[you] share với chamchip tình trạng của mình với!!!!!!!!!!

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.

chamchipa8_95

New member
Xu
0
[you][ở trường với ở lớp bạn có phải là 2 con người khác nhau ko????????]
mình chẳng hiểu vì sao ở lớp mình nói rất nhiều nhưng về đến nhà thì chẳng muốn mở miệng ra nói câu nào!!!!! Suốt ngày mình bị mẹ la vì ở nhà mà mặt lúc nào cũng lầm lầm lì lì!!!!!!!! Hjx,mình bị sao thế vậy?????????? Mọi người cho mình ý kiến với!!!!!!!!!!!!
 
mình thì trái ngược hoàn toàn với bạn ở lớp mình rất ít nói con ở nhà lúc nào cũng toe toe như con cích chòe vậy
 
Ở trường cũng như ở nhà mình đều là người hay nói. Nhưng có lúc mình lại trở thành một người ít nói, không biết tại sao mình lại thế nhỉ? còn các bạn thì sao? bạn như thế nào?
 
uk, ở lứa tuổi bọn mình nhiều khi khó hiểu lắm. Buồn vui thất thường. Nhiều khi ở trên lớp mình chẳng muốn mở miệng nói với ai, có lúc thì hoạt động liên tục đến mỏi cả miệng mà không nghỉ. hhj.
 
Thật ra tên thật của 'ong noi loc' là Thái Hòa ,theo hòa có lẽ bạn và mẹ không thân lắm ...hoặc giả mẹ bạn không hài lòng với bạn ở gì đó nên la thui! Bạn ít nói đó là vì bạn không muốn chia sẽ những tâm sự với mẹ bạn ,em bạn....bạn chưa thật sự thấy sự quan trọng của người thân trong gia đình.Bạn nói nhiều có lẽ ở lớp toàn là bạn của bạn nên dễ chia sẽ có thể nói nhiều thứ mà không ai bắt bẻ....(có mấy đứa bạn nói với Hòa "...ở nhà tao chán quá qua chơi với tao đi....")thật sự Hòa nghĩ ở đâu cũng zậy thui quan trọng là mình thỏa mãn với hiện tại là được.Kể bạn nghe câu chuyện cá nhân của Hòa đã lâu lắm rùi!
"Nghĩ hè hằng năm là dịp mà mọi người hay đi đây đi đó du lịch hay thăm ông bà đi chơi....nhưng với hòa đó là những ngày xa nhà và làm thêm để có thêm tiền sang năm học mới còn mua sắm đỡ cho mẹ....Hòa cùng anh trai lên sài gòn để làm thêm trong một xí nghiệp nhỏ (giầy dép)ở quận 4,mỗi ngày như mỗi ngày đều ngồi làm từ 9h đến 01h ngày hôm sau.Hòa không rất ít đi ra ngoài đường vì thời gian hạn chế không có bạn bè,không được nghe lời nhắc nhở hay cằn nhằn của mẹ như mọi ngày vì ham chơi,ăn những thứ mẹ làm,nghe ông ngoại lể chuyện ma nữa,không được đạp xe rong ruổi trên con đường quê và đi chơi như những bạn khác..ôi buồn thật,mệt thật.Thời gian gần 2Tháng trời ở sài gòn cách quê nhà 200km bận rộn để làm thêm tiền thì cũng chả kiếm được bao nhiêu niềm vui duy nhất đó là chỉ được tận mắt chứng kiến sự văn minh của đô thị mới những tòa nhà cao tầng đồ sộ ở sài gòn....thay vào đó là một nỗi niềm nhớ quê da diết nối nhớ ấy chưa bao d có trong Hòa.Và mối khi thấy tụi nhỏ ở sài thành rủ nhau đi chơi Hòa lại thấy buồn tủi...thầm nghĩ"nếu như d mình ở quê thì chắc đã được tự do đi chơi rồi có thể đi xa hơn mà mà không hề lo nghĩ gì nhưng bây d thì...."nhiều lúc luôn khao khát được nói thật nhiều được gặp lại những đứa bạn bè trong lớp nói thật nhiều luôn và hơn nữa là về bên gia đình được gần bên mẹ và ba nữa dù rằng trước đây bản thân Hòa không biết trân trọng những điều đó cứ nghĩ mình đã lớn và xa vòng tay mẹ mải mê cùng đám bạn ham chơi...nhưng xa rồi thì mời thấy mình giống đứa trẻ và mọi người đã đi vắng,khao khát được gần bên mẹ...cò nhiều lắm....
Bây d thì đã là một sinh viên òi đã không còn nhỏ những suy nghĩ vu vơ...cái lần ấy có lẽ là một bài học,kinh nghiệm trong cuộc sống và còn là kỉ niệm khó phai,mối lần nhớ đến là lại thấy yêu ba mẹ và những người thân yêu của mình..dù làm gì đó cũng nghĩ đến họ...đừng quá lạc thú mà hãy biết dùng lại với niềm hạnh phúc đơn sơ khi mình còn có những người thân yêu của chính mình...Hòa mong bạn hãy giành nhiều yêu thương cho mẹ và làm mẹ vui thì mẹ cũng sẽ luôn nở nụ cười trên môi với bạn bằng chính những
hành động bình thường không phải vĩ đại cũng đủ làm mẹ vui rồi hãy chia sẽ với mẹ nhiều nhiều nhá!
 
hi u...cứ xem như chúng ta đag tâm sự thật lòng với nhau nhé...đừng ngại mở lòng thay vì bạn bão hòa trái tim của mình bạn nhé! ở trường và ở nhà mình cũng bị 2 thái cực khác nhau như bạn nhưng chưa hẳn là không nói chuyện hay lầm lầm lì lì đâu bạn...ở trên lớp mình cũng vui vẻ hòa đồng với friends nhưng về nhà, không phải mình không muốn nói chuyện nhưng chẳng ai để nói nên mới lên mạng tâm sự, giống như hình thức này nèh! mình chẳng biết trên lớp bạn như thế nào hay ở nhà bạn có ra sao thì mình tin trong tim bạn vẫn luôn khát khao 1 hoài bão đúng k? không ai có thể phủ nhận đc điều đó giá như bạn hoàn thành hoài bão đó thật tốt thì mọi chuyện sẽ thay đổi theo chiều hướng tích cực thôi bạn à...biết sao lại thế không? oài...có lẽ hơi lạc đề, nhưng không đâu nhé! lầm lầm lì lì không có nghĩa mọi việc bạn làm nên đều ù lì như thế, hãy khẳng định khả năng của chính mình đi nào! rồi một ngày nào đó khi mẹ bạn nhận ra sẽ hiểu, thật chất không phải thế! Có nhiều lý do phải nghĩ như vậy...chẳng hạn như những việc thường ngày bạn làm...hãy thay đổi nó để có cái nhìn khác về bản thân mình! mình cũng khẳng định với bạn 1 điều là bạn hoàn toàn bình thường, chẳng có vấn đề j đâu, đừng quan trọng hóa vấn đề bạn nhé! đôi khi cuộc sống muôn hình vạn trạng thế đấy cho nên chúng ta mới có suy nghĩ mình bị gì nhưng sự thật là chúng ta đag thay đổi mình để hòa quyện vào cuộc sống đấy! bất luận thế nào đi nữa....chúng ta hãy giữ vững ý chí, lập trường của minh` nha bạn...đời thay đổi khi mình biết đổi thay...không phải mọi việc khó khăn mà t không dám làm, chính bởi ta không dám làm nên mọi việc mới trở nên khó khăn! đứng vững nhé...^^
 
bạn giống mình lắm.ở lớp mình thấy rất vui nhưng về nhà mình thấy cứ thế nào ý.không thấy vui.
 
hihin lan dau tien tham gia dien dan nay lai gap nguoi co ten orioncun giong minh thay trong long co nhiu cam xuc : vui co , ngac nhien co va to mo cung co , cam giac nhu gap mot nguoi song simh voi minh vay . rat thu vi ! chao orioncun ! ban se khong phien khi lam ban voi toi chu ?
 
Có lẽ trong chúng ta ai cung tồn tại rất nhiều con người khác nhau, điề quantrongj nhất hay là chính mình, bạn biết mình đang làm gì là được rồi. Có lẽ bạn bè cùng trang lứa nên dễ nói chuyện hơn nhưng gia đình vẫn không thể thiếu được đâu! Hãy tập chia se từ những điều nhỏ nhoi nhất, ba mẹ của bạn cũng cảm thấy vui đó!
Cuộc sống sẽ thật sự ý nghĩa khi mình biết chia sẽ với những người xung quanh phải không bạn??
 
Cũng ko hẳn cậu ạ, thật ra thì đi học và ở nhà có khác nhau mấy đâu cậu, tớ cũng có 11 thời gian giống cậu đó, vì khi đi học đến trường mình gặp các bạn bè cùng trang lứa mình có thể thoái mái nói chuyện cười đùa mà ko bị ai làm gì và ko những vậy các bạn còn luôn ở bên cạnh vui chơi cùng mình lên mình thường cảm thấy rất vui,còn khi về nhà cậu lại tỏ ra là 1 người ít nói như vậy có thể là vị cậu đã nghĩ ngợi và tạo 1 khoảng cách với những người thân trong gđ cậu, vì 1 lí do nào đó như là cậu cảm thấy khi về nhà cậu ko đựoc tự do thoải mái mà luôn bị ba mẹ quản chặt chẽ hơn các bạn khác vì thế mà cậu thưòng hay tỏ ra khó chịu với ba mẹ và ít nói chuyện với ba mẹ hơn, cũng chính vì thế nhiều lần như vậy lên ậu cảm thấy chán nản lên cậu đã chọn các im lặng để thể hiện sự khó chịu mà cậu ko dám nói ra sự nghiêm khắc của bố mẹ đã làm cậu trở lên như thế, lên theo mình nghĩ cậu lên nói chuyện với ba mẹ anh chị em nhiều hơn để mọi người trong gia đình hiểu về tâm lí và suy nghĩ của cậu, cậu cứ tỏ ra là 1 người lì lợm như vậy theo mình nghĩ vì cậu thấy bame cậu chưa làmtheo ý cậu mún 1 số chuyện gì đó đúng ko?nhưng cậu đừng tỏ ra như thế tất cả những gì ba mẹ làm và nói cũng chỉ mún tốt cho cậu thui rồi sẽ có 1 ngày cậu nhận ra điều đó đừng vì những lí do đó mà biến thành mình là 1 người khác mà lạnh nhạt với ba mẹ và người thân lì lợm thì rất lạnh lùng đó cậu ạ.cậu lên hài lòng với những gì mình đang có hãy luôn vui vẻ nhé cậu đừng để thời gia trôi đi trong im lăng hãy tâm sự và lắng nghe nhiều hơn rùi cậu sẽ cảm thấy những gì mình đã làm và nghĩ cần phải thay đổi theo 1 chiều hướng tích cự hơn, đừng nghĩ tiêu cực quá mà làm thay đổi đi tinhs cách con người cậu nhé! chúc cậu luôn luôn vui vẻ naz
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top