Hide Nguyễn
Du mục số
- Xu
- 1,943
Bạn thân mến!
Có lẽ bây giờ đối với bạn tình yêu bóng đá chưa được đánh thức. Với bạn bóng đá chả khác gì một thứ kỳ lạ mà hàng tỉ người trên thế giới này suốt ngày dõi theo. Bạn đã cố gắng yêu nhưng thực sự tình yêu đó bị gượng ép chứ chưa phải là 1 tình yêu tự nguyện và chân thành.
Bóng đá không đơn thuần chỉ là 1 trò chơi mặc dù "football is the game" , bóng đá không đơn giản chỉ là 22 cầu thủ + 1 ông trọng tài + 1 quả bóng. Bóng đá là hơn thế, bóng đá vượt qua tất cả những quy luật thông thường của cuộc sống, vươn tới mọi khía cạnh kinh tế, chính trị, tôn giáo... Bóng đá thể hiện niềm tự hào dân tộc, bạn đã từng cổ vũ Việt Nam rất nhiệt tình trong Seagame 23 có thể đã khóc khi Việt Nam thất bại. Đến như tổng thống Brazil cũng rất tức giận khi 2 đội tuyển bóng đá trở về mà không mang theo chức vô địch Olympic.
Bóng đá trở thành thứ để các quốc gia so sánh với nhau bên cạnh kinh tế và cả chính trị. Ở các nước Nam Mỹ, một Đảng nào đó có được dân chúng ủng hộ hay không phải xem Đảng đó đối với bóng đá như thế nào. Đến độc tài phat xit Mutxolini hay Hittle cũng coi bóng đá như 1 thứ củng cố địa vị của chúng trong những lần WC được diễn ra tại Italia hay Đức.Bóng đá là đại sứ thiện chí, nối liền mọi tình cảm, cắt đứt mọi hận thù,...
Bóng đá là kinh tế hãy nhìn vào những cầu thủ Brazil hay những trẻ em châu Phi, đối với họ bóng đá là con đường duy nhất thoát nghèo. Vì càng chơi bóng giỏi thì cơ hội đổi đời càng đến nhanh với họ. Hãy nhìn vào những mức lương cầu thủ cao ngất ngưởng trị giá tới hàng chục hàng trăm ngàn bảng Anh 1 tuần để thấy bóng đá là 1 nghề sinh bộn tiền. Mỗi kì Euro hay Wc lại là dịp các nước tranh nhau đăng cai vì họ biết rằng lợi nhuận họ kiếm được sau đó vô cùng to lớn.
Bóng đá là 1 thứ tôn giáo lớn nhất, không có 1 đạo nào hiện này có sức lan toả và phát triển nhanh, mạnh như bóng đá. Mọi người đểu có thể là tín đồ trung thành của môn túc cầu, mọi tầng lớp, mọi lứa tuổi, mọi ngành nghề...
Khi ở trên sân thì không còn sự phân biệt về chức vụ, địa vị, mức thu nhập... tất cả bình đẳng như nhau trong tình yêu bóng đá. Tớ đã vào sân Lạch Tray rất nhiều lần và từ những năm trước, ở đó những ông giám đốc hàng ngày uy nghiêm cũng reo hò thoải mái, ở đó những bác xe ôm hàng ngày vất vả kiếm đồng tiền mưu sinh cũng tạm thời bỏ sang 1 bên để hoà chung với bóng đá, ở đó là tất cả những tầng lớp trong xã hội nhưng họ không vào sân để phân biệt tôi là ai và anh là ai. Ở đó họ là những con chiên ngoan đạo.
Tớ yêu 3 đội bóng: Chelsea FC, Xi măng Hải Phòng và đội tuyển Việt Nam. Tình yêu tổ quốc, niềm tự hào quê hương đã đưa Xi măng Hải Phòng và tuyển Việt Nam vào trái tim tớ, còn tình yêu dành cho Chelsea là 1 cái gì đó tự nhiên, tự nhiên Chel đến và tự nhiên tớ iu . Và nhiều khi tớ cũng không biết tớ iu cái gì của Chel mà chỉ biết rằng tớ iu Chel, thế thôi. Tớ sẵn sàng thức trắng đêm để xem Chel dù sáng hôm sau là 5 tiết trên lớp, tớ sẵn sàng tới sân vận động để dõi theo những bước đi của bóng đá Hải Phòng, sẵn sàng cãi nhau với chúng bạn ở Nghệ An, Nam Định... để chúng biết rằng đội bóng thành phố mình đang thi đấu rất tiến bộ, cũng rất buồn khi Việt Nam thua trận. Tớ đã khóc khi Chel thất bại năm ngoái , khóc thật to khi Văn Quyến ghi bàn thắng gỡ hoà trong trận chung kết năm 2003 và tớ nghĩ bóng đá mang lại cho tớ những cảm xúc tuyệt vời như thế. Tớ đang tập cho cậu iu bóng đá giống tớ và tớ mong cậu sẽ cảm nhận về bóng đá giống như tớ đã và đang cảm nhận.
trích từ Blog :vn.myblog.yahoo.com/kid1412hv/
Có lẽ bây giờ đối với bạn tình yêu bóng đá chưa được đánh thức. Với bạn bóng đá chả khác gì một thứ kỳ lạ mà hàng tỉ người trên thế giới này suốt ngày dõi theo. Bạn đã cố gắng yêu nhưng thực sự tình yêu đó bị gượng ép chứ chưa phải là 1 tình yêu tự nguyện và chân thành.
Bóng đá không đơn thuần chỉ là 1 trò chơi mặc dù "football is the game" , bóng đá không đơn giản chỉ là 22 cầu thủ + 1 ông trọng tài + 1 quả bóng. Bóng đá là hơn thế, bóng đá vượt qua tất cả những quy luật thông thường của cuộc sống, vươn tới mọi khía cạnh kinh tế, chính trị, tôn giáo... Bóng đá thể hiện niềm tự hào dân tộc, bạn đã từng cổ vũ Việt Nam rất nhiệt tình trong Seagame 23 có thể đã khóc khi Việt Nam thất bại. Đến như tổng thống Brazil cũng rất tức giận khi 2 đội tuyển bóng đá trở về mà không mang theo chức vô địch Olympic.
Bóng đá trở thành thứ để các quốc gia so sánh với nhau bên cạnh kinh tế và cả chính trị. Ở các nước Nam Mỹ, một Đảng nào đó có được dân chúng ủng hộ hay không phải xem Đảng đó đối với bóng đá như thế nào. Đến độc tài phat xit Mutxolini hay Hittle cũng coi bóng đá như 1 thứ củng cố địa vị của chúng trong những lần WC được diễn ra tại Italia hay Đức.Bóng đá là đại sứ thiện chí, nối liền mọi tình cảm, cắt đứt mọi hận thù,...
Bóng đá là kinh tế hãy nhìn vào những cầu thủ Brazil hay những trẻ em châu Phi, đối với họ bóng đá là con đường duy nhất thoát nghèo. Vì càng chơi bóng giỏi thì cơ hội đổi đời càng đến nhanh với họ. Hãy nhìn vào những mức lương cầu thủ cao ngất ngưởng trị giá tới hàng chục hàng trăm ngàn bảng Anh 1 tuần để thấy bóng đá là 1 nghề sinh bộn tiền. Mỗi kì Euro hay Wc lại là dịp các nước tranh nhau đăng cai vì họ biết rằng lợi nhuận họ kiếm được sau đó vô cùng to lớn.
Bóng đá là 1 thứ tôn giáo lớn nhất, không có 1 đạo nào hiện này có sức lan toả và phát triển nhanh, mạnh như bóng đá. Mọi người đểu có thể là tín đồ trung thành của môn túc cầu, mọi tầng lớp, mọi lứa tuổi, mọi ngành nghề...
Khi ở trên sân thì không còn sự phân biệt về chức vụ, địa vị, mức thu nhập... tất cả bình đẳng như nhau trong tình yêu bóng đá. Tớ đã vào sân Lạch Tray rất nhiều lần và từ những năm trước, ở đó những ông giám đốc hàng ngày uy nghiêm cũng reo hò thoải mái, ở đó những bác xe ôm hàng ngày vất vả kiếm đồng tiền mưu sinh cũng tạm thời bỏ sang 1 bên để hoà chung với bóng đá, ở đó là tất cả những tầng lớp trong xã hội nhưng họ không vào sân để phân biệt tôi là ai và anh là ai. Ở đó họ là những con chiên ngoan đạo.
Tớ yêu 3 đội bóng: Chelsea FC, Xi măng Hải Phòng và đội tuyển Việt Nam. Tình yêu tổ quốc, niềm tự hào quê hương đã đưa Xi măng Hải Phòng và tuyển Việt Nam vào trái tim tớ, còn tình yêu dành cho Chelsea là 1 cái gì đó tự nhiên, tự nhiên Chel đến và tự nhiên tớ iu . Và nhiều khi tớ cũng không biết tớ iu cái gì của Chel mà chỉ biết rằng tớ iu Chel, thế thôi. Tớ sẵn sàng thức trắng đêm để xem Chel dù sáng hôm sau là 5 tiết trên lớp, tớ sẵn sàng tới sân vận động để dõi theo những bước đi của bóng đá Hải Phòng, sẵn sàng cãi nhau với chúng bạn ở Nghệ An, Nam Định... để chúng biết rằng đội bóng thành phố mình đang thi đấu rất tiến bộ, cũng rất buồn khi Việt Nam thua trận. Tớ đã khóc khi Chel thất bại năm ngoái , khóc thật to khi Văn Quyến ghi bàn thắng gỡ hoà trong trận chung kết năm 2003 và tớ nghĩ bóng đá mang lại cho tớ những cảm xúc tuyệt vời như thế. Tớ đang tập cho cậu iu bóng đá giống tớ và tớ mong cậu sẽ cảm nhận về bóng đá giống như tớ đã và đang cảm nhận.
trích từ Blog :vn.myblog.yahoo.com/kid1412hv/