Bạn là món quà của cuộc sống!!!

Có những lúc...!
Có những lúc bạn cười với những niềm vui thực sự, hay làm việc nào đó, kết quả đạt được thật tốt đẹp, hay chỉ là nụ cười thật hài lòng vì dù sao bạn cũng đã cố gắng hết sức mình.. Nhưng rồi lại có lúc bạn chỉ cười cho vơi đi những niềm đau trong tận sâu thẳm, bạn cố gắng che đi những nỗi buồn mà ko muốn ai biết đến...


Có những lúc bạn khóc, là cho vơi đi nỗi đau buồn trong lòng, hay chỉ là 1 sự đồng cảm với nỗi đau của người khác...nhưng có khi bạn ko muốn khóc...vậy mà nước mắt vẫn rơi...đó là khi sự kìm nén trong bạn đã ko còn đủ sức chịu đựng và nó đã hóa thành những giọt lệ kia...để vơi đi niềm đau, sự mất mát...mà bạn phải chịu...


Có những lúc bạn sẽ hỏi tại sao mình làm thế này mà ko làm thế kia, bạn chờ đợi 1 điều gì đó và mong nó có kết quả tốt đẹp nhưng rồi lại ngậm ngùi với sự thật ê chề của nó... Bạn nóng vội, muốn biết được sự thật đằng sau mọi chuyện nhưng rồi bạn quên mất 1 điều có những trường hợp, đôi khi chờ đợi sẽ giúp bạn có 1 kết quả chính xác hơn, tốt hơn...thời gian sẽ cho bạn biết tất cả...

Có những lúc bạn nghĩ ngợi thật nhiều đến nỗi mà bạn tự hỏi bản thân " ko biết có ai nghĩ nhiều hơn mình ko nhỉ?" hic có những người bạn biết được suy nghĩ của bạn và cho là bạn suy nghĩ nhiều, lung tung...nhưng mà họ có biết được rằng tại sao bạn lại như thế ko? Vì bạn sợ.. qua nhiều va chạm, mọi chuyện dù đã trôi qua nhưng để lại trong lòng bạn là 1 điều gì đó thật vô hình, cái niềm tin mà bạn có được thật quá nhỏ nhoi...nhiều lúc bạn thấy mình thật ngốc, phải tin ở chính mình chứ, những điều mà họ nói, họ làm cho bạn đó sao, bạn phải tin chứ..thế mà, cái hững hờ, vô tâm của người khác nhiều lúc cũng khiến bạn phải sợ...sợ mình đã ngộ nhận, sợ mình lại làm "cô bé ốc sên"...

Có những lúc bạn làm công việc nào đó, đặt lợi ích chung của tập thể lên trên hết và vô tình bạn làm tổn thương đến 1 vài người..nhưng mà họ có biết được rằng bạn thật sự ko muốn điều đó xảy ra, họ đau nhưng bạn cũng day dứt ko kém...

Có những lúc bạn sẽ bị mọi người hiểu lầm... Nếu như nguyên nhân của điều đó là do bạn gây ra thì bạn có thể tự nhủ là mình đã sai và tự tìm cách khắc phục nó...nhưng...nếu điều đó ko phải do bạn gây ra, mà là 1 người bạn của bạn.. Lúc đó, bạn sẽ nghĩ như thế nào, sẽ làm gì??? Đầu tiên là bạn bất ngờ, tiếp đến là tức giận, nhưng rồi cái cuối cùng trong bạn vẫn là 1 nỗi buồn... bạn còn phải tự mình giải quyết mọi chuyện cho thật êm.....

Có những lúc bạn theo đuổi những công việc, những điều khiến bạn hứng thú, muốn có được...bỏ thời gian, công sức, suy nghĩ....nhưng chợt quên đi sự tồn tại, hiện hữu của mọi vật, mọi chuyện xung quanh, những con người luôn âm thầm bên bạn... Có lẽ khi mất đi rồi, bạn mới nhận ra được giá trị đích thực của nó nhưng lúc đó, liệu rằng đã là quá trế ko?...
......................................

Trong cuộc sống, sẽ có những lúc như thế này những lúc như thế khác, có khi bạn cười, khóc, buồn, vui vẻ... có khi mỗi ngày trôi qua thật êm đềm nhưng có lúc nó lại đầy sóng gió.... Nhưng rồi tất cả những điều bạn làm, trải qua ... để chỉ giúp bạn cảm nhận được rằng cuộc sống thật thú vị, nó đang chờ bạn khám phá, tìm hiểu, nhận ra, vỡ lẽ và bừng tỉnh... Hãy sống thật tốt bạn nhé, để sau này khi nhìn lại bạn ko phải hối tiếc, ân hận về những gì đã qua... sống thật với tình cảm của mình.. sẽ có ngày bạn cũng sẽ thấy được tình cảm chân thành... Good luck!
 
CÓ KHI NÀO BẠN TỰ HỎI....


Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình không có một người bạn nào cả?” trong khi bạn lại không chịu mở rộng trái tim để bạn bè có thể đến với bạn.
1173969863_2.gif

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình lại luôn luôn nếm mùi thất bại?” trong khi bạn vẫn chưa dốc hết toàn bộ sức lực trong mọi công việc để tiến tới thành công.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mọi người lại đối xử với mình tệ như vậy?” trong khi bạn vẫn chưa chắc là mình đã đối xử thật tốt với mọi người xung quanh.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình không được như mọi người?” trong khi bạn đâu hề biết rằng có hàng triệu người đang ao ước có được cuộc sống như bạn.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình không có được hạnh phúc?” trong khi bạn vẫn mải mê theo đuổi hạnh phúc ở đâu xa xôi nên không kịp nhận ra chúng đang hiện diện ngay bên cạnh, thậm chí ngay trước mắt bạn.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao cuộc sống của mình lại nhàm chán đến thế?” trong khi bạn vẫn chưa nỗ lực tìm ra mục tiêu đích thực của đời mình để theo đuổi.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình vẫn chưa tìm được một tình yêu mới?” trong khi bạn vẫn cứ mãi ngồi đó với những hoài niệm về người yêu cũ.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình chẳng nhận được gì từ cuộc sống?” trong khi bạn vẫn chưa làm được chút gì để góp phần làm đẹp cho cuộc sống của mình.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình lại không thể có được một tình yêu đích thực?” trong khi bạn vẫn chưa dám chắc là mình hiểu rõ khái niệm tình yêu.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao chẳng ai hiểu mình cả?” trong khi bạn luôn che giấu cảm xúc và chẳng bao giờ cho người xung quanh cơ hội để có thể lắng nghe.

Có khi nào…

...Cuộc sống không hề làm khó bạn mà chính bạn đã tự làm khó mình bằng cách đặt ra những câu hỏi đại loại như: “Tại sao lại thế này?... Tại sao lại thế kia?...”. Không ai có thể trả lời giúp bạn mà chính bạn phải tự đi tìm lời giải đáp cho mình. Hãy luôn nghĩ về người khác trước khi nghĩ đến bản thân, chắc chắn lúc đó bạn sẽ hài lòng với câu trả lời của chính mình. Và đừng quên luôn đặt câu hỏi: “Mình đã làm được gì?” trước khi tự hỏi: “Mình đã nhận được gì?” nhé! Tôi tin là bạn sẽ thành công!
 
Để Lại Những Khoảnh Khắc

Đôi khi có một số người lướt qua cuộc đời bạn và ngay tức khắc bạn nhận ra rằng sự có mặt của họ ý nghĩa như thế nào. Họ đã dạy bạn những bài học, đã giúp bạn nhận ra giá trị của chính mình hoặc trở thành con người mà bạn từng mơ ước.
1218942423.nv.jpeg

Có lẽ bạn sẽ không biết được những con người này từ đâu đến ( bạn cùng phòng, người hàng xóm, vị giáo sư, người bạn mất liên lạc từ lâu hay thậm chí là một người hoàn toàn xa lạ ). Nhưng khi bạn thờ ơ với họ, hãy nhớ rằng trong từng khoảnh khắc họ sẽ ảnh hưởng rất sâu sắc đến cuộc đời bạn.

Ban đầu sự việc xảy ra trông có vẻ kinh khủng, đau khổ và bất công, nhưng khi lấy tấm gương của cuộc đời ra để đối chiếu, bạn sẽ hiểu được là nếu không có những giây phút ấy để bạn vượt qua mọi khó khăn thì bạn khó có thể thấy được tài năng, sức mạnh, ý chí và tấm lòng của bạn. Mọi việc đều diễn ra có chủ đích mà không có gì gọi là tình cờ hay may rủi cả. Bệnh tật, tổn thương trong tình yêu, giây phút tuyệt vời nhất của cuộc sống bị đánh cắp hoặc mọi thứ ngu ngốc khác đã xảy đến với bạn, hãy nhớ rằng đó là bài học quý giá. Nếu không có nó cuộc đời này chỉ là một lối đi thẳng tắp, một con đường mà không hề có đích đến cũng như bạn sống từng ngày mà không hề ước mơ. Thật sự con đường đó rất an toàn và dễ chịu, nhưng sẽ rất nhàm chán và vô nghĩa.

Những người bạn gặp sẽ ảnh hưởng đến đến cuộc đời bạn. Thành công hay thất bại, thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là bài học đáng giá nhất, sẽ giúp bạn nhận ra được giá trị của chính mình. Nếu có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn hay lợi dụng tấm lòng của bạn, hãy tha thứ cho họ bởi vì chính họ đã giúp bạn nhận ra được ý nhĩa của sự chân thật và hơn nữa, bạn biết rộng mở tấm lòng với ai đó. Nhưng nếu có ai thương yêu bạn chân thành, hãy yêu thương họ một cách vô điều kiện, không chỉ đơn thuần là họ đã yêu bạn mà họ đang dạy bạn cách để yêu .

Hãy trân trọng khoảnh khắc và hãy ghi nhớ từng khoảnh khắc những cái mà sau này bạn không còn có cơ hội để trải qua nữa. Tiếp xúc với những người mà bạn chưa từng nói chuyện, và biết lắng nghe. Hãy để trái tim biết yêu thương người khác. Bầu trời cao vời vợi vì thế hãy ngẩng đầu nhìn lên, tự tin vào bản thân. Hãy lắng nghe nhịp đập của trái tim mình :"Bạn là một cá nhân tuyệt vời. Tự tin lên và trân trọng bản thân bạn, vì nếu bạn không tin bạn thì ai sẽ làm điều ấy ?".

Hãy sở hữu cuộc sống của bạn và đừng bao giờ hối tiếc về lối sống ấy. Nếu bạn thương yêu ai đó thì hãy nói cho họ biết, dù rằng sẽ bị từ chối nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại.
 
Lặng

Cuộc sống đôi khi có nhiều thứ ta hôk thể biết trước đc. Những gì của ngày hôm qua hok còn là của ngày hôm nay và càng ko phải của tương mà là của quá khứ, hôm qua vui nhưng hôm nay lại buồn , buồn vu vơ và suy nghĩ , nghĩ thật nhiều để rồi bản thân thấy mệt mỏi.


Oh lại nghĩ ...ko sao cố lên chuk nhất định rồi mình sẽ làm đc thôi mà đừng lo lắng nhek cố lên cố lên thôi.....fighting.

Hôm nay, trời nắng , bầu trời thật rộng biết bao nhìn lên lại thấy ta thật là nhỏ bé.....
trên bầu trời có cánh chim, woa nó đang bay lượng tự do thoải mái chẵn nghĩ suy buồn phiền muốn bay đến đâu thì đến. Uhmmm uhmmm mình muốn đc như thế ......

cánh chim đang bay đến một cái đích, một nơi mà nó có thể tìm đc hạnh phúc nó đang bay đang bay trong hạnh phúc trong hy vọng, mơ về tương lai đang chờ nó......phía trước nó biết con đường hạnh phúc khó tìm thấy con đường ấy dài và khó đi lắm nhưng bằng nổ lực bằng cả lòng tin....tình cảm...và hy vọng để quyết tâm bay đến .....
nó bay bay và bay mãi như thế đc quãng đường khá vất vả có lần nó đã rơi nước mắt có lần nó đã lo lắng có lần nó đã hy vọng ..cầu nguyện ......
rồi mọi chuyện ko vui cũng qua đi cũng gần đến đích của nó rồi vấn đề bây h là thời gian để đi đến đó mà thôi dường như mọi trở ngại đã qua.... đã qua ......

Thế là nó bay nó bay nó vui nó hạnh phúc nó nghĩ mình sắp đến đc nơi có tình yêu có hạnh phúc cố lên cố lên nhek
Quãng đường đi thì mãi xa đích đến vẫn còn mù mịt lắm nhưng mà ko sao nó đang cố gắng lắm.Bay mãi như thế đến một ngày nó mệt lả nó cần nghỉ ngơi lại sức để tiếp tục lên đường nó đậu xuống một cây cao... trên cây có quả để nó có thể ăn dưới cây thì có một con suối nhỏ nó có thể uống nước mà ko phải đi đâu xa ... ôi có phải đây là nơi dừng chân của nó ko nhỉ?
Không phải .....oh ko phải sao .......nhưng nơi này tốt như thế mà ....sao không ở lại
uhmmm ko ở lại đơn giản bởi vì đây không có tình yêu ko có hạnh phúc nơi nó đang bay đến ở đây chỉ cho nó một cuộc sống tốt mà ko hề có t/y ....ko t/c .... nên nó quyết định bay đi ....


Tiếp tục lên đường. vẫn vậy con đường vẫn mãi xa vẫn mù mịt ko hiểu sao nó vẫn cố chấp lên đường .....vẫn bay bay mãi bay mãi

Cho đến một ngày nó dừng ở một bờ biển vào lúc bình minh nó thấy iu đời bởi vì biển thật đẹp thật đẹp thật bình yên nó nghĩ sau này khi đến đc đích nó sẽ quay lại đây cùng nhau ngắm biển với t/y của nó.


ôh nó vẫn bay........... bay .........

trên đường đi nó chợt nhận ra cái đích mà bao lâu nó tìm đến ko còn thuộc về nó nữa.....

suy nghĩ có bay tiếp hay dừng lại và quay về......


Nó dừng lại trên một bờ biển ....lúc này là hoàng hôn rồi .....biển thật buồn con sóng thì nhè nhẹ biển buồn hay chính lòng nó đang buồn đây...
đi tiếp và quay về phải làm gì........t/y ah h/p ah hãy cho nó bik nó cần làm gì bây h đi ???

Bỗng dưng một cơn mưa lớn đổ xuống nó cần tìm chỗ để trú mưa......
một hóc cây nhỏ nó nằn trong ấy.......bên ngoài trời vẫn mưa....nó thật cô đơn lòng nó thắt lại tràng trề thất vọng hụt hẫng......
nó dần chìm vào giấc ngủ và nó vẫn nghĩ sau cơn mưa trời lại sáng bình minh sẽ lại lên thôi mà.
 
Điều tôi học từ cuộc sống



Tôi đã học được từ cuộc sống:

- Tôi không thể bắt người khác yêu mến mình, tất cả những điều tôi có thể lảm là cố gắng trở thành một người đáng được yêu mến ...
1181316784_1181140976_12.jpg

- Tôi có thể đúng khi giận giữ ai đó nhưng không thể chấp nhận bất cứ lý do nào cho việc tôi biến thành một kẻ tàn nhẫn với người khác ....
- Cho dù bạn bè tôi tốt như thế nào cũng sẽ có lúc họ làm tôi bị tổn thương và tôi phải biết tha thứ cho điều đó ...
trước khi muốn tha thứ cho người khác, tôi phải tập tha thứ cho chínn bản thân mình ...
- Khi một người không yêu mến tôi như tôi như tôi mong muốn, không có nghĩa là họ không yêu mến tôi hết lòng...
-Mình phải mất nhiều năm để tạo lòng tin nơi người khác nhưng lại có thể đánh mất nó chỉ trong một giây ...
- Tôi phải luôn cẩn trọng vì những lỗi lầm tôi gây ra trong một khoảnh khắc, có thể làm tôi hối hận cả một đời ....

Đừng Bao Giờ !!!

Đừng bao giờ miễn cưỡng việc bộc lộ tình cảm khi bạn đang vui, hãy để nó thể hiện một cách tự nhiên. Còn khi bạn đang ở trong một tâm trạng xấu, hãy đối mặt với nó.
- Đừng bao giờ sợ cố gắng làm cho mọi thứ tốt hơn, bạn sẽ ngạc nhiên với kết quả mà bạn đạt được.
- Đừng để cân nặng của cả thế giới đè lên đôi vai nhỏ bé của bạn.
- Đừng cảm thấy sợ tương lai, hãy cố gắng đối mặt với mọi thứ trước mắt.
- Đừng bao giờ cảm thấy tôi lỗi với quá khứ, hãy rút kinh nghiệm từ những lỗi lầm đó.
- Đừng nghĩ rằng bạn cô đơn, bởi luôn có ai đó đang đưa tay cho bạn nắm.
- Đừng bao giờ để cơ hội vuột qua khỏi tầm tay, có thể chẳng còn cơ hội nào tốt hơn đến với bạn.
- Đừng bao giờ chần chừ thực hiện những sở thích của bạn.
- Đừng bao giờ sợ việc cho đi khi bạn vẫn còn thứ để cho.
- Đừng quên rằng bạn có thể biến mọi ước mơ thành sự thật. Điều đó không khó như bạn tưởng đâu.
Bạn sẽ làm đượctất cả nếu như bạn cố gắng. Vì vậy, đừng bao giờ ngừng yêu thương, ngừng tin tưởng, và đừng bao giờ ngừng mơ ước.
 
Tôi sẽ ngừng than vãn



Nếu bạn có thực phẩm để ăn, có áo quần để mặc, có một mái nhà để che và một nơi nghỉ qua đêm là bạn đă giàu hơn 75% thế giới này.

--------------------------------------------------------------------- ----------

Nếu bạn có tiền tiêu trong ví, có tiền ban phát cho người nghèo, có tiền để dành trong ngân hàng, bạn thuộc 8% những người giàu nhất thế giới.


---------------------------------------------------------------------- ----------

Nếu bạn thức dậy vào buổi sáng và cảm thấy khoẻ hơn hôm qua thì bạn đă may mắn hơn 1 triệu người không thể sống qua nổi tuần này.


---------------------------------------------------------------------- ----------

Nếu bạn chưa bao giờ trải qua nguy hiểm của chiến tranh, chưa bao giờ trải qua tù tội, đớn đau của tra tấn hay vật vã của đói khát thì bạn đă hạnh phúc hơn 500 triệu người trên thế giới.


---------------------------------------------------------------------- ----------

Nếu bố mẹ bạn còn sống và hạnh phúc bên nhau thì trường hợp của bạn không nhiều đâu.


---------------------------------------------------------------------- ----------

Và cuối cùng , nếu bạn đọc được thông điệp này thì bạn đã sung sướng hơn 2 tỉ người trên thế giới chẳng bao giờ đọc được thứ gì cả.


---------------------------------------------------------------------- ----------

Hăy nâng niu những ǵ bạn có v́ rất nhiều người thèm được như bạn đấy.
 
ĐỐI MẶT VỚI NHỮNG THỬ THÁCH CỦA CUÔC ĐỜI?

- Cô con gái hay than thở với cha sao bất hạnh này cứ vừa đi qua thì bất hạnh khác đã vội ập đến với mình, và cô không biết phải sống thế nào. Có những lúc quá mệt mỏi vì vật lộn với cuộc sống, cô đã muốn chối bỏ cuộc đời đầy trắc trở này. Cha cô vốn là một đầu bếp. Một lần, nghe con gái than thở, ông dẫn cô xuống bếp. Ông bắc ba nồi nước lên lò và để lửa thật to. Khi ba nồi nước sôi, ông lần lượt cho cà rốt, trứng và hạt cà phê vào từng nồi riêng ra và đun lại để chúng tiếp tục sôi, không nói một lời. Người con gái sốt ruột không biết cha cô đang định làm gì. Lòng cô đầy phiền muộn mà ông lại thản nhiên nấu. Nửa giờ sau người cha tắt bếp, lần lượt múc cà rốt, trứng và cà phê vào từng tô khác nhau. Ông bảo con gái dùng thử cà rốt. "Mềm lắm cha ạ", cô gái đáp. Sau đó, ông lại bảo cô bóc trứng và nhấp thử cà phê. Cô gái cau mày vì cà phê đậm và đắng.

-Điều này nghĩa là gì vậy cha - cô gái hỏi.

- Ba loại thức uống này đều gặp phải một nghịch cảnh như nhau, đó là nước sôi 100 độ. Tuy nhiên mỗi thứ lại phản ứng thật khác.

Cà rốt khi chưa chế biến thì cứng và trông rắn chắc, nhưng sau khi luộc sôi, chúng trở nên rất mềm. Còn trứng lúc chưa luộc rất dễ vỡ, chỉ có một lớp vỏ mỏng bên ngoài bảo vệ chất lỏng bên trong. Sau khi qua nước sôi, chất lỏng bên trong trở nên đặc và chắc hơn. Hạt cà phê thì thật kỳ lạ. Sau khi sôi, nước của chúng trở nên rất đậm đà.

Người cha quay sang hỏi cô gái: Còn con? Con sẽ phản ứng như loại nào khi gặp phải nghịch cảnh.

Con sẽ như cà rốt, bề ngoài tưởng rất cứng cáp nhưng chỉ với một chút đau đớn, bất hạnh đã trở nên yếu đuối chẳng còn chút nghị lực?

Con sẽ là quả trứng, khởi đầu với trái tim mỏng manh và tinh thần dễ đổi thay. Nhưng sau một lần tan vỡ, ly hôn hay mất việc sẽ chín chắn và cứng cáp hơn.

Hay con sẽ giống hạt cà phê? Loại hạt này không thể có hương vị thơm ngon nhất nếu không sôi ở 100 độ. Khi nước nóng nhất thì cà phê mới ngon.

Cuộc đời này cũng vậy con ạ. Khi sự việc tưởng như tồi tệ nhất thì chính lúc ấy lại giúp con mạnh mẽ hơn cả. Con sẽ đối mặt với những thử thách của cuộc đời như thế nào? Cà rốt, trứng hay hạt cà phê?
 
33 Niềm vui ngày thường



1. Khi hoa nở, bạn có tâm tình để ngắm hoa.
2. Thích trái cây, hoa quả.


3. Bạn cảm nhận được những cơn gió mùa xuân nhẹ nhàng thổi qua các cọng cỏ và cành lá ngát hương thơm.
4. Ngày hè nóng bức, một cơn mưa tầm tã tự nhiên rớt xuống mang lại cho bạn cảm giác sảng khoái, tươi mới, hồi sinh.
5. Dừng bước để xem những chiếc lá màu đỏ rơi khi mùa thu sang.
6. Đứng bên trong cửa sổ ấm áp ngắm tuyết rơi
7. Lúc uống rượu dùng tâm để ứng đối chứ không dùng bao tử để ứng đối.
8. Có rất nhiều việc bạn không chiến mà thành, giống như mua được của quý, dù đắt vẫn thấy vui hay như gặp phải kỳ phùng địch thủ.
9. Có một người bạn để tương tư. Không đến nỗi “Nhất nhật bất kiến như tam thu hề” mà là có một nơi để ký thác tâm hồn bạn. Có khi chỉ để trong lòng, không cần phải bộc lộ ra.
10. Ngắt được bông hoa hồng vào cuối mùa hoa. Người đa tình dùng cách thức đẹp nhất để yêu.
11. Tìm được người tâm đầu ý hợp với bạn, giống như chim trên cành cùng cất tiếng hót, “Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, thoại bất đầu cơ bán cú đa”.
12. Nói chuyện không tính toán mang lại niềm vui giống như hái được quả trên núi.
13. Cùng xem một bộ phim hay với người bạn yêu.
14. Đang đi ngoài đường bất chợt bạn nghe được ca khúc quen thuộc.
15. Trong đám đông, bắt gặp một người có cùng sở thích với bạn, nếu có thể trở thành bạn thân, bạn sẽ phát hiện thêm nhiều cái giống nhau khác.
16. Có một ngày đột nhiên bạn phát hiện ra khả năng hòa hợp của mình như khi nhận lời làm dâu phụ, bạn đang đóng vai phụ ưu tú nhất trước mắt mọi người.
17.Bạn vô tình nghe được ai đó tán dương bạn ở sau lưng.
18. Có một nơi để đi về, nơi đó có cha mẹ, nhà cửa, có cái cây bạn từng trèo lên lúc nhỏ và có người bạn nối khố cùng trèo cây với bạn
19. Có những người bạn luôn để nhớ đến bất luận khoảng cách về không gian và thời gian.
20. Uống càphê với bạn cũ vào buổi trưa.
21. Hòa giải sau khi xung đột với bạn bè.
22. Có một người bạn lớn tuổi để khi thấy mình trẻ con thì người đó sẽ giúp bạn cảm thấy chín chắn, già dặn hơn.
23. Có một người bạn thân khác giới mà nửa kia của bạn cũng tin tưởng vào người đó.
24. Thoát khỏi các quy tắc thông thường để làm một việc thu lại kết quả bất ngờ.
25. Bạn vui khi bỏ công sức làm việc để thu được một kết quả nào đó. Thực tế, những thành công dễ dàng càng khiến cho bạn vui hơn.
26. Bạn tặng bố mẹ một cặp vé xem phim trong lễ kỉ niệm 30 năm ngày cưới
27. Nhìn con gái ngày càng lớn và xinh đẹp như bông hoa hồng đang nở, bạn sẽ thấy hài lòng.
28. Sóng sau xô sóng trước, con bạn càng lớn càng thông minh.
29. (Dành cho phái nữ) Bạn là một cô gái khiến người khác không thể nào quên được.
30. Khi bạn ăn diện thật đẹp ra đường gặp người mà bạn đang để ý.
31. Khi bạn mua được hàng tốt đúng giá
32. Khi qua tuổi 40, bạn vẫn bị người khác cười vì những hành vi trẻ con như lúc bạn vào học mẫu giáo.
33. Khi bạn khó khăn gặp được người giúp đỡ bạn, đến lúc cảm ơn thì người đó cho biết bạn từng là ân nhân của họ. Công việc hoàn thành, bạn còn nhận được kết qủa của việc hành thiện.
 
Lời hứa với bản thân.


Tôi đang viết ra đây những suy nghĩ khởi phát từ trái tim trước cái ngày định mệnh của cuộc đời mình, cái ngày mà tương lai tôi sẽ được định đoạt.Dù ngày mai, lá thư báo điểm đại học có mang lại kết quả tốt đẹp hay không thì tôi vẫn tiếp tục bước đi, tiếp tục với những thách thức của cuộc đời, và tôi sẽ nhìn thế giới theo bản chất muôn mặt vốn có của nó.Đó chính là lời hứa của bản thân mà tôi nhất định sẽ thực hiện,bất kể lá thư ngày mai chứa đựng bên trong tin tốt lành hay không.
1213955556.nv.jpg

Tôi sẽ bỏ ngoài tai lời của những người luôn cho rằng đại học là chìa khóa duy nhất mở được cánh cồng cuọc đời.Tôi sẽ tự khẳng địnhvoi71 bản thản thân rằng dù tôi không được nhận vào trường đại học thì trước mắt tôi,vẫn còn nhiều con đường tỏa nắng vàng rực rỡ.Tôi cũng sẽ không khóc tru82 khi đó là những giọc nước mắt của hạnh phúcchao2 đón một cuọc đời mới mang đến.Tôi sẽ chia tay quá khứ của mình với những hình ảnh vế bạn bè trường lớp.Và cho dù mọi điều tôi trông chờ không thể đến thì tôi vẫn cầu chúc những điều tốt lành nhất đến với họ.Bởi tôi biết họ cũng đang lo lắng, chờ đợi và hy vọng như tôi.

Nhớ lại những kỳ nghĩ hè đã qua, tôi cùng bố mẹ đi du lịch khắp nơi, được nếm qua thứ rượu tuyệt hảo của Parsi và bơi lội thòa thích dướ dòng nước của Đại Tây Dương.Tôi cũng có cơ hội đứng ở La Mã mà nhắm nhìn mặt trời mọc và leo lên đỉnh của ngọn núi Phú Sĩ để đếm những vì sao trên bầu trời đêm.Đó là một phần tốt đẹp của sự sống mà tôi may mắn được tận hưởng.Và vì vậy, tôi sẽ không để cho bức thư bào điểm ngày mai không cho tôi hướng về phía trước hay tiếp tục ngắm nhìn những ngọn núi cao, những vùng biển rộng và đềm những vì sao lấp lánh; bởi tôi biết mình vẫn phải tiếp tục sống-một cuộc sống tích cục nhất,có ý nghĩa nhất.Cho nên, há cớ gì tôi lại để cho một gợn sống nhỏ làm bật con thuyền của mình.

Tôi biết cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn theo quy luật của nó.Có những sự việc sãy ra không theo mong muốn của bất kỳ ai.Và nều điều đó đến với tôi trong ngày mai, thì tôi vẫn sẽ vui sẻ chấp nhận, và không ngừng cố gắng hơn nữa để tiếp tục đi đến tận cùng ước mơ cùa mình.Cuộc đời này sẽ giúp tôi dần gạn lọc mọi niềm hồi tiết va gia tăng nhũng giá trị cũa bản thân.

Thế giới này thật nhiều cạm bẫy và lắm chông gainen6 tôi luôn dặn dò bản thân mình phải luôn tỉnh táo và mạnh mẽ để đương đầu với nó.Hãy sống với cái tôi của bản thân mình, một cái tôi độc lập, kiêu hãnh và đầy bản lĩnh để không quỵ ngã trước những khó khăn của cuộc đời.Mỗi ngày luôn là một ngày mới.Và mỗi sáng thức dậy, tôi sẽ chào đón nó với nụ cười bừng nở trên môi.

Cuộc đời này sẽ giúp ta dần gạn lọc mọi niềm hối tiết và gia tăng những giá trị của bản thân.

Theo Sưu tầm
 
Những điều mẹ ước cho con

[FONT=Verdana, Arial]
Mother_.jpg


Mẹ mong con biết thế nào là mặc lại quần áo cũ của anh chị, là ăn lại thức ăn thừa của ngày hôm qua… là đói, là mệt, là đổ mồ hôi... Mẹ thực sự mong như thế.

Mẹ mong con biết thế nào là thất bại để học lấy sự khiêm tốn. Biết thế nào là thành công để học lấy sự tự tin. Và cư xử trung thực ngay cả trong những chuyện chỉ mình con biết.

Mẹ mong con biết lau dọn nhà cửa và biết rửa xe, và mẹ mong đừng ai tặng con một món quà đắt tiền khi con mới 17 tuổi.

Mẹ mong con một lần nhìn thấy một chú bê con ra đời, và biết chăm sóc con chó già ốm yếu, xấu xí và thường nằm bẹp góc nhà.

Mẹ mong con đánh nhau đến sưng mắt để bảo vệ một điều mà con vẫn hằng tin.

Mẹ mong con chia sẻ phòng của con với em con. Cũng được nếu con kẻ một vạch phấn để ngăn đôi căn phòng, nhưng nếu em con muốn chui vào chăm ngủ cùng con vì nó sợ cái gì đó lúc nửa đêm thì mẹ mong là con hãy ôm lấy em.

Và khi con muốn chơi trò chơi điện tử, còn em con muốn con chơi cùng thì mẹ hy vọng là con sẽ chọn em.

Nếu con muốn một cây súng cao su, mẹ mong bố con dạy con tự làm lấy một cái thay vì cho tiền con để mua nó. Mẹ mong con biết đào hố trồng cây và đọc sách. Và khi con biết sử dụng computer, con vẫn biết làm tính nhẩm.

Mẹ mong con bị bạn bè chê cười khi con xô đẩy, trêu chọc một bạn gái. Và khi con chạy về mách bố con, bố sẽ yêu cầu con đi xin lỗi bạn.

Mẹ mong gì con bị trầy da khi leo núi, bỏng tay khi nấu bếp và dính lưỡi khi dại dột liếm đá. Những bài học nho nhỏ ấy sẽ dạy con rất nhiều điều về sự cẩn trọng và giữ an toàn cho bản thân con, vì con và những người yêu thương con.

Mẹ ước gì con thấy khó chịu khi ai đó phì khói thuốc lá vào mặt con. Mẹ cũng chẳng ngại nếu con thử một chén rượu, nhưng mẹ mong con không thích. Và nếu như một người bạn rủ con thử một loại ma túy, thì mẹ mong con đủ thông mình để nhận ra rằng người đó không phải bạn con.

Mẹ thực sự mong con dành thời gian đi câu cá với ông.

Đó là những điều mẹ mong con nhận được mỗi ngày. Những giờ phút khó khăn, thất vọng, làm việc chăm chỉ và hạnh phúc.
[/FONT]
 
Con nít...

[FONT=Verdana, Arial] Có một ngày, tôi nhận ra tôi chỉ là một đứa con nít...

Con nít thích được quan tâm, thích được chiều, và luôn luôn nhõng nhẽo.

Con nít thích có nhiều bạn bè, thích được đi đó đi đây.

Con nít cũng thích chứng tỏ cái tôi của mình là trên hết (có đứa con nít nào lại chịu nhận là mình còn… con nít đâu), và mọi nhận xét của mọi người là những thứ chẳng xi nhê gì.


Bởi thế nên...

Con nít thấy trơ trọi khi không có ai ở bên cạnh mình.

Con nít thấy ngỡ ngàng khi tự hỏi "Mọi chuyện mình làm chẳng đúng sao?".

Con nít thấy lạc lõng khi bước giữa một trăm, một ngàn người quanh con nít.

Con nít thấy bơ vơ khi bạn con nít ngoảnh mặt đi.


Nhưng con nít không bao giờ chịu hiểu...

Con nít đang tự đẩy mình vào cái gọi là "vực sâu ngăn cách của trái tim".

Con nít đang quay lưng với những người yêu thương con nít.

Con nít sống… lạnh lùng, ít cười hơn và dễ cáu gắt hơn.


Và thế là...

Con nít không thể thấy bạn bè vẫn đang đứng xung quanh ngắm nhìn con nít đó chớ.

Con nít không biết là con nít không hề cô đơn khi mọi người vẫn dang rộng hai tay ra với con nít.

Con nít không biết là con nít không trơ trọi khi ai cũng quan tâm con nít hết.

Con nít không biết rằng "ngoảnh mặt đi cũng là một cách quan tâm".


[/FONT]
[FONT=Verdana, Arial] o O o[/FONT]​
[FONT=Verdana, Arial]

Đã rất nhiều lần, tôi tự dồn chính mình vào góc tối, tôi mỉm cười với những người tôi chẳng quen tên... nhưng lại không mỉm cười với bạn bè và bản thân tôi gì hết.

Đã rất nhiều lần, tôi đòi hỏi mình thế này, tôi muốn bạn bè tôi thế kia, tôi muốn tôi được yêu thương, được cưng chiều, được nhõng nhẽo... trong khi bản thân mình lại chẳng muốn yêu ai.

Tôi đã nghĩ, những gì tôi làm, những gì tôi viết ra là nhảm nhí, là những thứ ngớ ngẩn của riêng tôi, nên chẳng ai thèm để ý, chẳng ai thèm lắng nghe, chẳng ai thèm xem xem tôi thế nào. Nhưng tôi không hề biết, tuy không nói, không nhận xét, không khuyên nhủ tôi, không tỏ ra bất kì một điều gì hết… nhưng không ngày nào là họ không lắng nghe tôi, không nhìn xem tôi đang làm gì, như thế nào.

Tôi cũng biết, bạn bè tôi yêu thương tôi ghê lắm, biết tôi yếu đuối, nhỏ bé nên lo lắng cho tôi, "nghiêm khắc" với tôi. Nhưng tôi sợ, tôi trốn tránh, tôi không muốn làm họ lo... Tôi không hiểu được, họ làm thế vì họ yêu tôi nhiều lắm.

Nhiều khi tôi thấy mình cáu gắt, tôi tỏ ra bực mình, tôi tạo ra một tôi luôn lạnh nhạt với một người luôn-quan-tâm đến tôi, tôi phớt lờ những lời anh tôi chọc ghẹo... Tôi cười nhạo với mọi thứ diễn ra trong cuộc sống của chính tôi.

Tôi đã nói với chính mình không biết bao nhiêu lần rằng, tôi đã lớn. Nhưng hôm nay tôi nhận ra rằng, đứa trẻ trong tôi vẫn còn con nít lắm... Tôi bảo tôi sẽ trả lời thư cho anh tôi, tôi bảo tôi sẽ mail sang cho bạn vài dòng, tôi còn bảo tôi sẽ viết thư về cho bạn, cho chị, cho những người quan tâm tôi... Tôi còn lên kế hoạch chuẩn bị gì hay ho cho chị, cho bạn, cho học trò cưng của tôi nữa, tôi phải cười nhiều với những người đang sống ở quanh tôi và tập quan tâm đến họ, như họ đã-quan-tâm đến tôi.

Tôi đã không dám đối mặt với chính mình, không dám đối diện với một vài điều trong cuộc sống. Tôi đã nghĩ tôi bây giờ chỉ còn một mình, tôi trơ trọi, và những gì tôi đang làm, những gì tôi đang cố gắng, những gì tôi yêu thương đều lên tiếng chống lại tôi...


Nhưng tôi biết là tôi đã lầm...

19 tuổi, tôi chưa được quyền mua di động, tôi chưa đủ tuổi đang ký Internet ở Tokyo. 19 tuổi, tôi hay mè nheo, hay nhõng nhẽo, hay bay nhảy vèo vèo khi tôi đứng giữa đường phố. 19 tuổi, tôi biết tôi chưa là người lớn, nhưng tôi nhận ra tôi phải là người lớn trong suy nghĩ của chính tôi.


Và tôi không bao giờ cô đơn...

Tôi vẫn chưa đi hết một nửa cuộc đời, những gì đang diễn ra, những thử thách, những gian nan phía trước vẫn còn nhiều ghê lắm. Tôi phải sống tốt hơn, phải mạnh mẽ hơn, tôi phải là chính tôi chứ không là một ai khác.

Ngày hôm nay, tôi hạnh phúc khi nhận ra rằng, bạn bè vẫn còn ở bên tôi nhiều lắm, dù họ không nói, không làm gì, nhưng họ ở cạnh tôi, họ quan sát tôi, và họ chìa tay ra cho tôi nắm lấy mỗi khi tôi quỵ ngã. Tôi có tất cả, có gia đình, có bạn bè, có một cuộc sống đáng để tôi phấn đấu và yêu thương, tôi không có quyền làm những người bên cạnh mình phải tổn thương hơn nữa...


"Tôi chỉ là một đứa con nít thôi…"

Ừa, đúng vậy thật. Tôi chưa lớn, tôi chỉ là một đứa bé con to đầu 19 tuổi, nhưng từ giờ phút này, đứa bé đó sẽ trưởng thành hơn.


[/FONT]
 
BẠN TÔI ƠI, CẢM ƠN BẠN....


Những giọt nước mắt của quá khứ hãy để cho nó trôi đi; những cô đơn buồn phiền hãy để tôi giúp bạn xóa sạch; những gì thuộc về bạn, hãy cho tôi được thấu hiểu; và những gì thuộc về tôi, xin cùng bạn sẻ chia…

Tôi sẽ xóa, xóa tan những khoảng trống trong tâm hồn bạn bằng hy vọng và tình thương yêu…” Tôi tự hỏi .. thế nào là một người bạn và thế nào là một tình bạn … Phải chăng .. một người luôn có mặt cạnh ta bất cứ khi nào ta cần đến .. một người luôn cùng ta sẻ chia niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống .. là một người bạn .. và mối chân tình đó .. là tình bạn ?

Tình bạn .. dẫu chẳng hề rắc rối và khó định nghĩa như tình yêu .. nhưng để hiểu, cảm nhận và đạt được .. chẳng hề đơn giản .. Cuộc sống vốn mang nhiều mối quan hệ tình cảm .. tình mẫu tử, tình quê hương, tình người, … Và … riêng nơi đây .. tôi xin dành trọn để tôn vinh Tình Bạn cùng Những Người Bạn …

Đã bao giờ .. có một ai đó … làm một điều gì đó cho bạn .. một điều thật dung dị, bình thường nhưng lại khiến bạn ấm lòng, yên tâm và cảm động .. chỉ đơn thuần vì bạn là bạn người ta .. hoặc chỉ đơn thuần vì người ta xem bạn là bạn ?

Đã bao giờ … bạn cảm kích trước tấm chân tình của một ai đó .. và bạn rất muốn cho người ta biết .. nhưng không sao thốt được thành lời ? Vậy thì đây .. mảnh đất này là của bạn .. hãy mượn những dòng chữ thay lời cảm tạ gửi đến người đó …

Tôi đang chờ để lắng nghe bạn .. lắng nghe .. tình bạn ...
 
QUI LUẬT ẤM CHÉN

Hai thầy trò đang ngồi đọc sách trước hiên, người học trò ra điều nghĩ ngợi, rời mắt khỏi trang sách và hỏi thầy:

“Thưa thầy, làm thế nào để khiến người khác nghe mình ạ?”

Người thầy đưa mắt nhìn học trò và nói:

“Con vào nhà pha cho thầy ấm trà.”

Rất nhanh chóng người học trò mang đến trước mặt thầy một ấm trà và vài cái chén nhỏ. Thầy chậm rã rót nước vào chén và nói với học trò:

“Con hãy hình dung ấm trà này là người nói, muốn rót được nước-muốn đưa thông điệp đến với người nghe con cần làm gì?”

Người học trò nhanh nhẹn đỡ lấy ấm trà, nhấc một chiếc chén lên, từ từ rót nước vào và nói:

“Thưa thầy, ấm và chén phải tiếp xúc với nhau, cái ấm phải nghiêng đi thì nước mới vào trong chén được ạ!”

Thế đấy, nếu là người nói còn phải biết cách tiếp cận, tìm điểm chung với người nghe, biết chắt lọc thông tin trước khi truyền đạt cho người nghe và biết “nghiêng mình”. Còn nếu con là người nghe, hãy là người nghe tuyệt với nhất bằng cách tự nâng cao giá trị bản thân, đeo bám và cũng phải biết nghiêng mình để đón nhận thông tin. Và con nên nhớ, hãy là chiếc cốc rỗng đừng áp đặt, đừng chì trích phê phán khi con thực sự muốn lắng nghe.
 
ĐIỀU TÔI MUỐN BIẾT

Tôi không quan tâm bạn mưu sinh thế nào mà chỉ muốn biết bạn khao khát điều gì và có dám mơ ước đạt được điều mình đang khao khát không...

Tôi không quan tâm bạn bao nhiêu tuổi mà chỉ muốn biết bạn có dám như một kẻ ngốc liều mình vì tình yêu, vì những ước mơ và vì một chuyến phiêu lưu để được tồn tại trong cuộc đời này không...

Tôi không cần biết điều gì mới phù hợp với ước mơ của bạn mà chỉ muốn biết bạn đã dám đối mặt với nỗi đau bị cuộc đời dối trá hay lại khép chặt lòng mình vì e sợ lại một nỗi đau khác...

Tôi muốn biết bạn có dám ngồi lại với nỗi đau của tôi hay của chính bạn; có dám khiêu vũ thật điên cuồng để sự say mê tràn ngập đến tận đầu ngón tay và ngón chân của mình mà không cần phải e dè giữ ý, phải thực tế hay phải luôn nhớ đến những giới hạn của con người...

Tôi không quan tâm câu chuyện bạn kể có thật hay không mà chỉ muốn biết bạn có dám làm thất vọng người khác để thành thật với bản thân mình... Liệu bạn có thể chịu đựng bị kết tội phản bội mà vẫn không phản bội lại chính nhân cách của mình... Liệu bạn sẽ trung thực và vì thế sẽ đáng được tin cậy chứ...

Tôi muốn biết liệu bạn có nhận ra vẻ đẹp dù cho hằng ngày nó chẳng hề xinh đẹp, và liệu bạn có thể quyết định cuộc đời mình mà không cần sự hiện diện của Chúa...

Tôi muốn biết liệu bạn sẽ chịu đựng được thất bại của lẫn bạn và tôi, đứng bên bờ hồ mà hét vang đến tận trời cao là “có”...

Tôi muốn biết liệu bạn có thể thức dậy dù sau đêm dài đau khổ, thất vọng, kiệt sức và rã rời mà làm những gì phải làm cho các con của bạn không...

Tôi không quan tâm bạn là ai hay làm sao đến được đây. Tôi chỉ muốn biết liệu bạn có thể sát cánh cùng tôi trong lửa đỏ và sẽ không chùn bước thoái lui...

Tôi không quan tâm bạn đã học ở đâu, những gì và của ai. Tôi chỉ muốn biết liệu bạn có thể một mình đối diện với bản thân chân thật như người bạn bạn có bên mình trong những giây phút đơn độc...
 
Cổ tích những hy vọng không thành

Cổ tích cho những hy vọng không thành

1. Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói :
_ Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em. hãy ở lại với tôi. Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn.
Nhưng Mùa Xuân không yêu Mùa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng.

Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.
_ Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.
Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả. Và anh ra đi.
Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt.

Một thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu
_ Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi.
_ Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi.
Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói :
_ Tại sao con không yêu Mùa Xuân ? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc.
_ Không mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi.
Và họ ra đi.

Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rôì, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh :"Ôi tại sao mình phải khóc chứ ? Mình còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn ?"
Và mọi thứ như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc....


Đây chỉ là một câu chuyện cổ tích của Nga thôi. Nhưng những gì đọng lại thì nhiều lắm... Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình ? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế ? Và có bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường phía trước ?......


2. Mặt trăng và Mặt Trời tranh cãi với nhau về Trái Đất. Mặt Trời nói : "Lá và cây cối, tất cả đều màu xanh". Nhưng Mặt Trăng thì lại cho rằng, tất cả chúng mang một ánh bạc lấp lánh. Mặt Trăng nói rằng, con người trên Trái Đất thường ngủ. Còn Mặt Trời lại bảo con người luôn hoạt động đấy chứ.
_ Con người hoạt động, vậy tại sao trên Trái Đất lại yên ắng đến vậy ?- Mặt Trăng cãi.
_ Ai bảo là trên Trái Đất yên lặng ?- Mặt Trời ngạc nhiên- Trên Trái Đất mọi thứ đều hoạt động, và còn rất ồn ào, náo nhiệt nữa.
Và họ cãi nhau rất lâu, cho đến khi Gió bay ngang qua.
_ Tại sao các bạn lại cãi nhau về chuyện này chứ ? Tôi đã ở bên cạnh Mặt Trời khi Mặt Trời nhìn xuống Trái Đất, và tôi cũng đi cùng Mặt Trăng khi Mặt Trăng xuất hiện. Khi Mặt Trời xuất hiện, mọi thứ là ban ngày, cây cối màu xanh, con người hoạt đông. Còn khi Trăng lên, đêm về, mọi người chìm vào giấc ngủ.
Nếu chỉ nhìn mọi việc dưới con mắt của mình, thì mọi thứ chẳng có gì là hoàn hảo, chọn vẹn cả. Không thể đánh giá Trái Đất chỉ bằng con mắt của Mặt Trời hoặc Mặt trăng được. Cũng vậy khi đánh giá một con người, một sự việc nào đó, không thể nhìn từ một phía được...


3. Một hôm, Mặt Trời, Gió và Mặt trăng đến ăn tối tại nhà của bác Sấm Sét và cô Tia Chớp. Còn Mẹ của họ là Vì Sao thì ở nhà.
Mặt Trời và Gió rất tham lam, và luôn chỉ nghĩ đến bản thân mình. Trong bữa ăn, họ ăn rất nhiều và không nghĩ gì dến người mẹ đang ở nhà cả.Còn Mặt Trăng, mỗi một món ăn, cô lại để dành mang về cho mẹ một ít. Khi bọn họ trở về nhà, Vì Sao đã hỏi :
_ Các con yêu quý, ở đó họ cho các con ăn những gì ?
_ Con được ăn rất nhiều món ngon mẹ ạ, và con đã ăn hết tất cả phần của mình - Mặt Trời trả lời.
_ Con cũng đã ăn rất nhiều mẹ ạ, ăn hết tất cả - Gió nói.
Còn Mặt Trăng, cô lấy tất cả những gì đã đẻ dành cho mẹ ra, dọn lên bàn và mời Vì Sao ăn. Và họ đã có một bữa ăn không chỉ đầy những thức ăn ngon, mà còn đầy cả lòng yêu thương nữa.
Vì Sao rất buồn vì Mặt Trời và Gió. Bà nói :
_ Mặt Trời, con trai của ta. Con chỉ luôn nghĩ đến mình, chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình, mà chẳng bao giơ nghĩ đến người khác. Sau này sẽ không có ai muốn gần gũi và yêu quý con đâu. Con sẽ trở thành một con người nóng bỏng, gay gắt, để rồi tất cả mọi người, mỗi khi nhìn thấy con đều phải che mặt lại.
Còn con, Gió yêu quý. Con rất tham lam. Con luôn sống cho bản thân. Sẽ không có ai yêu quý con cả, và mọi người luôn tránh xa con.
Mặt trăng yêu quý của ta, con thật là một người chu đáo, ngoan ngoãn. Con sẽ trở nên trong sáng, mát dịu. Tất cả mọi người rồi sẽ yêu quý con.

Cuộc sống luôn vậy, luôn có sự vận động nhân quả. Cho và được cho luôn tồn tại song song với nhau.

4. Tia Nắng là một cô gái rất xinh xắn, dễ thương. Cô không đẹp cái vẻ đẹp lộng lẫy, kiêu xa. Mà đó là cái vẻ đẹp bình dị, gẫn gũi. Lúc bấy giờ, có nhiều chàng trai để ý Tia Nắng lắm. Mặt Trời mạnh mẽ và ấm áp, chàng Gió kiêu ngạo và bướng bỉnh, Mặt Trăng nhẹ nhàng và gần gũi... Tất cả bọn họ đều mong có được Tia Nắng. Nhưng mỗi người đều thể hiện tình cảm của mình theo một cách riêng

Mặt Trời nóng bỏng, luôn mang lại cho Tia Nắng những điều bất ngờ, thú vị, những cuộc dạo chơi bên dòng suối, trên những sườn đồi, trong những cánh rừng đầy hương hoa... Bên mặt Trời, Tia Nắng luôn thấy yêu đời, yêu cuộc sống.

Mặt Trăng lại luôn mang cho Tia Nắng những phút giây nhẹ nhàng, êm đềm, thoải mái nhất. Bên Mặt Trăng Tia Nắng luôn có những phút giây để nhìn lại mình, để nhớ lại những gì mình đã làm, đã trải qua. Từ đó tìm ra ý nghĩa của cuộc sống.

Còn với chàng Gió. Gió kiêu ngạo và lạnh lùng. Gió sâu sắc và tình cảm. Với Gió, Tia Nắng luôn được nhìn thấy cuộc sống ở khía cạnh khác. Một cuộc sống nội tâm, một cuộc sống không phải toàn màu hồng như với Măt Trời, không nhẹ nhàng như với Mặt Trăng. Nhưng cô sợ Gió. Bởi vì cô biết Gió không bao giờ là của cô cả. Gió kiêu ngạo lạnh lùng quá, để không thể cất lên được tiếng Yêu.

Và kết quả thì có lẽ ai cũng biết rồi. Tia Nắng đã chọn cho mình Mặt Trời. Cuộc sống luôn vận động, luôn hướng về phía trước. Với Mặt Trăng, Tia Nắng chỉ có thể xem như một người bạn tốt, có thể trút những lo âu, phiền muộn, những khó khăn. Còn với Gió, có thể đó là một sự ngưỡng mộ, một sự đồng cảm, và cũng có thể là tình yêu nữa. Nhưng Tia Nắng đã không chọn Gió. Đơn giản bởi vì Gió quá kiêu ngạo, kiêu ngạo hay nhút nhát ? Yêu mà không dám thể hiện, hay không chịu thể hiện. Để rồi bây giờ, Tia Nắng luôn ở bên Mặt Trời, Mặt Trăng chỉ thỉnh thoảng gặp họ vào những lúc hoàng hôn. Còn Gió, ngày ngày vẫn lang thang, không nơi vô định. Gió đã đánh mất một thứ mà không bao giờ còn có thể tìm lại được nữa - TÌNH YÊU. Thời gian chẳng quay lại bao giờ.

Có những thứ đôi khi phải cúi xuống người ta mới có thể lấy được nó.

(HTT)
 
Có một ngày....

Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra sự khác biệt tinh tế giữa việc giữ một bàn tay và sự rang buộc một tâm hồn.
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra tình yêu không còn là điểm tựa và bên nhau không có nghiã là bình yên.
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra nụ hôn không phải là lời cam kết và quà tặng khác với lời hứa thật lòng.
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra không phải mùa nắng nào cũng đẹp.
Và bạn biết chấp nhận thất bại với tư thế ngẩng cao đầu và đôi mắt sang, với sự cao thượng của tuổi trưởng thành chứ không bi lụy, cố chấp của trẻ thơ.
Có ai đi không vấp ngã một đôi lần.
Hãy góp nhặt những mảnh vỡ của mình và bước tiếp từ đây – trên con đường đã chọn của những ngày hôm nay và không trông chờ vào những gì chưa chắc chắn của ngày mai.
Bạn hãy cho đi đừng tiếc nuối, níu kéo. Có ai cho đi mà cảm thấy mất bao giờ?
Và hãy giữ lại những điều tốt đẹp nhất, gieo hạt trồng hoa trên mảnh đất tâm hồn, hơn mòn mỏi đợi chờ ai mang đến.
Và bạn nhận ra rằng mình đã vượt qua.
Cuộc sống sẽ them phần ý nghĩa
Tự do mơ về những điều sẽ đến
Ngước mắt vượt qua khung cửa sổ - ngắm nhìn các vì sao
Cảm nhận thật rằng bạn đang sống
Bản lĩnh, mạnh mẽ và xứng đáng
Dù bất kỳ điều gì xảy ra
Tất cả là bắt đầu , với tất cả những gì vốn có
Chờ đón bạn phía truớc.
Trong ánh mắt lấp lánh niềm tin
Của ngày mới mang đến.
Veronica A. Shoffstall
You never lose by loving. You always lose by holding back ( Barbara De Anggels )
 
Đặt tên cho cuộc sống

Hồi nhỏ thường hỏi mẹ... tại sao "con cá" lại tên là "con cá" mà không kêu là "con chim"... tại sao "cà rem" lại kêu là "cà rem" mà không kêu là "cái nồi"... ti tỉ những thứ khác...

Lớn hơn một chút lại hỏi tại sao người ta lại gọi bọn con là "nhi đồng" mà không phải là "nhi sắt"... tại sao lại là "hun nhau" mà không phải là "nếm môi”.

Rồi đến ngay tận bây giờ... lúc viết cái entry này... thì vẫn nghĩ... tại sao "con chuột" không gọi là "con giun" hay "nỗi nhớ" không gọi là "heo hút" .

Để trả lời những câu hỏi đó thì mẹ vẫn nói: tại tên nó là vậy thì người ta gọi là vậy.

Thế mình muốn nghĩ khác thì sao...

Con muốn đặt tên mặt trời là [mặt đất] đấy

Con muốn đặt tên mặt đất là [cái nôi]

Con muốn đặt tên mẹ là [mầm sống]

Con muốn đặt tên tình yêu là [mắt xích]

Con muốn đặt tên nỗi đau là [phù phiếm]

Con thật lòng muốn phá ra khỏi cái khuôn phép đấy mẹ à... như hôm nay... con đã nhìn lên "mặt đất” đón nắng... nhìn xuống "cái nôi" để thấy bóng mình... "Mầm sống" có biết là con khao khát "mắt xích" như thế nào để rồi cuộc sống con chỉ còn là "phù phiếm".

Một điều nữa... "mầm sống" của con à... nếu được đặt lại tên mình... con muốn mình tên là "Ngày Mai" vì ngày mai của con sẽ mang lại hy vọng... mang lại ước mơ... mang lại tình yêu và hạnh phúc cho con.

Con đã và đang cảm nhận cuộc sống theo cách của riêng mình... nếu có ai hỏi con điều con tự hào nhất về bản thân mình... thì đó chính là... con đã dám đặt tên cuộc sống theo cách mà con muốn.

Sống và tồn tại...

Nhìn xa thì cuộc đời là hài kịch, nhìn gần thì cuộc đời là bi kịch...

Có bao giờ bạn đặt câu hỏi: Bạn đang sống hay đang tồn tại? Còn mình, câu hỏi đó đã ám ảnh mình từ khi mình nhận thức được mình là một thực thể trong cuộc sống này...

Nhiều khi thấy mình đang sống. Đó là khi mình nhìn những đứa trẻ nhiễm HIV nô đùa vô tư trong làng SOS Gò Vấp, nhìn những giọt nước mắt nóng hổi của những người dân vừa nhận những phần quà nhỏ nhoi từ những sinh viên tình nguyện. Mình sống, là khi báo với má “Con đậu đại học rồi”, là khi đem bằng đại học về báo cáo đã thành công. Tôi sống, là khi tôi có cảm xúc khi nghe một bài hát hay, khi có những thành công nho nhỏ trong công việc, với cái gật đầu hài lòng của sếp...

Nhiều khi cũng thấy mình đang tồn tại. Khi chạy xe ngoài đường, tôi không biết sao mình lại chạy con đường này, mình đang đi đâu, về đâu? Công việc này sẽ dẫn ta về đâu? Phương hướng là gì? Khi mình bước ra khỏi phòng phỏng vấn, ước gì được quay lại trả lời câu hỏi khi nãy. Tôi tồn tại, khi tôi không lo lắng được gì cho gia đình, mà chỉ biết lo cho mình như một điều hiển nhiên. Tôi không biết 10 năm nữa, 20 năm nữa mình đang là ai? Mình đang làm gì và mình như thế nào? Hay mình đã chết, hay sống vật vờ như con thiêu thân? Khi tôi làm những điều khờ khạo với những con người lạ lẫm, khi tôi yêu một ánh mắt điên dại không dành cho mình, không bao giờ...

Có những người rất thông minh sống trong thế giới này vì họ luôn biết cách làm chủ thế giới. Bản thân tôi luôn muốn làm được điều đó, để hiểu ý nghĩa thật sự của cuộc sống, vì mỗi ngày qua là một sự cố gắng như một món quà mà không có lại được. Những ngày đã sống đang dài ra chính là tuổi đời đang ngắn lại. Sống lâu đã gọi là sống chưa? Hay chỉ là đã tồn tại trong thời gian dài, ngủ im trong khi thế giới ngoài kia đang thức?

Con người ít ai tự nhận mình đang tồn tại. Tôi có những người bạn, không có nghề nghiệp, không có tiền, không có học vấn, không có gia đình... Mỗi người có một thứ, hai thứ, ba thứ... trong số đó. Và chỉ trông chờ vào những đồng tiền của ba má, của những người quan tâm, trông chờ vào một vận may để thay đổi cuộc đời. Nhiều khi tôi tự hỏi tại sao. Nhưng nhìn thấy họ vui, thì chấp nhận vậy như một điều hiển nhiên. Tại sao lại quá bận tâm trong khi mình đã ra gì đâu? Họ vẫn vui vẻ đấy thôi. Đi với nhau, vui là được rồi. Khuyên bảo nhau nhiều làm gì, đó cũng chẳng phải là sở thích của mình. Họ bảo họ đang sống, và sống một cách vui vẻ. Vậy đấy...

Bản thân con người không ai hoàn hảo. Vấn đề cốt lõi là biết mình là ai và đứng đâu trong thế giới rộng lớn này. Mình lại là một con người đa mang, nên không khi nào ngừng suy nghĩ xem mình đang là ai và sẽ trôi về đâu? Sống và tồn tại, mình đang đứng ở khoảnh khắc nào? Tại sao chúng ta lại phải sống thế này ngày qua ngày? Tại sao chúng ta không có cách giải thoát tốt nhất? Hay bản thân mỗi con người trong thế giới này đều tồn tại mà không biết mình đang tồn tại?

Bản thân tôi, mỗi ngày qua luôn canh cánh câu hỏi: Mình đang sống hay tồn tại? Để chi? Để nhắc nhở mình không được vô cảm, không được làm những việc vô nghĩa và luôn luôn biết yêu thương...

Còn bạn, thấy mình đã sống chưa? Hay chỉ đang tồn tại ngày qua ngày?...

(st)
 

VnKienthuc lúc này

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top