Tôi đã nói rồi, đánh và chửi chỉ là hạ sách khi ta không kìm chế được cơn tức giận, và những điều tôi trình bày ở trên là để mang lại sự an toàn cho chính bản thân giáo viên.
Còn trên quan điểm sư phạm thì giáo dục tư tưởng là chủ yếu, bản thân tôi không muốn đánh chửi học sinh chút nào.
Tôi xin đưa ra tình huống mà tôi đã gặp: Tôi có yêu cầu là trong tiết dạy, các em im lặng nghe giảng, em nào không thích nghe thì ngủ cũng được. Thế mà khi tôi đang giảng thì có em (cá biệt) ngồi gác chân lên bàn mặt thì ngửa lên trởi kiêu ngạo. Tôi bèn hỏi "Thầy giảng chỗ nào em không hiểu, hoặc chưa hay thì em cứ nói thẳng, sao lại có thái độ như thế?" Nó liền trả lời: "Thầy không nói tiếng người thì làm sao em hiểu"
Các bác bảo như thế có đáng ăn tát không? Không biết bác Bút Tre, bác etylaxetat có gặp tình huống này chưa, hay là các bác từ trước đến giờ toàn dạy ở trường chuyên trường điểm, toàn học sinh tử tế ngoan hiền.
Có chắc rằng các bác khi gặp tình huống này mà không nổi nóng, không ra đòn không?
Có chắc là các bác đủ tỉnh táo để xử lý một cách "an toàn" như tôi đã nêu ở đầu topic hay không?
Hay các bác là những sinh viên sư phạm chưa qua thực tế giảng dạy, hoặc là những cán bộ quản lý giáo dục chưa một ngày đứng trên bục giảng?
Nên nhớ những gì học trong sách vở đều là lý tưởng.