Thằng bạn vàng 
Dậy đi nhóc, dậy đi, chưa dậy hả? Con gái gì mà ngủ  nướng vậy? Ế chồng cho mà coi…
  
1.  Nghe cái giọng lải nhải qua điện thoại, tới đọan cao trào, lòng tự ái  trỗi dậy. Nó ngồi bật dậy như lò xo, hét ầm ầm qua điện thoại, rồi dụi  dụi mắt, tỉnh cả ngủ. Bên kia đầu điện thoại, giọng thằng bạn vàng cười  hí hí nghe phát bực.  
 
Sáng  nào cũng vậy, ông bạn vàng gọi điện thoại cho nó í ới gọi dậy. Mọi sự  bắt đầu từ việc nó rên rỉ về việc mình toàn thức coi Jang guen suk tới  khuya lắc, sáng lò mò tự dậy kiểu nào cũng trễ.  
-  Mà dậy trễ thì ăn sáng trễ, ra ngõ đón xe buýt cũng trễ, rồi chạy vào  lớp cũng trễ  
Than thở xong, nó quay sang nhìn  thằng bạn vàng, chớp chớp mắt nai. Hắn ngán ngẩm, chép miệng  
- Biết rồi, biết rồi, mai đi học chung với tui- Chợt nhớ  gì đó, hắn nghiêm giọng- Mà tới khi nào tui có người yêu thì thôi à  nha.  
- Trời, tưởng gì chứ cái thời hạn đó, đối  với ông thì còn lâu- Nó cười nham hiểm- Có khi tui còn được… lợi dụng  suốt đời. 
 
2. Sở dĩ gọi là ông bạn vàng vì hắn tự nhận mình  là một tên con trai hoàn hảo. Là most wanted boy, là mục tiêu săn đuổi  của một nửa thế giới, và là một thằng bạn thân đúng nghĩa quý giá như  vàng. Mỗi lần nghe tới đó, nó chề môi, hừ mũi, ngúng nguẩy, hay ôm bụng  cười sằng sặc.  
 
Chơi với  hắn nhiều năm, nó nhận được khá nhiều ưu ái, nắm trong lòng bàn tay mọi  ưu khuyết điểm của bạn mình.  
- Ưu?  
Hắn vừa còng lưng chở, vừa ngoảnh đầu ra sau hỏi. Nó  ngồi sau, đưa bàn tay vờ lẩm nhẩm đếm, vừa nhăn nhó.  
- Hiền, khờ, dễ dụ…Ưu điểm của ông sao ít ỏi quá vậy? À,  giỏi môn Toán, và luôn đi học đúng giờ.  
-  Khuyết?  
- Nhiều, đổ đống!  
Nó khoái trá, cười vang. Thằng bạn hừ mũi, ngồi sau xe  người ta mà nói cho cố vào…  
Nhưng thật lòng  mình, nó biết hắn là một tên khá ổn so với mặt bằng chung. Hắn quan tâm  lo lắng cho nó như một người anh, trêu chọc nó như một người bạn, và  lắng nghe nó như những cô bạn gái cùng nhóm.  
Mưa,  tan học mà quên đem áo, thế nào hắn cũng lải nhải một trận về thói hay  quên của nó, nhưng nghĩ ngợi tích cực là cuối cùng nó về bằng áo mưa của  hắn, hắn về mình mẩy ướt mem.  
Kiểm tra, quên  bài nửa đường, quay ra sau, thế nào cũng nghe hắn lầm bầm lười học này  nọ, nhưng rồi vẫn chép miệng nhắc cho nó vài câu.  
Sáng, quên ăn sáng, kiểu gì hắn cũng nói xỏ xiên giảm  cân này nọ, nhưng rồi nó vẫn cười hì hì cầm hộp xôi mặn hắn đưa cho.  
Học thêm buổi tối về, khi nghe nó kể về việc đi qua  đọan đường vắng, hắn cười ai mà bắt cóc bà đâu bà ơi, nhưng vài bữa sau  đã thấy tên bạn vàng đăng ký luyện thi chung, rồi tan học cho đi về  cùng.  
 
Cũng không ít lần,  nó nghĩ vẩn vơ về một cái tên khác cho mối quan hệ của mình. Nhưng nghĩ  thiệt nghĩ hại một hồi, chẳng dại gì đánh đổi một tình bạn đẹp cho một  thứ tình cảm mơ hồ khác mà mình cũng chẳng biết nó là gì. 
Có lẽ, là một đôi thì tốt hơn là một cặp…
   
 
3. Một ngày, chở  nó đi học, đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài, nó tỉnh hẳn khi nghe về một  người mới.  
- Nhỏ học lớp dưới, vừa gửi thư làm  quen với tui…  
Thêm mấy câu gì nữa, nó chẳng bận  tâm, chẳng nghe nữa. Tự nhiên thấy mình chao đảo khó hiểu. Lúc nào hai  đứa cũng nói với nhau những bí mật, và nó tự hào mình nắm hết tình hình  toàn bộ số vệ tinh ít ỏi của thằng bạn cơ mà.  
 
Bàn tay, dường như đã buông lơi…  
 
Ra chơi, nhỏ đến lớp, nói với  hắn vài câu gì đó, cười cười rồi đi. Mấy đứa trong lớp rú lên, trêu  chọc. Nó đứng một mình ngoài hành lang, im lặng nhìn thằng bạn gãi đầu  gãi tai trước những lời đùa. Đáng đời, cóc thèm cứu, cóc thèm ra tay dẹp  loạn.  
 
Mấy hôm sau nữa,  tan học, nó í ới gọi thằng bạn từ phía bên đây. Nhưng ánh mắt hắn chẳng  hề đáp lại, ngoái cổ ra ngoài nhìn. Nhỏ đến, hình như là có hẹn. Nó  ghét, xách cặp bỏ về trước.  
 
Cuối tuần, nó gọi điện nhắc về lịch xem phim ăn vặt của  hai đứa, nghe hắn ậm ừ rồi thú nhận qua điện thoại “Hôm nay tui đi với  nhỏ, mai mình đi được không?”. Nó cúp máy cái rầm. Tự nhiên bao nhiêu  uất ức dâng lên, trào ra thành những giọt nước mắt nóng nảy. Nằm úp mặt  xuống gối, nó nghĩ ngợi.  
 
Cuộc  gọi buổi sáng bây giờ dành cho cả hai người, và người ngồi sau xe hắn  đến trường không còn là nó. Những cuộc hẹn bây giờ cũng đổi chủ, và hiếm  hoi lắm nó mới có thể đứng riêng trò chuyện với thằng bạn thân vì ngại  những hiểu lầm. Hiểu lầm gì chứ, xét ra ai là người đến trước, ai là  người thực hiện cùng hắn biết bao phi vụ, ai là người đi cạnh hắn toàn  bộ thời gian qua?  
 
4.  Hôm sau, hắn vẫn đến, bằng một thái độ…chẳng có thái độ gì cả. Nó nhìn  thằng bạn đẩy cửa phòng vào rủ đi coi phim, thắc mắc. Hắn vô tâm, mau  quên, không nghe tiếng dập máy rất lớn của nó, hay đầu óc bất bình  thường.  
- Nhanh lên, suất 7 giờ, tui mua vé rồi  nè.  
- Không đi nữa. Bận, không rảnh, không có  thời gian.  
Nó đáp cụt ngủn, hắn đưa mắt dò xét.   
- Sao thế?  
 
-Mừng cho ông!  
Nó nói ngắn gọn  khi hắn dò hỏi về bộ mặt hình sự + sinh sự của nó.  
- Mừng cái gì? Mừng gì mà giống đưa đám.  
- Cũng gần như vậy!  
Hắn chép  miệng, chào rồi về. Nhìn từ trên cửa sổ xuống cái dáng cao cao, nó mím  môi. Nổi giận vô cớ, nó đang trở thành một đứa ích kỷ sao? Hắn nữa, trả  lại cho nó thằng bạn vàng, tối ngày trêu chọc, cãi cọ, chứ đâu có là cái  người xa lạ biết nín nhịn thế này!  
 
5. Một tuần không trò chuyện. Mấy lần hắn ngập  ngừng tính nói gì, nó ương bướng quay ngoắt bỏ đi. Được một đoạn sân  trường, ngoảnh lại xem có ai chạy theo níu gọi như phim Hàn quốc không.  Không. Thằng bạn nó đâu có đủ tinh tế như vậy, gọi không được, chán, bỏ  đi đá cầu thôi.  
 
Hai tuần  không trò chuyện. Nó nằm dài, lăn qua lăn lại. Ghét thú nhận, nhưng  dường như sự tức giận đang xẹp dần. Nghĩ cho đúng hơn, là một người bạn  thì nên mừng cho hắn. Còn không mừng, thì lẽ nào hắn đang trở thành một  người đặc biệt hơn một đứa bạn?  
 
Ba tuần không trò chuyện. Sự cô đơn bóp nghẹt tim nó.  Hắn đang dần bước ra khỏi cuộc sống của nó, nhòa dần đi.  
- Ngốc! Mày đến nói một lời đi. Ôm đống tự ái to đùng  chi rồi khổ sở. Ai xin lỗi trước thì có gì là quan trọng.  
Con bạn gõ đầu nó, nói. Biết là vậy, nhưng không dễ như  là một lời nói…  
 
6.  Mưa tầm tã. Nó ngán ngẩm đứng ngoài hàng hiên chờ tạnh bớt. Mùa mưa  rồi, sáng mẹ dặn đi dặn lại như thế, nhưng rốt cuộc vẫn quên. Mấy đứa  nhà xa thì đều mang theo áo, mấy đứa không áo thì nhà gần. Thế là nó  đứng lại một mình nhìn thiên hạ lũ lượt ra về.  
Nửa  tiếng. Mưa chẳng có vẻ gì là sắp tạnh. Ông trời còn khuyến mãi thêm vài  cái chớp đùng đùng.  
Bóng người chạy lúp xúp  dưới sảnh, băng qua hành lang tới chỗ nó đứng.  
Hắn.   
Hắn cũng có vẻ bất ngờ. Nhìn nó một lượt, hắn  mỉm cười hiểu ngay tình thế.  
- Chưa về hả?  
- Chưa. Cũng chưa về hả?  
- Ừ,  chưa.  
Đối thoại ngớ ngẩn, hai đứa phá ra cười.  Không ai có áo mưa.  
-Sao thế? Ông luôn mang áo  mưa bên mình mà?  
- Trước đây thôi. Vì có người  cần đến nó, nên tui mang theo.  
Hắn nhún vai. Nó  ngập ngừng. Rồi im lặng lên một lúc lâu thiệt lâu, hắn mới ấp úng.  
- Nhỏ chia tay rồi. Nhìn tui thất thần mấy ngày qua,  nhỏ hiểu lầm hai đứa mình.  
Mưa ngớt hạt dần. Hắn  ngó đồng hồ. Trễ rồi, chờ lấy xe về cùng. Trước khi đi, thằng bạn vàng  còn tinh quái quay lại mỉm cười.  
- Nhưng mà cũng  không thể nói là hiểu lầm được.  
Nó trợn mắt,  nói cái gì mà gây sóng gió thế hử? Ông mà bị sét đánh cũng vừa. Nhưng  nghe lòng được dỗ dành, ngọt ngào quá.  
Đặng Thị  Hạnh Dung