Cảm xúc Hà Nội

Hay lắm ....

Mùa đông là một trong bốn mùa trên Trái Đất và một số hành tinh. Nó là mùa có ngày ngắn nhất và nhiệt độ thấp nhất. Ở những vùng xa xích đạo, mùa đông thường được biết đến qua việc tuyết rơi. Nhiệt độ thấp nhất vào mùa đông thường là vào tháng một ở Bắc Bán Cầu và tháng bảy ở Nam Bán Cầu.

Mùa đông thường được miêu tả là mùa của nỗi buồn.

Một mùa Đông nữa lại đến, Tháng 3/2008 cũng lạnh giống như bây giờ, những ngày đó còn đang đi tập sự năm cuối, nhớ Khuyên, nhớ mùa hoa Bưởi, nhớ những bài thơ, nhớ lắm sự hồn nhiên trong sáng, nhớ lắm những nụ cười, mùa Hoa bưởi yêu thương.

https://diendankienthuc.net/diendan/showthread.php?t=7093&page=4
 
Mùa đông thường được miêu tả là mùa của nỗi buồn.

Sai rồi ! Mùa đông là mùa của hi vọng , mùa của niềm tin chờ đợi. Là mùa của yêu thương bất chợt...

Mùa đông là mong ước sum vầy. Là niềm tin của một năm dồn lại lại....

Mùa đông là....

Mùa đông không phải là của nỗi buồn !
 
Sai rồi ! Mùa đông là mùa của hi vọng , mùa của niềm tin chờ đợi. Là mùa của yêu thương bất chợt...

Mùa đông là mong ước sum vầy. Là niềm tin của một năm dồn lại lại....

Mùa đông là....

Mùa đông không phải là của nỗi buồn !

Ai bảo mùa đông không phải là mùa của nỗi buồn chứ, mùa Đông buồn lắm Hide àh, chẳng có một người thương bênh cạnh mình, đêm đêm thui thủi một mình, đến khi con người cảm thấy gần gũi và gắn bó với nhau một chút thì khi đó đã là Tết và sang mùa Xuân rồi còn đâu? Hide phải lấy được ví dụ về mùa đông yêu thương, mùa Đông vui vẻ thì Thandieu2 mới tin được. Còn Thandieu2 tin rằng với nhiều người, cũng như với Thandieu2 thì mùa Đông là mùa của những nỗi buồn, bất chợt đến, bất chợt đi, có đôi khi đến và đi cũng là cả 1 quãng thời gian nữa. Mùa Đông lại là mùa Thandieu2 thích nhất trong 4 mùa, không biết có mâu thuẫn không nữa. Thandieu2 thích những cơn mưa phùn mùa Đông, thích cái giá rét của trời Đông, thích cuộn mình trong chăn ấm, đọc những tập truyện dài kỳ, nghe những bản nhạc về tình yêu.

Đêm về, bất chợt ta thấy cô đơn..
Thấy cần một bàn tay xiết chặt..
Tha thiết một nỗi nhớ không nguôi...
Lẻ loi, đơn độc, ta và ta ...
Điếu thuốc, chén trà, khói lan tỏa khắp gian phòng khép kín ...
Xóa được không? Nỗi buồn trong ta ..?
 
Cái buốt giá, làn môi khô nẻ, những sắc màu đa dạng và rực rỡ của muôn vàn loại áo rét, trò chơi trốn tìm thường xuyên của mặt trời, rồi thì những tiếng xuýt xoa vì lạnh, vì phải đợi chờ...

Có khi tôi nghĩ rằng mùa đông thật giống với những nỗi buồn. Cuộc sống có thật nhiều nỗi buồn nhưng mỗi năm chỉ có một mùa đông.

Có thể vì thế nên Thượng đế đã làm cho ngày thật ngắn còn đêm thì thật dài. Những đêm dài khó ngủ cho ta nhận biết rõ cái sâu, thẳm và sắc của màn đen đau đáu đến mức nào. Đêm đông... ta nghe tiếng ai than hoài nỗi nhớ. Đêm đông...

Mùa đông cho ta biết thật nhiều điều. Ta có thể hiểu được mũi kim của mẹ thức suốt đêm để đan áo rét dài, nặng biết bao nhiêu. Ta biết rõ vì sao câu ngạn ngữ “quạt nồng, ấp lạnh” lại gợi nhớ một tuổi ấu thơ ấm nồng và yêu thương nhiều đến thế. Chỉ có với mùa đông, ta mới nghe được cái khô khốc nặng nề trong tiếng ho của cha và tiếng trở mình não nề khi thở dài của mẹ.

Đó cũng là mùa mà cây bàng, cây xoan vẽ lên nền trời xám những khẳng khiu, tội nghiệp của những chiếc cành không lá. Trước khung cảnh ấy có thể đủ khả năng để hiểu, dù một lần thôi, giá trị của khát vọng?

Nếu không có những nỗi đau thì ta chưa sống đủ một kiếp người. Mùa đông đoán chắc điều này. Mọi cái mới mẻ, ngọt ngào chỉ có thể được sinh ra từ những nỗi đau.

Mùa đông được coi là mùa của lãng quên. Người ta quên tiếng sóng, quên luôn cả mặt trời, quên cái mịn màng và xót xa của cát; quên luôn cả vị hanh nồng của gió nồm, cái lồng lộn của những đợt gió Lào bỏng rát; quên cả tiếng ve nhức nhối, quên cả sắc đỏ của phượng hồng. Thế nhưng mùa đông bắt ta phải nhớ rằng còn vẫn có thật nhiều điều không thể nào quên.

Hình như chỉ có thể hiểu được cái ấm nồng của màu mắt e thẹn và ngại ngùng của ai đó trong một ngày đông. Một ly rượu cay trong một chiều mưa lạnh cho ta hiểu rõ hơn thế nào là tình bằng hữu và tình đồng nghiệp. Đợi ai đó trong một cơn mưa giá buốt chắc hẳn là đáng để nhớ hơn rất nhiều sự đợi chờ trong tiếng ve ngân. Sau một cơn mưa bị lạnh ướt, được trở về với một mái nhà, được nhìn để thấy thế nào là một ánh mắt khát, mong, được sưởi ấm bằng sự tin cậy và thông cảm...

Tôi không thích mùa đông nhưng lại có thật một tình yêu mơ hồ với nó. Có lẽ mùa đông đã cho tôi hiểu và biết nhiều về cuộc đời hơn. Tôi hiểu được vì sao trong lạnh lẽo đến chừng ấy, con người vẫn mỏi mong được sưởi ấm, dù chỉ là một chút thôi. Tôi nghe thấy tiếng thở dài của sóng, cái mênh mông của màn đêm, cái khao khát của tiếng ve và cả tiếng lặng câm của Con dế vất cây vĩ cầm trên cỏ; úp mặt vào thương nhớ khóc đơn côi...

Mùa đông là mùa tương hợp với những mối tình muộn màng. Mùa của những lỗi lầm và trăn trở. Mùa mà cây sim đứng nhọc nhằn trong mưa rét nhưng không thể nở hoa. Đó cũng là mùa ủ ấp những lộc chồi. Mùa xuân bắt đầu bằng những cơn gió lạnh đến tái tê từ lúc cuối đông.

Mùa Đông, tôi nhớ những chiếc khăn len bạn tôi đan tặng mình, tôi nhớ những bắp ngô nóng hổi, thế những vẫn buồn da diết trong lòng tôi ...
 
Chạm tay vào mùa đông

"Gió mùa về Hà Nội bắt đầu lạnh lên nhiều, thế có nghĩa là mình đã chạm tay vào mùa đông rôì nhỉ? Mùa thu đã bị xua đuổi bởi những cơn gió nhè nhẹ và rồi mùa đông đã về đem theo những cơn gió thổi mạnh và cái cảm giác lành lạnh đang len lỏi lan khắp những con đường, ngõ phố. Thích thế! Mùa đông về sẽ thấy ngày ngắn hơn đêm. Trời tối nhanh hơn và có nghĩa là sẽ được ngủ nhiều hơn, được cuộn mình trong những chiếc chăn bông ấm áp lâu hơn.

Cảm xúc đầu tiên khi mùa đông đến cứ làm sao ấy. Khó tả thành lời. Có cái gì đó phấn khích, có cái gì đó xao xuyến, rộn ràng đến lạ lùng. Với mình, mình thích nhất mùa đông…

Thích cái lành lạnh đến thấu xương, đến tím tái cả mặt mày. Thích cái thô thô ráp ráp, mông mốc của chân tay. Thích cái cảm giác lạnh buốt đến xì khói. Thích cái không khí thoang thoảng, nhè nhẹ không mùi không vị. Thích cái cảm giác rét mướt lượn xe thong rong qua các con phố mua sắm đông đúc, lướt qua những hàng cây khẳng khiu trụi lá đang run lên vì rét. Thích ngắm những dòng người nườm nượp xuôi ngược đang bọc kín thân mình trong những chiếc áo khoác to sụ. Thích ngắm những đôi uyên ương ngồi nép mình vào nhau chở nhau đi dạo phố.

Thích ngắm những chiếc xe hàng rong nghi ngút khói thơm lừng của ngô, khoai, sắn. Thích cái cảm giác ngồi túm tụm hơ tay bên những bếp than hồng của hàng ngô nướng để mà suýt xoa, hít hít cái mùi vị bùi bùi, ngòn ngọt của nó. . Thích những buổi tối cả bọn rủ nhau đi ăn ốc nóng, những đĩa ốc nóng hổi, bốc khói nghi ngút. Thích cái mùi thơm của xả, của gừng, thích cái vị nước chấm cay cay ngòn ngọt của gừng và ớt. Miệng nói tay khêu, vừa chấm vừa mút, vừa ăn vừa buôn dưa lê, kể những câu chuyện chẳng có đầu, chẳng có cuối. Thế mới hay.

Mỗi người đều chọn cho mình một cách đón rét khác nhau mỗi mùa đông đến. Biết bao nhiêu thứ cần phải sắm sửa cho mùa đông. Thích cái cảm giác xoắn xuýt đi mua áo rét, tìm mua những chiếc khăn quàng cổ, tất tay, tất chân, xúng xính trong những chiếc áo len sặc sỡ rồi thích cảm giác ấm áp mỗi khi xỏ chân vào những đôi bốt cao cổ xinh xinh. Tất cả đều sẵn sàng đón nhận mùa đông đến. Mong rằng cái lạnh ngoài kia át đi cái lạnh trong tâm hồn.

Mùa đông nữa lại về, lạnh đấy!"


Bình Điểm
 
Nỗi nhớ mùa đông

Sáng, đạp xe đi học, nghe chút gió lạnh hiếm hoi của Sài Gòn phả vào mặt, nghe thinh thích, chợt nhớ quá...cái lạnh miền Trung!

Nhớ.... mỗi sáng đi học, tà áo dài bay bay. Mỗi lúc thay đồ là cứ xuýt xoa. Lạnh! Nhớ mình tròn quay trong mấy chiêc áo ấm, cái bao tay và khăn quàng cổ to sụ, thế mà vẫn lạnh, vẫn run cầm cập, răng cứ va vào nhau.

Nhớ...mỗi tối chỉ trông được nằm lên giường, trùm chăn thật kĩ và cảm nhận cái ấm áp mùa đông, có đôi lúc là má ôm mình ngủ và lâu lâu kéo chăn đắp cho mình, rồi sáng hôm sau thức giấc mà vẫn cứ trùm chăn nằm hoài chả muốn dậy để má gọi mãi thôi.

Nhớ...mình chìa tay ra, nắm thật chặt tay con bạn vì nó mới đi ngoài trời lạnh vào trong khi đó tay mình thì lại thật ấm áp.

Nhớ....những buổi trưa đi học về, cả nhà đón mình với nụ cười ấm áp, má dọn mâm cơm lên ăn, những món ăn mùa đông cũng khác với ngày thường.

Nhớ...má cứ nhắc hoài "Mặc áo ấm nhiều vào, mang tất vào, đeo bao tay vào ngồi học cho ấm", "Mỗi sáng đi học nhớ đeo khẩu trang vào nhé, đừng có quên khăn quàng cổ, để lạnh rồi bị đau bây giờ". Ba thì dặn "Xoa dầu vào cho ấm, cảm thấy hơi chuyển đau thì lo mua thuốc uống vào ngay nhé"...

Nhớ...ba má lặn lội Tam Kỳ - Tiên Phước lạnh tê tái, thế mà vẫn xuống đều đặn tuần 3 lần. Cứ thấy thương thương.

Nhớ...bánh xèo nóng hổi và vàng ươm, béo ngậy, chỉ nhìn thôi đã thèm, cả gia đình ngồi ăn thật ấm áp. Lúc nhỏ, mỗi lần ba má đi Tam Kỳ đều dặn nhất định phải mua bánh xèo về cho con nhé!

Nhớ...trời lạnh thế mà cả lũ kéo nhau đi ăn kem ký, cái vị ngọt lạnh của kem tan trong miệng thật thích.

Nhớ...mấy đứa con gái ôm nhau kêu lạnh, xuýt xoa nhìn hàng thông xanh đọng nước sau cơn mưa trông giông như là băng tuyết.

Mùa đông, có những nỗi nhớ tràn về...có những ấm áp lại về, lan tỏa từ kỉ niệm.

Mùa đông, má đi dạy mùa này chắc là lạnh lắm. Lại đi Tam Kỳ hoài vào cả những lúc sáng sớm hay chiều tối nữa, nhất là những lúc trời mưa.... Má cũng lại hay đau hoài, chẳng biết má có giữ đủ ấm?

Ba thường lười không chịu mặc áo ấm, mà cũng chẳng thèm mua áo ấm mới nữa, ba lúc nào cũng thế, con gái thích gì, muốn gì, ba cũng mua, thậm chí không cần, ba cũng nhắc mua, thế mà ba thì lại chẳng chịu mua gì, nhất định tết này về phải mua cho ba cái áo.

Thằng heo em mình cũng là chúa lười biếng, có lúc đi học mà chủ quan chẳng thèm mặc áo ấm, chẳng thèm mang áo mưa theo. Nó đi học thêm nhiều, chắc là cũng đi suốt cả ngày, sẽ lạnh lắm đấy. Nó cũng hay bị viêm họng nữa, mà mỗi lần đau là lại lười không chịu học, chẳng biết nó có đau ốm gì không?

Bà ngoại đang bị đau nằm bệnh viện, ngoại thì đau đủ bệnh, trời lạnh thế chắc là còn đau nhiều hơn nữa, không biết ở bệnh viện có đủ ấm?

Cả ông bà nội và cả nhà cậu hai nữa, giờ đang làm gì nhỉ?

.................................

Sao cứ mong được về nhà, để được về huyên thuyên kể chuyện với cả nhà, chí chóe cãi nhau với thằng em, vào viện thăm ngoại và vô nhà nội, ngoại chơi với mấy đứa em....

Nhưng, phải sống tốt cuộc sống của mình nơi Sài Gòn đi đã, để tết về có cái mà khoe với cả nhà, để được thấy nụ cười vui vẻ và tự hào của ba má. Vì mình biết rằng ba má tự hào về con gái lắm.

Lê Thị ngọc Linh (Quảng Nam)
 
[Mùa của yêu thương] Mùa của yêu thương

Con ghét mùa đông. Con ghét cái cảm giác đang được quây trong chăn bông ấm áp lại phải chui ra khỏi giường cho kịp giờ đến trường. Con ghét những đợt rét đậm kéo dài, bầu không khí hanh khô làm cho da thịt căng ra nứt nẻ, khó chịu. Đến nụ cười cũng mang dáng hình của một kẻ "hà tiện".

Nhưng con đã bắt đầu thấy yêu mùa đông:

Đó là khi con nhìn thấy mẹ đi làm về với một giỏ len đủ màu sắc và đôi que đan. Mẹ bảo:

- Mẹ sẽ trang bị "vũ khí chống rét" cho cả nhà.

Như một con ong chăm chỉ, tối nào mẹ cũng cần mẫn ngồi đan những mũi len và cài vào đó rất nhiều những sợi yêu thương. Con đến trường với chiếc khăn len mới, một chiếc khăn mà con chắc sẽ không "đụng hàng" với bất kỳ đứa con gái nào. Lũ bạn xuýt xoa còn con kênh kiệu:

- Hàng "độc" đấy!

Trời lạnh buốt như kim châm vào da thịt nhưng con không thấy sợ mỗi khi phải ra ngoài nữa.

Đó là khi con nhìn thấy bố ngồi hì hụi cắt tấm bìa cát-tông che chắn những ô cửa thông gió. Nhà mình còn tạm bợ nên gió lùa bốn góc nhà. Rồi bố xoay cái bàn học và kê lại cái giá sách cho con. Bố bảo:

- Ngồi quay mặt hướng này sẽ đỡ lạnh con ạ!

Đó là khi con không nghe lời mẹ, ăn mặc phong phanh ra ngoài và mang "gió độc" về nhà. Mẹ giã gừng hoà vào rượu đánh gió cho con còn bố bắc cái xoong con lên bếp nấu cho con bát cháo hành hoa, tía tô nóng hổi. Bố mẹ vẫn "thuỷ chung" với bài thuốc dân gian và chỉ ngày hôm sau là con bước ra khỏi giường tung tẩy đến trường.

Đó là khi mẹ đưa con đi chợ Đồng Xuân để chọn mua biếu bà một chiếc khăn choàng. Mẹ không có nhiều tiền để mua chiếc khăn mẹ thích nên đành mua chiếc khăn rẻ tiền hơn. Dọc đường về, mẹ cứ lăn tăn:

- Chiếc khăn này không được đẹp lắm, hôm nào có tiền nhất định mẹ sẽ mua biếu bà chiếc khăn đẹp nhất.

Con nhìn khuôn mặt thoáng chút ưu tư của mẹ thấy thương và con nghĩ chỉ cần biết được tấm lòng thảo thơm của mẹ, bà đã thấy ấm lắm rồi.

Đó là khi bố và con về quê giỗ họ, đang trên đường về thì mẹ gọi điện:

- Hai bố con về đến đâu rồi để mẹ còn canh giờ nấu canh cá. Canh cá mà để nguội thì ăn mất ngon.

Rồi khi băng qua một quãng đường dài hun hút gió, bố và con trở về được sà vào mâm cơm bốc khói của mẹ bao nhiêu mệt nhọc, rét mướt đều tan biến.

Đó là khi con thấy bố "lang thang" trên mạng để tìm những bài thuốc chữa xoang cho mẹ, cái bệnh đã bám theo mẹ hàng chục năm nay, nhất là vào mùa đông nó lại làm cho mẹ khổ sở. Nhìn thấy mẹ khổ vì bệnh bố ngủ không yên lòng.

Đó là khi con nhìn thấy khuôn mặt hồ hởi của bố vì đã "bí mật" mua cho mẹ một cái máy giặt vào ngày khuyến mại lớn nhất trong năm. Con biết bố xót khi thấy mẹ ngày nào cũng vật lộn với một chậu quần áo. Ngày nắng còn đỡ chứ mùa đông, đôi tay ngâm nước lâu lạnh cóng. Mẹ vất vả quen rồi, đôi tay hay làm lụng cũng quen rồi nên ánh mắt nhìn bố "trách mắng":

- Em vẫn còn sức, bố nó mua máy giặt làm gì?

- Cứ như em là "kìm hãm" sự phát triển của khoa học, công nghệ đấy.

Bố đùa, mẹ cười, còn con đứng lặng yên cảm nhận niềm hạnh phúc đang lan toả trong ngôi nhà bé nhỏ.

Với con mùa đông không còn đáng ghét nữa. Đó là mùa của yêu thương.

Bùi Thu Hoàn
 
Nhớ

Sáng nay mùa đông quay về mà không hẹn trước. Những cơn gió lạnh đầu cứ thổi tung vạt tóc con gái. Bất chợt con gái thấy nhớ mẹ quá chừng.

Ngày đó nhà mình nghèo nhất xóm. Trời rét căm căm, mọi người đều tìm cách để sưởi ấm cho mình như giấu mình trong lớp chăn ấm hay xúm xuýt bên những bếp lửa. Nhưng đối với mẹ như không có mùa đông vậy.

Giữa cái rét căm căm, dáng mẹ như nhỏ bé hơn trên cánh đồng rộng mênh mông. Mẹ nói “Càng rét cá chạy càng chậm nên dễ bắt hơn”. Bởi vậy nên vào những ngày “rét đậm rét hại” là rất ít khi mẹ ở nhà. Phần lớn thời gian mẹ giam mình trên những đồng nước lạnh cóng như băng. Mỗi ngày cũng chỉ kiếm được chừng mười ngàn đồng nhưng hôm nào không đi được là mẹ tiếc lấy tiếc để.

Có hôm con bị ốm, cha bận đi rừng. Sau khi nấu cho con nồi cháo xong mẹ lại xách nhủi (dụng cụ bắt cá) đi ra đồng. Nằm ở nhà môt mình mà nước mắt con gái cứ tuôn ra ướt đầm đìa. Con nghĩ mẹ không không thương con gái nhưng con gái đâu có biết rằng nếu mẹ không đi làm thì không có tiền mua thuốc cho con gái đâu.

Con còn nhớ như in dáng mẹ liêu xiêu trên những thuở ruộng. Sau mỗi đường nhủi mẹ lạ lom khom nhặt nhạnh những gì có thể sử dụng được cho vào oi (dụng cụ đựng cá). Những hình ảnh đó như khắc sâu vào tâm khảm con gái. Chỉ cần nhắc tới mùa đông là những hình ảnh đó lại đua nhau tràn về trong kí ức của con gái.

Những đêm mùa đông ở quê mình thật khủng khiếp. Nếu không có những gốc cây do cha lấy trên rừng về thì chắc gia đình mình không chống chọi nổi mùa đông phải không mẹ?. Nhưng một điều làm cho đầu óc của một đứa con gái vô tư như con phải suy nghĩ đó là hình như mùa đông không đến với mẹ. Những lúc cha và chị em con ngồi quây quần bên bếp lửa thì mẹ lại đi làm những công việc khác. Chẳng lẽ mẹ không thấy rét? Những lúc chị em con rúc đầu vào nách bố để được sưởi ấm thì mẹ ngồi đan len. Những chiếc áo của chúng con đang mặc là sản phẩm của những đêm đông buốt giá mẹ không ngủ.

Con nhớ có lần mẹ mẹ bắt được ba con cà cuống rất to. Mẹ ngồi nướng rồi xẻ thịt cho tụi con ăn. Hai chị em được hai con và mẹ đưa cho cha một con, mẹ bảo “Cha nó làm quai rượu cho ấm bụng” rồi mẹ lặng lẽ quay lại với công việc của mình. Lúc đó không biết do vị cay nồng của con cà cuống hay vì cái gì nhưng tự dưng tôi thấy ánh mắt mình cay xè. Rồi cha cũng để con cà cuống lại cho chúng tôi và lại phụ mẹ. Có lẽ đó là hình ảnh mà tôi sẽ lưu giữ đến suốt đời.

Bây giờ con đang ở một nơi không biết đến mùa đông. Những cơn gió se se lạnh chỉ làm người ta thích thú chứ không phải như ở quê mình. Nhưng con sẽ không bao giờ có suy nghĩ như hồi bé nữa. Mẹ là mẹ của con gái! con thấy lạnh thì mẹ cũng lạnh, chỉ có điều tình thương yêu của mẹ dành cho con gái và gia đình lớn hơn tất cả. Chính tình yêu thương của mẹ đã chiến thắng cả mùa đông băng giá. Bây giờ nơi phương trời ấy chắc lạnh lắm phải không mẹ…?

Nguyễn Mậu Trường (ĐHKHXH và NV TP HCM)
 
Mùa rét

Mùa rét, những ngón tay cóng lạnh vì se giá. Làn da khô nẻ và những cái xuýt xoa trong gió mùa căm căm.


dong.jpga.jpg



- Mùa rét, những lớp bụi phấn trên tay bố mờ hơn. Tất nhiên, mùa rét thì mồ hôi sẽ không ra nhiều bằng mùa nóng, nhưng vào mùa rét nước rất lạnh nên bố tớ cũng… lười rửa tay. Mỗi lần dạy ở trường xong, bố chẳng cần rửa tay mà qua trường học đón tớ về luôn (cái hồi tớ còn học tiểu học ý). Khi những ngón tay nhỏ xíu của tớ nắm lấy bàn tay bố, tớ luôn chạm phải một lớp phấn mịn. Chợt để ý mới thấy, vào mùa rét, bố hay ho khúc khắc hơn. Những tiếng ho ấy, nghe thương lắm.

- Mùa rét, mẹ hay mang thêm hàng về thêu. Buổi tối mùa rét, tớ ngủ vùi trong chăn vẫn còn thấy dáng mẹ cặm cụi ngồi thêu. Tiếng kim đưa sột soạt trên nền vải cứng, nhẫn nại và mải miết kì lạ. Tận đến khuya, tớ mới thấy mẹ cất dọn kim chỉ để đi ngủ. Trong giấc mơ chập chờn, tớ thấy mẹ tém lại màn cho mình. Tớ còn thấy cả nét cười dịu dàng của mẹ nữa. Có lẽ mẹ đang thầm tính xem, với số tiền kiếm thêm, mẹ sẽ mua được bao nhiêu bộ quần áo mới cho chị em tớ đây.

- Tớ vẫn nhớ người bạn nhỏ, cùng học trường làng với mình. Nhà bạn ấy có 5 chị em gái. Mùa rét, áo bạn ấy không đủ ấm, đi học mà nhiều hôm răng đánh lập cập vào nhau. Có lần, bạn ấy mặc một cái áo còn không lành. Những chỗ nào da thịt hở ra, tím tái trong gió lạnh. Vậy nhưng, bạn ấy vẫn luôn cười tươi, vẫn nhớ chia cho tớ củ khoai nướng ấm sực vào những buổi chiều mùa đông rét mướt.

- Tớ còn " thương" cây nhót nhà cô giáo dạy Văn hồi lớp 6. Hồi đó, bọn tớ còn nhỏ tẹo, đến nhà cô học bồi dưỡng Văn thì ít, mà …vặt trộm nhót nhà cô thì nhiều. Nhà cô có mấy cây nhót, quả sai ơi là sai. Mấy nhà hàng xóm của cô cũng bạt ngàn nhót là nhót. Thế là lũ nhóc chúng tớ, cứ ngồi học một lúc lại xin cô giải lao. Cô giáo cũng …biết ý, để mặc cho chúng tớ chạy loăng quăng ngoài vườn. Hết giờ giải lao, túi áo đứa nào cũng đầy nhóc những nhót. Chưa hết, mẹ cô còn hái một rổ đầy nhót cho chúng tớ ăn. Ăn không hết thì … mang về. Một thuở thơ ngây, hồn nhiên và hạnh phúc của tụi nhóc chuyên Văn chúng tớ.

- Tớ vẫn nhớ như in cảm giác hạnh phúc khi được nhỏ bạn thân tặng một cái khăn xù xì những lỗi. Cái khăn đầu tiên của nhỏ mà. Quàng cái khăn lên mà ấm sực cả người. À, cái khăn đó còn có màu đỏ nữa ( rất là chóe nhé) khiến cả lớp gọi tớ với biệt danh : " Cô bé quàng khăn đỏ". Tớ yêu cái khăn, yêu nhỏ bạn thân của mình lắm lắm.

- Tớ nhớ cái kẹo gừng ngọt ngào mà cậu bạn bàn trên dúi vào tay tớ, cái hôm tớ không thèm ăn sáng trước khi đến lớp ấy mà. Trong giờ học, mặt tớ tái đi, đứng dậy trả lời cô giáo mà run lẩy bẩy. Cậu ấy đưa kẹo cho tớ, nhắc : " Ăn tạm kẹo này đi, không lại bị hạ đường huyết đấy. Tí nữa tớ sẽ xuống căn tin mua ăn sáng cho cậu sau". Từ hôm đó, tớ khám phá ra được một điều rất chi là thú vị : trong cặp của cậu bạn bàn trên, lúc nào cũng có một … túi kẹo gừng.

- Tớ nhớ về cái chăn bông đầu tiên thuộc quyển sở hữu của mình. Đó là cái chăn bông hiệu Sông Hồng, to sụ, mẹ mua cho tớ hồi năm nhất đại học. Tớ ôm cái chăn lên xe khách mà anh lái xe cứ trêu : " Em ơi, người nhỏ mà sao cái chăn to thế? " Hi hi. Cái chăn to đến nỗi, tớ nằm trong đó, không thò đầu ra thì sẽ không có ai biết là có người nằm . Thế nên, có lần con bạn tớ đã nhày lên cái chăn, vì lúc đó, tớ đã trùm chăn lên kín đầu, chẳng ai nghĩ là có tớ trong đó cả. Hic, đau thấu trời luôn.

Đấy, kỉ niệm về mùa rét của tớ là như thế đấy. Có những kỉ niệm dễ thương, ngọt ngào, có những kỉ niệm ngộ nghĩnh, vui vui, có cả những kỉ niệm mà mỗi khi nghĩ đến thôi, tim tớ đã tràn ngập thương yêu. Vì thế, bạn đừng ngạc nhiên khi tớ bảo rằng, tớ đang nhớ những mùa rét, nhớ thật nhiều, nhé!

Mai Hà Uyên
 
Từ lâu, hoa sữa dường như đã trở thành một nét đặc trưng của Hà Nội. Hương hoa sữa thơm nồng nàn, có thể bay xa đến vài con phố. Trên nhiều con đường mới mở ở Hà Nội hôm nay, hoa sữa vẫn đang được trồng như một cách bày tỏ lòng yêu mến loài cây này của người Thủ đô.

hoasua_photo%20buituan.jpg


Từ lâu, hoa sữa dường như đã trở thành một biểu tượng, một nét đẹp rất riêng của Hà Nội mà hiếm nơi nào có được. Vào mùa hoa nở, dẫu ai có vô tình đến mấy cũng phải xốn xang bởi mùi hương quyến rũ, ghi vào ký ức kỷ niệm về những đêm đông thật khó phai mờ.

Hoa sữa không biết được du nhập vào Hà Nội từ bao giờ, cây cao (tới gần 20m), dáng đẹp, cành đan xen khúc khuỷu. Khác với nhiều loại cây, lá cây hoa sữa phát triển từng đốt, mỗi đốt thường xòe ra từ sáu đến bảy lá. Từ những đốt cành nảy ra những nhánh nhỏ vươn về mọi phía, bấm vào cành non thấy chảy ra chất nhựa có mầu trắng như sữa, phải chăng vì thế mà dân gian gọi là cây sữa. Cùng với hoa dạ lan, nhài, trà mi, nguyệt quế... hương hoa sữa chỉ thơm về đêm.

Cây hoa sữa không có mùa trút lá, chỉ lác đác rụng lá vàng, nên suốt năm, cây luôn xanh tốt. Hoa sữa nở vào độ cuối thu đầu đông, những cụm hoa nhỏ xíu chen chúc từng đám mầu trắng phớt. Độ hoa nở, những ngày lặng gió, không gian xung quanh như được ướp bằng mùi hương hắc thơm ngào ngạt, một mùi hương như mơ như thực, bởi hoa nở trên cao không nhìn thấy, còn cái mùi hương nồng nàn quyến rũ ấy cứ lan xa. Dưới gốc cây, rơi rắc những chấm hoa nho nhỏ, như tấm voan mỏng mịn màng.

Đường phố Hà Nội giờ đã ít đi nhiều cây sữa so với mấy chục năm về trước. Đi trên những phố dài, thỉnh thoảng cũng còn gặp một vài cây sữa đan cài đơn lẻ.

Từ phố Huế, qua hồ Thiền Quang đến đường Lê Duẩn, tôi đếm được cả thẩy 44 cây sữa, ít hơn ở đường Quán Thánh, chỉ một đoạn ngắn từ vườn hoa Hàng Đậu đến chỗ cắt đường Thanh Niên, đã có 92 cây. Những cây sữa trên đường Quán Thánh rất đẹp, cây cao vút, tán lá lồng lộng vươn lên trời xanh.

Hay như đường Trần Hưng Đạo từ cắt đoạn đường Lê Duẩn đến đoạn cắt đường Trần Khánh Dư vẫn còn hơn 20 cây sữa, phần lớn mọc ở gần phía Cung Văn hóa Lao động Hữu nghị Việt - Xô. Nhưng không hiểu sao, hễ nói về hoa sữa, người ta vẫn nhớ về con đường Nguyễn Du, nơi ấy có không gian tĩnh lặng, có hồ nước lung linh khiêm nhường mà thơ mộng. Những đêm đầu đông, trong sương giăng lành lạnh, ngồi bên hồ Thiền Quang, dù ở bờ bên kia, vẫn ngửi thấy mùi hoa sữa. Nhiều lứa đôi thường đến đây dạo bước dưới hàng cây sữa, phải chăng bởi hương hoa sữa thơ mộng dễ khắc vào nỗi nhớ kỷ niệm tình yêu?

Ngược đường Thụy Khuê về chợ Bưởi xưa kia cũng từng có nhiều cây hoa sữa, nhưng bây giờ chỉ còn lại năm cây. Hoa sữa đã được thay bằng dâu da xoan. Dâu da xoan tuy dễ trồng, mùa xuân, mùa hè đều có hoa nở trắng với mùi thơm dịu nhẹ, nhưng cây rất thấp, không thể nào sánh được với hoa sữa. Vì sao cây hoa sữa ở đoạn đường này lại ít đi? Tìm hiểu thì được biết, một số người không chịu nổi mùi hương quá nồng của những cây hoa sữa mọc ngay trước cửa nhà nên tìm cách chặt đi.

Mấy năm gần đây, chừng như người ta cũng bắt đầu thấy được giá trị của hình tượng cây hoa sữa với phố phường Hà Nội, nên một số phố được trồng thêm rất nhiều cây sữa. Trước cửa Bảo tàng Dân tộc học trên đường Nguyễn Văn Huyên, tôi đã thấy một dãy dài những cây hoa sữa. Đoạn đầu của con đường Trần Duy Hưng, chỉ khoảng 2 km đã có hơn 100 cây hoa sữa, cao từ 3 đến 4 m, lá xanh xòe rộng khỏe khoắn.

Hoa sữa trên đường phố Hà Nội từ lâu đã đi vào nhạc, vào thơ, làm xốn xang bao tâm hồn. Ai không khỏi bâng khuâng khi nghe câu hát "Em ơi Hà Nội phố, ta còn em mùi hoàng lan, ta còn em mùi hoa sữa"...; rồi "hoa sữa thôi rơi, em bên tôi những chiều tan lớp"... Những lời ca đó đã tôn thêm biết bao thơ mộng cho Hà Nội những mùa đông khi hoa sữa bắt đầu tỏa hương nồng nàn...

Nguyễn Văn Lục
 
Hà Nội nồng nàn hoa sữa

Theo Báo đất Việt )

Vào những ngày cuối tháng 10 này, khắp phố phường Hà Nội đâu đâu cũng thoang thoảng một mùi hương nồng nàn khiến nhiều người bâng khuâng... Hoa sữa!

…Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội, mùa hoa sữa về, thơm từng cơn gió...

Và mọi người lại cảm nhận sâu sắc hơn cái quãng thời gian được gọi là mùa thu, một quãng thời gian khiến cảm xúc con người trở nên mong manh hơn, sâu lắng hơn, dễ rung động hơn trước những dòng chảy ngọt ngào đang len lỏi trong cuộc sống xô bồ, chen chúc.

Khi cơn gió thu thổi qua mang theo dư vị nhẹ nhàng mà mãnh liệt của hoa sữa, những lo toan nhọc nhằn của người đi trên phố dường như dịu bớt phần nào, những lứa đôi xích lại gần nhau hơn, và người già lại trở về với nhiều kỷ niệm ngày xưa…

cdv-hoasua-01.JPG


Sở hữu một mùi hương đặc trưng làm say đắm lòng người, hoa sữa đã đi vào những ca khúc nổi tiếng về mùa thu Hà Nội.

Với mùi hương ấy, hoa sữa mặc nhiên trở thành một trong những biểu tượng của Hà Thành cổ kính.
Những nụ hoa này sẽ nở bung sau vài ngày nữa.

cdv-hoasua-04.JPG


Hoa sữa được trồng rải rác ở nhiều con phố trung tâm của Hà Nội, mà nhiều nhất là hai phố Nguyễn Du và Quán Thánh. Tại đây có những cây hoa sữa lâu năm, đạt đến chiều cao khoảng 20m như cây hoa sữa mọc bên bốt Hàng Đậu, đầu phố Quán Thánh trong ảnh.

cdv-hoasua-09.JPG


Thiếu vắng những cây hoa sữa, có lẽ Hà Nội sẽ không còn là Hà Nội nữa…
 
Đi trên đường chợt thoảng nghe mùi hương hoa sữa. Bất giác nhìn lên hàng cây hoa sữa ven ngôi nhà thờ, hoa đã nở trắng cây tự khi nào. Mùi hương hoa sữa thật nhẹ nhàng nhưng cũng nồng nàn lắm.

Mùa hoa sữa qua đi. Con phố buồn hiu hắt. Đông làm tim lạnh ngắt. Mưa làm buồn mênh mông. Có phải ta buồn không? Mà sao chân không bước. Có phải mùa hoa trước. Ta đứng lại nơi này...
Tối...
Đi trên đường chợt thoảng nghe mùi hương hoa sữa. Bất giác nhìn lên hàng cây hoa sữa ven ngôi nhà thờ, hoa đã nở trắng cây tự khi nào.

small_85943.jpg


Mùi hương hoa sữa thật nhẹ nhàng nhưng cũng nồng nàn lắm. Ta vẫn nói với các bạn ta rằng mùa hoa sữa rồi đấy, ở xa thì về, lướt qua cũng được, ghé lại càng vui, thăm hỏi nhau một câu là quý lắm rồi. Mỗi năm, cứ vào độ này, hễ nghe thấy mùi hương hoa sữa là biết thu đang đến.


Lúc chiều xem dự báo thời tiết: ngoài khơi đang có bão. Cứ nhằm vào những ngày hoa sữa thơm ven hồ mà bão
Gió...

Hàng cây hoa sữa lao xao, hoa rớt đầy dưới gốc cây, trên giỏ xe, trên áo, cả trên đầu cả áo người đi đường. Hoa sữa màu trắng ngà, nhỏ, nhỏ lắm, lấy tay phủi tóc, nhưng vẫn còn vương lại một vài bông, lấm chấm, trông vui vui!

small_85941.jpg


Ta vẫn cảm thấy mùi hương thoang thoảng của những bông hoa sữa còn vương lại trên đầu.
........Trên những chặng đường quen
Tiếng hát ai xao động
Thoáng mùi hoa êm đềm
Kỉ niệm ngày xưa vẫn còn đâu đó
Những bạn bè chung
Những con đường nhỏ
Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm...........

Theo Afamily
 
ice%20leaves.jpg




Mùa đông! Ta nhớ những ngày nhà ta còn là mái rạ xao xác mỗi trận gió về. Cây bàng bà trồng trước ngõ khô gầy vươn những cánh tay khẳng khiu lên nền trời xám. Mẹ vẫn bảo: “Mùa đông, cây bàng cũng khổ như người nghèo không áo ấm”.

Mùa đông, lạnh lắm, ngọn gió bấc vô tình cắt vào da thịt. Có phải vì thế mà đêm đêm, khi gió bấc quờ tay rút từng nắm rạ trên mái nhà, mẹ thường mất ngủ? Mẹ sợ con lạnh dù bao phần chăn ấm mẹ đã dành cho con.

Mùa đông! Hàng cây bên đường như đan cài khăng khít với nhau hơn. Ngỡ như cây cũng có linh hồn, tình cảm nên chúng mới bấu víu vào nhau cho đỡ ướt, đỡ lạnh…

Mùa đông! Ta chợt nhớ chiếc áo ấm năm nào gói thương, gói nhớ, gói tất cả sự san sẻ yêu thương của một nhóm bạn đã tặng ta trong những ngày đông giá rét. Cảm ơn “sự ấm áp của tình bạn” đã dìu ta đi qua những gập ghềnh của một thời sinh viên nhiều gian khó.

Mùa đông! Chợt nhớ câu thơ của ai vội chép trong sổ tay từ thời còn đi học: “Lá rơi như những quả chuông vàng trên phố/ Người đi qua ngõ thoảng mưa mù…”.

Làm sao có thể quên được lần hẹn hò đầu tiên trong đời. Đi bên nhau dưới làn mưa bụi lay bay, ta mọi khi “lắm lời” bổng tự dưng trở nên nhút nhát, đành mượn câu hát, lời thơ để bày tỏ lòng mình. Rồi cái nắm tay vội vàng, rụt rè… Mới vậy mà đã ngày xưa!

Mùa đông! Nỗi nhớ không cồn cào, riết ráo như nhớ người yêu. Nỗi nhớ len lỏi vào từng thớ thịt, mạch máu. Ta thương những kỷ niệm - những kỷ niệm dù buồn dù vui cũng đủ để ta sưởi ấm lòng, trong những mùa đông sau này.


CAO VĨ NHÁNH - Phú Yên
 
cogai2.jpg


Một bài viết rất hay.Nó khiến người ta phải rung động !
Nhớ nhà rồi.


Nhớ quê

Tg: Sỹ Hào.



Lâu lắm không về thăm chốn cũ
Nghe tếng giun kêu, ngửi khói đồng
Những lúc bùi ngùi cơn xa xứ
Thương ai còn mỏi ngóng mòn trông.

Cái dạo ta đi sầu cứ biếc
Ráng chiều rơi thăm thẳm trên đồi
Mây tan vỡ, hoàng hôn ly biệt
Chỉ còn đây bao nỗi chơi vơi
Có ngờ đâu dòng đời xuôi ngược


Gió bay đi gió lại bay về
Âu yếm mỗi bờ tre hàng giậu
Mà sao người mãi bước u mê
Vẫn tiếng dế bờ tre hàng giậu


Mùi rạ thơm với khói đốt đồng
Vẫn trên đồi ráng chiều thăm thẳm
Bóng ai ngồi mỏi ngóng mòn trông.
 
Sau một tháng khắc khoải, miệt mài và say đắm với tình yêu Hà Nội, hành trang khi quay về căng đầy những xúc cảm, nhớ nhung và chất chứa bao niềm tâm sự...

"Tiệc vui mấy rồi cũng đến lúc tàn", quay trở về thôi...trở về với hiện thưc, với những gì mình phải chịu trách nhiệm cùng quá khứ. Nơi đây là hiện tại, là tương lai của mình ( cho dù cái hiện tại và tương lai ấy mình hoàn toàn không mong muốn một chút nào ! )
......
Chiều cuối cùng vội vã với kỷ niệm cuối...

Cổng đền Ngọc Sơn

IMG-0977.JPG


Bút Tháp

IMG-0983.JPG



Đền Ngọc Sơn


IMG-0988.JPG



IMG-0997.JPG



Cầu Thê Húc


IMG-0990.JPG



IMG-0991.JPG



IMG-0996.JPG


Trung tâm thủ đô Hà Nội, và ngay sau lưng mình : "chỉ còn 200 ngày nữa..." 1000 năm Thăng Long - Đông Đô - Hà Nội... về được không ??


IMG-0999.JPG




Chiều muộn rồi nên tháp Rùa có phần huyền ảo và xa mờ hơn



Hà Nội ơi tạm biệt nhé...
Thầm hẹn một ngày không xa lại vội vã trở về, để nghe tim mình rưng rưng trong...nước...hồ Thu....


[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/78up4d9mMn[/FLASH]


Trích từ Blog ...
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top