Chẳng lung linh chẳng ảo huyền
Chỉ là một chút cái duyên mặn mòi
Mang hương vị của đất trời
Mang tình yêu của con người mê say
Gửi vào hơi ấm đôi tay
Đem vào câu chữ động lay tâm hồn
Trái tim vẫn mãi sắt son
Ngàn năm sau cũng vẫn còn mộng mơ
Tình thơ đến tự bao giờ
Như là anh đó mãi chờ đợi em...
Thi Hoàng
TÌNH THƠ BIỂN SỐNG
Nhẹ nhàng gió thổi lá đong đưa
Xao xuyến nỗi niềm vương ý thơ
Cảm xúc lâng lâng dòng nhớ nhớ
Hình ai ẩn hiện ở trong thơ
Em đã cho tôi những đợi chờ
Cho tôi ấm lại khúc tình thơ
Tuổi xuân đã chết từ lâu lắm
Giờ sống lại rồi thuở mộng mơ
Tình thơ như độ tuổi đôi mươi
Nguồn cảm dâng tràn mãi mãi thôi
Rạo rực hương tình bao ấm áp
Khung trời chuyển sắc hoá xanh tươi
Có phải là em thật đó chăng?
Tự ngàn năm ấy thuở xa xăm
Uyên ương ta khóc chia ly biệt
Và đã cùng nhau hẹn kiếp trăng!
Thế sao nghe thấy lòng thương quá?
Ảo ảnh không gian “tiếng của ta”
Ý nghĩ, thơ lòng như một mối
Tình thơ quyện trổi “một hồn ta”!
Để thấy từng ngày thêm vấn vương
Nặng thêm mấy chữ, chữ yêu thương
Canh khuya tỉnh lặng trời êm ả
Gió thổi lay hoài ngọn lá sương!
Em đã cùng tôi dệt ý thơ
Cùng nhau sống ảo, ảo trong mơ
Và từng thao thức mang thương nhớ
Để cả hai nơi lắm thẩn thờ!
Hoà tình chung sống bằng thơ mộng
Sưởi ấm hẹn hồn buổi giá đông
Chầm chậm trôi lần theo biển sống
Tình thơ điệp khúc một dòng sông
Trăng thanh, ý sống, mộng xuôi dòng!...
Bỗng dưng sao lại phải miên man
Thức thức thao thao với xốn xang
Nơi ấy ai kia buồn khổ bệnh
Chuỗi ngày khắc khoải với gian nan!
Sao lại lạ lùng như thế nhỉ?
Chẳng hàng, chẳng họ, chẳng là chi
Đường xa hai chỗ, đôi bờ bến
Chuyện của người ta sao lại bi?
Sao lại quan tâm chuyện của người?
Nhẹ nhàng rảo bước đến cung ngôi
Đọc từng đoạn viết, dòng thơ thắm
Để để làm chi? Hỡi! hỡi tôi!
Sinh nhật ai kia bao chúc mừng
Bận gì bởi chuyện của người dưng!
Mà sao ta cũng vui vui lạ
Như ngở chuyện mình phải vấn vương!
Rồi lại của ai trải thật đều
Vần thơ lưu loát, thắm muôn chiều
Ai hay thì kệ chuyện ai hay
Hảnh diện làm chi với chuyện nhiều!...
Có phải chính ai cũng chính ta?
Những gì ai ấy trải phơi ra
Có ta trong đó, hồn ta quyện
Tự thuở ngàn xưa ta của ta!
Chẳng thế mà sao lại bỗng dưng
Từng từng thời khắc thấy vương vương
Nghĩ ngày, đêm đợi, ai tình cảnh
Mà lại lòng ta trải chữ thương!
Sóng nước, trăng soi một bóng thuyền
Dòng sông chảy mãi cuộc truân chuyên
Bỗng dưng thắm thiết nguồn êm ả
Thuyền đậu lại rồi! một bến duyên!
Tình thơ ơi hỡi! bước lên thuyền!...
Nguyễn Thành Sáng
HÃY TỰA VÀO ANH
Cà phê, trầm mặc thả trôi lòng
Xa tít ngàn khơi đến những sông
Cong quẹo dòng ngang kinh rạch chảy
Rồi về đồng rộng với mênh mông…
Tôi muốn lòng tôi, hồn của tôi
Yên bình, lắng đọng…để thành lời
Có nên tiếp tục dòng ngang trái
Hay nhập sự tình để “kéo tôi”!
Ai kia xa tận phương trời ấy
Định mệnh trôi xuôi với tỏ bày
Hai kẻ lạ xa chưa gặp mặt
Mà nay thành một cánh hồn bay!
Ai vui ta thấy nỗi niềm vui
Ai mất nụ cười, ta cũng rơi
Lệ ngấn đôi mi người bạn ngọc
Cũng sầu tan tác mảnh hồn tôi!
Anh đã gặp em, đã thương em
Nghe lòng tha thiết nỗi êm đềm
Xa xôi thiên kỷ thời lâu lắm
Quay trở về đây đêm với đêm!
Sao nỡ chia tay! Nỡ bỏ em!
Để đời u uẩn phải buồn thêm
Hồn ai trong sáng, tim ngà ngọc
Trời hỡi! cuộc đời phải khóc đêm!
Nỗi buồn cô quạnh theo năm tháng
Em sống âm thầm với trở trăn
Khắc khoải, từng đêm hồn sống thực
Nỗi lòng lai láng trải mênh mang!
Ta đã hồn nhau, đã khổ sầu
Để rồi em khóc! Tôi nghe đau!
Xa xôi nơi ấy buồn thanh vắng
Là ở nơi nầy, tôi thắt theo!
Không thể bỏ em! Không để em!
Chuỗi dài năm tháng với canh đêm
Em buồn, em nhớ, em xa vắng
Tan tác hồn thương ta đã niêm!
Anh quyết định rồi! em hãy vui
Từ nay vĩnh viễn ta chung đôi
Từng đêm ảo ảo trong mơ mị
Ta sống cùng nhau tôi với tôi!
Nhưng gửi một lời, em hãy nhớ
Tình ta năm tháng một tình thơ!
Ân tình, đạo sống luôn gìn giữ
Chớ để pha phôi, chớ hững hờ
Giờ đây ta trải nỗi niềm mơ!...
Nguyễn Thành Sáng
THẮM MÃI TÌNH THƠ
Muốn tựa vào anh có được không
Cho đời giảm bớt phút lông bông
Cho lòng thanh thản thơ thông thoáng
Như thể con thuyền cập bến sông
Hãy tựa vào anh có thực không
Hay là lời nói quá mông lung
Như mây vô định không nơi trú
Như nước thuỷ triều vỗ mạn sông
Lời nói hôm nay đã tỏ bày
Niềm thương nỗi nhớ sự mê say
Cảm thông giữ lại tình thơ thắm
Lặng lẽ vun trồng chớ rã tay
Ta đã trao nhau những ý thơ
Tình yêu câu chữ bỗng không ngờ
Vượt qua ngàn dặm xa xôi đến
Vượt cả ngàn năm chẳng ngại ngờ
Bỗng dưng sự cố vỡ vần thơ
Một chút phân trần để ngẩn ngơ
Trằn trọc năm canh cùng phá giấc
Ai đem nắng đỏ dựng cơn mơ
Ừ thôi! Linh cảm chuyện không vui
Ước mộng mình xây tưởng vỡ rồi
Đau đáu hồn ai từng khắc nhỏ
Lệ hoen đẫm lệ mắt và môi
Hãy tựa vào anh! Có thực lời
Đừng làm thơ phải sống đôi nơi
Riêng tư trọn vẹn lời ai nhắn
Cùng với tình thơ mãi thắm tươi
Ta cảm động tình ai nơi trang giấy
Như u buồn phơi trải đến xa xôi
Ve gọi bạn, hồn thương xây một mối
Chợt giật mình, bối rối cảnh đời ai
Ta bên nhau, nàng hỡi! những đêm dài
Cùng sưởi ấm thơ say nơi mộng ảo
Ai dám bảo lòng người không chao đảo?
Khi thực rồi! người ấy của hồn ta!
Như lửa sống từ sâu thẳm bừng ra
Để sưởi ấm hồn người trong giá lạnh
Như tiếng đàn réo rắt giữa đêm canh
Ru mộng mị, hồn xanh về cảnh giới
Gió chiều thu lảy từng chiếc lá rơi
Bao chiếc lá buông rời là bấy nhịp
Của con tim dào dạt tiếng yêu thương
Theo từng phút chuyển thành nỗi vấn vương
Nàng thơ hỡi! người thương nơi mộng ảo!
Chiếc thuyền đời đã đậu bến trăng sao
Mà hồn thương còn gửi nơi sóng nước
Tiếng biển khơi vọng lại vẫn nao nao
Có những lúc hồn thuyền mong trở lại
Với đại dương xa thẳm tận ngàn khơi
Dẫu biết rằng sóng gió lắm tả tơi
Được thoả chí ra khơi qua biển lớn
Nhưng chạnh lòng bởi tình ai lởn vởn
Tấm chung tình sóng gợn tận lòng ta
Năm tháng ân tình, nghĩa nặng sâu xa
Ta không thể phôi pha niềm gắn bó!
Để bây giờ ngậm ngùi tình ai đó
Chỉ âm thầm trăn trở với canh sâu
Lửa lòng dâng, nguồn cảm trải nơi đâu
Một đè nén, ủ sâu trong huyết quản
Để lắm khi nghe lòng như lai láng
Những nỗi buồn, văng vẳng đến xa xôi
Mượn thơ văn gói ghém nỗi lòng tôi
Tha thiết lắm, nhưng rồi thành mộng ảo!
Em chớ buồn! vơi đi những sầu đau
Ta mộng mị, lần sâu về tiềm thức
Ủi an nhau, cho nhau từng giây phút
Ảo yêu đương, ảo ảo của trăm đường
Đời còn dài, còn bao phút vấn vương
Ai biết được bước đường bao biến đổi!
Ai biết được! buồn từng chiếc lá rơi
Là chuẩn bị xanh tươi cây trổ nụ!
Ai biết được khắc khoải những chiều thu
Rồi chuyển tiếp tuyết phủ thành đông rét
Để xuân về rạng nét thắm hoa xinh
Chuỗi thời gian! Ai biết trước cuộc tình?
Dầu ảo, mộng mị chuyện của đôi mình!...
Nguyễn Thành Sáng
CHỈ MỘT
Một lời an dạ ấm lòng
Một câu mà mãi ngóng trông đợi chờ
Có mình ta bớt bơ vơ
Bên ta mình chẳng hững hờ ai ơi
Một lần ao ước thảnh thơi
Một lần khao khát tình đời mênh mông.
Bao năm tháng thu hình trong cuộc sống
Những đêm về một bóng với khung đen
Ánh trăng mờ len lén ẩn bên dòng
Con nước chảy ròng rong không điểm hẹn
Lặng lẽ sống như then cài, cửa đóng
Nỗi lạnh lùng một bóng dưới chiều thu
Tuyết, sương buồn bao phủ trải mênh mông
Đêm cô tịch cõi lòng mang ấp ủ
Hồn tỉnh giấc, phiêu du theo con nước
Thả xuôi dòng, tìm bước ngắm trăng sang
Rồi cảm xúc gặp nàng thơ mộng ước
Nóng trưa hè đứng trước giọt băng tan
Ta ngăm ngắm hồn nàng như tê tái
Sương phụ buồn, trống trải nỗi tâm tư
Nhỏ ngấn lệ, hồn thơ ai phơi trải
Tấm lòng son thắm mãi tự bao giờ!
Ta chợt thấy thẩn thờ rồi rung động
Bởi hồn ai giông giống với hồn ta
Nhận về mình xót xa hay đồng trống
Dành tặng người biển rộng để vươn xa…
Và cứ thế, lòng ta nghe dào dạt
Nhịp thời gian bàng bạc nỗi vấn vương
Ta thổn thức thơ thương nơi cung các
Để rồi say ngào ngạt với men hương!
Đoá hoa kia! Chiều sương như vắng lặng
Mà sao ta thấy nặng với hoa buồn
Có phải chăng cùng nguồn chung bóng nắng?
Hoa, gió đời trầm lặng một sương buông!
Ta yêu thơ, yêu đương trong mộng ảo
Chẳng cần gì chiếc áo với hình hài
Bởi cuộc đời có ai chẳng lao đao
Và hương sắc làm sao ta giữ mãi!
Chỉ có hồn! đường dài cùng quyện bóng
Cùng tâm tư, dòng sống với yêu thương
Trăng đỉnh núi soi đường trên khung rộng
Bền thời gian, lồng lộng ánh trăng thương!
Nàng thơ hỡi! tình nương của lòng ta
Bao ý sống trải ra nơi trang giấy
Em có nghe! Có hay nơi tấc dạ
Ta đắm say một đoá hoa hồn nầy!
Bởi thời gian, ý sống quyện nơi đây!...
Nguyễn Thành Sáng
NỐT TRẦM
Hình như mình đã tương tư
Hình như mình cũng vu vơ nhớ thầm
Bóng hình ai đó tri âm
Nặng tình tri kỉ nốt trầm tình thơ.
Từ bây giờ đến bao giờ
Hai ta vẫn thắm tình thơ dạt dào
Và tình tri kỉ thanh cao
Con tim mãi mãi khát khao ta mình.
Gió lâng lâng níu kẻ lầm than
Dưới dạ cầu cao, thắt thẻo dần
Tuế nguyệt, phong sương, bầu bụi bậm
Bên lề hạnh phúc của trần gian!
Chẳng hiểu vì sao có cảnh nầy
Thân tàn, vỏ tạ, ngóng nhìn ai
Bằng hai khuôn cửa màu vô cảm
Sắc nhạt, không hồn, chẳng chút say
Trên kia óng ánh lượn muôn màu
Nhộn nhịp, dập dìu, chuỗi sóng dao
Lui tới rộn ràng trưa sớm tối
Nắng mưa mây chuyển thổi vờn chao
Chỉ ngắm, chỉ mơ, chỉ lạnh lùng
Gió đời ai thổi cánh ngàn tung
Còn đây thân mạc, thân bèo bọt
Hứng đám mây đen phủ tận cùng..!
Xuân sắp đến rồi, Tết rộn vui
Nhưng mà không có kẻ chơi vơi
Được vài bánh mức bên trà ấm
Chỉ muỗi, bờ sương, mịt tối trời…
Tình cờ xe chạy chậm ngang qua
Thấy cảnh tình ai, chạnh xót xa
Ai nẻo thênh thang về bốn cõi
Còn cây khô tím, tái đen da
Có phải tội đồ đang lẫn trốn?
Hoặc người côi cút tự chiều hôm?
Hay thân bệ rạc, thời lêu lổng?...
Tất cả nầy đây, một tủi hờn!
Chân cầu ngày tháng khuất hoàng hôn!