Hide Nguyễn
Du mục số
- Xu
- 1,943
Nếu trước đây khi nước ta dân số hơn 80% làm nông nghiệp. Trong cả tháng 3 âm lịch, người ta sẽ xem xét thật kỹ lưỡng và chọn ra một ngày thật đẹp để đi tảo mộ. Thì ngày nay, thời buổi bận rộn, các gia đình sẽ sửa sang tu bổ phần mộ của tổ tiên vào những ngày cuối tuần. Bạn hãy thử ra bến xe để thấy những dòng người tay xách nách mang, nào là hương, hoa, đồ lễ lũ lượt về quê là thấy nét văn hoá của người Việt. Đó là rất xem trọng quá khứ.
Khi cái nóng trộn lẫn với cái lạnh và trong tủ quần áo của các gia đình gồm hai loại quần áo đông và hè, ra đường mọi người mặc kiểu cãi nhau; người may ô, áo sát nách, kẻ khăn áo đầy người đấy là cái tiết thanh minh bắt đầu.
Nếu trước đây khi nước ta dân số hơn 80% làm nông nghiệp. Trong cả tháng 3 âm lịch, người ta sẽ xem xét thật kỹ lưỡng và chọn ra một ngày thật đẹp để đi tảo mộ. Thì ngày nay, thời buổi bận rộn, các gia đình sẽ sửa sang tu bổ phần mộ của tổ tiên vào những ngày cuối tuần. Bạn hãy thử ra bến xe để thấy những dòng người tay xách nách mang, nào là hương, hoa, đồ lễ lũ lượt về quê là thấy nét văn hoá của người Việt. Đó là rất xem trọng quá khứ.
Cuối tuần, bố chồng thông báo mai các con hãy sắp xếp công việc về quê tảo mộ. Cô em chồng tưởng mình không nghe rõ lời bố hỏi lại và lầu bầu trong miệng. Công việc đang bận túi bụi, hết dự án nọ đến công trình kia. Thời gian đâu để làm những việc chỉ những người xưa cũ thích thú. Nó nhất định không chịu về quê. Còn tôi, tuy chẳng háo hức lắm khi vừa về làm dâu lại bị bắt về quê gốc của chồng, khi không lại gặp toàn những người lạ mặt, những cô dì chú bác dây mơ dễ má …tôi đã cố nhớ mãi cũng không biết phải xưng hô với họ như thế nào cho đúng. Nhưng vì là con dâu trưởng nên tôi cũng không muốn làm nhà chồng thất vọng.
Mẹ chồng tôi gọi dậy từ sáng sớm lo đồ xôi, làm gà cho kịp. Dòng người lần mò đi trong đêm tối ( Phải đi thật sớm kẻo qua giờ đẹp) Quê chồng tôi khác nơi tôi ở quá. Tại sao người ta lại có thể chôn người chết ở nơi ngập nước thế, tội nghiệp các cụ, bị con cháu ngâm dưới nước lạnh. Chồng tôi chê là ngố vì quê anh toàn đồng chiêm trũng đương nhiên mồ mả luôn ngập nước. Tôi bồi hồi nhớ quê da diết. Cũng thời gian này trong năm, họ hàng nhà tôi đang lo phần mộ cho tổ tiên. Tôi sinh ra và lớn lên tại một hòn đảo lớn. Còn phần mộ của ông bà nội ngoại tôi thì được chôn cất tại những hòn đảo khác nhỏ hơn và xa đất liền đến hơn 50 hải lý. Năm nào cũng vậy, cả họ nhà tôi lại làm một cuộc hành hương ra quê gốc của mình. Tôi đã từng mong chờ ngày thanh minh như là trẻ con chờ tết. Vì chỉ có tết thanh minh và tết nguyên đán, những đứa trẻ nghèo như chúng tôi mới được nếm mùi vị của xôi gà. Cho nên dù có thức dậy từ hai giờ sáng, tôi cũng cố. Và năm nào cũng vậy, hòn đảo mà tổ tiên của tôi sống trước đây quá xa đất liền, điều kiện thiếu thốn, có khi phải đến mấy ngày mới có một chuyến tàu ra đảo cung cấp lương thực thực phẩm và đổi lấy những sản phẩm ngư nghiệp mang vào đất liền, trạm xã có cũng như không, trường học chỉ có hết cấp một mà các thầy cô cũng chẳng mặn mà gì với trường lớp, điện đóm cũng không …nên người ta di cư hết vào đất liền. Chỉ có gia đình nào quá nghèo mới phải bám trụ lại. Cho nên mỗi lần tìm ra khu mộ của dòng họ tôi, các bô lão phải mang dao cuốc để phát rừng tìm lối đi.
Vâng, nếu trước đây thanh minh đối với tôi chỉ là thú của con trẻ nhõng nhẽo đi theo mẹ chờ nắm xôi. Thì nay tôi mới thấm thía. Ngày tết thanh minh mang một ý nghĩa thiêng liêng là ngày để con cháu hướng về cội nguồn. Để những cánh chim xa xứ như tôi có một cõi đi về. Về với quá khứ. Tôi hướng mắt lên nhìn bầu trời. Đúng là tiết trời tháng ba trong trẻo quá. Chẳng biết vài chục năm nữa, những người trẻ luôn bận rộn với những lo toan của cuộc sống thường nhật có còn háo hức chờ đến ngày tết thanh minh.
Khánh Ly/ Đại đoàn kết
Khi cái nóng trộn lẫn với cái lạnh và trong tủ quần áo của các gia đình gồm hai loại quần áo đông và hè, ra đường mọi người mặc kiểu cãi nhau; người may ô, áo sát nách, kẻ khăn áo đầy người đấy là cái tiết thanh minh bắt đầu.
Nếu trước đây khi nước ta dân số hơn 80% làm nông nghiệp. Trong cả tháng 3 âm lịch, người ta sẽ xem xét thật kỹ lưỡng và chọn ra một ngày thật đẹp để đi tảo mộ. Thì ngày nay, thời buổi bận rộn, các gia đình sẽ sửa sang tu bổ phần mộ của tổ tiên vào những ngày cuối tuần. Bạn hãy thử ra bến xe để thấy những dòng người tay xách nách mang, nào là hương, hoa, đồ lễ lũ lượt về quê là thấy nét văn hoá của người Việt. Đó là rất xem trọng quá khứ.
Cuối tuần, bố chồng thông báo mai các con hãy sắp xếp công việc về quê tảo mộ. Cô em chồng tưởng mình không nghe rõ lời bố hỏi lại và lầu bầu trong miệng. Công việc đang bận túi bụi, hết dự án nọ đến công trình kia. Thời gian đâu để làm những việc chỉ những người xưa cũ thích thú. Nó nhất định không chịu về quê. Còn tôi, tuy chẳng háo hức lắm khi vừa về làm dâu lại bị bắt về quê gốc của chồng, khi không lại gặp toàn những người lạ mặt, những cô dì chú bác dây mơ dễ má …tôi đã cố nhớ mãi cũng không biết phải xưng hô với họ như thế nào cho đúng. Nhưng vì là con dâu trưởng nên tôi cũng không muốn làm nhà chồng thất vọng.
Mẹ chồng tôi gọi dậy từ sáng sớm lo đồ xôi, làm gà cho kịp. Dòng người lần mò đi trong đêm tối ( Phải đi thật sớm kẻo qua giờ đẹp) Quê chồng tôi khác nơi tôi ở quá. Tại sao người ta lại có thể chôn người chết ở nơi ngập nước thế, tội nghiệp các cụ, bị con cháu ngâm dưới nước lạnh. Chồng tôi chê là ngố vì quê anh toàn đồng chiêm trũng đương nhiên mồ mả luôn ngập nước. Tôi bồi hồi nhớ quê da diết. Cũng thời gian này trong năm, họ hàng nhà tôi đang lo phần mộ cho tổ tiên. Tôi sinh ra và lớn lên tại một hòn đảo lớn. Còn phần mộ của ông bà nội ngoại tôi thì được chôn cất tại những hòn đảo khác nhỏ hơn và xa đất liền đến hơn 50 hải lý. Năm nào cũng vậy, cả họ nhà tôi lại làm một cuộc hành hương ra quê gốc của mình. Tôi đã từng mong chờ ngày thanh minh như là trẻ con chờ tết. Vì chỉ có tết thanh minh và tết nguyên đán, những đứa trẻ nghèo như chúng tôi mới được nếm mùi vị của xôi gà. Cho nên dù có thức dậy từ hai giờ sáng, tôi cũng cố. Và năm nào cũng vậy, hòn đảo mà tổ tiên của tôi sống trước đây quá xa đất liền, điều kiện thiếu thốn, có khi phải đến mấy ngày mới có một chuyến tàu ra đảo cung cấp lương thực thực phẩm và đổi lấy những sản phẩm ngư nghiệp mang vào đất liền, trạm xã có cũng như không, trường học chỉ có hết cấp một mà các thầy cô cũng chẳng mặn mà gì với trường lớp, điện đóm cũng không …nên người ta di cư hết vào đất liền. Chỉ có gia đình nào quá nghèo mới phải bám trụ lại. Cho nên mỗi lần tìm ra khu mộ của dòng họ tôi, các bô lão phải mang dao cuốc để phát rừng tìm lối đi.
Vâng, nếu trước đây thanh minh đối với tôi chỉ là thú của con trẻ nhõng nhẽo đi theo mẹ chờ nắm xôi. Thì nay tôi mới thấm thía. Ngày tết thanh minh mang một ý nghĩa thiêng liêng là ngày để con cháu hướng về cội nguồn. Để những cánh chim xa xứ như tôi có một cõi đi về. Về với quá khứ. Tôi hướng mắt lên nhìn bầu trời. Đúng là tiết trời tháng ba trong trẻo quá. Chẳng biết vài chục năm nữa, những người trẻ luôn bận rộn với những lo toan của cuộc sống thường nhật có còn háo hức chờ đến ngày tết thanh minh.
Khánh Ly/ Đại đoàn kết