Em ơi, đừng giận - chết đấy.
Tại hiện thời, lý trí dù cứng rắn đến đâu cũng khó nén lại được nỗi tức giận âm ỉ.
Nỗi tức giận như con đập vỡ, nước xối tung muốn cuốn phăng mọi thứ trong lưu vực của nó.
Không thể trở lại trạng thái bình yên tĩnh lặng của một cái mặt hồ trong veo, thoáng vắng, chỉ in hình mây trôi và thi thoảng gợn nhẹ bởi những con gió nhẹ nhàng - khi mà người ta đã ném đá xuống với cái lý do "gạn đục".
Điều kẻ tự do căm phẫn nhất là bị ai đó sắp xếp những phần thuộc về khoảng cá nhân mình.
Có lẽ cách tốt nhất là ngoảnh mặt che tai. Phải, mọi thứ là phù du. Có gì quan trọng đâu.
:too_sad: :too_sad: :too_sad:
Bạn hãy cẩn thận với sự tức giận của mình, sự tức giận đó có thể giết chết chính bạn mà bạn không hay:
Sự tức giận có thể giết chết bạn
Mới đây các nhà nghiên cứu Mỹ đã nói rằng, sự tức giận và những biểu hiện cảm xúc mạnh khác có thể gây nguy hiểm đến tính mạng con người.
Một số nghiên cứu trước đây đã chỉ ra rằng những trận động đất, những cuộc chiến tranh hay thậm chí sự thua cuộc trong trận tranh đấu bong đá giải World Cup có thể làm tăng tỷ lệ đột tử, vì trong những trường hợp đó, khi cảm xúc con người đạt đến độ “cao trào” thì mạch tim không thể lưu thông máu đến những bộ phận khác của cơ thể để duy trì hoạt động nuôi dưỡng hệ thống mạch máu.
Giáo sư Rachel Lampert của trường ĐH Yale ở New Haven, người đã trình bày kết quả nghiên cứu trên nhận định, nghiên cứu của bà và các đồng nghiệp bắt đầu với thắc mắc hệ thống tim mạch thực sự có tác động thế nào với cảm xúc con người. Và qua nghiên cứu này, các nhà khoa học thực sự thấy mối liên hệ mang tầm quan trọng giữa tim mạch và xúc cảm con người.
Bà Lampert và đồng nghiệp đã khảo sát nghiên cứu với 62 bệnh nhân bị bệnh tim. Những bệnh nhân này đều có nguy cơ bị rối loạn nhịp tim và luôn có sự hỗ trợ của máy trợ giúp trong những trường hợp khẩn cấp. Tham gia khảo sát, các bệnh nhân sẽ phải nhớ lại những cơn tức giận họ mới “gặp” trong thời gian gần nhất. Trong khi đó, nhóm nghiên cứu của bà Lampert theo dõi nhịp tim của họ qua máy đo được gọi là T-Wave Alternans.
Lampert nói nhóm nghiên cứu của bà đã cố ý hỏi những bệnh nhân về sự tức giận của họ và nhóm cũng nhận thấy trong những trường hợp bệnh nhân nói có tức giận thì nhịp tim đập tăng lên rõ ràng ngay trên các đường trong máy.
Bước tiếp theo, nhóm nghiên cứu yêu cầu những người bệnh nhân kể về những cú sốc trong vòng 3 năm gần đây của họ. Những cú sốc làm nhịp tim họ đập loạn lên.
Cuối cùng nhóm nghiên cứu kết luận, khi tức giận nhịp tim đập nhanh hơn 10 lần so với những lúc bình thường khác và có những người không thể thở kịp phải cần có sự hỗ trợ của máy móc. Tuy nhiên, nhóm nghiên cứu cho rằng, cũng có sự khác biệt giữa sự tức giận của một người bình thường và một người bị bệnh tim. Vì người không bị bệnh tim dù sao sức đề kháng của họ cũng tốt hơn. Song, dẫu vậy, các nhà nghiên cứu khuyên mỗi người nên biết kìm nén sự tức giận vì tức giận có thể dẫn đến đột quỵ và tử vong một cách rất đáng tiếc.
Theo thống kê, mỗi năm ở Mỹ có khoảng 400.000 trường hợp đột tử vì cảm xúc dâng cao và không thể kiểm soát. Bà Lampert và nhóm nghiên cứu hiện cũng đang làm một nghiên cứu xem liệu có biện pháp gì làm giảm nguy hiểm của chứng rối loạn nhịp tim để giảm thiểu số người đột tử.
Hoàng Ngân
Theo
Reuters
Điều kẻ tự do căm phẫn nhất là bị ai đó sắp xếp những phần thuộc về khoảng cá nhân mình.
Có lẽ cách tốt nhất là ngoảnh mặt che tai. Phải, mọi thứ là phù du. Có gì quan trọng đâu.
Có câu "Anh chị em (hãy) tức giận, nhưng đừng phạm tội, đừng cưu mang giận hờn cho đến khi mặt trời lặn"
Nếu tự cho mình là một kẻ sĩ, hay một kẻ tự do thì đừng nên có những suy nghĩ như vậy. Kẻ sắp xếp lại những phần thuộc về khoảng cá nhận mình cũng chỉ vì muốn tốt tới mình, hoặc muốn tốt tới một ai đó. Khi nhận xét, đừng nhìn về những thứ cá nhân, hãy nhìn tới cái tập thể, đừng vì những cái nhỏ, mà làm lóa đi những cái lớn lao hơn.
Sống trên đời cần có một tấm lòng!
Còn nhớ Trịnh Công Sơn đã có câu hát: “Sống trên đời sống, cần có một tấm lòng. Để làm gì em có biết không? Để gió cuốn đi...” và cũng chính ông đã ngụ ý rằng, chỉ với một tấm lòng nhỏ nhoi ấy thôi, mà con người vượt rất xa những loài vật khác. Nếu mà cũng nhìn đời bằng con mắt ấy, cũng sống theo tôn chỉ ấy, thì xin được trả lời rằng: Người với người sống trong Tình và Nghĩa
Tôi hỏi đất:
-Ðất sống với đất như thế nào?
- Chúng tôi tôn cao nhau.
Tôi hỏi nước:
-Nước sống với nước như thế nào?
- Chúng tôi làm đầy nhau.
Tôi hỏi cỏ:
-Cỏ sống với cỏ như thế nào?
- Chúng tôi đan vào nhau
Làm nên những chân trời.
Tôi hỏi người:
- Người sống với người như thế nào?
Tôi hỏi người:
- Người sống với người như thế nào?
Tôi hỏi người:
- Người sống với người như thế nào?.
Ba dòng thơ cuối với sự lặp tuyệt đối như một lời trách giận hay là lối hỏi chua chát? Người sống với người như thế nào?
Ừ nhỉ, người sống với người như thế nào? Mình sống với người như thế nào? Người sống với mình như thế nào? Câu trả lời nằm ngay trong chính dòng đời miết mải.
Chẳng hiểu sao ngay từ đầu, cái câu hỏi đầy ám ảnh kia lại tạo cho mình ấn tượng sâu đến thế. Để đến lúc đọc lại cả bài thơ rồi, thì lại bật cười, có lẽ ... ừ có lẽ cả bài thơ đã là lời giải đáp. Người với người sống với nhau để làm cuộc sống của nhau đầy đặn hơn, tô màu thêm sắc để cuộc đời trở nên xanh tươi hơn, và chúng ta tôn nhau lên, để cho những cái riêng của từng cái tôi nổi trội lên, nhưng đồng thời cũng hòa vào nhau, đan vào nhau trong một cái sắc chung - CUỘC ĐỜI.
Và cứ thế, đất, nước và cỏ còn thua chúng ta nhiều lắm. Chúng chỉ tạo được cho nhau, chỉ cho được cho nhau một điều nổi bật, trong khi chúng ta, CON NGƯỜI làm được rất nhiều, nhiều hơn thế.
Không phải là tôi ngây thơ đến mức hiểu nhầm dụng ý của tác giả, nhưng vần thơ là để người tán tụng, để người suy diễn. Nhà văn, nhà thơ có nhìn thấy, có chỉ ra được một khía cạnh, thì tâm hồn người đọc vẫn có thể lần tìm những ngóc ngách khác. Chỉ xin hãy nhìn đời bằng một con mắt lạc quan, để cả ba lần hỏi nhức nhối được trở thành ba lần nhấn mạnh, điểm nhấn cho lòng yêu thương, sự bao dung và tình đồng loại.
Còn nhớ Trịnh Công Sơn đã có câu hát: “Sống trên đời sống, cần có một tấm lòng. Để làm gì em có biết không? Để gió cuốn đi...” và cũng chính ông đã ngụ ý rằng, chỉ với một tấm lòng nhỏ nhoi ấy thôi, mà con người vượt rất xa những loài vật khác. Nếu mà cũng nhìn đời bằng con mắt ấy, cũng sống theo tôn chỉ ấy, thì xin được trả lời rằng: Người với người sống với trong Tình và Nghĩa
Lời bình luận của ai đó làm người ta giật mình ... cái dụng ý hiển nhiên của tác giả bỗng chốc bị lật ngược, bị thay bằng một cách hiểu mới hoàn toàn khác. Quả thật, có lẽ hầu hết ai đọc bài thơ đều thấy khâm phục tác giả, bài thơ ý nhị, giàu ẩn ý nếu không nói là giàu ẩn ý một cách xót xa.
Người sống với nhau như thế nào?
Người sống với nhau như thế nào?
Người sống với nhau như thế nào?
Ba câu hỏi giống nhau về câu chữ, nhưng khác nhau nhiều về cách đọc nó. Người bộc trực dễ lên giọng ở hai câu cuối, cái cảm xúc ấy nó cứ trào ra như sự uất hận bấy lâu bị dồn nén, như một lời quát thẳng vào mặt ai đó, một ai đó hư vô - cuộc đời. Người điềm đạm thì cứ xuống giọng, nhỏ dần, tưởng chừng như bất lực. Cái nín nhịn thắt chặt, sự bức bối ngậm ngùi giữ chặt trái tim, đã biết câu trả lời, đã hứng chịu đủ cuộc đời và giờ đây thì im lặng ...
Đúng, giá trị của bài thơ chính là ở ba câu hỏi cuối, nó không những giá trị ở chỗ tác giả đã gửi vào đó tâm sự sâu kín không chỉ của riêng mình, mà còn là cơ hội để người ta nhìn lại chính mình _ những cái gì bên trong được gọi là
Tình và
Nghĩa? ...
Khi giận một ai đó, ........
hãy nhớ về những gì tốt đẹp nhất mà ta đã có với nhau nhé em yêu !