Gần như cái heo heo lạnh là điểm nhấn cho sự giao giữa thu và đông! Nhưng đông thường lạnh lẽo, còn thu nó dịu dàng mơn man lên tâm hồn của mỗi con người.
Mùa thu cái mùa mà hương cốm mang cho ta cảm giác thơm thơm từ đôi bàn tay mẹ, chỉ có mùa thu ta mới có những "khoảnh khắc" bến bờ hồ nhìn lá vàng rơi, nhìn những chú rùa con nổi lên nhìn ngơ ngác rồi lại tự thả mình xuống lòng hồ......... Cũng chỉ có mùa thu mới có lá vàng rơi mà thi sĩ ai cũng xao lòng " Em không nghe rừng thu / Lá thu kêu xào xạc..." (Tiếng thu _ Lưu Trọng Lư). Với tôi mùa thu Hà Nội có những nét riếng mà một cô bé sinh ra và lớn lên ở mảnh đất tiếng hò còn bị gãy đôi lưu luyến trong lòng! Tôi thường chọc bạn bè rằng " Ai vô xứ Huế thì vô, còn tui thì cứ "Thủ đô" tôi lùi", ắt hẳn cũng có những lý do, nhưng lý do chính đó là bởi mùa thu Hà Nội quá đặc biệt.
Tôi thích mùa thu để xúng xính với những quần jean, áo thu đông năng động mà trẻ trung lên ngược những miền núi, rồi lại trở về Hà Nội trong cái heo heo để da nâu nâu như những cô bé miền biển miền trung. Mùa thu ấy còn cho tôi lang thang nhìn ngắm phố cổ với bao điều ước giữ mãi nét văn hóa Việt. Mùa thu còn cho tôi biết trân trọng và gìn giữ, biết yêu thương "ai đó" và "mọi người".........biết yêu cuộc sống xung quanh.
Xa Hà Nội, ta biết giữ gì cho riêng ta, chắc là cái huơng cốm làm nên đặc trưng HN mất thôi! Thuơng cả mùa hoa sữa bay theo gió..............