Nghiệm nguyên

Mong bác Kastryas và mọi người tham gia diễn đàn lượng thứ! Cháu xin mạo muội mượn topic này để than thở. Khỉ thật, bao công xây kè đắp đập, be chắn đủ chiều, vậy mà chẳng thể chống đỡ được những nỗi thất vọng ngớ ngẩn. Buồn thì đọc thơ cho càng buồn hơn.

Thơ Nguyễn Huy Thiệp:


Này nhé: này là dòng sông

Định mệnh cử cuồn cuộn chảy

Bồi và lở

Được và mất

Con thuồng luồng nào nín hơi dưới đáy

Ngẫm nghĩ về mẻ lưới người

Anh đã mắc vào lưới tình

Thật chua xót ngu ngốc

Anh đã mắc vào đôi mắt

Chịu án lưu đầy.

Con thuồng luồng nín hơi bơi đi

Tránh những bến quen ê chề

Này bọn cá mương, cá ngao

Mày có bao giờ mơ về đại dương


Này nhé: này là cánh chim

Có cánh chim nào mỏi mệt không?

Có cánh chim nào rã rời không?

Mà gió đấy, mà bão đâý

Gió bão xua đuổi thời vận

Mặt đất đầy những cạn bẫy

Anh đã mắc vào lưới tình

Thật chua xót ngu ngốc

Anh đã mắc vào đôi mắt

Chịu án lưu đầy


Nhừng cánh chim bay đi
Về chân trời xa.

Đêm nay chim ngủ đâu

Mà đêm nay hồn anh ở đâu

Này chú chim xanh

Bao giờ báo tiệp?


Này nhé: giấc ngủ

Ta đã ngủ giấc ngủ dài

Hãy tỉnh thức vì trưa rồi

Mặt trời đã chuyển từ Đông sang Tây

Mà mưa bão qua giờ Ngọ cũng hết

Sao anh mơ màng?

Anh đã mắc vào lưới tình

Thật chua xót ngu ngốc

Anh đã mắc vào đôi mắt

Chịu án lưu đầy

Thế gian cay đắng

Giọt mật nào còn sót trên môi em

Giọt muối nào còn sót trên môi em

Một cuộc mộng mị dài trăm năm

Một giấc mơ dài cả đời anh...


Này nhé: sự biến dịch luân hồi

Cười người hôm trước hôm sau người cười

Thế gian cứ một hồi trị một hồi loạn

Thời cuộc cứ một khi co một khi duỗi

Anh đã mắc vào lưới tình

Thật chua xót ngu ngốc

Anh đã mắc vào đôi mắt

Chịu án lưu đày.

Về nhà thôi, về nhà thôi

Cố hương này cố hương xưa

Cố hương có ai mong chờ

Cố hưởng có ai tựa cửa

Nơi nào có khói lam chiều

Đâu là nơi mẹ ta chôn rau?

Cây gạo đầu làng có còn không?

Bây giờ có ai đi nhặt hoa đỏ không?


Này nhé: sự tuyệt vọng

Ngươi đến có chu kỳ nào không

Người có tuân theo những vận động

ám muội nào không

Đâu là hạt giống người gieo

Đâu là cái gật đầu cho một âm mưu?

Anh đã mắc vào lưới tình

Thật chua xót ngu ngốc.

Anh đã mắc vào đôi mắt.

Chịu án lưu đày .


Con thuồng luồng lặn thẳng một hơi

Sá chi một mẻ lưới người?

ồ tự do, tự do hay buông thả?

Tự do thường nối theo sự tuyệt vọng

nửa bước chân


Này nhé: định mệnh

Ngươi cồng kềnh và thô lậu

Những đợt sóng vận hạn của ngươi

thật quái ác

Còn ta, ta lướt qua ngươi giản dị, mạch lạc

Giản dị, mạch lạc buông thả

Giản dị, mạch lạc xu thời

Tự do nào chẳng có buông thả, xu thời

Cao thượng, đê tiện chung một nụ cười

Anh đã mắc vào lưới tình

Thật chua xót ngu ngốc

Anh đã mắc vào đôi mắt

Chịu án lưu đày

Bên kia bờ xa

Chứa ẩn định mệnh kinh hoàng.


Này nhé: ta cập bến đợi

Ta đã lôi cuốn tất cả những gì nông cạn,

tầm thường để đến đích

Ta đã tự khoa trương, tự khinh bỉ

Ta đã đi qua sự vô luân, sự nhẹ dạ

Và ti tỉ điều vụn vặt

Ta đã đến bến bờ

Bình đẳng với những kẻ bình đẳng

Bất bình đẳng với những kẻ bất bình đẳng

Không bao giờ bình đẳng hóa những

bất bình đẳng

Anh đã mắc vào lưới tình

Thật chua xót ngu ngôc

Anh đã mắc vào đôi mắt

Chịu án lưu đày...
 
Chào anh Kastryas,

Vô song để từ khùng trong ngoặc kép cơ mà - "khùng". "Khùng" của NHT là cái khùng có ý thức, có trí tuệ đấy.
 
Phải nói rằng thơ Nguyễn Huy Thiệp nói trúng những suy nghĩ lan man của rất nhiều người. Thôi thì lực bất tòng tâm, tâm cứ tự nhiên như nhiên mà chảy tràn vô định.

Thôi quên đi, quên đi

Đêm xuống - cái cú xóa vĩ đại của thời gian

Xóa trước hết cái ngẫu nhiên sinh ra tôi

Xóa môí ràng buộc của tôi với đồ vật

Xóa tất cả những vô tích sự

và tủi hổ của một ngày trơ trẽn


Hãy xóa... hãy xóa đi

Hãy buộc lại những sợi dây trong tim

Bởi thế nào cũng phải phiêu du trong đêm

Trong giấc ngủ, hồn phải lang thang một mình

Không hành lý

Không đến thân xác nữa

Những luân hồi nào chờ đợi.

Và những khoảng không gian nào chứa đựng.



Hãy dừng lại đi, dừng lất cả

Dẹp mọi âm thanh cuộc sống xô bồ

Dừng một chút

Lắng nghe sự tĩnh lặng tuyệt đôí

Sẽ thấy mình bé bỏng thê nào

Ta chỉ là một hạt thiện bé tí

Với một tí thiện, làm sao sinh lợi được

Với một tí thiện, làm sao chống chọi được

Cái vốn mẹ để dành còi cọc

Nấp kín trong xó tôí tăm

Cái xó tôí tăm lương tri ấy

Ngày đêm khản tiếng khóc thầm...

(Nguyễn Huy Thiệp)
 
Phải nói rằng thơ Nguyễn Huy Thiệp nói trúng những suy nghĩ lan man của rất nhiều người. Thôi thì lực bất tòng tâm, tâm cứ tự nhiên như nhiên mà chảy tràn vô định.

...


Phải nói rằng :D Nguyễn Huy Thiệp chính xác là ko làm Thơ bao h trong các truyện ngắn của ông ấy thường trích thơ của Nguyễn Bảo Sinh, Đồng Đức Bốn ... Sở dĩ mình nói Nguyễn Huy Thiệp không khùng bởi mình chả tin những ai sống được và trở về Hà Nội từ Tây Bắc mà bị khùng cả :D Các bạn ko tin thử sống trên Tây Bắc phía bên kia của đèo Pha Đin độ 3 tháng mà xem :D.
 
Đối ngẫu với Bùi Giáng (nhân đọc người con gái mặc quần)

Gã đàn ông mặc chiếc quần kaki
Đóng thùng chiếc áo trắng
Tất cả đã được vợ gã là lượt phẳng phiu
Đi vào quán massage thư giãn ........

Gã một hôm hứng chí diện áo phông quần bò
Thứ trang phục hợp hơn nếu là 10 năm trước
Lúc gã là 1 trai tơ
trẻ trung và ngờ ngệch
Lúc xác thân chưa dúm dó như giờ
Gã mặc chiếc quần bò để đi nhuộm lại tóc ....

Trong tủ áo kia là bộ comple
cái càvạt mới tinh gã chẳng mua mà có
Một hôm gã mang ra trước gương ướm thử
Rồi rú lên vì sợ bị hành hình


.....................................
Gã từ ấy điên ..
chán áo chán quần
Chán cả xác thân mình chứ nói chi màu sắc
Gã thỗn thện đi qua nghìn con mắt
Vốn xưa nay ko chịu mặc áo quần.
 
Là những điều thuộc về Mơ Hồ

Cái bóng trong đêm ..
nghiêng ly cạn những giọt mùa hạ cuối
Mà thu vẫn chưa về

Lá xanh quá cho sớm mai
lá xanh quá trên tay
Mê lộ chúng ta đi suốt bốn mùa vẫn gió
Những thiên thư bay lả tả
Điềm báo sự đa đoan

Ta đã lên đường những buổi sớm ướt sương
Đi tìm chính mình của ngày mai bằng muôn nghìn hoài niệm
Chân mây góc biển
cũng một màu phiêu thực của thời gian

Là của em đó niềm quên
ta giấu che trong vạn lời giận dỗi
Là của em đó nỗi cô đơn không tuổi
Có luân hồi chắc vẫn phải cô đơn

Cái bóng nghiêng trong đêm
Mặc áo choàng
...... Lãng quên.
 
Một liên hệ ngẫn ngờ

Hoài niệm là cái bút chì để dùng thì lâu hết

Nhưng nó viết những nét ko rõ ràng bằng chiếc bút mực tôi đang có trên tay

Trang giấy trắng là những giây phút ngay đây

tay tôi run lên muốn viết gì lên đấy

Lời điềm triệu cho cái kết thúc sau này??

hay những dòng cầu xin cho hôm qua quay lại??

.............

Thôi để đỡ đắn đo hơn hay là viết về thực tại

Về những hoan ca của đám lá sau mưa
 
Tặng một người tự do


Buổi chiều ..
Cánh hoa nắng đang rụng rơi trên tàng cây Mùa Hạ
Nhạt màu trong sự thờ ơ của xanh lá
Còn chúng ta
..... đang ngồi đó chờ đêm


Ai đang đứng giữa chúng ta tôi ko biết tên
Cả dáng hình cả vuông tròn gương mặt
Gã thợ săn đêm hay người làm vườn ?
Chỉ biết nỗi âu lo dường như đang rình rập

?????????????????


Loài kiến sẽ an toàn hơn nếu ko có chúng ta

Những thứ mật chúng tạo ra Con Người chưa được nếm

Con Người đôi khi hệt con sông đang lần tìm ra biển

Dứt bỏ hương vị riêng của cội nguồn

để tìm....

cái mặn đắng chung chung ...



Ai đang đứng giữa chúng ta ??

Một gã câm chăng ??

Hay cũng có khi vì chúng ta vốn bất đồng ngôn ngữ

Với những tên đồ tể đứng quanh kia ....


Những con kiến trong vườn đang nóng ruột chờ đêm
Đúng ra chúng nên kiên nhẫn chờ thêm khi mùa thu tới
Cuộc nổi loạn nào mà xảy ra quá vội ....
Vốn hay tạo ra vô số những anh hùng


Những kẻ phải chết trước sớm mai trái chín
Những kẻ phải chết trước mùa lá rụng
Hòa những giọt mật máu phía thượng nguồn
Máu theo sông máu nhuộm đỏ ráng chiều


Và bây giờ ..

nơi cửa biển

Sóng im lặng để tang!!
 
Paint

Gã giản đơn là một cái cây cằn cỗi

Đôi khi chờ những mùa lá mau sang

Đôi khi chờ những đàn dơi bay hoang

Về rỉa vài quả trái mùa trên đầu vừa rũ chín

Mỗi đêm và từng đêm

............



Không xin thề! hắn chẳng hề điên

Hãy nhìn hắn xúc những thìa tiết canh

và khà một tiếng êm ru

sau từng ngụm rượu

Tất nhiên rồi hắn cũng chẳng tinh khôn

Bởi hắn luôn thức dậy muộn hơn cái giờ mà tha nhân dành để đi vệ sinh, đánh răng và rửa mặt

...........



Đôi khi anh ta mơ thành phố này động đất

Dưới đáy cái lỗ nứt toác ra kia ắt có một thiên đường

Nơi ấy những thiên thần ngoan hiền như lũ chuột

Nơi ấy anh ta là người khổng lồ duy nhất

Là một khối cô đơn không có thứ to bằng

Đấy là cứ ví vậy chung chung

.............



Phần còn lại là tha nhân trừ bớt đi tôi

Trừ thêm gã, hắn, anh ta hay vài thằng nếu cộng thêm vào thì khó

Làm một phép bình phương rồi lấy căn bậc thật to

Sau đó ...

dùng Maple để vẽ

Sẽ ra hình thù của một vĩ nhân

Ông ta không có tim, chim hay chân tay tai mắt

Nhưng cứ tin tôi đi rằng có một sự thật

Ông ta: là thần tượng của nhiều người.
 
Tặng một người tự do


Buổi chiều ..
Cánh hoa nắng đang rụng rơi trên tàng cây Mùa Hạ
Nhạt màu trong sự thờ ơ của xanh lá
Còn chúng ta
..... đang ngồi đó chờ đêm


Ai đang đứng giữa chúng ta tôi ko biết tên
Cả dáng hình cả vuông tròn gương mặt
Gã thợ săn đêm hay người làm vườn ?
Chỉ biết nỗi âu lo dường như đang rình rập

?????????????????


Loài kiến sẽ an toàn hơn nếu ko có chúng ta

Những thứ mật chúng tạo ra Con Người chưa được nếm

Con Người đôi khi hệt con sông đang lần tìm ra biển

Dứt bỏ hương vị riêng của cội nguồn

để tìm....

cái mặn đắng chung chung ...



Ai đang đứng giữa chúng ta ??

Một gã câm chăng ??

Hay cũng có khi vì chúng ta vốn bất đồng ngôn ngữ

Với những tên đồ tể đứng quanh kia ....


Những con kiến trong vườn đang nóng ruột chờ đêm
Đúng ra chúng nên kiên nhẫn chờ thêm khi mùa thu tới
Cuộc nổi loạn nào mà xảy ra quá vội ....
Vốn hay tạo ra vô số những anh hùng


Những kẻ phải chết trước sớm mai trái chín
Những kẻ phải chết trước mùa lá rụng
Hòa những giọt mật máu phía thượng nguồn
Máu theo sông máu nhuộm đỏ ráng chiều


Và bây giờ ..

nơi cửa biển

Sóng im lặng để tang!!

(ST)

Dĩ Vãng 10 lần sau sửa bài cẩn thận đó nha! Bài mình viết mình post lên sao dám xen vào edit ghi "sưu tầm" . Quen sưu tầm của người khác nên nghĩ ai cũng có cái thú đi "sưu tầm" như cậu sao?
 
Hóa ra cái bài thơ Tặng một người tự do là Kastryas làm. Ngưỡng mộ thật đó!

Cám ơn! Bạn quá lời rồi đó, đây chỉ là vài cảm xúc của mình với người đàn anh là thi sỹ Nguyễn Việt Chiến ngày ông ấy bị đi tù. Chép vào đây để muốn chia sẻ với mọi người về khát vọng được tự do thôi .. Nhưng vì là cảm xúc nên mình rất bức xúc khi bị đồng chí Dĩ Vãng 10 kia sửa.
 
Cám ơn! Bạn quá lời rồi đó, đây chỉ là vài cảm xúc của mình với người đàn anh là thi sỹ Nguyễn Việt Chiến ngày ông ấy bị đi tù. Chép vào đây để muốn chia sẻ với mọi người về khát vọng được tự do thôi .. Nhưng vì là cảm xúc nên mình rất bức xúc khi bị đồng chí Dĩ Vãng 10 kia sửa.

Tại Kastryas không ghi rõ bên dưới là thơ của Kastryas. Thế nên nhiều khi người đọc thấy hay quá lại tưởng của thi sĩ nào đó nên nghĩ là sưu tầm thôi. Nếu kastryas không nói thì Cháu cũng nghĩ là bài này đi sưu tầm đó!
 
Tại Kastryas không ghi rõ bên dưới là thơ của Kastryas. Thế nên nhiều khi người đọc thấy hay quá lại tưởng của thi sĩ nào đó nên nghĩ là sưu tầm thôi. Nếu kastryas không nói thì Cháu cũng nghĩ là bài này đi sưu tầm đó!

Cám ơn bạn đã khen! Mình thì luôn ý thức được "hàng họ" của mình nó là thế nào! Vì mình ko là thi sỹ, cũng chẳng dám coi mấy câu thở than trong này là thơ phú đối với mọi người nên miễn cho mình cái trách nhiệm oai là viết xong ký luôn tên. Mình chỉ quen (và luôn quen) ghi rõ source nếu nó là hàng của người khác thôi.

Thôi mình và "Cháu" thôi nói về cái chuyện này "Cháu" nhé!
 
Cô phù thủy

Mở quán hàng nho nhỏ

"welcom to ..

I have everything what you need .."


Tôi là người khách đầu tiên

Từ bên trong

Phù thủy ngó ra nhòm

"Don't ya think that you need something?"


"Tôi muốn mua tình yêu

hạnh phúc

Sự bình yên

và cả thêm tình bạn.."


"Hàng chúng tôi chỉ bán những cây non

Còn quả chín

ANH PHẢI TRỒNG

Em hok BÁN"
 
While your lips are still red

Sweet little words made for silence
Not talk
Young heart for love
Not heartache
Dark hair for catching the wind
Not to veil the sight of a cold world


Kiss while your lips are still red
While he's still silent
Rest while bosom is still untouched, unveiled
hold another hand while the hand's still without a tool
Drown into eyes while they're still blind
Love while the night still hides the withering dawn


First day of love never comes back
A passionate hour´s never are wasted wrong
The violin, the poet´s hand
Every thawing heart plays your theme with care

Kiss while your lips are still red
While he's still silent
Rest while bosom is still untouched, unveiled
hold another hand while the hand's still without a tool
Drown into eyes while they're still blind
Love while the night still hides the withering dawn
..........

[FLASH]https://player.youku.com/player.php/sid/XMTc0NzUwMTA0/v.swf[/FLASH]

(lời dịch)

Là lúc môi em hãy còn hồng ..

Vài lời ngọt ngào
cho những khoảnh lặng im
Đừng nói gì ...

Con tim thơ dại của tình yêu đó sẽ không còn đau khổ.
Khi suối tóc huyền cuốn trôi theo gió
Sẽ không còn một thế giới giá băng.

Hãy hôn đi
Khi môi em còn hồng

Khi người đàn ông ấy vẫn còn ngủ yên
Khi bầu ngực kia vẫn chưa ai chạm đến
Khi mái tóc
Chưa bị đôi tay tham lam nào vấy bẩn

Hãy chìm vào đáy mắt
Khép chặt lại bình yên

Hãy yêu khi màn đêm còn che dấu
Một bình minh hoang tàn.

Dấu yêu hôm nào sẽ chẳng trở lại đâu
Lòng trắc ẩn, sức mạnh sẽ không còn sai lạc
Khi cây vĩ cầm hòa tấu những vần thơ
Mọi con tim sẽ hòa chung giai điệu.
 
Viết cho Vân ...

Buồn ơi!
chiều ngả dài bóng bãi
Cát trắng ngăn con đò ngang sang lại
Và tóc đã ..
thành Mây bay
Bay mãi về trời ...

Buồn ơi!
Đừng nhỡ gọi tên nhau
Mắt đã sâu đêm
Từng ngón tay đã quên
Môi đã tắt im
Hơi nồng nàn dĩ vãng
Chỉ còn một địa đàng thanh thản
Bối rối đi theo mùa những vàng lá hư phôi
Như từng lá thư đã không còn kịp gửi ...

Mai về mặt trời đầu vai kia chang chói
Xin áo cũ đón mưa qua gột bụi tình sầu.
 
Ai đã vượt lên chính mình bằng hành động tự phủ định?

Xin thưa, đó là hắn, kẻ luôn làm ồn những giấc ngủ của chúng tôi.

Hắn luôn mồm nói hắn không tồn tại, nhưng rồi hắn vẫn cứ quấy rầy những giấc ngủ của chúng tôi.

Đó là cách nói của chúng tôi về hắn.

Nói đơn giản hơn chúng tôi thấy hắn là một kẻ bịp bợm. Nhưng hắn luôn đúng. Có phải kẻ bịp bợm luôn đúng? Phải, kẻ bịp bợm luôn đúng, bởi đó là sự diễn giải cao độ nhất.

Một ngày nọ hắn đến trong lúc chúng tôi đang ngủ và hỏi: “Thế nào là to lớn?”. Chúng tôi nói: “To lớn là mênh mông”. Hắn lại hỏi: “Thế nào là mênh mông?”. Chúng tôi nói: “Mênh mông là bát ngát”. Hắn cười và hỏi: “Vậy thế nào là bát ngát?”. Chúng tôi lý giải cho hắn hiểu bát ngát là một khoảng to lớn và mênh mông. Hắn phá lên cười và bảo đó là sự ngông cuồng của diễn giải.

Một ngày khác, hắn đến và nói: “Tất cả đều dựa trên nguyên tắc không”. Chúng tôi nói: “Kẻ lữ hành cần có nhiều nước”. Hắn lại nói: “Đó là sự ngông cuồng của diễn giải”. Rồi hắn vào nhà tắm của chúng tôi, lát sau hắn bước ra và thơm lừng. Chúng tôi nói “mùi hương rất thơm”. Hắn cười và bảo chúng tôi: “Tôi cần sự thật hơn những sự thật.”

Hắn là một kẻ bịp bợm. Những người tôn trọng sự thật đều nói hắn là một kẻ bịp bợm. Hắn rất ngỗ ngược, hắn luôn phủ định chính hắn và la lớn rằng: “Tôi chẳng phải là tôi, tôi là sự thật, sự thật cách xa diễn giải và tôi không nhìn thấy mình, sự thật bất hạnh ấy.”

Có hôm hắn mang tới cho chúng tôi một bức tranh về nguồn gốc của các loài và nói: “Các sinh vật khoẻ nhất và dễ thích nghi nhất đã sống sót.” Hắn còn nói: “Đấy, trước kia chim chỉ biết bò, chúng không bao giờ vỗ cánh”. Hắn hỏi chúng tôi đâu là sự thật. Chúng tôi quay đi. Hắn la lớn: “Sự ngông cuồng của diễn giải.”

Một ngày khác, hắn đưa ra một vật có hình như những đồng xu và nói với chúng tôi: “Đây là tiền đồng Carthage, những binh sĩ Carthage đã uống máu trong thời chiến Punic.” Rồi hắn cười sặc sụa: “Hãy nhìn xem, trên đồng tiền, một chú ngựa và đôi cánh, sự khác nhau giữa bay và chạy”. Chúng tôi la lớn “Một kẻ bịp bợm”. Hắn gào lên: “Sự ngông cuồng của diễn giải.”

Hắn đúng là một kẻ bịp bợm nhất đời. Có lần hắn còn nói: “Sự dài ra hay ngắn lại ở lỗ mũi của một ả đàn bà cũng có thể sinh ra máu hoặc hoa hồng cho nhân loại”. Chúng tôi đuổi hắn ra khỏi nhà và thề không bao giờ cho hắn bước lên thềm một lần nữa.

Nhưng rồi chúng tôi nhớ hắn.

Khi trở lại hắn vẫn là một kẻ bịp bợm. Hắn hỏi chúng tôi: “Đã đọc trắng chưa?”. Chúng tôi nghĩ hắn đã điên loạn. Hắn nói: “Chưa đúng không, vậy thì hãy đứng bên ngoài và đừng bao giờ gõ cửa”. Bây giờ thì chúng tôi tin chắc hắn từ một kẻ bịp bợm chuyển thành phường điên loạn. Nhiều kẻ trong chúng tôi đã khóc vì cảm thương cho hắn.

“Có những thú nhận trở nên muộn màng, hãy tô màu cho những huyền thoại”. Khi từ giã chúng tôi hắn đã nói thế.

Chúng tôi lại nhớ hắn. Chúng tôi đến nhà hắn và chợt nhận ra: một ngôi nhà không hề có cửa.

Rồi nghe nói hắn chết, người ta kháo nhau rằng hắn chết đuối bên một bờ sông. Hắn chết khi nhìn thấy dưới nước một kẻ như hắn nhưng rõ nét hơn.

Cuộc sống của chúng tôi tạm thời yên ổn cho đến một ngày chúng tôi nhận ra trái đất hình tròn và nó không phải là vĩnh cửu.

Và sự điên loạn của hắn chưa có mẫu tự của một thứ ngôn ngữ nào có thể diễn giải.
 
Bài thơ cho ngày vui của một bầy cừu ..

... Thế kỷ này đã vài tỷ gã khùng
đêm ngày mài dao chuốt kiếm ...
trong giấc mơ cuối cùng mong làm người lương thiện
Chí Phèo bắt Thị Nở sinh con ...

Trong ba tỷ đàn ông thèm khát được nổi điên
có những ai đêm nay đã khóc?
Khi những đứa bé vừa chạm chân xuống đất
Dẫm lên xưa cũ những CÁI TÔI


Thật có lý làm sao những thành quánh trên đời
những dòng sông ngăn chia những đường biên giới
để những Kinh Kha ra đi không trở lại ....
qua sông như con tốt trên bàn cờ.
và ...
những đế vương đã sống tận đến già
gục chết dưới tay lũ hoạn quan thiến dở
có ...
nhưng dãy dài bia mộ
Ghi tên chung những người chết: CÁI TÔI


Vài tỷ những CÁI TÔI nữa sẽ ra đời
sẽ đi trong mưa tìm những miền đất thánh
sẽ đi và chết đúng một ngày lên nắng
Chẳng có sao trời nào làm chứng những hư vinh


Nhưng ko !!!!
vẫn tiếp tục lên đường ... những CÁI TÔI điên
họ điên nên hát những hoan ca ngu muội nhất
cuối khúc hoan ca ...
vang tiếng cười diễu cợt
Của cả tỷ thằng điên sắp sửa cuộc lữ hành ....
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top