• Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn Kiến Thức tổng hợp No.1 VNKienThuc.com - Định hướng VN Kiến Thức
    -
    HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN

I Have A Dream - Khi tôi 24

  • Thread starter Thread starter HuyNam
  • Ngày gửi Ngày gửi
Khi nối tiếp nhau là cái nóng của những ngày nắng dài: một mùa nắng dài .. có lẽ cơn mưa sẽ trở thành điều mong chờ ngọt ngào nhất. Vì đơn giản là đi qua ngày nắng là những cơn mưa. Tôi mong chờ mãi một cơn mưa giữa nắng để con phố bớt uể oải, để hàng cây bên đường bớt khô hanh, để tôi được nhìn thấy nụ cười của chính mình và để lòng tôi được sống lại trong những ký ức, chợt lặng im ..

Tôi biết yêu những con phố nhỏ, tôi biết bước chầm chậm để lặng người tìm đâu đó hương hoàng lan trên con đường vắng và lặng nghe tiếng rì rào của lá, nào là Nguyễn Thị Nhỏ, Lê Thị Riêng hay Lữ Gia, Lý Thường Kiệt .. tuy nhỏ nhỏ nhưng cũng dễ thương mờ

1536453_820697924611152_631349594_n.jpg
 
Nhà quê lợp bằng lá tranh, vài ba năm phải thay mái tranh một lần. Vừa tốn vừa khổ. Quê tôi có một ngọn núi cao, bị đốt trống trơn, không còn cây cối mà chỉ mọc toàn tranh là tranh, người làng lên đó lấy lá tranh về để lợp mái nhà. Tranh lấy về phải phơi cho được nắng, cọng tranh mới trắng vàng óng ánh, lại lâu hư. Để lợp được mái nhà, tranh phải đánh từng liếp hẳn hoi. Hồi nhỏ, mỗi lần ba tôi và mấy bác ngồi đánh tranh trước sân, tôi lại mon men ngồi một bên học lỏm. Những lá tranh ngắn ngủn, xấu xí thải ra, tôi và lũ nhóc trong xóm tranh nhau nhặt nhạnh, mày mò mãi cũng đánh được những tấm tranh bé tí. Những tấm tranh tí tẹo ấy được chúng tôi hý hửng lợp trên mái nhà vừa mới dựng ở góc vườn trong trò chơi đồ hàng. Thích không thể tả.

images



 
"Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống dòng sông lấp loáng..."

Nhưng cho dù hiền hòa hay hung dữ, dòng sông quê tôi vẫn là nơi gắn bó thân thương với tất cả người dân trong làng. Đó là nơi có dòng nước nhẫn nại mang phù sa về bồi đắp bãi bờ, giúp cho hai bên bờ bãi lúa nương dâu bốn mùa xanh ngắt. Là nơi dân làng giặt giũ, gánh nước tưới rau. Là nơi những chú trâu, chú bò nhẩn nha gặm cỏ với vài đứa trẻ con vắt vẻo trên lưng đang thả hồn theo những cành diều vút tận mây xanh. Và đó cũng là nơi lũ trẻ làng em tập trung nô đùa chạy nhảy bơi lội trong những chiều hè nóng nực.

yêu biết bao dòng sông quê tôi! Yêu biết bao nơi ghi dấu những kỉ niệm của một thời thơ ấu còn nhiều gian nan khổ nhọc. Dòng sông như một người thân đã hiện hữu trong cuộc đời của tôi . Mai này dù có đi đâu xa tôi vẫn maĩ nhớ mãi yêu dòng sông nhỏ quê mình. Sông là tất cả tuổi thơ tôi

13014666542030951606_574_0.jpg




 
Một ngày, buổi sáng thức dậy, ta nghĩ về giấc mơ đêm qua - đẹp quá, hồn nhiên quá. Thế là ngày hôm đó ta vui tươi làm việc mà không thấy mệt. Cuộc sống cho dù vất vả, bận rộn đi chăng nữa ta vẫn thầm mơ rằng mọi việc sẽ sáng sủa, tốt đẹp hơn. Và, cứ như vậy cuộc sống sẽ thêm thú vị, không còn tẻ nhạt nữa.

Đã là con người chắc hẳn phải có ước mơ, ta mơ tương lại mình vào đại học, học xong lại mơ tìm công việc để nuôi sống bản thân. Ước mơ về những điều tốt đẹp cho cá nhân mình thì hẳn sẽ góp phần đắc lực cho xã hội và cộng đồng hay xa hơn nữa là cho nhân loại. Ước mơ thì luôn luôn mang sắc màu tươi tắn, trong sáng, tốt đẹp chứ chắc chẳng ai mơ ước làm điều không tốt.


Hinh-1-4057-1382924291.jpg
 
“Xa quê đã mấy năm rồi nhỉ?
Nhịp sống phồn hoa giữa thị thành
Khi tuổi về chiều tôi vẫn nhớ
Cánh diều chấp chới giữa trời xanh…”

Những buổi chiều quê xưa, cánh đồng vừa xong mùa gặt, mặt ruộng thênh thang, phủ đầy lớp rơm vàng mới thơm ngay ngáy. Đất nghỉ ngơi đón những bàn chân non nhỏ. Những cánh điều dán bằng giấy tập cũ đầy chữ, theo gió bay lên cao, làm bạn với đàn cò vẫy nắng trở về sau những ngày lặn lội kiếm ăn đồng xa. Đám trẻ đầu trần khét nắng, mải mê chạy theo diều, vấp những vết chân trâu ngã dài trên mặt rơm êm ái, cùng cười khanh khách vô tư, hồn nhiên.

Mỗi con diều có một dáng vẻ riêng, nhưng khi đã lên cao, tất cả đều thanh thản. Ngồi dưới bóng mát rặng trâm bầu, nhìn cánh diều bay, tuổi thơ thầm nuôi khát vọng được bay cao, bay xa giữa khoảng trời lộng gió – nơi nhìn thấy hàng cây mờ xa dần tím ngắt hoàng hôn, những ngả quê quanh co vương khói cơm chiều, những mảnh ruộng bé nhỏ bình dị. Hương thơm cỏ dìu dịu, mùi đất khô chậm chờn đâu đó. Một niềm yêu mến đồng quê dậy lên khó tả. Những cảm giác và hương vị của quê hương sâu lắng, đọng lại từ quãng đời thơ ấu, đôi khi thao thức đến nao lòng mỗi lúc đi xa. Nhưng nó lại là hành trang thân thiết của tuổi trưởng thành vất vả.

Bây giờ, diều của thời công nghiệp thật phong phú, nhiều màu sắc nhưng đơn điệu, giá từ 20 đến 25 ngàn đồng. Hiếm hoi lắm mới thấy một cánh diều giấy của ngày xưa (có lẻ là diều của một đứa trẻ nghèo). Tôi thương cánh diều giấy của ngày xưa, nó chứa đựng mảnh hồn quê quen thuộc.

Những cánh đồng ngày xưa ở quê tôi cứ thay dần bằng những vườn sầu riêng. Không gian giăng mắc nhiều dây điện, nhấp nhô cột ăng-ten cao vút. Tìm đâu ruộng lúa đầy rơm vàng? Diều phóng khoáng không thể bay khi quá nhiều vướng bận. Chỉ có khoảng trời trong vắt trên kia là không đổi, màu xanh êm ả và gió vẫn hiền hòa, thơm mát hương của mùa xuân. Đôi khi, trong giấc mơ, chấp chới một cánh diều trắng yếu ớt vẫy gọi…

tuoitho_honnhien1.jpg
 
24 tuổi nhìn lại những gì mình làm, được và mất, cho và nhận, vinh quang và vấp ngã, thù hận và bao dung, đi và ở… và rồi tự mỉm cười và nói: “Tôi được là chính mình”. Cuộc sống là sự rèn luyện ý chí và đấu tranh không ngừng với bản thân mình, tôi sống bằng trái tim và tấm lòng bao dung. Tôi hạnh phúc vì ít ra so với nhiều người tôi được sống thật với con người mình. Nhưng không có hạnh phúc nào trọn vẹn cả, tôi được cái này và sẽ mất đi cái khác rồi thì tôi học cách chấp nhận điều đó.

Tôi đủ thực tế để nhận ra rằng, không mãi vin vào quá khứ mà đi, hãy thực tế lên, tôi tự vin vào mình để bước tiếp chặng đường hiện tại và tương lai bởi con đường mang tên hạnh phúc vẫn còn cách tôi một tầm tay với. Đôi khi tôi ngoảnh nhìn về quá khứ, giữ những giọt nước mắt không vội lăn bằng một nụ cười “dẫu gì thì mình cũng chỉ là mình của ngày hôm qua nhưng mình cũng sẽ là mình của ngày mai mà
back-to-school-travel-kingsmill-resort_596x334.jpg
 
24tuổi nhiều đêm thức trắng gõ bàn phím, viết thành những câu chuyện kể, mỗi ngày đọc lại là mỗi ngày khác đi, nhìn lại cuộc đời cũng thấy mình chưa bao giờ nông nổi. 25 tuổi nhìn đống sách vở hồi đại học, lật lại thấy sao vô tư quá, một mặt viết, vẽ, một mặt ghi lại những câu chuyện tếu trên giảng đường, lật lại ngẫm như đã lâu lắm ta chưa học, quên học, nhẹ thở dài nhìn lên thấy một kệ lớn những cuốn sách khoa học, triết lý, lời hay ý đẹp mà hồi xưa trằn trọc mua cho được, rồi lại nhịn cái áo, cái quần, bữa cơm trưa, mới biết mình đã già trong suy nghĩ kể từ đó.

24 tuổi, ta biết rõ rằng ta không còn trẻ để ru ta say trong những giấc mộng nhưng cũng chưa phải đã là già để thôi những ước mơ và nhất là để người ta gọi là ế. Và mỗi lần ta gọi điện về nhà mẹ lại giục giã với câu nói bất hủ... Ta chỉ biết cười chỉ vâng dạ rồi gật đầu kèm lời hứa... Nhưng rồi ta cũng chẳng nhớ là đã hứa bao nhiêu lần nữa. Mỗi lần nhắc lập gia đình, ta lại cười trừ hứa cuối năm... Nhưng rồi ta lại mỉm cười một mình không biết là cuối năm của năm nào...

images
 
Yêu biết mấy những con người đi tới
Hai cánh tay như hai cánh bay lên
Ngực dám đón những phong ba dữ dội
Chân đạp bùn không sợ những loài sên!

Yêu biển mà không yêu những con người nơi đây thì chính là một thiếu sót lớn. Bởi vì đây là quê hương tôi, và những người sống nơi đây chính là đồng bào của tôi. Tôi yêu cái cách họ định nghĩa biển đảo :’’Đảo là nhà, biển cả là quê hương”. Chỉ những con người gắn bó lâu dài với nơi đây mới yêu biển đến như thế. Họ có thể mặc kệ những nguy hiểm trong những ngày mưa bão để ra đảo sống, họ có thể rời xa gia đình trong một khoảng thời gian dài để trở thành những người hùng gác biển. Họ có thể xem biển như là một người chủ hào phóng, dựa vào biển mà nuôi sống gia đình. Hay đơn giản họ chọn biển là nơi an nghỉ cuối cùng của mình. Hòa mình vào biển để mãi sống bên biển đôi khi chính là tâm nguyện duy nhất của họ. 24 tuổi tôi cùng bạn bè đến với những miền xa của tổ quốc để trải nghiệm và chia sẻ những yêu thương.

View attachment 15058
 
Vậy là đã qua tuổi 24 rồi đấy, con đã xa quê từ thủa đôi 9 vậy mà cũng đã 7 năm rồi , ngày con đi mang khát khao trở thành một kỹ sư công trình và con đã đạt ước mơ, bàn tay con đã mang đến những vùng quê nghèo những phần quà nhưng nét chữ, xây dựng nên những căn nhà tình thương những cây cầu nhân ái và những con đường thấm đầy nghĩa tình, con và các đồng nghiệp cộng sự đã và đang sống hết mình cho một đất nước giàu đẹp và văn minh, năm nay con trở về với bao nhiêu niềm phấn khởi, gặp gia đình và những người thân yêu, được ngắm lại nơi quê nghèo nơi mà con đã sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương cha mẹ, nơi đã ru con vào giấc ngủ say nồng, quê mình còn nghèo lắm và lòng con ao ước một ao ước rất cồn cào đó là làm sao để có cho quê mình một cây cầu qua sông nhỏ để tránh khó khăn khi giông bão kéo về, công tác nơi xa con chỉ mong gia đình luôn yên vui và ấm áp, ở công trình xa xôi ấy con lúc nào cũng gắng hết mình để làm nên những công trình vũng đẹp

View attachment 15063
 
[SUB] 24 tuổi tôi đủ thực tế để nhận ra rằng, không mãi vin vào quá khứ mà đi, hãy thực tế lên, tôi tự vin vào mình để bước tiếp chặng đường hiện tại và tương lai bởi con đường mang tên hạnh phúc vẫn còn cách tôi một tầm tay với. Đôi khi tôi ngoảnh nhìn về quá khứ, giữ những giọt nước mắt không vội lăn bằng một nụ cười “dẫu gì thì mình cũng chỉ là mình của ngày hôm qua nhưng mình cũng sẽ là mình của ngày mai mà”

24 tuổi và còn rất nhiều điều để nói, thôi thì dành qua tuổi 25vậy. Tôi vẫn mãi thấy tôi vẫn ngốc vì mình quá thật thà, quá tin người vì tôi nghĩ ai cũng như mình. Tôi vẫn dại bởi người đời có quá nhiều dã tâm mà tôi thì không đủ khôn ngoan để lường hết mọi việc…

[/SUB]
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Ngày đầu tiên vào Cam Ranh để ra Biển khơi.. ngoài kia biển chờ tôi, đảo chờ tôi. Ôi biển đảo Tổ quốc thiêng liêng và yêu dấu! nhưng chưa xuống tàu mà tôi đã được trải nghiệm những cảm xúc đặc biệt từ những người lính hải quân đánh bộ. Họ là một phần của chúng ta và họ thay mặt chúng ta đứng bên bờ biển Đông này; nhạc sĩ bảo Việt Nam là đất nước tựa vào dãy Trường Sơn hùng vĩ ưỡn ngực trước biển Đông coi khinh những ngọn gió cuồng. Hôm nay tôi thấy những người lính Hải quân xương xương, sạm nắng vẫn hồn nhiên cất cao lời hát giữa gió, cát và phi lao; ừ nhỉ! Tổ quốc tựa vào những con người như họ...

bien dao.jpg


Chào nhé mình về với đất liền đây
 
vậy là đã qua tuổi 24 rồi đấy, con đã xa quê từ thủa đôi 9 vậy mà cũng đã 7 năm rồi , ngày con đi mang khát khao trở thành một kỹ sư công trình và con đã đạt ước mơ, bàn tay con đã mang đến những vùng quê nghèo những phần quà nhưng nét chữ, xây dựng nên những căn nhà tình thương những cây cầu nhân ái và những con đường thấm đầy nghĩa tình, con và các đồng nghiệp cộng sự đã và đang sống hết mình cho một đất nước giàu đẹp và văn minh, năm nay con trở về với bao nhiêu niềm phấn khởi, gặp gia đình và những người thân yêu, được ngắm lại nơi quê nghèo nơi mà con đã sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương cha mẹ, nơi đã ru con vào giấc ngủ say nồng, quê mình còn nghèo lắm và lòng con ao ước một ao ước rất cồn cào đó là làm sao để có cho quê mình một cây cầu qua sông nhỏ để tránh khó khăn khi giông bão kéo về, công tác nơi xa con chỉ mong gia đình luôn yên vui và ấm áp, ở công trình xa xôi ấy con lúc nào cũng gắng hết mình để làm nên những công trình vũng đẹp

View attachment 15063

oh anh này có ở dd này nữa sao, còn nhớ em hem , em kiều thảo trường vcu nè
 
Cảm xúc biển đảo. Cảm xúc về những con người một lòng yêu biển, dâng hiến cho biển đảo quê hương cả cuộc đời. Và trên tất cả, cảm xúc trước những giọt mồ hôi, giọt máu thiêng liêng của bao thế hệ người Việt từ ngàn năm xưa đến nay và mãi về sau dành cho chủ quyền biển đảo quê hương.

Đó là những dòng cảm xúc lúc lặng lẽ, khi dâng trào trong mỗi chúng ta, mọi người, mọi giới, khi đọc dòng tin từ biển đảo xa; lúc nghe câu chuyện về những “viên đá” từ triệu tấm lòng dân Việt gửi đến chương trình “Góp đá xây Trường Sa”; và trong những lúc đứng dưới quốc kỳ hát Tiến quân ca dù trên một vùng biển đảo hay ngay giữa phố thị mà lòng hướng về nơi khơi xa. Cảm xúc biển đảo. Đó là cảm xúc truyền đời của dân tộc Việt từ thuở Rồng Tiên xuống biển. Đó là cảm xúc dưỡng nuôi bao thế hệ dân Việt nghìn đời nay vững tay chèo chống trước sóng gió biển khơi, đối diện với bao thử thách khắc nghiệt. Cảm xúc mãnh liệt và sâu lắng, thăng hoa và kết tinh tận trong từng trái tim dân Việt thành lòng yêu biển đảo, lòng yêu nước

Chào nhé các em nhỏ đáng yêu hẹn ngày gần nhất anh trở lại hòn đảo bình yên nơi ấy/

View attachment 15065
 
Quê hương. Hai tiếng thân thương mà mỗi khi cất lên ta nghe da diết lòng. Quê hương là nơi ta sinh ra và lớn lên từng ngày, là nơi cất giữ bao kỷ niệm tươi đẹp thời ấu thơ. Chắc hẳn quê hương trong tâm khảm mỗi người là những gì đẹp nhất, thiêng liêng gần gũi nhất.

Mỗi quê hương mang một hình dáng khác. Quê hương hiện lên trong tiếng ầu ơ của mẹ, trong những câu chuyện cổ tích của bà, có khi là cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay, là bến nước sân đình, là hàng dừa xanh, là bãi biển dài cát trắng…

Xa quê cái mà tôi nhớ nhất lại chính là hình ảnh khói bếp buổi chiều tà, quê hương hiện lên thật ấm áp, nên thơ. Qua làn khói chiều, tất cả đều hiện lên hư hư ảo ảo, bình yên đến cháy lòng.

Tôi nhớ làm sao mùi của đất sau cơn mưa rào mùa hạ, cái mùi nồng nồng ngai ngái, cái mùi mà ở nơi thành phố này chẳng bao giờ ta cảm nhận được. Ôi cái mùi quê hương, cái mùi của một vùng quê nghèo bình di, dù đi đến đâu tôi cũng sẽ vẫn nhớ, vẫn yêu.

<span style="color:#000000;"><em><font size="3"><span style="font-family:arial;"><span style="line-height: 18px; background-color: rgb(238, 238, 238);">
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Tôi biết tôi còn trẻ, tham vọng cũng nhiều, sẵn sàng đương đầu với mọi khó khăn nhưng lại chẳng lượng sức mình, giống như “ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”. Sự chủ quan, hấp tấp và hèn nhát sẽ giết chết tôi một ngày nào đó. Không phải tôi bi quan, nhưng thật sự cuộc sống này thực tế hơn rất nhiều những gì tôi nhìn thấy được, nếu muốn thành công thì bản thân phải học cách thay đổi, thay đổi theo hướng tích cực nhưng cũng khác xa con người mình. Rất nhiều người đều khuyên tôi thay đổi, tôi cũng thấy đúng và làm, tôi sẽ cố tập những đức tính mà mình không có và hy vọng tôi sẽ thành công. Nhưng tôi cảm nhận được bản chất con người tôi vẫn luôn nằm đó ngủ yêu và đợi chờ cuộc sống này đánh thức nó dậy.

10402765_369389369895858_2068457596059180447_n.jpg
 
Dòng thời gian, một cách nhìn , vì thời gian chỉ trôi theo một chiều chẳng bao giờ quay lại đâu thế nên nó cứ chỉ sống ích kỉ như thế làm cho con người ta đôi lúc phải nghĩ đến hai từ “giá như”, nhưng mà cuộc sống đâu phải vậy nếu biết trước được điều gì đó thì đâu còn tò mò đâu còn có cái gọi là nhiệt huyết phấn đấu nữa. Bước vào môi trường công nghiệp Tôi được học cái gọi là cuộc đời và cái gì tạo ra cuộc đời ở đây đó chính là cách nghĩ, nói nôm na như thế có nhiều người sẽ không hiểu được ý nghĩa của nó Tôi chỉ biết nó có công thức thế này:

Cuộc Đời = Cách Nghĩ + Nhiệt Huyết + Năng Lực

Tôi thấy nó đúng bởi vì Cách nghĩ làm thay đổi thái độ, Thái độ làm thay đổi hành động, Hành động làm thay đổi thói quen, Thói quen Thay đổi dẫn tới Cuộc đời thay đổi. Nhưng Tôi thì hay trêu các bạn của Tôi rằng “ Cuộc đời là chuỗi những ngày gian khổ, và hết những ngày gian khổ là cũng kết thúc cuộc đời” bởi vì ai trong chúng ta cũng phải tự thân vận động và làm việc cho tới lúc nhắm mắt xuôi tay, nhưng mà lao động là vinh quang cơ mà!!!!!



Đà Nẵng 29/10/2014
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top