Nhật kí tuổi học trò.........

Uừ, đứa nào đang đầu độc anh đấy nhỉ ?

Đang mệt mỏi và ...nhớ muốn điên lên mà được nghe nhạc Thùy Chi thì cũng đáng lắm chứ !

Thanks !
 
Uừ, đứa nào đang đầu độc anh đấy nhỉ ?

Đang mệt mỏi và ...nhớ muốn điên lên mà được nghe nhạc Thùy Chi thì cũng đáng lắm chứ !

Thanks !

Trùi ...đầu độc hả ...ai kêu a nghe đâu ..em tưởng giờ còn mình e nghe nhạc Thùy Chi chứ hihi...

Tự nhiên nghe thấy bài này ...mặc dù không phải fan của a Phúc nhưng thấy bài nì nghe được (trừ những đoạn "đọc thơ" chứ ko hát):D

[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/yc_i0EY4Wo[/FLASH]
 
Vẫn như thường lệ...cơm nước tắm giặt xong Nó mở TV coi chương trình thời sự ( thói quen như người già :D) Nghe dự báo thời tiết ngày mai nhiệt độ ngoài trời ở Hà Nội có thể xuống dười 10 độ ....:P Nó rùng mình ....người lạnh đi (cứ như đang bị 1"đợt" gió mùa đông bắc thổi ùa vào người :D ...
Và cũng vẫn thói quen ấy nghe thấy tin gì đặc biệt ...việc đầu tiên Nó làm là kiếm ngay cái phone gọi về cho mama

-"Trời lạnh lắm hả mẹ ? :( "...giọng Nó "thều thào ...và lại bắt đầu cái trò thút thít như trẻ con....:too_sad::too_sad:"Tết con về nha mẹ ...nhưng chỉ được nghỉ ít bữa chắc ngày 3 hoắc 4 con lại dzô :sad: "

-"Thôi chịu khó ở lại con ạ!Ra ngoài này lạnh lắm ..bệnh ra đấy rùi sao mà học hành..để hè về không có mẹ cho 2 đứa bé dzô chơi "

Nhắc đến 2 nhok con ở nhà Nó lại nước mắt ngắn nước mắt dài ...:too_sad::too_sad:

-"Tội nghiệp 2 nhok con mẹ nhỉ ?"(mẹ bận làm ,Baba dzô SG xây nhà cửa ...2 nhok con còn nhỏ mà cũng bit thương mẹ ...ko có ba tự chở nhau đi học :P....
Người ta thường nói chị em sẽ giống nhau về nhiều thứ:ngoại hình.tính cách....Còn 2 nhok nhà mình thì sao nhỉ?Cũng có nhiều điểm giống nhau:khuôn mặt,giọng nói, ...nhưng tính cách thì dường như trái ngược ....1 cô thì "ít nói " giống mình hehe ...cái miệng lúc nào cũng toe toét ...đi đâu cũng bị phàn nàn là "chưa thấy người đẫ thấy tiếng" hehe.
Cô ả kia thì it nói thật,tính lại trầm trầm ....ở ngoài ai cũng thắc mắc vậy chúng có thân với nhau ???? Đương nhiên rùi ...Khác nhau 1 trời 1 vực về tính cách nhưng 2 nhok lại thân nhau đến khó tả ...hì
Còn nhớ 1 lần không bit vì lí do gì mà 2 đứa giận nhau cả ngày ko thấy nói năng gì ...Bố đi làm về la cho 1 trận ...thế là 2 cô ả lẳng lặng "rút quân" về phòng :D:D
Đến bữa trưa ko thấy 2 nhok con đâu baba phải đích thân dzô hòa giải và nựng iu để ra ăn cơm :P ..tưởng 2 ả vẫn đang "chiến tranh lạnh" ai ngờ dzô phòng thấy 2 nàng ta đang nằm "ôm nhau" thi mít ướt (chắc tại bố la dữ quá haha)
:sad::sad:nhắc đến mà nhớ tui nó quá :sad::sad: nhanh thật lớp 7 rùi còn gì ...chắc dạo nì đi học mệt lắm ...gió máy như thế ...lạnh chít :D
Kêu dzô đây hết đi ...học ở đây lại chả tôt hơn à :( mà baba mama lúc nào cũng còn quê hương,làng xóm ...lại được 2 nhok kiu thích cuộc sống tình cảm ở đó ( hơn 2 bà cụ non) ...

-"Thôi lát 2 đứa về mẹ dặn 2 nhok nhá máy cho con gặp nha :( nhớ cho tụi nó mặc nhiều áo ấm ..quàng khăn ...cẩn thạn mẹ ạ ...tội nghiệp quá ...(trong này thì 18 tuổi đầu vẫn bố chở đi học ) Mà trước tết xây xong nhà là baba về rùi ...mẹ nói cho tụi nó mừng (lại có xe ôm đi học) hihi Thui trời lạnh mẹ giữ gìn sức khỏe đấy con đi học bài đây :sad::sad:

BUỒN QUÁ ĐI ...TRỜI ƠI SAO CÁI ĐẤT SG NÀY KHÔNG CÓ MÙA ĐÔNG DZI ..HIC HIC....SAN SẺ CHÚT ĐI CÓ PHẢI BẮC NAM ĐỀU MÁT MẺ KHÔNG
:boss::boss:
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Sài Gòn thênh thang là thế, mà chẳng hiểu sao mỗi khi lòng chông chênh tôi lại chỉ muốn về nhà. Sài gòn xa hoa là thế, nhưng mỗi bận mệt nhoài vì một điều gì,tôi lại muốn về nhà. Và Sài Gòn đông vui là thế, nhưng mỗi khi muốn khóc vì ai đó, tôi lại muốn về nhà.Về chui vào chăn ấm, bảo mẹ rằng con muốn ăn cái này cái kia. Về hong mình bên bếp lửa, lấy que cời những mẩu than tàn. về làm những việc không đầu không cuối với mẹ mà thấy lòng bình yên đến lạ....
 
[FONT=&quot]Đang trong th[FONT=&quot]ời gian thi[/FONT][FONT=&quot]...khá căng thẳng và ngột ngạt,dzây mừ Nó ốm.Hixhix.[/FONT][/FONT]
[FONT=&quot]Sinh ra trong 1 gia đình đông con (vui lém đó hehe),gd không khó khăn cũng không hẳn là khá giả nhưng mấy chị em Nó lại “bị coi” là những cô “tiểu thư” chính hiệu…có lẽ là do từ nhỏ mấy đứa đã quen được ba mẹ cưng chiều…người ta nói con hư tại mẹ…còn với gia đình Nó con hư tại papa nhìu hơn hehe.Mẹ vẫn thưởng la iu Nó là “con nhà lính mừ tính nhà quan”…:haha::haha:[/FONT]
[FONT=&quot]3 hôm rùi không nói chuyện với mẹ…,nhớ và bùn…chỉ tại Nó sợ nghe giọng Nó mẹ bit Nó bệnh lại lo…:sad:[/FONT]
[FONT=&quot]Mẹ ơi hôm ni con đỡ nhìu rùi…bữa qua mệt quá anh phải đưa đi thi,Hix lúc về suýt bị “bỏ rơi”…con tưởng anh quên đón em gái bé bỏng tội nghiệp định mấy hum nữa méc mẹ cơ hihi…Hum nay thì đỡ rùi,,con tự đi thi..hihi…mừ tưởng khỏi đến nơi rùi thì từ chiều lại bị mất tiếng..làm đứa bạn chok con “Small mừ mất tiếng khác gì chích chòe mất lưỡi” hixhix :boss::boss:[/FONT]
[FONT=&quot]Mẹ ơi con hiểu rồi,hiểu ra nhiều điều…hiểu thế nào là cuộc sống xa mẹ,hiểu thế nào là cảm giác tủi thân khi bị ốm mừ ít được quan tâm như khi ở gần mẹ…con hiểu mà..hiểu là mọi người ai cũng bận rộn với công việc,cũng để lo cho con thôi…hiểu Mẹ là người duy nhất thật “tài giỏi,vĩ đại” (ít nhất là trong mắt con) có thể quán xuyến đủ mọi việc nhưng không bao giờ quên dành chút thời gian mỗi ngày hỏi han,lo lắng cho từng thành viên trong gia đình. Con nhớ…:too_sad::too_sad:[/FONT]
[FONT=&quot]Nhớ mỗi buổi sớm được nghe giọng nói quen thuộc,ấm áp của mẹ…[/FONT]

[FONT=&quot]Nhớ mỗi buổi trưa đi học về được ăn cơm cùng mẹ.Mặc dù có những buổi đi học về trễ lắm.Con thưởng nói mẹ bữa nào 5 tiết hơn 12h con mới về thì mẹ ăn cơm trước cùng cả nhà đi,đợi con làm gì…nhưng giờ con hiểu…hiểu cái cảm giác buồn buồn,tủi tủi khi phải “nhai cơm” 1 mình….Con nhớ mẹ![/FONT]

[FONT=&quot]Nhớ mỗi lần đi học con gái cứ làm nũng mẹ,bắt mẹ cột tóc cho con…mẹ khẽ vuốt tóc con bảo “lớn bằng này rồi còn bé bỏng gì” hì hì…con nhớ mẹ![/FONT]

[FONT=&quot]Nhớ mỗi buổi sáng mùa đông thức dậy được mẹ sắp sẵn nào quần áo,giày dép,mũ len,khăn ấm..và 1 câu mắng quen thuộc:”Nhớ cái thẻ học sinh chưa?” hì bữa nào mẹ quên là con cũng quên lun …con nhớ mẹ![/FONT]

[FONT=&quot]Sống giữa cái đất Sài gòn nhộn nhịp,cuộc sống lúc nào cũng tất bật vậy mà vẫn có những lúc con thấy lòng trống trải lạ lung…Sài gòn đôi khi trong mắt con chỉ là 1 địa điểm mà nhìn đâu cũng thấy nhà,ngó đâu cũng thấy người…con thường hay nói đùa với mấy đứa bạn …nhà nhiều lắm,người nhiều lắm..nhưng sao cần thấy 1 ngôi nhà nhỏ nhỏ xinh xinh thui ko có,cần thấy bóng dáng 1 người lúc nào cũng tất bật với những công việc ko tên trong nhà ko thấy…con nhớ mẹ![/FONT]

[FONT=&quot]Mẹ ơi quê mình giờ đang là mùa đông mẹ nhỉ..còn con thì dang sống ở 1 nơi mà những làn gió se se lạnh chỉ làm con thấy thích thú và thêm nhớ nhà ...hum ni 1 người bạn dzo SG học...thấy bạn ấy buồn buồn..xa nhà mà..làm con cũng nhớ nhà ghê huhu[/FONT]

[FONT=&quot]Mẹ ơi con muốn về nhà,về ngay lúc này,gần mẹ chác con sẽ nhanh khỏi ốm hơn..về với mẹ,ngồi cạnh mẹ,được mẹ xoa đầu,vỗ về như 1 đứa con nít,được ăn những món ăn mẹ náu…chỉ nghĩ đến thui là con thấy muốn hết ốm liền hehe:haha:[/FONT]

[FONT=&quot]Mẹ ơi người ta nói con gái thường thủ thỉ,to nhỏ với mẹ..con cũng vậy thôi…nhưng hình như con quá vô tâm khi nhận ra mình chưa 1 lần nói con yêu mẹ…Và bây giờ…con muốn gọi ngay cho mẹ,nói với mẹ…nhưng con đang bị mất tiếng :big_smile::big_smile:hehe…nhất định khi khỏi ..đó là việc đầu tiên con làm…mẹ ơi con yeu mẹ ![/FONT]


[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/upDZ0xl_iI[/FLASH]
 
Nó và những cái tên

Ngoài cái tên XYZ trong giấy khai sinh,Nó-một con bé đạc biệt còn có những cái tên đặc biệt....

Nhà có 5 chị e gái mà papa thường nựng iu là "Ngũ long công chúa"...Hiox công chúa gì chứ,Nó chúa ghét cái cách gọi ấy (yểu điệu..ko hợp với Nó chút nào):boss::boss:.Có lẽ vì hiểu cô con gái cứng đấu mà với riêng Nó papa gọi là "đại ca".Phải rồi có thế chứ hehe,nghe hơi giang hồ xíu nhưng mỗi lần nghe giọng papa "Dậy ăn cơm còn đi học đại ca ơi" là Nó bit mình được thương iu đến chừng nào :big_smile::big_smile:

"Kún" là cái tên ông anh trong nhám Omai gọi Nó...mới đầu nghe rõ bực mình,chuối nữa chứ...nhưng nghe riết quen..lâu lâu ko nghe nhớ haha :haha::haha:

"Vân Dung"-cái tên đeo đẳng Nó cả năm lớp 9...cũng xuất phát từ bản tính ít nói,ngoan hiền của Nó...Lớp có cô chủ nhiệm mới,buổi làm quen đầu tiên cũng là buổi sinh hoạt...Hét hò,đóng phim kịch...Nó tham gia tuốt tuột..hé hé...Và Nó "may mắn" được cô gọi là ....hix...cũng từ bữa đó Nó đi đâu cũng được "ám" cùng với cái biệt danh "dễ xương" đó :oh::oh:

"Nhok" cách gọi của 1 người bạn (người luôn tự cho mình là người lớn còn bạn là trẻ kon) :pudency::pudency: mừ chả sao cả,Nó cũng thấy bình thường...vỏ quýt dày có ...con dao sắc haha..Bạn còn "vinh dự" được Nó gọi bằng cái tên dộc hơn ấy chứ :big_smile::haha::boss:

"Vẹt" cái tên quen thuộc,được biết đến nhiều...quá khứ thui..giờ thì ít người bit hơn...nhưng chả hỉu lí do gì 1 số người xấu lại "khai quật" ra nên Nó chả giấu chi cho mệt kaka...

Đó chỉ là 1 trong số hàng trăm,ngàn cái biệt danh mừ thay vì tên đẹp :big_smile::big_smile: mọi người lại gọi Nó ...Những biệt danh ngồ ngộ mà mọi người dành cho lun được Nó iu quý,"giữ gìn " :P :P bởi tất cả đều gắn với Nó những kỉ niệm thật đẹp,thật đặc biệt :haha: ..Dù "được" gọi thế nào Nó vẫn cảm nhận được tình thương,sự iu mến mọi người dành cho mình...

Thanks ...all :big_smile::big_smile:
 
buồn chán chẳng có gì là vui cũng chẳng có gì là thích , cũng chẳng có gì là hứng thú với những cái linh tinh nằy những cái đó chỉ làm cho mình thấy buồn chán thêm mà thôi khóc , đập , phá , thế thôi đời là thế , cũng chỉ vậy thôi...
chẳng có gì làm tôi vui trên cái thế gian nằy cũng chẳg có gì để làm tôi sồng hạnh phúc hơn , thấy cuộc sông sằy có ý nghĩa hơn thấy mình sồng có mục đích hơn, để làm gì chẳng làm cái gì
 
buồn chán chẳng có gì là vui cũng chẳng có gì là thích , cũng chẳng có gì là hứng thú với những cái linh tinh nằy những cái đó chỉ làm cho mình thấy buồn chán thêm mà thôi khóc , đập , phá , thế thôi đời là thế , cũng chỉ vậy thôi...
chẳng có gì làm tôi vui trên cái thế gian nằy cũng chẳg có gì để làm tôi sồng hạnh phúc hơn , thấy cuộc sông sằy có ý nghĩa hơn thấy mình sồng có mục đích hơn, để làm gì chẳng làm cái gì

Mình ko thích đi "phản bác" ý kiến của người khác,cùng ko có thói quen đấu đá,tranh luận,chê trách về những người xung quanh....nhưng sự thật mình ko có cùng chút xíu quan điểm nào với bạn,va cũng cảm thấy ko thể nói chuyện với bạn HTA ak xory vì nói thẳng.

Thân!
 
có lẽ là thế đôi với tôi thì điều đó nó chẳng có ý nghĩa gì với cuộc sống hiện tại . Nó chỉ làm tôi thấy cuộc sống nằy vô nghĩa , cho nó vô thùng rác vậy thôi:hell_boy:




1. Nếu bạn có thực phẩm để ăn, có áo quần để mặc, có một mái nhà để che đầu, và một nơi để nghỉ qua đêm là bạn đã giàu hơn 75% thế giới này
2. Nếu bạn có tiền tiêu trong ví, có tiền ban phát cho người nghèo, có tiền để dành trong ngân hàng, bạn thuộc 8% người giàu nhất thế giới.
3. Nếu sáng nay bạn thức dậy, thấy mình khoẻ hơn ngày hôm qua một chút thì bạn đã may mắn hơn một triệu người không thể sống qua nổi tuần này.
4. Nếu bạn chưa bao giờ trải qua nguy hiểm của chiến tranh, cô đơn và tù tội, đau đớn của tra tấn hay vật vã của đói khát, bạn đã hạnh phút hơn 500 triệu người trên thế giới.
5. Nếu bố mẹ bạn còn sống và còn hạnh phúc bên nhau thì so với thế giới trường hợp của bạn không nhiều đâu.
6. Và cuối cùng nếu bạn đọc được thông điệp này, thì bạn đã sung sướng hơn 2 tỷ người trên thế giới chẳng bao giờ được đọc bất cứ thứ gì cả.

Gửi những người bạn của tôi, những người tôi biết và cả những người tôi chưa biết. Làm ơn xin đừng thờ ơ với những điều xung quanh. Có thể bạn nghĩ rằng bạn luôn là người gặp xui xẻo. Nhưng hãy nhìn đi, bạn vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người người. Hãy cùng cầu nguyện cho những lỗi đau, những bất hạnh ở khắp nới trên trái đất này và hãy gửi thông điệp này cho những người khác. Hãy nhìn tấm hình trên và suy ngẫm lại xem chúng ta hàng ngày cứ phàn nàn về thức ăn của mình như thế nào?

==>Đơn giản vậy thôi...nhìn 1 cuộc sống 1 cách "thoáng" hơn..Tôi hạnh phúc!
 
Friendday_2.jpg
 
Mẹ!

DDKT -
Hôm nay con gái cưng đi xa ...mẹ buồn ...điều hiển nhiên...mẹ khóc ....vẫn là câu hỏi xưa như trái đất:

-Mẹ lại khóc à?
Và vẫn là câu trả lời ấy :
-"không bụi rơi vào mắt mẹ"
Nhưng cảm nhận của con thì thay đổi dần theo thời gian....lúc 5 tuổi con sẽ cười xòa và bảo :
-thế mà con bị bụi bay vào măt thì mẹ la con?
Lên 10 tuổi ..thấy mẹ khóc con chỉ biết gục đầu vào mẹ dỗ dành ...
-Mẹ nín đi ,từ nay con sẽ ngoan mà!
Lên 15 con ôm trầm lấy mẹ,lấy khăn lau nước mắt cho mẹ...
Và bây giờ khi là 1 đứa con gái 18 tuổi con lại lúng túng không biết làm gì ...chỉ còn biết ngồi cạnh mẹ ...nuốt vào lòng những dòng lệ cay cay nghẹn ứ nơi cổ họng...và thầm ao ước không bao giờ phải xa mẹ!
Mẹ ơi con đi rồi con lại về mà ...
..........................


muốn chạy đến và nói con yêu mẹ quá
huhhuu
 
Ngoài cái tên XYZ trong giấy khai sinh,Nó-một con bé đạc biệt còn có những cái tên đặc biệt....

Nhà có 5 chị e gái mà papa thường nựng iu là "Ngũ long công chúa"...Hiox công chúa gì chứ,Nó chúa ghét cái cách gọi ấy (yểu điệu..ko hợp với Nó chút nào):boss::boss:.Có lẽ vì hiểu cô con gái cứng đấu mà với riêng Nó papa gọi là "đại ca".Phải rồi có thế chứ hehe,nghe hơi giang hồ xíu nhưng mỗi lần nghe giọng papa "Dậy ăn cơm còn đi học đại ca ơi" là Nó bit mình được thương iu đến chừng nào :big_smile::big_smile:

"Kún" là cái tên ông anh trong nhám Omai gọi Nó...mới đầu nghe rõ bực mình,chuối nữa chứ...nhưng nghe riết quen..lâu lâu ko nghe nhớ haha :haha::haha:

"Vân Dung"-cái tên đeo đẳng Nó cả năm lớp 9...cũng xuất phát từ bản tính ít nói,ngoan hiền của Nó...Lớp có cô chủ nhiệm mới,buổi làm quen đầu tiên cũng là buổi sinh hoạt...Hét hò,đóng phim kịch...Nó tham gia tuốt tuột..hé hé...Và Nó "may mắn" được cô gọi là ....hix...cũng từ bữa đó Nó đi đâu cũng được "ám" cùng với cái biệt danh "dễ xương" đó :oh::oh:

"Nhok" cách gọi của 1 người bạn (người luôn tự cho mình là người lớn còn bạn là trẻ kon) :pudency::pudency: mừ chả sao cả,Nó cũng thấy bình thường...vỏ quýt dày có ...con dao sắc haha..Bạn còn "vinh dự" được Nó gọi bằng cái tên dộc hơn ấy chứ :big_smile::haha::boss:

"Vẹt" cái tên quen thuộc,được biết đến nhiều...quá khứ thui..giờ thì ít người bit hơn...nhưng chả hỉu lí do gì 1 số người xấu lại "khai quật" ra nên Nó chả giấu chi cho mệt kaka...

Đó chỉ là 1 trong số hàng trăm,ngàn cái biệt danh mừ thay vì tên đẹp :big_smile::big_smile: mọi người lại gọi Nó ...Những biệt danh ngồ ngộ mà mọi người dành cho lun được Nó iu quý,"giữ gìn " :P :P bởi tất cả đều gắn với Nó những kỉ niệm thật đẹp,thật đặc biệt :haha: ..Dù "được" gọi thế nào Nó vẫn cảm nhận được tình thương,sự iu mến mọi người dành cho mình...

Thanks ...all :big_smile::big_smile:


hixxxxx
mình cực nhiều bí danh
nhưng xấu đẹp mình thích hết
haahaa
mọi nhười yêu quý ms đặt cho mình chứ
 
Càng lớn...càng bé?????

Tại sao lúc nhỏ,cho dù có gặp những khó khăn, vấp ngã gì ta vẫn có thể tự mình gượng dậy...có thể sẽ có những giọt nước mắt con nít rơi xuống...nhưng rồi nó cũng nhanh chóng quên đi...Có khi bạn bè mà đánh lộn, cãi lộn om sòm (mặc dù là con gái mà hồi nhỏ chuyện này nó cũng dám nữa hehe),rồi bị ba mẹ,người lớn la...khóc đấy,giận hờn đấy để rồi ngủ dậy,qua 1 đêm sáng ra lại ý ới gọi nhau chơi trốn tìm,ô ăn quan...lại cười đùa như chưa hề có gì xảy ra...đó có được gọi là vô tư không nhỉ??? Có lẽ thế...bé cứ ao ước mình được lớn lên,được đến trường như các chị,được vào bếp nấu ăn(ai mà dám tin con nhà đông con mà lớp 7 chỉ nấu cơm bếp ga,cắm điện nó cũng pótay hixhix),muốn được ngày ngày đi làm (kiếm tiền đó,hix sao suy nghĩ ngô nghê thế ko hỉu nổi).....Ai cũng có những kỉ niệm ngây ngô của tuổi thơ để khi lớn rồi nhìn lại thấy nực cười và thèm thuồng nữa.....

Có phải con người ta càng lớn càng suy nghĩ nhiều???Suy nghĩ những cái ko đáng để suy nghĩ??? Trước kì nghỉ lễ nó đã háo hức biết mấy...biết bao kê hoạch,dự định ...để rồi ....

Nó cũng ko hiểu nổi tại sao đang trong tình trạng tâm lí ko tót mà nó vẫn vững vàng đứng ra giải quyết,an ủi,chia sẻ những tâm sự của bè bạn,sao có 3 ngày nghỉ lễ mừ anh em họ hàng gặp nhìu chuyện thế nhỉ?sặc...mà lạ thiệt đó,nó có cái giảm giác hơi ngớ ngẩn "Hình như nó bị mọi người gán cho là đứa lúc nào cũng toe toe,ko biết bùn ,giận hờn là gì?" Liệu có phải vì vậy mà đôi khi gặp những rắc rối nhỏ nó chả muốn "trải" lòng mình ra với ai???(nghe đao to búa lớn quá thì phải...hehe)...Mỗi lần nó ko vui sao nó thấy cái không khí xung quanh bị ảnh hưởng nhanh đến thế....có lẽ vì vậy mà nó sợ buồn hơ hơ...
Nhìu khi nó cũng muốn nói cho ai đó nghe những suy nghĩ ngô ngô,ngơ ngơ,ngờ nghệch,ngốc nghếch....trong đầu nó mà như nó thường nói là "nghĩ cái sự đời" hehe ...mà sao thấy mắc cười quá...
Lần đầu tiên nó nói về chuyện này...tuy ko nhiều nhưng lòng nó thấy nhẹ nhàng hơn...Bạn nó hỏi "trẻ kon suy nghĩ được cái gì nói cho người lớn nghe nào?" ==>Đọc mắc cười thiệt,lần đầu tiên trong ngày nó cười "thật" với bản thân....Nó nói những cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu nó.quả thực là nghĩ gì nói vậy,mà nó cũng ko hiểu sao lại nói cho bạn những điều nhảm nhí như vậy nữa...có thể bạn cười nó trẻ kon,ngờ nghệch...nhưng kệ chứ...thì nó là trẻ kon mà...ai muốn lớn đâu...còn teen chứ bộ hehe....có thể bạn ko hiểu hết những gì nó nói...nhưng vẫn thật sự cảm ơn bạn...mặc dù có thẻ "luôn luôn lắng nghe...lâu lâu mí hiểu..hixhix"........
Bi giờ nó ổn hơn nhiều...còn online viết nhảm nhí là ổn lắm goy..chỉ tại tuần này sao nhiều áp lực quá...Học gì chứ..ngồi đọc bài cả tiếng ko biết nhớ,hiểu được bao nhiêu..chắc phải mang cái đầu qua cho bạn format dzùm thiệt hehe...Tình cờ đọc mí câu trên blog của nhỏ bạn nên cũng hứng tay viết lung tung ...thấy thoải mái hơn nhiều hì hì

Lúc bé, tưởng khóc là buồn, bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn

Lúc bé, tưởng cười là vui, bây giờ nghĩ lại, có những giọt nước mắt còn vui hơn cả một trận cười.

Lúc bé, tưởng thành người lớn là lớn, bây giờ đã thấy có nhiều người đã lớn mà vẫn chưa thành người lớn, và đến khi thật sự thành người lớn thì người ta sẽ biết không bao giờ bé trở lại được.


Lúc bé, tưởng đóng đinh thì đóng đinh, không thích thì là có thể nhổ, bây giờ cảm nhận được đinh có thể nhổ nhưng vết sâu vẫn còn.


Lúc bé, tưởng mình có thể thay đổi cá thế giới, giờ thấy được ngay cả 1 người còn chẳng có khả năng thay đổi. Có chăng, vẫn chỉ là tự thay đổi mình.


Lúc bé tưởng chỉ có kẹo là ngọt, giờ lớn lên còn biết có những thứ còn ngọt ngào hơn cả kẹo.


Lúc bé rất sợ phải chết, nhưng bây giờ khi tôi lớn lên mới biết sự lãng quên còn đáng sợ hơn cái chết rất nhiều.


Lúc bé tưởng tượng rất nhiếu, và giờ đây khi lớn lên mới nhận ra chuyện cổ tích không bao giờ có thật.



.........................


Nghe hơi kì nhưng ........ĐÚNG hihi

Kết thúc 30p lười biếng........Học bài thoy..học mai mốt "đi" thi cho thanh thản hehe
 
“Dù ai buôn bán đâu đâu – Cứ rằm tháng Bảy mưa ngâu thì về”. Khi những cơn mưa nhẹ rả rích kéo dài – những cơn ngâu phủ xuống đất trời, chính là lúc nhắc mọi người một mùa Tết Trung nguyên lại đến, mùa của những ngày xá tội vong nhân, của Lễ Vu Lan báo hiếu…




Rằm tháng 7 – ngày lễ Vu lan. Đây là một đại lễ báo hiếu cha mẹ, ông bà, tổ tiên đã khuất – một tập tục đáng quý, đáng trọng của người Việt. Người trẻ cũng vì thế mà có thêm một ngày để thể hiện lòng hiếu nghĩa với các bậc sinh thành.

Lễ cài bông hồng lên áo đã như là một lễ hội đối với người Việt nói chung và giới Tăng Ni Phật tử nói riêng, cho dù bạn có là Phật tử hay chưa phải là Phật tử bạn cũng được tham dự và được cài bông hồng, đó là giá trị tinh thần và giá trị văn hoá, giáo dục cao.

Đúng ngày rằm tháng Bảy, những ai đến viếng chùa còn được gắn một bông hồng, bông hồng màu đỏ thắm gắn cho ai còn đủ cả mẹ cha; bông hồng màu hồng gắn cho những người chỉ còn cha hoặc mẹ; những ai đã mất cả cha lẫn mẹ thì gắn bông hồng trắng. Đây là một phong tục rất đẹp có nguồn gốc từ Nhật Bản, đã du nhập vào nhiều nước châu Á trong đó có Việt Nam.
Một bông hồng đỏ thắm để nhắc chúng ta rằng những ngày Vu Lan đẹp nhất, chính là những ngày ta được sống bên mẹ, bên cha, bên những người thân yêu nhất của mình.

Chợt nghe vọg tiếg ầu ơ
Lòg ta chùg lại tuổi thơ hiện về.
Tỉh đi em nhữg cơn mê
Ðể nghe thơ thẩn vỗ về tiếg ru.
Ầu ơ ...

Trog nhữg chiềuThu
Ðog đưa tiếg võg ai ru dịu dàg.
Bên đời có trẻ đi hoag
Nhặt vài ba chiếc lá vàg cô đơn
Quên đi dăm nỗi tủi hờn
Gởi về cho Mẹ vạn lời nhớ thương...



“Nếu anh còn mẹ, anh sẽ được cài một bông hoa màu hồng trên áo, và anh sẽ tự hào được còn mẹ. Còn nếu anh mất mẹ, anh sẽ được cài trên áo một bông hoa trắng. Người được hoa trắng sẽ thấy xót xa, nhớ thương không quên mẹ, dù Người đã khuất. Người được hoa hồng sẽ thấy sung sướng nhớ rằng mình còn mẹ, và sẽ cố gắng để làm vui lòng mẹ, kẻo một mai người khuất núi có khóc than cũng không còn kịp nữa”.

(Tản văn “Bông hồng cài áo” của Hoà Thượng Thích Nhất Hạnh)

Hạnh phúc khi còn mẹ,được cài bông hồng đỏ trong ngày Lễ Vu Lan! :).


[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/eirwahVCYG[/FLASH]
BongHongCaiAo-vd.jpg


137831-704837.jpg








 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top