Trách nhiệm của nhà Nguyễn trong việc để mất nước

theo mình, vấn đề ở nằm ở những điều sau:
-Thứ nhất. Ngay khi Pháp muốn mở rộng giao lưu buôn bán lâu dài với nước ta, Pháo đã không có ý định dùng vũ lực, đã có không dưới 2 lần Pháp gửi các bản hiệp ước vào triều đình nước ta, nhưng triều đình đã không chấp thuận..
+Tại sao Pháp lại muốn buôn bán với nước ta? ( có thể nói những lý do sau: chủ nghĩa tư bản phát triển đòi hỏi như cầu về nguồn nguyên liệu, nhu cầu về thị trường, nhu cầu về nhân công.. đã thúc đẩy Pháp đi tìm những khu vực, để thõa mãn nhu cầu này)
+Và tại sao khi buôn bán với nước ta Pháp lại yêu cầu nước ta phải ký 1 hiệp định ngoại thương? vì Tư bản chủ nghĩa làm ăn hết sức bài bản và uy tín. Nước tư bản chủ nghĩa luôn làm ăn trên quy tắc giấy tờ và luật pháp.. tức là làm ăn lâu dài, hàng hóa chuyển từ Châu Âu sang, Việt Nam phải tiếp nhận, và việc mua bán nguyên liệu ở Việt Nam để chuyển về nước Pháp phải được chấp nhận. Họ sẽ sẵn sàng cho thiếu nợ, và có thể họ sẽ mua thiếu chuyền sau sang sẽ trả, hoặc thu tiền ( tức là gối đầu vốn, bên này thiếu bên kia tiền , bên kia thiếu bên này hàng ) chứ nếu không thì khi hàng hóa chuyễn sang, nước ta không nhận và cũng không bán nguyên liệu thì ai chịu trách nhiệm về hàng hóa của nước Pháp?? Điều này khác với cách buôn bán phương Đông đó là buôn theo chuyến, tức là chuyến nào thì dứt điểm chuyến đó, buôn xong thu tiền về, chuyến sau buôn tiếp và thu tiền tiếp, mua bán xòng phẳn và trao đổi ngay tại chổ không phải đợi chờ lâu nữa Do đó Ngay khi đến nước ta, Pháp đã có ý định giao lưu buôn bán lâu dài và yêu cầu phải ký hiệp định ngoại giao.
+Vậy tại sao triều Nguyễn không chịu ký hiệp định? rõ ràng khi ta ký 1 hiệp ước thì ta buộc ta không đucợ vi phạm nội dung trong hiệp định, chẳng khác nào tự trói ta vào những ràng buộc...cộng với những văn hóa phương Đông như trên đã nói, tức là buôn theo chuyến..) nên triều Nguyễn đã trả lời những hiệp định bằng cách từ chối... Và điều này dễ hiểu. Tuy từ chối nhưng triều Nguyễn đã vẫn đồng ý buôn bán với Pháp ( tức là vẫn buôn bán nhưng không ký hiệp định)
===> mâu thuẫn giữa Pháp và nước ta xuất hiện.
+Thứ hai: hôm nay có việc..từ từ bàn tiếp.hihi

Mình không đồng ý với ý kiến của bạn. Thực dân Pháp đến Đông Dương với dã tâm biến Đông Dương thành thuộc địa của chúng chứ không phải biến Đông Dương thành đối tác buôn bán. Dù chính quyền nhà Nguyễn có đặt bút ký hợp đồng như bạn nói thì cuối cùng VN cũng rơi vào tay Pháp thôi. Nhật Bản đến Trung Quốc cũng vậy.

Còn các giáo sỹ đi truyền giáo chủ yếu là để bảo vệ chế độ của Pháp tại thuộc địa.
 
Mình không đồng ý với ý kiến của bạn. Thực dân Pháp đến Đông Dương với dã tâm biến Đông Dương thành thuộc địa của chúng chứ không phải biến Đông Dương thành đối tác buôn bán. Dù chính quyền nhà Nguyễn có đặt bút ký hợp đồng như bạn nói thì cuối cùng VN cũng rơi vào tay Pháp thôi. Nhật Bản đến Trung Quốc cũng vậy.

Còn các giáo sỹ đi truyền giáo chủ yếu là để bảo vệ chế độ của Pháp tại thuộc địa.[/QUO


-Hôm nay máy tính có vấn đề, đánh chữ lúc có dâu lúc khong, các pro thông cảm nha. hihi..
-Thứ nhất, nếu bạn bút chì cho rằng ngay từ đầu Pháp đến Dong Duong là xâm chiếm thì tại sao họ lại phải gủi thư xin dc buôn bán năm lần bảy luot?? sao khong đánh ngay luôn đi?...nếu không nhầm thì ngay thế kỷ XVI thì Pháp đã phát hiện ra Đông Dương...vậy thì Tại sao phỉ Đến năm 1858 họ mới nổ súng? (gần 300 năm?)
- Thứ hai: nếu có dã tâm biến Nước ta thành thuộc địa thì tại sao họ không chớp lấy cơ hội khi Nguyễn Ánh cầu xin sự giúp đỡ, rõ ràng khi đó sẽ dễ chiếm nhất mà (vừa mang tiếng thơm là đi giúp đỡ, vừa đạt được mong muốn, 1 mũi tên chết hai con chim) Sao họ lại phải đợi đến khi triều Nguyễn đã thành lập????
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
"Còn các giáo sỹ đi truyền giáo chủ yếu là để bảo vệ chế độ của Pháp tại thuộc địa"
==> Nếu bạn But chì nói như vậy thì các giáo sĩ phải theo sau chân các khẩu súng chứ?? tức là xâm chiếm xong họ mới xuất hiện "để bảo vệ chế độ của.."==> sự thật khác hoàn toàn nhé bạn!!! các giáo sĩ là người đi trước đấy!!! họ đến đi theo các thuyền buôn nhé.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Cả Butchi và Bạn (...?) đều có ý đúng.

Nếu nhìn nhận vào các hiện tượng lịch sử như Thái Lan,...thì luận điểm của bạn Vatuday đúng.

Nhìn luận điểm của bạn không thực sự chắc chắn, phải có tư liệu về kế hoạch của Pháp trước khi sự kiện 1858 xảy ra thì mới có thể đánh giá được. Mà tài liệu đó ở dạng tuyệt mật :)), hoặc đã bị tiêu hủy.

Tuy nhiên,nhìn vào lịch sử Pháp thì Pháp là quốc gia đi sau Bồ Đào Nha và Tây Ban Nha trong việc thám hiểm và bành trướng biên giới. Vậy nên, Pháp chắc chắn không muốn dùng vũ lực. Dấu hiệu này được khẳng định thêm khi sau 1945, Pháp vẫn muốn dùng danh nghĩa bảo hộ Việt Nam, nghĩa là giữ khư khư miếng bánh "Việt Nam" với các cường quốc khác mà mặt khác, chúng muốn Việt Nam lệ thuộc vào chúng ( nghĩa là mất độc lập với Pháp) nên đã kí hòa ước và tạm ước với Việt Nam. Đây là kế vô cùng thâm độc của chúng, nhưng Việt Nam không đồng thuận nên chúng đã vũ trang cướp nước ta.

Như vậy có thể thấy, nếu chúng ta nhượng bộ Pháp mà kí hợp tác buôn bán với chúng thì chúng ta sẽ bị lệ thuộc, sẽ bị "mất độc lập" hoặc sẽ "độc lập nửa vời".

Bạn Vatuday lưu ý kĩ.
 
Cả Butchi và Bạn (...?) đều có ý đúng.

Nếu nhìn nhận vào các hiện tượng lịch sử như Thái Lan,...thì luận điểm của bạn Vatuday đúng.

Nhìn luận điểm của bạn không thực sự chắc chắn, phải có tư liệu về kế hoạch của Pháp trước khi sự kiện 1858 xảy ra thì mới có thể đánh giá được. Mà tài liệu đó ở dạng tuyệt mật :)), hoặc đã bị tiêu hủy.

Tuy nhiên,nhìn vào lịch sử Pháp thì Pháp là quốc gia đi sau Bồ Đào Nha và Tây Ban Nha trong việc thám hiểm và bành trướng biên giới. Vậy nên, Pháp chắc chắn không muốn dùng vũ lực. Dấu hiệu này được khẳng định thêm khi sau 1945, Pháp vẫn muốn dùng danh nghĩa bảo hộ Việt Nam, nghĩa là giữ khư khư miếng bánh "Việt Nam" với các cường quốc khác mà mặt khác, chúng muốn Việt Nam lệ thuộc vào chúng ( nghĩa là mất độc lập với Pháp) nên đã kí hòa ước và tạm ước với Việt Nam. Đây là kế vô cùng thâm độc của chúng, nhưng Việt Nam không đồng thuận nên chúng đã vũ trang cướp nước ta.

Như vậy có thể thấy, nếu chúng ta nhượng bộ Pháp mà kí hợp tác buôn bán với chúng thì chúng ta sẽ bị lệ thuộc, sẽ bị "mất độc lập" hoặc sẽ "độc lập nửa vời".

Bạn Vatuday lưu ý kĩ.
Hai vấn đề này khác nhau nha bạn!!!! giữa việc đi xâm lược và việc giao lưu buôn bán khác nhé!! Vấn đề mà Mình và anh bút Chì đang bàn đó là Pháp đến Đong Duong7 là xâm chiếm hay là buon6 bán,Mình thì cho rằng ngay từ đầu Pháp không hề có ý định dùng vũ lực với ta mà chỉ muốn buôn bán lâu dài với ta. Chứ chưa bàn đến vấn đề khác.hihi..
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
- HÌnh như khi học lịch sử, hễ nhắc đến các nước tư bản , chủ nghĩa đế quốc, thường thì chúng ta không có cái nhìn thiện cảm đối với họ..cứ nh8ac1 đến chủ nghĩa đế quốc, chủ nghĩa thực dân là chúng ta nghĩ ngay đến bạo lực, xâm lược là trước tiên... Và ngay từ khi mình còn ngồi học trên trường THPT, mình cũng nghĩ như vậy..!!! Đâu phải họ đi đến đâu là dùng súng đạn đến đó đâu? Đầu tiên là họ thương lượng, trao đổi xòng phẳng..cả hai đều có lợi. Khi nào bị cự tuyệt như triều Nguyễn thì lúc đó họ mới sử dụng vũ lực chứ bộ. Như anh Campuchia, Thailand đó, họ mềm dẻo nên có thấy súng đạn nổ ra đâu?? Đồng ý là các anh Đế quốc đến để cướp bóc thuộc địa nhưng họ vẫn thông qua sự cho phép của chính quyền địa phương. Đâu phải trắng trợn 1 cách dã man, nhảy vào giết, chém đâu?? đó là ý kiến của mình. Mong được trao đổi thêm.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Đúng là thế, nhưng anh lưu ý là nền độc lập ấy là nền độc lập như thế nào ?

Hồ Chí Minh luôn nhắc đi nhắc lại: "chúng ta đã nhân nhượng.... "

Những luận chứng của bạn chưa đủ sức thuyết phục cho việc Pháp sang Việt Nam chỉ là để buôn bán.

Còn anh Butchi, đã nhìn thấy đáp án nhưng chưa chứng minh được: pháp không chỉ buôn bán ( vơ vét tài nguyên + bắt mình tiêu thụ sản phẩm của họ) mà còn có dã tâm xâm lược nước ta.

:D
 
Đúng là thế, nhưng anh lưu ý là nền độc lập ấy là nền độc lập như thế nào ?

Hồ Chí Minh luôn nhắc đi nhắc lại: "chúng ta đã nhân nhượng.... "

Những luận chứng của bạn chưa đủ sức thuyết phục cho việc Pháp sang Việt Nam chỉ là để buôn bán.

Còn anh Butchi, đã nhìn thấy đáp án nhưng chưa chứng minh được: pháp không chỉ buôn bán ( vơ vét tài nguyên + bắt mình tiêu thụ sản phẩm của họ) mà còn có dã tâm xâm lược nước ta.

:D
ủa, là sao? em không hiểu anh HIde nói gì!!! có phải ý em ( tức là ngay ban đầu Pháp đến nước ta là đễ buôn bán) bị sai hả?
-- Đang bàn về trước khi pháp nổ súng mà anh HIDE lại bàn đến năm 45==> sao nói chuyện đây??
 
ý em đó là ngay từ khi biết đến Đong6 Dương, Pháp không hề có ý định xâm chiếm...mà họ rất muốn làm ăn , buôn bán lâu dài. đôi bên cùng có lợi...Điều này được chứng minh qua Pháp hết lần này sang lần khác gui73 bản hiệp định ngoại giao xin buôn bán với nướ ta!!! Sau đó thế nào thì chưa bàn đến...!!!! các bác hiều ý em chứ ah!!
 
ý em đó là ngay từ khi biết đến Đong6 Dương, Pháp không hề có ý định xâm chiếm...mà họ rất muốn làm ăn , buôn bán lâu dài. đôi bên cùng có lợi...Điều này được chứng minh qua Pháp hết lần này sang lần khác gui73 bản hiệp định ngoại giao xin buôn bán với nướ ta!!! Sau đó thế nào thì chưa bàn đến...!!!! các bác hiều ý em chứ ah!!

Pháp hoàn toàn đã có âm mưu xâm lược Việt Nam ta từ trước. Mình đã dẫn các ý - việc làm của Pháp xuyên suốt thời gian trước 1858 đến cả sau 1945.

Ý bạn nói Pháp chỉ có ý buôn bán - thiết lập quan hệ kinh tế chứ không phải xâm lược chỉ là nhìn thấy bề nổi của sự kiện mà thôi.
 
Không!!! mình thấy rõ ràng việc Pháp muốn chiếm đông dương Khác hoàn toàn với việc Pháp muốn buôn bán Đông Dương. Tức là trước khi Triều Nguyễn đã khước từ quan hệ ngoại giao!!! bạn hiểu ý mình không ạh? sau đó như thế nào mình chưa bàn đến!!!!!!
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Nếu Pháp muốn chiếm ĐD thì tại sao phải gần 300 năm sau mới nổ súng? tại sao không nhân cơ hội Nguyễn Ánh cầu viện???? Nhờ Anh giải thích dùm em!!!! hihi
 
Nếu Pháp muốn chiếm ĐD thì tại sao phải gần 300 năm sau mới nổ súng? tại sao không nhân cơ hội Nguyễn Ánh cầu viện???? Nhờ Anh giải thích dùm em!!!! hihi

Vậy luận điểm Pháp không xâm lược Việt Nam, mà chỉ muốn "kí kết buôn bán" với Việt Nam đã không còn đứng vững nữa. Bạn đã sai khi cố chứng minh nó.

Như vậy, từ vấn đề Pháp có ý đồ xâm lược Việt Nam trước 1858 hay không, bây giờ bạn đã chuyển sang vấn đề tại sao không xâm lược
Nếu Pháp muốn chiếm ĐD thì tại sao phải gần 300 năm sau mới nổ súng? tại sao không nhân cơ hội Nguyễn Ánh cầu viện????
trước ?


Với câu hỏi tiếp theo của bạn, chúng ta nhìn lại lịch sử Campuchia:

1- Tình hình Cămpuchia trước khi thực dân Pháp xâm lược
Sau một thời kỳ phát triển cực thịnh (từ thế kỷ IX- thế kỷ XV) với nền văn minh Ăngco huy hoàng, từ thế kỷ XVI, vương quốc Cămpuchia rơi vào tình trạng suy thoái. Năm 1594, tướng Xiêm Pranaút cầm đầu đạo quân 10 vạn người chiếm kinh đô Lôvéc của Cămpuchia. Hoàng thân em trai vua cùng 10 vạn dân bị bắt làm nô lệ. Vua Satha và hoàng tộc phải trốn sang Lào. Từ đây bắt đầu thời kỳ Cămpuchia thường xuyên không ổn định bởi chiến tranh của các tập đoàn phong kiến trong nước và nước ngoài.
Từ cuối thế kỷ XVI, ở Cămpuchia tồn tại chính quyền phong kiến không tập trung. Về danh nghĩa, vua là người có quyền tối thượng nhưng trên thực tế quyền lực còn bị phân chia thành 3 nhánh với 3 vương phủ:
- Vương phủ của phó vương được quyền cai quản và thu thuế 7 tỉnh.
- Vương phủ thái tử được quyền cai quản và thu thuế 5 tỉnh.
- Vương phủ của Hoàng thái hậu cai quản và thu thuế 3 tỉnh.
Đạo Phật là quốc giáo ở Cămpuchia. Các nhà chùa cũng bao chiếm nhiều ruộng đất và có nhiều nông dân lệ thuộc.
Vào thế kỷ XVI, người Bồ Đào Nha đặt chân đến Cămpuchia, tiếp đó các thương nhân Tây Ban Nha, Hà Lan cũng có mặt ở nước này.
2- Thực dân Pháp biến Cămpuchia thành thuộc địa
Ngay từ năm 1662, linh mục Lui Sơvơrơi là người Pháp đầu tiên trong "Hội truyền bá niềm tin" đã có mặt ở Uđôn (Cămpuchia) trong 3 năm để truyền đạo. Tuy nhiên, vì Cămpuchia là quốc gia Phật giáo nên việc truyền bá đạo Thiên chúa không có kết quả.
Năm 1845, khi Ang Dương lên làm vua ở Cămpuchia, tình hình nước này ngày càng khó khăn do sức ép của thế lực phong kiến Xiêm. Lợi dụng cơ hội đó, các giáo sĩ Pháp tìm cách lôi kéo vua Ang Dương. Vào năm 1853, chúng thuyết phục vua Ang Dương cầu cứu Pháp, gửi thư và tặng phẩm cho hoàng đế Napôlêông III. Năm 1856, giám mục Milơ với cương vị là thầy dạy của thái tử và thầy thuốc của vua Ang Dương đã bố trí để triều đình Pháp cử sang Cămpuchia đoàn sứ thần do Môngtinhi cầm đầu. Đoàn này về bề ngoài là để đáp lễ nhưng thực chất chuẩn bị ký với Cămpuchia một hiệp ước. Xiêm biết được tin này đã tìm mọi cách ngăn cản, nên âm mưu ký hiệp ước của Pháp bị thất bại.

Năm 1859, thái tử Angvôlay Chơrêlang nối ngôi vua Cămpuchia với danh hiệu là Nôrôđôm. Giám mục Milơ vốn là thầy của vua nên càng có ảnh hưởng ở Cămpuchia. Tháng 3/1861, theo đề nghị của Milơ, đô đốc Sácne từ Sài gòn đến Cămpuchia đưa thư và tặng phẩm mừng Nôrôđôm. Nhưng nhân dân Cămpuchia dưới sự lãnh đạo của hoàng thân Xivôtha đã tấn công chiếm kinh đô Uđôn buộc Nôrôđôm phải chạy sang Băngcốc cầu cứu. Sau khi đàn áp được cuộc khởi nghĩa của Xivôtha, Nôrôđôm ngày càng lệ thuộc Xiêm, mọi việc trong nước đều do tên công sứ Xiêm Panhirắt quyết định.

Sau khi chiếm 3 tỉnh miền Đông Nam bộ (tháng 6/1862), Pháp chuẩn bị lực lượng để chiếm Cămpuchia. Tháng 4/1863, Đơ Lagrê chỉ huy đoàn tàu chiến ngược dòng Mê Công tiến vào Uđôn. Mặc dù Xiêm tìm cách ngăn cản nhưng bất chấp sự có mặt của viên công sứ Xiêm, thống đốc Nam kỳ, đô đốc Đơ Lagơrăngđie đã trực tiếp gặp Nôrôđôm và bắt vua Nôrôđôm ký bản Hiệp ước bảo hộ vào ngày 11/8/1863 với nội dung:

1. Pháp nhận bảo hộ Cămpuchia và được cử Khâm sứ bên cạnh nhà vua Cămpuchia. Ngược lại, Cămpuchia cũng có đại diện ở Sài Gòn (điều 1, 4).
2. Người Pháp được tự do cư trú ở Cămpuchia và khi phạm tội chỉ bị toà án Pháp xử (điều 6, 9).
3. Hàng hoá của Pháp vào Cămpuchia khi có giấy phép của Thống đốc Nam kỳ thì không phải chịu thuế. Hàng hoá của Cămpuchia vào Nam kỳ khi có giấy phép của vua Nôrôđôm thì không phải chịu thuế (điều 10, 11).
4. Hạm đội Pháp, các nhà bác học, các nhà thám hiểm đến Cămpuchia được cả hai bên giúp đỡ và bảo vệ (điều 12, 14). Pháp được tự do truyền đạo ở Cămpuchia (điều 15).
5. Vì nhu cầu quân sự, Cămpuchia nhường cho Pháp đất đóng đồn và dựng kho ở Chơrui Changva (sát thủ đô Phnôm Pênh), cho Pháp được đẵn gỗ để đóng tàu (điều 16, 18).
6. Pháp cam kết giúp vua Cămpuchia chống ngoại xâm và nội phản. Chính phủ Pháp công nhận Nôrôđôm là quốc vương Cămpuchia và tặng vua 1 tàu thuỷ có binh lính, sĩ quan do Pháp đài thọ, huấn luyện (điều 19, 20).

Bản hiệp ước này gây nên sự phản đối mạnh mẽ của nhân dân Cămpuchia cũng như của Xiêm và Anh. Sứ thần Xiêm Panhirắt dùng áp lực doạ nạt vua Nôrôđôm, còn Anh đòi Pháp phải huỷ bỏ hiệp ước. Kết quả ngày 1/12/1863, Nôrôđôm lại bị ép ký với Xiêm bản hiệp ước “bảo hộ” với nội dung chủ yếu như sau:

1. Xiêm coi Cămpuchia là một nước chư hầu và Nôrôđôm là phó vương Cămpuchia. Hàng năm Cămpuchia phải cử sứ thần sang Băngcốc triều cống và báo cáo tình hình.
2. Xiêm sẽ bổ nhiệm các tỉnh trưởng của Cămpuchia. Khi Cămpuchia có loạn, phó vương Cămpuchia phải báo cho Xiêm biết, Xiêm sẽ cử quân bảo vệ phó vương.
3. Hai tỉnh Báttambăng và Ăngco thuộc về Xiêm.
4. Xiêm sẽ chuyển lại cho vua Nôrôđôm mũ, ấn, kiếm và cử phái viên đến Cămpuchia tổ chức lễ đăng quang.

Pháp kịch liệt phản đối hiệp ước này và đe doạ sử dụng lực lượng quân sự. Xiêm buộc phải nhượng bộ Pháp do không được Anh ủng hộ. Để dàn hoà mâu thuẫn giữa Pháp - Xiêm, hai bên ký Hiệp ước Băngcốc vào ngày 15/7/1867 với nội dung sau:

1. Xiêm thừa nhận quyền bảo hộ của Pháp đối với Cămpuchia, còn Pháp cắt cho Xiêm các tỉnh Báttambăng và Ăng Co.
2. Huỷ bỏ bản hiệp ước giữa Xiêm và Cămpuchia tháng 12/1863.
Hiệp ước này là sự thỏa thuận chia phần giữa hai kẻ cướp trên mảnh đất Cămpuchia.

Sau khi gạt Xiêm ra khỏi Cămpuchia, Pháp buộc vua Nôrôđôm ký thêm hiệp ước nô dịch mới vào đêm 17/6/1884, với nội dung chủ yếu sau:

1. Vua Cămpuchia chấp nhận mọi cải cách về hành chính, tư pháp, tài chính, thương nghiệp do chính phủ Pháp tiến hành.
2. Các quan chức bản xứ ở các tỉnh được giữ nguyên nhưng phải chịu sự điều khiển và kiểm soát của Pháp
3. Các ngành thuế khoá, thương chính, giao thông thành những ngành riêng do người Pháp nắm giữ.
4. Chính phủ bổ nhiệm các viên công sứ người Pháp đứng đầu các tỉnh của Cămpuchia. Công sứ có quyền duy trì trật tự trị an và kiểm soát các nhà chức trách địa phương.

Ngoài ra hiệp ước qui định rõ vua Cămpuchia được hưởng lương của Pháp và viên khâm sứ Pháp có quyền gặp vua bất cứ lúc nào. Với hiệp ước này, Cămpuchia thực sự trở thành một nước thuộc địa của Pháp.

Chúng ta có thể rút ra các kết luận sau đây:
  1. Pháp có ý đồ xâm lược Campuchia từ sớm nên đã cho đạo quân truyền giáo đi trước, sau đó nhân danh hợp tác kinh tế mà đòi kí Hiệp ước. MÀ BẢN CHẤT CỦA HIỆP ƯỚC ẤY LÀ GÌ ? CÓ HOÀN TOÀN LÀ CHỈ MANG NỘI DUNG HỢP TÁC KINH TẾ, BUÔN BÁN HAY KHÔNG ? HOÀN TOÀN LÀ KHÔNG.
  2. Pháp lợi dụng tình hình mâu thuẫn trong nội bộ giai tầng phong kiến Campuchia mà Pháp vừa tiến hành xâm lược bằng chính trị + vũ trang chính trị.
  3. Pháp lợi dung bối cảnh chính trị của các nước Đông Nam Á khi đó mà xâm lược từng nước.

Như vậy, phong kiến Campuchia đã kí Hiệp ước đồng ý cho Pháp làm bảo hộ Campuchia. Như vậy, đây là hành động bán nước, nó KHÁC HOÀN TOÀN VỚI ỨNG PHÓ CỦA TRIỀU ĐÌNH NHÀ NGUYỄN tại Việt Nam.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Chúng ta nhìn lại một nguyên nhân khác vì sao Pháp không xâm lược Việt Nam sớm hơn ? Nguyên do là từ nội tại nước Pháp.

Âm mưu xâm lược Việt Nam của thực dân Pháp

Âm mưu xâm lược của tư bản Pháp đối với Việt Nam lâu dài và liên tục, bắt nguồn từ những năm đầu thế kỉ XVII được cắm mốc với việc kí kết hiệp ước Vecxai (Versaiìles) năm 1787, sau đó ngày càng được xúc tiến một cách mạnh mẽ, đặc biệt từ giữa thế kỉ XIX.


Âm mưu xâm lược của tư bản Pháp đối với Việt Nam lâu dài và liên tục, bắt nguồn từ những năm đầu thế kỉ XVII được cắm mốc với việc kí kết hiệp ước Vecxai (Versaiìles) năm 1787, sau đó ngày càng được xúc tiến một cách mạnh mẽ, đặc biệt từ giữa thế kỉ XIX. Năm 1847, hai tàu chiến Pháp Gơloarơ (Gloire) và Vichtoriơ (Victorieuse) đã xâm phạm hải phận Đà Nẵng, sau đó nổ súng làm đắm 5 chiến thuyền bọc đồng của triều đình rối rút đi. Việc này đã cắt đứt mối quan hệ Việt - Pháp trong nhiều năm. Nhưng một cơ hội mới đã đến ngày 2-12-1852, Lui Bônapác (Louis Bonaparte) dựa vào sự ủng hộ của bọn đại tư sản phản động, giáo dân, và sức mạnh của lưỡi lê lên ngôi hoàng đế. Nền Đế chế thứ hai là một hình thái chuyên chế của giai cấp tư sản Pháp, bên trong ra sức đàn áp và bóc lột nhân dân, bên ngoài ráo riết đẩy mạnh xâm chiếm thuộc địa. Nhưng cũng phải đợi đến tháng 9-1856, mâu thuẫn Anh - Pháp tạm thời hòa hoãn, liên quân hai nước cùng nhau câu kết để uy hiếp Trung Quốc, cộng thêm các báo cáo của bọn con buôn và giáo sĩ về tình hình ngày thêm suy đốn của triều đình Huế, Napôlêông III mới dám ra mặt hành động.

Ngày 16-9-1856, tàu chiến Catina (Catinat) đến Đà Nẵng có phái viên cầm quốc thư sang Việt Nam, nhưng triều đình Huế lo ngại không chịu tiếp. Thất bại trong âm mưu điều tra tình hình Việt Nam phục vụ âm mưu xâm lược, ngày 26 9-1856, tư bản Pháp đã trắng trợn nổ súng bắn phá các đồn lũy rồi kéo lên khóa tất cả các đại bác bố trí ở trên bờ, sau đó tàu nhổ neo bỏ đi. Một tháng sau, ngày 24 tháng 10, tàu chiến Caprixiơ (Capricieuse) lại cập bến Đà Nẵng xin được gặp các quan lại triều đình để thương lượng, nhưng cũng bị cự tuyệt. Cuối cùng, ngày 23-1-1857, phái viên của Napôlêông III là Môngtinhi (Montigny) cập bến Đà Nẵng yêu cầu được tự do truyền đạo và buôn bán. Thực ra đây chỉ là một chuyến đi dọn đường sẵn cho cuộc can thiệp vũ trang khi đánh xong Trung Quốc. Cho nên, ngay trước khi Môngtinhi đến Đà Nẵng một tháng, Bộ trưởng Hải quân Pháp là Hamơlanh (Hamelin) đã tiếp viện thêm cho hạm đội Pháp ở Thái Bình Dương, và Bộ trưởng Ngoại giao nước Pháp là Oalépxki (Walewski) cũng đã ra lệnh cho Phó Đô đốc Giơnuiy (Rigault de Genouilly), lúc đó đang chỉ huy hạm đội Pháp tham gia cuộc tấn công Trung Quốc, sau khi bắn phá và chiếm cứ xong Quảng Châu phải kéo ngay quân xuống đánh chiếm Việt Nam. Rõ ràng việc cử Môngtinhi sang triều đình Huế chỉ có giá trị ngoại giao hình thức, còn mọi mưu mô kế hoạch đều đã được bọn tư bản sắp đặt từ trước, chỉ đợi thời cơ và kiếm cớ để nổ súng. Vì thế, bản thân Môngtinhi đã có những hành động vô cùng trắng trợn. Vấp phải thái độ của triều đình Huế cương quyết cự tuyệt không tiếp, trước khi rút lui về nước, y đã đe dọa sẽ dùng vũ lực để trừng phạt nếu không đình chỉ việc cấm đạo; đồng thời y cũng cấp báo về nước yêu cầu cử binh chiếm gấp Nam Kì. Trước khi xuống tàu về nước, y còn lén lút đưa tên gián điệp đội lốt giáo sĩ Penlơranh (Pellerin) về Pháp yêu cầu Napôlêông III cử binh sang Việt Nam bênh vực những người theo đạo.

Ngày 22 - 4 - 1857, Napôlêông III quyết định cử ra Hội đồng Nam Kì để xét lại Hiệp ước Vécxai (Versailles) đã được kí kết năm 1787 giữa Bá Đa Lộc (Évêque d' Adran), đại diện cho Nguyễn Ánh và Môngmôranh (Montmorin), đại diện cho Lui XVI. Âm mưu của tư bản Pháp lúc đó là muốn dựa vào văn kiện bán nước đầu tiên của Nguyễn Ánh để "hợp pháp hóa" việc mang quân sang đánh chiếm Việt Nam. Nhưng trong thực tế thì hiệp ước đó đã bị thủ tiêu ngay sau khi kí kết, Chính phủ Pháp lúc đó không có điều kiện thi hành vì còn lo đối phó với ngọn sóng cách mạng đang dâng cao trong nước. Chúng không thể dựa vào cớ thi hành hiệp ước để đưa quân chiếm đóng Đà Nẵng, Côn Lôn, đòi độc quyền thương mại và tự do truyền đạo ở Việt Nam như các điều khoản của hiệp ước đã ghi. Mặc dù vậy, chúng vẫn quyết định cử quân sang đánh chiếm Việt Nam, lập luận một cách trắng trợn rằng việc đem quân đánh chiếm Nam Kì đã từ lâu nằm trong dự kiến của nước Pháp, đến nay thi hành chẳng qua chỉ là tiếp tục truyền thống cũ, trung thành với một "quốc sách" đã được các chính phủ tiếp tục theo đuổi qua các thời kì mà thôi. Tháng 7 - 1857, Napôlêông III quyết định vũ trang can thiệp vào Việt Nam. Tư bản Pháp đã lấy cớ trả thù việc triều đình Huế không tiếp nhận quốc thư của Pháp do tàu chiến Catina đem đến tháng 9 năm 1856, cho là "làm nhục quốc kì" Pháp. Mặt khác, chúng còn lấy cớ "bênh vực đạo", "truyền bá văn minh công giáo" để 'tranh thủ sự đồng tình ủng hộ của dư luận công giáo ở Pháp và Việt Nam. Nhưng tất cả những lí do đó đều không che đậy nổi nguyên nhân sâu xa bên trong của âm mưu xâm lược. Đó là yêu cầu tìm kiếm thị trường và căn cứ ở Viễn Đông, nhất là ở miền Nam Trung Quốc, của chủ nghĩa tư bản Pháp đang chuyển mạnh lên con đường đế quốc chủ nghĩa; đó là cuộc chạy đua giành giật thị trường giữa Pháp với các nước tư bản khác ở khu vực Viễn Đông, đặc biệt với địch thủ cổ truyền là tư bản Anh.

Cuối cùng, sau khi liên quân Pháp - Anh đánh xong Quảng Châu (5 - 1 - 1858) và dùng áp lực quân sự buộc phong kiến Trung Quốc kí điều ước Thiên Tân (27 - 6 - 1858), Giơnuiy kéo ngay quân xuống hợp với quân Tây Ban Nha do đại tá Palăngca (Palanca) chỉ huy, rồi dong buồm kéo thẳng tới Đà Nẵng dàn trận từ chiều ngày 31 - 8 - 1858. Pháp và Tây Ban Nha liên minh quân sự với nhau vì trong số các giáo sĩ nước ngoài bị triều đình Huế giam giữ giết hại hồi đó có một số người Tây Ban Nha. Tư bản Tây Ban Nha cũng nhiều lần dòm ngó các vùng Đồ Sơn, Quảng Yên ngoài Bắc, nên nữ hoàng Tây Ban Nha là Idaben II (Isabelle II) sẵn sàng câu kết với Pháp trong cuộc viễn chinh này để kiếm lợi.

Nguồn:Trương Hữu Quýnh, Đinh Xuân Lâm, Lê Mậu Hãn 2003, Chương I – Việt Nam đối diện với nguy cơ thực dân Pháp xâm lược, cuộc kháng chiến bắt đầu, Đại Cương Lịch sử Việt Nam, Hà Nội, Giáo Dục, Tr.484-486.

Không biết những luận cứ như trên đã đủ để chứng minh Pháp có dã tâm xâm lược Việt Nam nói riêng và Đông Nam Á nói chung chưa ?
 
Nếu chưa đủ luận cứ, xin bổ sung thêm hoàn cảnh của vương triều nhà Nguyễn:

Khủng hoảng suy vong của vương triều nhà Nguyễn

Tư bản Pháp đã chọn đúng lúc để nổ súng xâm lược Việt Nam khi chế độ phong kiến Việt Nam đang đi sâu vào giai đoạn khủng hoảng trầm trọng. Chế độ phong kiến Việt Nam đã khủng hoảng nặng từ cuối thế kỉ XVIII.

Tư bản Pháp đã chọn đúng lúc để nổ súng xâm lược Việt Nam khi chế độ phong kiến Việt Nam đang đi sâu vào giai đoạn khủng hoảng trầm trọng. Chế độ phong kiến Việt Nam đã khủng hoảng nặng từ cuối thế kỉ XVIII. Nhưng mầm mống đầu tiên của chủ nghĩa tư bản trong nước đã xuất hiện và ngày càng mâu thuẫn đối kháng với quan hệ kinh tế phong kiến bảo thủ lạc hậu bao đời thống trị xã hội Việt Nam. Nền kinh tế tiểu nông đang cần được phát triển, nhưng bị chế độ chiếm hữu và bóc lột phong kiến uy hiếp nghiêm trọng. Đây cũng là thời kì bùng nổ các cuộc khởi nghĩa nông dân trên một quy mô rộng lớn trong phạm vi cả nước, đòi hỏi đất nước phải sớm thống nhất. Cuộc khởi nghĩa của nông dân Tây Sơn thắng lợi đã mở ra nhiều triển vọng cho sự phát triển của lực lượng sản xuất theo hướng tư bản chủ nghĩa. Nhưng dựa vào thế lực tư bản Pháp, Nguyễn Ánh đã đánh thắng Tây Sơn. Có thể khẳng định rằng triều Nguyễn thành lập là sự thắng thế của tập đoàn phong kiến tối phản động trong nước có tư bản nước ngoài ủng hộ đối với triều đại Tây Sơn tương đối tiến bộ hơn về nhiều mặt.


Ngay sau khi lên ngôi (1802), Nguyễn Ánh lấy niên hiệu là Gia Long và các vua tiếp theo (Minh Mạng, Thiệu Trị, Tự Đức) ngày càng đi sâu vào con đường phản động, vừa ra sức phục hồi và củng cố quan hệ sản xuất cũ, vừa cố tình bóp nghẹt lực lượng sản xuất mới đã manh nha phát triển hồi thế kỉ XVIII. Mọi chính sách chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội triều Nguyễn ban hành đều nhằm mục đích duy nhất là bảo vệ đặc quyền đặc lợi cho tập đoàn phong kiến nhà Nguyễn.

Bộ máy chính trị triều Nguyễn ngay từ đầu đã mang nặng tính chất quan liêu, độc đoán và sâu mọt. Đó là một nhà nước quân chủ chuyên chế tuyệt đối, tập trung cao độ với một chế độ chính trị lạc hậu, phản động. Mọi quyền hành đều tập trung trong tay nhà vua. Vua được coi là "con trời", “thay trời" trị dân; quyền hành nhà vua được coi là “thần khí” thiêng liêng, vô hạn. Nhà vua trong thực tế là đại địa chủ lớn nhất trong nước, có toàn quyền phung phí tài sản quốc gia trên xương máu của nhân dân. Còn quan lại trong triều và ở các địa phương hầu hết là bọn hủ bại; chính trị thì bảo thủ, cầu an, kinh tế thì tham lam và cuồng bạo. Từ vua đến quan đều rất tự cao tự đại với mớ học thuyết Khổng, Mạnh lỗi thời, xem trật tự phong kiến là bất di bất dịch, mãi đến lúc súng giặc nổ ầm bên tai mới bàng hoàng tỉnh giấc. Trong hoàn cảnh đó, đời sống của người nông dân trong các thôn xã vô cùng cơ cực. Dưới triều Nguyễn, tổ chức xã thôn đã hoàn toàn trở thành một công cụ của bọn cường hào địa chủ nông thôn. Nó trói buộc người nông dân trong những quan hệ địa phương hẹp hòi có lợi cho sự bóc lột của nhà nước phong kiến và cản trở sự phát triển của nền kinh tế hàng hóa.


Nền kinh tế tư hữu của nông dân bị xâm phạm nghiêm trọng. Ruộng đất phần nhiều tập trung vào tay bọn quan lại, địa chủ. Công điền, công thổ chỗ nào mầu mỡ béo tốt đều bị bọn cường hào lũng đoạn, còn lại thì bọn hương lí lại bao chiếm, dân nghèo chỉ được những chỗ xương xẩu mà thôi. Cho nên, nói chung nông dân không có ruộng cày, đời sống vô cùng cực khổ. Hiện tượng nông dân không có ruộng đất cày cấy làm ăn phải bỏ làng đi tha phương cầu thực là nét phổ biến dưới triều Nguyễn. Chỉ từ năm 1802 đến năm 1806, nông dân trên 870 thôn thuộc mấy trấn lớn ngoài Bắc xiêu tán đi nơi khác. Đến năm 1826, lại đến 108 xã thôn thuộc mười ba huyện của trấn Hải Dương xiêu tán, cộng thêm vào đó là tô thuế rất nặng nề. Đó là chưa kể tới tình trạng vỡ đê lụt lội, mất mùa đói kém thường xảy ra, hầu như không năm nào không có. Đê Vãn Giang Ở Hưng Yên vỡ 18 năm liền, biến cả một vùng đồng bằng phì nhiêu ở Khoái Châu thành bãi đất hoang, nhân dân vùng này phải từng đoàn lang thang kéo nhau đi các nơi xin ăn. Tại các vùng ở Bắc Ninh, Sơn Tây lại có nạn châu chấu phá hoại mùa màng. Vì vậy, nạn đói xảy ra thường xuyên. Ngay trước khi tư bản Pháp sắp nổ súng đánh vào Đà Nẵng (1858), một trận đói ghê gớm đã xảy ra làm cho hàng chục vạn nhân dân các tỉnh Trung Bắc Kì bị chết. Đồng thời, cũng do sự bất lực của bọn phong kiến thống trị hồi đó, nạn dịch đã hoành hành dữ dội, giết hại hàng chục vạn người.


Trước tình hình bi thảm đó, để xoa dịu và ngăn ngừa dân chúng nổi dậy chống lại, phong kiến triều Nguyễn đã có một số biện pháp. Minh Mạng ra lệnh cho Nguyễn Công Trứ chiêu dân tiến hành khai hoang miền ven biển lập ra hai huyện Tiền Hải (Thái Bình), Kim Sơn (Ninh Bình) trong hai năm 1828 - 1829; Tự Đức giao cho Nguyễn Tri Phương lo liệu việc mộ dân lập ấp ở Nam Kì từ năm 1853. Nhiều dân bị tù tội đã được đưa vào đây khai khẩn. Nhưng tất cả các biện pháp trên đều không mang lại kết quả đáng kể vì đều xuất phát từ lợi ích của giai cấp thống trị. Người nông dân sau một thời gian đổ mồ hôi sôi nước mắt lại thấy ruộng đất do tay mình làm ra bị bọn phong kiến cướp đoạt. Vì vậy, nạn nông dân lưu tán, nhất là đến đời Tự Đức khi tư bản Pháp sắp nổ súng khởi hấn, lại càng trở nên phổ biến khắp cả nước và ngày càng trầm trọng hơn lên. Đó là một trong những nét tiêu biểu của thời kì khủng hoảng suy vong của chế độ phong kiến Việt Nam dưới triều Nguyễn.

Trong khi nông nghiệp đang lâm vào tình trạng tiêu điều xơ xác như vậy thì công nghiệp nằm trong tay bọn phong kiến triều Nguyễn cũng ngày một bế tắc.
Chính sách của triều Nguyễn về mặt công nghiệp vô cùng phản động. Phong kiến nhà Nguyễn nắm trong tay những ngành kinh doanh lớn. Các công xưởng lớn đúc súng, đóng tàu, đúc tiền; các xưởng nhỏ chuyên chế tạo đồ dùng riêng cho nhà vua, vàng bạc, gấm vóc; các công trường xây dựng cung điện, thành quách, lăng tẩm đều do bộ Công của triều đình quản lí. Chế độ làm việc trong các công xưởng này là chế độ "công tượng" mang nặng tính chất cưỡng bức lao động. Những người thợ giỏi ở các địa phương bị bắt về đây được biên chế thành đội ngũ, làm việc tập trung với một số lương rất thấp, lại chịu sự kiểm soát nghiêm ngặt của quan lại nên rất bất mãn, không phấn khởi với công việc.


Triều đình phong kiến còn giữ độc quyền ngành khai mỏ . Số mỏ được khai thác từ 1802 đến 1858 là 139 mỏ, bao gồm đủ các loại. Nhưng phần lớn các mỏ đều do bọn quan lại triều đình đứng ra khai thác, chỉ một số ít là do chủ mỏ Hoa kiều hay Việt Nam chủ trì. Phương thức sản xuất trong cả ba loại mỏ căn bản vẫn là lối sản xuất thủ công cá thể với những hình thức bóc lột phong kiến mang nặng tính chất nô dịch. Năng suất trong các công trường mỏ vì vậy thường thấp. Đã thế, triều Nguyễn còn đánh thuế sản vật rất nặng vào các mỏ do Hoa kiều hay người Việt đứng ra khai thác. Nhiều phép tắc vô lí làm hạn chế sự phát triển của ngành khai mỏ, như quy định những khu vực cấm khai mỏ, giữ độc quyền thu mua các kim loại khai thác được theo giá quy định.

Các nghề thủ công trong nhân dân không có điều kiện phát triển. Tại các công xưởng thủ công, mặc dù không có một chế độ phường hội chặt chẽ theo kiểu các nước phong kiến châu Âu, nhưng các mối quan hệ phức tạp giữa chủ và thợ, giữa thợ cả và thợ bạn, giữa các làng chuyên nghiệp với nhau và rất nhiều luật lệ cấm đoán của triều đình đã làm cho sáng kiến, tài năng của người thợ ngày càng bị bóp nghẹt. Các nghề thủ công nhỏ và nghề phụ gia đình ở nông thôn còn bị đình đốn vì nông dân đói khổ, li tán. Thủ công nghiệp hầu như bị tê liệt.


Thương nghiệp dưới triều Nguyễn sút kém một cách rõ rệt. Chính sách "trọng nông ức thương" của triều đình đã kìm hãm thương nghiệp. Về nội thương, một mặt chúng nắm độc quyền buôn bán nguyên liệu công nghiệp (như đồng, thiếc, chì, kẽm, nhất là lưu hoàng, diêm tiêu), vì sợ nhân dân chế vũ khí chống lại. Mặt khác, chúng đặt ra nhiều luật lệ chặt chẽ để kiềm chế, như nắm độc quyền buôn bán cả đối với một số lâm sản quý giá cướp đoạt của đồng bào miền núi (quế, gạc hươu, sáp ong, ngà voi, gỗ quý); đánh thuế nặng vào các mặt hàng quan trọng đến đời sống nhân dân như lúa gạo để hạn chế việc chuyên chở trao đổi giữa các vùng trong nước; cấm nhân dân họp chợ. Việc giao lưu giữa các địa phương vì vậy gặp rất nhiều trở ngại, thị trường trong nước không tập trung và thống nhất.

Ngoại thương cũng bị triều đình nắm độc quyền. Thực hiện chính sách bế quan tỏa cảng, triều đình chỉ mở nhỏ giọt một số cửa biển cho tàu nước ngoài lui tới buôn bán. Chỉ được nhập vào những hàng hóa triều đình cần (như sắt, chì, gang, lưu hoàng để làm súng đạn); còn xuất cảng thì cấm tàu thuyền nước ngoài không được mua tơ lụa, thóc gạo trong nhân dân. Tàu buôn nước ngoài tới buôn bán còn bị khám xét rất kĩ để đánh thuế và định giá hàng, lại còn có thể bị trưng dụng đi phục vụ cho các đợt công tác đột xuất của triều đình (như chở gạo cho quân lính, hay chuyên chở nguyên vật liệu xây dựng lăng tẩm, cung điện) . Chính sách bế quan tỏa cảng của triều đình đã làm cho việc buôn bán với nước ngoài sa sút rõ rệt. Thuế cửa quan, trước có 60 sở, đến năm 1851 chỉ còn 21 sở; một số cảng trước kia buôn bán rất phồn thịnh, nay cũng trở nên tiêu điều vắng vẻ.


Nói tóm lại, nền kinh tế tài chính nước ta trong nửa đầu thế kí XIX đã suy đốn trầm trọng về mọi mặt nông, công thương nghiệp. Do chính sách phản động của triều Nguyễn, các yếu tố tư bản chủ nghĩa mới nảy sinh trong các khu vực kinh tế, đang trên đà phát triển tự nhiên và tiến bộ, phù hợp với yêu cẩu phát triển của xã hội hồi đó, đều bị bóp nghẹt.


Nền kinh tế hàng hóa vì vậy đã bị co hẹp lại. Trên cơ sở đó, nền tài chính quốc gia ngày một kiệt quệ. Đời sống nhân dân ngày càng cực khổ. Mối mâu thuẫn giữa bọn phong kiến thống trị với nhân dân chủ yếu là nông dân đã trở nên vô cùng gay gắt và đã bộc lộ ra ngoài một cách sâu sắc với hàng loạt các cuộc khởi nghĩa nông dân suốt cả mấy đời vua triều Nguyễn. Trước khi tư bản Pháp nổ súng xâm lược, một số cuộc khởi nghĩa lớn đã bùng nổ: Phan Bá Vành ở Nam Định (1821); Lê Duy Lương ở Ninh Bình (1833); Lê Văn Khôi ở Gia Định (1833); Nông Văn Vân ở Tuyên Quang (1833) ; Cao Bá Quát ở Hà Nội và Bắc Ninh (1854). Đó là chưa kể tới nạn thổ phỉ Trung Quốc liên tục quấy phá trên vùng biên giới phía bắc, người Đá Vách (Thạch Bích) ở Quảng Ngãi không ngừng nổi dậy trong những năm 1857-1858.

Để duy trì chế độ xã hội thối nát nhằm bảo vệ đặc quyền đặc lợi, phong kiến nhà Nguyễn đã ra sức củng cố trật tự bằng mọi cách.
Đối nội, chúng ra sức đàn áp khủng bố các phong trào của quần chúng, huy động những lực lượng quân sự to lớn vào việc dập tắt các cuộc khởi nghĩa nông dân trong biển máu. Các cuộc hành quân liên miên một mặt đã làm cho chính lực lượng quân sự của triều đình bị suy yếu dần, mặt khác cũng làm hủy hoại khả năng kháng chiến lớn lao của dân tộc, càng tạo thêm điều kiện thuận lợi cho tư bản Pháp thôn tính nước ta. Để biện minh cho thủ đoạn tàn bạo trên, chúng đã ban hành bộ luật Gia Long năm 1815. Bộ luật này được soạn ra phỏng theo bộ luật phản động của phong kiến Mãn Thanh (Trung Quốc), dưới ý niệm trấn áp nhân dân và giữ vững trật tự phong kiến tuyệt đối. Chúng còn lợi dụng cả văn học để tuyên truyền cho chế độ thống trị đẫm máu của chúng, như Minh Mạng ra 10 điều Huấn dụ, Tự Đức diễn âm Thập điều diễn ca để truyền bá rộng rãi học thuyết Nho giáo trên cơ sở đó củng cố ý thức hệ phong kiến đã bị rạn nứt.

Đối ngoại, chúng ra sức đẩy mạnh thủ đoạn xâm lược đối với các nước láng giềng như Cao Miên, Lào làm cho quân lực bị tổn thất, tài chính quốc gia và tài lực nhân dân bị khánh kiệt. Còn đối với các nước tư bản phương Tây thì chúng thi hành ngày một thêm gắt gao chính sách bế quan tỏa cảng và cấm đạo, giết đạo. Trước âm mưu xâm lược ngày càng ráo riết của bọn tư bản nước ngoài nhất là của tư bản Pháp - phong kiến nhà Nguyễn tưởng làm như vậy là tránh được nạn lớn. Chúng không thấy được muốn bảo vệ độc lập dân tộc, muốn giữ gìn đất nước trong những điều kiện quốc gia và quốc tế bấy giờ, biện pháp thích hợp nhất là mở rộng cửa biển giao thương để duy tân xứ sở, đẩy mạnh phát triển nông công thương trong nước, trên cơ sở đó nhanh chóng bồi dưỡng sức dân, sức nước để có thể đối phó kịp thời và hiệu quả với những âm mưu xâm lược ngày càng được đẩy mạnh của tư bản nước ngoài. Trái lại, càng đóng chặt cửa và càng cấm đạo, giết đạo, lại càng tạo thêm lí do cho chúng nổ súng xâm lược sớm hơn.


Rõ ràng là với những chính sách phản động nói trên, nước Việt Nam đã suy yếu về mọi mặt và trở thành miếng mồi ngon đối với các nước tư bản phương Tây. Đặc biệt đối với tư bản Pháp từ lâu đã có cơ sở bên trong nước ta nhờ sự hoạt động ngấm ngầm và liên tục của bọn gián điệp đội lốt con buôn và giáo sĩ. Lịch sử lúc này đã đi tới một bước ngoặt. Một là triều Nguyễn bị đánh đổ và thay thế vào là một triều đại khác tiến theo hướng mới của tư bản chủ nghĩa có khả năng duy tân đất nước và bảo vệ nền độc lập dân tộc. Hai là nước Việt Nam bị mất vào tay tư bản Pháp để trở thành một xứ thuộc địa. Thực tế lịch sử đã chứng minh rằng khi tiếng súng xâm lược của tư bản Pháp bùng nổ, giai cấp phong kiến Việt Nam đã phân hóa ra hai phái chủ chiến và chủ hòa, phái chủ hòa gồm phần đông bọn đại phong kiến và quan lại lớn với Tự Đức đứng đầu sẽ nhanh chóng câu kết với bọn cướp nước để làm tay sai cho chúng đàn áp và bóc lột nhân dân cả nước. Đó là tội lớn của phong kiến nhà Nguyễn trước dân tộc, trước lịch sử. Tất nhiên, khi khẳng định "tội" của nhà Nguyễn trong việc để mất nước ta vào tay thực dân Pháp vào nửa sau thế kỉ XIX, chúng ta không hề quên những đóng góp của họ về các mặt phát triển giáo dục, văn hóa, nghệ thuật mà một số thành tựu đến ngày nay vẫn là tài sản quý của dân tộc.

Nguồn:
Trương Hữu Quýnh, Đinh Xuân Lâm, Lê Mậu Hãn 2003, Chương I – Việt Nam đối diện với nguy cơ thực dân Pháp xâm lược, cuộc kháng chiến bắt đầu, Đại Cương Lịch sử Việt Nam, Hà Nội, Giáo Dục, Tr.479-484.
 
Như vậy, với câu hỏi của bạn mở ra chủ đề này, Hide tạm kết như sau:

  1. Pháp có dã tâm xâm lược Việt Nam từ sớm, và cả các nước Đông Dương.
  2. Tại sao đến năm 1858 Pháp mới tiến hành Xâm lược Việt Nam ?

Nguyên nhân khách quan:
  • Tình hình nước Pháp không cho phép triển khai sớm.
  • Việt Nam là một nước nông nghiệp nghèo nàn, lạc hậu.
  • Chế độ phong kiến nhà Nguyễn đương lúc suy tàn.
  • Nhà Nguyễn có sự đấu tranh nhất định.
  • Tương quan lực lượng. Pháp chưa nắm chắc nội tình của Việt Nam nên đã cho đạo quân gián điệp đi trước. Trong khi đó, Việt Nam với chính sách bế quan tỏa cảng đã không nắm bắt được cơ hội phát triển và nâng cao khả năng phòng thủ quốc gia.
  • Không có đoàn kết quốc tế.
  • Tình hình thế giới. Các đế quốc lớn đã xâm lược gần hết Châu Mỹ, Nam Á, và đang bắt đầu nhòm ngó Đông Á, và Đông Nam Châu Á ( Trung Quốc, Malaysia, ....).

Nguyên nhân chủ quan:
  • Chế độ phong kiến lạc hậu, chiến tranh giữa các nước Đông Dương trước đó vắt kiệt kinh tế, nhân lực.
  • Lực lượng quân đội vũ trang thô sơ, lạc hậu.
  • Lãnh thổ Việt Nam mới mở rộng về phía Nam chưa lâu.
  • Một bộ phận quan lại Việt Nam dễ bị mua chuộc, kìm kẹp.

Xin trao đổi thêm !

Chúc vui !
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
- Anh không hiểu ý của em rồi!!!! ý em nói là "Ngay từ khi Pháp biết đến Đông Dương, Pháp có ý định buôn bán lâu dài với nước ta"===> có nghĩa là khi phát hiện ra Đông Dương có thể nói Pháp không hề có ý định dùng quân sự, vũ lực. Pháp đã gửi thư vào triều Nguyễn để xin được giao lưu buôn bán. Tuy nhiên , " Trong hoàn cảnh đó, chính sách đối ngoại của triều Nguyễn đã dẫn dắt đất nước vào một tình trạng ứng xử đầy khó khăn" ( trích dẫn sách Lịch sử Việt Nam 1858-1896, trung tâm khoa học xã hội và Nhân Văn quốc gia, Viện Sử Học, nxb KHXH, 2003, trang 15)
- Quan điểm của mình cho rằng, âm mưu xâm lược của Pháp trong việc xâm lược Việt Nam nói riêng và Đông Dương nói chung là có, ( em khẳng định là có nhé) nhưng không phải ngay từ khi Pháp bước chân đến Đông Dương nhé các anh. Tức là vì những lý do khác ( ví dụ như chính sách đối ngoại không khôn khéo, hay là đàn áp tôn giáo, hay là nguồn lợi nhuận quá cao từ Đông Dương..) đã khơi nguồn ra âm mưu xâm lược nước ta.. Chứ nếu như có dã tâm ngay từ đầu thì dại gì họ phải chờ đợi??? gần 300 năm!!!! kiên nhẫn vậy àh!!
-Theo ý em, nguyên nhân xuất phát của âm mưu xâm lược nước ta là do triều Nguyễn quá bị động trước những người khách từ Châu Âu. Chứ không phải là họ đem âm mưu xâm lược của mình đến nước ta. Ý kiến của mình là vậy là vậy!!

-Mình xin cho 1 ví dụ như thế này để các bạn dễ hình dung.

+Người A có ý định đi cướp giật người B nên thủ sẵn 1 con dao, trong quá trình cướp giật, người B chống cự ghê quá, nên người A đã dùng giao đâm chết người B. (tức là trong quá trình thực hiện hành động của mình mới phát triển thêm tội ác) cũng giống như Pháp đến với nước ta ngay từ ban đầu họ có ý định buôn bán trao đổi (nói toẹt ra là cướp ấy, chứ buôn bán gì?? nếu mình nhớ không nhằm thì 1 khẩu súng trường đổi lấy 5 thanh niên khỏe mạnh ở các bộ tộc châu Phi, 1 cái gương thủy tinh đổi lấy mấy trăm lạng bạc, vàng ở Trung Quốc.. ) chứ chưa hề có ý định chiếm nước ta (giống như là giết người)
+Điều này khác với Người A chủ động cầm dao đi giết người B. ( tức là ngay từ đầu Pháp đem âm mưu xâm chiếm đến với nước ta) ==> hai tội danh này khác nhau. 1 cái là giết người có tổ chức (cầm dao dao đi tìm người), 1 cái là giết người do động cơ đê hèn (cướp nhưng bị chống cự)
- Mình nghĩ vậy, mong được trao đổi thêm.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Mình rất mong các bạn chứng minh bằng những ví dụ thật cụ thể những lập luận của mình. Chứ trích dẫn sách "Đại Cương lịch sử Việt nam" của các cụ Trương Hữu Quýnh hay Lê Mậu Hãn thì em xin chịu thua... vì mình đã đọc hết mấy quyển này rồi!!! có cả bộ từ cổ trung đại đến hiện đại!!! nhìn nó mà nản lắm!!! vì nó mang tính thông sử nên chỉ nêu nội dung cơ bản của các sự kiện. Còn những vấn đề chuyên sâu (như về nhận định vai trò triều Nguyễn chẳng hạn) thì sách này chỉ mang tính tóm lược lại nội dung những ý kiến khác từ các bài viết khác. Hoặc là đã tiếp cận thông qua tài liệu cấp 1, cấp 2. Do vậy khi căn cứ vào tình hình chung, hay là nội dung sự kiện thì ta dựa vào những quyễn sách đại dương này thì vô cùng hay, rất đầy đủ..Nhưng để chứng minh nhận định hay là làm sáng tỏ ý kiến..v.v mà dùng sách này thì... Mình cũng không có tài liệu gốc để mà thuyết phục được các bạn nên xin dừng ở đây!
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
theo ý hiểu của tớ thì thế này

1
-chế độ dân chủ sớm ra đời tại phương tây ,ng` dân đc cống hiến sức lực và kiến thức nhiều hơn cho nhà nước ,ở phương đông thì chế độ phong kiến bảo thủ tồn tại lâu dài ,ít nhiều ko tận dụng đc trí tuệ trong dân chúng bằng phương tây
-ng` âu vốn sống ở hàn đới có thân hình to khỏe hơn hầu hết ng` châu á sống ở ôn đới
-ng` âu biết tận dụng phát kiến khoa học của ng` á như thuốc súng ,la bàn ,lụa ,gia vị ...
ng` tq nghĩ ra thuốc súng nhưng dùng để bắn pháo hoa ,ng` âu dùng thuốc súng để làm vũ khí
-địa hình châu âu tuy nhỏ nhưng bằng phẳng ,thuận tiện cho các dân tộc tại đây trao đổi kiến thức ,văn hóa cho nhau
=> mặc dù phương tây trải qa thời kì ngu tối lâu hơn ,nhưng lại sớm phát triển hơn ,nhất là sau cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ nhất ,châu âu vượt trội châu á về mọi mặt

2
-việt nam cũng như nhiều quốc gia á khác cơ bản đều yếu hơn pháp như đã kể trên
-nguyễn ánh nhờ ngoại bang :xiêm,tây ban nha và cả pháp ... giúp ông đánh tây sơn .sau khi lên ngôi ông phong qan cho nhiều ng` pháp ,tùy ý cho giáo sĩ cơ đốc truyền giáo tại việt nam
-sau khi nguyễn ánh chết ,con ông là minh mạng lên thay lại có tưởng chống pháp ,hành xử ko mềm dẻo đối với pháp ,ông từng ra lệnh thảm sát hàng loạt ng` theo đạo cơ đốc
minh mạng từng đưa nc ta trở thành quốc gia hùng mạnh nhất đông nam á thời bấy giờ ,ông từng xát nhập cả căm pu chia và 1/3 lào vào nc ta ,chiến tranh liên miên khiến kinh tế cạn kiệt
==> Bạn nói thế thì mấy nước ở Châu Phi là ốm nheo, đau yếu hết àh? lấy địa lý học ra giải thích nhân chủng con người là một điều rất hay trong việc giải thích những đặc điểm cấu thành nên ngoại hình các tộc người...Nhưng khẳng định những người ở xứ Hàn đới khỏe mạnh hơn ở Ôn đới...mình không đồng ý nhé! Xin trao đổi thêm
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top