emonhaquemoira
New member
- Xu
- 0
Dẫu biết ngày 8-3 là ngày mọi người hướng về phụ nữ. Em cũng phận nữ nhi thế mà đã nhiều năm qua tôi vẫn vin vào đâu đó để trôi tuột mất niềm vui của em. Nhất là vào những ngày 14-2, 8-3 hoặc 20-10, mọi người dành cho phái đẹp những nhánh hồng tươi, những lời nói dịu êm hay những cử chỉ thân mật. Với tôi tất cả đều không.
Tôi thường biện bạch với em: "Sự nghiệp nơi anh là của em, thậm chí cả trái tim này cũng vậy". Tôi luôn khẳng định những điều tôi gửi đến em là cái gì đó vĩnh hằng, không hình thức, không ba hoa sáo ngữ. Hình như tôi thường nghĩ mọi thứ cần phải đơn giản, mộc mạc mới thể hiện được sự chân tình.
Tôi hay tâm sự với em: hoa hồng tươi bày biện ở phòng khách, chăm chút lắm cũng chỉ giữ được vài ba hôm. Lời nói dịu êm chỉ là câu nói gió thoảng, đâu bằng tấm lòng anh đối với em. Một vòng tay, vài nụ hôn nóng bỏng, anh có thể dành cho em một cách dễ dàng.
Tôi bỗng thấy mình nhàu nhĩ khi bất chợt bắt gặp ánh mắt em nhìn xa xăm
Hiểu như thế nhưng tôi vẫn xốn xang khi bắt gặp bàn tay nào đó trân trọng tặng em một nhánh hồng tươi trong ngày 8-3. Tôi vẫn không giấu được nỗi bực dọc khi có một ai đó rót lời dịu ngọt vào tai em. Tôi lại càng buồn hơn khi thấy em hớn hở cắm cành hồng vào lọ hoa và đặt nó vào nơi trang trọng nhất. Tôi bỗng thấy mình nhàu nhĩ khi bất chợt bắt gặp ánh mắt em nhìn xa xăm, vài phút im lặng trầm ngâm của em khi nghe xong một cuộc điện thoại.
Lại thêm lần nữa ngày 8-3 về, chỉ riêng mình tôi co ro trong căn phòng, gặm nhấm nỗi cô đơn nhiều suy ngẫm: làm sao ai biết được sự chân thành xuất phát tự đáy lòng mình? Để khi tôi nhận ra rằng em rất cần một cành hồng, một câu nói dịu êm, một cử chỉ âu yếm nhân ngày 8-3, thì em đã không thuộc về tôi nữa rồi!
Em là hiện tại, trong khi tôi đã quên mất một điều, dưới mắt em, tôi chỉ là biểu tượng của tương lai, mà tương lai thì luôn luôn thay đổi và không chắc chắn.
PHẠM KIM SƠN
Tôi thường biện bạch với em: "Sự nghiệp nơi anh là của em, thậm chí cả trái tim này cũng vậy". Tôi luôn khẳng định những điều tôi gửi đến em là cái gì đó vĩnh hằng, không hình thức, không ba hoa sáo ngữ. Hình như tôi thường nghĩ mọi thứ cần phải đơn giản, mộc mạc mới thể hiện được sự chân tình.
Tôi hay tâm sự với em: hoa hồng tươi bày biện ở phòng khách, chăm chút lắm cũng chỉ giữ được vài ba hôm. Lời nói dịu êm chỉ là câu nói gió thoảng, đâu bằng tấm lòng anh đối với em. Một vòng tay, vài nụ hôn nóng bỏng, anh có thể dành cho em một cách dễ dàng.
Tôi bỗng thấy mình nhàu nhĩ khi bất chợt bắt gặp ánh mắt em nhìn xa xăm
Hiểu như thế nhưng tôi vẫn xốn xang khi bắt gặp bàn tay nào đó trân trọng tặng em một nhánh hồng tươi trong ngày 8-3. Tôi vẫn không giấu được nỗi bực dọc khi có một ai đó rót lời dịu ngọt vào tai em. Tôi lại càng buồn hơn khi thấy em hớn hở cắm cành hồng vào lọ hoa và đặt nó vào nơi trang trọng nhất. Tôi bỗng thấy mình nhàu nhĩ khi bất chợt bắt gặp ánh mắt em nhìn xa xăm, vài phút im lặng trầm ngâm của em khi nghe xong một cuộc điện thoại.
Lại thêm lần nữa ngày 8-3 về, chỉ riêng mình tôi co ro trong căn phòng, gặm nhấm nỗi cô đơn nhiều suy ngẫm: làm sao ai biết được sự chân thành xuất phát tự đáy lòng mình? Để khi tôi nhận ra rằng em rất cần một cành hồng, một câu nói dịu êm, một cử chỉ âu yếm nhân ngày 8-3, thì em đã không thuộc về tôi nữa rồi!
Em là hiện tại, trong khi tôi đã quên mất một điều, dưới mắt em, tôi chỉ là biểu tượng của tương lai, mà tương lai thì luôn luôn thay đổi và không chắc chắn.
PHẠM KIM SƠN