Càng lớn...càng bé?????
Tại sao lúc nhỏ,cho dù có gặp những khó khăn, vấp ngã gì ta vẫn có thể tự mình gượng dậy...có thể sẽ có những giọt nước mắt con nít rơi xuống...nhưng rồi nó cũng nhanh chóng quên đi...Có khi bạn bè mà đánh lộn, cãi lộn om sòm (mặc dù là con gái mà hồi nhỏ chuyện này nó cũng dám nữa hehe),rồi bị ba mẹ,người lớn la...khóc đấy,giận hờn đấy để rồi ngủ dậy,qua 1 đêm sáng ra lại ý ới gọi nhau chơi trốn tìm,ô ăn quan...lại cười đùa như chưa hề có gì xảy ra...đó có được gọi là vô tư không nhỉ??? Có lẽ thế...bé cứ ao ước mình được lớn lên,được đến trường như các chị,được vào bếp nấu ăn(ai mà dám tin con nhà đông con mà lớp 7 chỉ nấu cơm bếp ga,cắm điện nó cũng pótay hixhix),muốn được ngày ngày đi làm (kiếm tiền đó,hix sao suy nghĩ ngô nghê thế ko hỉu nổi).....Ai cũng có những kỉ niệm ngây ngô của tuổi thơ để khi lớn rồi nhìn lại thấy nực cười và thèm thuồng nữa.....
Có phải con người ta càng lớn càng suy nghĩ nhiều???Suy nghĩ những cái ko đáng để suy nghĩ??? Trước kì nghỉ lễ nó đã háo hức biết mấy...biết bao kê hoạch,dự định ...để rồi ....
Nó cũng ko hiểu nổi tại sao đang trong tình trạng tâm lí ko tót mà nó vẫn vững vàng đứng ra giải quyết,an ủi,chia sẻ những tâm sự của bè bạn,sao có 3 ngày nghỉ lễ mừ anh em họ hàng gặp nhìu chuyện thế nhỉ?sặc...mà lạ thiệt đó,nó có cái giảm giác hơi ngớ ngẩn "Hình như nó bị mọi người gán cho là đứa lúc nào cũng toe toe,ko biết bùn ,giận hờn là gì?" Liệu có phải vì vậy mà đôi khi gặp những rắc rối nhỏ nó chả muốn "trải" lòng mình ra với ai???(nghe đao to búa lớn quá thì phải...hehe)...Mỗi lần nó ko vui sao nó thấy cái không khí xung quanh bị ảnh hưởng nhanh đến thế....có lẽ vì vậy mà nó sợ buồn hơ hơ...
Nhìu khi nó cũng muốn nói cho ai đó nghe những suy nghĩ ngô ngô,ngơ ngơ,ngờ nghệch,ngốc nghếch....trong đầu nó mà như nó thường nói là "nghĩ cái sự đời" hehe ...mà sao thấy mắc cười quá...
Lần đầu tiên nó nói về chuyện này...tuy ko nhiều nhưng lòng nó thấy nhẹ nhàng hơn...Bạn nó hỏi "trẻ kon suy nghĩ được cái gì nói cho người lớn nghe nào?" ==>Đọc mắc cười thiệt,lần đầu tiên trong ngày nó cười "thật" với bản thân....Nó nói những cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu nó.quả thực là nghĩ gì nói vậy,mà nó cũng ko hiểu sao lại nói cho bạn những điều nhảm nhí như vậy nữa...có thể bạn cười nó trẻ kon,ngờ nghệch...nhưng kệ chứ...thì nó là trẻ kon mà...ai muốn lớn đâu...còn teen chứ bộ hehe....có thể bạn ko hiểu hết những gì nó nói...nhưng vẫn thật sự cảm ơn bạn...mặc dù có thẻ "luôn luôn lắng nghe...lâu lâu mí hiểu..hixhix"........
Bi giờ nó ổn hơn nhiều...còn online viết nhảm nhí là ổn lắm goy..chỉ tại tuần này sao nhiều áp lực quá...Học gì chứ..ngồi đọc bài cả tiếng ko biết nhớ,hiểu được bao nhiêu..chắc phải mang cái đầu qua cho bạn format dzùm thiệt hehe...Tình cờ đọc mí câu trên blog của nhỏ bạn nên cũng hứng tay viết lung tung ...thấy thoải mái hơn nhiều hì hì
Lúc bé, tưởng khóc là buồn, bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn
Lúc bé, tưởng cười là vui, bây giờ nghĩ lại, có những giọt nước mắt còn vui hơn cả một trận cười.
Lúc bé, tưởng thành người lớn là lớn, bây giờ đã thấy có nhiều người đã lớn mà vẫn chưa thành người lớn, và đến khi thật sự thành người lớn thì người ta sẽ biết không bao giờ bé trở lại được.
Lúc bé, tưởng đóng đinh thì đóng đinh, không thích thì là có thể nhổ, bây giờ cảm nhận được đinh có thể nhổ nhưng vết sâu vẫn còn.
Lúc bé, tưởng mình có thể thay đổi cá thế giới, giờ thấy được ngay cả 1 người còn chẳng có khả năng thay đổi. Có chăng, vẫn chỉ là tự thay đổi mình.
Lúc bé tưởng chỉ có kẹo là ngọt, giờ lớn lên còn biết có những thứ còn ngọt ngào hơn cả kẹo.
Lúc bé rất sợ phải chết, nhưng bây giờ khi tôi lớn lên mới biết sự lãng quên còn đáng sợ hơn cái chết rất nhiều.
Lúc bé tưởng tượng rất nhiếu, và giờ đây khi lớn lên mới nhận ra chuyện cổ tích không bao giờ có thật.
.........................
Nghe hơi kì nhưng ........ĐÚNG hihi
Kết thúc 30p lười biếng........Học bài thoy..học mai mốt "đi" thi cho thanh thản hehe