BƯỚM XANH uốn lượn ghẹo hoa hồng CHÓ ĐEN lững thững ra khung cổng VỊT ĐỎ nhẹ nhàng lướt bến sông CỌP XÁM gầm gừ theo gió lộng HẠC HỒNG lờ lượn thả non bồng TRÊ VÀNG đầu bự trong thì rổng DƠI BẠCH tối về kiếm khoảng không!
Vầng trăng lóng lánh ở nơi này Trải ánh bên thềm vỗ mộng say Đưa kẻ chìm sâu vào giấc ngọt Kéo dòng phủ kín bước đời cay Hừng sáng tim reo lời nắng áp Rạng chiều hoa kết nụ tình hay Làm sao giữ vẹn vầng trăng mãi Để đượm hồn ai chuỗi tháng ngày!
Ở giữa tim ai có mảnh vườn Ngàn hoa đua nở ngát thơm hương Đi xa bướm lượn mang hồn tưởng Gần gũi ong bay phủ ánh thường Dập dìu đây đó quay về mộng Rộn rã gần xa ngắm vịn gương Một sắc vườn xuân gieo nỗi ngẩn Khiến lòng bàng bạc vọng trăng sương!
Hãy khóc đi em để bớt sầu Nỗi buồn cô phụ chuỗi canh thâu Trăng sương ánh nhạt trời hiu hắt Hoa lá hương tàn nắng hạn sâu Lờ lững lam trôi bầu lắng hạ Chập chờn tím phủ mảnh thương đau Cho thôi thống thiết đời cô lẻ Để nhớ, để thương, để chuyển màu!
Mỗi độ thu về chạnh vấn vương Dòng sông năm cũ trải niềm thương Có con đò nhỏ đưa hồn nhớ Lạc nẻo tình đau rớt giọt buồn Lặng lẽ thời gian ôm giá tuyết Hắt hiu ngày tháng cuốn tàn hương Đêm sương ấp ủ bao lời nói Một áng mây trôi rã ánh đường
Miên man thao thức nghĩ như vầy Bến nước, con thuyền, mộng đắp xây Từng phút trào dâng nguồn cảm đấy Ngày đêm trăn trở nhịp rung này Tiếc cho lắt lẻo cầu trơn vậy Cách trở u hoài dạ héo ngây Ước vọng, hồn đan, xa chẳng thấy Để dài ảm đạm, mảnh sầu đây!
Tôi đến tình yêu chẳng dối gian
Vậy mà em cứ mãi lời than
Xa gần, bóng gió niềm thay đổi
Cao thấp trăng trời, bọt rã tan
Khiến phủ mây mờ gieo sẫm tối
Để mang ánh nhạt phả đen tàn
Hương lòng, kỷ niệm còn đâu đó
Sao nỡ đành tâm… đập vỡ đàn!
Đây vườn hoa rũ có chi vui
Chỉ lắm sương khuya rải bóng đời
Lặng lẽ thu hình bên gác sách
Âm thầm dựng mộng chốn cơ ngơi
Bởi vầng mây xám loang màn khắp
Để ánh trăng xanh cuốn nụ cười
Nghĩa sống xưa trồng nuôi dưỡng sống
Trọn đời thiết thạch mãi hồn ơi!...
Chỉ còn thui thủi lặng ngồi đây
Của một tâm hồn mãi xót ngây
Bởi nhớ ngập tràn trăng mộng đấy
Nên buồn lai láng quả tim này
Em về âm cảnh không quay lại
Anh ở dương trần chẳng thiết xây
Thôi mặc! dòng đời trôi tới mãi
Vì đâu quên được thắm như vầy!
Phận số phù du một kiếp người
Lúc đầy lai láng, lúc trào vơi
Thời gian bóng chuyển không hề đợi
Cảnh vật hình thay chẳng thể dời
Ấp ủ mộng lòng tan mảng tối
Nấu nung hoài bão đượm văn lời
Thu hình lặng lẽ qua từng buổi
Bậu bạn cùng thơ, sẻ nụ cười
Nỗi sầu mãi đọng ở nhân gian
Lắm quả tim hồng nhịp tiếng than
Thắm thiết đông về sương, tuyết hợp
Xót xa Xuân đến giọt, dòng tan
Đêm trăng lóng lánh bầu khơi sáng
Ngày hạ chang chang cõi phủ tàn
Khoảnh khắc thời gian chim vỗ cánh
Âm vang tụ lại giữa cung đàn!
Gió ngàn vi vút rải không gian
Từng chập côn trùng rỉ rả than
Khắc khoải thâu canh buồn dạ kéo
Vấn vương dĩ vãng nghẹn tình tan
Gửi dòng ly biệt vào trang mỏng
Thả mộng vỡ tan dưới ánh tàn
Khép lại từ đây muôn vạn vẻ
Phôi phai ngày tháng với cây đàn!