Yêu Người, Người hiểu được tôi ? Làm sao Người biết tình vơi tình đầy
Người cho tôi phút nồng say
Chắc mai mốt nọ tôi đày đọa tôi
Bên Trời nhìn áng mây trôi
Là hồn tôi đó, một trời nhớ thương
Vấn vương…vương vấn khôn lường
Tôi hoài cất giữ mùi hương thuở nào
Đêm đêm níu gọi chiêm bao
Người về lộng lẫy ngạt ngào xiêm y
Từ đi trong phút phân kỳ
Nghe hồn mắc cạn, giọt lưu ly sầu
Sầu lên ngọn cỏ bãi dâu
Sầu trong quán vắng nát nhàu tương tư
Yêu Người, yêu cả thực, hư
Nguyện xin giữ mãi tương tư phút nầy
Nhỡ mai bến lở cát bồi
Thì xin Người hãy cho tôi tỏ lòng ?
Người về bướm gánh mùa sang
Vàng bay rải mộng, thu càng biếc thu
Nhẹ bay qua đám sương mù
Có đôi nhạn trắng hát lời ru xưa
Mùa vàng trẩy hội hoa đăng
Xóa tan bao nỗi muộn phiền ngày nao
Xin đừng yêu tôi, hỡi thuyền quyên thục nữ !
Tôi có gì đặc biệt để người yêu ?
Tôi sinh ra trót cay đắng trăm chiều
Thuở thơ ấu đã nếm mùi côi cút
Đường hoa niên, ôi gió mưa bão táp !
Chút đơn phương xin gởi trọn về người
Mùa phượng hồng nở thắm đượm vành môi
Tôi nhặt cánh ve sầu chôn mắt biếc
Hồn thao thức, nhưng lòng nào lên tiếng
Sợ heo may cuốn mất dấu yêu đầu
Thu lại về, nhưng thu quá xa xôi
Nhặt xác phượng mà đau lòng sách vở
Lòng nhủ lòng, từ đây thôi nhung nhớ
Nghĩa gì đâu chuyện sương gió tơ trời !
Tôi vẽ vòng một vũ trụ riêng tôi
Để trốn lánh ánh diệu kỳ Nữ Sắc
Và từ đó, tôi đi vào câm lặng
Xa tình trường, xa cả sắc hương yêu
Đời của tôi cay đắng cả trăm chiều
Đành chôn chặt mối tơ tình hoài vọng
Em yêu dấu, hỡi các em hiền thục !
Xin đừng yêu tôi, sẽ khổ lụy một đời
Tôi không biết nhìn để má em xinh
Tôi không biết khóc cho lòng em đẹp
Tôi không mộng để tóc ngôi rẽ sóng
Tôi không biết cười cho hạnh phúc tròn đôi
Xin đừng yêu tôi, tôi có gì đâu
Một mảnh hồn thơ chẳng nên tích sự
Trời của tôi là khoảng trời u tối
Thu của tôi là thu thiết tha buồn
Bướm hoa vờn, lòng bỡ ngỡ môi hôn
Em chợt đến, thơ tôi tìm trốn mộng
Thơ khép nép thì lòng càng dâng sóng
Sóng xô bờ, ôi làn sóng thâm cung !
Em có nghe mạch đất chuyển rung cùng ?
Hồn tôi đó, em cứ tìm mà bắt
Tôi muốn yên để tình vào câm lặng
Tôi muốn ngồi chiêm nghiệm giấc mơ hoa
Rõ đời tôi là một buổi xế tà
Yêu chi khổ, hỡi thuyền quyên thục nữ !
Bài thơ tháng 10 tôi viết lên đây
như cố níu huyễn mơ về hiện thực
những hiện thực thế kỷ nầy tôi gặp
biết chẳng đồng tâm với thế kỷ trước bao giờ !
nên có mơ…cũng chỉ là mơ
dẫu giấc mơ thật đẹp mà tôi đang nấn níu
Ôi, ngọn Everest kia vẫn có dấu chân người lên tới
sao tôi lặn lội hoài mà em vẫn cứ là em
vẫn ngất ngưởng vút cao chẳng thể nào lên
dù em thông minh, dịu hiền của thời mắt nai răng khểnh
Xin hãy chỉ giùm tôi nơi nào là bến đến
để tôi khua mái chèo trăng về điểm hẹn trao tình
Dẫu mai nầy là cổ độ điêu linh
nghìn năm sau bến xưa trăng vẫn sáng
Em đừng sợ bình minh thôi tỏ rạng
khi nụ tình đang khoe sắc xuân thì
Em vẫn là em,
tôi chỉ là người chiêm ngưỡng đóa hoa thi
rất trang trọng , không để phách đàn rơi loạn nhịp
Chỉ mong em, mãi mãi là nụ tình - xin đừng khép
bởi tim tôi chẳng có tuổi bao giờ
Tim vẫn luôn là Nhạc là Thơ
luôn mang giọt sương mai cho hoa em thắm nụ
Đêm, tôi tâm sự với những vì tinh tú
Ngày, buồn vương theo những giọt đàn trầm
Đến một lúc nào chim sáo đã sang sông
tôi sẽ ngẩng mặt lên trời xin các vì tinh tú
cho thuyền tôi xuôi dòng về lối cũ
gác mái chèo trăng, cập bến Tương Giang
Một trăm năm…hay cả một vạn năm…
tôi vẫn là tôi của thời sinh lầm thế kỷ
Yêu em lắm…
hỡi em mắt nai răng khểnh…!