Phát biểu cảm nghĩ về một người thân yêu (bài văn hay lớp 10)

Butco

New member
Xu
0
Phát biểu cảm nghĩ về một người thân yêu

Trong buổi lễ chào cờ đầu tuần vào sáng thứ hai vừa qua (6/11), thầy giáo Lê Trần Bân, phó hiệu trưởng Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng (TP Vinh, Nghệ An) đã đứng dưới cờ phát biểu cảm nghĩ và đọc bài văn của em Nguyễn Thị Hậu, cả sân trường xúc động lặng im...

“Thầy Bân đọc được nửa bài văn quá xúc động nghẹn lời, ngân ngấn nước mắt. Chúng tôi đều rưng rưng, mến phục thương em Hậu và thôi thúc chúng tôi sống và giảng dạy tốt hơn. Từ nay vào các buổi lễ chào cờ đầu tuần chúng tôi chọn lọc những đề văn và bài làm hay đọc dưới cờ để nhân lên sự yêu thích văn chương của học sinh” - thầy Võ Tuấn Thiện, hiệu trưởng Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng, cho biết.

Ngay sau đó từ học sinh, giáo viên các trường trên địa bàn TP Vinh cho đến bà bán nước bác xe ôm đã photo bài văn, chuyền tay nhau đọc. Cứ thế bài văn nhân thêm nhiều bản, và chuyền về tận các huyện...

Nguyễn Thị Hậu là học sinh chuyên Toán lớp 10A2 Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng, TP Vinh, Nghệ An. Em chỉ có 45 phút ngồi trên lớp học để viết lên bài văn này nhưng bài văn với gần 1.500 từ trên bốn trang giấy kiểm tra, trước khi đến tay cô giáo, đã ướt nhoè nước mắt em.

Bóng dáng người bố yêu thương hiện lên trang văn, người đọc đường như thấy một chút bóng dáng người bố thân yêu của mình và thôi thúc nuôi dưỡng ước mơ và thúc giục sống tốt hơn.

Bài làm văn của em đã viết lên cảm nghĩ chân thực về người cha thân yêu làm nghề xe lai, nhưng bị căn bệnh quật ngã ra đi, khá xúc động.

Chúng tôi xin đăng tải toàn bộ bài văn của em Hậu, để bạn đọc cùng thưởng thức.

Đề bài: “Em hãy phát biểu cảm nghĩ về một người thân yêu nhất”

Bài làm:

Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.

Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.

Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.

Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.

Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.

Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?

Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.

Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.

Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…

Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.

Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.

Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.

Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.

Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.

Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.

Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.


Nguyễn Thị Hậu
(Lớp 10A2, Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng, TP Vinh, Nghệ An)​
 
Có một nơi để về đó là nhà, có một nơi để yêu thương đó là gia đình. Nơi không bao giờ từ chối ta, cho ta niềm vui và lẽ sống. Trong gia đình ấy, luôn có những người thân yêu luôn che chở và chăm sóc ta, cho ta những bài học làm người cao cả và chân chính. Vậy nên mới nói gia đình là ngôi thánh đường đầu tiên cho tuổi thơ học những điều hay lẽ phải, là nơi những món ăn đơn sơ cũng trở nên mĩ vị, là nơi ngay cả nước sôi cũng reo lên niềm vui hạnh phúc.

Đã bao giờ bạn thử bày tỏ tình cảm, cảm xúc của mình về người thân yêu qua những trang văn chưa?

cam-nghi-ve-nguoi-than.jpg

Những người thân trong gia đình và kể cả bạn bè thân đều là những người gần gũi và dành tình cảm cho bạn


LẬP DÀN Ý BÀI VĂN: NÊU CẢM NGHĨ VỀ NGƯỜI THÂN MÀ ANH CHỊ YÊU QUÝ NHẤT

1.MỞ BÀI:

Giới thiệu người thân mà em yêu quý nhất.

Nêu cảm nghĩ về người đấy.

2.THÂN BÀI:

Ngoại hình: (ví dụ)
  • Mẹ em có dáng người dong dỏng, dịu dàng.
  • Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt dài và ấm áp yêu thương.
  • Mái tóc mẹ dài, đen nháy trông rất duyên dáng.
  • Nụ cười êm dịu, đằm thắm, rất duyên.

Tính cách: (ví dụ)
  • Mẹ ưa sự ôn hòa, điềm tĩnh, cân đối.
  • Mẹ rất dịu dàng và nhân hậu, hay giúp đỡ những người xung quanh.
  • Mẹ là người phụ nữ rất chu đáo và cần mẫn.

Kỉ niệm: (ví dụ)
  • Mẹ luôn dạy bảo, chăm sóc em ân cần.
  • Sáng sáng mẹ luôn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
  • Hồi còn bé, mẹ hay đan khăn, đan áo cho em.

3.KẾT BÀI:

Nêu cảm nghĩ của em về mẹ.

st
 
CẢM NGHĨ VÈ MẸ

Mỗi lần lắng dịu con tim, nghe bồi hồi những câu thơ của Chế Lan Viên, tôi lại thao thức nhớ về mẹ, người đã giành cả cuộc đời cần mẫn, khó nhọc hi sinh vì tôi:

“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con.”

Mẹ đã chắt từng giọt sữa ngọt thơm tình mẹ, chan chứa máu mồ hôi và nước mắt nuôi tôi lớn khôn. Trong trái tim nhỏ bé của mình, có lẽ mẹ chính là người thiêng liêng và ý nghĩa nhất với tôi.

Mẹ tôi năm nay đã sống trọn bốn chục xuân của đất trời. Không còn ở cái tuổi hai mươi, những mẹ luôn suy nghĩ cởi mở và nhanh chóng hào nhập với tâm lí tuổi tôi, vì thế luôn rất hiểu và bên cạnh tôi mọi lúc. Mẹ cao dong dỏng, dáng người mẹ đẹp với cái cổ cao kiêu hãnh như đài hoa loa kèn. Đôi mắt mẹ dài màu nâu, đôi mắt tưởng như có thể thấu trọn cái tim non nớt, bé bỏng và cả những suy nghĩ thơ ngây trong đầu tôi. Mẹ luôn dùng đôi mắt bao dung, độ lượng để chăm sóc và giáo dục tôi nên người. Nụ cười mẹ sáng và tươi như ánh mặt trời, soi đường chỉ lối cho tôi ở mỗi chặng đường dù gian nan và khó khăn cỡ mấy. Có mẹ ở bên tôi như được tiếp thêm sức mạnh, mẹ là ánh sáng bất diệt trong lòng tôi.

Mẹ tôi là người ôn hòa, cởi mở và độ lượng. Mẹ nói, sự tha thứ, lòng bao dung và độ lượng sẽ cởi trói cho tâm hồn chật hẹp của ta khỏi những toan tính vị kỉ. Vậy nên, mẹ cho tôi những gì tưởng như ngọt ngào, đẹp đẽ và cao thượng nhất của tình mẫu tử. Làng trên xóm dưới, công việc nhà ai mẹ có điều kiện giúp đỡ, luôn hết mình, vì thế mà bà con xóm dưới rất yêu quý và tôn trọng mẹ tôi. Nhớ những sáng mùa đông, tôi còn cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp, mẹ đã lọ mọ dậy từ 5h sáng để chuẩn bị bữa sáng cho gia đình. Những bát cơm nóng hổi,những bát cháo thịt ngọt thương tình mẹ, những tô phở mới trong trẻo, thơm ngát hương tình quê làm sao. Tôi lại như được ấm lòng hơn trong tình yêu ấy. Mẹ quả là người phụ nữ Việt Nam, mang vẻ đẹp rất Á Đông, rất nền nã và thi vị. Tuy là người của nhiều thập kỉ đã qua nhưng mẹ vẫn mang những suy nghĩ tích cực, hiện đại và mới mẻ chứ không còn gò khuôn, lạc hậu như trước. chính vì thế trong tính cách, phong thái của mẹ luôn là sự hòa quyện hài hòa, thống nhất giữa cổ điển và hiện đại, giữa dông và tây. Chính vì thế mẹ như bác sĩ tâm lí của tôi vậy, luôn cho tôi những lời khuyên chân thành, đằm thắm. Cho tôi một sự giáo dục đầy đủ, trọn vẹn như chính vẻ đẹp tâm hồn mẹ vậy.

Hồi nhỏ tôi nhớ có lần, mẹ cùng tôi tập xe tôi đã sơ ý làm mẹ bị thương và để lại vết sẹp trên tay. Tới tận bây giờ nó vẫn còn, nó nhắc tôi một tuổi thơ êm đềm, thơ dại và tinh nghịch khi có mẹ ở bên. Những tháng năm dầm mưa, dãi nắng, mẹ chèo lái, bươn chải nuôi tôi bằng tất cả dòng máu nóng của mình. Mỗi lần nhìn sâu vào những nếp nhăn của mẹ, tôi thấy hiện lên những yêu thương, những trăn trở, lo lắng ấy vẫn cứ theo tôi suốt cả một đời, chưa bao giờ nguội tắt. Đến cả khi đã lớn tưởng như con chim non có thể tung cánh trên bầu trời của riêng mình, tôi bỗng chợt nhận ra, vùng trời của tôi, cả khi biết bay và khi đang học bay cớ sao lại bình yên như vậy, hóa ra là nhờ có mẹ luôn sát cánh, luôn âm thầm lặng lẽ ở bên. Đau nỗi đau của tôi, cùng cười cùng khóc với những đau khổ và niềm vui tôi có được. Ôi, người mẹ, người cho tôi sự sống quý giá như tôi đang được hưởng, con cảm ơn và xin lỗi mẹ rất nhiều.

Mẹ là ánh sáng đêm soi đời con những lúc tăm tối nhất, là ngọn lửa hồng làm ấm những đêm đông, là tia nắng mai chan chứa mật ngọt và năng lượng để sợ con đuối sức trên đường dài. Con dù lớn, nhưng những tháng năm đơn thuần và non nớt ấy của con sao đong đầy, đo đếm được những giọt nước mắt, những giọt máu, mồ hôi và tình yêu mẹ chảy trong huyết quản cho con.


CẢM NGHĨ VỀ BÀ

Mỗi chúng ta khi sinh ra đều được chào đón trong vòng tay yêu thương của gia đình. Nếu như ba mẹ là người nuôi nấng, chăm sóc, dạy dỗ, bảo ban ta nên người thì ông bà lại đem đến cho ta một sự che chở, một tình thương ấm áp, gần gũi. Tuổi thơ của mỗi người hẳn đều gắn liền với những câu chuyện cổ tích bà kể, những lời bảo ban nhẹ nhàng của ông. Đối với tôi, bà là người để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc nhất.

Bà đã đến cái tuổi gần đất xa trời, thế nhưng sự minh mẫn của bà làm cho người khác luôn phải ngưỡng mộ. Làn da bà nhăn nheo, điểm những chấm đồi mồi. Cái làn da ấy, bàn tay cùng những vết chân chim trên khóe mắt cho tôi thấy bà đã một đời tảo tần, hi sinh, vất vả vì gia đình. Giờ đây, ở cái tuổi lẽ ra phải được an hưởng tuổi già, bà vẫn không thôi suy nghĩ, lo lắng cho con cho cháu. Mái tóc hoa râm nhuốm màu thời gian, đã chịu đựng bao nắng mưa, bão gió của cuộc đời. Đôi mắt bà vẫn sáng một cách lạ kì, nhìn đôi mắt bà, tôi có thể cảm nhận tình yêu thương vô bờ bến mà bà dành cho chúng tôi, một cái nhìn trìu mến và đầy ấm áp. Miệng bà tuy móm mém nhưng khi cười vẫn thật hiền từ, nhân hậu.

Tuổi thơ của tôi phần lớn đều ở bên bà. Bố mẹ đi vắng, một tay bà thu vén, quán xuyến nhà cửa. Hằng ngày, bà thay bố mẹ đưa tôi đi học, đón tôi về. Những món ăn bà làm luôn có sức hấp dẫn đặc biệt với tôi. Tuy nó chỉ là những món ăn dân dã, truyền thống nhưng tôi có thể cảm nhận được tất cả sự đảm đang cùng tình yêu thương của bà. Mỗi tối trước khi đi ngủ, bà đều kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích. Qua giọng kể của bà, một thế giới diệu kì với cô Tấm, chàng Thạch Sanh, ông bụt, bà tiên hiện lên thật sống động. Những câu chuyện cổ tích ấy đã đưa tôi vào giấc ngủ một cách dễ dàng và êm ả. Không chỉ thế, nhờ có nó mà tuổi thơ tôi thêm trọn vẹn và ý nghĩa. Những ngày hè, gió từ chiếc quạt điện làm sao sánh nổi với gió từ tay bà quạt mát, sợ làm tôi thức giấc, bà cứ quạt đều đều, chẳng sợ mỏi, sợ mệt. Nhớ những lần bị bố mẹ quở trách, tôi đều lén sang kể và sụt sùi khóc với bà. Bà chỉ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, vỗ vỗ lưng như khi tôi còn thơ bé. Tất cả giận hờn, uất ức cứ thế mà tan biến. Ở bên bà, tôi luôn cảm thấy bình yên đến lạ, vì có bà động viên, tôi như được tiếp thêm động lực để mạnh mẽ đối mặt với mọi thử thách, chông gai trên đường đời.

Qua những câu chuyện cùng lời bảo ban, dặn dò của bà, tôi đã có thêm bao bài học bổ ích. Bà luôn dạy tôi phải sống hiền lành, tử tế. Gieo nhân nào sẽ gặp quả nấy, người hiền lành sẽ gặp nhiều may mắn, người làm điều ác ắt sẽ bị trừng phạt. Tấm lòng của bà luôn bao dung, vị tha và độ lượng. Bà cũng luôn nhắc nhở tôi hãy biết yêu thương, sống chan hòa với mọi người, đồng cảm với những ai có số phận khổ đau, bất hạnh, đừng ngại ngần giúp đỡ khi thấy người khác gặp khó khăn. Vì vậy, hàng xóm lúc nào cũng yêu quý bà vì tấm lòng tốt bụng, nhân hậu.

Dù biết rằng cuộc đời ngắn ngủi, bà tôi một ngày nào đó cũng sẽ trở về với cát bụi nhưng tôi tin rằng hình bóng của bà sẽ mãi khắc sâu trong trái tim mình. Những bài học bà kể sẽ là hành trang theo tôi suốt cuộc đời, nhắc tôi kính trọng và biết ơn người bà yêu dấu.

st
 
ĐỀ 3 CẢM NGHĨ VỀ MỘT NGƯỜI THÂN YÊU NHẤT
- CẢM NGHĨ VỀ ÔNG NỘI


"Đời mình là một khúc quân hành...Đời mình là bài ca chiến sĩ..." – Đài phát thanh của thôn đang vang lên khúc ca của người lính năm xưa. Tôi nằm trên giường mà bỗng nhiên cảm thấy lòng bâng khuâng đến lạ. Có lẽ bài hát hào hùng kia đã làm tôi nhớ đến ông nội – người mà tôi yêu quý nhất, bởi lẽ ông rất thích ca khúc này và vẫn thường bật đài lên cho tôi nghe.

Có những người miêu tả ông giống như ông Bụt, có người lại nói ông giống một ông Tiên. Những tôi chẳng thấy thế, vì ông nội của tôi rất đỗi giản dị mà thân thương trong kí ức tôi. Ông không có bộ râu dài như ông Bụt, cũng chẳng có một bộ tóc trắng xóa như ông Tiên trong truyện cổ tích. Ông đặc biệt vì ông là ông nội của tôi thế thôi. Kí ức non nớt của tôi vẫn còn lưu giữ hình ảnh của ông khi ấy, một ông cụ đã già nhưng đẹp lão, mái tóc đã bạc nhiều nhưng vẫn còn sót lại vài sợi tóc đen. Mẹ tôi nói tóc ông lấm tấm hoa râm. Cho đến bây giờ, hình ảnh ông trong tôi đã nhạt phai ít nhiều, nhưng ánh mắt ông thì không đời nào tôi quên được. Đôi mắt ấy chẳng còn tinh anh như thời ông còn trẻ, mà đã thoáng có chút mờ đi vì tuổi đã xế chiều. Thế mà đôi mắt ấy lại luôn trao cho tôi ánh nhìn thật ấm áp. Đôi bàn tay ông, đôi bàn tay đã bế bồng tôi suốt những năm tháng còn thơ bé, đã nổi lên những đường gân xanh bóng, ngoằn ngoèo. Lưng ông đã còng xuống. Da ông đã nhăn nheo đi cả rồi. Ông thường chống cây gậy do đích thân tôi chọn mà đi thăm hỏi hết họ hàng làng xóm. Đến bây giờ, tôi vẫn tưởng nhưng có bóng hình ông đang chầm chậm chống từng bước gậy đi trên con đường làng quê tôi thuở nào.

Mọi người nói tôi được ông chiều nhất nhà. Mà đúng thế thật, khi tôi lớn, đã biết hiểu chuyện tôi mới hiểu ông thương tôi nhiều đến như thế. Ngày bé, ông chính là người thay bố mẹ chăm sóc cho tôi khi mẹ đi làm. Ngày nào tôi cũng quấn quýt bên ông. Ông sẵn sàng đứng ra bảo vệ tôi khỏi bất cứ ai, lúc nào ông cũng sợ tôi bị đau, bị đói, bị mệt. Thế mà hồi bé tôi đã từng cho rằng những quan tâm hỏi han ấy của ông là phiền phức. Con bé tôi ngày ấy đã giận ông thật nhiều, đã cứng đầu rất nhiều khiến ông phải buồn. Ngày bé lúc nào tôi cũng được chăm sóc và trông nom bởi ông tôi. Nhưng tôi chẳng bao giờ nghĩ đến một điều, là sẽ đến lúc ông phải rời xa tôi mãi mãi...

Ông bị tai biến nằm liệt một chỗ. Ông không thể nói cũng chẳng thể cử động được người. Tôi khóc, nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn. Ông ở nhà bác tôi chữa bệnh, còn tôi, một cô nhóc, lại trở về với công việc hằng ngày. Mỗi lần lên thăm ông, ông khều khều tay tôi như muốn nắm lấy. Lúc nào tôi lên ông cũng khóc. Tôi thương ông lắm, tôi rất nhớ ông và tôi biết ông cũng muốn nhanh chóng khỏi bệnh để còn về quê chơi với tôi nữa. Nhưng mấy năm sau, ông mất...

Tôi đã khóc rất nhiều. Ông mất khi mà tôi chưa hề đền đáp công ơn cho ông một lần. Ông mất khi mà tôi mới chỉ là một cô học sinh lớp 5. Ông mất khi tôi mới bắt đầu lớn, khi mới biết hiểu những gì ông đã hi sinh cho tôi. Người ông đáng kính của tôi đã rời xa tôi thật rồi. Ông bỏ lại tôi, bỏ lại những gì ông đã cho tôi, ông bỏ tôi để đến một vùng đất xa, rất xa nào đó mà tôi không thể biết. Ông ra đi rồi, con biết phải làm sao?

6 năm đã qua đi. Giờ đây tôi đã trở thành một cô học sinh của trường cấp 3, đã trở thành một người thiếu nữ. Nỗi đau mất ông dần dần đã dịu đi trong lòng tôi. Và tôi nhớ ông thật nhiều, nhớ tất cả những cử chỉ, hành động, nhớ cả những việc ông đã làm cho tôi. Tôi nhớ ông da diết, ông ơi, nếu ông còn sống, nhất định con sẽ ngoan ngoãn hơn với ông, nhất định con sẽ nghe lời ông và không cau có như ngày xưa nữa. Nhưng ông đã đi xa rồi, và tất cả những gì mà đến nay tôi đã hiểu, cũng chỉ để dành cho một mình tôi mà thôi.

Tiếng đài vừa dứt. Bài hát ca lên khúc ca ngày xưa của ông khiến lòng tôi chợt bật lên tiếng nức nở. Ông là người bạn tuổi thơ của tôi, cũng là người đã nâng đỡ tâm hồn tôi trong suốt những năm tháng ấu thơ. Ông ơi, ông hãy yên nghỉ, con hứa sẽ cố gắng hết sức để có một tương lai rộng mở, không phụ công mong mỏi của ông ngày nào.


BÀI VĂN MẪU SỐ 2 - CẢM NGHĨ VỀ MẸ

Mẹ kính yêu "Con sẽ không đợi một ngày kia. Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc. Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?". Vô tình đọc được những câu thơ của nhà thơ Đỗ Trung Quân, bỗng giật mình vì chưa bao giờ trong cuộc đời con nghĩ sẽ có một ngày mẹ phải ra đi, con phải xa mẹ. Dù con có lớn, có trưởng thành thế nào nhưng suốt cuộc đời này con vẫn cần có mẹ.

Mẹ yêu, trong cuộc sống này, con đã không ít lần bắt gặp những câu nói "Anh yêu em", "Mình yêu cậu", "Vợ yêu chồng" nhưng có vẻ thật khó cho bản thân để đứng trước mặt mẹ và nói câu "Con yêu mẹ". Mẹ là người vẫn hằng ngày tận tình chăm sóc cho con từ bữa ăn đến giấc ngủ, mẹ là người mỗi sáng thức dậy thật sớm để nấu cho con bữa sáng ngon lành, nhưng mẹ ơi, con chưa một lần ngồi với mẹ lâu để nói chuyện. Đi học từ sáng, đến tối lại tất bật làm bài, con chỉ gặp mẹ trong bữa cơm trưa và tối ngắn ngủi. Con đâu có biết ngày ngày mẹ vẫn dọn sách bàn học cho con, nấu cơm cho con vì mẹ nghĩ con gái mẹ đi học cả ngày mệt rồi, trong khi ở lớp, lúc cô giáo giảng bài con vẫn mải nói chuyện với cô bạn cùng bàn, hay mải mê với cuốn truyện tranh nhưng những thú vui tầm phào khác. Giờ bỗng nhận ra, con thấy thật có lỗi với mẹ biết bao.

Kí ức về những ngày bé tẻo bé teo con không còn giữ được gì, nhưng mỗi khi thấy mẹ chăm bẵm cho em, con lại tưởng tượng ra những ngày bé tẹo ấy, con đã từng khóc nức nở trên đôi vai mẹ, mẹ đã ôm con vào lòng, dỗ dành con nín. Con vẫn nhớ tuổi thơ con là sáng sáng mỗi khi đến trường, con ngồi ngay ngắn trước gương để mẹ chải đầu tết róc. Mẹ nói mẹ thấy con gái mẹ để tóc dài, buộc tóc đuôi gà nhong nhỏng cao, mặc áo trắng đồng phục với váy là xinh đẹp nhất. Mẹ thì lúc nào cũng thế, không đẹp không sang nhưng tồn tại trong tim là tình yêu thương con da diết. Và con biết điều đó...

Bao giọt mồ hôi mẹ đã đổ xuống mảnh ruộng bạc màu để biến thành nhựa sống cho lúa trổ bông, cho rau xanh lá, cho hoa thơm nở, cho trái lành kết thành ngon ngọt nuôi con lớn lên. Bởi thế mà đôi bàn tay mẹ sần sùi, chai sạm, rám nắng. Nhưng mẹ ơi, con biết đôi bàn tay mẹ chai sạm, rám nắng ấy đã từng ngày nuôi con khôn lớn, trưởng thành. Bàn tay ấy chăm lo việc đồng áng, lo việc gia đình. Bàn tay ấy giặt giũ, nấu cơm, vuốt tóc con mỗi khi con có chuyện không vui, ôm con vào lòng trước mỗi thử thách cuộc đời. Và cả đôi vai của mẹ nữa. Đôi vai gầy guộc đã gánh cả cuộc sống gia đình, cả cuộc đời của đứa con gái bé bỏng. Đôi vai ấy sẽ trở thành điểm tựa vững chắc mỗi khi con vấp ngã hay gặp khó khăn trong cuộc sống. Chính đôi bàn tay và đôi vai ấy đã làm cho con là con của ngày hôm nay - một cô bé khoẻ mạnh, tóc dài, má phính và là học sinh trường chuyên của tỉnh.

Mẹ cho con thật nhiều nhưng mẹ lại chẳng nhận được bao nhiêu. Bây giờ thì con đã hiểu. Nhưng con chưa báo đáp được gì cho mẹ cả. Kể cả lờu yêu thương con cũng chưa đủ can đảm để bày tỏ với mẹ. Nhưng hơn hết con hiểu rằng mình quá may mắn và hạnh phúc khi được ấp ủ trong tình yêu thương vô bờ bến của mẹ. Mẹ ơi, con viết bức thư này là để gửi lời xin lỗi với mẹ, vì bấy lâu nay con đã vô tình quên đi tình yêu thương vô bờ bến mà mẹ dành cho con. Con cảm ơn mẹ vì tất cả. Và con yêu mẹ nhiều lắm. Con tự hứa với lòng mình rằng sẽ cố gắng học thật giỏi để bù đắp công lao mà cha mẹ đã đánh đổi để cuộc sống của con được sung sướng, hạnh phúc như ngày hôm nay.

Con của mẹ
 
Hình ảnh về mẹ tình mẹ con đẹp nhất ý nghĩa nhất


Hình ảnh về mẹ tình mẹ con đẹp nhất ý nghĩa

Tình cảm mẹ con luôn là những tình cảm thiêng thiên và ý nghĩa nhất. Dù bạn ở trong hoàn cảnh nào, giầu hay nghèo thì mẹ luôn là người phụ nữ tốt nhất thế gian.

Tổng hợp một số hình ảnh ý nghĩa về tình cảm mẹ con

Gánh rau, gánh của cuộc đời...

Hình ảnh về mẹ tình mẹ con đẹp nhất ý nghĩa

Hình vẽ đơn giản nhưng ý nghĩa về người mẹ

Hình ảnh về mẹ tình mẹ con đẹp nhất ý nghĩa

Cover facebook đẹp về mẹ

Hình ảnh về mẹ tình mẹ con đẹp nhất ý nghĩa

Hình thư pháp về mẹ

Hình ảnh về mẹ tình mẹ con đẹp nhất ý nghĩa



Hình ảnh về mẹ tình mẹ con đẹp nhất ý nghĩa

Hình ảnh tình cảm mẹ con

Hình ảnh về mẹ tình mẹ con đẹp nhất ý nghĩa


Cuộc sống tuy vất vả nhưng tình mẹ luôn dành cho con

Hình ảnh về mẹ tình mẹ con đẹp nhất ý nghĩa

Với mẹ, con mãi là đứa trẻ

Hình ảnh về mẹ tình mẹ con đẹp nhất ý nghĩa

Mẹ cha

Hình ảnh về mẹ tình mẹ con đẹp nhất ý nghĩa

Hình ảnh ngộ nghĩnh về mẹ con

Hình ảnh về mẹ tình mẹ con đẹp nhất ý nghĩa



Hình ảnh về mẹ tình mẹ con đẹp nhất ý nghĩa




Hình ảnh về mẹ tình mẹ con đẹp nhất ý nghĩa

Sự hy sinh của mẹ dành cho con thường âm thầm lặng lẽ...

Hình ảnh về mẹ tình mẹ con đẹp nhất ý nghĩa



Hình ảnh về mẹ tình mẹ con đẹp nhất ý nghĩa

Hình ảnh đẹp về tình cảm mẹ con

Hình ảnh về mẹ tình mẹ con đẹp nhất ý nghĩa

Mẹ bồng con

Hình ảnh về mẹ tình mẹ con đẹp nhất ý nghĩa

Hình vẽ mẹ con

Hình ảnh về mẹ tình mẹ con đẹp nhất ý nghĩa



Hình ảnh về mẹ tình mẹ con đẹp nhất ý nghĩa

Hình ảnh đẹp về mẹ

Hình ảnh về mẹ tình mẹ con đẹp nhất ý nghĩa
 
Bài viết tham khảo

“Con dù lớn vẫn là con của mẹ

Đi hết đời lòng mẹ vẫn thương con...”


Mẹ! Chính là tiếng gọi thiêng liêng nhất. Mẹ là món quà quý giá nhất của bất kỳ ai trên thế gian này. Mẹ là tuổi thơ ngọt ngào, là hạnh phúc trọn đời mà con có. Mẹ đối với tôi cũng là người thân yêu nhất.

Khi tôi bắt đầu bước vào lứa tuổi đẹp nhất, mẹ tôi đã lặng lẽ đi đến gần nửa cuộc đời mình. Mẹ tôi năm nay đã 40 tuổi. Thời gian đã in dấu vết lên dáng hình của mẹ. Mẹ gầy gầy, nhỏ nhắn. Mái tóc dài đã có hoa râm lúc nào cũng gọn gàng sau gáy. Khuôn mặt trái xoan với đôi mắt luôn đong đầy yêu thương dành cho chúng tôi. Khuôn mặt ấy mỗi khi mẹ nở nụ cười mới ấm áp biết bao! Đôi tay của mẹ qua bao thăng trầm cuộc đời đã xuất hiện những vết chai sạn, mỗi lần nắm đôi tay ấy, tôi lại thấy lòng mình trào dâng nỗi xót xa.

Mẹ tôi chỉ là một người phụ nữ nông dân bình thường, quanh năm suốt tháng bán mặt cho đấy bán lưng cho trời, dù nắng dù mưa vẫn bận rộn với cánh đồng và hoa màu trên những dải đất nâu. Mẹ dậy từ sớm và bận đến tối muộn. Nhưng sự vất vả ấy không ảnh hưởng đến tình yêu thương, sự chăm sóc mà mẹ dành cho chị em tôi. Mẹ là người đã 9 tháng mang nặng đẻ đau, đưa tôi đến với cuộc đời này.

Những ngày còn bé, mẹ dành trọn vẹn thời gian để bảo bọc, chở che, dành mọi thứ tốt nhất và hi vọng tôi bình an trưởng thành, khỏe mạnh, hoạt bát. Tiếng nói đầu tiên tôi líu lô gọi là "mẹ". Bước đi đầu tiên của tôi là tay mẹ đỡ nâng, dìu dắt.

Tới khi tôi lớn lên, mẹ lại dành tất cả thời gian vừa làm lụng vất vả để đem đến cho tôi một cuộc sống tốt đẹp vừa cẩn thận lo lắng, chăm lo cho tôi. Quên sao được những đêm dài mẹ chẳng hề chợp mắt, một mực canh giữ bên giường khi tôi lên cơn sốt cao. Quên sao được những ngày dài mệt mỏi, mẹ vẫn dành thời gian nghỉ ngơi để nấu những món ăn ngon cho tôi, quan tâm hỏi thăm một ngày ở trường của tôi như thế nào.

Và quên sao được những nụ cười hạnh phúc nở trên môi mẹ khi tôi được điểm tốt, khi tôi ngoan ngoãn, vâng lời? Tất cả yêu thương và những gì quý giá nhất, mẹ sẵn sàng dành chọn cho tôi. Còn điều gì hạnh phúc hơn được ăn cơm mẹ nấu, được mẹ xoa đầu và được xà vào lòng mẹ mỗi khi mệt mỏi. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không quên chuyện xảy ra từ 3 năm trước. Một lần ngang bướng, tôi cãi lại mẹ, lời nói có phần vô lễ, mẹ lỡ tay đánh tôi rồi tôi thấy mẹ khóc, lần đầu tiên tôi hiểu được, mẹ đánh tôi, tôi đau một chút còn mẹ đau đớn gấp nhiều lần. Từ đó, mẹ không bao giờ mắng mỏ tôi một chút nào, chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo mà thôi.

Mẹ của tôi là người phụ nữ hiền lành, ấm áp và chu đáo lắm. Bà con lối xóm ai cũng yêu cũng quý sự khéo léo, tấm lòng lương thiện thương người của mẹ. Người ta nhờ có bao giờ tôi thấy mẹ từ chối, lúc nào cũng vui vẻ sẵn lòng. Mẹ nói "yêu thương trao đi là yêu thương giữ được mãi mãi". Đôi bàn tay của mẹ nhỏ nhắn, chai sạn thế thôi nhưng khéo tay vô cùng. Từng đường kim mũi chỉ may áo cho tôi ngày bé đều chuẩn xác như chiếc máy khâu. Những món ăn bình thường dưới bàn tay mẹ cũng mang hương vị đặc biệt hấp dẫn.

Mẹ với tôi còn là cả tuổi thơ với kho tàng truyện cổ tích nhiệm màu. Cô Tấm dịu hiền, anh Khoai thật thà chất phác, Sọ Dừa, Thánh Gióng, Thạch Sanh... và rất nhiều nhân vật cổ tích khác đều được mẹ đưa vào tuổi thơ tôi bằng giọng kể nhẹ nhàng, cuốn hút.

Tôi luôn cố gắng ngoan ngoãn, cố gắng học tập và hiếu thảo với mẹ để mẹ luôn vui vẻ, hạnh phúc. Mẹ đối với tôi chính là món quà vô giá mà cuộc đời ban tặng. Tình yêu thương và đức hi sinh của mẹ là điều thiêng liêng nhất. Vũ trụ đích thực có nhiều kỳ quan, nhưng kỳ quan đẹp nhất chính là trái tim người mẹ.
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top