Thơ Thơ Cẩm Hạnh

tiểu_thuyết

Cộng tác viên
Xu
0
Mình rất thích những bài thơ mà cô viết, những bài thơ về cuộc sống rất ý nghĩa nên mình chia sẻ qua đây để mọi người cùng đọc và suy ngẫm.


CHUỘNG HÌNH THỨC

Bằng khen tợ giấy phát tờ rơi
Rộng rãi chi cho sướng mặt người
Dán ngập tường giăng đầy tứ phía.
Nhìn vào lóa mắt rộp muôn nơi

Cấp nhỏ, nơi to, từ chốn hẻo
Vùng miền, tỉnh lỵ cũng ăn theo
Thành công "nạt mỡ" chờ vun cấp
Kẻ khó mài công vẫn cứ nghèo

Lắm bậc cao nhân tay vẫn trắng
Đầy vùng lớp trẻ giỏi, siêng cần
Quên mình gắng lực cho đời tốt
Lại bạc lời khen khổ cứ rằng...???
C H
13220948_1543913545911564_8589866739014473608_n.jpg



 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
DẤU ẤN
Thế gian rộng lớn muôn trùng
Người xa, kẻ lạ ngại ngùng chữa tin
Cuộc đời rối rắm mưu sinh
Vòng xoay vất vã thâm tình cũng... chao

Ai trong đời, biết mặt nhau
Một lần chạm ngõ gởi bao ân ân tình
Thập phương lưu lạc điêu linh
Vắng xa vọng nhớ lúc mình... cô đơn....

Quằng lòng với những thiệt hơn
Đến khi thất thế.... lờn chờn đau thương
Cà phê đắng vị đời thường
Gần nhau mấy khắc.... lại nhường dỗi nhau?

Đêm về tối mảnh hồn sầu
Trăng đang sang tỏ..khuyết vào mây đen
Nhớ về bạn cũ...sách đèn
Niềm vui hòa lẫn đan xen chén buồn

Mi cay chớp mắt cho suông
Giọt rơi nhẹ má...để luồng niềm tin
Đến đi...ngữa sấp đổ kình
Cũng là cuộc sống của nghìn năm thôi

Ta nhớ người.... quá xa xôi
Bạn xưa ta gởi bồi hồi nhờ mong
Ta chúc ai....dẫu bạc lòng
Gần kề gan tất mà đong đếm lường....

Cho đi nhẹ tợ tơ vương
Gió lùa gạt hết bụi đường sân si
Ai thương, ai mến... níu ghì
Ai mua đố kị, lòng chì...bất an

Dẫu sao vẫn luống nhẹ nhàng
Chút duyên, chút nghĩa trải dàn cho nhau
Xa rồi vẫn ấm hồn trao
Hỡi ai là bạn....chạm vào nơi tim
Ta đây mãi cất nỗi niềm
Trưng bày bát ái, kiếm tìm an nhiên
C H



 
MUỘN TÌNH

Tựa tháng mưa cuồng lất phất vơi
Trút hết tin yêu đau khắc khoải
Nghiêng chao xúc cảm nhói tơi bời
Tơ duyên lỡ muộn nên sầu ngất
Sóng vỗ miên hoài nát biển khơi
C H


 
HOA CÓ CÒN THƠM?

Thôi đành phải chịu trách đời sao?
Cũng bởi nàng ham cảnh...nguyệt lầu
Tiết hạnh vùi chôn, vui khắp nẻo
Chân tình dập tắt, bỡn cùng sâu
Thanh danh đạp hất thay tiền của
Tuổi trẻ tung hê đổi bạc giàu
Ngẫm sắc xuân qua rồi đọng lại...
Còn gì phẩm giá của đời trao?
C H



 
Tựa tháng mưa cuồng / lất phất vơi
Trút hết tin yêu/ đau khắc khoải
Nghiêng chao xúc cảm/ nhói tơi bời

Tơ duyên lỡ muộn/ nên /sầu ngất
Sóng vỗ miên hoài /nát biển khơi


Muộn tình thật sầu ...
 
CÒN ĐÓ NHÂN VĂN

Ở phía cực Nam tận cùng tổ Quốc
Có một Hòn Chuối còn lắm khó khăn
Với hai mùa gió chướng bủa giăng
Di dời mãi..lại rất cần chiến sĩ...

Mỏi góc đời cũng không đành nghỉ
Đắp sửa nhà, luôn bền bỉ giúp dân
Dạy trẻ học ngày ân cần sốt sắng
Cõng trên lưng, níu tay gần con chữ

Cho dân làng cầm cự với mưu sinh
Đảo cần mình, nuôi giữ vững niềm tin
Vào chân lý hòa mình cùng xã hội
Bộ đội dựa dân có nhau sớm tối

Dân dựa lính nhà bương lội chẳng than
Giúp đỡ nhau trổ niềm vui ngập tràn
Tuy còn khó nhưng rộn tiếng cười vang
Hỡi những ai có cuộc đời vẻ vang

Thành đạt trong đời chức vụ sang oai
Mà chữ tâm còn sắp ngữa sóng soài
Hãy ngẫm lại những ngày đã sống

Cống hiến cho dân, chẳng cần đánh bóng
Vẫn thơm tình người. Mát lộng thanh danh
Vẻ vang thay đạo đức sáng lành
Tựa cánh én đem xuân xanh trở lại
C H


 
TÌM...

Cái ta thiếu trong đời nên...mãi kiếm
Lội giữa dương trần ngất lịm vài canh....
Có được chút gì, giữa đong và đếm
Người phủ cho mình...bầm tím phong phanh

Kiếm những ngọt ngào ai đó mong trao
Tìm ánh mắt nói bao điều nhân ái
Lục lọi thu gom chân tình..ghép lại
Khoảnh khắc yên bình...thư thái nhân, tâm

Tích được chút gì..bạn hữu bao năm
Hưng phấn nhận đêm nằm ôm ấp
Gối mộng kê cao...cho lòng thẳng tắp
Môi nở nụ cười...
Bắt gặp chút an nhiên
C H


 
THƯƠNG CHỊ
Có một nhà thơ Đinh thị Hoàng Lan
Mang dư chấn đạn bom và hóa chất
Của người cha từ chiến tranh, giữ đất
Ngấm máu thịt đầy...hóa chất Đioxin

Tám chục triệu lít chất độc phun luân phiên
Đổ khắp bao miền, cả chiến khu Đ
Chị có tội gì để di chứng nặng nề
Tứ chi co quắp, nhiêu khê lẽ sống

Đã nhiều năm tưởng chừng như chiếc bóng
Cặm cụi rị mò...nghe ngóng học cùng em
Những ngón tay cong...chân quắp lấm lem
Xoa con chữ... nỗi đau kèm nước mắt

Vậy mà những dòng thơ dầy lên góp nhặt
Tả nỗi đoạn trường co thắc mẹ cha lo
Tưởng chừng như.. bao uẩn khúc mãi dày vò
Nay hoa nở từng dòng thơ sáng tỏ

Đồng Nai ấy...có người đem hương gió
Thổi cho đời sức sống bỏ đau thương
Chiến tranh qua...để chị với đời thường
Dung dị sống, can trường trong nghị lực
C H
( một đôi dòng cảm tác thơ về người con gái vượt qua nghịch cảnh trong dư chấn chiến tranh để lại, mà vẫn rất yêu đời, chị cho ra 2 tập thơ rất xúc động... đầy cảm xúc. Đó là nhà thơ Đinh thị Hoàng Lan)



 
KHẨN CẤP....

Việt Nam kêu gọi lòng dân
Nói KHÔNG HÓA CHẤT xua dần bất an
Từ thôn quê đến xã làng.
Nông thôn, thương lái chớ màng lợi sang

Tiểu thương bán lẻ ...dọc ngang
Vì chút mưu lợi bỏ càn chữ tâm
Tẩm ướp hóa chất... lỗi lầm!
Cùng chung nòi giống sao thâm cái tình?

Chớ để Tổ Quốc điêu linh
Lụng suy trí tuệ, gieo nghìn hoang mang
Bởi vì hệ lụy đeo quàng
Đủ thứ bệnh tật sát tàn mãn năm

Hãy ngẫm suy...tránh lỗi lầm
Bán buôn chân chất để râm mát đời
Đồng tiền sạch... cứu người ơi!
Niềm tin cần lắm trong đời... Việt Nam!
C H


 
CHUYẾN XE CUỘC ĐỜI
Kiếp sống này đây chỉ 1 lần
Làm người phúc họa mãi quàng chân
vui, buồn vẫn cứ luôn mang gánh
Cũng bởi xưa ta chót....chuốt bần

Chẳng biết sau này có tái sinh?
Thay đời đổi phận để mà tin
Duyên may vẹn phước,gia cang ấm
Thử thách đời cho...tỏ lối nhìn

Cuộc đời ví thể chuyến tàu đêm
Nhá nhem sáng tối , nạn phủ thềm
Mấy khắc an nhiên ngồi êm ả
Hành trình thỏa dạ mộng hoài êm?

Thôi thì cứ nhủ hãy cười lên
Gạt bỏ sầu tư cứ dập dềnh
Vun tay bón thúc lòng nhân nghĩa
Trao cười hỉ xả, hận thù quên

Để khi tạm biệt khách ngồi chung
Chẳng thẹn lương tâm đi đến cùng
Cho nhau chút ngọt ngào thân ái
Giữ chút mùi hương...xóa não nùng
C H
 
BỨC XÚC!

Lắm lúc đi xe thấy bất bình
Ngang nhà chú nọ mặt trông xinh
Vung cây chổi hất,.liều tung vãi
Phọt miếng đàm bừa, ẩu thất kinh
Hút thuốc anh phung , đằng sau ngửi
Quăng bao chị vút, khắp nơi nhìn
Sao không nghĩ lại mà thay đổi
Để phố xanh đời khách * chẳng khinh
C H
( Khách...là người nước ngoài du lịch)


 
Vấn...đời? ( thể NV)

Sống đã yêu là sẽ chuốt ngông?
Trong lòng ắc hẳn buốt như đông?
Thuyền kia có lúc rời xa mãi?
Bến nọ đôi lần lạc khuất trông?
Ái ngữ đầu môi xưa bạc thếch?
Câu từ chót lưỡi cũ nhàu không?
Suy tư tự vấn lòng bao bận...?
Có phải sông tình đục, chẳng trong?
C H


 
ĐÊM KHUYẾT.

Giông đùa ngọn cỏ quấn phong ba
Sắc tím hoàng hôn bóng nhạt nhòa
Lạnh thấu lưng đồi giăng lối mộng
Sầu đầy cuối nẻo ghé đồi hoa
Tình ngang tạt phủ bày vương vấn
Ái lượn ôm choàng rải Xót xa
Người sao bỗng nở vùi thương nhớ
Cho vàng võ mộng tháng ngày qua.
C H
( tặng những mảnh hồn đã, từng, đang thổn thức)


 
Lâng lâng...

Buồn dâng sóng biển cuộn trào
Nhấp nhô từng đợt vỗ vào tim... đau
Ngậm hờn nuốt tủi hư hao
Ngày dài đêm trắng chen nhau...gọi hồn

Ta ngày tháng miệt mài chôn
Bao nhiêu hoài bảo...hoàng hôn chìm dần
Nghe chiều hằn nặng bước chận
Tìm đâu lối rẻ để tân cuộc đời...???

Ngẩn mặt lên..nở nụ cười
Cố cho nhan sắc lâu rời khỏi ta..
Môi hồng mà nhạt...lời ca
Nốt buồn..nốt luyến...mượt mà niềm đau...

Uống một ly...rượu anh đào
Ngọt tình bạn ảo...
Chát mình...tương lai
lâng lâng...
Nghe như say
Ly này ...ly nữa...
Có ai...thương mình ????
C H



 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top