lenamphong626
New member
- Xu
- 0
Người phụ nữ lỡ lầm sắp vượt cạn
Đêm Giáng sinh cô cố kiếm người thân
Đến chiếc cầu trong đêm tràn giá rét
Bước trượt chân cô biết sắp lâm bồn
Dưới chân cầu trong đêm đầy tuyết lạnh
Một trẻ trai đã cất tiếng chào đời
Gom tất cả áo quần cô đang mặc
Quấn cho con che tuyết lạnh ngoài trời
Rồi cô nhặt chiếc bao tời khoác tạm
Ôm chặt con truyền hơi ấm cuối cùng
Cô đã chết bởi sức tàn tuyết lạnh
Biết con mình có sống được hay không...?
Sáng hôm sau có người qua lối ấy
Chiếc xe con chết máy tại đầu cầu
Người phụ nữ bước ra nghe tiếng khóc
Dưới chân cầu người mẹ chết từ lâu...
Và em bé lớn lên không tay mẹ
Vẫn hỏi hoài mẹ nhặt chú từ đâu
Người phụ nữ với tấm lòng Bồ tát
Đã kể em nghe sự thật cả đuôi đầu
...Rồi lại đến mùa giáng sinh năm ấy
Mười hai năm kể từ chú được sinh
Người phụ nữ dẫn chú ra thăm mẹ
Chú đã xin được bên mộ một mình...
Bên mộ mẹ chú quỳ và đã khóc
Khóc rất lâu và lặng lẽ cởi áo quần
Chú đã đắp áo quần lên mộ mẹ
Đứng co ro trong giá lạnh vô cùng
Người phụ nữ sững sờ trong giá rét
Nhẹ đến bên khuyên chú mặc áo quần
- Mẹ đã lạnh hơn con lúc này có phải...
Và khóc oà “Mẹ lạnh lắm phải không...”
..........
Tôi biết thế gian có một điều vỉnh củu
Lòng mẹ thương con tha thiết đến vô cùng
“...Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc”
...Mất mẹ rồi hối hận ích gì không...!
lnp
Người mẹ chết cóng sau khi một mình vượt cạn dưới chân cầu... 12 năm sau, đứa con đến thăm mộ mẹ và òa khóc: "Mẹ lạnh lắm phải không?". (Kienthuc.net.vn).
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: