ngan trang
New member
- Xu
- 159
Thơ trước hết là cuộc đời, sau đó mới là nghệ thuật
Thơ là biểu hiện của con người và thời đại một cách cao đẹp. Đó là những viên kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời. Thơ là nơi những tình cảm nơi sâu thẳm trái tim người nghệ sĩ được bộc lộ: những suy nghĩ, những trăn trở và những gì trải nghiệm, đang khát khao hướng tới. Vì vậy mà khi bàn về thơ, nhà phê bình văn học Nga Bielinxui cho rằng: “thơ, trước hết là cuộc đời, sau đó mới là nghệ thuật”
Thơ ca trước hết là kết tinh đẹp nhất của cảm xúc, vừa mơ hồ khó tả lại đẹp đến xao lòng. Có khi vẻ đẹp ấy là một phút xuất thần chợt đến của các thi sĩ khi họ đang ngập tràn trong lai láng cảm xúc, mà nhiều người vẫn nghĩ: thơ được hình thành thật bí ẩn, kì lạ, xa vời. Nhưng nhũng con người viết nên những bài thơ hay, lưu danh muôn thưở ấy lại luôn sống giữa cuộc đời. Hơn thế nữa, những người nghệ sĩ luôn là người nhạy cảm với những vòng quay của cuộc sống, những điều kì diệu xảy ra xung quanh. Những con người đó luôn hoà vào cuộc sống, bằng con mắt tinh tế của mình và bằng nguồn cảm hứng bất tận của cuộc sống, họ đã tìm ra những gì tinh tuý nhất từ cuộc sống để làm nên thơ ca. Chính vì vậy mà thơ là tiếng nói hồn nhiên nhất của tâm hồn con người trước cuộc đời, trước những gì diễn ra xung quanh mình, là tiếng nói của tâm hồn con người trước con người và trời đất.......... Nó là tiếng nói của người nào đó đến với người nào đó có sự cảm thông chung dựa trên cơ sở đồng ý, đồng tình......... Thơ thể hiện những trăn trở, day dứt của cuộc đời, là tâm sự của người nghệ sĩ trước những gì họ cảm nhận được.
“Bãi cát dài lại bãi cát dài
Đi một bước như lùi một bước
.............
Phía bắc núi Bắc núi muôn trùng,
Phía nam núi nam sóng dào dạt
Anh đứng làm chi trên bãi cát”
Thơ là tiếng lòng của tác giả , là sự chán ghét của một người tri thức đối với con đường danh lợi tầm thường đương thời và niềm khát khao thay đổi cuộc sống. Cao Bá quát đã viết nên bài thơ từ tiêng lòng, thể hiện mong ước của ông trước cuộc đời.
Thơ là tình cảm của người thi sĩ trước cảnh mất nước:
“Tan chợ vùa nghe tiếng súng Tây
...............
Hỏi trang dẹp loạn rày đâu vắng
Nỡ để dân đen mắc nạn này”
Thơ là nỗi đau, là tiếng sầu của kiếp người chịu nhiều đau khổ. Hình ảnh người chinh phụ trong Chinh phụ ngâm là tiếng nói ai oán đối với chiến tranh của người thiếu phụ. Chán ngán với hiện tại đau buồn, nàng lần vè tháng ngày êm đẹp của quá khứ, đối diện với cảnh thực phũ phàng nàng tìm về cảnh mộng;khi giấc tàn mộng tỉnh nàng bối rối trăm phần; tiếp đến là oán trách và lo âu, ước ao và luyến tiếc cuối cùng là một trời hi vọng. Thơ đã viết nên những giá trị nhân văn sâu sắc. Thiư còn lf sự rung độn trướ cảnh đẹp nên thơ. là tấm lòng thiết tha của người nghệ sĩ đối với thiên nhiên, cuộc sống, con người:
“Sao anh không về chơi chồn Vĩ
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
..............
Ai biết tình ai có đậm đà”
Thơ là những giá trị nhân văn cao cả, hiện lên đẹp nhất à thấm đượm tình người, giá trị đích hực của thơ lại được thể iện ở những giá trị nhân văn ấy. Đó là nôi đu trước số phận con người bất hạnh, hoặc tự hào về quê hương, hoặc phẫn uất khi mất nước, hoặc cũng có thể là những tình cảm, sự rung động trước những vẻ đẹp của thiên nhiên, con người........ Nên thơ trước hết là cuộc đời là vì vậy- dó là những gì mà người nghệ sĩ trải qua, những tình cảm nơi sâu thẳm trái tim của người nghệ sĩ.
Nhưng thơ lại là nghệ thuật, là cái đẹp. Nừu chỉ là cuộc đời, thơ chỉ mãi là những viên ngọc chưa mài, chưa thể là những viên kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nếu thơ là cánh diều, cuộc đời làm nên hình hài cho thơthì nghệ thuật lại là cơn gió nâng cánh diều tung bay. Nếu thơ là đoá hướng dương, những gì tinh tuý của đất àm nên sức sống cho bông hoa thì ánh sáng mặt trời làm nên điều kì diệu của bông hoa đó. người ta không chỉ yêu thơ vì thơ là tiếng nói của cuộc sốngđược cất lên bằng tâm hồn mà còn vì những câu thơ mượt mà có khả năng đánh thức tri giác, cảm xúc thẩm mĩ. Chính nghệ thuật là phương tiện biểu hiện của thơ ca, giúp hoàn chỉnh thêm ý niêm về nghệ thuật của thơ ca. chữ trong thơ không chỉ đơn thuần là chữ mà còn là cái vang lên trong chữ, là tiếng vang của khoảng cách, của những chữ, những dòng.Nghệ thuật chính là cái đẹp của thi ca được nuôi dưỡng trên mảnh đất hiện thực. Mỗi bài thơ, mỗi thi sĩ lại có bút pháp nghệ thuật riêng tô đậm lên vẻ đẹp của thơ ca
“Chim mỏi về rừng tìm chốn ngủ
Chân mây trôi nhẹ giữa tầng không
Cô em xóm núi xay ngô tối
Xay hết, lò than đã rực hồng”
Bài thơ đậm đà sắc thái nghệ thuật cổ điển tả cảnh ngụ tình gợi nên vẻ đẹp của một tâm hồn, dù hoàn cảnh khắc nghiệt đến đâu vấn luôn hướng về sự sống, ánh sáng
Hay đó còn là những câu thơ với những hình ảnh tươi sáng, các biẹn pháp tu từ và ngôn ngữ giàu nhạc điệu:
“Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
Mặt trời chân lí chói qua tim
Hồn tôi là một vườn hoa lá
Rất đượm hương và rộn tiếng chim”
Cái nghệ thuật đã làm nên vẻ đẹp cho những câu thơ, cho cuộc sống, cuộc đời. chính vì vậy mà những người thi sĩ luốnống hết mình với cuộc sống và gọt giũa tài năng, phải mở hồn ra đón lấy vang động của cuộc đời và khơi những nguồn chuă ai khơi, biết cách làm nên nhứng giá trị nhệ thuật nhưng với những nghệ sĩ “điều quan trọng hơn hết trong cuộc đời của các nhà văn là cuộc sống”
Như vậy, ý kiến của Bielinxui là hoàn toàn chính xác, mang sức nặng của sự trải nghiệm cuộc đời gắn với nghiệp thi ca. Để cho cuộc sống trứoc mắt là hi vọng ngày mai tươi đẹp hơn, thân thương hơn, thơ là câu nói tình cảm của những tâm hông khát khao ấy dứng vững trước cuộc đời. Thơ là tiếng lòng, thơ chiếm lĩnh một phần trái tim ta nên nó đi vào trái tim ta với niềm hi vọng, hãy sống sao cho xứng đáng với mình. Thơ chính là tâm hồn, là cả cuộc đời, sau dó mới là nghệ thuật
“Hãy cho tôi một tinh cầu giá lạnh
Một vì sao trơ trọi dưới trời xa
Để nơi ấy tháng ngày tôi lẩn tránh
Những ưu phiền đau đớn với lo âu”
Thơ là biểu hiện của con người và thời đại một cách cao đẹp. Đó là những viên kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời. Thơ là nơi những tình cảm nơi sâu thẳm trái tim người nghệ sĩ được bộc lộ: những suy nghĩ, những trăn trở và những gì trải nghiệm, đang khát khao hướng tới. Vì vậy mà khi bàn về thơ, nhà phê bình văn học Nga Bielinxui cho rằng: “thơ, trước hết là cuộc đời, sau đó mới là nghệ thuật”
Thơ ca trước hết là kết tinh đẹp nhất của cảm xúc, vừa mơ hồ khó tả lại đẹp đến xao lòng. Có khi vẻ đẹp ấy là một phút xuất thần chợt đến của các thi sĩ khi họ đang ngập tràn trong lai láng cảm xúc, mà nhiều người vẫn nghĩ: thơ được hình thành thật bí ẩn, kì lạ, xa vời. Nhưng nhũng con người viết nên những bài thơ hay, lưu danh muôn thưở ấy lại luôn sống giữa cuộc đời. Hơn thế nữa, những người nghệ sĩ luôn là người nhạy cảm với những vòng quay của cuộc sống, những điều kì diệu xảy ra xung quanh. Những con người đó luôn hoà vào cuộc sống, bằng con mắt tinh tế của mình và bằng nguồn cảm hứng bất tận của cuộc sống, họ đã tìm ra những gì tinh tuý nhất từ cuộc sống để làm nên thơ ca. Chính vì vậy mà thơ là tiếng nói hồn nhiên nhất của tâm hồn con người trước cuộc đời, trước những gì diễn ra xung quanh mình, là tiếng nói của tâm hồn con người trước con người và trời đất.......... Nó là tiếng nói của người nào đó đến với người nào đó có sự cảm thông chung dựa trên cơ sở đồng ý, đồng tình......... Thơ thể hiện những trăn trở, day dứt của cuộc đời, là tâm sự của người nghệ sĩ trước những gì họ cảm nhận được.
“Bãi cát dài lại bãi cát dài
Đi một bước như lùi một bước
.............
Phía bắc núi Bắc núi muôn trùng,
Phía nam núi nam sóng dào dạt
Anh đứng làm chi trên bãi cát”
Thơ là tiếng lòng của tác giả , là sự chán ghét của một người tri thức đối với con đường danh lợi tầm thường đương thời và niềm khát khao thay đổi cuộc sống. Cao Bá quát đã viết nên bài thơ từ tiêng lòng, thể hiện mong ước của ông trước cuộc đời.
Thơ là tình cảm của người thi sĩ trước cảnh mất nước:
“Tan chợ vùa nghe tiếng súng Tây
...............
Hỏi trang dẹp loạn rày đâu vắng
Nỡ để dân đen mắc nạn này”
Thơ là nỗi đau, là tiếng sầu của kiếp người chịu nhiều đau khổ. Hình ảnh người chinh phụ trong Chinh phụ ngâm là tiếng nói ai oán đối với chiến tranh của người thiếu phụ. Chán ngán với hiện tại đau buồn, nàng lần vè tháng ngày êm đẹp của quá khứ, đối diện với cảnh thực phũ phàng nàng tìm về cảnh mộng;khi giấc tàn mộng tỉnh nàng bối rối trăm phần; tiếp đến là oán trách và lo âu, ước ao và luyến tiếc cuối cùng là một trời hi vọng. Thơ đã viết nên những giá trị nhân văn sâu sắc. Thiư còn lf sự rung độn trướ cảnh đẹp nên thơ. là tấm lòng thiết tha của người nghệ sĩ đối với thiên nhiên, cuộc sống, con người:
“Sao anh không về chơi chồn Vĩ
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
..............
Ai biết tình ai có đậm đà”
Thơ là những giá trị nhân văn cao cả, hiện lên đẹp nhất à thấm đượm tình người, giá trị đích hực của thơ lại được thể iện ở những giá trị nhân văn ấy. Đó là nôi đu trước số phận con người bất hạnh, hoặc tự hào về quê hương, hoặc phẫn uất khi mất nước, hoặc cũng có thể là những tình cảm, sự rung động trước những vẻ đẹp của thiên nhiên, con người........ Nên thơ trước hết là cuộc đời là vì vậy- dó là những gì mà người nghệ sĩ trải qua, những tình cảm nơi sâu thẳm trái tim của người nghệ sĩ.
Nhưng thơ lại là nghệ thuật, là cái đẹp. Nừu chỉ là cuộc đời, thơ chỉ mãi là những viên ngọc chưa mài, chưa thể là những viên kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nếu thơ là cánh diều, cuộc đời làm nên hình hài cho thơthì nghệ thuật lại là cơn gió nâng cánh diều tung bay. Nếu thơ là đoá hướng dương, những gì tinh tuý của đất àm nên sức sống cho bông hoa thì ánh sáng mặt trời làm nên điều kì diệu của bông hoa đó. người ta không chỉ yêu thơ vì thơ là tiếng nói của cuộc sốngđược cất lên bằng tâm hồn mà còn vì những câu thơ mượt mà có khả năng đánh thức tri giác, cảm xúc thẩm mĩ. Chính nghệ thuật là phương tiện biểu hiện của thơ ca, giúp hoàn chỉnh thêm ý niêm về nghệ thuật của thơ ca. chữ trong thơ không chỉ đơn thuần là chữ mà còn là cái vang lên trong chữ, là tiếng vang của khoảng cách, của những chữ, những dòng.Nghệ thuật chính là cái đẹp của thi ca được nuôi dưỡng trên mảnh đất hiện thực. Mỗi bài thơ, mỗi thi sĩ lại có bút pháp nghệ thuật riêng tô đậm lên vẻ đẹp của thơ ca
“Chim mỏi về rừng tìm chốn ngủ
Chân mây trôi nhẹ giữa tầng không
Cô em xóm núi xay ngô tối
Xay hết, lò than đã rực hồng”
Bài thơ đậm đà sắc thái nghệ thuật cổ điển tả cảnh ngụ tình gợi nên vẻ đẹp của một tâm hồn, dù hoàn cảnh khắc nghiệt đến đâu vấn luôn hướng về sự sống, ánh sáng
Hay đó còn là những câu thơ với những hình ảnh tươi sáng, các biẹn pháp tu từ và ngôn ngữ giàu nhạc điệu:
“Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
Mặt trời chân lí chói qua tim
Hồn tôi là một vườn hoa lá
Rất đượm hương và rộn tiếng chim”
Cái nghệ thuật đã làm nên vẻ đẹp cho những câu thơ, cho cuộc sống, cuộc đời. chính vì vậy mà những người thi sĩ luốnống hết mình với cuộc sống và gọt giũa tài năng, phải mở hồn ra đón lấy vang động của cuộc đời và khơi những nguồn chuă ai khơi, biết cách làm nên nhứng giá trị nhệ thuật nhưng với những nghệ sĩ “điều quan trọng hơn hết trong cuộc đời của các nhà văn là cuộc sống”
Như vậy, ý kiến của Bielinxui là hoàn toàn chính xác, mang sức nặng của sự trải nghiệm cuộc đời gắn với nghiệp thi ca. Để cho cuộc sống trứoc mắt là hi vọng ngày mai tươi đẹp hơn, thân thương hơn, thơ là câu nói tình cảm của những tâm hông khát khao ấy dứng vững trước cuộc đời. Thơ là tiếng lòng, thơ chiếm lĩnh một phần trái tim ta nên nó đi vào trái tim ta với niềm hi vọng, hãy sống sao cho xứng đáng với mình. Thơ chính là tâm hồn, là cả cuộc đời, sau dó mới là nghệ thuật
“Hãy cho tôi một tinh cầu giá lạnh
Một vì sao trơ trọi dưới trời xa
Để nơi ấy tháng ngày tôi lẩn tránh
Những ưu phiền đau đớn với lo âu”
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: