uocmo_kchodoi
Moderator
- Xu
- 132
SỬ THI BÂHNAR : DYÔNG DƯ
Sử thi Bâhnar Kriêm ( Bình Định)
Người kể : Bok Hmai – Bok Klích
Sưu tầm & Biên dịch : Hà Giao – Đinh Lưu
Sử thi Bâhnar Kriêm ( Bình Định)
Người kể : Bok Hmai – Bok Klích
Sưu tầm & Biên dịch : Hà Giao – Đinh Lưu
Tóm tắt cốt chuyện: Dyông Dư là em kề anh cả Dăm Joong và là anh của Dăm Dyă, của nàng Bia Jơ Răng Matnar với cậu em út Xem Đum. Dyông Dư là người kỳ dị, có thân hình to lớn, mắt lồi, miệng rộng, tai to, ăn hết nồi bảy nồi bung, uống chơi năm bảy ghè rượu cần. Ngủ say đến nỗi phải nấu chì đổ lỗ tai mới thức. Là một chàng trai có phép thần nhưng mang lốt người xấu xí, lười biếng. Dyông Dư còn là người có tài cao và đức độ,đánh bại mọi kẻ thù. Khi người thân trở thành kẻ phản bội, phải chiến đấu với nhau một mất một còn, chàng rất đau lòng như phải “ tự chặt chân chặt tay” . Lòng ham muốn của cải và quyền lực đã đẩy ngưòi anh ruột Dăm Joong trở mặt lại với Dyông Dư và các em. Đó là một bi kịch hiếm thấy trong sử thi Bâhnar.
Dyông Dư
Xưa nghe Dyông Dư
Do cha anh xa xưa hơamon cho con em nghe
Đây chuyện kể về người Bahnar kỳ lạ
Bài này dài quá xin hát mấy khúc nghe chơi
Cha của Dyông Dư qua đời không ai biết
Cô của chàng mất lúc chưa chồng
Mẹ của chàng cùi cũi nuôi con năm đứa
Anh cả trông cũng khá là Đăm Joon
Tiếp đến chàng mặt mũi rỗ hoa
Đăm Dyă thứ ba ngó anh ta cũng được
Đến cô gái đẹp là Bia Jơrăng Matnar
Anh út Xem Đum ai cũng khen bảnh nhất
Một sáng mùa hạ mùa suối cá ngọn sông
Cả nhà cả làng ra đi từ sớm
Riêng Dyông Dư ngủ nướng để nắng soi nhà
Chẳng có ai ưa anh chàng xấu xí
Bộ răng lồi xỉ da dẻ đen đíu
Chẳng ai cho theo vì chàng hay làm lấy lệ
Biết mình dậy trễ còn cõng cái nồi bung to
Hai nách chàng còn đèo hai gùi gạo muối
Dyông Dư lội ngược suối ngược sông
Chàng gặp dân làng đang đập vỏ cây
Rồi họ thả ngay thứ đắng cay xuống nước
Dyông Dư gặp chín vực và chín thác
Thả chơi thứ dây cá không chết là chơbiên (1)
Ai cũng bảo chàng điên không biết gì suốt cá
Chỉ yàng cho phép lạ theo lời khấn của chàng
Chảy giữa hai dòng nước trong là dòng nước đục
Cá từ trên thác lao xuống vực sâu
Lừ đừ cá bơi chứ chưa chịu chết
Dân buồn về hết vì chỉ bắt vài con thôi
Từ dưới vực sâu cá lại trồi lên thác
Con nào cũng chết phơi bụng trắng lăng
Chàng đóng khố ở trần mà ra sức lượm
Những con còn sống cũng phóng lên bờ
Làm Dyông Dư mệt ngất ngư vì bắt cá
Hai cô gái nhỏ mải nhặt cá bên bờ
Ấy là Bia Phu và Bia Lơmok
Vốn anh em khác mẹ với Dyông Dư
Ba người say sưa cùng nhau bắt cá
Họ quên khi chim đã xao xác gọi đàn
Bóng tối từ rừng kéo trùm lên hết cả
Sau khi chàng lên lửa lại bẻ lá lót nghỉ đêm
Bia Lơmok nấu cơm Bia Phu nướng cá
Hai cô đều sợ thú dữ đi săn mồi
Dyông Dư lựa lời khuyên hai em nhút nhát:
– Ớ Bia Lơmok, ớ Bia Phu
Hai em cứ ăn thật no ngủ cho yên giấc
Có anh vẫn thức canh tới sáng mai
Chẳng có con gì dám quấy đâu mà ngại
Dyông Dư ngồi tại hòn đá mặt bằng
Tai nghe chim rừng kêu đêm rời rạc
Và chín cái thác reo phía xa xa
Thỉnh thoảng gió qua nhẹ rung cành lá
Một ngày suốt cá chừng quá mỏi mê
Lưng chàng dựa kề gốc chò cổ thụ
Nghe rõ rừng đêm vẫn êm đềm như cũ
Ai hay thú dữ quen thói kiếm cái ăn
Là Bok Tung Ngoang vừa rời hang cùng vợ
Ấy là cặp hổ ăn mót cá bên sông
Chúng hí hửng mừng gặp ba người đang ngủ
Muốn tóm hết cả nhưng ngặt có Dyông Dư
Nên chỉ bắt Bia Phu và Bia Lơmok
Hai nàng la khóc rung động cả núi non
Mà Dyông Dư vẫn giòn tan tiếng ngáy
Dyông Dư thức dậy khi nắng đã lên cao
Không thấy hai em đâu vẫn nguyên ba đống cá
Chắc hai em đã bỏ chàng chạy về làng
Thấy cá còn nguyên nhưng không còn ham nữa
Trách hai em nhỏ quên cả người anh
Dyông Dư thôi đành trở về làng cũ
Phải hỏi ra lẽ chẳng báo với anh
Nhưng lạ cả làng chẳng ai ngó thấy
Chàng quay lại chỗ đã nghỉ đêm qua
Quyết tìm hai đứa em tội nghiệp
Bỗng em gái đẹp là Jơrăng Matnar
Níu chàng giữa sân ôn tồn phân giải:
– Ớ Dyông Dư hãy nghe em nói
Gã là con hổ đói ở trong hang
Không thể thắng dễ dàng gã được
Anh phải có sức mới diệt nổi gã
Anh phải ăn no cho người mạnh mẽ
Đã có sức khoẻ còn phải có pơgang (2)
Thì Bok Tung Ngoang mới chết
Nàng bắt heo xẻ thịt và nấu nồi bung cơm
Dyông Dư mài xong gươm rồi vào ăn uống
Chàng không to lớn mà ăn hết thịt hết cơm
Nhận túi pơgang lận vào lưng khố
Phen này bắt kẻ nào đã giết hai em
Dyông Dư vội men theo ngược bờ sông
Tới chỗ nghỉ đêm chợt nhìn thấy dấu
Quả hai con hổ bắt hai em gái mang đi
Chàng thấy trong người tức ơi là tức
Phen này chàng quyết xé xác chúng ra
Những dấu chân kia dẫn chàng tới hang đá
Là nơi ở của gã Bok Tung Ngoang
Cái cổng làng chúng làm rất chắc
Lớp gỗ lớp sắt trông rất công phu
Bắt được Bia Phu và Bia Lơmok
Những người đẹp thì lão không ăn
Nuôi để nhử ngữ con trai dại gái
Thằng nào mò lại sẽ bị giết ăn tươi
Nếu bắt nhiều người sẽ cho lên giàn sấy
Vì ác như vậy nên ma các làng
Luôn rền rĩ khóc than đầy hang của gã
Dyông Dư gọi mãi mới thấy mấy cô ra
Họ vừa nghe chàng xin mở cổng
Thì liền bảo chàng muốn sống đừng vào
Chủ làng đã tài cao lại còn quái ác
Nếu chàng không bị xẻ thịt cũng bị làm khô
Tội gì làm mồi cho vợ chồng thú dữ.
Nhưng chàng với họ nhiều kẻ bà con
Nhiều chị em cùng làng là anh em chú cháu
Dù Dyông Dư mặt xấu và người thô
Không thể để cho gã già xé thịt
Dyông Dư tha thiết nói với chị em rằng:
– Cứ mở cổng tôi thăm Bok Tung Ngoang một chút
Phải nhìn tận mặt dẫu phải rơi đầu
So tài thấp cao để khỏi thẹn làm trai
Chưa được gặp nhau biết đâu sống chết
Tôi xin nói thiệt sẽ phá cổng bây giờ
Chị em sợ Dyông Dư sẽ phá banh cái cổng
Chàng sẽ làm náo động khắp cả hang
Chắc Bok Tung Ngoang tức giận
Gã sẽ nướng hết chẳng chừa ai
Nên họ nhẹ nhàng rút cây cài tấm cửa
Len lén dẫn chàng lên tới chỗ các nàng
Đừng để Bok Tung Ngoang giật mình thức dậy
Gã sẽ quậy biết bao xương trắng máu tươi
Để xua cái lo lúc mới gặp ban đầu
Chị em mời chàng ăn trầu hút thuốc
Nhìn những người đẹp đang bị giam cầm
Dyông Dư nghe động lòng thương hại
Và chàng thấy cần phải cứu người ta
Vừa lúc con heo to qua sân nhà ủn ỉn
Biết là heo của gã chàng bảo làm thịt ngay
Để dành xương bày nơi cửa nhà gã
Hãy chất thêm củi thành một đống to
Lửa đã cháy các cô quạt cho mù mịt
Lửa và khói sẽ đánh thức gã
Nghe mùi lạ hắn biết có người mới đến
Cái mùi khói lửa quyện với mùi xương heo
Khét và béo ngậy như đeo mũi gã
Trộn mùi đắng người lạ nào dám vào hang
Gã vùng dậy hung hăng dòm dòm ngó ngó
Vừa thấy chỗ các cô có Dyông Dư
Gã gầm gừ trèo thang tức khắc
Mới lên vài bậc đã lộn cổ xuống liền
Gã trèo lên rớt xuống năm lần bảy lượt
Ngỡ bụng đói nên bị tuột luôn luôn
Vợ chồng gã phải ăn phải uống
Nhưng vẫn trèo lên trụt xuống liên miên
Dyông Dư thấy thế liền thu pơgang
Để cho gã trèo lên thang gặp gỡ
Bok Tung Ngoang đâu có lạ với Dyông Dư
Nên không thể ăn tươi nuốt sống
Phải tìm cách chống sao thật chắc ăn
Gã giả bộ ân cần mời trầu mời thuốc
Bày rượu thịt ăn uống suốt đêm
Mà vẫn chưa tìm ra cách giết
Dyông Dư thức với Bok Tung Ngoang
Muốn hạ vợ chồng gã nhưng chưa được
Nhờ chị em cho một cái dao ăn trầu
Chàng khéo léo lận vào trong lưng khố
Rồi ngắc nga ngắc ngứ giả đò say
Chàng lăn ra sàn ngủ ngay thiêm thiếp
Ngủ say như chết mà ngáy phì phò
Có lúc rống như bò bị chọc tiết
Bok Tung Ngoang quỷ quyệt đâu có dễ tin
Gã thử mấy lần thấy chàng ngủ thiệt
Các nàng thút thít thấy chàng sắp chết rồi
Họ lại thương hại chàng trai xấu số
Đương khi không nạp thân vào miệng hổ
Và gã lại ngỡ có thịt sắp ngập răng
Nên bảo các nàng mau đi nấu nước
Để luộc cái thằng lớn mật to gan
Đụng Bok Tung Ngoang này các làng đã sợ
Các nàng đâu nỡ nấu nước luộc chàng
Bị bắt làm nên ứa hai hàng nước mắt
Nếu không làm sẽ bị giết như chàng
Các nàng giờ như đang chết
Chỉ vì khiếp sợ trước Bok Tung Ngoang
Thấy nước sôi các nàng càng hãi
Mà sao chàng ngủ dữ quá không hay
Thương hại thay kẻ thiếu tài yếu sức
Dù có lòng tốt thần chết cũng không chừa
Bok Tung Ngoang chắc đang ưng bụng
Coi gã đứng say ngắm một con mồi
Thấy nước chậm sôi khiến gã rơi nước miếng
Ăn miếng thịt chín bao giờ cũng miếng ngon
Nên hai vợ chồng lật đật bồng con thịt
Mà cái thằng chó chết sao nặng quá tay
Vợ chồng loay hoay không thể xoay nổi nó
Người không phải đá sao quá nặng nề
Vợ chồng gã đều to gấp ba con voi một
Cớ làm sao không nhúc nhích được Dyông Dư
Gã bảo vợ kiếm cây để làm đòn bẩy
Còn gã thì lè lưỡi liếm con mồi
Ôi cái thằng Dyông Dư đã tươi lại ngọt
Bok Tung Ngoang nhắm mắt nuốt luôn
Con thịt mềm ngon trôi qua cổ họng
Gã nuốt no bụng thằng khố rách áo ôm
Mụ vợ gã vừa mang cây chạy đến
Ngạc nhiên thấy con thịt biến mất rồi
Còn gã cười cười chỉ cái bụng quá no
Mụ chữi gã cái đồ láu ăn láu uống
Bok Tung Ngoang bỗng ôm bụng ngã lăn
Có con gì đang cắn gan rút ruột
Tìm đâu ra thuốc kẻo gã chết đến nơi
Mụ bảo đáng đời kẻ chuyên ăn lẻ
Thịt Dyông Dư ai biết ngọt hay cay
Mà cay hay ngọt không chia cho ai thì chịu chết
Mụ đâu biết chàng đã lừa được gã
Chàng chui vào bụng với con dao nhỏ
Vẫn sống dậy trong Bok Tung Ngoang
Chàng xẻo nát gan, cắt từng khúc ruột
Rạch tung hai phổi rồi dứt trái tim
Thấy gã nằm im mụ đồ còn sống
Không ngờ chàng từ bụng gã bước ra
Mụ hốt hoảng vào nhà cài then cửa sắt
Biết đời mình đã hết từ đây
Những người đẹp mừng rơi nước mắt
Bia Phu và Bia Lơmok nắm chặt tay chàng
Chàng bảo Bok Tung Ngoang vừa bị giết
Nhưng còn bao người chết bị làm khô
Dyông Dư bảo cùng nhau đi cứu họ
Cùng khiêng hết cả sắp giữa sân làng
Chàng lấy pơgang hòa nước sông tưới khắp
Những người đã chết chợt mở mắt thở lên
Rồi lần lượt vươn mình đứng dậy
Người lại tươi vung vẩy nói cười
Họ nhìn Dyông Dư xấu trai quá xá
Nhưng là người cứu họ sống lại với đời
Tất cả cúi đầu thay lời cảm tạ
Được chàng cho trở lại quê hương
Dyông Dư không phá làng không chiếm đất
Chàng chỉ lấy một bộ cồng chiêng
Rồi cùng hai em Bia Phu với Bia Lơmok
Khoan thai cất bước về núi cũ rừng xưa
Dyông Dư về nhà vẫn chứng nào tật nấy
Chàng vẫn ngủ lớn ăn to
Đã ngủ thì không nghe chim kêu gà gáy
Đã ăn thì hết nồi bảy nồi bung
Người ta lầm tưởng ăn lắm ắt làm giỏi
Nhưng không thấy chàng làm rẫy làm nương
Không thấy đan lát, không thấy đi săn
Chỉ thấy ngồi ăn rồi lăn ra ngủ
Biết tính chàng nên chẳng ai nhờ đỡ
Chỉ có bà mẹ và cô em
Đế mắt lo cho chàng cái ăn giấc ngủ
Tội nghiệp bà mẹ suốt ngày lo gạo lo cơm
Mỗi ngày mấy lần lấy thóc làm gạo
Mà cái kho ấy cất ở xa làng
Phải lội suối băng ngàn gùi thóc về để giã
Dân làng kiêng cữ vì ai cũng giữ vía giữ hồn
Nếu sai phạm luôn chẳng mong gì sống
Đàn ông chín vía đàn bà bảy vía
Làm việc gì cũng đừng qua số vía kia
Thương thay bà mẹ của Dyông Dư
Ngày ấy cõng thóc ngoài kho quá lần thứ bảy
Cho nên chẳng ai thấy bà về
Từ núi người Jarai phía tây
Đến biển người Chăm phía đông
Từ sông người Êđê phía nam
Đến rừng người Hrê phía bắc
Ở đâu cũng không có con hổ như Bok Kiếc
Đã to ắt hơn cái nhà rông
Nên tổ ong đóng hàm răng gã không biết
Trên lưng mọc bụi lách cũng không hay
Nhưng Bok Kiếc có cái tai rất thính
Đang nằm ở hang mà biết việc trong làng
Như biết Mí Joong mấy lần đi cõng thóc
Nên đã nằm phục bắt được miếng ngon
Jơrăng Matnar không thấy mẹ cõng thóc về
Nàng rón rén đứng xa nhìn kho thóc
Thấy gùi lăn lóc còn mẹ bị hổ kẹp nách bên trái
Nàng vội lủi về báo với anh Dyă
Nàng chờ lâu quá không thấy Đăm Dyă đâu
Lại lần ra nhìn qua kho thóc
Thấy anh ta bị hổ kẹp nách bên phải
Nàng cắm cúi về báo với em Xem Đum
Nàng chờ dập miếng trầu không thấy em trở vô
Nàng lại lò dò mò ra kho thóc
Thấy Xem Đum bị hổ kẹp nách bên mẹ
Nàng về lay cái ngủ của Đăm Joong
Anh này vẫn quen ngủ bên bếp ấm
Nàng liền dập lửa cho rừng lạnh vào nhà
Joong ngáp rất to vùng mình tỉnh ngủ
Jơrăng Matnar kể rõ đầu đuôi
Đăm Joong liền cầm đao ra trị Bok Kiếc
Hai bên đánh nhau làm đất đùn lên
Đá lấp dòng sông nước ngưng núi lở
Bok Kiếc vẫn không thả ba mẹ con ra
Mặc cho họ la vì kẹp đau quá tức
Đăm Joong đà xuống sức thêm sợ chúa rừng
Bị Bok Kiếc bắt kẹp cùng Đăm Dyă
Mỗi nách bị hai người quẫy đạp vẫy vùng
Nên gã bước về hang khó khăn chậm chạp
Jơrăng Matnar thấy Bok Kiếc
Ì ạch kẹp nách mẹ và ba anh em
Bok Kiếc về hang nào chẳng biết
Nàng vừa khóc vừa chạy về gọi Dyông Dư
Chàng ngáy khò khò thở rung phên vách
Biết tính anh không thể nào đánh thức
Nàng nấu chì ra nước để rót vào tai
Chàng trở mình bảo kiến đâu cắn tai trái
Nàng rót chì tai phải mới dựng dậy được chàng
Jơrăng Matnar khóc than kể lể
Thấy chàng buồn xo nàng lại thêm lo
Nếu Bok Kiếc bắt Dyông Dư nữa thì hết
Có lẽ nào chết tiệt cả nhà
Nàng vội vàng đổ rượu dọn cơm
Coi lại túi pơgang để anh yên lòng cất bước
Dyông Dư mài gươm mới vừa xong
Em gái bảo rằng anh có khách
Đó là lão Ma Wat với lão Ma Dông
Người và ngựa đều như da bọc xương
Nên nàng liền mời cơm mời rượu
Hai lão già vừa ăn vừa khóc rằng
-Bao làng khác cũng như làng chúng tôi
Bà con bao đời làm nương làm rẫy
Chẳng có làng nào bày quậy làng nào
Không hiểu tại sao bị làng Đăm Tiên sát hại
Đến bây giờ không còn lấy một làng
May còn hai chúng tôi và hai con ngựa
Yàng xui đi về phía núi này
Suốt ba con trăng ngựa chạy ngày đêm nghĩ
Đi tìm người tài giỏi để diệt Đăm Tiên
Có phải Dyông Dư sao ngồi im không nói
Dyông Dư không ưa khen giỏi khen tài
Nhiều anh nói hay mà làm quấy quá
Gặp ai xa lạ thêm nói huyên thuyên
Thấy anh ngồi im cô em lên tiếng:
-Đúng là hai chú đã gặp Dyông Dư
Anh tôi làm gì đâu mà khen tài giỏi
Như núi này có Bok Kiếc to xác ác hại
Lão đã bắt mẹ tôi với ba con trai
Anh chửa lo ai vì còn lo cứu mẹ
Làm con phải thế xin hai chú đừng buồn.
-Ồ đừng nói vậy Jơrăng Matnar
– Ơ mà chú Madông với chú Mawat
Tội ác làng Đăm Tiên tôi có biết có nghe
Nhưng hai chú về tìm người tài giỏi
Việc đánh Đăm Tiên đâu có dễ dàng gì
Giờ lo đi cứu mẹ với ba anh em tôi
Nghe Dyông Dư tiếp lời Jơrăng Matnar
Hai ông lão rầu rầu hồi lâu mới nói:
-Dyông Dư tài giỏi thì chỉ có yàng hay
Việc cứu mẹ bữa nay phải đi nhanh chóng
Chúng tôi đâu dám cản ngăn chi
Chỉ thương quá rừng kia núi nọ
Chắc còn đâu đó có con người
Xin Dyông Dư ra tay giúp đỡ
Đừng để họ chết tiệt về tay Đăm Tiên
Dyông Dư căn dặn cô em cẩn thận
Hãy nuôi dưỡng Ma Dông và Ma Wat
Hai ông tội nghiệp đã thoát khỏi Đăm Tiên
Đừng để họ chết vì đói ăn khát uống
Chàng phải cứu sống mẹ và ba anh em
Rồi gặp Đăm Tiên coi thử tài cao thấp
Nhờ có pơgang chàng mau tới hang Bok Kiếc
Lạ lùng thay kẻ ác bỗng khiếp vía kinh hồn
Thấy Dyông Dư gã run run không nổi bước
Bốn mẹ con khóc thét la rên
Chàng rút gươm sáng choang lướt lại
Bok Kiếc sụp lạy thả hết bốn mẹ con
Ba anh em liền quay sang đánh gã
Dyông Dư bảo hãy dừng tay
-Đừng giết kẻ đã quỳ phủ phục
Anh em hãy đưa mẹ về nhà
Lo nuôi dưỡng mẹ già, lo tiếp khách
Tôi nhờ Bok Kiếc làm ngựa dẫn đường
Tới làng Đăm Tiên phải qua nhiều núi nhiều sông
Chàng nói vừa xong nhảy lên lưng Bok Kiếc
Tay nắm bờm cổ chân thúc bên hông
Gã tung bốn chân chạy chừng thục mạng
Nhằm phương mặt trời lặn chạy miết không dừng
Không uống không ăn quên chiều quên sáng
Một bữa Dyông Dư ăn mấy ngày không đói
Chỉ Bok Kiếc đã mỏi bốn chân
Cũng vừa thấy rẫy làng nào rất lớn
Ước chừng chim bay từ sớm nắng tới chiều sương
Mới giáp cái rẫy của ai đó
Dân làm cỏ bảo Bok Đăm Tiên là chủ rẫy
Người nào người nấy như ma đói lâu ngày
Dyông Dư quay lại hỏi ngay Bok Kiếc
-Trông họ sắp chết vì đói nên gầy
Họ ăn thịt mày hay mày ăn thịt họ
Mày mắc nợ họ dã trả được chưa
Thấy Bok Kiếc muốn vồ, chàng vung gươm sắc
Chỉ lia qua một nhát gã đã lăn quay
Chàng cho dân xả thịt ngay ăn uống
Khói lửa thịt nướng bay ngạt mũi Đăm Tiên
Lão hỏi em Đăm Yang ai cả gan xâm phạm
Đất làng lão sao lại dám mò vô
Đăm Yang kêu có Dyông Dư mới đến
Đăm Tiên liền ra lệnh bắt cho được thằng u mê
Dyông Dư lại không hề chống cự
Nên dân làng lớn nhỏ vật đổ chàng liền
Lớp dưới lớp trên đè lên người mặt quỷ
Có tiếng một kẻ thách đố Dyông Dư:
-Chắc mày sắp thua nên vừa sùi bọt mép
-Thắng thua chưa biết bởi nặng quá há mồm
-Ừ cho mày ngủm luôn đồ quân chết tiệt.
-Ồ người tao xấu thiệt nhưng không chết bao giờ
Chàng gồng mình bất ngờ họ ngã nhào hết cả
Giữa chàng và họ cứ thế giằng co
Rồi chàng giả bộ lo nói dại:
-Tao chỉ sợ sợi chỉ của em gái Đăm Tiên
Mới có thể trói liền tao không bứt nổi
Họ chạy về tâu lại với Bok Đăm Tiên
Lão bảo Đăm Yang tìm cô em Bia Tewek
Cô ta vừa dệt vừa nói với Đăm Yang
-Ta đã diệt mấy làng sạch sẽ
Bởi vì họ không có kẻ giỏi tài
Riêng một Dyông Dư thì xin đừng bày chuyện đánh
Vì anh ta có sức mạnh nhất núi nhất rừng
Đăm Tiên nghe vậy đùng đùng la hét
Lão bảo Bia Te Wek sẽ bị giết liền tay
Nếu cô không đưa ngay sợi chỉ phép
Cô ta òa khóc trao sợi chỉ cho dân làng
Một sợi chỉ như muôn ngàn sợi chỉ
Cớ làm sao lại buộc được Dyông Dư
Để dân làng rông chiêng nói cười hơ hớ
Họ kéo chàng như con chó khắp mặt sân
Để Dyông Dư áo quần rách nát
Rách cả da thịt máu chảy đầm đìa
Mí Joong mất mấy ngày mới tỉnh được
Vì cái mùi Bok Kiếc làm muội người đi
Mấy bữa đó không nhớ gì không nghe thấy
Giờ nhớ dần nương rẫy nhớ lấy việc nhà
Nhớ heo gà nhớ bếp lửa nhớ các con
Thấy Joong thấy Dyă thấy Xem Đum
Thấy Bia Jơrăng Matnar còn xinh đẹp
Mà Dyông Dư sống chết nơi nào
Nghe kể lại đuôi đầu sự việc
Mí chửi Bok Kiếc độc ác nhất rừng
Hỏi Đăm Joong hỏi Xem Đum hỏi Đăm Dyă
Có phải vì Dyông Dư xấu xí mà không thương
Không có chàng thì bốn mẹ con tan xương nát thịt
Mí bảo Joong là anh cả phải cứu Dyông Dư
Joong chối không đi vì người chưa mạnh khỏe
Xem Đum lặng lẽ chẳng hé hàm răng
Dyă nhìn anh nhìn em rồi nói lớn:
-Mí sinh ra có bốn anh em trai
Chẳng có ai thương thay ruột thịt
Tôi thoát khỏi Bok Kiếc là nhờ anh Dyông Dư
Giờ có thế nào cũng tìm anh cho được.
Đăm Dyă nhắm làng Bok Kiếc kéo quân đi
Khi đến nơi hỏi chàng không ai biết
Nghe có người bị Bok Kiếc bán cho Đăm Tiên
Anh lại kéo quân băng rừng leo dốc
Đã lọt vào phần đất của lão ta
Mà sao cửa nhà dân làng không thấy
Bởi Đăm Tiên dùng pơgang che khuất khu rừng
Riêng cái xác chàng còn đang phơi mưa nắng
Thấy Dyông Dư thì thương lắm mà phải coi chừng
Đăm Dyă quay về gọi Xem Đum
Hai anh em tuyển thêm quân đi đánh địch
Dân Đăm Tiên làm rách da thịt Dyông Dư
Thấy chàng nằm im chắc là đã chết
Lão cho xẻ thịt để dân ăn
Nhưng chẳng có đao và gươm nào chặt đứt
Họ chỉ lẻo được vài miếng để ăn chơi
Sao thịt Dyông Dư đắng ơi là đắng
Người không ăn quẳng cho chó cũng không ăn
Lão lo cái xác của chàng gây mầm bệnh dịch
Sợ trâu bò gà vịt sẽ chết hết trơn
Đăm Tiên bảo đem chôn sâu dưới đất
Mà lạ thật sao đất không lấp được Dyông Dư
Lão bảo mặc xác nó cho chó tha quạ rỉa
Bây giờ Đăm Dyă đi với Xem Đum
Mang túi pơgang linh thiêng ra trận mạc
Tẩm thuốc phép nhẹ nhàng lên xác Dyông Dư
Thật kỳ diệu chàng đã từ từ mở mắt
Rồi cả da thịt lành lặn như xưa
Xem Đum ôm Dyông Dư nhìn Dyă
Ba anh em mừng khôn xiết kể sự tình
Dyông Dư bảo đừng có trách anh Joong
Phải diệt Đăm Tiên với Đăm Yang cho tiết nọc
Để nước biếc non xanh hết tai họa làng buôn
Ba anh em chia quân làm hai cánh
Cánh Dyông Dư xông thẳng cổng làng
Còn hai anh em phía ngoài nương xáp lại
Đừng cho chúng tháo chạy ra rừng
Chúng sẽ lập làng sẽ nuôi lại mầm độc ác
Làng Đăm Tiên trong chốc lát loạn lên
Nghe bốn bên có tiếng quân hò hét
Những mái nhà lửa bốc ngất trời
Người lớn bị chẻ đôi, trẻ nhỏ bỏ vào cối giã
Không để sót một đứa mang họa về sau
Đăm Yang cầm đao bổ Dyông Dư
Nhưng chàng nhanh hơn đã dứt đầu hắn rớt
Bok Đăm Tiên còn ngơ ngác giữa nhà rông
Dyông Dư trở cán gươm gõ vào trán hắn
-Ồ sao mày dám đánh đầu tao
-Ừ tao bị mày xử thế nào máy được chơi thế ấy
Chàng đáp rồi lấy sợi chỉ của Bia Tewek
Lại trói thật chặt tay lão Đăm Tiên
Rồi cho quân kéo khắp đường rừng núi
Để hắn nhớ mỗi nẻo hắn đã đi về
Máu hắn dầm dề trả lại từng tấc đất
Dyông Dư bảo đã diệt được hai thằng
Còn một con chưa biết ả núp ở đâu
Ngọn lửa đã ăn cửa nhà ăn cây cỏ
Mà Bia Te Wek trốn ở xó xỉnh nào
Quân chàng báo có cái ghè quá nặng
Hóa ra ả đã trốn trong ghè
Đăm Dyă lôi tóc ả ra rồi định chém
Nhưng ả đã lém lĩnh thưa ba anh:
-Giết tôi thì dễ nhưng lượng tình thì khó
Bởi tôi là em gái đâu có biết gì
Một sợi chỉ tôi cũng không cho họ
Nhưng không đưa họ chém cổ tôi rồi
Dyông Dư bảo thôi đừng giết ả
Cứ đưa về làng rồi sẽ tính sau
Chàng có ngờ đâu sự đời xuôi ngược
Làm ơn trước rước họa sau
Làn của Dăt Dai và Plai koong giàu có
Đã nhiều lúa gạo còn buôn ché bán chiêng
Khách mang ché chiêng sang được ân cần đón tiếp
Được mời trầu mời thuốc mời rượu mời cơm
Chỉ tốn rượu tốn cơm tốn trầu tốn thuốc
Tốn thì in ít được lại nhiều nhiều
Quý khách đến bao nhiêu cũng đều bị bắt
Đêù bị trói vào cột đâm trâu roong ching xẻ thịt
Mặc khách kêu thét họ bỏ ngoài tai
Họ làm như vậy mà chả ai dám chống
Sống thì muốn sống mà chống lại yếu hèn
Họ giàu mạnh thêm kẻ hèn càng yếu
Đã xóa làng gần rồi tính xóa làng xa
Bốn anh em Dyông Dư là cái gai của họ
Đã lâu không dám nhổ ngại cả bốn tay đao
Giờ chẳng ra sao bởi đã chia làng lớn nhỏ
Gõ thằng nhỏ trước rồi diệt thằng lớn sau
Dắt Dai với Plai Koong bàn lui tính tới
Họ đành phải đợi đến con trăng sau
So với vẻ đẹp Bia Jơrăng Mat Nar
Thì sắc Bia Te Wek phải thua nữa hột nếp
Hai thằng anh chết là hết hận thù
Hãy để cô ta cùng làm ăn sinh sống
Mà cô ta đã lớn nên tính chuyện bắt chồng
Bà mẹ bảo Đăm Joong là người anh cả
Phải lo trước đã đó là tục lệ làng
Chuyện ấy rõ ràng các em đều chịu
Jơrăng Matnar lo liệu đám cưới Đăm Joong
Bốn ngày ba đêm roong ching uống rượu
Đâm một con trâu chẳng kể heo gà
Đám cưới một nhà mà cả làng say khướt
Chỉ Bia Tewek không uống không ăn
Cô ngồi hong bếp lửa không nói không cười
Tan cuộc vui chơi Đăm Joong mới bảo
-Ớ em Te Wek còn mệt lắm không
Em đừng ra nương mà nước da ăn nắng
Đừng mó gì nặng mà chai sạn hai tay
Công việc hằng ngày có các em gánh vác
Bia Te Wek nhìn mặt Đăm Joong
Trong đôi mắt đen tròn có điều còn khó nói
Đăm Joong hỏi mãi cô mới trả lời:
-Em sắp chết rồi nhờ có anh mới sống
Được nên chồng nên vợ ăn ở suốt đời
Nhưng chẳng thật vui vì còn lo lắng.
-Ồ em cứ nói thẳng chứ chẳng nói ra
Anh biết đâu lo để em thôi bứt rứt
Bia Te Wek nhồi thuốc vào điếu Đăm Joong
Rồi lại điềm nhiên nhai trầu nhỏ nhẻ
Cho Joong năn nỉ mới chịu nói thêm:
-Nhà đông anh em chỉ mình anh có vợ
Nên việc ăn ở ắt có khó khăn
Anh nên chia làng cho các em mới phải.
-Ồ việc ấy em chẳng phải lo phiền
Tuy năm anh em nhưng anh là chủ
Việc to việc nhỏ do ở anh thôi
-Anh còn ba em trai thì em vẫn sợ
Đầu dây mối nhợ lỡ đổ bể tại em
Không trước thì sau làm sao tránh khỏi
Nghe lời vợ nói Joong cũng muốn chia làng
Ngặt vì bà mẹ năm con lòng buồn muối xát
Làm sao chia chác cho được lòng nhau
Ai sẽ ở đâu ai giàu ai khổ
Việc chia làng rất khó may có Dyông Dư
Chàng nhìn mọi người rồi bắt đầu lên tiếng:
-Ai cũng bảo tôi làm biếng không biết làm ăn
Nếu vẫn ở chung dễ chừng sinh xích mích
Xin cho tôi được tách một làng riêng
Mẹ với anh em ở nguyên như cũ
Đăm Joong chờ mẹ với Đăm Dyă và Xem Đum
Cả Jơrăng Matnar không ai thèm mở miệng
Joong đằng hắng rồi nói trắng ra rằng:
-Cái việc chia làng là cực chẳng đã
Bây giờ chú nó đòi chia thì chia
Tôi còn nuôi mẹ già với ba em dại
Là phải ở nguyên xứ sở ông cha
Còn Dyông Dư vóc dài vai rộng
Còn rừng còn núi mặc sức mở mang.
Thế là Đăm Joong chia cho rẻo đất
Trên toàn núi đá dưới bãi sình lầy
Xưa nay làng này chẳng ai dòm ngó
Nhiều người xấu hổ đành bỏ Dyông Dư
Chỉ có hai người là Ma Dông và Ma Wat
Vốn là người khách chẳng biết về đâu
Theo Dyông Dư chỉ hai bàn tay trắng
Dắt Dai ngồi tính với em Plai Koong
Không đánh Đăm Joong vì nó đông và mạnh
Trận này chắc thắng là đánh Dyông Dư
Đồi bãi mới chia rẫy chưa trồng trọt
Cái làng mới lập rào ngõ chưa xong
Đến cái nhà rông chui vào ắt sập
Xáp vào hai mặt ăn chắc như chơi
Dắt Dai sai lính tráng vào coi
Chúng thấy chỉ có hai người ngồi khóc
Đó là Ma Wat với Ma Dông
Hai lão kể rằng Dyông Dư bỗng chết
Mà không thể biết đã phát bệnh gì
Cũng muốn chôn đi tìm không ra đất
Đã sình chương cái xác chảy nước thúi ình
Dắt Dai vẫn cho quân chiếm rừng chiếm bãi
Rồi bảo kiếm củi thiêu xác Dyông Dư
Rừng núi trọc tròi kiếm đâu ra củi
Dắt Dai và Plai Koong bụm mũi ngồi bàn
Sẽ đánh Đăm Joong gọn trong một bữa
Dyông Dư không rữa nhờ tẩm pơgang
Và pơgang đưa hồn chàng lên tầng thứ chín
Chàng hóa thằng bé mới biết lật biết bò
Rồi nhảy lò cò chạy chơi khắp chốn
Lớn như mười tám chàng xuống trần gian
Thấy Dắt Dai hội quân phía trên làng cũ
Chàng biến thành con ó kêu tỏ thảm thương
Lính tráng nghe buồn nhắc bước chân không nổi
Dắt Dai mới hỏi em Plai Koong:
-Ủa con ó rừng nào lạc kêu ảo não.
-Hai đứa mày hãy nghe tao bảo
Chẳng có con ó lạc rừng đâu
Mày mong gặp Dyông Dư hãy mau đón tiếp
Dắt Dai chưa biết là thực hay mơ
Còn Plai Koong vẫn chưa nghe rõ
Đó là tiếng ó hay có tiếng người
Thì Dyông Dư từ đầu sông lao xuống
Nhanh như tên bắn và mạnh vô cùng
Chàng nhổ cái nhà rông ném vào núi đá
Plai Koong hoảng quá nghe đã bùng tai
Còn lão Dắt Dai mặt mày tái lét
Lão ra sức thét gọi Dyông Dư:
-Ồ cái thằng ngu lưng gù mắt lác
Tao làm cái khác mày có sức phá không
Lão liền dựng nhà rông có hai cái nóc
Ngó qua cũng biết đẹp chắc hơn xưa
Dẫu gió bão to thì bão cũng thua
Và Dyông Dư phen này méo mặt
Cũng đúng vào lúc họ lo làm nhà rông
Chàng lên đầu sông luyện chân tập tay
Vác đá đêm ngày dựng xây thành lũy
Không vì chiếm đất mà để sức dẻo dai
Đến khi Dắt Dai đổ rượu uống mừng
Về cái nhà rông làm xong còn mới
Dyông Dư đến hỏi nhà có chắc không
Mặt Plai Koong làm tuồng thách đố
Họ cãi nhau chưa chôn sâu cây cột
Rồi tức tốc dựng ngay nhà rông ba nóc
Lần nào cũng thách mà nóc vẫn ngã nhào
Dắt Dai giục làm nhà rông chín nóc
Lần thứ chín làm tốt và đẹp khỏi chê
Nhưng đừng dại gì thách Dyông Dư tới phá
Làng Dắt Dai yên ả tất cả ngủ say
Lễ mừng nhà mới mấy ngày rượu thịt
Nhà rông này ăn đứt nhà rông các làng
Hơn cả cha ông hồi xưa hồi xửa
Plai Koong đang nằm mơ trên võng
Dắt Dai đang mộng bá chủ núi rừng
Bỗng tiếng nổ ầm ầm
Nghe chuyển rung trời đất
Cái nhà rông chín nóc
Đã sập sát mặt đất
Nghe tiếng người khóc lóc
Đang kêu sống kêu chết
Dắt Dai và Plai Koong biết
Cái nhà rông chín nóc
Bị thằng lưng gù mắt lác
Là Dyông Dư đánh bật
Lộn ngược cột chống trời
Dắt Dai ráng hơi gào thét:
-Đứa nào chết mặc xác
Đứa nào còn la thì chết
Đứa nào mạnh bay mau
Tất cả theo anh em tao
Lên vây Dyông Dư mà chém
Đứa nào run không dám
Thì dứt rụng cái đầu
Họ bay lên ào ào rào rào
Như nhặng kêu như ong phá ổ
Họ thấy địch thủ chỉ có một người
Như thể ruồi bu họ vây rất chặt
Lớp trên lớp dưới lớp ngoài lớp trong
Dyông Dư coi chừng như không thể thoát
Khi chàng phá được một lớp phía trong
Tức thì họ lập thêm vòng vây ngoài nữa
Trận này cứ thế bất kể ngày đêm
Trên trời ba ngày dưới trần chín tháng
Dyông Dư nghe trong bụng như có kiến bò
Hóa ra ăn đã lâu nên đói và khát
Chàng lấy hơi thét một tiếng kinh hoàng
Họ dạt bốn phương tránh quầng khói trắng
Khói tan sao chẳng thấy Dyông Dư đâu
Họ táng đầu vào nhau nhiều tay bỏ xác
Chàng đà xuống đất làng Dắt Dai
Giết heo gà giết trâu
Lấy cây nhà rông làm củi
Chàng nướng thịt ngồi ăn
Mỗi miếng một đùi heo
Vai trâu ba bốn miếng
Quân Dắt Dai nghe mùi thịt nướng
Kéo xuống làng thấy chỉ còn xương là xương
Trâu đàn heo chuồng làng nào ăn mất
Nhìn mặt đất rặt một dấu chân người
Chân lớn chút thôi mà bụng đâu chưa hết
Hay nhờ có phép yàng giúp cho ăn
Dyông Dư đã bay lên từ trên nhìn xuống
Thấy quân của họ đói bụng đang kiếm ăn
Chàng mới la lên để họ nghe biết
-Dắt Dai, ớ Plai Koong
Dám đánh tao không mà dong đâu mất
Hay còn ăn mót ruột thúi da ươn
Dyông Dư bỗng nhiên nghe hai tiếng nổ
Biết rằng đó là Dắt Dai với Plai Koong
Họ vừa phóng lên chàng né liền bên phải
Họ ranh mắt thấy chàng núp sau đám mây
Liền ra lệnh quân vây trùng trùng điệp điệp
Trận đánh liên tiếp già nửa con trăng
Tức là dưới đời hơn hai năm rưỡi
Dyông Dư nghe hơi mệt mỏi
Vì ăn không uống sức xuống ắt nguy
Chàng cầm chắc tay gươm với đao rồi khấn:
-Ta đang cần uống nên đi vắng vài hôm
Khiên với gươm hãy thay ta đánh giặc
Giữ gươm đừng mẻ giữ khiên đừng nứt
Đừng cho chúng biết rằng ta vắng xa
Hết khát ta về lại cùng nhau diệt chúng
Chàng dứt lời khấn trời bỗng tối sầm
Chỉ có khiên với gươm Dyông Dư phát sáng
Khi chàng đã biến thì nắng dần tươi
Không thấy Dyông Dư không thấy khiên đao
Lính tráng vẫn rơi đầu nên Dắt Dai hoảng hốt
Plai Koong suýt chết đoán chắc có ma
Muốn kiếm Dyông Dư phải quay về mặt đất
Dyông Dư bay vút hết tầng cao xa
May gặp một bà lưng còng chống gậy
Chàng chưa biết đấy là Yă Xăcdênh
Sao bà biết tên hỏi han léo lắt:
-Dyông Dư dở ẹt đánh giặc không xong
Nên đi tìm các yàng trông mong cầu cứu.
-Giờ tôi khát rượu bà có cứu được chăng.
-Tao già cả khó khăn mà mày đòi uống đòi ăn.
-Tôi không xin ăn vì còn căng cái bụng
Chỉ xin được uống vì cổ họng khát khô.
-Dưới trần gian sông hồ lênh láng
Lên đây đòi uống khe suối không có đâu.
-Đã ở tầng cao ai cũng giàu biết bao là rượu
Người thì dư dả còn kẻ khát cổ khô môi.
-Tao nói chơi thôi sẽ có người thi uống
Coi thử cái bụng mày uống được mấy ghè.
Dyông Dư nghe đã mừng trong dạ
Chàng bước nhè nhẹ sợ sệt cái cầu thang
Mắt liếc vô nhà sàn thấy một cô rất đẹp
Chắc là người tiếp nước đưa mắt đón chàng
Cô chuyền cái cần khắc hoa văn mời khách
Chàng đoán chừng mười tám xuân xanh
Cảm ơn Yă Xăcdênh là người hợp ý
Nhưng với cô ấy không thể nào so
Cô là đóa hoa còn chàng là sâu róm
Thôi thì thi uống thử ai thắng ai thua
Rất nhiêu ghè xưa cái to cái nhỏ
Chủ nhà sắp ghè dựa vào sát vách phên
Không có gì ăn rặt một thứ uống
Dyông Dư cứ tưởng cô uống chẳng bao lăm
Sửa cái cần rồi nhích gần tí nữa
Lòng chàng muốn ngỏ với cô vài lời
Mà cớ sao cứng lưỡi cứng môi
Chắc cô ta trên trời còn mình dưới đất
Cô ta đẹp quá chừng đừng nói gì dại dột
Vì khát nên đi xin uống chỉ uống
Uống hết ghè này uống sang ghè khác
Có gì đâu bực tức mà giả đò say
Giả lỡ chân tay đá bay ghè đã hết
Ghè vừa bể nát vừa tự ráp lại lành
Tự vào dựa vách phiên lại nồng men rượu
Dyông Dư thấy cô gái đã say mèm
Thấy bụng mình căng phải xuống thang đi đái
Ồ hãy cho nước chảy phía đất làng Dắt Dai
Sực nhớ pơgang lận trong lưng khố
Chàng lấy pơgang xoa từ chân tới đầu
Pơgang thấm tới đâu da tươi tới đó
Quả là phép lạ đã hóa chàng đẹp trai
Chàng mim mỉm cười trở lại nơi cô gái
Cô ta mới đấy giờ ai biết đâu mà tìm
Chàng muốn cảm ơn nhưng bà già cũng vắng
Lòng buồn chàng bay thẳng trở lại trần gian
Đâu biết Yă Xăcdênh và cô kia là một
Người đẹp đã mất chàng thu lại pơgang
Dắt Dai và Plai Koong gặp nạn
Trời không giông sấm sao mưa lắm lụt to
Cớ sao nước mưa khai như nước đái
Nước tràn rừng núi nên phải lên trời
Vừa gặp Dyông Dư từ từ bay xuống
Hai bên lại choảng chấn động khắp nơi
Trận đánh kéo dài không ai thắng ai thua
Đánh mệt thì nghỉ khỏe rồi lại đánh
Quên ngày quên tháng chẳng ai thắng ai thua
Có một hôm Đăm Dyă coi các bếp tro
Bếp ở các nhà cái to cái nhỏ
Bếp nào cũng ấm lửa và đều đầy tro
Chỉ có một bếp không tro không lửa
Dyă không rõ nên hỏi Xem Đum
Đum lại hỏi Bya Jơrăng Matnar
Matnar mếu máo bảo Đum và Dyă:
-Không thương nên không nhớ bếp Dyông Dư
Anh ấy phải ra đi lập một làng khác
Giờ chưa biết sống chết ra sao
Vì còn đánh nhau với làng nào rất lớn
Đăm Dyă đoán là làng Dắt Dai
Rủ anh trai Đăm Joong giúp người ruột thịt
Anh ta nheo mắt rồi lắc cái đầu
Bảo làng chia rồi ai làm nấy chịu
Đang mùa phát rẫy không rỗi đánh nhau chơi
Nói vậy thì thôi còn đâu anh em nữa
Xem Đum và Đăm Dyă rủ Jơrăng Matnar
Ai nhớ Dyông Dư sang làng nghèo khó
Dù còn đói khổ không nỡ bỏ nhau
Biết ra sức ban đầu về sau sẽ sướng
Đăm Joong cứ tưởng chẳng có ai theo
Dân không tính giàu nghèo mà vì tình nghĩa
Nên họ dắt díu bồng bế nhau đi
Người ở với Đăm Joong còn non một nữa
Nên chủ làng bắt làm rẫy bất kể ngày đêm
Anh em gặp mặt ở giữa tầng mây
Dyông Dư vừa nghĩ tay Dắt Dai cũng mệt
Họ bàn bạc miết bởi khó thắng dễ thua
Vì Dắt Dai với Plai Koong không chết
Mấy lần bị giết rồi sống lại như thường
Dyông Dư nói chàng cần đi cầu cứu
Bảo anh em liệu mà lo giữ làng
Đừng có hung hăng nướng quân trong chốc lát
Dyông Dư bay vút tới Yă Xăcbênh
Bà biết chàng lên lần này cầu cứu
Liền vẽ đường bảo chàng đến Yă Dai
Chàng ngỡ là ai rất may là mẹ
Mang tên như thế vì có cháu Đăm Dai
Vì bảo vệ con trai Yă Dai ra trận
Ăn uống vừa xong bà lấy trên giàn bếp
Có một cái chài lâu ngày đầy tro bụi
Chài không đánh cá chỉ ủ lửa để dành
Đến lúc nào cần thì dêm sử dụng
Mặc dù đã dặn cần phải giữ làng
Đăm Dyă với Xem Đum vẫn kéo quân đi đánh
Hai bên choảng mạnh ngay phía đầu sông
Dyông Dư nóng lòng xông vào vòng chiến
Yă Dai nhìn lính tráng lẫn lộn vào nhau
Chẳng biết đau bên ta bên địch
Bà vãi cái chài trùm hết hai bên
Lửa không ai nhen sao bùng lên dữ dội
Cỏ cây rừng núi lửa khói rần rần
Lính tráng hai bên chết dần trong lửa
Dyông Dư đã kêu nóng quá mẹ ơi
Phép của Yă Dai cho lính tráng Dyông Dư
Hóa thành bầy ong bay ra mắt lưới
Còn quân Dắt Dai cho hóa chồn hóa cheo
Hóa quạ hó diều bị lửa chài ăn sạch
Dẹp xong lũ giặc chài phép thu về
Yă Dai sắp đi Dyông Dư thưa mẹ:
-Đời còn lắm kẻ độc ác vô chừng
Mẹ có thương thì cho con cái chài lửa
Yă Dai đã bảo sau lúc chần chừ:
-Ớ Dyông Dư nếu mẹ không thương
Sao Dắt Dai với Plai Koong bị giết
Còng cái chài phép không phải ai cũng cầm
Vì mẹ có năm con như bàn tay năm ngón
Chỉ một ngón ngắn tới bốn ngón dài
Mẹ ngại lửa chài sẽ thiêu ngón ngắn.
Con ơi gắng sống trọn nghĩa anh em
Để cho hằng đêm mẹ nằm yên giấc
Ối yàng ôi có biết lòng mẹ còn đau
Yă Dai nói rồi từ từ bay khuất
Anh em dưới đất luyến tiếc nhìn lên
Nhớ mẹ dịu hiền còn thương con dứt ruột
Dyông Dư cho quân rút trở lại làng xưa
Khi lính tráng về đã qua mùa phát rẫy
Ngạc nhiên nhìn thấy cái rẫy lớn của ai
Từ đông sang tây mỏi cánh bay chim én
Từ nam ra bắc cánh chim nhạn ắt rã rời
Dyông Dư không thấy làng đâu cả
Có lẽ vì chàng đi đã mười mấy năm
Nên quên rừng quên núi quên bãi quên làng
Ma Wat với Ma Dông bảo rằng buôn còn đấy
Chàng nheo mắt thấy một mảng nhỏ mờ xanh
Giữa cái mông mênh màu nâu khô của rẫy
Vừa lúa ấy nghe tiếng Đăm Joong
-Ớ Dyông Dư trải gian nan nhiều lắm
Nay em mang chiến thắng trở về
Anh sẽ đâm trâu giết dê ăn mừng thật lớn
Giờ em cho lính tráng tức khắc dời làng
Được nắng chang chang dân làng anh đốt rẫy
Dyông Dư hơi ngần ngại nhưng phải nói thôi
-Anh Đăm Joong ơi em mải đánh giặc
Làng em đất hẹp sao anh phát xung quanh
Giờ đốt rẫy anh, dân làng em sẽ chết
Sao không báo trước để em kịp dời làng
Anh làm phang ngang em làm sao chịu được.
-Ồ giờ anh báo trước sẽ đốt khắc sau
Anh em ruột nói rồi chứ người dưng khỏi nói
Tưởng là anh cả chỉ dọa em chơi
Chẳng ngờ anh đã cho người kéo lửa
Tử đầu ngọn gió lửa đã phừng phừng
Dyông Dư chạy làng còn hơn chạy giặc
Lửa bùng lên rật rật, lửa bốc cháy rần rần
Cứu ngay người yếu chân trốn cơn giặc lửa
Người già trẻ nhỏ phải cõng phải bồng
Tiếc cái nhà rông nhà sàn kho lúa
Đành để lưỡi lửa nó liếm sạch trơn
Kể chi chiêng cồng nồi đồng ghè rượu
Ai không xiếu miếu khi thấy lửa ăn làng
Ma Wat với Ma Dông kiểm dân làng còn đủ
Nhưng không nhà cửa, không có gạo cơm
Trong cảnh quá điêu tàn dân càng đói lạnh
Lá rừng thay bữa nước suối cầm hơi
Rất nhiều người chửi Đăm Joong đồ chó má
Bảo Xem Đum với Đăm Dyă nói với Dyông Dư
Đánh lấy lại làng thôi không thì dân chết
Dyông Dư buồn bực chẵng lẽ tự chặt chân tay
Mà Joong làm vầy không có ai chịu nổi
Chàng giơ tay vẫy phía mấy tầng mây cao
-Ồ các yàng ở quá xa các yàng đâu có thấu
Có cách gì hãy cứu giúp dân tôi còn làng
Còn núi rừng làm rẫy nương để sống
Trên cao xanh bỗng có tiếng nổ rung trời
Xuất hiện một người ở tầng mây thứ tám
Ôi con người to lớn có tiếng nói vang:
-Ta là Bok Kaidông bảo Dyông Dư biết
Ai có ngón tay thúi hãy tự khử đi thôi
Nếu sợ dứt sợ đau sẽ nhiễm tới đầu rồi chết
Cháu gắng tìm cho được Bok Dai
Cha cháu có cái hay chặt ngón tay đã thúi
Dyông Dư định hỏi nhưng thần sấm đã về trời
Nhờ có Ma Dông và Ma Wat
Chỉ đường đi nước bước cho chàng tìm Bok Dai
Trước khi chàng ra đi đã bày lễ khấn:
-Xin các yàng hãy chứng giúp làng tôi
Nghèo quá không có trâu cũng chẳng có heo gà
Cúng chỉ có ốc suối và cá sông
Xin các yàng với bà con làm ơn đưa đón
Để Dyông Dư tìm gặp Bok Dai
Bok sẽ truyền sức tài trừ loài ác độc
Ma Dông và Ma Wat chỉ lối cho Dyông Dư
Phía mặt trời lặn làng ma cũ
Trong rừng cây cổ thụ không vượn hú chim kêu
Trời càng về chiều nghe càng rờn rợn
Dyông Dư nghe tiếng trống tiếng chiêng
Từ nhà mả rộn lên rồi bỗng nhiên im bặt
Lại có tiếng rên khóc tiếng bước chân người
Chàng ngó trước nhìn sau không có ai hết cả
Dyông Dư tới làng nữa nghe tiếng heo gà
Tiếng trâu bò tiếng chiêng tiếng trống
Nhưng nhiều rào gai bãi đá cây ngã bịt bùng
Kiếm một chỗ chui cũng không thể rúc
Chó chỗ đút đầu được mà không lọt cái thân
Rút gươm cắt đầu để hồn luồn cây đá
Qua rồi hồn hóa thân khác lại đi
Dyông Dư tới làng nhiều người gái đẹp
Chân họ không sát đất mặc màu sắc cầu kỳ
Ràng rịt không cho đi luôn múa may chặn mặt
Chàng phải luồn lách mới tách qua làng
Dyông Dư lại vào làng rất khác
Có ma người, ma gia súc, ma cỏ cây
Tất cả bao vây không cho đi nữa bước
Chàng lại bỏ xác cho thoát phần hồn
Và lại hoàn thân đến lần thứ chín
Rủi đến lần thứ mười thì thôi không sống lại
Vì đàn bà bảy vía đàn ông chín vía
Luật yàng định thế tự đời xửa đời xưa
Dyông Dư gặp một người gùi củi
Làm quen chàng hỏi sao củi chất lộn đầu
Người ấy trả lời cõi đời khác cõi ma
Chàng vừa nhận ra bà cô ruột thịt
Bà cô chàng chết sau cái tang cha
Cô cháu đã cách xa từ hai thế giới
Khi mừng mùa lúa mới chàng nhớ cúng cô
Nay gặp cháu cõi âm bà cô lại nói:
-Tao mới cúng mày hôm qua
Đường đi khó và xa sao nay đã đến.
-Ồ như cháu khấn yàng với cô hôm qua
Cô lên cõi đời rồi sao nay gặp mặt
Cô thương cháu quá nước mắt chảy dài
Chàng trình bày tìm Bok Dai xin phép thuật
Đem về trừ rắn rết trong nhà
Cô dẫn cháu trên đường xa tít tắp
Đã mỏi nhừ chân mới gặp Bok Dai
Xa cách lâu ngày cha con không vồn vã
Đàn ông vốn thế dẫu tánh rất thương
Bởi cha còn biết con tìm cái khiên lửa
Bảo rằng có thì nó giết Đăm Joong
Bảo rằng không thì Đăm Joong giết nó
Sao chốn dương gian vô vàn nghiệt ngã
Để cõi âm không khỏi đau lòng
Hướng phía đầu sông Bok Dai cất tiếng hú
Lần lượt những cái khiên cũ mới bay về
Cái nào cũng mê nhưng không là khiên phép
Cha bảo con không biết dùng khiên lửa sẽ nguy
Dyông Dư nài nỉ Bok Dai đành phải dặn
-Cõi âm này chỉ có mỗi cái khiên thiêng
Yếu tay cầm nghiêng thì khiên bốc lửa
Sẽ cháy núi rừng nhà cửa huống chi con người
Cầm sao cân bằng và cho lửa bùng đúng lúc
Trao con khiên này lại đau xót lòng cha
Chào cha và cô rồi Dyông Dư trở lại
Đường về không trở ngại như khi đi
Nào có vui chi khi cầm cái khiên phép
Tới bước đường cùng ai biết cho ai
Rẫy đốt sạch rồi dân đang trỉa lúa
Nhân vào lúc đó Đăm Joong đi tìm cô
Lạ cho đường đi không gặp gì trắc trở
Anh ta tin rằng sẽ được cái khiên thiêng
Vừa mới gặp cô Đăm Joong đã nói:
-Làng cháu dẫu đói vẫn cứ đâm trâu
Đế cúng cô trước mùa ăn cốm mới
Đường đi dẫu xấu cháu vẫn tới thăm cô
Và tiện thể xin cô cái khiên phép thuật
Để cháu tiêu diệt làng Dyông Dư
Chúng nó cướp núi rừng còn hăm khử cháu
Bà cô nổi cáu với cái miệng nói điêu:
-Mày bảo đâm trâu cúng tao nhiều lắm
Chắc là khi mày cần uống cần ăn
Giờ mày tới thăm hay cần cái khiên giết chóc
Bốn em mày sẽ chết hay mày chết bởi lửa thiêu.
-Tội nghiệp cháu nhiều xin cô đừng giận dỗi
Và đừng tin miệng lưỡi thằng khố rách áo ôm.
-Cần thiết gì anh em khi người ta giàu có
Nếu mày được cái khiên lửa sẽ thiêu cả núi rừng
Nhưng cái khiên thiêng Dyông Dư đã lấy
Anh mà làm bậy lửa đốt cháy cũng đáng đời
Đăm Joong bật cười bỗng quát như xé đất
Bà cô ngã vật ra xa
Đăm Joong được đà phóng đi mất
Chỉ trong chốc lát đã gặp Dyông Dư:
-Ớ thằng lưng gù mắt lác
Sao mày cướp mất cái khiên Bok Dai.
-Ồ cái đó về tay ai do yàng chọn tài chọn đức.
-Mày trả lập tức không tao phứt đầu liền
Dyông Dư nghiêng khiên bên trái
Lửa dậy phừng phừng
Chàng nghiêng khiên bên phải
Lửa bùng rật rật
Phía sau phía trước lửa bốc rần rần
Lửa đeo theo quân chúng thiêu đốt
Đăm Joong đang nóng mắt cháy mày
Còn nghe tiếng Dyông Dư
-Anh cả ơi thua chưa
-Tao chỉ thua cái khiêl lửa
Đăm Joong té ngửa run run
Dyông Dư vung gươm dứt thành ba khúc
Chàng xin các yàng có hóa xác Đăm Joong:
-Xin đừng hóa đỉa, hóa giòi, hóa vắt
Bởi nó đối với tôi có ác cũng anh em
Một xin hóa nhà rông
Cho dân có chỗ hội làng
Hai xin hóa nhà sàn
Cho dân làng có chỗ ở
Ba xin hóa kho lúa
Cho dân có chỗ chứa cái ăn
Là nó đã đền một phần dân làng mất mát
Từ những nhà tranh tỏa xanh khói bếp
Chim sẻ ríu rít lót ổ ở đầu hồi
Sân rộn tiếng cười của đàn con trẻ
Chúng thấy ông cha chuẩn bị lễ đâm trâu
Mừng Dyông Dư đà thắng trận
Diệt Bok Tung Ngoang với Bok Kiếc giống chúa rừng
Diệt Dắt Dai với Plai Koong đang làm chúa đất
Khử Đăm Joong là con mọt nhà sàn
Tôn Dyông Dư làm chủ làng của họ
Chàng nửa mững nửa sợ rừng rộng núi cao
Giống ăn thịt người làm sao trừ hết
Dân làng ơi ai thích nghe Dyông Dư
Xin khất tối mai hơamon tiếp
Chuyện về chàng hát mất vài con trăng
Dễ quên lửng đêm rừng đang lặn.,.