Nhật kí tuổi học trò.........

small star

Moderator
Xu
94
Mẹ!

DDKT -
Hôm nay con gái cưng đi xa ...mẹ buồn ...điều hiển nhiên...mẹ khóc ....vẫn là câu hỏi xưa như trái đất:

-Mẹ lại khóc à?
Và vẫn là câu trả lời ấy :
-"không bụi rơi vào mắt mẹ"
Nhưng cảm nhận của con thì thay đổi dần theo thời gian....lúc 5 tuổi con sẽ cười xòa và bảo :
-thế mà con bị bụi bay vào măt thì mẹ la con?
Lên 10 tuổi ..thấy mẹ khóc con chỉ biết gục đầu vào mẹ dỗ dành ...
-Mẹ nín đi ,từ nay con sẽ ngoan mà!
Lên 15 con ôm trầm lấy mẹ,lấy khăn lau nước mắt cho mẹ...
Và bây giờ khi là 1 đứa con gái 18 tuổi con lại lúng túng không biết làm gì ...chỉ còn biết ngồi cạnh mẹ ...nuốt vào lòng những dòng lệ cay cay nghẹn ứ nơi cổ họng...và thầm ao ước không bao giờ phải xa mẹ!
Mẹ ơi con đi rồi con lại về mà ...
..........................
 
Bổ sung:
Năm 22 tuổi, thấy mẹ khóc:
- Mẹ ơi, con lấy chồng gần nhà thôi mà, con sẽ thường xuyên về thăm mẹ!
 
Gia đình bạn bè!

Hôm nay về nhà ...1 cảm giác thật lạ..1 không khí thật đặc biệt :không khí gia đình!
cảm giác được ngủ cùng mẹ cũng thật khó diễn tả ....mình như nhỏ bé hơn trong vòng tay của mẹ........
5h:tiếng của papa : dậy đi con gái dậy chơi cầu lông với bố !
-"thôi hôm nay con mệt lắm để sau đi, cho con ngủ ...!"
6h30h:Alô bà về rồi à?
-uhm
-9h tôi lên chơi nha?
-lên bây giờ thì lên ,9h đi chơi rồi!
-bà ác thế mới hơn 6h mà đi đâu?
-tùy tôi ngủ đay mệt ông quá !
Tiếng mẹ nói vọng từ trong bếp ra:"Con bé này nói chuyện với bạn thế à?"
-hì...nó lên bây giờ đấy mẹ nấu gì cho nó ăn đi
-"nói thế mà nó lên mới lạ..."
7h15:cháu chào bác ạ !
-uh vào nhà đi bác dọn cơm ăn sáng nhé !
-dạ,mai đâu bác ?
-nó ngủ ....vào goi nó dậy đi...
..............
-dậy đi bà 8h rồi thế gọi tôi lên làm gì?
-ai gọi ông tự lên chứ ,uhm xuống dọn cơm phụ mama đi tui xuống bây giờ
9h:ông ở đây chơi với mama hay đi với tui?
-hix thế bà đi đi tui ở đây ...
-giận à thôi đưa tui đi ăn kem ..thèm quá ....hay rủ cả mấy đứa ...
-thôi để hôm sau tui đưa bà đi rùi còn về hôm nay nhà có việc .......
Không phải là mùa đông ,không phải là quán kem cũ ,không có đầy đủ những đứa bạn thân ...nhưng cảm giác được ngồi ăn kem ở nhà thật thú vị..........buổi sáng đầu tiên ở nhà là thế ,không có gì đặc biệt nhưng vẫn mang lại những xúc cảm thật khó kiếm tìm giữa trốn thị thành nhộn nhịp...........
 
Trùi ....em có biểu cô bé trong những câu chuyện đó là em đâu mừ ! anh không lo đi tầm sư học đạo đi rồi về truyền bá cho anh em ...:D
 
Anh khong di cau su hoc dao nua! hihi...
Nguoi thay vi dai nhat chinh la ban than minh!
Nhung cai gi noi duoc bang loi va viet duoc thanh chu thi cai do khong phai la dao! nhu nhung gi anh dang noi day neu em cho la dung hoac sai chi la do cai tam cua em no nhan thay vay thoi! di 1 chang duong dai rot cuc anh cung toi duoc vach xuat phat! anh da tim duoc chinh minh roi hehe...
Khong co gi dung ma cung chang co gi sai hihi chi co 1 tinh yeu lon dang o trong trai tim anh thoi!
Hon moi nguoi 1 cai nhe!
Tapchoi yeu quy tat ca moi nguoi hihi.... :D
 
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc

Viếng mộ mẹ, thắp 3 cây nhang ba không chịu, đòi thắp cả nén “cho mẹ mi ấm. Tội nghiệp. Con đông rứa mà tối ni phải nằm đây một mình lạnh lẽo”. Cha con ngậm ngùi gạt nước mắt vào trong.

me-1909.jpg


Mẹ mất. Tự dưng thấy thèm được gọi một tiếng “mẹ” đến lạ. Đi đâu một tí cũng muốn chạy về thật nhanh, bật máy lên, mở file ảnh của mẹ lên xem cho đỡ nhớ. Đi làm, trông đến giờ tan sở, ù lên “nhà” mẹ một tí, nghe nhỏ nhà bên gọi mẹ, cũng mím môi khẽ gọi theo một tiếng cho đỡ thèm. Chẳng có ai gọi tiếng mẹ mà lại bật khóc, ngẫm lại thấy mình vô duyên.

Từ ngày mẹ mất, mấy anh em “học” thêm một khái niệm: Nhà mẹ - nhà mà chỉ có mỗi một mình mẹ ở, lúc nào cũng đầy khói hương và chiều đến lại ngậm ngùi nhỏ từng giọt nước mắt.

Mẹ mất. Nhà mình ngăn đôi tiếng gọi: Nhà Ba, nhà Mẹ, để phân biệt giữa cái còn - mất và để tụi con nhớ thêm một điều: Con đâu còn có mẹ!

Di ảnh mẹ trên án hương nghi ngút khói mà cảm tưởng mẹ vẫn nhìn con, vẫn dõi theo đến lúc đi khuất hẳn. Nhớ quá đi thôi, cái cười của mẹ, thật chẳng giống ai. Mỗi lần mẹ cười đến chảy cả nước mắt, mẹ cười là híp cả mắt lại, rồi huơ huơ tay quẹt cái mũi đang bóng đỏ. Mẹ cười mà như “hứng” hạnh phúc... để không tài nào lọt khỏi tay!

Từ khi mẹ mất, ra đường, gặp phụ nữ trung niên, ai con cũng thấy có nhiều cảm tình thương đến là thương, như thể muốn thương họ luôn cả phần dành cho mẹ. Nhìn mỗi người góp vào một cái cười, con có cả ký ức về mẹ.

Khi con chạy xe băng băng ngoài đường, đi qua nhiều gánh hàng rong, cuối phiên chợ chiều vẫn thấy mẹ cười, cái cười đến là thương. Ước được về nhà mà thấy mẹ.

Ngày của mẹ. “Nhà” mẹ cũng vẫn đầy hoa. Hoa hồng giờ đã ngả sang màu trắng trên ngực áo con…

Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc!
Đỗ Lan
................................

theo:dân trí

Đọc xong những dòng tâm sự trên ........ cảm xúc trong mình thật khó diễn tả :vui,buồn,nao nao,.........
Mình thấy mình thật hạnh phúc khi còn cả ba và mẹ.....dù cho đã có lúc mình làm ba mẹ buồn :( trước đây chưa bao giwf mình nghĩ đến việc sẽ có ngày xa mẹ ..........và khi ngày đó xảy ra mình thấy thật tồi tệ ............
Mẹ ơi trong cuộc đời hối hả nhiều khi con tự trao cho mình cái quyền sống lạnh lùng với những người xung quanh....để rồi ngay cả việc gọi điện hỏi thăm mẹ con cũng gác lại,để rồi mẹ lại buồn,lại khóc,để rồi con lại ngồi ân hận tự trách bản thân ...nhưng con biết mẹ sẽ chẳng bao giờ trách con mẹ nhỉ vì con hiểu với mẹ chúng con là tất cả ....
Mẹ ơi giờ con đã thấu hiểu nỗi xot xa của những người không có mẹ bên cạnh.....
Mẹ có biết con cảm thấy hụt hẩng,tủi thân thế nào mỗi khi mải chơi đổ bệnh,khi có 1 câu chuyện thắc mắc mà chỉ có mẹ con mới thổ lộ được,khi ăn cơm nhớ đến món canh cua của mẹ ....
Dù xa mẹ cả ngàn cây số nhưng con vẫn hạnh phúc,ấm áp mỗi khi nghe thấy giọng của mẹ.............và rồi con lại nhớ đến những vần thơ đã đọc ở đâu đó :

Nhớ quê hương tôi lại nhớ nhà
Nhớ nhà rồi lại nhớ mẹ cha,
Nhớ mẹ, nhớ cha, em trai nhỏ
Nỗi nhớ của khách ở phương xa!

Từ ấy xa quê ta rất nhớ,
Và lòng tôi bão tố chơi vơi
Hồn tôi là một chiều thương nhớ
Tung cánh xa bay tận trân trời

Ở đất quê, người có nhớ không?
Nhớ gì? Nam Bắc cùng Tây Đông
Thủ đô, quê hương nơi ta đó
Nhớ biển cả, ta lại nhớ sông

Nhìn mặt trời ta nhớ mặt trăng
Trong tâm hồn nhớ phút buồn chia
Ôi ngày tháng sao trôi lâu vậy
Cho lòng ta chóng quay trở về...!

Đêm nằm con những chiêm bao,
Về bên bố mẹ vui sao những giờ
Nhưng thôi...! chỉ ở trong ...mơ!

Từ ấy ra đi càng thương nhớ
Nhớ đất quê hương, nhớ nơi nhà
Bố, mẹ, anh em cùng bạn hữu,
Tất cả dồn đến một chiều xa!"
.............................
Con yêu mẹ


Nhật kí buồn
 
Trẻ con và người lớn

Chẳng hiểu trời đất ,khí hậu,thời tiết thay đổi thế nào, nó lại bị đau đầu..... Nó thì cực ghét đau đẩu, đã không làm được việc gì, lại còn phải chích thuốc,rồi còn biết bao cái tác dụng phụ của thuốc : Mệt mỏi,buồn ngủ,.........khó chịu..............

Tự nhiên ngồi 1 mình , nó muốn viết một cái gì đó. Viết những dòng suy nghĩ, cảm xúc trong đầu nó . Và nó đã viết…

Con người mà ai cùng vậy thôi ...sẽ phải trải qua hai thời kì : trẻ con và người lớn. Khi nó còn là 1 đứa trẻ con,trong những lần sinh nhật của nó ...nó luôn ước ao muốn mình lớn thật nhanh để được là người lớn. Và khi nó bắt đầu trở thành người lớn, nó lại muốn mình được trở lại là trẻ con. ................nó tự thấy nó là 1 đứa khó hiểu !!!!!!

Cuộc sống trẻ con: đối với nó, thật đơn giản - chỉ có hai gam màu: trắng và đen....tốt và xấu ......đúng và sai ..........
Lớn lên 1 chút nó nhận ra gam màu hồng trong sắc màu cuộc sống :đó là những khi nó vui,hạnh phúc ,hay đơn giản là thỏa mãn được 1 điều gì đó ............là lúc nó được nhận danh hiệu học sinh giỏi ...được ba mẹ mua cho 1 bộ đò mới ,là lúc tung tăng với lũ bạn đi tụ tập ăn uống..................
Và thời gian trôi qua ..............Nó cũng lớn dần ..............đã biết suy nghĩ nhiều hơn,sống có trchs nhiệm hơn biết quan tâm đễn người khác ............và biết rằng cuộc sống muôn màu ..................và nó nhận ra cái màu sắc thật kì lạ :mờ mờ ....ảo ảo ....thật khó diễn tả !!!!!

Rồi nó luôn cảm thấy buồn .Dường như chẳng ai hiểu được nó đang nghĩ gì, đang mơ ước điều gì? ?????...............nhìn bề ngoài ai cũng nghĩ nó là 1 cô bé vô tư ,vui vẻ ..........ít suy nghĩ ..................phải ............đúng ..........Nó vẫn sống ...hài hước dí dỏm thế, vô tư trong sáng thế.................... Nhưng khác trước đây, nó không hy vọng nhiều,không có những ước mơ viển vông ........nó sống thực tế hơn .......... Vì nó đã hiều rằng: cuộc đời là một hộp màu với đủ loại màu sắc .......... và nó thì sắp trưởng thành ....................

ST(nhật kí buồn)
 
[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/Jj_Bo6Ox-U[/FLASH]

Tôi yêu quý cha, yêu quý mẹ, yêu ông bà, yêu luốn cả nhà
Đàn cháu xinh rất ngoa của tôi.
Tôi luôn thấy vui, mỗi chủ nhật khi gia đình bên mâm cơm sum vầy
Chuyện trò giúp nhau quên đi muộn phiền.

Bà thì luôn trong tim chúng tôi, cha thì luôn vui tươi
Mẹ thì lo lắng các con bình yên.
Chi thi cơm nó các em, anh thi hiền thấy ghê lun
Em tôi là...2 người bạn hiền của tôi.

ĐK:
Gia đình hỡi mãi mãi chúng ta
Sẽ khắc sâu trong tim gương mặt thân yêu
Dẫu mai sau tương lai khốn cùng
Kề vai ta cùng vượt khó khăn.

Khi hạnh phúc hãy hát chung bài ca,
Lúc đau thương hãy sớt chia sầu lo
Tự hào khi ta biết yêu thương,
Vì gia đình sẽ chẳng còn đến kiếp sau...


.............giờ này mama papa đang làm gì nhỉ ???? chắc là măm măm ....chắc là buồn ....giống mình ..............sao mưa hoài dzi trời ..............

post-6-1202094691.jpg
 
Trời Sài Gòn hôm nay thật đẹp nhưng không hiểu sao nó vẫn buồn .....bạn gọi đi chơi ..nó chả thiết ...nó ngồi thơ thẩn ...suy nghĩ vẩn vơ cái gì đó...nó nhớ quê...không hẳn ...nó nhớ mẹ...nhớ bạn .....Ngồi buồn nó lại viết ...cũng chẳng rõ là viết cái gì nữa ...
Trong số mấy anh chị em nó là đứa được ba mẹ cưng chiều và lo lắng cho nhất ....vì sao ? vì từ nhỏ nó đã là 1 bé gái hiếu động ! ..nó không chơi "đồ hàng",búp bê...mà chỉ thích tung tăng chạy nhảy cả ngày ....
Lớn lên ....cấp 1,2,3...nó vẫn thế :vẫn vui vẻ,hài hước, vô tư ....và ương ngạnh ....với cái tính cách "khác người " ấy nó vẫn có bạn ...nhiều thì đúng hơn ...nhưng ngược lại cũng có không ít người không chịu nổi cái tính :ngang bướng,khó chiều " của nó .....nhưng nó chả buồn quan tâm họ nghĩ gì miễn là nó sống đúng là nó ...sống hết mình với mọi người và không làm tổn thương ai !
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Từ khi tớ quen cậu nắng đã biết mỉm cười, mưa đã biết hoà ca, gió đã biết thổi nhạc...

quen.jpga.jpg


...Cậu luôn quan tâm nhắc nhở tớ. Sáng nào tớ cũng được nghe giọng cậu đầu tiên. Như một chiếc chuông báo thức, ngày nào cũng đúng 6h10 cậu gọi tới nhà tớ "Mèo à! Mướp đây!..." và sau đó là cả một tràng về dự báo thời tiết trong ngày "Hôm nay sẽ mưa, nhớ mà mang áo mưa không thì tớ không có mà cho cậu đâu..." "Hôm nay không mưa nhưng mà nắng, mang mũ kẻo ốm nhá!", "Hôm nay chẳng biết mưa hay nắng, mang cả hai đi cho nó an toàn"...

...Cậu luôn bên cạnh giúp đỡ tớ những khi khó khăn. Cụ thể là vào những ngày mưa, cậu đội mưa về với lí do lãng xẹt "Lâu không thử nên bây giờ muốn tắm mưa..." rồi những ngày nắng mà tớ quên mang mũ thì thế nào cũng bị ca cải lương trước khi kịp giải thích "Nhìn trời không biết nắng hay sao mà không mang mũ, đeo luôn cái khẩu trang vào đỡ bụi, con gái mà cẩu thả, chẳng biết tự lo gì..." Nói vậy thôi chứ tớ thừa biết sau đó cậu lại nhường mũ cho tớ rồi phóng đi mà không quên để lại lí do...thú vị: "Trời nắng thế này nhuộm tóc sướng phải biết!" (Ừ! Nhuộm da cũng chẳng kém phần sướng đâu!)...

...Cậu luôn ở sau theo dõi tớ. Mỗi lần xe tớ bị tuột xích là cậu lại có mặt kịp thời để rồi...lấm lem mặt mày, chân tay để giúp tớ sửa. Khổ cho cậu, giữa cái nắng hè chói chang như thiêu đốt (cảm tưởng như rán được cả một quả trứng!) mà cậu vẫn nhiệt tình sửa chữa cho cái xe đạp vốn tính nhõng nhẽo của tớ. Cậu sửa mà không nhận "tiền công" cũng chẳng nhận quà. Đúng là "người tốt"...

Từ khi tớ quen cậu mùa hạ đã biết yêu thương, mùa đông đã chẳng còn cô độc... Cậu luôn sẵn sàng (thực ra tớ cảm thấy đó là một điều vinh dự cho cậu) nắm tay tớ khi mùa đông tới. Mùa đông nào tay tớ cũng lạnh cóng và cậu chẳng ngần ngại nắm bàn tay nhỏ bé của tớ nhét vào đôi găng tay to uỳnh toàn bông của cậu. Ấm phải biết! Không chỉ vì găng tay ấm mà còn vì trái tim tớ đang ấm dần lên trước tình cảm của cậu...

...Cậu luôn giữ lời hứa với tớ. Hè này tớ đã hẹn cậu cùng đi học những 2 lần và cả hai lần tớ đều...Thực sự tớ rất rất xin lỗi cậu. Bắt cậu đợi dưới cái nắng hè như thế này thì tớ thật có lỗi, và tớ đã chẳng biết rằng mỗi lần đợi cậu luôn phải chờ những hơn nửa tiếng, chịu nắng chịu khổ chỉ vì tớ. Thật là...tớ có lỗi quá...

Từ khi tớ quen cậu, tớ đã biết mỉm cười, tớ đã biết yêu thương, và tớ cũng biết bên cạnh tớ có một người bạn tốt, không còn ai tốt bằng nữa! Vì thế tớ sẽ phải tốt với cậu (tự tớ cảm thấy phải như vậy)

Cảm ơn cậu đã cho tớ biết cảm giác được yêu thương, thật hạnh phúc...

Bạn tốt mãi mãi nhé, hứa với tớ đi!

Nguyễn Phương Linh
(THCS Thường Tín - Hà Nội)
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Chiếc khẩu trang............

Thế là năm học mới đã đến ....bữa qua Nó đi học ..........................................không còn được ba mẹ dắt tay,dỗ dành , nựng yêu để đến trường như hồi cấp 1 (hồi ấy ba mẹ đi học thì đúng hơn...:sắp sẵn quần áo ,giày dép,bút sách ...)
...Sáng dậy không còn được ba gọi yêu ...đến giờ ăn sáng rồi ba đưa đến lớp .......như khi còn học cấp 2..............
.....Đi học không còn có "xe ôm miễn phí" như khi học cấp 3...-loại phương tiện bằng xe đạp mà người lái xe phải nghe lời khách răm rắp....sáng đến đón sớm hay đúng giờ thì không sao ...trễ là "khách dỗi":D
....hôm nay ..... Nó tự đi học ...buổi học đầu tiên cũng không có gì quá đặc biệt....Nó vẫn thế vẫn nói nhiều ,cười nhiều ,và làm quen thêm nhiều bạn mới ....Chưa gì nó đã thành lập "bang hội" 13 người ....mà Nó là tên cầm đầu :D.Nó ngồi nói chuyện mà cả bọn há hốc miệng nghe...những câu chuyện đến Nó cũng không biết có thật không nữa :D

1 tuần học trôi qua ...Nó thân 1 nhỏ bạn ở Bến tre nhất (chắc do mới làm quen Nó đã chú ý đến cái món kẹo dừa -đặc sản của vùng đất đó :D)
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như hômqua nó không nhận được 1 câu hỏi là lạ của nhỏ!!!
-"người bà không ăn nhập gì với cái "giọ mõm "của bà ?"
Hì ...hóa ra lúc nào cũng thấy nhỏ nhìn mình không phải mình trông "dễ xương"...:D mà nhỏ chú ý đến cái khẩu trang ....phải rồi đó là 1 chiếc khẩu trang đặc biệt ..rất đặc biệt...hì ....nó được may bằng tay mà!!!!

Nó lại nhớ mẹ ...:( ....mẹ la nó là con gái mà vụ nữ công gia chánh không biết gì ...thế là vụ :"tập luyện": bắt đầu từ việc may vá :D....nhưng kết quả không như mong đợi ...Nó bỏ cuộc :D...còn chiếc khẩu trang là sản phẩm của mẹ ....mẹ đưa cho Nó và bảo : "giữ lấy rồi rảnh bỏ ra mà học " :D Nó thấy mắc cười quá ..Nó thì có bao giờ hứng thú mấy vụ thêu thùa :D......nhưng Nó đã giừ chiếc khẩu trang ấy ....thậm chí còn cho nó đi du lịch khắp nơi cung Nó ...giờ thì chiếc khẩu trang là bạn đồng hành với Nó mọi lúc mọi nới ....tuy nó ko đẹp như những chiếc được may bằng máy ...bán ở các cửa hàng ...nhưng nó lại mang trong đó tình cảm của mẹ ..và với Nó thế là đủ ..là đẹp.......
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Tất cả những gì ta yêu quý rồi cũng sẽ mất
Ta rồi cũng sẽ mất đi như "cát bụi trở về với cát bụi"
Thứ duy nhất còn lại đó là những điều ta làm dc
----->tiền bạc,nhà,xe...tất cả chỉ là "cát bụi"
Điều quan trọng trong cuộc sống này là ta sống với mọi người như thế nào.
 
Tất cả những gì ta yêu quý rồi cũng sẽ mất
Ta rồi cũng sẽ mất đi như "cát bụi trở về với cát bụi"
Thứ duy nhất còn lại đó là những điều ta làm dc
----->tiền bạc,nhà,xe...tất cả chỉ là "cát bụi"
Điều quan trọng trong cuộc sống này là ta sống với mọi người như thế nào.

Bi quan ....nếu yêu quý và biết gìn giữ chúng thì ...mãi mãi không mất bạn ạ!hazzza...................còn việc ta mất đi là việc của trời ....cứ sống cho mình ,cho mọi người ...sống chết có số hahaa như hôm nay bệnh thế vẫn anh hùng đi xe bus mừ có sao đâu ...chết cũng khó ...hehee
 
....chiều Sài Gòn .....ngồi 1 mình .....buồn thật............Nó suy nghĩ về từng ngày đã qua ..............đầu tiên Nó tham gia nhiều 4rum chỉ để quậy,tán chuyện,...để thỏa mãn cái tính hiếu động của Nó .....Giờ Nó còn phát hiện ra bà chị Nó cũng tham gia vào mấy trò mà thường thì bà ấy kêu là nhảm nhí này ...ghê thật ...lâu rùi mà giờ mới biết ....Mọi người thắc mắc Nó 8 gì ư? Đủ thứ chuyện ....thật có ,giả cũng không ít ....:D(8 chuyện qua mạng mà ai mừ biết được)........................Mà không biết mọi người có tin những gì Nó "ba hoa phét lác" không nhỉ :D ...mong là không ....80% thôi ...............20% còn lại là đùa vui,giải trí ...nghịch ngơm ...hehehe ,................
Nhưng Nó biết cuộc vui nào cũng có lúc "chia tay" ...thực lòng Nó không muốn nhắc đến 2 từ khó nói ấy ....mặc dù có thể chỉ là cuộc chia tay ảo ....không quá buồn phiền ,không những giọt nước mắt ....nhưng chắc rằng sẽ có 1 cái gì đó lưu luyến ...nao nao khó tả .......................Có ngày đó không nhỉ ....Nó mơ hồ ...chả rõ nữa ....tùy Nó ... tùy vào mọi người....và tùy vào hoàn cảnh nữa ......Nó sống thật hơn trong thế giới ảo .....nghe trừu tượng quá nhỉ :D.....nhưng cũng chỉ 90% thôi nha ...đừng ai dại gì tin 100% những gì Nó thao thao bất tuyệt ...hehe.....Nó ngồi nghe bài hát mà Nó "sợ " nhất ....Hi vọng là sự thay đổi .....1 bước ngoặt trong cuộc sống vốn quá êm ả của Nó không làm Nó hụt hẫng và phải "hét"(vì Nó không biết hát mà ) lên ca khúc này : :(

[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/gKU3iEP5HB[/FLASH]

Chúc mọi người 1 ngày làm việc hiệu quả .....yêu cả nhà :D
 
Bài hát rất hay em ạ ! Nhưng anh hi vọng em không nói lời Từ biệt với mọi người !

Chúc em có nhiều niềm vui , hạnh phúc mới nhé !

Nó nói vậy mà vẫn có người tin 100% ùi .....Mấy hôm bận rộn không vô diễn đàn cũng thấy nhớ nhớ thật ......Không có Nó mọi chuyện vẫn thế ...thậm chí tốt đẹp hơn ...hehe...đấy gọi là gì nhỉ ????:
À :có cô thì chợ vẫn đông
Cô đi lấy chồng thì chợ vẫn vui ..(em còn nhỏ dại đừng ai suy diễn nha) nhớ đúng câu này không ta? nhưng không vì thế mà Nó buồn...hihi...........không bit Nó làm gì nên tội mà tháng này xui xẻo thế :( .............toàn chuyện buồn ....não lòng ....hihi.........Nghe nói Hà Nội bắt đầu trở lạnh ....thấy thèm thuồng và ghen tị quá :(...bao giờ thì SG cũng có mùa đông nhỉ ???? Viển vông nữa rùi ....trở về thực tại cái coi:
Hôm nay là trung thu chúc cả nhà 1 đêm trung thu tràn ngập ánh trăng của tinh iu và hạnh phúc .....Nó thì không rùi ...SG bình thường thấy "lão trăng" đã khó nữa là hôm nay lại mưa ...:(............

TRUNG THU DZUI DZE!
 
Mẹ!...hôm nay 20/10...chắc hẳn tràn ngập trên phố là những hàng hoa,quà kỉ niệm...Ai cũng muốn chọn cho mình 1 bó hoa thật đẹp,1 món đồ thật ý nghĩa để tặng bà,mẹ -những người phụ nữ vĩ đại...hihi...khác với ngày này của những năm khác ...con không thể tận tay trao cho mẹ 1 món quà nhỏ ...:( Nhưng mẹ đừng buồn nha!:(
Con chúc bà và mẹ luôn mạnh khỏe, hạnh phúc...Cảm ơn những gì bà và mẹ đã dành cho con!


Bo+hoa+tinh+yeu.jpg%2C+200.jpg
 
Tự nhiên dạo này Nó lại nghe nhạc Thùy Chi riết...

[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/skNSohBjQb[/FLASH]

[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/i3eXpr5qA5[/FLASH]

[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/4BdDaoXoqn[/FLASH]

[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/bBO-TuYeSL[/FLASH]

[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/r2wGeWoHjf[/FLASH]
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top