• Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn Kiến Thức tổng hợp No.1 VNKienThuc.com - Định hướng VN Kiến Thức
    -
    HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN

I Have A Dream - Khi tôi 24

  • Thread starter Thread starter HuyNam
  • Ngày gửi Ngày gửi
Lại một mùa xuân nữa đến, đây là mùa xuân thứ sáu tôi xa gia đình, xa quê hương của tôi. Đã hơn sáu năm trôi qua kể từ cái ngày tôi rời xa quê hương , xa tuổi thơ của tôi để bước vào một cuộc sống mới. Thời gian qua cuộc sồng đã dạy cho tôi những bài học vô giá, những bài học có sự chân thành, giả dối, có đắng cay ngọt ngào, có nước mắt và cả niềm vui. Cuộc sống với biết bao ưu tư sầu muộn ngổn ngang vẫn ngỡ rằng mới ngày nào mình rời xa quê hương mà nay đã hơn sáu năm trôi qua. Thời gian cứ thế trôi qua, có những tiếc nuối về những giấc mơ đã đổ vỡ, có những hư hao, có những luyến lưu mong nhớ để cuối cùng vẫn là buồn nhớ, cô đơn đọng lại trong lòng của tôi .
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Ta yêu các làng quê, một phần vì nơi đó, ta còn có những kỷ niệm xưa cũ và những "nét quê" mà thị thành nơi ta đang ở không có. Trời nắng tháng ba chang chang, cây lúa chín trĩu bông đứng ngoài đồng được cắt về, tuốt lấy hết bông lúa, thì phần còn lại là rạ, rơm.

Bây giờ nhớ quê, mong được dịp về quê để tìm cảnh cũ, nét quê xưa: Đàn chim dồng dộc treo trăm tổ đung đưa trên các bụi tre, "trâu bò về rợp những nương ngô", những bầu cốm ngô, cốm nếp giống như cái bầu ve quá khổ mà toả hương thơm phức các bà gánh bán dạo quanh làng...Nhưng đã không gặp, không thấy! Những đụn rạ, đụn rơm cũng theo đó mà vắng bóng thực rồi, vì cây lúa bây giờ ngắn, thấp, cho năng suất cao mà rạ rơm không bao nhiêu. Vả lại, từ lâu người ta đã cắt đập bằng máy tại ruộng, rạ rơm thì đốt đồng, vừa đỡ công gánh gồng vừa sẵn đó làm phân bón ruộng

View attachment 14519
 
Chiều công trình gió vỗ về cành lá
Gió nồng nàn hơi thở rừng xanh
Anh kỹ sư trẻ xa nhà chạnh nhớ quê hương
Nhớ ngọn khói lam chiều vấn vương mái lá

Em có thấy những hình ảnh trong những bài viết trong hội những người muốn lấy vợ là giáo viên toàn là những anh bộ đội, người lính, hay công an mặc quân phục đi cùng với những người con gái mặc áo dài mà sao k phải là 1 chàng trai mặc quần bò áo phông đi giầy vải..1 phong cách rất “ Rêu Phong “ của dân Xây Dựng….Bởi vì khi nhắc đến giáo viên thì người ta nghĩ ngay đến Quân đội một “ Cặp đôi hoàn hảo “ của từ xưa đến nay..còn anh-một boy GTS thì hợp với ai..???

Nhớ lại lúc làm hồ sơ đăng ký dự thi ĐH , bố thì bảo thi An Ninh , mẹ bảo thi Sư Phạm, chị thì bảo thi Kinh Tế….nhưng a k thích An Ninh vì bị bó buộc…k thích Sư Phạm vì k thích gần nhà, k thích vù đầu vào đống giáo án..k thích Kinh Tế vì đơn giản con người a k hợp…và…anh đã chọn Dai học giao thông vì xét cho cùng con người anh phù hợp với ngành vất vả này và giờ đây ngành công trình là bến đỗ trên chuyến tàu của cuộc đời anh

View attachment 14609
 
Xây Dựng anh năm tháng sống xa nhà
Sống với công trường đầy bão giông mưa nắng
Tình yêu em thiết tha thầm lặng
Giúp anh vững vàng trước bão giông

View attachment 14670

Những ngày qua, nước lũ đã cuốn trôi hàng ngàn ngôi nhà, hàng ngàn con người đã chết hoặc mất tích, hàng ngàn gia đình đang sống trong cảnh màn trời chiếu đất…Chia ly, mất mát, đau thương…đó là những gì đã và đang hiện hữu nơi mảnh đất cằn cỗi ấy. Dẫu biết rằng có mấy ai đi qua hết cuộc đời mà không phải chịu những cơn mưa. Nhưng có lẽ với họ – những người dân đang sinh sống tại mảnh đất miền Trung anh em – cuộc sống với họ đã không công bằng hay không muốn nói rằng là quá bất công. Đó là đối với những người trong cuộc, còn những người con xa quê đang mòn mỏi ngóng trong tin tức từng phút từng giây của người thân, họ đang tồn tại nhưng biết chăng có thực sự sống. Những giây phút thấp thỏm lo âu, những trăn trở trong từng đêm thâu thao thức.

Có lẽ những kỹ sư công trình lúc này cần phải vì quê hương nhỉ? mới từ Quảng Nam chặn lũ về chưa lâu nay lại sắp Balo trên vai Đà Nẵng thẳng tiến.......
 
Đường đi ngun ngút sương mù khuất
vút đỉnh trời xa rừng núi xa
gió hú đồi cây chân đá dựng
ghềnh nghiêng thác đổ nỗi thương nhà

Phải chi đời xây dựng chỉ có thế thôi nhỉ? trắng gió và mây cũng hết ngày.....năm nào cũng thế năm nào cũng vậy....một cây cầu hình thành là niềm vui công trình nhưng cũng là nỗi buồn của mẹ, bánh trưng bánh tét ....cứ hẹn ta hoài hoài thế này thì biết khi nào mới nhìn thấy nắng ánh quê hương tôi oa oa oa aoa aoa aoa a

[FLASH]https://server1.vnkienthuc.com/files/1/Thuong mai/diendakienthuc.swf[/FLASH]


 
Trong cuộc sống, ta gặp gỡ nhiều người, cảm thấy thoải mái khi bên cạnh họ, ta giới thiệu với mọi người rằng đấy là bạn ta.
Vào một giây phút nào đó trong cuộc sống, ta tìm được một người có thể thay đổi cuộc sống của ta dù chỉ một phần nhỏ. Đó là một người không chỉ đến bên ta khi vui, khi thành công mà còn là người không rời bỏ ta khi buồn, lúc lâm nguy hay khi thất bại, khi những người xung quanh đã rời bỏ ta mà đi. Và ta gọi đó là một người bạn- một người bạn thân, một người bạn thật sự. Và ta tin rằng : “Bạn là người đến với ta khi mọi người đã bỏ ta đi”.

Trong cuộc sống, ta gặp gỡ nhiều người, cảm thấy thoải mái khi bên cạnh họ, ta giới thiệu với mọi người rằng đấy là bạn ta. Nhưng thực ra họ chỉ mới là những người quen biết. Có thể mời những người này đến nhà, cùng nhau đi chơi, cùng chia sẻ một số thứ. Nhưng không phải ai trong số họ cũng có thể trở thành người chia sẻ cuộc sống cùng với ta.

và trong một ngày tôi cùng đoàn khảo sát địa kỹ thuật lên làm việc tại một vùng cao nguyên của tây nguyên đất đỏ, tôi đã gặp lại Xuân Thắng một kỹ sư địa kỹ thuật mà tôi đã từng làm việc chung cùng một công trình tại miền tây, chúng tôi gặp nhau trong công việc và từ đó chơi với nhau rất thân, khi đ đó tôi là ngành công trình không liên quan gì tới ngành địa kỹ thuật hết nhưng qua sự trao đổi với nhau tôi và bạn tôi đã truyền lại cho nhau những kiến thức thực địa trốn công trình bụi gió.......

tôi đã có dịp gặp lại 2 người bạn đó trong vài qua, cảm giác thật là vui khi chỉ là bạn bè mà tình thân như gắn kết, còn đây là hình ảnh ngày 3 người bọn tôi chia tay trong lần đầu gặp gỡ

HuyNam - Xuân Thắng - Quốc Thanh

View attachment 14693
 
Người ta biết đến Sài Gòn với cái bầu không khí nóng bức, tiếng còi xe mỗi khi kẹt đường giờ tan sở. Đó như là quy luật, sự vận động của con người sống ở đất Sài Gòn. Ấy vậy mà hôm nay, một cơn mưa bất chợt làm mát cả đất trời Sài Thành. Bao dự định của loài người có thể sẽ bị tan trong những giọt mưa. Mưa Sài Gòn

Trời Sài Gòn xanh trong làn gió mát
Sớm bình minh rực rỡ nắng tươi hồng
Người ,dòng người nối tiếp phố thêm đông
Sài gòn đó ,cuộc sống sao hối hả

ấy vậy mà ào một phát là mưa ngập không lối về, đến lạ cái thánh phố gọi là có năng động này he he....

View attachment 14706

Hum qua mềnh có tung tăng em xe độp này ...thế là ăn nguyên trận mưa to vật vã
:indecisiveness:



 
Một giọt nước không thể làm nên một đại dương, một hạt cát không thể lấp đầy một sa mạc, một mầm cây không thể phủ kín một cánh rừng, nhưng một ước mơ dù nhỏ bé dù là nhỏ bé có thể làm thay đổi một cuộc đời.Sống và ước mơ có thể xem là những điều cơ bản nhất của mỗi người khi tồn tại. Nhưng để thực hiện được ước mơ ấy không phải là điều dễ dàng.Vậy chúng ta phải làm gì để có thể chạm tay và điều ước và nắm bắt được nó như nắm bắt chính cuộc đời mình

Trong cuộc sống sẽ có bao điều làm ta thất vọng, nhưng một nhà văn đã quan niệm “hãy thắp một ngọn nến nhỏ, đừng nguyền rủa bóng đêm”. Ngụ ý của câu nói trên chính là muốn nhắc nhở mọi người chúng ta hãy biết cách tạo ra hy vọng dù là trong những hoàn cảnh ngặt nghèo để có thể vượt qua nó một cách dễ dàng.

View attachment 14816
 
24 tuổi, tôi có một chốn an toàn để trở về mỗi khi cảm thấy mệt mỏi và cần để nương tựa – đó là gia đình tôi. Tôi có một ông bố tuyệt vời, một bà mẹ yêu tôi hết mực và một cậu em cần quan tâm thật nhiều. Đó là gia đình của tôi. Tôi luôn biết ơn họ đã cho tôi có ngày hôm nay. Và chính họ đã là nguồn động lực để tôi sống tích cực mỗi ngày. Và cứ mỗi tối khi sắp tàn một ngày, tôi đều xin Thượng đế của tôi ban cho họ được khỏe mạnh và bình an.

view
[/URL][/IMG]​
 
Anh Huynam sao ko viết liền mà lại tách ra vậy ?????????

PHP:
Hì do anh không muốn viết làm nhiều chủ đề, viết tiếp 1 bài thôi

Dù có đi bất cứ nơi đâu,đặt chân ở bất kì điểm cực ,vùng miền nào của đất nước một dải hình chữ S,hay xa hơn là những xứ xở ,những miền đất mới ,hứa hẹn nhiều điều mới mẻ ,khám phá...thì Quê Hương ,nơi chôn rau cắt rốn,nơi bắt nguồn ,lưu trữ cội của dân tộc ,vẫn là nơi để quay về ,là cái chốn duy nhất để mọi người tìm lại cái cảm giác ấm cúng ,tìm lại chính con người mình.

Quê Hương,nơi có ruộng đồng bát ngát ,thẳng cánh cò bay ,là những buổi chăn trâu với tiếng sáo vi vu của những cậu mục đồng.Là những chiếc nón lá,nghiêng mình nhẹ nhàng che nắng cho Mẹ,cho phụ nữ Việt Nam.Quê Hương,có những cánh diều tung bay trên trời cao,có chiếc cầu nho nhỏ,là tiếng gọi ầu ơ ,là những lời trách mắng ,dỗ dành,khuyên bả

Quê Hương nơi chôn rau cắt rốn ,là nơi mỗi con người được sinh ra ,cất tiếng khóc chào đời.Quê Hương hai tiếng giản dị biết bao nhưng lại đậm chất ân tình.Quê Hương là nơi lưu trữ kỉ niệm của tuổi thơ,có vui có buồn.Nơi những mối tình đầu đẹp chớm nở..



 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Hạnh phúc là biết mình thực sự cần cái gì và có được cái mình cần. Những cái bạn thực sự cần và bạn đang có có thể là những điều rất giản dị xung quanh bạn: một sớm mai thức dậy bạn thấy khỏe mạnh không đau yếu và ngắm một bông hoa nở bên cửa sổ, bạn ăn một bữa ăn ngon và đầm ấm với những người thân, bạn uống một tách trà nóng với một người bạn tri kỷ để cùng nhau hàn huyên, tâm sự...

Hạnh phúc ở trong tâm ta. Nghĩ là hạnh phúc thì sẽ cảm thấy hạnh phúc, nghĩ là đau khổ thì sẽ cảm thấy đau khổ. Hạnh phúc là biết đủ, biết hài lòng với những gì mình có. Hay nói đúng hơn hạnh phúc là biết mình thực sự cần cái gì và có được cái mình cần.

View attachment 14953
 
Không ngờ Anh Huy Nam còn trẻ đến thế ! Cảm ơn bài viết chia sẻ chân thành của bạn. Chia sẻ của bạn đã đem đến cho tôi một cảm xúc khó tả.
 
Để thành công cần có thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Thành công trong cư xử, chúng ta sẽ có trong tay điều kiện nhân hòa. Điều quan trọng nhất của thành công trong cư xử là biết nghĩ đến người khác, và cao hơn là biết thương người như thể thương thân. Khi ta thương người chính là ta đang thương mình đó, người sẽ đền đáp lại cho ta cái mà ta cần.

Những công trình vĩ đại đều khởi nguồn từ một ý nghĩ. Khi một ý nghĩ khi được nung nấu và được lên một kế hoạch hành động cụ thể, với thời gian tự nó sẽ tìm ra những phương cách để biến ý nghĩ đó trở thành hiện thực

View attachment 14954
 
Quê Hương đơn giản chỉ có “Cơm canh rau muống ,cà rầm tương” .Tuy giản dị nhưng đậm chất một vùng quê..Là nơi ,con đường đất đỏ ba dan ,nấm nem đôi bàn chân mỗi ngày trời mưa,là nơi tinh thần đoàn kết ,giúp đỡ ,chia sẻ cho nhau gói mì tôm trong những ngày khó khăn,thiên tai do bão lụt hạn hán…

Quê Hương hai tiếng thôi ,mà khi nghe đến nó làm cho biết bao trái tim người Việt xa xứ thổn thức.Tuy xa mà gần,những kỉ niệm không thể nào quên ,những hình ảnh của quê hương làm cho tôi phần làm thấy ấm lòng .Luôn gói gọn trong tim ,tình cảm dành cho quê hương.

View attachment 14966
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Dòng sông quê tôi từ bao đời nay vẫn chỉ một con đò ngang lặng lẽ chở người qua lại. Tiếng gọi đò da diết vang vọng của những cô gái, khiến chợt ta thấy có chút gì đó xốn xang. Tiếng gọi đò vẫn thỉnh thoảng cho ai đó sự giật mình lẫn cả sự thổn thức.

Mùa gặt, con đò cần mẫn chở lúa và người sang sông. Tiếng khua nước cần mẫn những đêm sáng trăng, từng bó lúa chất lên bờ và tiếng chân người lặng lẽ đi về sau một ngày vất vả như tạc vào lòng người những nỗi niềm khó tả.

...Bến cũ giờ đây đã được rào chắn cẩn thận, để đề phòng những trường hợp không may về tai nạn sông nước. Con đò già nua thì vẫn vậy. Những giọt mưa xuân, mưa đông cứ thấm dần, thấm dần vào từng thớ gỗ, rồi một màu bạc phếch bao phủ lên con đò.

Chiều nay lại có cơn mưa, ngồi trong túp lều nhỏ dựng bên dòng sông, dõi mắt ra xa. Con đò vẫn cần mẫn đưa khách, và xe cộ qua sông. Tiếng khua nước theo nhịp chèo đều đều. Ông lão lái đò nở một nụ cười hồn hậu. Khách qua sông mùa này nhiều, đa phần là học sinh người đi gặt hái, làm thuê...

Nghề lái đò không có khái niệm "lương” là gì. Với người lái đò, đó được coi là việc làm phước, lấy công làm lời để vui sống. Bởi cả đời họ đã gắn chặt với nghề đưa đò, gắn với những bến nước dòng sông. Mỗi khi đi đâu, để con đò nằm hiu hắt, người lái đò lại cảm thấy nhơ nhớ một cái gì đó, khó định nghĩa được.

Mỗi nhịp chèo như mỗi câu chuyện trên chuyến đò ngang, những câu chuyện của từng người khách đến rồi đi. Còn con đò vẫn bềnh bồng như một chiếc lá lững lờ trôi. Chiếc lá đã ngả màu theo năm tháng.

Và chiều nay, lại có một sự chờ đợi đọng trên đôi mắt của người lữ khách đến từ nơi xa...

View attachment 14975
 
Nếu bạn là một sinh viên hoặc bạn đang là một đứa con sống xa nhà chắc hẳn bạn sẽ hiểu cảm xúc của người xa quê như thế nào...

Như những đứa bạn cùng lứa, tôi thi đậu và vào Sài Gòn học... Tôi nhớ rất kỹ cái cảm giác hồi mới được "tung cánh", thỏa sức được làm những gì mình thích ở nơi phồn hoa, chẳng ai o ép, chẳng còn ai la mắng những hôm đi chơi về muộn, tôi hiển nhiên cho phép bản thân mình làm và thử mọi thứ ở đất Sài Gòn, để rồi chợt nhận ra mình đã đi quá xa.

Những ngày bước chân vào Sài Gòn, mọi thứ đều mới lạ, thu hút con người ta tò mò, ham vui... nhưng rồi cũng làm con người ta phát chán vì cuộc sống đất chật người đông mà vẫn thấy cô đơn lạc lõng. Nhìn những bạn bè có gia đình tại Sài Gòn, được ăn cơm nhà, được mẹ dắt đi mua cái này cái kia, làm tôi thèm cái hương đất hương nhà, nơi đó bình yên và thu hút đến lạ, mỗi lần về lại chẳng muốn đi.

Nhưng làm sao mà quay về thời ấy được, ở Sài Gòn lạc lõng, đôi lúc nhớ nhà đến phát khóc, những người đi trước bảo khi quen rồi cuộc sống ở đây thì khi trở về nhà sẽ thấy tẻ nhạt, nhưng tôi vẫn chưa cảm nhận được sự tẻ nhạt đó, tôi muốn được một giấc ngủ yên ở nhà... tôi muốn nghe tiếng rao của mẹ, tôi chán cái cảnh về nhà một hai hôm lại gom- gói vài thứ lên thành phố, để rồi vài hôm sau lại lặng nhìn rồi nhớ quê...

View attachment 14981
 
Giữa cái nắng chang chang của tháng 6, nhiều miền quê đang bắt đầu một mùa gặt. Bà con nông dân ra đồng, nón trắng lấp lóa, nhấp nhô trên những thửa ruộng xa xa. Phía cuối làng, bên những lũy tre, một vài cánh diều của chú bé chăn trâu điểm tô cho bầu trời, làm cho cái nắng đỡ gắt gao hơn.

Người làm ruộng thì mùa nào cũng hối hả, nhưng có lẽ, mùa gặt là mùa hối hả nhất. Bởi gia đình nào cũng vận động hết nhân lực ra đồng thu hoạch, cho thóc được nắng, để cày bừa cho đất ải, còn cấy vụ mùa. Nhìn thấy thóc vàng là nhìn thấy no ấm, vì thế, khi lúa được mùa, không khí đồng áng cũng vui vẻ hơn. Những ngả đường, những cánh đồng dẫn về làng đều tấp nập xe cộ, người gồng gánh... Lúa có thể sẽ được tuốt ngay tại đồng, hoặc được chở về nhà. Và phải khi nào phơi được nỏ, thóc vàng hơm, đổ vào bồ thì bà con mới yên tâm.

Vâng, vào mùa gặt, lúa trĩu bông và đó là công lao chăm sóc của cha mẹ, của triệu triệu người nông dân. Với con, mùa gặt đó là mùa mà áo mẹ cha ướt bởi những giọt mồ hôi! Đó còn là mùa mà trán mẹ cha như nhăn nheo, cái nhăn nheo của vất vả, của nhọc nhằn. Nhớ lắm những ngày gặt của mùa mưa và bao ngày phơi lúa ấy. Những ngày ông trời kia giở chứng, mưa chợt đến chợt đi. Cầu cho ông trời đừng mưa bất chợt như thế, để cha mẹ, để mọi người dân đều được thu hoạch lúa trong yên lành.

Giờ đây quê tôi đã không còn lam lũ vì vụ mùa hối hả nữa mà ngập tràn xóm làng là những vườn cam trĩu quả những vườn trái xum xuê, cuộc sống đã thay da và người dân đã đổi thịt , niềm vui biết bao khi mùa thu vào vụ những trái cam nặng trĩu thơm ngon,

Ngày tết vừa rồi tôi trở lại quê hương tham gia đình cùng xóm làng thân thiết, thăm lại đám bạn trung học ngày xưa có người đã có vợ có con nhưng cũng có người như tôi vẫn ngêu ngao vi vu hì hì, nhưng vui nhất vẫn là thấy quê tôi đổi mới nhìn thấy nụ cười ngày một nhiều trên xóm nghèo


View attachment 14996

 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top