Tôi đang ngủ, tiếng hét lớn của con bé Thu làm giật mình thức giấc.
Ước chừng một,hai giờ sáng. Tôi vẫn nằm yên bởi không lạ gì chuyện quậy phá điên dại của đứa con gái anh chị, nó có thể quậy bất cứ lúc nào, bất kể ngày đêm, nhưng riêng ban đêm thì hầu như đêm nào cũng lên cơn cở tầm này đến sáng, đang ngủ nó choàng dậy hét to rồi vùng chạy ra cửa đập phá ầm ầm, tìm cách mở cửa, miệng thở mạnh từng hơi hực, hực đầy vẻ hung dữ, những cử chỉ điên loạn của con bé có vẻ như nó uất ức điều chi nhưng do bẩm sinh sức môi, lại không có cả hàm ếch nên dù đã vá môi vẫn không nói được, vừa câm vừa điếc, nó cứ nấc lên và phát ra liên tục từng tiếng chậc, chậc, chậc. . . không ai hiểu gì, chỉ có cha mẹ nó và những người thân trong gia đình mới hiểu chậc, chậc, chậc . . . có nghĩa là chết, chết, chết. Nó muốn chết và đi tìm cái chết.
Con bé ngủ chung giường với mẹ, nên lần nào cũng thế, chị tôi kịp choàng dậy lao theo , Đã quá quen thuộc với kiểu nói múa may chỉ chỏ của nó, cả những gì nó muốn nói, cũng bằng cách ra dấu, chị cố khuyên lơn dỗ dành. Anh cũng thức dậy cùng chị khuyên con. Phải khá lâu con bé mới dịu dần, chịu trở lại giường nhưng từ đó đến sáng nó không ngủ cứ ngồi khóc ê ê , a a như một đứa trẻ. Tội cho anh chị quá – Tôi vẫn nằm và suy nghỉ - Hơn 10 năm rồi, từ cái ngày đột nhiên con bé trổ chứng quậy phá đến nay không có lúc nào được yên, đến bửa ăn cũng nhiều khi bị nó hất đổ tung tóe, ban đêm, đêm nào cũng như đêm nấy chỉ ngủ được vài, ba giờ đồng hồ, mỗi lần có dịp về thăm quê ở lại đôi ba hôm, nhìn anh chị lòng cứ se sắc không yên, thân hình anh khô lại, nhỏ dần, gương mặt hóp rọp, chị còn tệ hơn, teo tóp hơn, gương mặt lúc nào cũng đầy vẻ lo âu, cả anh chị đều đã tròm trèm cái tuổi cổ lai hi rồi chứ còn trẻ trung gì nửa đâu,đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, chẵng biết thế nào mà nói
Sau khi bé Thu bớt quậy trở lại giường, anh đi xuống nhà dưới, mặc dù nhà trên có phòng còn bỏ trống nhưng mỗi lần về tôi thích ngủ trên chiếc chỏng tre ở nhà dưới
- Con bé quậy quá – Biết tôi thức, đi ngang chổ tôi nằm Anh nói:
- Coi bộ không đỡ được chút nào hả anh ? – Tôi hỏi
- Ồ, đở chi chú, càng ngày hắn càng quậy hung – Anh vừa lục đục chổ bếp vừa nói – Hơn 3h sáng rồi, chú dậy tôi pha cà phê uống chứ ngủ chi được nửa.
Tôi dậy.
Anh em ngồi nhâm nhi cà phê anh tâm sự:
- Nhiều khi cũng tội lắm, nhưng khi hắn quậy chịu không nổi, mới đây chứ đâu, trước chú về mấy hôm, tằm đang rộ, anh với chị chú bận rộn hái dâu không kịp tằm ăn, rứa mà sáng ra hắn quậy không cho chị chú đi, tôi hỏi chú có 2 vợ chồng không làm thì ai làm, chị chú giả bộ chìu hắn, nhưng rồi cũng phải tìm cách lén đi, vậy mà ở nhà hắn đập bể 2 cái ảnh đựng lúa, lại còn rinh cả 2 thùng dầu phụng trút hết xuống giếng, coi như công vợ chồng cặm cụi cả mùa đậu ép được có 2 thùng dầu nó làm hết.
Anh gượng cười rồi tiếp:
Chú biết không, nhiều hôm đi làm đồng về vừa mệt vừa đói bụng gần chết mà nó không cho dọn cơm ăn, có lần tức quá không dằn được tôi đánh hắn mấy bợp tai - Ngưng một lát, đột nhiên giọng trở nên xa xăm anh nói như nói với chính mình- Tức quá thì đánh, chứ sau đó nghỉ lại thấy tội, bởi có đánh mấy cũng rứa thôi, hắn có biết chi đâu
Tôi ngồi nghe anh tâm sư mà nao lòng
Đúng là con người có số - Chợt anh nói – Chú nghỉ xem, vợ chồng tôi mà không có con Thu thì khỏe biết mấy, khỏe nhất làng ấy chứ, con cái lớn khôn có chồng có vợ ở riêng hết, chỉ hai vợ chồng, kinh tế thì ổn định không phải lo gì nhiều, không có hắn tôi đưa chị chú đi chơi chổ này chổ kia cho biết, tội nghiệp chị chú chưa biết đâu hết, chỉ có một lần duy nhất là năm kia đám cưới con Thoa đi đưa dâu xuống tới Đà Nẳng mới biết thành phố, còn thì trước đến giờ giỏi lắm qua sông đi chợ rồi về
- ừ , con Thu mà không bệnh hoạn thì khỏe quá – Tôi nói vừa nghỉ đến hoàn cảnh của anh quả thật như thế.
Anh thuộc típ người vừa năng động vừa chịu khó, làm ngày làm đêm không ngơi tay, chỉ 2 vợ chồng mà chẵng chịu thua ai thứ gì, ruộng mươi công, rẫy vài ba cái, lại còn trồng dâu nuôi tằm, nuôi heo, chưa kể hoa lợi trong vườn cũng thuộc loại khá, tính theo kinh tế hộ gia đình ở nông thôn thì anh quá vửng vàng. Anh có 6 đứa con, thằng con trai lớn, 5 đứa con gái,trừ con Thu ra, tất cả đã có gia đình con cái, đứa nào cũng có nhà cửa cuộc sống ổn định, riêng thằng con trai, có vợ về bên kia sông là thị tứ, nó biến thành dân chợ mua bán làm ăn phất lên giàu có đã xây được nhà lầu.
*
Buổi trưa, cơm nước xong tôi nằm định nghỉ một lúc, cái bóp trong túi quần sau hơi cấn nên tôi rút để lên đầu giường, con Thu ở đâu ngoài sân đi vào, trông thấy cái bóp nó vừa cười hà hà vừa bước đến cầm lấy, tôi vẫn nằm để xem nó làm gì, nó mở bóp xem chu miệng trợn mắt ra vẻ ngạc nhiên rồi bước nhanh lại chổ bàn ba nó đang ngồi trầm trồ đưa cho ba xem, nó đưa một ngón tay cái về phía tôi nói với ba “Hàu, hàu”
- À, à , Hắn bảo chú giàu, số 1. – Anh cười giải thích
Ước chừng một,hai giờ sáng. Tôi vẫn nằm yên bởi không lạ gì chuyện quậy phá điên dại của đứa con gái anh chị, nó có thể quậy bất cứ lúc nào, bất kể ngày đêm, nhưng riêng ban đêm thì hầu như đêm nào cũng lên cơn cở tầm này đến sáng, đang ngủ nó choàng dậy hét to rồi vùng chạy ra cửa đập phá ầm ầm, tìm cách mở cửa, miệng thở mạnh từng hơi hực, hực đầy vẻ hung dữ, những cử chỉ điên loạn của con bé có vẻ như nó uất ức điều chi nhưng do bẩm sinh sức môi, lại không có cả hàm ếch nên dù đã vá môi vẫn không nói được, vừa câm vừa điếc, nó cứ nấc lên và phát ra liên tục từng tiếng chậc, chậc, chậc. . . không ai hiểu gì, chỉ có cha mẹ nó và những người thân trong gia đình mới hiểu chậc, chậc, chậc . . . có nghĩa là chết, chết, chết. Nó muốn chết và đi tìm cái chết.
Con bé ngủ chung giường với mẹ, nên lần nào cũng thế, chị tôi kịp choàng dậy lao theo , Đã quá quen thuộc với kiểu nói múa may chỉ chỏ của nó, cả những gì nó muốn nói, cũng bằng cách ra dấu, chị cố khuyên lơn dỗ dành. Anh cũng thức dậy cùng chị khuyên con. Phải khá lâu con bé mới dịu dần, chịu trở lại giường nhưng từ đó đến sáng nó không ngủ cứ ngồi khóc ê ê , a a như một đứa trẻ. Tội cho anh chị quá – Tôi vẫn nằm và suy nghỉ - Hơn 10 năm rồi, từ cái ngày đột nhiên con bé trổ chứng quậy phá đến nay không có lúc nào được yên, đến bửa ăn cũng nhiều khi bị nó hất đổ tung tóe, ban đêm, đêm nào cũng như đêm nấy chỉ ngủ được vài, ba giờ đồng hồ, mỗi lần có dịp về thăm quê ở lại đôi ba hôm, nhìn anh chị lòng cứ se sắc không yên, thân hình anh khô lại, nhỏ dần, gương mặt hóp rọp, chị còn tệ hơn, teo tóp hơn, gương mặt lúc nào cũng đầy vẻ lo âu, cả anh chị đều đã tròm trèm cái tuổi cổ lai hi rồi chứ còn trẻ trung gì nửa đâu,đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, chẵng biết thế nào mà nói
Sau khi bé Thu bớt quậy trở lại giường, anh đi xuống nhà dưới, mặc dù nhà trên có phòng còn bỏ trống nhưng mỗi lần về tôi thích ngủ trên chiếc chỏng tre ở nhà dưới
- Con bé quậy quá – Biết tôi thức, đi ngang chổ tôi nằm Anh nói:
- Coi bộ không đỡ được chút nào hả anh ? – Tôi hỏi
- Ồ, đở chi chú, càng ngày hắn càng quậy hung – Anh vừa lục đục chổ bếp vừa nói – Hơn 3h sáng rồi, chú dậy tôi pha cà phê uống chứ ngủ chi được nửa.
Tôi dậy.
Anh em ngồi nhâm nhi cà phê anh tâm sự:
- Nhiều khi cũng tội lắm, nhưng khi hắn quậy chịu không nổi, mới đây chứ đâu, trước chú về mấy hôm, tằm đang rộ, anh với chị chú bận rộn hái dâu không kịp tằm ăn, rứa mà sáng ra hắn quậy không cho chị chú đi, tôi hỏi chú có 2 vợ chồng không làm thì ai làm, chị chú giả bộ chìu hắn, nhưng rồi cũng phải tìm cách lén đi, vậy mà ở nhà hắn đập bể 2 cái ảnh đựng lúa, lại còn rinh cả 2 thùng dầu phụng trút hết xuống giếng, coi như công vợ chồng cặm cụi cả mùa đậu ép được có 2 thùng dầu nó làm hết.
Anh gượng cười rồi tiếp:
Chú biết không, nhiều hôm đi làm đồng về vừa mệt vừa đói bụng gần chết mà nó không cho dọn cơm ăn, có lần tức quá không dằn được tôi đánh hắn mấy bợp tai - Ngưng một lát, đột nhiên giọng trở nên xa xăm anh nói như nói với chính mình- Tức quá thì đánh, chứ sau đó nghỉ lại thấy tội, bởi có đánh mấy cũng rứa thôi, hắn có biết chi đâu
Tôi ngồi nghe anh tâm sư mà nao lòng
Đúng là con người có số - Chợt anh nói – Chú nghỉ xem, vợ chồng tôi mà không có con Thu thì khỏe biết mấy, khỏe nhất làng ấy chứ, con cái lớn khôn có chồng có vợ ở riêng hết, chỉ hai vợ chồng, kinh tế thì ổn định không phải lo gì nhiều, không có hắn tôi đưa chị chú đi chơi chổ này chổ kia cho biết, tội nghiệp chị chú chưa biết đâu hết, chỉ có một lần duy nhất là năm kia đám cưới con Thoa đi đưa dâu xuống tới Đà Nẳng mới biết thành phố, còn thì trước đến giờ giỏi lắm qua sông đi chợ rồi về
- ừ , con Thu mà không bệnh hoạn thì khỏe quá – Tôi nói vừa nghỉ đến hoàn cảnh của anh quả thật như thế.
Anh thuộc típ người vừa năng động vừa chịu khó, làm ngày làm đêm không ngơi tay, chỉ 2 vợ chồng mà chẵng chịu thua ai thứ gì, ruộng mươi công, rẫy vài ba cái, lại còn trồng dâu nuôi tằm, nuôi heo, chưa kể hoa lợi trong vườn cũng thuộc loại khá, tính theo kinh tế hộ gia đình ở nông thôn thì anh quá vửng vàng. Anh có 6 đứa con, thằng con trai lớn, 5 đứa con gái,trừ con Thu ra, tất cả đã có gia đình con cái, đứa nào cũng có nhà cửa cuộc sống ổn định, riêng thằng con trai, có vợ về bên kia sông là thị tứ, nó biến thành dân chợ mua bán làm ăn phất lên giàu có đã xây được nhà lầu.
*
Buổi trưa, cơm nước xong tôi nằm định nghỉ một lúc, cái bóp trong túi quần sau hơi cấn nên tôi rút để lên đầu giường, con Thu ở đâu ngoài sân đi vào, trông thấy cái bóp nó vừa cười hà hà vừa bước đến cầm lấy, tôi vẫn nằm để xem nó làm gì, nó mở bóp xem chu miệng trợn mắt ra vẻ ngạc nhiên rồi bước nhanh lại chổ bàn ba nó đang ngồi trầm trồ đưa cho ba xem, nó đưa một ngón tay cái về phía tôi nói với ba “Hàu, hàu”
- À, à , Hắn bảo chú giàu, số 1. – Anh cười giải thích