Nỗi nhớ mùa đông
Sáng, đạp xe đi học, nghe chút gió lạnh hiếm hoi của Sài Gòn phả vào mặt, nghe thinh thích, chợt nhớ quá...cái lạnh miền Trung!
Nhớ.... mỗi sáng đi học, tà áo dài bay bay. Mỗi lúc thay đồ là cứ xuýt xoa. Lạnh! Nhớ mình tròn quay trong mấy chiêc áo ấm, cái bao tay và khăn quàng cổ to sụ, thế mà vẫn lạnh, vẫn run cầm cập, răng cứ va vào nhau.
Nhớ...mỗi tối chỉ trông được nằm lên giường, trùm chăn thật kĩ và cảm nhận cái ấm áp mùa đông, có đôi lúc là má ôm mình ngủ và lâu lâu kéo chăn đắp cho mình, rồi sáng hôm sau thức giấc mà vẫn cứ trùm chăn nằm hoài chả muốn dậy để má gọi mãi thôi.
Nhớ...mình chìa tay ra, nắm thật chặt tay con bạn vì nó mới đi ngoài trời lạnh vào trong khi đó tay mình thì lại thật ấm áp.
Nhớ....những buổi trưa đi học về, cả nhà đón mình với nụ cười ấm áp, má dọn mâm cơm lên ăn, những món ăn mùa đông cũng khác với ngày thường.
Nhớ...má cứ nhắc hoài "Mặc áo ấm nhiều vào, mang tất vào, đeo bao tay vào ngồi học cho ấm", "Mỗi sáng đi học nhớ đeo khẩu trang vào nhé, đừng có quên khăn quàng cổ, để lạnh rồi bị đau bây giờ". Ba thì dặn "Xoa dầu vào cho ấm, cảm thấy hơi chuyển đau thì lo mua thuốc uống vào ngay nhé"...
Nhớ...ba má lặn lội Tam Kỳ - Tiên Phước lạnh tê tái, thế mà vẫn xuống đều đặn tuần 3 lần. Cứ thấy thương thương.
Nhớ...bánh xèo nóng hổi và vàng ươm, béo ngậy, chỉ nhìn thôi đã thèm, cả gia đình ngồi ăn thật ấm áp. Lúc nhỏ, mỗi lần ba má đi Tam Kỳ đều dặn nhất định phải mua bánh xèo về cho con nhé!
Nhớ...trời lạnh thế mà cả lũ kéo nhau đi ăn kem ký, cái vị ngọt lạnh của kem tan trong miệng thật thích.
Nhớ...mấy đứa con gái ôm nhau kêu lạnh, xuýt xoa nhìn hàng thông xanh đọng nước sau cơn mưa trông giông như là băng tuyết.
Mùa đông, có những nỗi nhớ tràn về...có những ấm áp lại về, lan tỏa từ kỉ niệm.
Mùa đông, má đi dạy mùa này chắc là lạnh lắm. Lại đi Tam Kỳ hoài vào cả những lúc sáng sớm hay chiều tối nữa, nhất là những lúc trời mưa.... Má cũng lại hay đau hoài, chẳng biết má có giữ đủ ấm?
Ba thường lười không chịu mặc áo ấm, mà cũng chẳng thèm mua áo ấm mới nữa, ba lúc nào cũng thế, con gái thích gì, muốn gì, ba cũng mua, thậm chí không cần, ba cũng nhắc mua, thế mà ba thì lại chẳng chịu mua gì, nhất định tết này về phải mua cho ba cái áo.
Thằng heo em mình cũng là chúa lười biếng, có lúc đi học mà chủ quan chẳng thèm mặc áo ấm, chẳng thèm mang áo mưa theo. Nó đi học thêm nhiều, chắc là cũng đi suốt cả ngày, sẽ lạnh lắm đấy. Nó cũng hay bị viêm họng nữa, mà mỗi lần đau là lại lười không chịu học, chẳng biết nó có đau ốm gì không?
Bà ngoại đang bị đau nằm bệnh viện, ngoại thì đau đủ bệnh, trời lạnh thế chắc là còn đau nhiều hơn nữa, không biết ở bệnh viện có đủ ấm?
Cả ông bà nội và cả nhà cậu hai nữa, giờ đang làm gì nhỉ?
.................................
Sao cứ mong được về nhà, để được về huyên thuyên kể chuyện với cả nhà, chí chóe cãi nhau với thằng em, vào viện thăm ngoại và vô nhà nội, ngoại chơi với mấy đứa em....
Nhưng, phải sống tốt cuộc sống của mình nơi Sài Gòn đi đã, để tết về có cái mà khoe với cả nhà, để được thấy nụ cười vui vẻ và tự hào của ba má. Vì mình biết rằng ba má tự hào về con gái lắm.
Lê Thị ngọc Linh (Quảng Nam)