( Tiếp Theo )
Đức tin là tri thức của tâm hồn ngoài vòng kiểm soát của lý chứng.
Đoạn văn đòi giải thích là một dấu hiệu yếu kém.
Lỗi lầm nặng nhất của ta là bận tâm đến những lỗi lầm của kẻ khác.
Người tự do là kẻ nhẫn nhục mang nặng gánh nô lệ.
Tại sao có những người múc nước biển của bạn rồi đi huênh hoang về dòng suối nhỏ của mình?
Lịch sử không lặp lại trừ phi trong tâm hồn những người không thuộc lịch sử.
Ta thương cho kẻ uốn lưỡi ca tụng trong khi giang tay van xin.
Hết thảy đều thực tế trước quyền lợi của mình, nhưng lý tưởng trước quyền lợi của kẻ khác.
Cưỡng bức là một tấm gương, kẻ nào soi lâu sẽ nhìn thấy nội tâm mình đang hăm hở tự sát.
Nghệ thuật vươn lên khi linh giác huyền bí của người nghệ sĩ và sự biểu lộ của thiên nhiên cùng hoà hợp đi tìm những hình thể mới.
Họ bảo tôi:”Nếu gặp một người nô lệ đang ngủ, bạn đừng đánh thức nó dậy, nó đang mơ tự do đấy”. Tôi trả lời họ:” Nếu gặp một người nô lệ đang ngủ, bạn hãy đánh thức nó dậy và kể cho nó nghe về tự do đi”.
Điều khó khăn ta gặp khi đạt mục tiêu là chính con đường ngắn nhất dẫn tới mục tiêu vậy.
Sợ ma quỷ là một cách nghi ngờ Thượng Đế.
Chống báng là hình thức thấp nhất của trí tuệ.
Dịu hiền và từ tâm không phải là dấu hiệu yếu đuối hay thất vọng, nhưng là biểu tỏ sức mạnh và cương quyết.
Nghèo đói có thể che đậy kiêu hãnh; đau khổ do tai hoạ gây ra có thể núp sau mặt nạ trá hình.
Giáo dục không gieo hạt, nhưng vun bón cho hạt nảy mầm.
Bạn ăn uống thì hấp tấp mà đi đứng thì khoan thai. Vậy sao bạn không ăn bằng chân, để tay mà đi?
Nhiệt tâm là miệng núi lửa đốt cháy mọi nhánh cỏ do dự.
Máy xay gió có ngày ngừng chạy nhưng dòng sông vẫn cuộn cuộn đổ ra đại dương.
Cảm hứng là khi nhìn thấy một thành phần của cái toàn thể bằng thành phần của cái toàn thể sẵn có nơi mình.
Tôi trồng cây đau khổ trên cánh đồng nhẫn nhục để kết trái hạnh phúc.
Người mọi rợ đói khát hái trái từ trên cây mà ăn. Người nông dân đói khát ở xã hội văn minh mua trái cây từ kẻ bán, kẻ bán mua lại từ người mua, mua từ kẻ hái từ trên cây.
Hãy kiểm soát sổ sách ngày hôm qua của bạn, bạn sẽ cảm thấy mình còn mắc nợ nhân loại và cuộc đời.
Thuỷ triều xuống
Tôi viết một câu thơ trên cát
bằng tất cả tâm hồn
thuỷ triều lên
tôi trở lại ngâm nga
nhưng chỉ thấy
sự ngu xuẩn của mình
in hình trên bãi vắng
Chân lý cần chứng minh mới chỉ đúng có một nửa.
Một vị hiền sĩ gặp một nhà quyền quí ngây ngô. Họ bàn cãi với nhau về giáo dục và sản vật. Lúc giã từ, vị hiền sĩ chỉ thấy trong tay mình một nắm bùn nhơ, và nhà quyền quí còn lại trong lòng mình một chút sương mù.
Tiến bộ không phải là cải thiện điều đã làm, nhưng là đạt tới điều phải làm.
Phần đông chúng ta lấp lửng giữa hai thái độ: câm nín mà nổi loạn, ba hoa và luỵ phục.
Kẻ giàu đòi nhận họ với người sang; người sang muốn thông gia với đám giàu. Mỗi bên đều khinh nhau.
Thơ là bí mật của tâm hồn; tại sao ta phải bập bẹ thành lời.
Bản nhạc của đại dương ngừng trên bãi vắng hay trong tâm hồn đang lắng nghe??
Nghệ thuật là một bước từ chỗ biết đến chỗ không biết.
Người cận thị chỉ nhìn thấy con đường mình đi và bức tường mình tựa.
Trong nhân loại có những kẻ sát nhân chưa làm đổ một giọt máu, có những tên trộm cướp chưa đụng tới sản vật của ai, có những người gian dối xưa nay vẫn nói thật.
Khi lâm nạn, bạn tìm thương cảm nơi láng giềng, bạn gởi họ một phần của lòng bạn. Là người tử tế, họ sẽ cám ơn bạn; là người trái tim khô lạnh, họ sẽ khinh bạn.
Ca sĩ không làm bạn hứng khởi nếu chính họ không hứng khởi khi ca.
Đoá hoa nở trên mây xanh sẽ không bao giờ héo úa. Ca khúc tuôn ra từ đôi môi các nàng trinh nữ lúc rạng đông sẽ không bao giờ lịm tắt.
Hồi xưa, những chính phủ dân cử là hậu quả của các cuộc cách mạng; ngày nay những chính phủ ấy là hậu quả của kinh tế.
Ái tình là hạnh phúc đang run rẩy.
Niềm đau của tình ái ca vang, nỗi buồn của tri thức lên tiếng, u hoài của khát vọng thì thầm, thống khổ của nghèo đói nức nở. Nhưng còn một nỗi sầu muộn sâu thắm hơn tình ái, cao vời hơn tri thức, bồng bột hơn khát vọng, đắng cay hơn hơn nghèo đói. Nó câm nín không thở than, đôi mắt long lanh như những vì sao.
Kẻ triết lý, giống như tấm gương phản chiếu những vật họ không thấy, giống như hang sâu trả lại âm vang giọng nói họ không nghe.
Thi sĩ là kẻ gây cho ta cảm giác khi đã đọc xong một bài thơ, là những vần thơ hay nhất của người vẫn chưa được sáng tác.
Ai trong nhân loại có thể lang thang giữa lòng đại dương như đi nhàn tản ngoài công viên??
Từ cõi u tối của đời tôi loé hiện một tia sáng soi đường tôi đi.
Kẻ tự tiết lộ với mình điều lương tâm đã cấm đoán là mắc tội. Kẻ tự khước từ mình điều lương tâm đã tiết lộ cũng là mắc tội.
Thơ là sự hiểu biết cái toàn thể; làm sao thông đạt cho kẻ chỉ hiểu có thành phần?
Thơ là ngọn lửa bùng cháy trong tim, hùng biện là những đợt tuyết rơi trên miền hoang lạnh. Lửa và tuyết có bao giờ hoà hợp?
Linh hồn ràng buộc với thể xác, cũng như thể xác ràng buộc với ngoại cảnh.
Nếu có đứa ngu xuẩn bảo bạn linh hồn tan biến theo thể xác, hãy trả lời hắn: cánh hoa tàn lụi nhưng hạt mầm sẽ vươn lên. Đó là luật của Tạo Hoá.
Lạ thay, đức hạnh nơi tôi chỉ tác hại cho tôi; trái lại, cái xấu trong tôi chưa bao giờ gây bất lợi cho tôi. Thế mà tôi cứ cuồng tín theo đức hạnh.
Người cao thượng là kẻ đã trải qua tất cả những thứ trên đời bằng một tâm hồn nổi loạn.
Tâm hồn lên cao đến tuyệt đỉnh khi tuân phục điều trí óc chống đối. Trí óc xuống tới mực thấp nhất khi chống đối điều tâm hồn tuân phục.
Kẻ thiếu thiện ý không bao giờ đạt mục tiêu.
Miệng lưỡi tôi luôn luôn nhầm lẫn vì tư tưởng tôi phát xuất từ thế giới trừu tượng, và lời nói tôi phát xuất từ thế giới tương quan.
Bí thuật ca hát nằm trong giọng ca sĩ và sự rung động của trái tim người thưởng ngoạn.
Hết thảy chúng ta đều ngưỡng mộ sức mạnh. Nhưng đa số cảm phục sức mạnh khi nó lỏng lẻo, mơ hồ. Chỉ còn thiểu số tôn trọng sức mạnh khi nó mặc hình thể rõ ràng và phụng sự những mục tiêu ý nghĩa.
Đừng mãn nguyện với sự ít ỏi. Ai đem đến mạch suối đời một hũ không, sẽ xách về hai hũ đầy.
Có hai dạng thi nhân: hạng trí thức với cá tính thụ đắc và hạng được linh ứng trước khi cá tính thụ đắc thành hình. Nhưng sự khác biệt giữa trí tuệ và thi hứng giống như sự khác biệt giữa những móng nhọn cào xé da thịt, và đôi môi hôn chữa lành vết thương thể xác.
Nếu không vì mắt thấy và tai nghe, ánh sáng và âm thanh chỉ còn là loạn sắc ngoài không gian. Nếu không vì người bạn yêu, bạn chỉ còn là một hạt bụi bị cuốn hút tả tơi theo chiều gió.
Hãy gần quần chúng hơn để được gần Thượng Đế hơn.
Đứa tham ăn khuyên thằng bụng lép nhịn đói giọng say sưa.
Nhà độc tài đòi nho chua phải ép ra rượu ngọt.
Thượng Đế mở nhiều cửa vào toà nhà Chân lý để đón nhận những kẻ mang niềm tin đến gõ.
Ai nhìn ta qua đôi mắt Thượng Đế sẽ thấy chân tướng ta hiện nguyên hình.
Thượng Đế đã lắp cánh cho hồn bạn bay bổng vùng trời tự do và tin yêu. Đáng thương thay khi bạn dùng chính tay mình vặt cánh đi để hồn phải bò lê dưới đất như loài giun dế.
Thượng Đế đã đốt trong tim bạn ngọn đuốc soi nguồn Chân Thiện Mỹ. Dập tắt ngọn đuốc đó dưới tro tàn là mắc tội.
Hắn là thằng phản bội dùng Phúc âm doạ tống tiền….là kẻ giả đạo đức lấy thánh giá làm gươm đao…..là loài sói dữ đội lốt chiên lành…là đứa tham ăn tôn thờ bàn tiệc hơn bàn thánh…là tên đói khát bạc vàng chạy theo đồng tiền lăn lóc khắp miền xa..là thằng bịp bợm những mẹ goá con côi. Hắn là một con quái vật, mỏ diều hâu, vuốt hùm, răng sói, nanh rắn độc.
Trên con đường truy tầm chân lý, tôi sẽ đi tới bất cứ chỗ nào định mệnh và sứ mệnh dẫn tôi đi.
Chân lý là ý chí và là mục tiêu của Thượng đế nơi con người.
Tôi đã chẳng trải qua những đói khát, những nhục nhã khổ đau vì chân lý Thượng đế đã khơi dậy trong tim tôi?
Người thiếu phụ xứ LyBăng là một dòng suối vọt lên từ lòng đất chảy qua miền thung lũng quanh co. Không tìm được lối thoát ra đại dương, dòng suối bạc trở thành mặt hồ lấp lánh ngày đêm soi bóng trăng sao
Đức tin là tri thức của tâm hồn ngoài vòng kiểm soát của lý chứng.
Đoạn văn đòi giải thích là một dấu hiệu yếu kém.
Lỗi lầm nặng nhất của ta là bận tâm đến những lỗi lầm của kẻ khác.
Người tự do là kẻ nhẫn nhục mang nặng gánh nô lệ.
Tại sao có những người múc nước biển của bạn rồi đi huênh hoang về dòng suối nhỏ của mình?
Lịch sử không lặp lại trừ phi trong tâm hồn những người không thuộc lịch sử.
Ta thương cho kẻ uốn lưỡi ca tụng trong khi giang tay van xin.
Hết thảy đều thực tế trước quyền lợi của mình, nhưng lý tưởng trước quyền lợi của kẻ khác.
Cưỡng bức là một tấm gương, kẻ nào soi lâu sẽ nhìn thấy nội tâm mình đang hăm hở tự sát.
Nghệ thuật vươn lên khi linh giác huyền bí của người nghệ sĩ và sự biểu lộ của thiên nhiên cùng hoà hợp đi tìm những hình thể mới.
Họ bảo tôi:”Nếu gặp một người nô lệ đang ngủ, bạn đừng đánh thức nó dậy, nó đang mơ tự do đấy”. Tôi trả lời họ:” Nếu gặp một người nô lệ đang ngủ, bạn hãy đánh thức nó dậy và kể cho nó nghe về tự do đi”.
Điều khó khăn ta gặp khi đạt mục tiêu là chính con đường ngắn nhất dẫn tới mục tiêu vậy.
Sợ ma quỷ là một cách nghi ngờ Thượng Đế.
Chống báng là hình thức thấp nhất của trí tuệ.
Dịu hiền và từ tâm không phải là dấu hiệu yếu đuối hay thất vọng, nhưng là biểu tỏ sức mạnh và cương quyết.
Nghèo đói có thể che đậy kiêu hãnh; đau khổ do tai hoạ gây ra có thể núp sau mặt nạ trá hình.
Giáo dục không gieo hạt, nhưng vun bón cho hạt nảy mầm.
Bạn ăn uống thì hấp tấp mà đi đứng thì khoan thai. Vậy sao bạn không ăn bằng chân, để tay mà đi?
Nhiệt tâm là miệng núi lửa đốt cháy mọi nhánh cỏ do dự.
Máy xay gió có ngày ngừng chạy nhưng dòng sông vẫn cuộn cuộn đổ ra đại dương.
Cảm hứng là khi nhìn thấy một thành phần của cái toàn thể bằng thành phần của cái toàn thể sẵn có nơi mình.
Tôi trồng cây đau khổ trên cánh đồng nhẫn nhục để kết trái hạnh phúc.
Người mọi rợ đói khát hái trái từ trên cây mà ăn. Người nông dân đói khát ở xã hội văn minh mua trái cây từ kẻ bán, kẻ bán mua lại từ người mua, mua từ kẻ hái từ trên cây.
Hãy kiểm soát sổ sách ngày hôm qua của bạn, bạn sẽ cảm thấy mình còn mắc nợ nhân loại và cuộc đời.
Thuỷ triều xuống
Tôi viết một câu thơ trên cát
bằng tất cả tâm hồn
thuỷ triều lên
tôi trở lại ngâm nga
nhưng chỉ thấy
sự ngu xuẩn của mình
in hình trên bãi vắng
Chân lý cần chứng minh mới chỉ đúng có một nửa.
Một vị hiền sĩ gặp một nhà quyền quí ngây ngô. Họ bàn cãi với nhau về giáo dục và sản vật. Lúc giã từ, vị hiền sĩ chỉ thấy trong tay mình một nắm bùn nhơ, và nhà quyền quí còn lại trong lòng mình một chút sương mù.
Tiến bộ không phải là cải thiện điều đã làm, nhưng là đạt tới điều phải làm.
Phần đông chúng ta lấp lửng giữa hai thái độ: câm nín mà nổi loạn, ba hoa và luỵ phục.
Kẻ giàu đòi nhận họ với người sang; người sang muốn thông gia với đám giàu. Mỗi bên đều khinh nhau.
Thơ là bí mật của tâm hồn; tại sao ta phải bập bẹ thành lời.
Bản nhạc của đại dương ngừng trên bãi vắng hay trong tâm hồn đang lắng nghe??
Nghệ thuật là một bước từ chỗ biết đến chỗ không biết.
Người cận thị chỉ nhìn thấy con đường mình đi và bức tường mình tựa.
Trong nhân loại có những kẻ sát nhân chưa làm đổ một giọt máu, có những tên trộm cướp chưa đụng tới sản vật của ai, có những người gian dối xưa nay vẫn nói thật.
Khi lâm nạn, bạn tìm thương cảm nơi láng giềng, bạn gởi họ một phần của lòng bạn. Là người tử tế, họ sẽ cám ơn bạn; là người trái tim khô lạnh, họ sẽ khinh bạn.
Ca sĩ không làm bạn hứng khởi nếu chính họ không hứng khởi khi ca.
Đoá hoa nở trên mây xanh sẽ không bao giờ héo úa. Ca khúc tuôn ra từ đôi môi các nàng trinh nữ lúc rạng đông sẽ không bao giờ lịm tắt.
Hồi xưa, những chính phủ dân cử là hậu quả của các cuộc cách mạng; ngày nay những chính phủ ấy là hậu quả của kinh tế.
Ái tình là hạnh phúc đang run rẩy.
Niềm đau của tình ái ca vang, nỗi buồn của tri thức lên tiếng, u hoài của khát vọng thì thầm, thống khổ của nghèo đói nức nở. Nhưng còn một nỗi sầu muộn sâu thắm hơn tình ái, cao vời hơn tri thức, bồng bột hơn khát vọng, đắng cay hơn hơn nghèo đói. Nó câm nín không thở than, đôi mắt long lanh như những vì sao.
Kẻ triết lý, giống như tấm gương phản chiếu những vật họ không thấy, giống như hang sâu trả lại âm vang giọng nói họ không nghe.
Thi sĩ là kẻ gây cho ta cảm giác khi đã đọc xong một bài thơ, là những vần thơ hay nhất của người vẫn chưa được sáng tác.
Ai trong nhân loại có thể lang thang giữa lòng đại dương như đi nhàn tản ngoài công viên??
Từ cõi u tối của đời tôi loé hiện một tia sáng soi đường tôi đi.
Kẻ tự tiết lộ với mình điều lương tâm đã cấm đoán là mắc tội. Kẻ tự khước từ mình điều lương tâm đã tiết lộ cũng là mắc tội.
Thơ là sự hiểu biết cái toàn thể; làm sao thông đạt cho kẻ chỉ hiểu có thành phần?
Thơ là ngọn lửa bùng cháy trong tim, hùng biện là những đợt tuyết rơi trên miền hoang lạnh. Lửa và tuyết có bao giờ hoà hợp?
Linh hồn ràng buộc với thể xác, cũng như thể xác ràng buộc với ngoại cảnh.
Nếu có đứa ngu xuẩn bảo bạn linh hồn tan biến theo thể xác, hãy trả lời hắn: cánh hoa tàn lụi nhưng hạt mầm sẽ vươn lên. Đó là luật của Tạo Hoá.
Lạ thay, đức hạnh nơi tôi chỉ tác hại cho tôi; trái lại, cái xấu trong tôi chưa bao giờ gây bất lợi cho tôi. Thế mà tôi cứ cuồng tín theo đức hạnh.
Người cao thượng là kẻ đã trải qua tất cả những thứ trên đời bằng một tâm hồn nổi loạn.
Tâm hồn lên cao đến tuyệt đỉnh khi tuân phục điều trí óc chống đối. Trí óc xuống tới mực thấp nhất khi chống đối điều tâm hồn tuân phục.
Kẻ thiếu thiện ý không bao giờ đạt mục tiêu.
Miệng lưỡi tôi luôn luôn nhầm lẫn vì tư tưởng tôi phát xuất từ thế giới trừu tượng, và lời nói tôi phát xuất từ thế giới tương quan.
Bí thuật ca hát nằm trong giọng ca sĩ và sự rung động của trái tim người thưởng ngoạn.
Hết thảy chúng ta đều ngưỡng mộ sức mạnh. Nhưng đa số cảm phục sức mạnh khi nó lỏng lẻo, mơ hồ. Chỉ còn thiểu số tôn trọng sức mạnh khi nó mặc hình thể rõ ràng và phụng sự những mục tiêu ý nghĩa.
Đừng mãn nguyện với sự ít ỏi. Ai đem đến mạch suối đời một hũ không, sẽ xách về hai hũ đầy.
Có hai dạng thi nhân: hạng trí thức với cá tính thụ đắc và hạng được linh ứng trước khi cá tính thụ đắc thành hình. Nhưng sự khác biệt giữa trí tuệ và thi hứng giống như sự khác biệt giữa những móng nhọn cào xé da thịt, và đôi môi hôn chữa lành vết thương thể xác.
Nếu không vì mắt thấy và tai nghe, ánh sáng và âm thanh chỉ còn là loạn sắc ngoài không gian. Nếu không vì người bạn yêu, bạn chỉ còn là một hạt bụi bị cuốn hút tả tơi theo chiều gió.
Hãy gần quần chúng hơn để được gần Thượng Đế hơn.
Đứa tham ăn khuyên thằng bụng lép nhịn đói giọng say sưa.
Nhà độc tài đòi nho chua phải ép ra rượu ngọt.
Thượng Đế mở nhiều cửa vào toà nhà Chân lý để đón nhận những kẻ mang niềm tin đến gõ.
Ai nhìn ta qua đôi mắt Thượng Đế sẽ thấy chân tướng ta hiện nguyên hình.
Thượng Đế đã lắp cánh cho hồn bạn bay bổng vùng trời tự do và tin yêu. Đáng thương thay khi bạn dùng chính tay mình vặt cánh đi để hồn phải bò lê dưới đất như loài giun dế.
Thượng Đế đã đốt trong tim bạn ngọn đuốc soi nguồn Chân Thiện Mỹ. Dập tắt ngọn đuốc đó dưới tro tàn là mắc tội.
Hắn là thằng phản bội dùng Phúc âm doạ tống tiền….là kẻ giả đạo đức lấy thánh giá làm gươm đao…..là loài sói dữ đội lốt chiên lành…là đứa tham ăn tôn thờ bàn tiệc hơn bàn thánh…là tên đói khát bạc vàng chạy theo đồng tiền lăn lóc khắp miền xa..là thằng bịp bợm những mẹ goá con côi. Hắn là một con quái vật, mỏ diều hâu, vuốt hùm, răng sói, nanh rắn độc.
Trên con đường truy tầm chân lý, tôi sẽ đi tới bất cứ chỗ nào định mệnh và sứ mệnh dẫn tôi đi.
Chân lý là ý chí và là mục tiêu của Thượng đế nơi con người.
Tôi đã chẳng trải qua những đói khát, những nhục nhã khổ đau vì chân lý Thượng đế đã khơi dậy trong tim tôi?
Người thiếu phụ xứ LyBăng là một dòng suối vọt lên từ lòng đất chảy qua miền thung lũng quanh co. Không tìm được lối thoát ra đại dương, dòng suối bạc trở thành mặt hồ lấp lánh ngày đêm soi bóng trăng sao