”. Hát rồi nói, bộc lộ một tâm trạng cô đơn của cô gái đa tình:

“Tôi thương nhân ngãi
Tôi nhớ nhân tình
Đêm năm canh trằn trọc hoà năm
Than rằng nhân ngãi cựu tình đi đâu”?

Đoạn “hát ngược ” đã thể hiện tâm trạng trăm mối tơ vò của một cô gái giả dại mà ngọn lửa tình ngùn ngụt, mà nỗi khao khát dục tình cháy bỏng khôn nguôi. Giả dại, giả điên hay hóa cuồng? Ngược đời trong tự nhiên cũng là nghịch lí trong tâm trạng người con gái đa tình mà thất tình: “Muỗi ấp cánh dơi… Cái trứng gà mày tha con quạ lên ngồi trên cây…”

Rồi Xuý Vân như chợt bừng tỉnh, giải thích rõ cái dại, cái rồ, cái điên của mình:

“Rồi này ai bán thì mua
Dại này ai thấy không mơ mẩn tình
Lúc thì giả cách làm thinh
Lúc thì giả dại ra hình làm điên
Lúc thì tưởng đến nhân duyên
Cho nên đến nỗi phát điên, phát rồ”.

Trần Phương đã qua mụ quán xúi Xuý Vân giả dại để thoả tình giăng gió, gió giăng. Phải xem chèo và nghe chèo mới cảm thấy cái hay màn chèo “Xuý Vân giả dại”. Trích đoạn này đã làm nổi bật tâm trạng đau khổ của một cô gái đa tình mà thất tình, muốn dứt bỏ, đập phá mối quan hệ vợ chồng với Kim Nhan để chạy theo mối tình mới với Trần Phương – một Sở khanh mà nàng đâu biết.

Nỗi khát khao về tình yêu hạnh phúc lứa đôi, nỗi buồn cô đơn của người vợ trẻ trong cảnh ngộ “thiếp trong cánh cửa, chàng ngoài chân mây” của Xuý Vân là điều có thể cảm thông và thương cảm. Xuý Vân giả dại là khởi đầu của một sự trượt dốc để không bao lâu thân tàn ma dại trở thành hành khất, rồi bị điên, rồi tự tử. Cái kết cục bi thảm đó đã làm cho cảm hứng nhân đạo thấm sâu vai chèo, màn chèo. Cái bánh vẽ tình yêu mà Trần Phương trao cho Xuý Vân, nàng tưởng là ngọt ngào nhưng vô cùng cay đắng.

Màn chèo Xuý Vân giả dại đã thể hiện sâu sắc quan niệm của nhân dân về tình yêu lứa đôi, về sự đau khô dại khờ trong tình yêu lứa đôi. Câu hỏi được đặt ra: “Thế nào là tình yêu hạnh phúc gia đình chân chính?” cứ xoáy sâu mãi vào những người yêu thích chèo Kim Nham.

Nguồn: Sưu tầm
 
Dàn ý

“Xúy Vân giả dại” là một trong những trích đoạn đặc sắc nhất của nghệ thuật chèo truyền thống Việt Nam, được trích từ vở chèo Kim Nham. Trong đoạn trích này, nhân vật Xúy Vân hiện lên vừa độc đáo, vừa sâu sắc – là hình ảnh điển hình của người phụ nữ trong xã hội phong kiến bị ràng buộc bởi lễ giáo, hôn nhân sắp đặt, nhưng vẫn có khát vọng sống, yêu tự do và dám phản kháng bằng chính cách riêng của mình.

1. Hoàn cảnh nhân vật
Xúy Vân là con gái của một gia đình giàu có, được gả cho Kim Nham – một học trò nghèo. Tuy nhiên, sau khi cưới, Kim Nham bỏ nhà lên đường học tập, để lại Xúy Vân sống cô đơn và lạnh lẽo trong cảnh “gái có chồng mà như không”.

Không được sống trong tình yêu, Xúy Vân khát khao một cuộc sống tự do, tình cảm thật sự, nhưng lại bị giam hãm trong hôn nhân truyền thống. Khi gặp Phù Ninh – một người con trai đem lòng thương mến, nàng muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân gượng ép để đến với tình yêu. Không dám chống đối trực tiếp, Xúy Vân giả điên – dùng “dại” làm “khôn”, dùng nghệ thuật để tìm lối thoát khỏi lễ giáo ràng buộc.

2. Biểu hiện tính cách Xúy Vân qua hành động “giả dại”
a. Sự thông minh, khôn khéo

Xúy Vân giả dại để tránh tai tiếng, cũng là để có cớ thoát khỏi cuộc hôn nhân ép buộc. Hành động “giả điên” của nàng là một nghệ thuật ứng xử đầy khôn ngoan. Thay vì nổi loạn, chống đối thẳng thắn – điều sẽ bị xã hội lên án – nàng chọn giả dại để bộc lộ tâm trạng, vừa thỏa nỗi lòng, vừa che giấu ý đồ thực sự.

b. Diễn xuất phức tạp, thể hiện nội tâm giằng xé
Qua lời thoại và điệu bộ, Xúy Vân lúc thì ngây dại, lúc lại tỉnh táo bất ngờ, khi thì u sầu, lúc lại như mơ mộng... Tất cả cho thấy tâm hồn bất ổn, đầy dằn vặt, bế tắc. Nàng “dại” ngoài mặt, nhưng thực chất là người tỉnh nhất – tỉnh trong nhận thức về cuộc sống trống rỗng, tỉnh trong ước muốn tự do và yêu thương thật sự.

3. Ý nghĩa phê phán xã hội

Thông qua nhân vật Xúy Vân, tác phẩm lên án chế độ hôn nhân phong kiến đầy áp đặt, nơi người phụ nữ không có quyền lựa chọn tình yêu và hạnh phúc. Cuộc sống của Xúy Vân tiêu biểu cho bao số phận phụ nữ xưa: bị xem như món hàng trao đổi, phải sống vì danh dự, lễ nghĩa hơn là cảm xúc thật.

Hành động “giả dại” của nàng không chỉ là sự trốn chạy, mà còn là lời phản kháng thầm lặng đối với xã hội. Trong cái “dại” của Xúy Vân, khán giả nhận ra cái “khôn” rất nhân bản: khát khao yêu đương, sống thật với chính mình.

4. Nghệ thuật xây dựng nhân vật

Ngôn ngữ chèo dân gian, linh hoạt: Nhân vật nói bằng thơ lục bát, hát bằng làn điệu chèo truyền thống như “hát nói”, “vãn”, “hề mồi”… tạo sự biến hóa trong diễn xuất.

Nghệ thuật kịch hóa hình tượng:
Qua điệu bộ, lời nói trái ngược nhau, Xúy Vân hiện lên không chỉ như một người đàn bà khổ đau mà còn là một nghệ sĩ sân khấu, đang trình diễn chính số phận mình.

Tâm lý nhân vật được khắc họa sâu sắc:
Biểu hiện rõ nỗi cô đơn, khát vọng yêu thương và sự phản kháng âm thầm nhưng quyết liệt.

Nhân vật Xúy Vân trong “Xúy Vân giả dại” là một hình tượng nghệ thuật đặc sắc, thể hiện sự giằng xé nội tâm của người phụ nữ trong xã hội phong kiến: khát yêu nhưng bị ép buộc; muốn sống thật nhưng phải sống giả. Nàng là đại diện cho sự phản kháng mềm mại mà sâu sắc, là minh chứng cho khả năng sáng tạo và chiều sâu nhân văn của nghệ thuật chèo cổ Việt Nam.
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top