Nghiệm nguyên

Sự kiên nhẫn của lửa ..

...Anh uống nỗi cô đơn của mình mỗi sớm mai
đỏ mặt ...
và say !!!
Đó là anh khi mọi người trông thấy
thật may mắn và khôn ngoan

Anh gọi em !!!
hàng lá đợi thưa tên
sẽ biết bao mùa thu còn thưa tên thế nữa ???
cửa khép h mà đợi 1 niềm quên....

Anh uống cô đơn đã bao đêm ...
đêm này ko say nữa
.... ko muốn còn khôn ngoan nữa đâu em
Anh muốn cánh cửa kia rộng mở
em ùa vào như lá nhuốm lửa khô...

Anh học cách đợi chờ của lửa
có sự kiên nhẫn nào đáng thương hơn than hồng âm ỉ ????
ngày vắng mưa !!!
...................


em biết cho...
trời đã sắp sang mùa
em đừng mặc áo choàng xa lạ nữa
hãy đến tìm ngọn lửa của cô đơn.....
 
Bài thơ cho vợ đứa em ..

Tất cả đều có lý do
Sự nửa vời
Bàn tay mỏi

Những lầm lỗi bất ngờ

Hay nhịp Đời chưa khớp
Mắt em đừng chớp khi trời sắp đổ dông .....

Ô hay! Buồn
Là 1 vết môi hôn
Đường xa quá
Bụi nào còn mới lạ
Hay là vết thương hằn trên tháng năm
Người rồi quên ..
Khi tàu qua ga cũ
Ta xin một mồi lửa
Cho điếu thuốc .. thở khói than van

Chỉ còn Trăng và Anh
hai kẻ lỡ tàu ............
Ai cũng sẽ đặt vé khứ hồi khi tương lai bất định
Những con tàu chả bao giờ tới đích
Thích là đi!!
Mà ko thích là dừng.
 
Suma y sigue ..

I
Bóng tối
trước mặt chỗ hôm qua ta ngồi
mênh mông như mặt biển
Từng ý nghĩ
những con thuyền ra khơi xa gặp bão
tan tác
trở quay về

II
Chỗ ta ngồi bây giờ ..
Trong miên mê mùa Thu ...
lũ chim khách vẩn vơ bài ca ko vần điệu
Và gió lao xao điều gì đó trên những ngọn cây
Từng tháng từng ngày như lá lọt kẽ tay
Cây vì thế đắng thêm từng quả đắng

III
Một chiều nào như thế sẽ theo sang?
Với khói lam dâng từ những cỏ rơm
ta tàn nhẫn đốt đi những gì đã ko là thực tại
Ngỡ mình như 1 cánh đồng gặt xong
.. ko còn gì tiếc nuối
sao mắt cay xè ..
đếm lại..
từng hạt giống
đã mang gieo.
 
Áo người một Mùa Thu đã mất ..

Áo em mỏng quá Mùa ơi!

Chiều rơi mưa nhỏ vai người đi ngang

Ta chưa hết tuổi Hoang Đàng

Vẫn đành đứng lại dưới hàng cây thưa
 
Hát đi em .. dù bài hát cuối cùng

Hát đi em .. dù bài hát cuối cùng

Hát đi em .. dù bài hát cuối cùng

Lời tình phụ trăm năm còn in dấu

Môi em hai cánh hồng phai sầu nhớ

Tim ta có hai cánh cửa vẫn khép hờ ...



Hát đi em niềm Tuyệt Vọng ngu ngơ

Bài hát cuối dại khờ .. làm chúng ta mỏi mệt

Anh không muốn kết thúc

Lúc cô đơn mới kịp nảy mầm.



Anh đã đi qua những Nỗi Buồn

Nhưng ơn này với xanh khôi tội lỗi

Anh đã luôn nhận ra sự Tuyệt Vọng sau cùng

Vậy hát đi em: lời gian dối

Đưa nhau về những ước mộng đóng khung.



Người tù ngồi trong ánh sáng đang lên

Ngừoi tù hát lãng quên

Ta nghe ra điều gì như Tuyệt Vọng

Hát đi vì 1000 năm mưa trắng

Chưa có người về báo mộng Bình Yên.



Hát đi em .. dù bài hát cuối cùng

Cho Thân Phận những kiếp người biết hát .
 
Sự lãng quên ..

...

Thành phố!

Con đường xưa

Quán cũ và ..

Những bài hát viết về mưa

Đều làm anh nhớ khôn xiết đến em suốt tháng ngày oi bức

Nhưng có một sự thật!

Là:

Anh không thể nào yên tĩnh để vẽ lại gương mặt em

Lên trí nhớ tồi tàn



Chúng ta luôn có quyền đổ lỗi cho lãng quên

Và than vãn vì chưa khi nào đủ sự bình yên cần thiết

Cả anh và em ...

Đã nói luôn mồm về điều chúng ta sợ hãi nhất

Sự lãng quên đang lan mọc trong tâm hồn ....



Khi mùa xuân trở lại những vườn đêm

Sự lãng quên đã rêu lên mấy gốc cây già nua trơ khốc lá

Trí nhớ!

Đã vắt nhựa cho những mùa quả ngọt ra đi ...


Đứng trước biển hôm nay em sẽ sám hối gì?

Về sông suối những thác ghềnh năm tháng

Sự lãng quên như từng đợt sóng

Xóa trên bờ cát trắng ...

vết Thiên Di
 
Cơn mưa phùn phương Nam

Ta ở phương Nam mồ hôi cơm áo

Thương mẹ ta già phương Bắc vẫn quàng khăn


Chiều ta đi gom nắng những phố đông ..

Qua những mặt người vô tâm .. phù du và huyên náo

Nhìn phương Bắc .. chân trời như sắp bão

Chợt lo mẹ ta già đêm xuống lại ho khan
 
Anh thả thuyền .. trôi dọc giấc mơ em
Lả lơi từng đêm lời tình cay đắng
Anh thả thuyền .. trôi dọc năm dọc tháng
Em phía bờ nào có ngấm đọng phù sa

Anh thả thuyền trôi .. ngồi hát hoan ca
"Kiếp này dở dang nhau
kiếp sau còn duyên nợ .."
Câu hát có vọng đến người thương nhớ
Mà nhịp chèo đã lỡ bến trần gian

thuyenkolai.jpg


Anh thả thuyền .. trôi dọc lá hoa ngoan
Dọc theo im lặng em
buông chài thả lưới
Anh vớt bắt đa đoan
anh dò tăm gian dối
Thuyền anh trôi vô định dưới chiêm bao

............

Em lau lách nơi nào ..
tìm gì nữa
về thôi ..
Về gọi giấc liêu trai này
sớm mai kịp thức
Anh đâu phải Trương Chi giữa cuộc đời quá thực
Để hát hoài mong đợi và sân si ./.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Nghiệm Nguyên

Nếu có thể đặt nỗi cô đơn ngủ yên trên một cánh tay ngoan
Anh sẽ thôi than van về con đường trước mặt
Sẽ vùi thương nhớ về em vào tâm hồn mình-nơi sâu kín nhất
Và chờ những nuối tiếc trổ bông trong kiếp luân hồi

Chúng ta từng hát rất mê say ..
về 1 mùa hoa đã héo úa bên đồi
những niềm tin chết đi không có phép màu làm sống lại
Nhưng riêng sự trường sinh của cỏ dại
dường như chúng ta chưa mạc khải bao giờ
Hoặc có thể vì đó là điều chỉ điềm triệu thấy trong mơ ..

Anh thừa một bờ vai từ lúc xa nhau
Thừa nguyên một vòng tay mỗi lần dưới hiên mưa đứng trú
Thừa tất thảy vui buồn và lo âu một thủa
Mỗi lần tìm về phố cũ giữa Mùa Thu

Là của em đó .. bao yêu thương
Anh luôn giấu che trong ngàn lời giận dữ
Là của em nỗi cô đơn không tuổi
Nếu có luân hồi
e .. vẫn lại cô đơn ./.
 
Hoa Máu (tặng một người tù)

Tôi là người đã đi qua những con người

Tự hiến dâng bóng mình vào trăm nghìn cái bóng

Đã thanh thản như 1 trang giấy trắng

Trước khi loang lổ những nỗi niềm



Tôi được học khá nhiều cách để lãng quên

về những gì lẽ ra cần phải nhớ

tôi tập cách hắt nước vào đám lửa

Để hóng khói bay lên cay ứa mắt mình



Những đền đài nơi cất giữ NIỀM TIN

Tôi từng theo bao người đến hành hương chiêm bái

Trước đấng giáo chủ tôi cúi đầu nhẫn nại

Chờ họ đoái thương .. để ý đến mình

.................................

Nhưng bỗng một hôm Quỷ Sứ đến tìm

Gã đưa cho tôi một trang giấy máu

Máu đỏ hơn máu người .. máu tên Quỷ Sứ

Mà mùi thơm như máu của bạn bè

...................................

Gã ngồi im trước mặt hàng giờ

Gã im lặng nhưng máu thì lên tiếng

Xin để tâm rằng anh đang mang kiếm

Hãy để máu chảy ra có thể .. nếu cần !!

Rằng dẫu anh không xúc phạm thánh thần

Nhưng dám cầu nguyện sai lời ông Giáo Chủ

Anh sẽ giống người kia xếp vào loài Quỷ Sứ

Sẽ bị giết đi ko chỉ 1 lần..



Tôi ngước quanh đã vắng những thánh thần

Còn giáo chủ núp trong đền thiêng an toàn .. bí mật

Ông ta bắn ra những mũi tên
.. bằng lời răn ngọt nhạt

Trúng tim gã Quỷ Sứ ngoan cường

................................

Máu gã Quỷ Sứ chảy tuôn

Chúng tỏa hương thơm như mùi hoa đồng nội

Chúng chảy vì có nguồn có cội

Vấy lên đỏ thẫm những đền đài



Máu gã Quỷ Sứ vẫn tuôn

Những cây hoa hồng câm bỗng trổ bông vội vã

Lúc họ đưa gã lên cây thập giá

Xác thân kia đã đỏ thắm Hoa Hồng

....................................



Tôi cũng giống bao người

.. từ ấy lo buồn

Sợ máu mình mất màu hồng tươi .. như cũ

Tôi đâm ước ao được như tên Quỷ Sứ

Một lần máu đổ trổ thành hoa



Con đường này tôi vẫn phải đi qua

Nhưng xin thu cái bóng TÔI bé mọi

Tôi không tin vào Mặt Trời ấy nổi

Vị giáo chủ cầm cung tên!!

đang đứng núp đằng sau ..
 
Nhàu nhĩ

215922_114518945297180_100002172256610_128006_3419739_n.jpg


Tôi vo những trang giấy nhàu nhĩ kia
và ném vào giấc mơ đêm nay
Để nhớ đến em ..
giống kẻ cầu may nhớ tờ vé số cũ
Tiếng trùng đêm tháng tư oi nồng
và ánh trăng an nhiên ngoài ô cửa
Thêm cả sự dịu dàng ngọn gió
Hãy xác tín giùm nỗi thất vọng đeo mang


Những trang giấy chưa từng được viết lên đó sự hân hoan
Cả nỗi muộn phiền như gam màu đang dở dang bôi phết ..
Nhưng em đã bỏ đi quá xa nên tôi biết
Sẽ vô nghĩa nếu để hiện ra đầy đủ những khuôn hình


Đã có thể sau trang giấy kia là im lặng vĩnh hằng
Như ô cửa được rút then để mở ra một sớm mai thanh thản
Có chồi xanh lên ngôi ..
nét nguyên khôi mây trời
và Nắng ...
Nhưng từ lâu tôi cũng hiểu rằng
Trên địa đàng bí ẩn đó
nơi không một thanh âm trần tục nào đồng vọng
Rất tiếc là cũng chẳng có em


Những trang giấy vo nhàu
tôi ném vào giấc mơ
Trên ấy chẳng có câu thơ nào tôi cần gắn gửi
Chúng sẽ được ai đó vuốt lại phẳng phiu hơn
giống như biết bao điều giả dối
Để mà khi thức dậy
Tôi sẽ lại quên ..
Dù điều ấy thật buồn ./.

(2M 21-4-2011)
 
Và ..

26314_121843291160671_100000050021658_303515_5322201_n.jpg

Tôi đi qua bóng tôi hôm qua mất rồi
Một buổi chiều tự tôi đánh rơi tôi
trên quãng đường ngắn hơn lộ trình xưa tôi từng sắp đặt
Chẳng có sự mệt mỏi nào hơn
khi tự hụt hẫng với chính mình
Và liên tục phải thanh minh về những mơ hồ lầm lẫn


Tay em nâng bóng tối đứng ngoài hiên
Ký ức được khuấy vội lên hòa cùng thực tại
Chuông giáo đường pha câu kinh vào đêm
Tôi uống cạn mấy lời ăn năn cuối
và khép tròn vành khói quạnh trên môi

Tôi lỡ đi qua tôi xưa mất rồi
Khi em mải vớt bóng em nơi cuối trời đang mây xám
Vệt hoài niệm vụt qua đêm lóe sáng
Thắp giữa chúng ta ..
một ánh nến thinh câm

Tôi kịp đi qua tôi rồi
Em đã/đang/sẽ đi qua em?
Tiếng chuông cũ thôi ngân
Hết tg cho chúng ta được ngồi vẩn vơ hỏi đáp
Nến vụt tắt âm thầm
và mây xám thành mưa trên tháng ngày ngột ngạt
Rửa trôi đi chút xa xót cuối cùng

Đang tách vỏ trong đêm thêm những hạt mầm
Hạnh phúc sẽ xanh lên
(dù có thể chẳng xanh hơn chút màu xanh cũ)
Xanh theo cả nỗi cô đơn vây dưới chân như cỏ
Và chúng ta đi qua chúng ta an nhiên từng nhịp thở
Và ngày-đêm ..
những mây-mưa-nắng-gió lại luân hồi ./.
 
Ru tình

..........

Ngủ đi em
cho anh được bình yên
cho những dòng sông êm đềm xuôi về biển

Ngủ đi em ..
bờ vai mềm sóng động
Anh đã để trái tim mình ngấm mặn bao đêm

Ngủ đi em
trên đường dài đầy hoa mộng của em
Anh biết em sẽ bỏ quên anh ở lại với tháng ngày chua xót
Nhưng đêm nay ..
cho anh trải áo phong trần phủ lên cỏ biếc
Lót ổ em nằm mà trắc ẩn với tha nhân


Ngủ đi em ...



Ngủ ngoan nha em

Chờ thềm lá
sang mùa xuân ..
khi em thức dậy

Cứ ngủ ngoan đi em

Trong giấc mơ ..
anh mong em sẽ thấy
Anh là chút phùn mưa vụng dại ngoài hiên ./.
 
Ảo ảnh

Có những ngày...
Biển thức dậy ngoài xa
Đã khắc khoải gọi ta bằng tiếng sóng
Ta mê muộn cái nhìn hoảng hốt với riêng ta

Nàng đã đứng chờ ở chỗ hẹn ngày xưa
Bí mật ấy hàng dương chiều nay vừa cho biết
Tay nàng vươn lên trời tha thiết
Gió ơi..
Hãy tìm đám mây trắng liêu du ..

Ngày tháng ra đi ..
mây trắng đã bay về
Biển sóng động một chiều không bão thổi
Ta chỉ muốn được tin rằng ..
vết khắc trên nhành dương..
là một lời nói dối
Để nắng phai phôi ..
trên vực đá âm thầm

Biển ..
giờ đã thành đêm
mây giờ đã sương mù
Ta đã già nua đi vì em xa quá
Những cơn mưa trở về âm thầm bên vực đá
Cứ vô tâm gọi dĩ vãng quay về ./.
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top