"Cảm giác đang mất dần đi những yêu thương thật là tồi tệ. Biết mà không thể níu kéo, đau mà đành bó tay nhìn, thảng thốt quay đi bờ vai run lên, lệ nhạt nhoà. Yêu thương lớn dần lên, cho đi mà hoá ra trở thành nỗi đau. Và rồi lại ước, ước xoá đi 1 phần ký ức, như thế có thanh thản hơn không? Dẫu biết cuộc sống thì phải có niềm vui và nỗi buồn. Nhưng có phải Thượng Đế tạo ra con người đâu phải ai cũng có thể chống chọi lại nỗi đau, bất công bằng quá chừng. 1 đêm thức trắng với nỗi đau, cứ trăn trở với nỗi nhớ, nụ cười, cái nắm tay siết chặt...và như thế...nỗi đau lại tràn về. Tự bảo mình cố quên thì càng nhớ, nên hờ hững nên phó mặc nên đánh lừa bản thân và...vẫn cứ nhớ không nguôi. Nhiều lúc nghĩ sao cứ tự hành hạ mình thế nhỉ, biết mà vẫn hỏi, lạ thật! Ai cũng bảo thời gian sẽ hàn gắn mọi nỗi đau nhưng có ai dám chắc nó sẽ không để lại sẹo. Thật đáng sợ khi vết sẹo lại nhức nhối cứ mỗi khi dòng suy nghĩ hối hả chạy ngược dòng ký ức. Có khi nào trái tim trở nên vô cảm không nhỉ, cứ cười cứ nói nhưng trống rỗng hư không, rồi thu mình lại trong lớp băng giá lạnh, sống với kỷ niệm mà thôi. Người làm bạn ngừng khóc lại chính là người làm bạn khóc. Có phép màu nào đưa chúng ta quay lại những ngày tháng tuyệt vời đó ko? Nhưng ngày xưa ai bảo trái tim chúng ta vô tình chạm vào nhau để rồi lỡ nhịp để rồi tan ra và liệu có biến mất không? Cũng là yêu thương mà sao khó nắm bắt quá, lỗi tại ai chứ, chẳng lẽ yêu thương là tội lỗi sao? Yêu là phải có niềm tin, thế niềm tin là gì khi mà chỗ dựa an toàn nhất giờ đã mất. Dù thế nào đi nữa luôn cầu chúc anh bình yên" - st.
Cái gì của mình thì sẽ là của mình, còn những gì không thuộc về mình thì có níu giữ cũng không đc. Anh cũng như thế. Anh không thuộc về em - sự thật có phải là như vậy??? Dù rất muốn níu kéo trái tim anh ở lại bên em - nhưng không thể. E biết chẳng thể níu giữ đượcc trái tim khi nó đã muốn ra đi - và em phải học cách chấp nhận.
Trước, em đã ra sức thuyết phục mọi người mong mọi người đừng ngăn cản em đến với anh, vì em nghĩ anh là đích đến cuối cùng của em!!! Em đã thử và giờ em đã biết, rằng người cuối cùng của em vẫn còn đang chờ ở phía trước kia, ko phải là anh???
Em đến với anh bằng cả tấm lòng, yêu a bằng cả con tim ngây dại, em đã có những ký ức thật đẹp, những khoảng thời gian thật hạnh phúc cũng như đã có những phút giây đau đớn tột cùng, nước mắt em rơi cũng nhiều như nụ cười anh đã thấy. Anh hỏi em muốn khóc vì anh đến bao giờ nữa? - nước mắt rơi vì người em yêu đến bao giờ cũng được, em là thế. Em đã làm tất cả những gì mình có thể và giờ đây em không hề hối tiếc về những điều mình đã làm.
Hận anh, ghét anh - em không hề! Chỉ trách anh sao không yêu em nhiều như em đã và đang yêu anh.
Nhưng tất cả đã qua rồi. Em không thể đắm chìm trong nỗi đau mãi được. Em sẽ sống cho em, vì e mvì mọi người và...vì anh! Em sẽ học cách sống như anh, sẽ cố gắng thực hiện lời hứa của mình. Đã hứa với anh là sẽ sống tốt mà phải ko anh?! Cũng đừng khuyên em nên tìm 1 người khác, nỗi đau này đã quá sức chịu đựng của em rồi, em không muốn con tim bé nhỏ của mình khi mà vết thương cũ chưa lành phải chịu thêm những tổn thương mới.
Anh ah, em cũng sẽ không học cách để quên đi anh đâu. Em không muốn quên 1 người - người đã cho em biết thế nào là yêu thật sự, yêu trọn vẹn cả con tim là như thế nào. Ở bên anh em đã được biết những cảm giác của người đang yêu. Vậy là đủ rồi phải ko anh! Quá khứ em đã từng yêu anh, hiện tại vẫn còn đang yêu anh và tương lai sẽ không quên anh.
Anh và em đều không sai, chỉ là t.yêu của anh và em đặt không đúng thời điểm mà thôi. Anh đã rất thẳng thắn khi nói ra và em biết anh cũng đã suy nghĩ và đau khổ nhiều rồi. Cảm ơn anh đã không lừa dối em. Đừng tự dày vò mình nữa nghen anh. Kết thúc để giải phóng cho cả 2 khỏi những khổ đau - như anh đã nói. Thôi thì ta sẽ tìm thấy bắt đầu ở nơi ta kết thúc. Hy vọng cả 2 có một bắt đầu mới tốt đẹp hơn.
Đừng quá lo cho em, em sẽ không thể vì kết thúc này mà đóng cửa hết tất cả đâu anh ạ. Em sẽ tập cách đứng vững trên đôi chân của mình, sẽ tập cách nắm lấy tay em khi em cần bàn tay ai đó nắm lấy, tập cách mỉm cười trong mọi hoàn cảnh. Bản chất vốn là 1 người luôn lạc quan mà - em sẽ không sao đâu.
Thôi thì tới đâu hay tới đó. Em và anh có duyên nhưng không có nợ. Định mệnh cho anh và em gặp nhau đến với nhau, nhưng chúng ta lại không thể đi cùng nhau được. Chặng đường phía trước em phải tự đi 1 mình thôi. í nhưng mà hình như em vẫn còn có sự giúp sức của 1 - người - anh - zai - bất - đắc - zĩ nữa nhỉ??? Đừng vội mừng, em chỉ thừa nhận chứ không chấp nhận. Bởi cả 2 vẫn còn t.cảm với nhau nên cắt đứt hoàn toàn là điều ko thể. Như anh đã từng nói, yêu nhau cũng chỉ là thể hiện sự quan tâm chăm sóc lẫn nhau thôi. Nếu ko đến được với nhau thì tạm thời là anh em để tiện quan tâm vậy. Anh hay thật đấy!!! Nhưng em ko thể biến tình yêu thành tình cảm anh - em đc. Gọi anh bằng anh zai là e, đang tự dối lòng nên em sẽ ko bao giờ gọi đâu. Còn nếu em gọi anh = anh thì hãy hiểu là em đang gọi tắt cho từ anh yêu đấy nhé ^^!
Um, và em cũng sẽ giữ lời hứa với chính mình. Anh là người cuối cùng em lựa chọn để yêu và kết thúc này em sẽ không yêu ai nữa?!! Có chăng là khi ai đó yêu em nhiều hơn yêu chính bản thân họ, đủ để em cảm nhận được và hơn anh về tất cả thì em sẽ đáp lại. Còn không...thì me sẽ sống với t.yêu của e. Đừng cười, vì mỗi người có 1 suy nghĩ riêng mà.
Chúng ta dừng lại nơi này, t.yêu chúng ta dừng lại ở đây, nó sẽ không lớn lên được nữa nhưng cũng sẽ không mất đi. Niêm phong nó lại anh nhé, đến khi nào chín chắn hơn thì chúng ta lại mở nó ra. Và em vẫn yêu anh cho đến khi nào em ko thể .
(em thấy nói ra sẽ dễ chịu hơn, nghĩ rằng phải để anh biết những cảm nhận của em và mong anh hãy tôn trọng nó. Khoảng thời gian yêu anh, em đã học cách chịu đựng rất nhiều, điều mà trước đây em không hề có được. Yêu anh, em đã trưởng thành hơn trong suy nghĩ của mình rất nhiều nhưng vẫn chưa hoàn thiện được. Có người nói, yêu không có khái niệm chịu đựng, nhưng đối với em, thấy để người em yêu đứng trước em không có gì xấu cả, em thích như vậy, và nếu thế mà mang lại sự vui vẻ cho cả 2 thì có gì đáng nói không? ) Nhưng đừng nghĩ em vậy nhá, em chỉ như thế với những người em yêu thôi, không thể làm đau họ, còn lại thì có thể hết. (ôi không, hình như cái ác nó đang hình thành!!!>"<)
Và dù thế nào đi nữa em sẽ vẫn là em. Tin không? lúc đầu viết thì em khóc nhiều lắm nhưng giờ em đang mỉm cười nè!!! Bởi em biết dù thế nào đi nữa, anh vẫn bên em, không hình thức này thì hình thức khác. Và anh sẽ không quên em được đâu.
Ko có tình iu nào là vĩnh vửu - Chỉ có những giây phút mới là vĩnh cửu với thời gian.
Sống là ko chờ đợi!
Cái gì của mình thì sẽ là của mình, còn những gì không thuộc về mình thì có níu giữ cũng không đc. Anh cũng như thế. Anh không thuộc về em - sự thật có phải là như vậy??? Dù rất muốn níu kéo trái tim anh ở lại bên em - nhưng không thể. E biết chẳng thể níu giữ đượcc trái tim khi nó đã muốn ra đi - và em phải học cách chấp nhận.
Trước, em đã ra sức thuyết phục mọi người mong mọi người đừng ngăn cản em đến với anh, vì em nghĩ anh là đích đến cuối cùng của em!!! Em đã thử và giờ em đã biết, rằng người cuối cùng của em vẫn còn đang chờ ở phía trước kia, ko phải là anh???
Em đến với anh bằng cả tấm lòng, yêu a bằng cả con tim ngây dại, em đã có những ký ức thật đẹp, những khoảng thời gian thật hạnh phúc cũng như đã có những phút giây đau đớn tột cùng, nước mắt em rơi cũng nhiều như nụ cười anh đã thấy. Anh hỏi em muốn khóc vì anh đến bao giờ nữa? - nước mắt rơi vì người em yêu đến bao giờ cũng được, em là thế. Em đã làm tất cả những gì mình có thể và giờ đây em không hề hối tiếc về những điều mình đã làm.
Hận anh, ghét anh - em không hề! Chỉ trách anh sao không yêu em nhiều như em đã và đang yêu anh.
Nhưng tất cả đã qua rồi. Em không thể đắm chìm trong nỗi đau mãi được. Em sẽ sống cho em, vì e mvì mọi người và...vì anh! Em sẽ học cách sống như anh, sẽ cố gắng thực hiện lời hứa của mình. Đã hứa với anh là sẽ sống tốt mà phải ko anh?! Cũng đừng khuyên em nên tìm 1 người khác, nỗi đau này đã quá sức chịu đựng của em rồi, em không muốn con tim bé nhỏ của mình khi mà vết thương cũ chưa lành phải chịu thêm những tổn thương mới.
Anh ah, em cũng sẽ không học cách để quên đi anh đâu. Em không muốn quên 1 người - người đã cho em biết thế nào là yêu thật sự, yêu trọn vẹn cả con tim là như thế nào. Ở bên anh em đã được biết những cảm giác của người đang yêu. Vậy là đủ rồi phải ko anh! Quá khứ em đã từng yêu anh, hiện tại vẫn còn đang yêu anh và tương lai sẽ không quên anh.
Anh và em đều không sai, chỉ là t.yêu của anh và em đặt không đúng thời điểm mà thôi. Anh đã rất thẳng thắn khi nói ra và em biết anh cũng đã suy nghĩ và đau khổ nhiều rồi. Cảm ơn anh đã không lừa dối em. Đừng tự dày vò mình nữa nghen anh. Kết thúc để giải phóng cho cả 2 khỏi những khổ đau - như anh đã nói. Thôi thì ta sẽ tìm thấy bắt đầu ở nơi ta kết thúc. Hy vọng cả 2 có một bắt đầu mới tốt đẹp hơn.
Đừng quá lo cho em, em sẽ không thể vì kết thúc này mà đóng cửa hết tất cả đâu anh ạ. Em sẽ tập cách đứng vững trên đôi chân của mình, sẽ tập cách nắm lấy tay em khi em cần bàn tay ai đó nắm lấy, tập cách mỉm cười trong mọi hoàn cảnh. Bản chất vốn là 1 người luôn lạc quan mà - em sẽ không sao đâu.
Thôi thì tới đâu hay tới đó. Em và anh có duyên nhưng không có nợ. Định mệnh cho anh và em gặp nhau đến với nhau, nhưng chúng ta lại không thể đi cùng nhau được. Chặng đường phía trước em phải tự đi 1 mình thôi. í nhưng mà hình như em vẫn còn có sự giúp sức của 1 - người - anh - zai - bất - đắc - zĩ nữa nhỉ??? Đừng vội mừng, em chỉ thừa nhận chứ không chấp nhận. Bởi cả 2 vẫn còn t.cảm với nhau nên cắt đứt hoàn toàn là điều ko thể. Như anh đã từng nói, yêu nhau cũng chỉ là thể hiện sự quan tâm chăm sóc lẫn nhau thôi. Nếu ko đến được với nhau thì tạm thời là anh em để tiện quan tâm vậy. Anh hay thật đấy!!! Nhưng em ko thể biến tình yêu thành tình cảm anh - em đc. Gọi anh bằng anh zai là e, đang tự dối lòng nên em sẽ ko bao giờ gọi đâu. Còn nếu em gọi anh = anh thì hãy hiểu là em đang gọi tắt cho từ anh yêu đấy nhé ^^!
Um, và em cũng sẽ giữ lời hứa với chính mình. Anh là người cuối cùng em lựa chọn để yêu và kết thúc này em sẽ không yêu ai nữa?!! Có chăng là khi ai đó yêu em nhiều hơn yêu chính bản thân họ, đủ để em cảm nhận được và hơn anh về tất cả thì em sẽ đáp lại. Còn không...thì me sẽ sống với t.yêu của e. Đừng cười, vì mỗi người có 1 suy nghĩ riêng mà.
Chúng ta dừng lại nơi này, t.yêu chúng ta dừng lại ở đây, nó sẽ không lớn lên được nữa nhưng cũng sẽ không mất đi. Niêm phong nó lại anh nhé, đến khi nào chín chắn hơn thì chúng ta lại mở nó ra. Và em vẫn yêu anh cho đến khi nào em ko thể .
(em thấy nói ra sẽ dễ chịu hơn, nghĩ rằng phải để anh biết những cảm nhận của em và mong anh hãy tôn trọng nó. Khoảng thời gian yêu anh, em đã học cách chịu đựng rất nhiều, điều mà trước đây em không hề có được. Yêu anh, em đã trưởng thành hơn trong suy nghĩ của mình rất nhiều nhưng vẫn chưa hoàn thiện được. Có người nói, yêu không có khái niệm chịu đựng, nhưng đối với em, thấy để người em yêu đứng trước em không có gì xấu cả, em thích như vậy, và nếu thế mà mang lại sự vui vẻ cho cả 2 thì có gì đáng nói không? ) Nhưng đừng nghĩ em vậy nhá, em chỉ như thế với những người em yêu thôi, không thể làm đau họ, còn lại thì có thể hết. (ôi không, hình như cái ác nó đang hình thành!!!>"<)
Và dù thế nào đi nữa em sẽ vẫn là em. Tin không? lúc đầu viết thì em khóc nhiều lắm nhưng giờ em đang mỉm cười nè!!! Bởi em biết dù thế nào đi nữa, anh vẫn bên em, không hình thức này thì hình thức khác. Và anh sẽ không quên em được đâu.
Ko có tình iu nào là vĩnh vửu - Chỉ có những giây phút mới là vĩnh cửu với thời gian.
Sống là ko chờ đợi!